Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-739
CHƯƠNG 739
Cho dù Nhật Dương bảo vệ mình, bên ngoài vẫn sẽ có lời dị nghị.
Sở dĩ bây giờ không có nửa điều dị nghị là bởi vì mình xuất thân không hề tầm thường!
Anh trai và Sùng Minh được coi là kiểu khác, cho dù như vậy, bọn họ có thể có được sự đồng ý của nhà họ Tống hay không, cũng vẫn là một ẩn số.
Đời người, sao lại gian nan như vậy chứ?
Phiền toái một chuyện, rồi tiếp một chuyện.
Giải quyết được một chuyện, lại sẽ xử phạt một chuyện khác!
Tống Thanh nhíu mày nói: “Hoặc có thể tìm một cô gái trong giới thượng lưu mang thai hộ? Anh cảm thấy, có thể thực hiện được không?”
Phan Ly chớp mắt nói: “Vì vậy anh mới phiền não đây!”
Tống Thanh suy nghĩ, nói: “Tạm thời em không có cách nào tốt hơn, nhưng mà, có thể kéo dài thời gian.”
“Kéo dài thế nào?” Phan Ly lại cao hứng.
“Xem mắt à! Dù sao chỉ là đi một vòng, tim không rung động là được.” Tống Thanh nói: “Đây cũng chỉ là kế tạm thời, sau đó lại nghĩ cách khác vậy.”
Phan Ly bất đắc dĩ nói: “Tạm thời cũng chỉ đành như vậy thôi. Đúng rồi, Tiểu Thanh, lúc nào chúng ta sẽ đến lăng mộ? Bọn anh rất mong chờ vào chuyến đi này nha! Lần trước không đi theo, cứ tiếc nuối mãi thôi!”
Tống Thanh mỉm cười: “Đây không phải là chuyện đùa.”
“Nhưng mà, tạm thời có thể quên đi những chuyện phiền não trong gia đình!” Phan Ly nói: “Lúc thám hiểm, tinh thần tập trung cao độ thì có thể không nghĩ tới những chuyện không vui rồi!”
“Được thôi, chấp nhận cách giải thích này.” Tống Thanh cười nói: “Em và Nhật Dương quyết định vào ngày 20 tháng giêng sẽ xuất phát. Các anh phải nhanh chóng chuẩn bị, sắp xếp xong xuôi mọi công việc, lần này đi chắc là sẽ rất lâu đấy.”
Phan Ly mỉm cười, giơ tay gỡ lọn tóc rối bên tai cho Tống Thanh, ánh mắt sáng long lanh nhìn Tống Thanh, cực kỳ nghiêm túc nói: “Thời gian càng dài càng tốt.”
Tống Thanh chỉ biết mỉm cười.
Hai người lập tức chuyển chủ đề nói chuyện, trước mặt người khác Phan Ly là hình tượng một vương tử nhỏ cao quý lạnh lùng, nhưng trước mặt Tống Thanh hắn lại trở nên nói rất nhiều.
Sau khi luyên thuyên lải nhải với Tống Thanh những chuyện xảy ra trong mấy ngày này, hắn lại cẩn thận hỏi han những chuyện về lăng mộ.
Nói chuyện hồi lâu, hai người mới quay về đội.
Mọi người cứ giả vờ như không biết chuyện gì, tiếp tục nói chuyện.
Sau nửa đêm, sau khi tiễn hết khách rồi, Tống Thanh chăm hai con đi ngủ xong, mới về phòng của mình và Hà Nhật Dương.
Vừa vào phòng, Hà Nhật Dương liền ôm chầm lấy Tống Thanh, dùng cằm đè lên đỉnh đầu Tống Thanh: “Tiểu Thanh, em vất vả rồi.”
Tống Thanh quay người ôm Hà Nhật Dương: “Nhật Dương, em rất muốn giúp đỡ Phan Ly, nhưng mà em không biết nên làm như thế nào.”
Hà Nhật Dương ấm áp vuốt lên má Tống Thanh, cúi đầu hôn lên, nói: “Bọn anh đều đang nghĩ cách, nhưng mà, đây là khúc mắc trong lòng, không vội được. Nhiều năm vậy rồi, bọn anh đều không nghĩ ra được cách nào thích hợp, có lẽ thời cơ chưa tới thôi. Chúng ta cứ từ từ, rồi sẽ giải quyết được thôi! Phan Thịnh, Phan Ly là song sinh, Phan Thịnh còn không có cách thì chúng ta lại có thể làm gì chứ? Vì vậy, ngoại trừ đợi thời cơ thích hợp thì không còn cách nào khác.”
