Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-71
CHƯƠNG 71: HACKER ĐỈNH CẤP TỐNG LINH
CHƯƠNG 71: HACKER ĐỈNH CẤP TỐNG LINH
Tống Thanh cầm lấy chiếc điện thoại mới trong tay, cảm thấy cô cứ như đang nằm mơ vậy.
Đây là chiếc điện thoại đặc chế riêng, giá trị của nó nhất định không dưới ba ngàn EUR.
Nhưng đó cũng chỉ là giá thành mà thôi.
Tống Thanh cảm thấy cô lại thêm một món nợ nữa rồi.
Chiếc điện thoại này không lấy cũng không được, nếu không thì Hà Nhật Dương lại không vui nữa.
Lý Xuân rời đi cùng Hà Nhật Dương, nhìn thấy khuôn mặt tổng giám đốc hớ hở như vậy, anh bất chợt cảm thấy chột dạ.
Tổng giám đốc mình đem chiếc điện thoại mà ngài đang xài qua cho cô ấy, chẳng lẽ là... như vậy thì đã thành điện thoại đôi rồi ư?
Tuy Hà Nhật Dương chưa từng nói rõ bất cứ thứ gì, nhưng Lý Xuân thân là trợ lý hàng đầu, anh ấy vẫn cô cùng nhạy cảm nhận ra thái độ đặc biệt của Hà Nhật Dương đối với Tống Thanh.
Quả nhiên, trong lúc Hà Nhật Dương uống say, hắn đã gọi trực tiếp cho Tống Thanh.
Bắt Tống Thanh đưa ngài về, ngài cũng không hề trách móc anh, điều này có thể thấy được anh làm như vậy là đúng.
Vì thế Lý Xuân lại càng chắc chắn hơn về tâm tư của tổng giám đốc.
Khi tổng giám đốc ra lệnh cho anh đem điện thoại qua cho Tống Thanh, anh lại vô cùng thông minh nhét sim của cô vào chiếc điện thoại ấy.
Nên lần này, hiển nhiên anh ấy lại làm đúng nữa rồi.
Hà Nhật Dương đi đến trước cửa xe, dường như vừa mới nhớ ra hôm nay là ngày Lý Xuân được nghỉ phép.
Hà Nhật Dương cười rạng rỡ: “Được rồi, anh cứ tiếp tục nghỉ phép đi, không có việc gì nữa đâu.”
Vừa dứt lời, Hà Nhật Dương liền vui vẻ lái xe rời khỏi.
Lý Xuân vô cùng bất lực đứng ngay tại đó.
Sao anh ấy lại dám nghỉ phép một cách yên tâm được chứ?
Nhưng mà, có thể khiến cho tổng giám đốc vui, thì cũng có thể nói là anh ấy đã cố gắng hết sức mình rồi.
Tống Thanh về đến nhà, thì đúng lúc Lê Huy đã làm xong bữa trưa.
Tống Thanh cất lời chào hỏi Lê Huy, sau đó đến phòng gọi Tống Linh ăn cơm.
“Anh đang làm gì vậy?” Tống Thanh bất chợt đứng cạnh Tống Linh, vô cùng tò mò nhìn vào màn hình máy tính.
Nói thật là, Tống Thanh đã từng tốt nghiệp đại học,cũng đã từng là thủ khoa của tỉnh H, đến lúc này cô vẫn không nhìn ra rốt cuộc Tống Linh đang bận rộn chuyện gì.
“Chơi game.” Tống Linh ngoan ngoãn trả lời.
Được thôi, những game của anh ấy vẫn cứ liên quan đến những thứ kỳ kỳ quái quái.
Nếu không phải là những đường cong kỳ lạ, thì lại là hệ nhị phân, còn nếu không thì là những ký hiệu kỳ quái như bây giờ vậy.
Thế nhưng, chỉ cần anh ấy chơi vui vẻ là được rồi.
Bác sĩ đã từng nói qua, chỉ cần người bệnh lúc nào cũng có thể giữ được tâm trang vui vẻ thoải mái và tràn đầy hy vọng với cuộc sống, thì căn bệnh trầm cảm mới có thể khỏi được.
Huống hồ, anh ấy lại mắc bệnh trầm cảm sau sinh, chứ không phải do bẩm sinh, nên nhất định có thể chữa khỏi được mà!
“Chúng ta đi ăn cơm trước được không?” Tống Thanh dịu dàng kéo ngón tay của Tống Linh: “Ăn xong rồi chơi tiếp nha?”
