Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-775
CHƯƠNG 775
Tống Thanh nâng Hòa Tiếu Tiếu dậy, nói: “Tôi làm vậy không phải vì muốn trả lại sự trong sạch cho cô mà vì muốn cho mọi người một câu trả lời chính xác. Tuy tính tôi mềm mỏng nhưng không dễ bị bắt nạt. Nhà họ Hà là nhà của tôi, ai dám bắt nạt bất cứ người nào trong nhà tôi đều không tha cho người đó!”
“Vâng, cô chủ!” Mọi người xung quanh đồng thanh nói.
Tống Thanh quay đầu nhìn Lận Hinh vẫn đang khóc sướt mướt, không nói thêm gì cả, quay người rời đi.
Lận Hinh đột nhiên xông lên, ôm chặt lấy chân Tống Thanh: “Tiểu Thanh, em không thể bỏ mặc chị được! Chị là chị dâu của em, chúng ta là người một nhà mà! Em sẽ không mặc kệ chị đúng không? Nhật Kỳ giận chị rồi, em giúp chị, bảo anh ấy tha thứ cho chị được không? Chị không hề có ý muốn trộm đồ, chị không có mà!”
Tống Thanh thở dài muốn rời đi nhưng không thoát khỏi Lận Hinh, đành nói: “Lận Hinh tiểu thư, có lời gì muốn nói thì chị đứng dậy nói chuyện đàng hoàng. Dù gì chị cũng là bạn gái của anh cả, hai người chia tay hay làm lành là chuyện của hai người, em không có quyền xen vào.”
“Không! Tiểu Thanh, tôi xin cô! Cô cũng là con gái nhà bình thường gả vào nhà giàu, tại sao khoảng cách giữa chúng ta lại lớn như vậy?” Lận Hinh điên cuồng gào thét: “Không công bằng, chuyện này không công bằng với tôi!”
Tống Thanh bình tĩnh nhìn cô: “Trên thế giới này chẳng có gì là công bằng cả. Những thứ không công bằng chị nhìn thấy đều do thế giới quan xiêu vẹo của chị. Xin lỗi, tôi phải đi giải thích rõ ràng chuyện này với bà nội rồi.”
Lận Hinh ôm chặt lấy chân Tống Thanh không buông, Tống Thanh không còn cách nào khác, đành cho người kéo Lận Hinh ra mới có thể thoát thân.
Lận Hinh nhìn bóng lưng Tống Thanh, lạnh giọng gào lên: “Tống Thanh, bây giờ cô không giúp tôi, một ngày nào đó cô sẽ hối hận! Tống Thanh tình trạng của tôi hôm nay chính là kết cục sau này của cô! Nhà giàu đều chẳng có tình nghĩa gì đâu! Hà Nhật Khang yêu tôi xong cuối cùng cũng bỏ tôi đó thôi, Hà Nhật Dương chưa chắc đã chung thủy với cô cả đời đâu! Tống Thanh, chúng ta chờ mà xem!”
Bước chân Tống Thanh không hề dừng lại, nahnh chóng rời khỏi nơi này.
Lận Hinh điên thật rồi.
Cô ta lại nói ra những lời như vậy!
Nhật Dương không phải người đàn ông bình thường.
Bản thân vào sinh ra tử cùng Nhật Dương bao nhiêu lần, nếu còn không tin tưởng Nhật Dương vậy thì trên thế giới này chẳng có tình yêu nào đáng tin cả!
Tống Thanh vững bước, không hề bị ảnh hưởng bởi lời khiêu khích của Lận Hinh.Tiếng gào khóc của Lận Hinh ngày cách cô càng lúc càng xa.
Mãi tới khi không nghe thấy tiếng Lận Hinh nữa, trái tim căng thẳng của Tống Thanh mới được thả lỏng.
“Cô chủ, cô đừng nghe cô ta nói linh tinh. Tình cảm cậu hai dành cho cô nhật nguyệt có thể chứng giám, Lận Hinh và cậu cả ngay từ đầu đã không hợp nhau sao bọn họ có thể so sánh với cô được?”
