Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-832
Chương 832
Sao Hạ Nhật Ninh có thể đi được?
“Muốn đi vậy cùng đi đi.” Hạ Nhật Ninh cắn răng nói: “Thẩm Lục và Tiểu Thất giao cho anh đấy! Tôi không muốn rời khỏi đây như thế này.”
Sùng Minh nhìn Hạ Nhật Ninh bằng ánh mắt lấp lánh: “Anh hoàn toàn không cần làm như vậy. Tôi biết, thực ra anh luôn rất muốn trừ khử tôi! Cơ hội tốt như vậy tại sao anh lại muốn bỏ lỡ?”
“Chẳng phải anh cũng rất muốn trừ khử tôi sao? Nếu tôi ở lại có lẽ anh sẽ hoàn thành được tâm nguyện này cũng nên?” Hạ Nhật Ninh hỏi ngược lạ
Hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cùng lúc cười lên.
Quả thật vào vài năm trước hai người đều muốn trừ khử đối phương.
Đặc biệt là Sùng Minh còn từng trêu chọc Hạ Nhật Ninh, đó quả thực là mối thù lớn!
Nhưng năm tháng lại thần kỳ như vậy.
Sùng Minh gian ác đó vì Thẩm Lục đã thần kỳ thu lại sát khí của mình và trở nên trầm ổn hơn.
Hạ Nhật Ninh cũng vì sự ra đi của Thẩm Thất mà suýt chút nữa mất kiểm soát.
Đều là vì tình yêu, đều là vì anh em Thẩm gia.
Hai người vốn dĩ đều muốn trừ khử đối phương, nhưng lại thần kỳ trở thành người một nhà.
Hai người cùng nhau lắc đầu, đồng thời nhìn vào tiến độ của máy móc
Hai người đã chọn ở lại vậy thì hãy chiến đấu đến giây phút cuối cùng đi!
Hàm lượng oxy trong không khí đang giảm thêm một bước nữa.
Số liệu của máy móc đo khí oxy đang dần dần thay đổi.
Cũng may là sự thay đổi không nhanh lắm, cho nên hai người vẫn có dũng khí đợi tiếp.
Hai người đều có cơ thể đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, tố chất tự nhiên sẽ giỏi hơn người bình thường vô số lần. Trong môi trường khí oxy ít thế này cũng có thể phản ứng được
Hạ Nhật Ninh và Sùng Minh đều không nói chuyện nữa mà cứ nhìn vào thời gian và máy chủ.
Hàm lương oxy trong không khí lại giảm thêm một bước nữa, nó đã gần vạch cảnh báo rồi.
Khi đến vạch cảnh báo họ sẽ chỉ còn có thời gian 5 phút để chạy thoát thân.
Nếu có thể thoát ra ngoài vậy thì tất cả đều thuận lợi.
Nếu không thoát được ra ngoài, vậy thì phải bỏ mạng ở đây thôi.
Bởi vì người ở bên ngoài không vào được.
Hạ Nhật Ninh và Sùng Minh đều đã chuẩn bị xong, họ chỉ đợi giây phút máy móc đình chỉ hoạt động thôi!
Giây phút đó chính là thời khắc họ chạy thoát thân
Sơ đồ trên máy tính đang co ngắn lại từng chút một
Cuối cùng động tác của máy móc cũng sắp kết thúc rồi!
Vào giây phút sơ đồ kết thúc, Sùng Minh xông vào phần đuôi của máy móc giống như mũi tên, một tay hắn đập vỡ ngăn kéo, nắm lấy thuốc vận chuyển bên trong chuyển ra bên ngoài, xông ra ngoài cửa phòng thực nghiệm với Hà Nhật Ninh.
Còn lúc này, cuối cùng máy móc trong phòng thí nghiệm cũng phát ra âm thanh cảnh báo chói tai.
Một người phụ nữ cứng nhắc bắt đầu báo giờ: “Cảnh báo! Cảnh báo! Oxy trong phòng đã gần đến giá trị cảnh giới, xin hãy nhanh chóng hồi phục hệ thống thông gió, xin hãy nhanh chóng hồi phục hệ thống thông gió! Sau năm phút oxy trong phòng sẽ hết! Cảnh báo! Cảnh báo! Bắt đầu đếm ngược!”
