Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-733
CHƯƠNG 733
Một thanh niên khéo léo năng động như vậy, lại có vẻ mặt đau lòng đến thế.
Tự nhiên lòng trắc ẩn của phụ nư trỗi dậy.
“Được.” Triệu Văn Văn không hỏi nữa.
Hai người cứ như vậy yên tĩnh xem hội, đến khi trời đã tối dần.
Những chiếc hoa đăng lần lượt được thắp sang, thắp sáng cả một khoảng trời, cũng thắp sáng một trái tim băng giá.
“Sắp đến tết Nguyên Tiêu rồi.” Đột nhiên Hàn Tắc Phương buồn bã mở lời nói: “tiếc là, những người không có nhà, sẽ qua tết như thế nào đây?”
Câu nói của Hàn Tắc Phương lập tức nhận được sự đồng cảm của Triệu Văn Văn.
Cùng là kẻ luân lạc chốn chân trời, gặp gỡ nhau đây hà tất đã từng quen biết.
Triệu Văn Văn đột nhiên có một cảm giác rất lạ với Hàn Tắc Phương.
Người con trai nhìn tưởng rất yêu đời này, hóa ra cũng là một người khiến người khác thương xót.
Bất luận năm vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Bất luận mỗi người đã chịu đựng những gì trong năm vừa rồi.
Càng bất luận mỗi người có những dự định gì trong một năm mới.
Cuộc sống vấn phải tiếp diễn.
Tết Nguyên Tiêu, cứ như thế đến trong sự mong đợi và không mong đợi, cuối cùng cũng đến rồi.
Trước đêm tết Nguyên Tiêu, Hà Nhật Dương đã đón Tống Thanh, Tống Hà và Tống Duệ về Hà gia.
Tống Linh vẫn bận rộn bên thầy giáo.
Lưu Nghĩa cũng đến chỗ Từ Vân Khê và Lưu Vân đón tết Nguyên Tiêu.
Đêm giao thừa đã bị hủy rồi, tết Nguyên Tiêu không thể hủy được.
Ngày hôm nay, tất cả mọi người đều đón tết Nguyên Tiêu với cách tiêng của mình.
Đúng ngày tết Nguyên Tiêu, vừa sáng sớm, cả Hà gia đều rất tất bật.
Sân khấu đã được dựng xong từ rất sớm, thảm cũng đã trải xong, đèn lồng cũng lần lượt được treo hết lên.
Đâu đâu đều thấy không khí tết rất vui vẻ.
Tống Thanh dậy từ rất sớm, đích thân cô chải tóc cho Bà cụ Hà.
“Bà nội, chất tóc bà đẹp thật đấy.” Tống Thanh vừa cuộn tóc cho Bà cụ Hà vừa nói: “có phải bà đã chăm sóc tóc từ rất lâu rồi không?”
“Đều bạc hết rồi, còn chăm sóc gì nữa!” Bà cụ Hà cười hô hô nói với Tống Thanh: “tóc con vẫn đẹp hơn. Tuổi trẻ, cái gì cũng đẹp.”
Tống Hà và Tống Duệ mặc bộ quần áo mới, rất vui vẻ chạy từ ngoài vào.
Hai đứa cùng kêu lên: “con chào cụ nội ạ.”
“Ái chà chà! Con khỉ con này, chạy chậm thôi!” Bà cụ Hà vừa nhìn thấy Tống Hà và Tống Duệ, đã rất vui rồi.
Đây là hy vọng tương lai của Hà gia mà!
“Cụ nội, quần áo của chúng con có đẹp không? “ Tống Hà vui vẻ quay một vòng tại chỗ.
Quần áo này là tác phẩm của thầy Charles, nhà thiết kế hàng đầu được Hà gia chuyên dụng, bây giờ Charles rất ít khi tự tay làm.
Được mặc tác phẩm do chính tay Charles làm, là điều rất hiếm đó.
“Đẹp lắm.” Bà cụ Hà vui quá cười không ngậm được mồm rồi.
Tống Duệ hôm nay, chắc chắn là tiểu Thái tử bảnh bao nhất.
Còn Tống Hà, chắc chắn là công chúa nhỏ được yêu quý nhất rồi.
Tống Thanh cố định tóc cho bà, cô vừa định chọn trang sức.