Tống Linh do dự một hồi, trên khuôn mặt bảnh bao của anh lướt qua một sự không nỡ dừng lại.
Nếu bị người khác làm phiền thì nhất định anh ấy sẽ rất tức giận.
“Được.” Tống Linh gật đầu.
Tống Thanh quả nhiên đã nở một nụ cười và vỗ vào bắp tay của Tống Linh: “Vậy nhanh lên nha, mọi người đợi anh ở bàn ăn.”
Tống Linh gật đầu, anh cũng không thèm nhìn Tống Thanh, tốc độ đánh máy của anh ấy lại càng nhanh hơn nữa!
Sau khi Tống Thanh rời khỏi, thì một cửa sổ chat đã hiện ra, trên đó hiển thị một đoạn chữ bằng tiếng anh: “Ôi trời ơi! Lục Vũ Thiên Sứ à, anh thật lợi hại! Anh đã thật sự có thể phá hủy được bức tường lửa này rồi! Được thôi, anh đã thắng rồi, chúng tôi sẽ chuyển khoản vào ngân hàng của anh. Chúng tôi thật sự phải bái phục anh.”
Khóe mắt của Tống Linh cong lên, ngón tay anh nhanh chóng gõ lên một đoạn tiếng anh: “Tài khoản: xxxxxxxx.”
“Ồ, Lục Vũ Thiên Sứ, anh không cần phải lập lại tài khoản của anh nữa. Chúng tôi đều đã thuộc lòng tài khoản của anh rồi có biết không? Đúng là kỳ quái mà, tại sao mỗi lần đều phải thua anh chứ!” Lại một cửa sổ chat hiện lên nữa: “Không được, lần sau tiếp tục so tài.”
Tống Linh gõ tiếp hai ký tự: “OK.”
Tống Linh thoát ra tất cả tài khoản, xóa bỏ hết tất cả lịch sử sau đó mới rời khỏi căn phòng của mình.
Tống Thanh nhìn thấy Tống Linh đi ra ngoài, bèn cười nói: “Anh, trưa nay có món cá vược mà anh rất thích nè.”
Tống Linh ngoan ngoãn ngồi xuống kế bên Tống Thanh, nghiêng đầu nhìn cô: “Thanh Thanh cũng thích ư?”
“Thích chứ! Những gì anh thích, thì em cũng thích.” Tống Thanh cười híp mắt nói.
Lê Huy ngồi phía đối diện, nhìn thấy tình cảm của Tống Linh và Tống Thanh sâu đậm như vậy, bèn nói: “Tình cảm của hai người thật tốt quá đi.”
Tống Thanh cười và trả lời: “Bởi vì, anh ấy là người thân duy nhất trên đời này của con mà!”
“A, tôi xin lỗi, tôi không biết hai người là trẻ mồ côi.” Lê Huy xoay tay lại, ngại ngùng nói.
“Chú Huy, Thật ra tụi con cũng không phải là trẻ mồ côi thật sự. Nhưng cũng không khác gì trẻ mồ côi cả.” Tống Thanh không hề né tránh về thân thế của mình, thẳng thắn nói: “Mẹ của tụi con đã tái giá, sau khi sinh ra một đứa con gái, thì ba người đó mới là người một nhà, con và anh trai, chỉ là ký sinh trùng mà thôi. Nhưng mà, không sao cả, công ơn sinh dưỡng thì con đã trả hết cả rồi. Suốt đời này, con chỉ cần anh trai có thể sinh sống khỏe mạnh như một người bình thường là cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.”
Đôi mắt Tống Linh lóe sáng.
Anh dường như đang suy nghĩ gì đó, sau đó gật đầu.
Những ngày này, những người đó đã từng nói qua rất nhiều đề tài trước mặt anh, nên anh đã học được rất nhiều thứ.
Đối với Tống Linh mà nói, đó là một thế giới hoàn toàn mới.
Thanh Thanh, cũng ở trong thế giới đó ư?
Anh có cần vì Thanh Thanh mà đi vào thế giới đó xem thử không?
Thế giới của anh tuy đủ yên tĩnh, nhưng thế giới đó... không có Thanh Thanh...
Anh đã chìm đắm vào thế giới của anh rất lâu rất lâu rồi.
Nếu thế giới của anh có thể khiến Thanh Thanh không vui, thì thế giới của anh liệu có còn quan trọng nữa không?
Không, Thanh Thanh quan trọng nữa.