Đèn trong cả phòng thực nghiệm đều sáng lên tạo thành một mảng đỏ rực
Hạ Nhật Ninh và Sùng Minh giống như phát điên lên, nâng tốc độ của mình lên mức cực hạn
Camera trong phòng thực nghiệm chỉ có thể quay được bóng của hai người.
Sau khi xông ra khỏi phòng thực nghiệm tầng một Hạ Nhất Ninh tranh thủ hỏi: “Nếu giá trị oxy trong phòng xuống mức thấp nhất thì sẽ thế nào?”
Sùng Minh im lặng một lúc rồi nói: “Sẽ phát nổ, thiết bị tự hủy diệt sẽ khởi động, tất cả ở đây đều sẽ tan thành mây khói.
Sắc mặt của Hạ Nhật Ninh nặng nề đi vài phần nhưng chân anh vẫn không dừng lại mà tiếp tục xông ra ngoài như điên với Sùng Minh.
Tiếng cảnh báo trong phòng thực nghiệm càng ngày càng chói tai hơn: “Đếm ngược 3 phút.”
Lúc này hai người đã xông ra đến khu vực ngoại vi nhất, Sùng Minh bước lớn qua đó, hắn mật khẩu nhưng thang máy lại không như mong muốn của hắn!
Sắc mặt của Sùng Minh và Hạ Nhật Ninh không tốt!
Sao lại thế này?
Xảy ra vấn đề ở đâu vậy?
Sùng Minh từ trước đến nay luôn điềm tĩhh bây giờ chóp mũi đều ra mồ hôi, hắn tự hỏi tại sao lại như vậy?
Hạ Nhật Ninh không nói gì mà nhìn đăm đăm vào vị trí vốn dĩ phải xuất hiện bàn nâng.
Nghe thấy âm thanh cảnh báo trong phòng thực nghiệm còn đang tiếp tục bấm ngược, Sùng Minh dứt khoát nói: “Chúng ta leo lên trên từ chỗ này.”
Nói xong, Sùng Minh chạy lấy đà trước rồi bất thình lình nhảy lên, một tay nắm lấy dây thừng treo ở giữa không trung.
Hạ Nhật Ninh cũng không hề do dư học theo Sùng Minh vọt lên bắt lấy dây thừng bên cạnh Sùng Minh.
Hạ Nhật Ninh cúi đầu xuống nhìn, dưới chân là vực sâu, trên đầu là vách núi.
Leo!
Không còn thời gian nữa.
Hai người điên cuồng leo lên phía trên giống như cá nằm trên thớt.
Âm thanh cảnh báo trong phòng thực nghiệm càng ngày càng vang, cũng càng ngay càng vội vã, ân thanh cũng chói tai hơn.
Hạ Nhất Ninh có thể cảm nhận rõ ràng oxy trong không khí đã giảm xuống.
Cảm giác đó giống như là người ở chỗ bằng phẳng lâu rồi dột nhiên bị đưa đến cao nguyên Thanh Tạng vậy.
“Sùng Minh vừa leo vừa giải thích: “Bởi vì phòng thực nghiệm phải khởi động trình tự tự cháy, vì vậy cần một lượng lớn oxy để đốt cháy. Cho nên oy trong không khí sẽ bị sẽ bị máy móc lấy đi. Phản ứng cao nguyên của chúng ta càng ngày càng nhanh! Chúng ta phải nắm bắt thời gian.”
“Hiểu rồi.”Hạ Nhật Ninh gật đầu, gia tăng tốc độ.
“Đếm ngược thời gian một phút.” Cảnh báo lại một lần nữa chói tai vang lên: “Sau một phút nữa sẽ khởi động trình tự tự hủy diệt. 59 giây, 58 giây...
Hạ Nhật Ninh cảm nhận rõ ràng sự đầu anh đang đau lên.
Quả nhiên máy móc bắt đầu phân ly oxy rồi!
Đáng chết!
Trên có một bóng đen, Sùng Minh vui mừng nói: “Đó là bàn nâng! Chúng ta mau lên đó thôi! Ở trên có công nhân thao tác bấm nút, chúng ta vẫn kịp
Hạ Nhật Ninh không nói gì, tay chân bận rộn, quả thật hận không thể lắp thêm đôi cánh ở sau lưng trực tiếp bay lên!