Bà cụ Hà lập tức nói: “không cần chọn đâu, đeo bộ trang sức con tặng cho bà đi, bà thích bộ đó.”
“Vâng, bà nội.” Tống Thanh vui vẻ lấy phần quà mình tặng cho bà nội ra, cô cẩn thận đeo lên cho bà.
Lúc này, Lận Hinh đi từ ngoài vào: “bà nội, ngoài kia đã chuẩn bị xong hết rồi, quý khách cũng sắp đến rồi ạ.”
“Được được được, bà ra ngay đây.” Bà cụ Hà gật đầu, bà nói với Tống Thanh: “nào, Tiểu Thanh, dẫn theo các con, theo bà ra nghênh đón khách nào!”
Tống Thanh thấy hơi khó xử: “bà nội, con và Nhật Dương còn chưa chính thức công khai mà.”
“Bà nói được là được!” Bà cụ Hà giả vờ ra vẻ không vui nói: “con là nữ chủ nhân của Hà gia, chỗ nào không thích hợp chứ, đi nào, ra hết đi!’
“Vâng, bà nội.” Tống Thanh lập tức dìu Bà cụ Hà đi ra.
Lận Hinh đứng im tại chỗ, sắc mắt cô bắt đầu khó chịu.
Cùng là cháu dâu, sao sự khác biệt lại lớn đến thế.
Tống Hà và Tống Duệ hai đứa một trái một phải đi theo sau, trong phòng chỉ còn lại mỗi Lận Hinh.
Cho dù cô có không muốn, nhưng cũng đành bất lực đi ra theo.
Hiện giờ cô còn chưa chính thức được gả vào Hà gia, cô có thể làm được gì chứ?
Cô cũng chưa sinh con cho Hà Nhật Khang, cô có thể làm được gì chứ?
Cô chỉ có thể cứ thế đứng nhìn!
Tống Thanh và Bà cụ Hà đứng ở công sân, với thân phận nữ chủ nhân của Hà gia, nghênh đón khách quý hôm nay.
Hà Nhật Dương mặc bộ áo dài nam truyền thống, đứng cùng với Tống Thanh, đúng là trời sinh một cặp, một đôi trai tài gái sắc.
Tống Hà và Tống Duệ đứng bên cạnh, đúng là bản sao thu nhỏ và Tống Thanh và Hà Nhật Dương, quả thật là cao thủ thu hút ống kính.
Khách hôm nay không đông, tất cả đều là những người bạn tâm giao mấy chục năm của Bà cụ Hà, họ đều là những người hôm trước chưa đến chúc thọ Bà cụ Hà, hôm nay có ý đến bù lại.
Dù sao, không phải ai cũng có thời gian vào dịp tết.
Một lúc sau, đã có mấy cụ trông rất khỏe khoắn đến, họ chào Bà cụ Hà từ xa: “lão phu nhân, chúc mừng năm mới!”
“Tốt tốt tốt, chúc mọi người năm mới sức khỏe!” Bà cụ Hà cười hô hô nghênh đón mọi người: “bao nhiêu năm không gặp, sức khỏe mọi người vẫn tốt chứ.”
“Tất cả đều tốt, rất tốt.” Mấy người đó lần lượt trả lời, chạy qua bắt tay với Bà cụ Hà.
Tống Thanh nhìn họ, tất cả đều đã bạc hết tóc, đều là những người già tuổi xế chiều.
“Nào, giới thiệu với mọi người. Các cháu này thường ngày ít ở nhà, chắc mọi người đều không biết.” Bà cụ Hà kéo Tống Thanh qua, nói: “đây là cháu dâu Hà gia, cũng là người đương gia sau này sẽ tiếp quản trọng trách từ tay tôi. Tiểu Thanh con chào các bác đi.”
Tống Thanh lập tức hành lễ: “Tiểu Thanh chào các bác, chúc các bác năm mới sức khỏe ạ!”
“Tốt tốt tốt!” Mấy người đó lập tức khách sáo chào lại: “người thừa kế của Hà gia, quả nhiên có chút phong thái của lão phu nhân năm xưa đó!”
Nghe thấy có người khen Tống Thanh, Bà cụ Hà thấy trong lòng rất vui.