Tống Thanh gật đầu, thở dài một hơi, nói: “Lần này vào lăng mộ, anh nắm chắc được mấy phần? Người đi lần này, không ít đấy!”
“Ừm, chúng ta có khi nào ít người đâu chứ? Yên tâm, lần này sẽ không có người làm hại em được nữa! Tiểu Thanh, hãy tin anh!” Hà Nhật Dương giữ chặt gò má Tống Thanh, vô cùng nghiêm túc nói: “Anh lấy tính mạng của mình ra thề, đời này, sẽ không còn ai có thể làm hại đến em nữa!”
Tống Thanh nhẹ nhàng mỉm cười, nhón gót chân lên, chủ động hôn Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương ôm Tống Thanh thật chặt, cuồng nhiệt đáp lại Tống Thanh.
Đây là lời thề của tình yêu, lời hứa hẹn của tình yêu.
Sau khi Phan Thịnh, Phan Ly rời khỏi nhà họ Hà, trên đường về, Phan Thịnh, Phan Ly vẫn không hề nói chuyện.
Phan Ly vẫn cứ ngẩn người ngắm nhìn phong cảnh phía ngoài xe.
Phan Thịnh lén nhìn Phan Ly mấy lần, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Phan Ly phát hiện được những ánh nhìn kia từ kính cửa sổ xe, mở miệng hỏi: “Anh muốn hỏi em chuyện gì?”
Ánh mắt Phan Thịnh sáng lên, nói: “Không có gì, Phan Ly, cho dù xảy ra chuyện gì, cho dù con đường sau này như thế nào, anh đều sẽ bước tiếp cùng em. Chúng ta là anh em, là ruột thịt thân thiết, cho dù ba mẹ có bỏ rơi chúng ta, chúng ta cũng không được rời bỏ nhau.”
Phan Ly yên lặng quay đầu nhìn Phan Thịnh, đôi mắt to đẹp sáng lên, yên lặng một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Anh sợ em sẽ yêu Tiểu Thanh ư?”
Ánh mắt Phan Thịnh sáng lên, hắn không nói gì, nhưng ánh mắt hắn đã có đáp án rồi.
Phan Ly cười tự giễu: “Anh nghĩ nhiều rồi, em vẫn luôn coi Tiểu Thanh là bạn, là người nhà, cũng giống như chúng ta coi Nhật Dương thành người nhà mình vậy. Huống hồ, Tiểu Thanh chỉ hạnh phúc, tươi cười vui vẻ khi ở bên Hà Nhật Dương. Vì hạnh phúc và nụ cười của Tiểu Thanh, cho dù vì chuyện gì em cũng sẽ làm. Dù sao, em cũng chỉ còn có mọi người nữa. Phan Thịnh, xin lỗi anh, bao nhiêu năm nay, em liên lụy anh rồi.”
Phan Thịnh thở phào nhẹ nhõm, vỗ lên vai Phan Ly, có chút xúc động nói: “Nói những lời này với anh, không cảm thấy quá khách sáo à? Gần ba mươi tuổi rồi, chúng ta đã bên nhau từ lúc vừa ra đời. Chúng ta là anh em ruột, là anh em sinh đôi. Không có ai hiểu rõ đối phương hơn chúng ta. Phan Ly, chuyện của ba mẹ, em đừng để trong lòng, chúng ta sẽ giải quyết được.”
Phan Ly chỉ im lặng gật đầu, quay đầu tiếp tục nhìn phong cảnh ngoài xe, không nói một lời.
Phan Thịnh thở dài, cũng rơi vào im lặng.
Tài xế ngồi phía trước lái xe, không nói lời nào, chỉ liếc nhìn vẻ mặt Phan Thịnh, Phan Ly qua gương chiếu hậu.
Nhìn thấy vẻ mặt của hai thiếu gia khó coi, tài xế càng nơm nớp lo sợ.
Trên đường về, Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa cũng bắt đầu nói về chuyện của Phan Thịnh và Phan Ly.
Lưu Nghĩa nhịn không được nói: “Ngọc Bình, anh nói xem, nếu Phan Thịnh, Phan Ly đã kế thừa giải trí Phan thị, vì sao còn bị ba mẹ của mình cản trở chứ?”
