Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-794
CHƯƠNG 794
Tống Thanh cùng Hà Nhật Dương trong nháy mắt chợt hiểu, nhất thời nhịn không được, ha ha ha phá cười lên.
Tiểu Xuân mấy người bọn họ không dám làm càn mà cười như vậy, nhưng mà nín cười đúng là nín được rất vất vả a!
Vũ Ngọc Bình đắc ý đối với Tống Thanh cùng Hà Nhật Dương nói: "Tiểu Nghĩa đồng ý cùng tôi về nhà rồi!"
Lưu Nghĩa trừng anh ấy một cái, trách anh ấy lắm miệng.
Tống Thanh nhịn không được nói: "Thật ư? Chuyện tốt a! Chúc mừng a!"
Hà Nhật Dương gật đầu nói: "Là nên quay về xem chút rồi. Các người đây đều hẹn hò mấy năm rồi, trong nhà đã sớm mỏi mắt chờ mong rồi chăng?"
Vũ Ngọc Bình cười hì hì nói: "Chúng ta từ nơi này trở về thì về nhà. Tiểu Thanh, Nhật Dương, hai người không có việc gì cũng tới chơi đi. Cha mẹ tôi đều nói rất lâu không gặp người rồi. Tôi cũng kêu Phan Thịnh Phan Ly cũng cùng đi, bớt cho bọn họ oán trách tôi mặc kệ bọn họ, mấy ngày nay đoán chừng ở nhà kết thân kết đến ói rồi."
Tống Thanh vỗ tay nói: "Được, dù sao không xa, đi chơi cũng được."
Hà Nhật Dương gật đầu nói: "Được."
"Vậy quyết định như vậy đi." Vũ Ngọc Bình phóng khoáng nói: "Tôi đây liền cùng người trong nhà dặn dò. Tiểu Thanh, đến lúc đó cũng đừng chê nhà của tôi không tốt a! Nhà của chúng tôi tuy là không có khí thế lớn bằng đại trạch của Hà gia, chúng tôi là nhà giàu mới nổi!"
"Nghe anh ấy nói hưu nói vượn." Hà Nhật Dương uốn nắn lời nói của Vũ Ngọc Bình, đối với Tống Thanh nói: "Kiến trúc của nhà anh ấy là kiểu Hy Lạp đấy, rất khí thế rất trang nhã."
Tống Thanh hiểu rõ mà gật đầu: "Biết rồi. Sẽ không chế đâu!"
Mọi người lại cùng nhau cười lên.
Giữa trưa mọi người ngồi ở bên cạnh rừng cây, từ trong rừng cây làm món ăn dân dã, trực tiếp dựng lên đốt nướng.
Tống Thanh cùng Lưu Nghĩa chạy qua đó thả diều rồi.
Xem các cô ấy chơi đùa vui vẻ như vậy, tiểu Xuân lặng yên đi tới bên người của Hà Nhật Dương, khẽ giọng báo cáo vài câu.
Mắt phượng của Hà Nhật Dương nhíu lại, khóe miệng nhấc lên: "Thú vị."
Tiểu Xuân hỏi: "Chúng ta đây cần bố trí không?"
"Không cần." Hà Nhật Dương bình tĩnh mà trả lời: "Phương mạn luân cũng không gấp gáp, chúng ta cần gì phải gấp gáp? Cho các người ấy chơi là được. Tôi đối với Triệu Văn Văn nói là, chỉ cần cô ấy không tìm đường chết, tôi sẽ bảo vệ lấy cô ấy. Thế nhưng là cô ấy muốn tìm đường chết, vậy thì mặc lấy cô ấy."
"Vâng, đã hiểu rồi." Tiểu Xuân trả lời.
"Hàn Tắc Phương kia, có chút thú vị a." Hà Nhật Dương quay đầu nhìn lấy Vũ Ngọc Bình, nói: "Xem ra, chúng ta những ngày nay chúng ta không có ở nhà, có người lại đang giở trò rồi."
Vũ Ngọc Bình thản nhiên cười cười: "Kiến càng lay cây, châu chấu đá xe."