Bà cụ Hà kéo Hà Nhật Dương và Hà Nhật Khang nói: “đây là hai đứa cháu trai của tôi, Nhật Kỳ là anh cả, Nhật Dương là em, Nhật Dương cũng là chồng của Tiểu Thanh.”
Hà Nhật Khang và Hà Nhật Dương cùng hành lễ: “chào các bác ạ!”
“Khách sao quá khách sáo quá!” Mấy người đó lần lượt chào lại: “tiếng tăm của Hà tổng, rất vang dội chúng tôi nghe suốt đấy!”
“Các bác khách sáo rồi. Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, chỉ có các bác và Nhật Dương, không có Hà tổng.” Hà Nhật Dương cười trả lời lại mọi người.
Tất cả mọi người đều cười ồ lên.
Bà cụ Hà lại kéo Tống Hà và Tống Duệ sang nói: “Tiểu Duệ, Tiểu Hà, chắt trai và chắt gái của tôi, cũng là người thừa kế trong tương lai của Hà gia đấy.”
Tống Hà và Tống Duệ cùng ngoan ngoãn chào mọi người: “chúc mừng năm mới các ông! Tiểu Hà Tiểu Duệ chúc sức khỏe các ông ạ!”
“Ái chà!” Mấy người này vừa nhìn Tống Hà và Tống Duệ, đều rất vui: “ái chà, hai đứa trẻ này đẹp quá! Sao lại có thể đẹp đến thế chứ! Đẹp hơn tất cả các góc của chúng ta đấy!”
Một người trong số họ, còn bế ngay Tống Hà lên, nói: “đây là công chúa nhỏ xinh nhất mà tôi từng gặp đấy.”
Mặt Tống Hà lập tức tỏ ra rất hãnh diện và vui mừng.
Một người khác cũng bế Tống Duệ lên nói: “trời, cậu bé này đúng là giống hệt Nhật Dương, như khuôn đúc luôn, tiểu bá vương tương lai đấy!”
Tống Duệ thì khiêm tốn hơn Tống Hà rất nhiều: “con còn bé, mẹ con nói rồi, con trai phải khiêm tốn.”
Nghe những lời nói vô tư hồn nhiên của Tống Duệ, tất cả mọi người đều cười ồ lên.”
Một thanh niên khéo léo năng động như vậy, lại có vẻ mặt đau lòng đến thế.
Tự nhiên lòng trắc ẩn của phụ nư trỗi dậy.
“Được.” Triệu Văn Văn không hỏi nữa.
Hai người cứ như vậy yên tĩnh xem hội, đến khi trời đã tối dần.
Những chiếc hoa đăng lần lượt được thắp sang, thắp sáng cả một khoảng trời, cũng thắp sáng một trái tim băng giá.
“Sắp đến tết Nguyên Tiêu rồi.” Đột nhiên Hàn Tắc Phương buồn bã mở lời nói: “tiếc là, những người không có nhà, sẽ qua tết như thế nào đây?”
Câu nói của Hàn Tắc Phương lập tức nhận được sự đồng cảm của Triệu Văn Văn.
Cùng là kẻ luân lạc chốn chân trời, gặp gỡ nhau đây hà tất đã từng quen biết.
Triệu Văn Văn đột nhiên có một cảm giác rất lạ với Hàn Tắc Phương.
Người con trai nhìn tưởng rất yêu đời này, hóa ra cũng là một người khiến người khác thương xót.
Bất luận năm vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Bất luận mỗi người đã chịu đựng những gì trong năm vừa rồi.
Càng bất luận mỗi người có những dự định gì trong một năm mới.
Cuộc sống vấn phải tiếp diễn.
Tết Nguyên Tiêu, cứ như thế đến trong sự mong đợi và không mong đợi, cuối cùng cũng đến rồi.
Trước đêm tết Nguyên Tiêu, Hà Nhật Dương đã đón Tống Thanh, Tống Hà và Tống Duệ về Hà gia.
Tống Linh vẫn bận rộn bên thầy giáo.
Lưu Nghĩa cũng đến chỗ Từ Vân Khê và Lưu Vân đón tết Nguyên Tiêu.
Đêm giao thừa đã bị hủy rồi, tết Nguyên Tiêu không thể hủy được.
Ngày hôm nay, tất cả mọi người đều đón tết Nguyên Tiêu với cách tiêng của mình.