“Đúng vậy! Cô chủ, đừng để mấy lời đó ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Tron lòng chúng tôi chỉ có một cô chủ là cô thôi!”
“Đúng vậy, Lận Hinh còn chưa chính thức gả tới đây trong khi cô chủ đã sinh ra người thừa kế của nhà họ Hà! Cũng là nữ chủ nhân được bà chủ thừa nhận, nhất định không được để cô ta dao động.”
Mấy người nhìn thấy sắc mặt Tống Thanh không tốt, mỗi người một câu khuyên nhủ cô.
Tống Thanh xua tay: “Tôi không sao. Tôi chỉ cảm thấy bà nội nói đúng. Nhà cửa không yên, người cũng không khỏe được.”
Những người khác đều gật đầu đồng ý.
Tống Thanh đang định đi về phía trước, giọng nói Hà Nhật Khang đã vọng lại từ phía xa: “Tiểu Thanh, chúng ta có thể nc không?”
Tống Thanh gật đầu, thấy người tới là Hà Nhật Khang, cô ngây người, lập tức nói: “Tất nhiên rồi, anh cả.”
Những người khác đều chủ động rời đi.
Trong sân chỉ còn Hà Nhật Khang và Tống Thanh.
Bầu không khí có vẻ lúng túng.
Hơn nữa, năm đó Tống Thanh còn lấy danh nghĩa con dâu cả gả vào nhà họ Hà.
Kết quả lại biến thành con dâu thứ hai.
Hai người từ vợ chồng chưa cưới trong chốc lát biến thành em dâu-anh chồng.
Chuyển biến có phần quá nhanh.
Hà Nhật Khang khẽ ho một tiếng phá vỡ lúng túng giữa hai người, nhỏ tiếng hỏi: “Tiểu Thanh, em định xử lí Lận Hinh như thế nào?”
“Anh cả có ý kiến gì không?” Tống Thanh ngẩng đầu nhìn Hà Nhật Khang, nói: “Nếu anh cả muốn ở bên chị ấy, em có thể xử lí nhẹ một chút. Nhưng khả năng chị ấy có thể quay về nhà họ Hà không cao lắm. Ở những biệt thự khác bên ngoài của nhà họ Hà thì chắc là được.”
Hà Nhật Khang lắc đầu nói: “Anh chưa nghĩ xa như vậy. Anh chỉ thắc mắc sao Tiểu Hinh có thể làm ra những chuyện như vậy? Đến giờ anh vẫn không tin vào mọi thứ anh vừa nhìn thấy. Tiểu Thanh, em có thể nói cho anh biết tại sao không?”
“Anh biết được bao nhiêu về con người Lận Hinh tiểu thư?” Tống Thanh hỏi ngược lại.
Ánh mắt Hà Nhật Khang vừa sáng lên đã ảm đạm khiến người ta không nhẫn tâm vặn hỏi.
Hà Nhật Khang nhẹ nhàng nhắm mắt, nói: “Có lẽ giống như em nói, anh chẳng hiểu gì cả. Anh yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó anh theo đuổi cô ấy rất lâu cô ấy mới đồng ý ở bên anh. Tiểu Thanh, anh nói thật nhé, anh không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy. Nhưng cô ấy làm ra chuyện thế này vượt quá mức cho phép của anh. Trong lòng anh cũng rất loạn, không biết phải làm sao.”
Tống Thanh thở dài, nói: “Vậy anh định thế nào? Có tiếp tục làm quản lí cấp cao của Tập đoàn Tài chính Hà thị không?”
“Anh vốn không có hứng thú với mấy chuyện này.” Hà Nhật Khang nhẹ nhàng lắc đầu: “Nếu anh thích quyền thế, địa vị thì năm đó đã không dễ dàng nhường lại quyền thừa kế.”
