Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 801
Tiểu Nghĩa, anh nghĩ lần này chúng ta đến, sẽ khác hẳn so với ngày hôm qua.” Phan Thịnh Phan Ly cười hi hi nói: “cô là người rất dễ tính đó!”
Lúc đầu Lưu Nghĩa không hiểu hàm ý của câu nói này, nhưng sau khi cô đến nơi, cô thật sự cảm nhận sâu sắc ý của câu nói này.
Đại đa số thời gian của Vũ phu nhân đều ở lại căn biệt thự nằm ở vị trí lưng núi này.
Một kiến trúc phong cách Anh cổ điển.
Vòi phun nước và những tượng điêu khắc đẹp tinh xảo, vườn cây với các tạo hình cắt tỉa khác nhau, đâu đâu cũng thấy hơi thở của phong cách nước Anh.
Vũ phu nhân hôm nay thật sự rất khác với ngày hôm qua, so với vẻ sang trọng của ngày hôm qua, hôm nay bà năng động trẻ chung hơn nhiều.
Vũ phu nhân hôm nay không mặc trang phục quá cầu kỳ, bà mặc một bộ đồ ở nhà rất năng động, giống như một người mẹ bình thường, chào đón con của mình trở về, bà cứ yên tĩnh đứng ở cửa chờ đợi.
“Cô ơi, chúng cháu lại đến rồi!” Phan Thịnh Phan Ly cười hi hi chào Vũ phu nhân từ xa.
Mặt Vũ phu nhân nở nụ cười rất tươi: “cô đã chuẩn bị từ sớm rượu ngon các cháu thích nhất, và cả các cô gái đẹp nữa!”
Phan Thịnh Phan Ly lập tức cười ồ lên
Khi bà nhìn thấy Lưu Nghĩa, Vũ phu nhân chủ động bước lên phía trước, bà kéo tay Lưu Nghĩa nói: “đúng là một cô gái rất ngầu. Vẻ đẹp của cháu, rất nhiều người không biết thưởng thức? Nhất Phi nhà cô đúng là may mắn, sớm đã dành được con trong tay.”
Nghe Vũ phu nhân nói vậy, ánh mắt thấp thỏm của Lưu Nghĩa cuối cùng cũng yên tĩnh mấy phần: ‘con cảm ơn bác.”
Vũ phu nhân lại quay sang kéo tay Tống Thanh nói: “nhị thiếu phu nhân Hà gia, quả là mỹ nhân danh bất y truyền.”
“Thật ra cô mới là mỹ nhân đấy ạ.” Tống Thanh vừa cười vừa trả lời.
Vũ phu nhân là con lai, bà thật sự rất đẹp.
Mái tóc màu hạt dẻ, đẹp mê hồn.
“Đi, chúng ta vào trong nói chuyện nào!” Vũ phu nhân kéo hai cô gái đi thẳng vào trong.
Vào đến cửa, dưới chân là chiếc thảm thủ công phong cách Anh rất cổ điển, trên tường là bích họa phong cách retro.
Tống Thanh không khỏi kêu lên: “cô đúng là người rất hoài cổ đó!”
“Đúng đấy.” Vũ phu nhân cười, bà kéo hai cô gái đến trước quầy bar, nói: “nào, đây đều là bảo bối của cô, các cháu thích gì cứ chọn đi.”
Tống Thanh xua xua tay: “cảm ơn cô, nhưng cháu đang dự định mang thai.”
Lưu Nghĩa mới đầu định chọn một thứ, sau khi nghe Tống Thanh nói, liền rút tay về.
Vũ phu nhân lập tức hiểu ý, bà nhìn Lưu Nghĩa với vẻ mặt đầy ẩn ý, nói: “không thích uống rượu cũng không sao, bên này có nước hoa quả ngon lắm.”
Lưu Nghĩa cúi đầu, cô sắp không dám ngẩng đầu lên rồi.
Mầy lần gần đây cô và Vũ Ngọc Bình, đều không sử dụng biện pháp tránh thai.
Nếu mà...
Lưu Nghĩa gần như không dám nghĩ tiếp nữa.