Hai người đều không nói chuyện để tiết kiệm thể lực và sức lực, dùng tốc độ lớn nhất nhanh nhất để leo lên trên.
Tất cả đèn cảnh báo của phòng thực nghiệm đằng sau lưng đều sáng lên, hàm lượng oxy trong không khí đang giảm đi thêm một bước nữa!
Tiếng cảnh báo đang đếm ngược thời gian từng giây từng giây lại gần đường tử vong.
Nếu trong một phút cuối cùng này, vẫn chưa thể rời khỏi đây thì hai người thật sự sẽ phải bỏ mạng ở đây rồi!
Sùng Minh và Hạ Nhật Ninh leo nhanh như bay lên bàn nâng, Phùng Minh xông lên trước bục điều khiển như điên, điều khiển bằng tay cho bàn nâng chạy lên trên.
Bục nâng nhanh chóng hướng lên trên.
Sau lưng Hạ Nhật Ninh và Sùng Minh đổ mồ hôi lạnh, hai người bất giác cùng ngồi xuống đất, cúi đầu nhìn phòng thực nghiệm đã đỏ thành một vùng.
Con mẹ nó đáng sợ quá đi mất!
Cuối cùng cũng chạy ra được rồi!
Hạ Nhật Ninh vừa muốn đập tay với Sùng Minh chúc mừng đã thoát chết thuận lợi thì bàn nâng đang nhanh chóng đi lên đột nhiên bị kẹt lại!
Lần bị kẹt này giống như một hòn đá trong chốc lát chặn ngang họng của hai người!
Con mẹ nó!
Chuyện này là thế nào?
Sùng Minh lập tức kiểm tra bàn nâng
Bàn lên xuống vốn dĩ đang vận hành thì đèn sự cố đột nhiên sáng lên.
Sùng Minh nằm sấp trên mặt đất nhìn rồi lập tức kêu lên: “Chỗ này làm sao lại bị kẹt rồi? Anh đợi ở đây, tôi đi loại bỏ chướng ngại.”
Lời vừa nói ra Sùng Minh liền nhảy xuống!
Sao Hạ Nhật Ninh có thể đi được?
“Muốn đi vậy cùng đi đi.” Hạ Nhật Ninh cắn răng nói: “Thẩm Lục và Tiểu Thất giao cho anh đấy! Tôi không muốn rời khỏi đây như thế này.”
Sùng Minh nhìn Hạ Nhật Ninh bằng ánh mắt lấp lánh: “Anh hoàn toàn không cần làm như vậy. Tôi biết, thực ra anh luôn rất muốn trừ khử tôi! Cơ hội tốt như vậy tại sao anh lại muốn bỏ lỡ?”
“Chẳng phải anh cũng rất muốn trừ khử tôi sao? Nếu tôi ở lại có lẽ anh sẽ hoàn thành được tâm nguyện này cũng nên?” Hạ Nhật Ninh hỏi ngược lạ
Hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cùng lúc cười lên.
Quả thật vào vài năm trước hai người đều muốn trừ khử đối phương.
Đặc biệt là Sùng Minh còn từng trêu chọc Hạ Nhật Ninh, đó quả thực là mối thù lớn!
Nhưng năm tháng lại thần kỳ như vậy.
Sùng Minh gian ác đó vì Thẩm Lục đã thần kỳ thu lại sát khí của mình và trở nên trầm ổn hơn.
Hạ Nhật Ninh cũng vì sự ra đi của Thẩm Thất mà suýt chút nữa mất kiểm soát.
Đều là vì tình yêu, đều là vì anh em Thẩm gia.
Hai người vốn dĩ đều muốn trừ khử đối phương, nhưng lại thần kỳ trở thành người một nhà.
Hai người cùng nhau lắc đầu, đồng thời nhìn vào tiến độ của máy móc
Hai người đã chọn ở lại vậy thì hãy chiến đấu đến giây phút cuối cùng đi!
Hàm lượng oxy trong không khí đang giảm thêm một bước nữa.
Số liệu của máy móc đo khí oxy đang dần dần thay đổi.
Cũng may là sự thay đổi không nhanh lắm, cho nên hai người vẫn có dũng khí đợi tiếp.