Tống Thanh gật đầu, nói: “Đàn ông nhà họ Hà đều thừa kế dòng máu thuần chủng. Năm đó lúc mẹ được gả vào nhà họ Hà, bà nội phản đối dữ lắm. Ba vì mẹ mà từ bỏ quyền thừa kế đi cùng mẹ tới chân trời góc biển. Mấy chục năm nay vẫn hạnh phúc như lúc mói yêu. Có lẽ trong thời gian ở bên nhau bọn họ cũng xảy ra xô xát, từng chia tay, từng tổn thương nhau, thậm chí từng làm đối phương thất vọng. Nhưng cuối cùng vẫn không ngăn được chữ yêu.”
“Năm đó, lúc anh bị Thôi Nguyệt Lam hãm hại, rõ ràng ba biết mẹ làm sai nhưng vẫn kiên quyết đứng về phía mẹ. Thực ra ba biết rõ mọi chuyện nhưng ba không thể cũng không nỡ buông tay.” Tống Thanh cúi đầu nhìn dòng nước chảy chầm chậm dưới chân, đưa tay ngắt mấy chiếc lá ném xuống nước, nói: “Anh nhìn kìa, đời người giống như chiếc lá này, trôi nổi không biết đi đâu về đâu. Không ai biết vở kịch cuối cùng sẽ diễn ra vào lúc nào. Chỉ có giữ vững tình cảm ban đầu mới có thể cùng nhau đi đến cuối đời. Em không có quyền bình luận tình cảm của anh cả dành cho Lận Hinh tiểu thư. Nếu anh xác định rõ tiếng lòng mình thì cứ theo đó mà làm. Mặc dù bà nội cho em quyền xử lí chuyện này nhưng em cũng không thể làm theo ý mình bỏ mặc cảm nhận của mọi người được. Em chỉ có thể trong mức độ cho phép, xét tình hình cụ thể rồi quyết định mức độ xử phạt. Muốn không xử lí, chuyện đó là không thể.”
Ánh mắt Hà Nhật Khang sáng lên, như hiểu rõ điều gì.
Tống Thanh nâng Hòa Tiếu Tiếu dậy, nói: “Tôi làm vậy không phải vì muốn trả lại sự trong sạch cho cô mà vì muốn cho mọi người một câu trả lời chính xác. Tuy tính tôi mềm mỏng nhưng không dễ bị bắt nạt. Nhà họ Hà là nhà của tôi, ai dám bắt nạt bất cứ người nào trong nhà tôi đều không tha cho người đó!”
“Vâng, cô chủ!” Mọi người xung quanh đồng thanh nói.
Tống Thanh quay đầu nhìn Lận Hinh vẫn đang khóc sướt mướt, không nói thêm gì cả, quay người rời đi.
Lận Hinh đột nhiên xông lên, ôm chặt lấy chân Tống Thanh: “Tiểu Thanh, em không thể bỏ mặc chị được! Chị là chị dâu của em, chúng ta là người một nhà mà! Em sẽ không mặc kệ chị đúng không? Nhật Kỳ giận chị rồi, em giúp chị, bảo anh ấy tha thứ cho chị được không? Chị không hề có ý muốn trộm đồ, chị không có mà!”
Tống Thanh thở dài muốn rời đi nhưng không thoát khỏi Lận Hinh, đành nói: “Lận Hinh tiểu thư, có lời gì muốn nói thì chị đứng dậy nói chuyện đàng hoàng. Dù gì chị cũng là bạn gái của anh cả, hai người chia tay hay làm lành là chuyện của hai người, em không có quyền xen vào.”
“Không! Tiểu Thanh, tôi xin cô! Cô cũng là con gái nhà bình thường gả vào nhà giàu, tại sao khoảng cách giữa chúng ta lại lớn như vậy?” Lận Hinh điên cuồng gào thét: “Không công bằng, chuyện này không công bằng với tôi!”