Tống Thanh làm mặt cười với Lưu Nghĩa, sau đó theo Vũ phu nhân đi chọn đồ uống.
Vũ phu nhân tiếp xong Tống Thanh và Lưu Nghĩa, rồi quay đi tiếp những người khác.
Tống Thanh lấy khuỷu tay húc vào Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa, cậu và Vũ Ngọc Bình bên nhau, không dùng biện pháp gì chứ?”
Mặt Lưu Nghĩa đỏ ửng lên, sau đó cô từ từ gật đầu.
Tống Thanh bịt miệng cười trộm: “này này này, có phải là đã trồng thành công em bé rồi không?”
“Không thể nào!” Lưu Nghĩa đỏ mặt nói: “mà này, cậu và Hà Nhật Dương trồng được chưa? Hai người sớm hơn chúng tớ đấy!”
Tống Thanh cũng bị trêu cho đỏ mặt: “đang nói chuyện của cậu mà, sao lại lôi tớ ra chứ?”
“Chả phải cậu nói trước sao?” Lưu Nghĩa đỏ mặt véo lấy má Tống Thanh: “nhìn mặt cậu đỏ như cái gì rồi kìa.”
Tống Thanh cũng véo má Lưu Nghĩa: “cậu cũng thế mà!”
Hai người con gái cứ thế véo má đùa nhau rất vui vẻ.
Mấy người con trai ở đó đang tự hỏi, sao họ chỉ véo má nhau thôi mà cũng vui đến thế?
Mấy người đang nói chuyện với nhau, có tiếng bước chân nhẹ từ cửa vang ra.
Cửa phòng mở ra, một người đàn ông ăn mặc bảnh bao trẻ chung đẹp trai từ trong bước ra.
Ông ta vừa vào đến cửa đã hơi giật mình: “nhà mình có khách à?”
Vũ phu nhân nhìn thấy ông, nở nụ cười rất tươi, bà kéo ông qua giới thiệu với mọi người: “xin giới thiệu với các cháu, đây là bạn trai cô chú tên là Kim Kiện.”
Sau đó Vũ phu nhân nói với Kim Kiện: “con trai em thì không cần giới thiệu rồi? Đây là vị hôn thê con dẫn về nhà, tên là Lưu Nghĩa. Đây là Hà Nhật Dương Tổng tài Tập đoàn Hà thị, còn đây là thiếu phu nhân Hà gia. Hai vị này là Phan Thịnh Phan Ly, chủ nhân của công ty giải trí Phạm thị, hai anh em sinh đôi này, từ lúc hai đứa còn nhỏ em đã không thể phân biệt được ai là Phạm Thành ai là Phạm Ly.”
Phan Thịnh Phan Ly cười hi hi chào ông: “Hi!”
Hà Nhật Dương và Tống Thanh gật đầu cười với Kim Kiện, coi như là chào nhau.
Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa cảm thấy hơi ngại, nhưng hai người vẫn chào ông.
Kim Kiện cũng không ngờ tới, những người đến đây hôm nay đều có địa vị đến vậy, vì vậy ông lập tức có cảm giác hơi luống cuống.
Vì biệt thự này thật ra rất ít khi có người đến.
Vũ phu nhân bình tĩnh nói với Kim Kiện: “anh lên tầng trước chờ em một lúc.”
“Được.” Kim Kiện cứ thế cúi đầu nhanh chóng đi lên tầng.
Đối với việc mẹ mình vô tư giới thiệu người tình của bà, với mình và bạn mình biết, Vũ Ngọc Bình cảm thấy hơi bất lực và ngượng.
Vì dù sao, bà và bố mình vẫn chưa ly hồn mà!
Tất nhiên, hai người ly thân bao nhiêu năm, thì cũng khác gì ly hôn đâu.
Nhưng dẫn người tình về công khai trắng trợn như vậy, thật sự có tốt không?
Vũ phu nhân có vẻ rất thản nhiên với việc này, bà chào mọi người: ‘các cháu cứ ngồi một lúc đi, cô lên trên xem thế nào.”
“Mẹ ơi, chúng ta có thể nói chuyện được không?” Vũ Ngọc Bình bất lực hỏi bà.
