Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-766
CHƯƠNG 766
Tống Thanh cười có chút xấu hổ, cô hỏi tiếp: “Chị dâu, không có chứng cớ mà đã đổ oan cho người ta như vậy, lỡ mà điều tra ra thủ phạm không phải là cô ấy thì có phải dở không?”
“Hừ, sao có thể không phải là cô ta chứ? Không phải cô ta thì chẳng lẽ là chị lấy cắp?” Lận Hinh càng tỏ ra khó chịu: “Bây giờ cũng chỉ có một mình cô ta đi tới nhà kho, trừ cô ta thì chỉ có chị! Tiểu Thanh, em tin chị hay tin cô ta?”
“Cái này...” Tống Thanh lập tức có chút chần chờ: “Chị dâu, tất nhiên là em tin tưởng chị rồi! Nhưng cũng có thể là trùng hợp hay vô ý rơi ở đâu đó thì sao? Dù thế nào, người ta cũng là một cô gái trẻ, chúng ta nên tìm được chứng cứ rồi hẵng buộc tội!”
Hiển nhiên Lận Hinh không vui: “Tiểu Thanh, lời này của em khiến chị buồn đấy. Chị làm bao chuyện như vậy còn không phải là vì cái nhà này sao?”
Tống Thanh cười: “Dạ, chị dâu là người quản lý trực tiếp, em không hỏi chuyện này nữa. Em tin chị dâu có phán đoán của mình. Em trở về còn chưa đi thăm bà nội, em đi chào hỏi bà nội đây ạ. Tí nữa em sẽ tới sớm dùng cơm!”
Tống Thanh đứng lên, Lận Hinh không muốn đứng lên theo: “Đi đi, chị biết rồi! Chị còn nhiều chuyện cần giải quyết nên không tiễn em được.”
“Không sao ạ, chị dâu cứ dừng bước!” Tống Thanh gật đầu rồi rời khỏi khu đó.
Sau khi Tống Thanh rời khỏi đó, cô mới thở dài một tiếng, lắc đầu đi tới khu của Bà cụ Hà.
Vào biệt thự, Tống Thanh lập tức nhìn thấy cảnh Bà cụ Hà đang tán gẫu với Tống Duệ và Tống Hà, hai đứa nhỏ pha trò khiến Bà cụ Hà cười cực kỳ vui vẻ.
“Bà nội, cháu đã về rồi đây!” Tống Thanh bước nhanh, Hòa quản gia kêu người lấy ghế, Tống Thanh ngồi xuống bên cạnh Bà cụ Hà.
“Tốt, tốt!” Bà cụ Hà cười vui vẻ, nhìn Tống Thanh nói: “Về là tốt rồi!”
Tống Thanh nhìn xung quanh một chút: “Nhật Dương đâu ạ? Không phải anh ấy đã tới trước rồi sao?”
Bà cụ Hà ung dung cười, trả lời: “Nó đang thảo luận với Nhật Kỳ, bận rộn lắm! Tiểu Thanh, chuyện của Hòa Tiếu Tiếu, con đừng để bụng!”
Ngón tay Tống Thanh dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn Bà cụ Hà: “Bà nội, bà cũng biết rồi ạ?”
Tống Duệ và Tống Hà chạy băng băng xuống, nói với Tống Thanh và Bà cụ Hà: “Mẹ, bà cố, chúng con đi ăn chút gì đây!”
Bà cụ Hà mỉm cười gật đầu.
Hai đứa nhóc này, đúng là thông minh quá mức mà!
Chỉ hai câu thôi đã nghe ra người lớn có chuyện cần nói riêng, còn chủ động chạy đi chỗ khác chơi nữa.
Sau khi bọn nhỏ rời khỏi, Bà cụ Hà mới chậm rãi nói: “Tiểu Thanh, con là chủ gia đình, là người có quyền xử trí cuối cùng. Con hiểu những lời này của bà nội chứ?”
Tống Thanh có hơi do dự: “Bà nội, bà cũng cảm thấy ngọc Hòa Điền của bà là thật sự bị trộm đi sao?”
Bà cụ Hà lập tức nở nụ cười đầy sâu xa: “Tiểu Thanh, có rất nhiều chuyện không nên nhìn bề ngoài!”