Hà Nhật Dương gật gật đầu: "Đúng vậy a, thế nhưng là dù sao vẫn là có những người như thế, chưa từ bỏ ý định a."
Nhìn lấy Tống Thanh cùng Lưu Nghĩa vẫn còn vui vẻ thả diều, Hà Nhật Dương khẽ giọng hỏi: "Người ở trong nhà đều chào hỏi rồi? Đừng xảy ra sự cố. Tiểu Nghĩa, là không phải người cô gái bình thường."
Vũ Ngọc Bình chần chừ một hồi, nói: "Chính là sợ xảy ra sự cố, cho nên mới kêu các người cùng đi theo. Có các người ở đó, dù sao sẽ không quá đáng. Anh cũng biết đấy, tình huống của cha mẹ tôi như thế nào."
Hà Nhật Dương gật gật đầu.
Mẹ của Vũ Ngọc Bình là con gái riêng của một trung tướng nào đó của nước Anh, bản tính cường thế.
Cha của Vũ Ngọc Bình là bản tính nhu nhược, nghẹn khuất.
Vì vậy hai người bằng mặt không bằng lòng (bên ngoài hợp mà lòng lại cách xa. Không thành tâm với nhau) đã lâu rồi.
So với cha mẹ của Phan Thịnh Phan Ly là trực tiếp ly hôn, cha mẹ của Vũ Ngọc Bình hình như cũng không khá hơn chút nào.
Bọn họ không ly hôn, mỗi người chơi riêng nhau.
Vũ Ngọc Bình thật lo lắng lúc trở về, bọn họ trực tiếp mang theo người tình của mình mà về nhà.
Vậy thì náo nhiệt rồi.
Vì vậy, Vũ Ngọc Bình trực tiếp cùng người trong nhà dặn dò, Hà Nhật Dương cùng Phan Thịnh Phan Ly cũng sẽ đến.
Xem ở trên phần của bọn họ, chỉ mong những người kia ở trong nhà, đừng gây quá mất mặt!
Bọn họ cho dù quá đáng đến đâu, dù sao sẽ không ở trước mặt của Hà Nhật Dương cùng Phan Thịnh Phan Ly mà càn quấy như vậy chăng?
Tống Thanh kéo lấy tay của Lưu Nghĩa, cùng nhau nhìn lấy con diều ở trên bầu trời, bay a bay, hai người nhìn nhau cười cười, hiếm có được thư giãn thoải mái.
"Tiểu Nghĩa, cậu thật sự quyết định muốn cùng Ngọc Bình về nhà sao?" Tống Thanh quay đầu nhìn lấy Lưu Nghĩa.
Lưu Nghĩa gật gật đầu: "Ừ."
"Trong nhà của Ngọc Bình, tình hình có chút phức tạp." Tống Thanh lo lắng nhìn lấy cô ấy: "Cậu là phải chuẩn bị tốt suy nghĩ a!"
"Tớ biết đấy." Lưu Nghĩa tiếp tục nói: "Những chuyện kia trong nhà bọn họ, Ngọc Bình đều đã nói với tớ rồi. Trong nhà bọn giàu sang quyền thế, chuyện lục đục là quá nhiều. Tất cả mọi người chỉ là duy trì một hôn nhân ở mặt ngoài, nói trắng ra là, vẫn là vì lợi ích. Tiểu Thanh, thật ra tớ cũng không biết, tớ cùng Vũ Ngọc Bình có thể đi được bao xa. Thế nhưng là, bây giờ cùng anh ấy là yêu nhau, tớ liền không muốn bỏ qua phần tình yêu này. Nếu có một ngày, tớ cùng Vũ Ngọc Bình cũng giống như cha mẹ chồng của anh ấy mà không yêu nữa, tớ có lẽ sẽ từ bỏ mọi thứ mà rời khỏi thôi. Tiểu Thanh, tớ sợ lỡ mất tình yêu, cũng sợ cả đời tiếc nuối. Dù là kết cục của tương lai là thất vọng, tớ ít nhất sẽ không hối hận sự lựa chọn dũng cảm của lúc ban đầu."