Vũ Ngọc Bình chậm rãi lái xe, quay đầu nhìn Lưu Nghĩa, nói: “Chuyện này không khó giải thích. Tuy ba mẹ họ đã ly hôn, hai người họ đều đã tái hôn, nhưng nguồn gốc hai nhà lại không dễ dàng cắt đứt như vậy. Khoan hẵng nói chuyện khác, chỉ nói đến bà nội và ông ngoại Phan Thịnh, Phan Ly thôi. Họ đều yêu chiều Phan Thịnh, Phan Ly từ nhỏ đến lớn. Cho dù đứng trên vị trí của người lớn hai nhà mà nói, Phan Thịnh Phan Ly đều không thể thật sự đoạn tuyệt với ba mẹ mình được. Tiểu Nghĩa, gia đình quyền thế không đơn giản như em nghĩ, nói thoát khỏi là có thể thoát khỏi. Rất nhiều rắc rối phức tạp.”
Lưu Nghĩa thở dài: “Em hiểu.”
“Từ nhỏ sức khỏe của Phan Thịnh Phan Ly không tốt, người lớn mỗi bên đều dẫn theo một người, tự mình chăm sóc mà không cần người giúp việc. Cực nhọc ngày đêm, suốt đêm không ngủ, ân tình này, suốt đời Phan Thịnh Phan Ly sẽ nhớ rõ không quên. Lần này muốn bọn họ kết hôn, cũng có ý của người lớn hai bên. Vì vậy, Phan Thịnh Phan Ly bọn họ không thể từ chối.” Vũ Ngọc Bình tiếp tục giải thích: “Đừng thấy người lớn hai bên đều không màng việc đời, nhưng vẫn luôn đau đáu về chuyện của Phan Thịnh Phan Ly. Nếu không, em cảm thấy năm xưa ba mẹ Phan Thịnh Phan Ly ly hôn, giải trí Phan thị sao có thể thuận lợi giao vào tay họ được chứ? Em thử nghĩ xem, Nhật Dương đứng vững trong nhà họ Hà mất bao lâu? Phan Thịnh, Phan Ly tiếp quản Phan thị không hề tốn sức gì cả. Đương nhiên trong đó cũng có không ít khó khăn, nhưng mà so với Nhật Dương, căn bản không là gì cả. Căn bản chính là bởi vì gia tộc hai bên đều ủng hộ hai người họ.”
Cho dù Nhật Dương bảo vệ mình, bên ngoài vẫn sẽ có lời dị nghị.
Sở dĩ bây giờ không có nửa điều dị nghị là bởi vì mình xuất thân không hề tầm thường!
Anh trai và Sùng Minh được coi là kiểu khác, cho dù như vậy, bọn họ có thể có được sự đồng ý của nhà họ Tống hay không, cũng vẫn là một ẩn số.
Đời người, sao lại gian nan như vậy chứ?
Phiền toái một chuyện, rồi tiếp một chuyện.
Giải quyết được một chuyện, lại sẽ xử phạt một chuyện khác!
Tống Thanh nhíu mày nói: “Hoặc có thể tìm một cô gái trong giới thượng lưu mang thai hộ? Anh cảm thấy, có thể thực hiện được không?”
Phan Ly chớp mắt nói: “Vì vậy anh mới phiền não đây!”
Tống Thanh suy nghĩ, nói: “Tạm thời em không có cách nào tốt hơn, nhưng mà, có thể kéo dài thời gian.”
“Kéo dài thế nào?” Phan Ly lại cao hứng.
“Xem mắt à! Dù sao chỉ là đi một vòng, tim không rung động là được.” Tống Thanh nói: “Đây cũng chỉ là kế tạm thời, sau đó lại nghĩ cách khác vậy.”
Phan Ly bất đắc dĩ nói: “Tạm thời cũng chỉ đành như vậy thôi. Đúng rồi, Tiểu Thanh, lúc nào chúng ta sẽ đến lăng mộ? Bọn anh rất mong chờ vào chuyến đi này nha! Lần trước không đi theo, cứ tiếc nuối mãi thôi!”
Tống Thanh mỉm cười: “Đây không phải là chuyện đùa.”
“Nhưng mà, tạm thời có thể quên đi những chuyện phiền não trong gia đình!” Phan Ly nói: “Lúc thám hiểm, tinh thần tập trung cao độ thì có thể không nghĩ tới những chuyện không vui rồi!”
“Được thôi, chấp nhận cách giải thích này.” Tống Thanh cười nói: “Em và Nhật Dương quyết định vào ngày 20 tháng giêng sẽ xuất phát. Các anh phải nhanh chóng chuẩn bị, sắp xếp xong xuôi mọi công việc, lần này đi chắc là sẽ rất lâu đấy.”