Sau khi ăn cơm xong, Tống Linh về đến phòng mình, lần đầu tiên anh chủ động tìm người khác nói chuyện: “Giữa thế giới của mình và người mình yêu thương nhất, các anh sẽ chọn cái nào?”
Cửa sổ chat vốn rất náo nhiêu, chợt chìm vào sự yên lặng như tờ.
Cuối cùng, một người có nickname là Cô bé choàng khăn đỏ bán dưa không nhịn được nữa, điên cuồng gõ lên bàn phím một đoạn ký tự sau đó kêu lên: “Trời ơi, tôi đã nhìn thấy gì vậy nè? Cuối cùng Lục Vũ Thiên Sứ ngoại việc tiết lộ về tài khoản của mình ra, lại bắt đầu nói những đề tài khác rồi ư! Có phải tôi bị ảo giác rồi không?”
Những người khác đều hùa theo: “Tôi cũng cảm thấy nhất định tôi cũng bị áo giác rồi!”
Đợi đến khi mọi người hết bàng hoàng, thì Cô bé choàng khăn đỏ bán dưa đó mới lập tức trả lời câu hỏi của Tống Linh: “Đương nhiên là người mình yêu thương nhất rồi! Thế giới của riêng mình có là gì chứ? Nếu không có người ấy, thì thế giới của mình sẽ sụp đổ mất thôi.”
Nét mặt Tống Linh lại đăm chiêu sau khi nhìn thấy câu này.
Có lẽ là vậy.
Không có Thanh Thanh, thì anh sẽ không thể vui lên được nữa.
Những người khác còn chưa hỏi tiếp, thì Tống Linh lại tiếp tục chìm đắm vào sự tĩnh mịch của mình.
Dường như câu hỏi lúc nãy, không phải do bản thân anh hỏi vậy.
Sau khi ăn trưa xong, Tống Thanh dọn dẹp sạch sẽ phòng của Tống Linh, sau đó cầm theo một cuốn sách ngồi trên sàn cùng với Tống Linh.
“Thanh Thanh...” Tống Linh đột nhiên mở miệng ra.
“Hả?” Tống Thanh lật một trang mới ra, thuận miệng trả lời: “Sao vậy anh?”
“Em quan trọng nhất!” Tống Linh rất nghiêm túc nói.
CHƯƠNG 71: HACKER ĐỈNH CẤP TỐNG LINH
Tống Thanh cầm lấy chiếc điện thoại mới trong tay, cảm thấy cô cứ như đang nằm mơ vậy.
Đây là chiếc điện thoại đặc chế riêng, giá trị của nó nhất định không dưới ba ngàn EUR.
Nhưng đó cũng chỉ là giá thành mà thôi.
Tống Thanh cảm thấy cô lại thêm một món nợ nữa rồi.
Chiếc điện thoại này không lấy cũng không được, nếu không thì Hà Nhật Dương lại không vui nữa.
Lý Xuân rời đi cùng Hà Nhật Dương, nhìn thấy khuôn mặt tổng giám đốc hớ hở như vậy, anh bất chợt cảm thấy chột dạ.
Tổng giám đốc mình đem chiếc điện thoại mà ngài đang xài qua cho cô ấy, chẳng lẽ là... như vậy thì đã thành điện thoại đôi rồi ư?
Tuy Hà Nhật Dương chưa từng nói rõ bất cứ thứ gì, nhưng Lý Xuân thân là trợ lý hàng đầu, anh ấy vẫn cô cùng nhạy cảm nhận ra thái độ đặc biệt của Hà Nhật Dương đối với Tống Thanh.
Quả nhiên, trong lúc Hà Nhật Dương uống say, hắn đã gọi trực tiếp cho Tống Thanh.
Bắt Tống Thanh đưa ngài về, ngài cũng không hề trách móc anh, điều này có thể thấy được anh làm như vậy là đúng.
Vì thế Lý Xuân lại càng chắc chắn hơn về tâm tư của tổng giám đốc.
Khi tổng giám đốc ra lệnh cho anh đem điện thoại qua cho Tống Thanh, anh lại vô cùng thông minh nhét sim của cô vào chiếc điện thoại ấy.
Nên lần này, hiển nhiên anh ấy lại làm đúng nữa rồi.
Hà Nhật Dương đi đến trước cửa xe, dường như vừa mới nhớ ra hôm nay là ngày Lý Xuân được nghỉ phép.