Hai người đều có cơ thể đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, tố chất tự nhiên sẽ giỏi hơn người bình thường vô số lần. Trong môi trường khí oxy ít thế này cũng có thể phản ứng được
Hạ Nhật Ninh và Sùng Minh đều không nói chuyện nữa mà cứ nhìn vào thời gian và máy chủ.
Hàm lương oxy trong không khí lại giảm thêm một bước nữa, nó đã gần vạch cảnh báo rồi.
Khi đến vạch cảnh báo họ sẽ chỉ còn có thời gian 5 phút để chạy thoát thân.
Nếu có thể thoát ra ngoài vậy thì tất cả đều thuận lợi.
Nếu không thoát được ra ngoài, vậy thì phải bỏ mạng ở đây thôi.
Bởi vì người ở bên ngoài không vào được.
Hạ Nhật Ninh và Sùng Minh đều đã chuẩn bị xong, họ chỉ đợi giây phút máy móc đình chỉ hoạt động thôi!
Giây phút đó chính là thời khắc họ chạy thoát thân
Sơ đồ trên máy tính đang co ngắn lại từng chút một
Cuối cùng động tác của máy móc cũng sắp kết thúc rồi!
Vào giây phút sơ đồ kết thúc, Sùng Minh xông vào phần đuôi của máy móc giống như mũi tên, một tay hắn đập vỡ ngăn kéo, nắm lấy thuốc vận chuyển bên trong chuyển ra bên ngoài, xông ra ngoài cửa phòng thực nghiệm với Hà Nhật Ninh.
Còn lúc này, cuối cùng máy móc trong phòng thí nghiệm cũng phát ra âm thanh cảnh báo chói tai.
Một người phụ nữ cứng nhắc bắt đầu báo giờ: “Cảnh báo! Cảnh báo! Oxy trong phòng đã gần đến giá trị cảnh giới, xin hãy nhanh chóng hồi phục hệ thống thông gió, xin hãy nhanh chóng hồi phục hệ thống thông gió! Sau năm phút oxy trong phòng sẽ hết! Cảnh báo! Cảnh báo! Bắt đầu đếm ngược!”
Đèn trong cả phòng thực nghiệm đều sáng lên tạo thành một mảng đỏ rực
Hạ Nhật Ninh và Sùng Minh giống như phát điên lên, nâng tốc độ của mình lên mức cực hạn
Camera trong phòng thực nghiệm chỉ có thể quay được bóng của hai người.
Sau khi xông ra khỏi phòng thực nghiệm tầng một Hạ Nhất Ninh tranh thủ hỏi: “Nếu giá trị oxy trong phòng xuống mức thấp nhất thì sẽ thế nào?”
Sùng Minh im lặng một lúc rồi nói: “Sẽ phát nổ, thiết bị tự hủy diệt sẽ khởi động, tất cả ở đây đều sẽ tan thành mây khói.
Sắc mặt của Hạ Nhật Ninh nặng nề đi vài phần nhưng chân anh vẫn không dừng lại mà tiếp tục xông ra ngoài như điên với Sùng Minh.
Tiếng cảnh báo trong phòng thực nghiệm càng ngày càng chói tai hơn: “Đếm ngược 3 phút.”
Lúc này hai người đã xông ra đến khu vực ngoại vi nhất, Sùng Minh bước lớn qua đó, hắn mật khẩu nhưng thang máy lại không như mong muốn của hắn!
Sắc mặt của Sùng Minh và Hạ Nhật Ninh không tốt!
Sao lại thế này?
Xảy ra vấn đề ở đâu vậy?
Sùng Minh từ trước đến nay luôn điềm tĩhh bây giờ chóp mũi đều ra mồ hôi, hắn tự hỏi tại sao lại như vậy?
Hạ Nhật Ninh không nói gì mà nhìn đăm đăm vào vị trí vốn dĩ phải xuất hiện bàn nâng.
Nghe thấy âm thanh cảnh báo trong phòng thực nghiệm còn đang tiếp tục bấm ngược, Sùng Minh dứt khoát nói: “Chúng ta leo lên trên từ chỗ này.”
Nói xong, Sùng Minh chạy lấy đà trước rồi bất thình lình nhảy lên, một tay nắm lấy dây thừng treo ở giữa không trung.