“Được, nhưng không phải là bây giờ. Con nhìn thấy đấy linda của mẹ giận rồi.” Vũ phu nhân cười rất thản nhiên: “ông ta đối với mẹ, rất quan trọng.”
Nói xong câu này, Vũ phu nhân vẫy tay chào mọi người, quay người đi luôn lên gác.
Nhìn bóng dáng yểu điệu của Văn phu nhân, Tống Thanh không kìm nổi nói: “cô cũng là một người coi tình yêu là trên hết đúng không?”
Hà Nhật Dương gật đầu: “đúng đấy.”
Phan Thịnh Phan Ly cười hi hi nói với Vũ Ngọc Bình: “cậu không cần gì phải suy nghĩ, dù sao cũng bao nhiêu năm rồi, chả phải cũng qua rồi sao? Cô sẽ không nghe cậu đâu, dù sao cậu cũng không nghe cô mà. Ba người nhà cậu, vẫn luôn là vô tổ chức vô kỷ luật như vậy mà!”
Vũ Ngọc Bình gật đầu: “cũng đúng thật. Dù sao cái nhà này, ba người chúng tôi vẫn luôn việc ai người nấy làm. Nhưng nghiêm túc mà nói, tôi thiên về mẹ tôi hơn. Có lẽ, tôi giống mẹ tôi nhiều hơn.”
“Đúng là rất giống.” Tống Thanh gật đầu nói: “vẻ đẹp của anh thừa hưởng ưu điểm của cô.”
Lưu Nghĩa lần đầu đến chơi, tất nhiên cô không tiện đánh giá, cô chỉ đứng ở đó, cảm thấy hơi ngại.
Một gia đình phức tạp như vậy, bố mẹ mình có chấp nhận không?
Ừ, nhưng mà, hình như bây giờ bố mẹ cũng chẳng để ý đến mình nữa.
Họ đang bận du lịch tuần trăng mật sau khi tái hôn, chắc một thời gian ngắn cũng không nhớ đến mình đâu.
Vũ Ngọc Bình và mọi người ngồi nói chuyện với nhau ở phòng khách tầng môt, Vũ phu nhân gõ cửa phòng tầng hai: “Linhda, chúng ta nói chuyện được không?’”
Lúc đầu Lưu Nghĩa không hiểu hàm ý của câu nói này, nhưng sau khi cô đến nơi, cô thật sự cảm nhận sâu sắc ý của câu nói này.
Đại đa số thời gian của Vũ phu nhân đều ở lại căn biệt thự nằm ở vị trí lưng núi này.
Một kiến trúc phong cách Anh cổ điển.
Vòi phun nước và những tượng điêu khắc đẹp tinh xảo, vườn cây với các tạo hình cắt tỉa khác nhau, đâu đâu cũng thấy hơi thở của phong cách nước Anh.
Vũ phu nhân hôm nay thật sự rất khác với ngày hôm qua, so với vẻ sang trọng của ngày hôm qua, hôm nay bà năng động trẻ chung hơn nhiều.
Vũ phu nhân hôm nay không mặc trang phục quá cầu kỳ, bà mặc một bộ đồ ở nhà rất năng động, giống như một người mẹ bình thường, chào đón con của mình trở về, bà cứ yên tĩnh đứng ở cửa chờ đợi.
“Cô ơi, chúng cháu lại đến rồi!” Phan Thịnh Phan Ly cười hi hi chào Vũ phu nhân từ xa.
Mặt Vũ phu nhân nở nụ cười rất tươi: “cô đã chuẩn bị từ sớm rượu ngon các cháu thích nhất, và cả các cô gái đẹp nữa!”
Phan Thịnh Phan Ly lập tức cười ồ lên
Khi bà nhìn thấy Lưu Nghĩa, Vũ phu nhân chủ động bước lên phía trước, bà kéo tay Lưu Nghĩa nói: “đúng là một cô gái rất ngầu. Vẻ đẹp của cháu, rất nhiều người không biết thưởng thức? Nhất Phi nhà cô đúng là may mắn, sớm đã dành được con trong tay.”
Nghe Vũ phu nhân nói vậy, ánh mắt thấp thỏm của Lưu Nghĩa cuối cùng cũng yên tĩnh mấy phần: ‘con cảm ơn bác.”