Tống Thanh tựa hồ như đã hiểu ra gì đó: “Nếu như thứ đó thật sự bị trộm...”
Bà cụ Hà nhanh chóng quyết định: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy!”
Tống Thanh gật đầu: “Thưa bà nội, Tiểu Thanh đã hiểu rồi ạ!”
“Hiểu là tốt rồi!” Bà cụ Hà nói ra vài lời thấm thía: “Tiểu Thanh, bà nội biết cháu là đứa bé lương thiện nhưng về mặt quản lý gia đình, chỉ lương thiện thôi thì không được.”
“Dạ!” Tống Thanh gật đầu.
Bà cụ Hà không nói về chủ đề này nữa mà dời đề tài sang Tống Duệ và Tống Hà: “Tống Duệ và Tống Hà sắp đi học à?”
“Vâng, đã khai giảng rồi ạ nhưng cháu còn chưa để hai đứa đi. Mấy ngày nay, anh hai rảnh rỗi nên cháu muốn tác hợp cho anh hai với thư ký của cháu một chút, cháu cảm thấy hai người rất hợp nhau.” Tống Thanh cũng không giấu giếm Bà cụ Hà: “Bà nội, hiện tại cháu rất hạnh phúc. Có bà thương cháu, có Nhật Dương, có mấy đứa nhỏ, có anh trai có người thân, cháu cảm thấy rất hạnh phúc rồi. Vì vậy cháu cũng muốn những người xung quanh đều có thể hạnh phúc như cháu.”
Bà cụ Hà cười: “Bà nội hiểu tâm trạng của cháu mà!”
Tống Thanh nói tiếp: “Cho nên mấy ngày nữa, hai đứa nhỏ đều phải giao cho anh hai và Mạc Thu, người giúp việc đã nói với cháu là hai người có hi vọng lắm đấy.”
Bà cụ Hà cũng gật đầu: “Đứa nhỏ Mạc Thu kia cũng tốt. Là người phụ nữ mạnh mẽ, đúng là thích hợp với Tống Nhị. Gắng gắng tác hợp, đây cũng là một mối nhân duyên mỹ mãn. Cháu nghĩ thế nào thì cứ thoải mái mà làm, bà nội ủng hộ cháu!”
“Cám ơn bà nội!” Tống Thanh ngọt ngào cảm ơn.
“Nhưng mà Tiểu Thanh này, bà nội cũng nhắc cháu một chuyện...” Bà cụ Hà nhanh chóng nói tiếp: “Chuyện của Tống Nhị và Mạc Thu thì cháu muốn làm sao cũng được nhưng hôn nhân của người khác, tốt nhất cháu không nên nhúng tay vào.”
Tống Thanh nhìn Hạ lão với ánh mắt kinh ngạc.
“Hai anh em Phan gia có bối cảnh rất phức tạp, cho dù cháu có lòng tốt nhưng cũng rất dễ tạo thành chuyện xấu, người ta cũng chưa chắc sẽ cảm kích cháu.” Bà cụ Hà nhắc nhở Tống Thanh: “Nhà họ Hà chúng ta coi như có quan hệ khá sâu xa với Phan gia, chuyện nhà bọn họ không dễ giải quyết. Bà nội cũng là người nên tất nhiên cũng sẽ thiên vị. Bà nội không thích cháu dẫn lửa thiêu thân lan tới gần mình.”
Tống Thanh khó hiểu nhìn Bà cụ Hà: “Bà nội, tại sao nội lại nói như thế ạ?”
“Sau này cháu sẽ hiểu!” Bà cụ Hà mỉm cười: “Được rồi, cháu mau đi đi! Đây là một cơ hội tốt để lập uy, đừng để người khác đoạt đi danh tiếng và oai phong!”
“Vâng!” Tống Thanh đứng lên, chào Bà cụ Hà rồi xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Tống Thanh, Bà cụ Hà mới thở dài một tiếng.
Vì cô cháu dâu này, vì hai đứa cháu trai lớn, bà không thể xuống đất gặp ông chồng sớm được rồi.
Bà tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào hủy hoại gia đình của bà!