"Tớ hiểu." Tống Thanh dùng sức nắm lấy tay của Lưu Nghĩa: "Tớ cũng vậy."
Hai cô gái lần nữa nhìn nhau mà cười cười.
"Vì vậy, Tiểu Thanh, chúc phúc tớ đi." Lưu Nghĩa quay đầu ôm lấy Tống Thanh: "Tớ cần nhất chính là ủng hộ của cậu!"
Tống Thanh cũng dùng sức ôm lấy Lưu Nghĩa: "Tớ biết rồi! Toàn tâm chúc phúc cậu đấy!"
Hai người thả diều xong, sau đó vui vui vẻ vẻ hái một đống hoa dại, bị Hà Nhật Dương cùng Vũ Ngọc Bình chê cười cả buổi.
Nói các cô lúc ở nhà, trồng nhiều bông hoa cũng không có vui vẻ như vậy qua, chạy đến thôn quê hái lượn hoa dại lại hái được hết sức phấn khởi.
Tống Thanh cùng Lưu Nghĩa nhìn nhau cười cười.
Có những lúc, hoàn cảnh khác nhau, tâm trạng khác nhau đấy.
Lần này ra ngoài, thật sự rất thả lỏng.
Các cô cũng không có ở trong thôn núi ở lại quá lâu, ngày hôm sau liền lên đường rời khỏi rồi.
Lúc rời đi, em gái tiểu Xảo đã chạy tới tiễn Tống Thanh các người rời khỏi.
Lúc nhìn thấy tiểu Hạ, hốc mắt rõ ràng là đỏ lên rồi.
Tống Thanh nhìn thấy rất rõ ràng, em gái tiểu Xảo đây là đã thích phải tiểu Hạ a!
Đáng tiếc thần nữ hữu tâm, tương vương vô mộng (ý chỉ phía gái đối với phía trai có lòng nhưng phía trai lại không có).
Tiểu Hạ chỉ là cười hì hì cùng em gái tiểu Xảo tạm biệt, hoàn toàn không có ý tứ gì khác.
Tống Thanh ở đáy lòng thở dài một tiếng.
Nỗi khổ của đời người, không có gì hơn là cầu mà không được.
Chỉ mong em gái tiểu Xảo đừng có tâm ma gì là được rồi.
Tôn Tấn cũng cùng Tống Thanh bọn họ rời khỏi rồi.
Thôn trưởng dẫn theo người dân trong thôn suốt đường tiễn đưa rất lâu, người trong thôn thật sự, đã nhận lấy quà của Tống Thanh bọn họ, cũng không cho mọi người tay không mà trở về.
Những con gà vịt ngỗng được nuôi ở rong nhà đều hướng trên xe ném vào, nói cái gì cũng phải cho bọn họ mang về nhà ăn, còn nói những gà vịt ngỗng này đều là dùng thóc thuế ở trong nhà đút đấy, không chứa những thứ lung tung, thích hợp cho cô gái bổ thân nhất đấy.
Tiểu Hạ là vui vẻ nhất đấy.
Bởi vì anh nhận được rất nhiều quà vặt của bản xứ.
Mấy thứ này, cũng không phải là có tiền có thể mua được đấy.
Vì vậy, Tống Thanh cũng không có cự tuyệt lòng tốt của người dân trong thôn, đã nhận lấy tạ lễ của bọn họ.
Trên đường trở về, Tống Thanh cảm thấy mình không phải đến làm từ thiện, mà là cùng các người dân trong thôn thăm bà con vậy.
Giữa bà con không cần phân biệt lẫn nhau, không cần dùng giá trị cân nhắc ý nghĩa quý giá của lễ vật.
Có qua có lại.
Chúng ta vui vẻ lẫn nhau là được rồi.
Tiểu Hạ tính gấp gáp, cũng thèm ăn, không thể đợi đến về nhà, lúc đi qua một con suối, trực tiếp liền giết một con gà và một con vịt.
Làm một món canh gọi là gà ăn mày và vịt nướng.