Vũ phu nhân lại quay sang kéo tay Tống Thanh nói: “nhị thiếu phu nhân Hà gia, quả là mỹ nhân danh bất y truyền.”
“Thật ra cô mới là mỹ nhân đấy ạ.” Tống Thanh vừa cười vừa trả lời.
Vũ phu nhân là con lai, bà thật sự rất đẹp.
Mái tóc màu hạt dẻ, đẹp mê hồn.
“Đi, chúng ta vào trong nói chuyện nào!” Vũ phu nhân kéo hai cô gái đi thẳng vào trong.
Vào đến cửa, dưới chân là chiếc thảm thủ công phong cách Anh rất cổ điển, trên tường là bích họa phong cách retro.
Tống Thanh không khỏi kêu lên: “cô đúng là người rất hoài cổ đó!”
“Đúng đấy.” Vũ phu nhân cười, bà kéo hai cô gái đến trước quầy bar, nói: “nào, đây đều là bảo bối của cô, các cháu thích gì cứ chọn đi.”
Tống Thanh xua xua tay: “cảm ơn cô, nhưng cháu đang dự định mang thai.”
Lưu Nghĩa mới đầu định chọn một thứ, sau khi nghe Tống Thanh nói, liền rút tay về.
Vũ phu nhân lập tức hiểu ý, bà nhìn Lưu Nghĩa với vẻ mặt đầy ẩn ý, nói: “không thích uống rượu cũng không sao, bên này có nước hoa quả ngon lắm.”
Lưu Nghĩa cúi đầu, cô sắp không dám ngẩng đầu lên rồi.
Mầy lần gần đây cô và Vũ Ngọc Bình, đều không sử dụng biện pháp tránh thai.
Nếu mà...
Lưu Nghĩa gần như không dám nghĩ tiếp nữa.
Tống Thanh làm mặt cười với Lưu Nghĩa, sau đó theo Vũ phu nhân đi chọn đồ uống.
Vũ phu nhân tiếp xong Tống Thanh và Lưu Nghĩa, rồi quay đi tiếp những người khác.
Tống Thanh lấy khuỷu tay húc vào Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa, cậu và Vũ Ngọc Bình bên nhau, không dùng biện pháp gì chứ?”
Mặt Lưu Nghĩa đỏ ửng lên, sau đó cô từ từ gật đầu.
Tống Thanh bịt miệng cười trộm: “này này này, có phải là đã trồng thành công em bé rồi không?”
“Không thể nào!” Lưu Nghĩa đỏ mặt nói: “mà này, cậu và Hà Nhật Dương trồng được chưa? Hai người sớm hơn chúng tớ đấy!”
Tống Thanh cũng bị trêu cho đỏ mặt: “đang nói chuyện của cậu mà, sao lại lôi tớ ra chứ?”
“Chả phải cậu nói trước sao?” Lưu Nghĩa đỏ mặt véo lấy má Tống Thanh: “nhìn mặt cậu đỏ như cái gì rồi kìa.”
Tống Thanh cũng véo má Lưu Nghĩa: “cậu cũng thế mà!”
Hai người con gái cứ thế véo má đùa nhau rất vui vẻ.
Mấy người con trai ở đó đang tự hỏi, sao họ chỉ véo má nhau thôi mà cũng vui đến thế?
Mấy người đang nói chuyện với nhau, có tiếng bước chân nhẹ từ cửa vang ra.
Cửa phòng mở ra, một người đàn ông ăn mặc bảnh bao trẻ chung đẹp trai từ trong bước ra.
Ông ta vừa vào đến cửa đã hơi giật mình: “nhà mình có khách à?”
Vũ phu nhân nhìn thấy ông, nở nụ cười rất tươi, bà kéo ông qua giới thiệu với mọi người: “xin giới thiệu với các cháu, đây là bạn trai cô chú tên là Kim Kiện.”