Phan Ly mỉm cười, giơ tay gỡ lọn tóc rối bên tai cho Tống Thanh, ánh mắt sáng long lanh nhìn Tống Thanh, cực kỳ nghiêm túc nói: “Thời gian càng dài càng tốt.”
Tống Thanh chỉ biết mỉm cười.
Hai người lập tức chuyển chủ đề nói chuyện, trước mặt người khác Phan Ly là hình tượng một vương tử nhỏ cao quý lạnh lùng, nhưng trước mặt Tống Thanh hắn lại trở nên nói rất nhiều.
Sau khi luyên thuyên lải nhải với Tống Thanh những chuyện xảy ra trong mấy ngày này, hắn lại cẩn thận hỏi han những chuyện về lăng mộ.
Nói chuyện hồi lâu, hai người mới quay về đội.
Mọi người cứ giả vờ như không biết chuyện gì, tiếp tục nói chuyện.
Sau nửa đêm, sau khi tiễn hết khách rồi, Tống Thanh chăm hai con đi ngủ xong, mới về phòng của mình và Hà Nhật Dương.
Vừa vào phòng, Hà Nhật Dương liền ôm chầm lấy Tống Thanh, dùng cằm đè lên đỉnh đầu Tống Thanh: “Tiểu Thanh, em vất vả rồi.”
Tống Thanh quay người ôm Hà Nhật Dương: “Nhật Dương, em rất muốn giúp đỡ Phan Ly, nhưng mà em không biết nên làm như thế nào.”
Hà Nhật Dương ấm áp vuốt lên má Tống Thanh, cúi đầu hôn lên, nói: “Bọn anh đều đang nghĩ cách, nhưng mà, đây là khúc mắc trong lòng, không vội được. Nhiều năm vậy rồi, bọn anh đều không nghĩ ra được cách nào thích hợp, có lẽ thời cơ chưa tới thôi. Chúng ta cứ từ từ, rồi sẽ giải quyết được thôi! Phan Thịnh, Phan Ly là song sinh, Phan Thịnh còn không có cách thì chúng ta lại có thể làm gì chứ? Vì vậy, ngoại trừ đợi thời cơ thích hợp thì không còn cách nào khác.”
Tống Thanh gật đầu, thở dài một hơi, nói: “Lần này vào lăng mộ, anh nắm chắc được mấy phần? Người đi lần này, không ít đấy!”
“Ừm, chúng ta có khi nào ít người đâu chứ? Yên tâm, lần này sẽ không có người làm hại em được nữa! Tiểu Thanh, hãy tin anh!” Hà Nhật Dương giữ chặt gò má Tống Thanh, vô cùng nghiêm túc nói: “Anh lấy tính mạng của mình ra thề, đời này, sẽ không còn ai có thể làm hại đến em nữa!”
Tống Thanh nhẹ nhàng mỉm cười, nhón gót chân lên, chủ động hôn Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương ôm Tống Thanh thật chặt, cuồng nhiệt đáp lại Tống Thanh.
Đây là lời thề của tình yêu, lời hứa hẹn của tình yêu.
Sau khi Phan Thịnh, Phan Ly rời khỏi nhà họ Hà, trên đường về, Phan Thịnh, Phan Ly vẫn không hề nói chuyện.
Phan Ly vẫn cứ ngẩn người ngắm nhìn phong cảnh phía ngoài xe.
Phan Thịnh lén nhìn Phan Ly mấy lần, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Phan Ly phát hiện được những ánh nhìn kia từ kính cửa sổ xe, mở miệng hỏi: “Anh muốn hỏi em chuyện gì?”
Ánh mắt Phan Thịnh sáng lên, nói: “Không có gì, Phan Ly, cho dù xảy ra chuyện gì, cho dù con đường sau này như thế nào, anh đều sẽ bước tiếp cùng em. Chúng ta là anh em, là ruột thịt thân thiết, cho dù ba mẹ có bỏ rơi chúng ta, chúng ta cũng không được rời bỏ nhau.”
Phan Ly yên lặng quay đầu nhìn Phan Thịnh, đôi mắt to đẹp sáng lên, yên lặng một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Anh sợ em sẽ yêu Tiểu Thanh ư?”
Ánh mắt Phan Thịnh sáng lên, hắn không nói gì, nhưng ánh mắt hắn đã có đáp án rồi.