Tống Thanh cùng Hà Nhật Dương trong nháy mắt chợt hiểu, nhất thời nhịn không được, ha ha ha phá cười lên.
Tiểu Xuân mấy người bọn họ không dám làm càn mà cười như vậy, nhưng mà nín cười đúng là nín được rất vất vả a!
Vũ Ngọc Bình đắc ý đối với Tống Thanh cùng Hà Nhật Dương nói: "Tiểu Nghĩa đồng ý cùng tôi về nhà rồi!"
Lưu Nghĩa trừng anh ấy một cái, trách anh ấy lắm miệng.
Tống Thanh nhịn không được nói: "Thật ư? Chuyện tốt a! Chúc mừng a!"
Hà Nhật Dương gật đầu nói: "Là nên quay về xem chút rồi. Các người đây đều hẹn hò mấy năm rồi, trong nhà đã sớm mỏi mắt chờ mong rồi chăng?"
Vũ Ngọc Bình cười hì hì nói: "Chúng ta từ nơi này trở về thì về nhà. Tiểu Thanh, Nhật Dương, hai người không có việc gì cũng tới chơi đi. Cha mẹ tôi đều nói rất lâu không gặp người rồi. Tôi cũng kêu Phan Thịnh Phan Ly cũng cùng đi, bớt cho bọn họ oán trách tôi mặc kệ bọn họ, mấy ngày nay đoán chừng ở nhà kết thân kết đến ói rồi."
Tống Thanh vỗ tay nói: "Được, dù sao không xa, đi chơi cũng được."
Hà Nhật Dương gật đầu nói: "Được."
"Vậy quyết định như vậy đi." Vũ Ngọc Bình phóng khoáng nói: "Tôi đây liền cùng người trong nhà dặn dò. Tiểu Thanh, đến lúc đó cũng đừng chê nhà của tôi không tốt a! Nhà của chúng tôi tuy là không có khí thế lớn bằng đại trạch của Hà gia, chúng tôi là nhà giàu mới nổi!"
"Nghe anh ấy nói hưu nói vượn." Hà Nhật Dương uốn nắn lời nói của Vũ Ngọc Bình, đối với Tống Thanh nói: "Kiến trúc của nhà anh ấy là kiểu Hy Lạp đấy, rất khí thế rất trang nhã."
Tống Thanh hiểu rõ mà gật đầu: "Biết rồi. Sẽ không chế đâu!"
Mọi người lại cùng nhau cười lên.
Giữa trưa mọi người ngồi ở bên cạnh rừng cây, từ trong rừng cây làm món ăn dân dã, trực tiếp dựng lên đốt nướng.
Tống Thanh cùng Lưu Nghĩa chạy qua đó thả diều rồi.
Xem các cô ấy chơi đùa vui vẻ như vậy, tiểu Xuân lặng yên đi tới bên người của Hà Nhật Dương, khẽ giọng báo cáo vài câu.
Mắt phượng của Hà Nhật Dương nhíu lại, khóe miệng nhấc lên: "Thú vị."
Tiểu Xuân hỏi: "Chúng ta đây cần bố trí không?"
"Không cần." Hà Nhật Dương bình tĩnh mà trả lời: "Phương mạn luân cũng không gấp gáp, chúng ta cần gì phải gấp gáp? Cho các người ấy chơi là được. Tôi đối với Triệu Văn Văn nói là, chỉ cần cô ấy không tìm đường chết, tôi sẽ bảo vệ lấy cô ấy. Thế nhưng là cô ấy muốn tìm đường chết, vậy thì mặc lấy cô ấy."
"Vâng, đã hiểu rồi." Tiểu Xuân trả lời.
"Hàn Tắc Phương kia, có chút thú vị a." Hà Nhật Dương quay đầu nhìn lấy Vũ Ngọc Bình, nói: "Xem ra, chúng ta những ngày nay chúng ta không có ở nhà, có người lại đang giở trò rồi."
Vũ Ngọc Bình thản nhiên cười cười: "Kiến càng lay cây, châu chấu đá xe."