Sau đó Vũ phu nhân nói với Kim Kiện: “con trai em thì không cần giới thiệu rồi? Đây là vị hôn thê con dẫn về nhà, tên là Lưu Nghĩa. Đây là Hà Nhật Dương Tổng tài Tập đoàn Hà thị, còn đây là thiếu phu nhân Hà gia. Hai vị này là Phan Thịnh Phan Ly, chủ nhân của công ty giải trí Phạm thị, hai anh em sinh đôi này, từ lúc hai đứa còn nhỏ em đã không thể phân biệt được ai là Phạm Thành ai là Phạm Ly.”
Phan Thịnh Phan Ly cười hi hi chào ông: “Hi!”
Hà Nhật Dương và Tống Thanh gật đầu cười với Kim Kiện, coi như là chào nhau.
Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa cảm thấy hơi ngại, nhưng hai người vẫn chào ông.
Kim Kiện cũng không ngờ tới, những người đến đây hôm nay đều có địa vị đến vậy, vì vậy ông lập tức có cảm giác hơi luống cuống.
Vì biệt thự này thật ra rất ít khi có người đến.
Vũ phu nhân bình tĩnh nói với Kim Kiện: “anh lên tầng trước chờ em một lúc.”
“Được.” Kim Kiện cứ thế cúi đầu nhanh chóng đi lên tầng.
Đối với việc mẹ mình vô tư giới thiệu người tình của bà, với mình và bạn mình biết, Vũ Ngọc Bình cảm thấy hơi bất lực và ngượng.
Vì dù sao, bà và bố mình vẫn chưa ly hồn mà!
Tất nhiên, hai người ly thân bao nhiêu năm, thì cũng khác gì ly hôn đâu.
Nhưng dẫn người tình về công khai trắng trợn như vậy, thật sự có tốt không?
Vũ phu nhân có vẻ rất thản nhiên với việc này, bà chào mọi người: ‘các cháu cứ ngồi một lúc đi, cô lên trên xem thế nào.”
“Mẹ ơi, chúng ta có thể nói chuyện được không?” Vũ Ngọc Bình bất lực hỏi bà.
“Được, nhưng không phải là bây giờ. Con nhìn thấy đấy linda của mẹ giận rồi.” Vũ phu nhân cười rất thản nhiên: “ông ta đối với mẹ, rất quan trọng.”
Nói xong câu này, Vũ phu nhân vẫy tay chào mọi người, quay người đi luôn lên gác.
Nhìn bóng dáng yểu điệu của Văn phu nhân, Tống Thanh không kìm nổi nói: “cô cũng là một người coi tình yêu là trên hết đúng không?”
Hà Nhật Dương gật đầu: “đúng đấy.”
Phan Thịnh Phan Ly cười hi hi nói với Vũ Ngọc Bình: “cậu không cần gì phải suy nghĩ, dù sao cũng bao nhiêu năm rồi, chả phải cũng qua rồi sao? Cô sẽ không nghe cậu đâu, dù sao cậu cũng không nghe cô mà. Ba người nhà cậu, vẫn luôn là vô tổ chức vô kỷ luật như vậy mà!”
Vũ Ngọc Bình gật đầu: “cũng đúng thật. Dù sao cái nhà này, ba người chúng tôi vẫn luôn việc ai người nấy làm. Nhưng nghiêm túc mà nói, tôi thiên về mẹ tôi hơn. Có lẽ, tôi giống mẹ tôi nhiều hơn.”
“Đúng là rất giống.” Tống Thanh gật đầu nói: “vẻ đẹp của anh thừa hưởng ưu điểm của cô.”
Lưu Nghĩa lần đầu đến chơi, tất nhiên cô không tiện đánh giá, cô chỉ đứng ở đó, cảm thấy hơi ngại.
Một gia đình phức tạp như vậy, bố mẹ mình có chấp nhận không?
Ừ, nhưng mà, hình như bây giờ bố mẹ cũng chẳng để ý đến mình nữa.
Họ đang bận du lịch tuần trăng mật sau khi tái hôn, chắc một thời gian ngắn cũng không nhớ đến mình đâu.
Vũ Ngọc Bình và mọi người ngồi nói chuyện với nhau ở phòng khách tầng môt, Vũ phu nhân gõ cửa phòng tầng hai: “Linhda, chúng ta nói chuyện được không?’”
Bình luận facebook