Phan Ly cười tự giễu: “Anh nghĩ nhiều rồi, em vẫn luôn coi Tiểu Thanh là bạn, là người nhà, cũng giống như chúng ta coi Nhật Dương thành người nhà mình vậy. Huống hồ, Tiểu Thanh chỉ hạnh phúc, tươi cười vui vẻ khi ở bên Hà Nhật Dương. Vì hạnh phúc và nụ cười của Tiểu Thanh, cho dù vì chuyện gì em cũng sẽ làm. Dù sao, em cũng chỉ còn có mọi người nữa. Phan Thịnh, xin lỗi anh, bao nhiêu năm nay, em liên lụy anh rồi.”
Phan Thịnh thở phào nhẹ nhõm, vỗ lên vai Phan Ly, có chút xúc động nói: “Nói những lời này với anh, không cảm thấy quá khách sáo à? Gần ba mươi tuổi rồi, chúng ta đã bên nhau từ lúc vừa ra đời. Chúng ta là anh em ruột, là anh em sinh đôi. Không có ai hiểu rõ đối phương hơn chúng ta. Phan Ly, chuyện của ba mẹ, em đừng để trong lòng, chúng ta sẽ giải quyết được.”
Phan Ly chỉ im lặng gật đầu, quay đầu tiếp tục nhìn phong cảnh ngoài xe, không nói một lời.
Phan Thịnh thở dài, cũng rơi vào im lặng.
Tài xế ngồi phía trước lái xe, không nói lời nào, chỉ liếc nhìn vẻ mặt Phan Thịnh, Phan Ly qua gương chiếu hậu.
Nhìn thấy vẻ mặt của hai thiếu gia khó coi, tài xế càng nơm nớp lo sợ.
Trên đường về, Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa cũng bắt đầu nói về chuyện của Phan Thịnh và Phan Ly.
Lưu Nghĩa nhịn không được nói: “Ngọc Bình, anh nói xem, nếu Phan Thịnh, Phan Ly đã kế thừa giải trí Phan thị, vì sao còn bị ba mẹ của mình cản trở chứ?”
Vũ Ngọc Bình chậm rãi lái xe, quay đầu nhìn Lưu Nghĩa, nói: “Chuyện này không khó giải thích. Tuy ba mẹ họ đã ly hôn, hai người họ đều đã tái hôn, nhưng nguồn gốc hai nhà lại không dễ dàng cắt đứt như vậy. Khoan hẵng nói chuyện khác, chỉ nói đến bà nội và ông ngoại Phan Thịnh, Phan Ly thôi. Họ đều yêu chiều Phan Thịnh, Phan Ly từ nhỏ đến lớn. Cho dù đứng trên vị trí của người lớn hai nhà mà nói, Phan Thịnh Phan Ly đều không thể thật sự đoạn tuyệt với ba mẹ mình được. Tiểu Nghĩa, gia đình quyền thế không đơn giản như em nghĩ, nói thoát khỏi là có thể thoát khỏi. Rất nhiều rắc rối phức tạp.”
Lưu Nghĩa thở dài: “Em hiểu.”
“Từ nhỏ sức khỏe của Phan Thịnh Phan Ly không tốt, người lớn mỗi bên đều dẫn theo một người, tự mình chăm sóc mà không cần người giúp việc. Cực nhọc ngày đêm, suốt đêm không ngủ, ân tình này, suốt đời Phan Thịnh Phan Ly sẽ nhớ rõ không quên. Lần này muốn bọn họ kết hôn, cũng có ý của người lớn hai bên. Vì vậy, Phan Thịnh Phan Ly bọn họ không thể từ chối.” Vũ Ngọc Bình tiếp tục giải thích: “Đừng thấy người lớn hai bên đều không màng việc đời, nhưng vẫn luôn đau đáu về chuyện của Phan Thịnh Phan Ly. Nếu không, em cảm thấy năm xưa ba mẹ Phan Thịnh Phan Ly ly hôn, giải trí Phan thị sao có thể thuận lợi giao vào tay họ được chứ? Em thử nghĩ xem, Nhật Dương đứng vững trong nhà họ Hà mất bao lâu? Phan Thịnh, Phan Ly tiếp quản Phan thị không hề tốn sức gì cả. Đương nhiên trong đó cũng có không ít khó khăn, nhưng mà so với Nhật Dương, căn bản không là gì cả. Căn bản chính là bởi vì gia tộc hai bên đều ủng hộ hai người họ.”
Bình luận facebook