Hà Nhật Dương gật gật đầu: "Đúng vậy a, thế nhưng là dù sao vẫn là có những người như thế, chưa từ bỏ ý định a."
Nhìn lấy Tống Thanh cùng Lưu Nghĩa vẫn còn vui vẻ thả diều, Hà Nhật Dương khẽ giọng hỏi: "Người ở trong nhà đều chào hỏi rồi? Đừng xảy ra sự cố. Tiểu Nghĩa, là không phải người cô gái bình thường."
Vũ Ngọc Bình chần chừ một hồi, nói: "Chính là sợ xảy ra sự cố, cho nên mới kêu các người cùng đi theo. Có các người ở đó, dù sao sẽ không quá đáng. Anh cũng biết đấy, tình huống của cha mẹ tôi như thế nào."
Hà Nhật Dương gật gật đầu.
Mẹ của Vũ Ngọc Bình là con gái riêng của một trung tướng nào đó của nước Anh, bản tính cường thế.
Cha của Vũ Ngọc Bình là bản tính nhu nhược, nghẹn khuất.
Vì vậy hai người bằng mặt không bằng lòng (bên ngoài hợp mà lòng lại cách xa. Không thành tâm với nhau) đã lâu rồi.
So với cha mẹ của Phan Thịnh Phan Ly là trực tiếp ly hôn, cha mẹ của Vũ Ngọc Bình hình như cũng không khá hơn chút nào.
Bọn họ không ly hôn, mỗi người chơi riêng nhau.
Vũ Ngọc Bình thật lo lắng lúc trở về, bọn họ trực tiếp mang theo người tình của mình mà về nhà.
Vậy thì náo nhiệt rồi.
Vì vậy, Vũ Ngọc Bình trực tiếp cùng người trong nhà dặn dò, Hà Nhật Dương cùng Phan Thịnh Phan Ly cũng sẽ đến.
Xem ở trên phần của bọn họ, chỉ mong những người kia ở trong nhà, đừng gây quá mất mặt!
Bọn họ cho dù quá đáng đến đâu, dù sao sẽ không ở trước mặt của Hà Nhật Dương cùng Phan Thịnh Phan Ly mà càn quấy như vậy chăng?
Tống Thanh kéo lấy tay của Lưu Nghĩa, cùng nhau nhìn lấy con diều ở trên bầu trời, bay a bay, hai người nhìn nhau cười cười, hiếm có được thư giãn thoải mái.
"Tiểu Nghĩa, cậu thật sự quyết định muốn cùng Ngọc Bình về nhà sao?" Tống Thanh quay đầu nhìn lấy Lưu Nghĩa.
Lưu Nghĩa gật gật đầu: "Ừ."
"Trong nhà của Ngọc Bình, tình hình có chút phức tạp." Tống Thanh lo lắng nhìn lấy cô ấy: "Cậu là phải chuẩn bị tốt suy nghĩ a!"
"Tớ biết đấy." Lưu Nghĩa tiếp tục nói: "Những chuyện kia trong nhà bọn họ, Ngọc Bình đều đã nói với tớ rồi. Trong nhà bọn giàu sang quyền thế, chuyện lục đục là quá nhiều. Tất cả mọi người chỉ là duy trì một hôn nhân ở mặt ngoài, nói trắng ra là, vẫn là vì lợi ích. Tiểu Thanh, thật ra tớ cũng không biết, tớ cùng Vũ Ngọc Bình có thể đi được bao xa. Thế nhưng là, bây giờ cùng anh ấy là yêu nhau, tớ liền không muốn bỏ qua phần tình yêu này. Nếu có một ngày, tớ cùng Vũ Ngọc Bình cũng giống như cha mẹ chồng của anh ấy mà không yêu nữa, tớ có lẽ sẽ từ bỏ mọi thứ mà rời khỏi thôi. Tiểu Thanh, tớ sợ lỡ mất tình yêu, cũng sợ cả đời tiếc nuối. Dù là kết cục của tương lai là thất vọng, tớ ít nhất sẽ không hối hận sự lựa chọn dũng cảm của lúc ban đầu."