Sau khi Tống Thanh đi rồi, Bà cụ Hà mới nói với Hòa quản gia đang đứng một bên: “Bà yên tâm, dù kết quả thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng tới địa vị hiện tại của bà bên cạnh Tiểu Thanh đâu!”
Hòa quản gia tiến lên một bước, muốn quỳ xuống trước Bà cụ Hà, một tay Bà cụ Hà đỡ bà ấy, ánh mắt vừa uy nghiêm vừa có thần: “Đây là cơ hội tốt để Tiểu Thanh lập uy, tôi còn phải cám ơn bà đấy!”
Môi Hòa quản gia khẽ động nhưng lại không nói gì.
Vốn dĩ là bà ấy muốn giấu Bà cụ Hà vì không muốn gây thêm phiền phức cho Bà cụ Hà.
Nhưng bà ấy không ngờ, trong nhà họ Hà này, không có chuyện gì có thể qua khỏi mắt Bà cụ Hà.
Hòa quản gia cũng cảm thấy may mắn, may mắn người mà bà ấy đã tìm là Tống Thanh.
Tống Thanh ra khỏi khu của Bà cụ Hà rồi lập tức bắt tay điều tra việc kia.
Camera theo dõi xung quanh phòng chứa đồ mất trộm liên tục được đưa đến trước mặt Tống Thanh, tất cả tình hình ngày hôm đó đều hiện ra trước mắt cô.
Tống Thanh xem đi xem lại nhiều lần nhưng lại không tìm ra được bất kỳ dấu vết nào.
Mỗi một đồ vật của nhà họ Hà đều được mã hóa riêng biệt, nên nếu muốn dễ dàng ra khỏi nhà tổ của nhà họ Hà gần như là chuyện không thể xảy ra.
Nhưng ngọc Hòa Điền kia lại vô cớ biến mất dưới con mắt của bao nhiêu người cùng hàng loạt máy quay thế này.
Sao có thể xảy ra chuyện như thế được?
Tống Thanh trầm giọng ra lệnh: “Quản gia, mở tất cả những nhà kho và phòng chứa đồ ra, tìm kỹ từng ngóc ngách một cho tôi!”
Tống Thanh cười có chút xấu hổ, cô hỏi tiếp: “Chị dâu, không có chứng cớ mà đã đổ oan cho người ta như vậy, lỡ mà điều tra ra thủ phạm không phải là cô ấy thì có phải dở không?”
“Hừ, sao có thể không phải là cô ta chứ? Không phải cô ta thì chẳng lẽ là chị lấy cắp?” Lận Hinh càng tỏ ra khó chịu: “Bây giờ cũng chỉ có một mình cô ta đi tới nhà kho, trừ cô ta thì chỉ có chị! Tiểu Thanh, em tin chị hay tin cô ta?”
“Cái này...” Tống Thanh lập tức có chút chần chờ: “Chị dâu, tất nhiên là em tin tưởng chị rồi! Nhưng cũng có thể là trùng hợp hay vô ý rơi ở đâu đó thì sao? Dù thế nào, người ta cũng là một cô gái trẻ, chúng ta nên tìm được chứng cứ rồi hẵng buộc tội!”
Hiển nhiên Lận Hinh không vui: “Tiểu Thanh, lời này của em khiến chị buồn đấy. Chị làm bao chuyện như vậy còn không phải là vì cái nhà này sao?”
Tống Thanh cười: “Dạ, chị dâu là người quản lý trực tiếp, em không hỏi chuyện này nữa. Em tin chị dâu có phán đoán của mình. Em trở về còn chưa đi thăm bà nội, em đi chào hỏi bà nội đây ạ. Tí nữa em sẽ tới sớm dùng cơm!”
Tống Thanh đứng lên, Lận Hinh không muốn đứng lên theo: “Đi đi, chị biết rồi! Chị còn nhiều chuyện cần giải quyết nên không tiễn em được.”
“Không sao ạ, chị dâu cứ dừng bước!” Tống Thanh gật đầu rồi rời khỏi khu đó.
Sau khi Tống Thanh rời khỏi đó, cô mới thở dài một tiếng, lắc đầu đi tới khu của Bà cụ Hà.