Đúng ngày tết Nguyên Tiêu, vừa sáng sớm, cả Hà gia đều rất tất bật.
Sân khấu đã được dựng xong từ rất sớm, thảm cũng đã trải xong, đèn lồng cũng lần lượt được treo hết lên.
Đâu đâu đều thấy không khí tết rất vui vẻ.
Tống Thanh dậy từ rất sớm, đích thân cô chải tóc cho Bà cụ Hà.
“Bà nội, chất tóc bà đẹp thật đấy.” Tống Thanh vừa cuộn tóc cho Bà cụ Hà vừa nói: “có phải bà đã chăm sóc tóc từ rất lâu rồi không?”
“Đều bạc hết rồi, còn chăm sóc gì nữa!” Bà cụ Hà cười hô hô nói với Tống Thanh: “tóc con vẫn đẹp hơn. Tuổi trẻ, cái gì cũng đẹp.”
Tống Hà và Tống Duệ mặc bộ quần áo mới, rất vui vẻ chạy từ ngoài vào.
Hai đứa cùng kêu lên: “con chào cụ nội ạ.”
“Ái chà chà! Con khỉ con này, chạy chậm thôi!” Bà cụ Hà vừa nhìn thấy Tống Hà và Tống Duệ, đã rất vui rồi.
Đây là hy vọng tương lai của Hà gia mà!
“Cụ nội, quần áo của chúng con có đẹp không? “ Tống Hà vui vẻ quay một vòng tại chỗ.
Quần áo này là tác phẩm của thầy Charles, nhà thiết kế hàng đầu được Hà gia chuyên dụng, bây giờ Charles rất ít khi tự tay làm.
Được mặc tác phẩm do chính tay Charles làm, là điều rất hiếm đó.
“Đẹp lắm.” Bà cụ Hà vui quá cười không ngậm được mồm rồi.
Tống Duệ hôm nay, chắc chắn là tiểu Thái tử bảnh bao nhất.
Còn Tống Hà, chắc chắn là công chúa nhỏ được yêu quý nhất rồi.
Tống Thanh cố định tóc cho bà, cô vừa định chọn trang sức.
Bà cụ Hà lập tức nói: “không cần chọn đâu, đeo bộ trang sức con tặng cho bà đi, bà thích bộ đó.”
“Vâng, bà nội.” Tống Thanh vui vẻ lấy phần quà mình tặng cho bà nội ra, cô cẩn thận đeo lên cho bà.
Lúc này, Lận Hinh đi từ ngoài vào: “bà nội, ngoài kia đã chuẩn bị xong hết rồi, quý khách cũng sắp đến rồi ạ.”
“Được được được, bà ra ngay đây.” Bà cụ Hà gật đầu, bà nói với Tống Thanh: “nào, Tiểu Thanh, dẫn theo các con, theo bà ra nghênh đón khách nào!”
Tống Thanh thấy hơi khó xử: “bà nội, con và Nhật Dương còn chưa chính thức công khai mà.”
“Bà nói được là được!” Bà cụ Hà giả vờ ra vẻ không vui nói: “con là nữ chủ nhân của Hà gia, chỗ nào không thích hợp chứ, đi nào, ra hết đi!’
“Vâng, bà nội.” Tống Thanh lập tức dìu Bà cụ Hà đi ra.
Lận Hinh đứng im tại chỗ, sắc mắt cô bắt đầu khó chịu.
Cùng là cháu dâu, sao sự khác biệt lại lớn đến thế.
Tống Hà và Tống Duệ hai đứa một trái một phải đi theo sau, trong phòng chỉ còn lại mỗi Lận Hinh.
Cho dù cô có không muốn, nhưng cũng đành bất lực đi ra theo.
Hiện giờ cô còn chưa chính thức được gả vào Hà gia, cô có thể làm được gì chứ?
Cô cũng chưa sinh con cho Hà Nhật Khang, cô có thể làm được gì chứ?
Cô chỉ có thể cứ thế đứng nhìn!
Tống Thanh và Bà cụ Hà đứng ở công sân, với thân phận nữ chủ nhân của Hà gia, nghênh đón khách quý hôm nay.
Hà Nhật Dương mặc bộ áo dài nam truyền thống, đứng cùng với Tống Thanh, đúng là trời sinh một cặp, một đôi trai tài gái sắc.