"Tớ hiểu." Tống Thanh dùng sức nắm lấy tay của Lưu Nghĩa: "Tớ cũng vậy."
Hai cô gái lần nữa nhìn nhau mà cười cười.
"Vì vậy, Tiểu Thanh, chúc phúc tớ đi." Lưu Nghĩa quay đầu ôm lấy Tống Thanh: "Tớ cần nhất chính là ủng hộ của cậu!"
Tống Thanh cũng dùng sức ôm lấy Lưu Nghĩa: "Tớ biết rồi! Toàn tâm chúc phúc cậu đấy!"
Hai người thả diều xong, sau đó vui vui vẻ vẻ hái một đống hoa dại, bị Hà Nhật Dương cùng Vũ Ngọc Bình chê cười cả buổi.
Nói các cô lúc ở nhà, trồng nhiều bông hoa cũng không có vui vẻ như vậy qua, chạy đến thôn quê hái lượn hoa dại lại hái được hết sức phấn khởi.
Tống Thanh cùng Lưu Nghĩa nhìn nhau cười cười.
Có những lúc, hoàn cảnh khác nhau, tâm trạng khác nhau đấy.
Lần này ra ngoài, thật sự rất thả lỏng.
Các cô cũng không có ở trong thôn núi ở lại quá lâu, ngày hôm sau liền lên đường rời khỏi rồi.
Lúc rời đi, em gái tiểu Xảo đã chạy tới tiễn Tống Thanh các người rời khỏi.
Lúc nhìn thấy tiểu Hạ, hốc mắt rõ ràng là đỏ lên rồi.
Tống Thanh nhìn thấy rất rõ ràng, em gái tiểu Xảo đây là đã thích phải tiểu Hạ a!
Đáng tiếc thần nữ hữu tâm, tương vương vô mộng (ý chỉ phía gái đối với phía trai có lòng nhưng phía trai lại không có).
Tiểu Hạ chỉ là cười hì hì cùng em gái tiểu Xảo tạm biệt, hoàn toàn không có ý tứ gì khác.
Tống Thanh ở đáy lòng thở dài một tiếng.
Nỗi khổ của đời người, không có gì hơn là cầu mà không được.
Chỉ mong em gái tiểu Xảo đừng có tâm ma gì là được rồi.
Tôn Tấn cũng cùng Tống Thanh bọn họ rời khỏi rồi.
Thôn trưởng dẫn theo người dân trong thôn suốt đường tiễn đưa rất lâu, người trong thôn thật sự, đã nhận lấy quà của Tống Thanh bọn họ, cũng không cho mọi người tay không mà trở về.
Những con gà vịt ngỗng được nuôi ở rong nhà đều hướng trên xe ném vào, nói cái gì cũng phải cho bọn họ mang về nhà ăn, còn nói những gà vịt ngỗng này đều là dùng thóc thuế ở trong nhà đút đấy, không chứa những thứ lung tung, thích hợp cho cô gái bổ thân nhất đấy.
Tiểu Hạ là vui vẻ nhất đấy.
Bởi vì anh nhận được rất nhiều quà vặt của bản xứ.
Mấy thứ này, cũng không phải là có tiền có thể mua được đấy.
Vì vậy, Tống Thanh cũng không có cự tuyệt lòng tốt của người dân trong thôn, đã nhận lấy tạ lễ của bọn họ.
Trên đường trở về, Tống Thanh cảm thấy mình không phải đến làm từ thiện, mà là cùng các người dân trong thôn thăm bà con vậy.
Giữa bà con không cần phân biệt lẫn nhau, không cần dùng giá trị cân nhắc ý nghĩa quý giá của lễ vật.
Có qua có lại.
Chúng ta vui vẻ lẫn nhau là được rồi.
Tiểu Hạ tính gấp gáp, cũng thèm ăn, không thể đợi đến về nhà, lúc đi qua một con suối, trực tiếp liền giết một con gà và một con vịt.
Làm một món canh gọi là gà ăn mày và vịt nướng.
Bình luận facebook