Hà Nhật Dương cười rạng rỡ: “Được rồi, anh cứ tiếp tục nghỉ phép đi, không có việc gì nữa đâu.”
Vừa dứt lời, Hà Nhật Dương liền vui vẻ lái xe rời khỏi.
Lý Xuân vô cùng bất lực đứng ngay tại đó.
Sao anh ấy lại dám nghỉ phép một cách yên tâm được chứ?
Nhưng mà, có thể khiến cho tổng giám đốc vui, thì cũng có thể nói là anh ấy đã cố gắng hết sức mình rồi.
Tống Thanh về đến nhà, thì đúng lúc Lê Huy đã làm xong bữa trưa.
Tống Thanh cất lời chào hỏi Lê Huy, sau đó đến phòng gọi Tống Linh ăn cơm.
“Anh đang làm gì vậy?” Tống Thanh bất chợt đứng cạnh Tống Linh, vô cùng tò mò nhìn vào màn hình máy tính.
Nói thật là, Tống Thanh đã từng tốt nghiệp đại học,cũng đã từng là thủ khoa của tỉnh H, đến lúc này cô vẫn không nhìn ra rốt cuộc Tống Linh đang bận rộn chuyện gì.
“Chơi game.” Tống Linh ngoan ngoãn trả lời.
Được thôi, những game của anh ấy vẫn cứ liên quan đến những thứ kỳ kỳ quái quái.
Nếu không phải là những đường cong kỳ lạ, thì lại là hệ nhị phân, còn nếu không thì là những ký hiệu kỳ quái như bây giờ vậy.
Thế nhưng, chỉ cần anh ấy chơi vui vẻ là được rồi.
Bác sĩ đã từng nói qua, chỉ cần người bệnh lúc nào cũng có thể giữ được tâm trang vui vẻ thoải mái và tràn đầy hy vọng với cuộc sống, thì căn bệnh trầm cảm mới có thể khỏi được.
Huống hồ, anh ấy lại mắc bệnh trầm cảm sau sinh, chứ không phải do bẩm sinh, nên nhất định có thể chữa khỏi được mà!
“Chúng ta đi ăn cơm trước được không?” Tống Thanh dịu dàng kéo ngón tay của Tống Linh: “Ăn xong rồi chơi tiếp nha?”
Tống Linh do dự một hồi, trên khuôn mặt bảnh bao của anh lướt qua một sự không nỡ dừng lại.
Nếu bị người khác làm phiền thì nhất định anh ấy sẽ rất tức giận.
“Được.” Tống Linh gật đầu.
Tống Thanh quả nhiên đã nở một nụ cười và vỗ vào bắp tay của Tống Linh: “Vậy nhanh lên nha, mọi người đợi anh ở bàn ăn.”
Tống Linh gật đầu, anh cũng không thèm nhìn Tống Thanh, tốc độ đánh máy của anh ấy lại càng nhanh hơn nữa!
Sau khi Tống Thanh rời khỏi, thì một cửa sổ chat đã hiện ra, trên đó hiển thị một đoạn chữ bằng tiếng anh: “Ôi trời ơi! Lục Vũ Thiên Sứ à, anh thật lợi hại! Anh đã thật sự có thể phá hủy được bức tường lửa này rồi! Được thôi, anh đã thắng rồi, chúng tôi sẽ chuyển khoản vào ngân hàng của anh. Chúng tôi thật sự phải bái phục anh.”
Khóe mắt của Tống Linh cong lên, ngón tay anh nhanh chóng gõ lên một đoạn tiếng anh: “Tài khoản: xxxxxxxx.”
“Ồ, Lục Vũ Thiên Sứ, anh không cần phải lập lại tài khoản của anh nữa. Chúng tôi đều đã thuộc lòng tài khoản của anh rồi có biết không? Đúng là kỳ quái mà, tại sao mỗi lần đều phải thua anh chứ!” Lại một cửa sổ chat hiện lên nữa: “Không được, lần sau tiếp tục so tài.”
Tống Linh gõ tiếp hai ký tự: “OK.”
Tống Linh thoát ra tất cả tài khoản, xóa bỏ hết tất cả lịch sử sau đó mới rời khỏi căn phòng của mình.
Tống Thanh nhìn thấy Tống Linh đi ra ngoài, bèn cười nói: “Anh, trưa nay có món cá vược mà anh rất thích nè.”
Tống Linh ngoan ngoãn ngồi xuống kế bên Tống Thanh, nghiêng đầu nhìn cô: “Thanh Thanh cũng thích ư?”