Tống Thanh bình tĩnh nhìn cô: “Trên thế giới này chẳng có gì là công bằng cả. Những thứ không công bằng chị nhìn thấy đều do thế giới quan xiêu vẹo của chị. Xin lỗi, tôi phải đi giải thích rõ ràng chuyện này với bà nội rồi.”
Lận Hinh ôm chặt lấy chân Tống Thanh không buông, Tống Thanh không còn cách nào khác, đành cho người kéo Lận Hinh ra mới có thể thoát thân.
Lận Hinh nhìn bóng lưng Tống Thanh, lạnh giọng gào lên: “Tống Thanh, bây giờ cô không giúp tôi, một ngày nào đó cô sẽ hối hận! Tống Thanh tình trạng của tôi hôm nay chính là kết cục sau này của cô! Nhà giàu đều chẳng có tình nghĩa gì đâu! Hà Nhật Khang yêu tôi xong cuối cùng cũng bỏ tôi đó thôi, Hà Nhật Dương chưa chắc đã chung thủy với cô cả đời đâu! Tống Thanh, chúng ta chờ mà xem!”
Bước chân Tống Thanh không hề dừng lại, nahnh chóng rời khỏi nơi này.
Lận Hinh điên thật rồi.
Cô ta lại nói ra những lời như vậy!
Nhật Dương không phải người đàn ông bình thường.
Bản thân vào sinh ra tử cùng Nhật Dương bao nhiêu lần, nếu còn không tin tưởng Nhật Dương vậy thì trên thế giới này chẳng có tình yêu nào đáng tin cả!
Tống Thanh vững bước, không hề bị ảnh hưởng bởi lời khiêu khích của Lận Hinh.Tiếng gào khóc của Lận Hinh ngày cách cô càng lúc càng xa.
Mãi tới khi không nghe thấy tiếng Lận Hinh nữa, trái tim căng thẳng của Tống Thanh mới được thả lỏng.
“Cô chủ, cô đừng nghe cô ta nói linh tinh. Tình cảm cậu hai dành cho cô nhật nguyệt có thể chứng giám, Lận Hinh và cậu cả ngay từ đầu đã không hợp nhau sao bọn họ có thể so sánh với cô được?”
“Đúng vậy! Cô chủ, đừng để mấy lời đó ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Tron lòng chúng tôi chỉ có một cô chủ là cô thôi!”
“Đúng vậy, Lận Hinh còn chưa chính thức gả tới đây trong khi cô chủ đã sinh ra người thừa kế của nhà họ Hà! Cũng là nữ chủ nhân được bà chủ thừa nhận, nhất định không được để cô ta dao động.”
Mấy người nhìn thấy sắc mặt Tống Thanh không tốt, mỗi người một câu khuyên nhủ cô.
Tống Thanh xua tay: “Tôi không sao. Tôi chỉ cảm thấy bà nội nói đúng. Nhà cửa không yên, người cũng không khỏe được.”
Những người khác đều gật đầu đồng ý.
Tống Thanh đang định đi về phía trước, giọng nói Hà Nhật Khang đã vọng lại từ phía xa: “Tiểu Thanh, chúng ta có thể nc không?”
Tống Thanh gật đầu, thấy người tới là Hà Nhật Khang, cô ngây người, lập tức nói: “Tất nhiên rồi, anh cả.”
Những người khác đều chủ động rời đi.
Trong sân chỉ còn Hà Nhật Khang và Tống Thanh.
Bầu không khí có vẻ lúng túng.
Hơn nữa, năm đó Tống Thanh còn lấy danh nghĩa con dâu cả gả vào nhà họ Hà.
Kết quả lại biến thành con dâu thứ hai.
Hai người từ vợ chồng chưa cưới trong chốc lát biến thành em dâu-anh chồng.
Chuyển biến có phần quá nhanh.
Hà Nhật Khang khẽ ho một tiếng phá vỡ lúng túng giữa hai người, nhỏ tiếng hỏi: “Tiểu Thanh, em định xử lí Lận Hinh như thế nào?”