Vào biệt thự, Tống Thanh lập tức nhìn thấy cảnh Bà cụ Hà đang tán gẫu với Tống Duệ và Tống Hà, hai đứa nhỏ pha trò khiến Bà cụ Hà cười cực kỳ vui vẻ.
“Bà nội, cháu đã về rồi đây!” Tống Thanh bước nhanh, Hòa quản gia kêu người lấy ghế, Tống Thanh ngồi xuống bên cạnh Bà cụ Hà.
“Tốt, tốt!” Bà cụ Hà cười vui vẻ, nhìn Tống Thanh nói: “Về là tốt rồi!”
Tống Thanh nhìn xung quanh một chút: “Nhật Dương đâu ạ? Không phải anh ấy đã tới trước rồi sao?”
Bà cụ Hà ung dung cười, trả lời: “Nó đang thảo luận với Nhật Kỳ, bận rộn lắm! Tiểu Thanh, chuyện của Hòa Tiếu Tiếu, con đừng để bụng!”
Ngón tay Tống Thanh dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn Bà cụ Hà: “Bà nội, bà cũng biết rồi ạ?”
Tống Duệ và Tống Hà chạy băng băng xuống, nói với Tống Thanh và Bà cụ Hà: “Mẹ, bà cố, chúng con đi ăn chút gì đây!”
Bà cụ Hà mỉm cười gật đầu.
Hai đứa nhóc này, đúng là thông minh quá mức mà!
Chỉ hai câu thôi đã nghe ra người lớn có chuyện cần nói riêng, còn chủ động chạy đi chỗ khác chơi nữa.
Sau khi bọn nhỏ rời khỏi, Bà cụ Hà mới chậm rãi nói: “Tiểu Thanh, con là chủ gia đình, là người có quyền xử trí cuối cùng. Con hiểu những lời này của bà nội chứ?”
Tống Thanh có hơi do dự: “Bà nội, bà cũng cảm thấy ngọc Hòa Điền của bà là thật sự bị trộm đi sao?”
Bà cụ Hà lập tức nở nụ cười đầy sâu xa: “Tiểu Thanh, có rất nhiều chuyện không nên nhìn bề ngoài!”
Tống Thanh tựa hồ như đã hiểu ra gì đó: “Nếu như thứ đó thật sự bị trộm...”
Bà cụ Hà nhanh chóng quyết định: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy!”
Tống Thanh gật đầu: “Thưa bà nội, Tiểu Thanh đã hiểu rồi ạ!”
“Hiểu là tốt rồi!” Bà cụ Hà nói ra vài lời thấm thía: “Tiểu Thanh, bà nội biết cháu là đứa bé lương thiện nhưng về mặt quản lý gia đình, chỉ lương thiện thôi thì không được.”
“Dạ!” Tống Thanh gật đầu.
Bà cụ Hà không nói về chủ đề này nữa mà dời đề tài sang Tống Duệ và Tống Hà: “Tống Duệ và Tống Hà sắp đi học à?”
“Vâng, đã khai giảng rồi ạ nhưng cháu còn chưa để hai đứa đi. Mấy ngày nay, anh hai rảnh rỗi nên cháu muốn tác hợp cho anh hai với thư ký của cháu một chút, cháu cảm thấy hai người rất hợp nhau.” Tống Thanh cũng không giấu giếm Bà cụ Hà: “Bà nội, hiện tại cháu rất hạnh phúc. Có bà thương cháu, có Nhật Dương, có mấy đứa nhỏ, có anh trai có người thân, cháu cảm thấy rất hạnh phúc rồi. Vì vậy cháu cũng muốn những người xung quanh đều có thể hạnh phúc như cháu.”
Bà cụ Hà cười: “Bà nội hiểu tâm trạng của cháu mà!”
Tống Thanh nói tiếp: “Cho nên mấy ngày nữa, hai đứa nhỏ đều phải giao cho anh hai và Mạc Thu, người giúp việc đã nói với cháu là hai người có hi vọng lắm đấy.”
Bà cụ Hà cũng gật đầu: “Đứa nhỏ Mạc Thu kia cũng tốt. Là người phụ nữ mạnh mẽ, đúng là thích hợp với Tống Nhị. Gắng gắng tác hợp, đây cũng là một mối nhân duyên mỹ mãn. Cháu nghĩ thế nào thì cứ thoải mái mà làm, bà nội ủng hộ cháu!”