“Thích chứ! Những gì anh thích, thì em cũng thích.” Tống Thanh cười híp mắt nói.
Lê Huy ngồi phía đối diện, nhìn thấy tình cảm của Tống Linh và Tống Thanh sâu đậm như vậy, bèn nói: “Tình cảm của hai người thật tốt quá đi.”
Tống Thanh cười và trả lời: “Bởi vì, anh ấy là người thân duy nhất trên đời này của con mà!”
“A, tôi xin lỗi, tôi không biết hai người là trẻ mồ côi.” Lê Huy xoay tay lại, ngại ngùng nói.
“Chú Huy, Thật ra tụi con cũng không phải là trẻ mồ côi thật sự. Nhưng cũng không khác gì trẻ mồ côi cả.” Tống Thanh không hề né tránh về thân thế của mình, thẳng thắn nói: “Mẹ của tụi con đã tái giá, sau khi sinh ra một đứa con gái, thì ba người đó mới là người một nhà, con và anh trai, chỉ là ký sinh trùng mà thôi. Nhưng mà, không sao cả, công ơn sinh dưỡng thì con đã trả hết cả rồi. Suốt đời này, con chỉ cần anh trai có thể sinh sống khỏe mạnh như một người bình thường là cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.”
Đôi mắt Tống Linh lóe sáng.
Anh dường như đang suy nghĩ gì đó, sau đó gật đầu.
Những ngày này, những người đó đã từng nói qua rất nhiều đề tài trước mặt anh, nên anh đã học được rất nhiều thứ.
Đối với Tống Linh mà nói, đó là một thế giới hoàn toàn mới.
Thanh Thanh, cũng ở trong thế giới đó ư?
Anh có cần vì Thanh Thanh mà đi vào thế giới đó xem thử không?
Thế giới của anh tuy đủ yên tĩnh, nhưng thế giới đó... không có Thanh Thanh...
Anh đã chìm đắm vào thế giới của anh rất lâu rất lâu rồi.
Nếu thế giới của anh có thể khiến Thanh Thanh không vui, thì thế giới của anh liệu có còn quan trọng nữa không?
Không, Thanh Thanh quan trọng nữa.
Sau khi ăn cơm xong, Tống Linh về đến phòng mình, lần đầu tiên anh chủ động tìm người khác nói chuyện: “Giữa thế giới của mình và người mình yêu thương nhất, các anh sẽ chọn cái nào?”
Cửa sổ chat vốn rất náo nhiêu, chợt chìm vào sự yên lặng như tờ.
Cuối cùng, một người có nickname là Cô bé choàng khăn đỏ bán dưa không nhịn được nữa, điên cuồng gõ lên bàn phím một đoạn ký tự sau đó kêu lên: “Trời ơi, tôi đã nhìn thấy gì vậy nè? Cuối cùng Lục Vũ Thiên Sứ ngoại việc tiết lộ về tài khoản của mình ra, lại bắt đầu nói những đề tài khác rồi ư! Có phải tôi bị ảo giác rồi không?”
Những người khác đều hùa theo: “Tôi cũng cảm thấy nhất định tôi cũng bị áo giác rồi!”
Đợi đến khi mọi người hết bàng hoàng, thì Cô bé choàng khăn đỏ bán dưa đó mới lập tức trả lời câu hỏi của Tống Linh: “Đương nhiên là người mình yêu thương nhất rồi! Thế giới của riêng mình có là gì chứ? Nếu không có người ấy, thì thế giới của mình sẽ sụp đổ mất thôi.”
Nét mặt Tống Linh lại đăm chiêu sau khi nhìn thấy câu này.
Có lẽ là vậy.
Không có Thanh Thanh, thì anh sẽ không thể vui lên được nữa.
Những người khác còn chưa hỏi tiếp, thì Tống Linh lại tiếp tục chìm đắm vào sự tĩnh mịch của mình.
Dường như câu hỏi lúc nãy, không phải do bản thân anh hỏi vậy.
Sau khi ăn trưa xong, Tống Thanh dọn dẹp sạch sẽ phòng của Tống Linh, sau đó cầm theo một cuốn sách ngồi trên sàn cùng với Tống Linh.
“Thanh Thanh...” Tống Linh đột nhiên mở miệng ra.
“Hả?” Tống Thanh lật một trang mới ra, thuận miệng trả lời: “Sao vậy anh?”
“Em quan trọng nhất!” Tống Linh rất nghiêm túc nói.
Bình luận facebook