“Anh cả có ý kiến gì không?” Tống Thanh ngẩng đầu nhìn Hà Nhật Khang, nói: “Nếu anh cả muốn ở bên chị ấy, em có thể xử lí nhẹ một chút. Nhưng khả năng chị ấy có thể quay về nhà họ Hà không cao lắm. Ở những biệt thự khác bên ngoài của nhà họ Hà thì chắc là được.”
Hà Nhật Khang lắc đầu nói: “Anh chưa nghĩ xa như vậy. Anh chỉ thắc mắc sao Tiểu Hinh có thể làm ra những chuyện như vậy? Đến giờ anh vẫn không tin vào mọi thứ anh vừa nhìn thấy. Tiểu Thanh, em có thể nói cho anh biết tại sao không?”
“Anh biết được bao nhiêu về con người Lận Hinh tiểu thư?” Tống Thanh hỏi ngược lại.
Ánh mắt Hà Nhật Khang vừa sáng lên đã ảm đạm khiến người ta không nhẫn tâm vặn hỏi.
Hà Nhật Khang nhẹ nhàng nhắm mắt, nói: “Có lẽ giống như em nói, anh chẳng hiểu gì cả. Anh yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó anh theo đuổi cô ấy rất lâu cô ấy mới đồng ý ở bên anh. Tiểu Thanh, anh nói thật nhé, anh không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy. Nhưng cô ấy làm ra chuyện thế này vượt quá mức cho phép của anh. Trong lòng anh cũng rất loạn, không biết phải làm sao.”
Tống Thanh thở dài, nói: “Vậy anh định thế nào? Có tiếp tục làm quản lí cấp cao của Tập đoàn Tài chính Hà thị không?”
“Anh vốn không có hứng thú với mấy chuyện này.” Hà Nhật Khang nhẹ nhàng lắc đầu: “Nếu anh thích quyền thế, địa vị thì năm đó đã không dễ dàng nhường lại quyền thừa kế.”
Tống Thanh gật đầu, nói: “Đàn ông nhà họ Hà đều thừa kế dòng máu thuần chủng. Năm đó lúc mẹ được gả vào nhà họ Hà, bà nội phản đối dữ lắm. Ba vì mẹ mà từ bỏ quyền thừa kế đi cùng mẹ tới chân trời góc biển. Mấy chục năm nay vẫn hạnh phúc như lúc mói yêu. Có lẽ trong thời gian ở bên nhau bọn họ cũng xảy ra xô xát, từng chia tay, từng tổn thương nhau, thậm chí từng làm đối phương thất vọng. Nhưng cuối cùng vẫn không ngăn được chữ yêu.”
“Năm đó, lúc anh bị Thôi Nguyệt Lam hãm hại, rõ ràng ba biết mẹ làm sai nhưng vẫn kiên quyết đứng về phía mẹ. Thực ra ba biết rõ mọi chuyện nhưng ba không thể cũng không nỡ buông tay.” Tống Thanh cúi đầu nhìn dòng nước chảy chầm chậm dưới chân, đưa tay ngắt mấy chiếc lá ném xuống nước, nói: “Anh nhìn kìa, đời người giống như chiếc lá này, trôi nổi không biết đi đâu về đâu. Không ai biết vở kịch cuối cùng sẽ diễn ra vào lúc nào. Chỉ có giữ vững tình cảm ban đầu mới có thể cùng nhau đi đến cuối đời. Em không có quyền bình luận tình cảm của anh cả dành cho Lận Hinh tiểu thư. Nếu anh xác định rõ tiếng lòng mình thì cứ theo đó mà làm. Mặc dù bà nội cho em quyền xử lí chuyện này nhưng em cũng không thể làm theo ý mình bỏ mặc cảm nhận của mọi người được. Em chỉ có thể trong mức độ cho phép, xét tình hình cụ thể rồi quyết định mức độ xử phạt. Muốn không xử lí, chuyện đó là không thể.”
Ánh mắt Hà Nhật Khang sáng lên, như hiểu rõ điều gì.
Bình luận facebook