Tống Hà và Tống Duệ đứng bên cạnh, đúng là bản sao thu nhỏ và Tống Thanh và Hà Nhật Dương, quả thật là cao thủ thu hút ống kính.
Khách hôm nay không đông, tất cả đều là những người bạn tâm giao mấy chục năm của Bà cụ Hà, họ đều là những người hôm trước chưa đến chúc thọ Bà cụ Hà, hôm nay có ý đến bù lại.
Dù sao, không phải ai cũng có thời gian vào dịp tết.
Một lúc sau, đã có mấy cụ trông rất khỏe khoắn đến, họ chào Bà cụ Hà từ xa: “lão phu nhân, chúc mừng năm mới!”
“Tốt tốt tốt, chúc mọi người năm mới sức khỏe!” Bà cụ Hà cười hô hô nghênh đón mọi người: “bao nhiêu năm không gặp, sức khỏe mọi người vẫn tốt chứ.”
“Tất cả đều tốt, rất tốt.” Mấy người đó lần lượt trả lời, chạy qua bắt tay với Bà cụ Hà.
Tống Thanh nhìn họ, tất cả đều đã bạc hết tóc, đều là những người già tuổi xế chiều.
“Nào, giới thiệu với mọi người. Các cháu này thường ngày ít ở nhà, chắc mọi người đều không biết.” Bà cụ Hà kéo Tống Thanh qua, nói: “đây là cháu dâu Hà gia, cũng là người đương gia sau này sẽ tiếp quản trọng trách từ tay tôi. Tiểu Thanh con chào các bác đi.”
Tống Thanh lập tức hành lễ: “Tiểu Thanh chào các bác, chúc các bác năm mới sức khỏe ạ!”
“Tốt tốt tốt!” Mấy người đó lập tức khách sáo chào lại: “người thừa kế của Hà gia, quả nhiên có chút phong thái của lão phu nhân năm xưa đó!”
Nghe thấy có người khen Tống Thanh, Bà cụ Hà thấy trong lòng rất vui.
Bà cụ Hà kéo Hà Nhật Dương và Hà Nhật Khang nói: “đây là hai đứa cháu trai của tôi, Nhật Kỳ là anh cả, Nhật Dương là em, Nhật Dương cũng là chồng của Tiểu Thanh.”
Hà Nhật Khang và Hà Nhật Dương cùng hành lễ: “chào các bác ạ!”
“Khách sao quá khách sáo quá!” Mấy người đó lần lượt chào lại: “tiếng tăm của Hà tổng, rất vang dội chúng tôi nghe suốt đấy!”
“Các bác khách sáo rồi. Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, chỉ có các bác và Nhật Dương, không có Hà tổng.” Hà Nhật Dương cười trả lời lại mọi người.
Tất cả mọi người đều cười ồ lên.
Bà cụ Hà lại kéo Tống Hà và Tống Duệ sang nói: “Tiểu Duệ, Tiểu Hà, chắt trai và chắt gái của tôi, cũng là người thừa kế trong tương lai của Hà gia đấy.”
Tống Hà và Tống Duệ cùng ngoan ngoãn chào mọi người: “chúc mừng năm mới các ông! Tiểu Hà Tiểu Duệ chúc sức khỏe các ông ạ!”
“Ái chà!” Mấy người này vừa nhìn Tống Hà và Tống Duệ, đều rất vui: “ái chà, hai đứa trẻ này đẹp quá! Sao lại có thể đẹp đến thế chứ! Đẹp hơn tất cả các góc của chúng ta đấy!”
Một người trong số họ, còn bế ngay Tống Hà lên, nói: “đây là công chúa nhỏ xinh nhất mà tôi từng gặp đấy.”
Mặt Tống Hà lập tức tỏ ra rất hãnh diện và vui mừng.
Một người khác cũng bế Tống Duệ lên nói: “trời, cậu bé này đúng là giống hệt Nhật Dương, như khuôn đúc luôn, tiểu bá vương tương lai đấy!”
Tống Duệ thì khiêm tốn hơn Tống Hà rất nhiều: “con còn bé, mẹ con nói rồi, con trai phải khiêm tốn.”
Nghe những lời nói vô tư hồn nhiên của Tống Duệ, tất cả mọi người đều cười ồ lên.”
Bình luận facebook