“Cám ơn bà nội!” Tống Thanh ngọt ngào cảm ơn.
“Nhưng mà Tiểu Thanh này, bà nội cũng nhắc cháu một chuyện...” Bà cụ Hà nhanh chóng nói tiếp: “Chuyện của Tống Nhị và Mạc Thu thì cháu muốn làm sao cũng được nhưng hôn nhân của người khác, tốt nhất cháu không nên nhúng tay vào.”
Tống Thanh nhìn Hạ lão với ánh mắt kinh ngạc.
“Hai anh em Phan gia có bối cảnh rất phức tạp, cho dù cháu có lòng tốt nhưng cũng rất dễ tạo thành chuyện xấu, người ta cũng chưa chắc sẽ cảm kích cháu.” Bà cụ Hà nhắc nhở Tống Thanh: “Nhà họ Hà chúng ta coi như có quan hệ khá sâu xa với Phan gia, chuyện nhà bọn họ không dễ giải quyết. Bà nội cũng là người nên tất nhiên cũng sẽ thiên vị. Bà nội không thích cháu dẫn lửa thiêu thân lan tới gần mình.”
Tống Thanh khó hiểu nhìn Bà cụ Hà: “Bà nội, tại sao nội lại nói như thế ạ?”
“Sau này cháu sẽ hiểu!” Bà cụ Hà mỉm cười: “Được rồi, cháu mau đi đi! Đây là một cơ hội tốt để lập uy, đừng để người khác đoạt đi danh tiếng và oai phong!”
“Vâng!” Tống Thanh đứng lên, chào Bà cụ Hà rồi xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Tống Thanh, Bà cụ Hà mới thở dài một tiếng.
Vì cô cháu dâu này, vì hai đứa cháu trai lớn, bà không thể xuống đất gặp ông chồng sớm được rồi.
Bà tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào hủy hoại gia đình của bà!
Sau khi Tống Thanh đi rồi, Bà cụ Hà mới nói với Hòa quản gia đang đứng một bên: “Bà yên tâm, dù kết quả thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng tới địa vị hiện tại của bà bên cạnh Tiểu Thanh đâu!”
Hòa quản gia tiến lên một bước, muốn quỳ xuống trước Bà cụ Hà, một tay Bà cụ Hà đỡ bà ấy, ánh mắt vừa uy nghiêm vừa có thần: “Đây là cơ hội tốt để Tiểu Thanh lập uy, tôi còn phải cám ơn bà đấy!”
Môi Hòa quản gia khẽ động nhưng lại không nói gì.
Vốn dĩ là bà ấy muốn giấu Bà cụ Hà vì không muốn gây thêm phiền phức cho Bà cụ Hà.
Nhưng bà ấy không ngờ, trong nhà họ Hà này, không có chuyện gì có thể qua khỏi mắt Bà cụ Hà.
Hòa quản gia cũng cảm thấy may mắn, may mắn người mà bà ấy đã tìm là Tống Thanh.
Tống Thanh ra khỏi khu của Bà cụ Hà rồi lập tức bắt tay điều tra việc kia.
Camera theo dõi xung quanh phòng chứa đồ mất trộm liên tục được đưa đến trước mặt Tống Thanh, tất cả tình hình ngày hôm đó đều hiện ra trước mắt cô.
Tống Thanh xem đi xem lại nhiều lần nhưng lại không tìm ra được bất kỳ dấu vết nào.
Mỗi một đồ vật của nhà họ Hà đều được mã hóa riêng biệt, nên nếu muốn dễ dàng ra khỏi nhà tổ của nhà họ Hà gần như là chuyện không thể xảy ra.
Nhưng ngọc Hòa Điền kia lại vô cớ biến mất dưới con mắt của bao nhiêu người cùng hàng loạt máy quay thế này.
Sao có thể xảy ra chuyện như thế được?
Tống Thanh trầm giọng ra lệnh: “Quản gia, mở tất cả những nhà kho và phòng chứa đồ ra, tìm kỹ từng ngóc ngách một cho tôi!”
Bình luận facebook