Hạ Nhật Ninh cũng không hề do dư học theo Sùng Minh vọt lên bắt lấy dây thừng bên cạnh Sùng Minh.
Hạ Nhật Ninh cúi đầu xuống nhìn, dưới chân là vực sâu, trên đầu là vách núi.
Leo!
Không còn thời gian nữa.
Hai người điên cuồng leo lên phía trên giống như cá nằm trên thớt.
Âm thanh cảnh báo trong phòng thực nghiệm càng ngày càng vang, cũng càng ngay càng vội vã, ân thanh cũng chói tai hơn.
Hạ Nhất Ninh có thể cảm nhận rõ ràng oxy trong không khí đã giảm xuống.
Cảm giác đó giống như là người ở chỗ bằng phẳng lâu rồi dột nhiên bị đưa đến cao nguyên Thanh Tạng vậy.
“Sùng Minh vừa leo vừa giải thích: “Bởi vì phòng thực nghiệm phải khởi động trình tự tự cháy, vì vậy cần một lượng lớn oxy để đốt cháy. Cho nên oy trong không khí sẽ bị sẽ bị máy móc lấy đi. Phản ứng cao nguyên của chúng ta càng ngày càng nhanh! Chúng ta phải nắm bắt thời gian.”
“Hiểu rồi.”Hạ Nhật Ninh gật đầu, gia tăng tốc độ.
“Đếm ngược thời gian một phút.” Cảnh báo lại một lần nữa chói tai vang lên: “Sau một phút nữa sẽ khởi động trình tự tự hủy diệt. 59 giây, 58 giây...
Hạ Nhật Ninh cảm nhận rõ ràng sự đầu anh đang đau lên.
Quả nhiên máy móc bắt đầu phân ly oxy rồi!
Đáng chết!
Trên có một bóng đen, Sùng Minh vui mừng nói: “Đó là bàn nâng! Chúng ta mau lên đó thôi! Ở trên có công nhân thao tác bấm nút, chúng ta vẫn kịp
Hạ Nhật Ninh không nói gì, tay chân bận rộn, quả thật hận không thể lắp thêm đôi cánh ở sau lưng trực tiếp bay lên!
Hai người đều không nói chuyện để tiết kiệm thể lực và sức lực, dùng tốc độ lớn nhất nhanh nhất để leo lên trên.
Tất cả đèn cảnh báo của phòng thực nghiệm đằng sau lưng đều sáng lên, hàm lượng oxy trong không khí đang giảm đi thêm một bước nữa!
Tiếng cảnh báo đang đếm ngược thời gian từng giây từng giây lại gần đường tử vong.
Nếu trong một phút cuối cùng này, vẫn chưa thể rời khỏi đây thì hai người thật sự sẽ phải bỏ mạng ở đây rồi!
Sùng Minh và Hạ Nhật Ninh leo nhanh như bay lên bàn nâng, Phùng Minh xông lên trước bục điều khiển như điên, điều khiển bằng tay cho bàn nâng chạy lên trên.
Bục nâng nhanh chóng hướng lên trên.
Sau lưng Hạ Nhật Ninh và Sùng Minh đổ mồ hôi lạnh, hai người bất giác cùng ngồi xuống đất, cúi đầu nhìn phòng thực nghiệm đã đỏ thành một vùng.
Con mẹ nó đáng sợ quá đi mất!
Cuối cùng cũng chạy ra được rồi!
Hạ Nhật Ninh vừa muốn đập tay với Sùng Minh chúc mừng đã thoát chết thuận lợi thì bàn nâng đang nhanh chóng đi lên đột nhiên bị kẹt lại!
Lần bị kẹt này giống như một hòn đá trong chốc lát chặn ngang họng của hai người!
Con mẹ nó!
Chuyện này là thế nào?
Sùng Minh lập tức kiểm tra bàn nâng
Bàn lên xuống vốn dĩ đang vận hành thì đèn sự cố đột nhiên sáng lên.
Sùng Minh nằm sấp trên mặt đất nhìn rồi lập tức kêu lên: “Chỗ này làm sao lại bị kẹt rồi? Anh đợi ở đây, tôi đi loại bỏ chướng ngại.”
Lời vừa nói ra Sùng Minh liền nhảy xuống!
Bình luận facebook