Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-872
Chương 872
Mọi người nghĩ về những lời mới nói của Hạ Nhật Ninh, sau đó nghĩ đến Tiểu Xuân nói về bệnh Mặc cảm Ơ-đíp của Hàn Tắc Phương, Dường như đã hiểu rõ điều gì.
Ôi trời, ra là chọc à.
Lưu Nghĩa không yên tâm hỏi: “Anh nắm chắc được bao nhiêu?”
“Trăm phần Trăm.” Hạ Nhật Ninh ung dung đáp lại: “Bởi vì, mình đã tìm được mẹ của Hàn Tắc Phương rồi!”
Mọi người cùng nhau thở phào, mà sau đó trừng mắt nhìn Hạ Nhật Ninh một cái!
Đáng chết!
Không nói sớm!
Hại mọi người hồn gần bay hết đi!
“Đúng rồi, Nhật Ninh, cậu làm những việc này vào hồi nào vậy?” Văn Nhất Phi cầm lòng không đậu hỏi.
“Nghiêm khắc mà nói, là vào hôm nay. Nhưng từ rất sớm đã bắt đầu nghi ngờ rồi. Xin lỗi, khi đó mình không có quá nhiều bằng chứng, cho nên không dám nói nhiều với các bạn.” Khóe miệng Hạ Nhật Ninh cong lên: “Đợi tới lúc ở trên hồ, chúng mình cùng ăn lẩu, Tiểu Xuân mới nói cho mình biết toàn bộ kết cả. TIểu Thu Tiểu Đông lợi dụng tất cả manh mối sơ hởi, cuối cùng cũng lắp đủ chân tướng sự thật. Mình vốn định khi trở về sẽ vạch trần, chỉ là không ngờ, đối phương lại có một thủ đoạn như vậy. Điểm này là sự không đúng của mình, là mình đã sơ suất. May thay Tiểu Thất không sao, nếu không thì, mình nhất định sẽ hận chết mình.”
“Cho nên?” Phạm Thành Phạm Ly trừng mắt: “Cậu đã cho Tiểu Thất đi mạo hiểm?”
“Chẳng phải đây là cách xử lý tốt hơn sao.” Văn Nhất Phi thay Hạ Nhật Ninh giải bày: “Hàn Tắc Phương ngấm ngầm chịu đựng bao nhiêu năm, tính cách anh ta sớm đã bóp méo từ lâu rồi. Nếu làm động tác quá kích, chỉ sẽ tổn thương tới Tiểu Thất. Với lại, mình cũng nên có lòng tin đối với Tiểu Thất. Tính cách lương thiện và trong sáng của Tiểu Thất, chẳng phải cũng là điểm làm cho Hàn Tắc Phương bị cuốn hút hay sao. Nếu không phải do điểm này, Hàn Tắc Phương sẽ không để mắt tới Tiểu Thất đâu.”
Hạ Nhật Ninh gật đầu, bày tỏ đồng ý.
“Thế thì, có thể nói, tối nay sẽ là một đêm quyết định.” Lưu Nghĩa ôm cánh tay nói: “Hy vọng mọi thứ đều thuận lợi, cầu mong Hàn Tắc Phương không phát hiện được Tiểu Hạ đang theo sát, cầu mong Tiểu Hạ có thể đến kịp lúc.”
“Nhất định sẽ đến kịp! Mình bây giờ sẽ xuất phát ngay! Vợ của mình, nhất định phải do chính mình tự tay cứu lấy!” Hạ Nhật Ninh dang tay, lập tức có người đưa một cái túi cho Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh xách chiếc túi quay người sải bước đi trong mưa.
Tiểu Xuân cũng đi theo.
Lưu Nghĩa vừa muốn đi theo, liền bị Văn Nhất Phi kéo lấy cô ấy: “Chúng mình ở đây trấn giữ được rồi. Người đi quá đông, càng dễ lộ tung tích. Ngộ nhỡ chọc tức Hàn Tắc Phương rồi, sẽ bất lợi với Tiểu Thất.”
Lưu Nghĩa đành chịu.
Phạm Thành Phạm Ly cầm lấy tai nghe, nói rằng: “Chúng mình ngồi ở đây đợi tin tốt của Hạ Nhật Ninh thôi!”
Thẩm Thất lúc này, hai tay bị trói, đôi mắt bị tấm vải đen che kín, ngồi ở đưới đất không chút động đậy.
Đối phương có vẻ cũng không định hành hạ cô ấy, dưới sàn được trải một tấm thải dày, cho nên không quá lạnh.
Với lại môi trường xung quanh, không khí rất trong lành, cơ thể cũng không có bất cứ khó chịu gì.
Ngoại trừ toàn người không động đậy được, cũng không có dày vò khác nào.
Rất lâu sau, có một tiếng bước chân rất nhỏ từ bên ngoài vang lên.
Thẩm Thất lập tức dựa lưng thẳng lên, đề cao cảnh giác với âm thanh từ bên ngoài truyền đến.
Đối phương rốt cuộc muốn làm gì?
Tiếng bước chân dừng ngay trước mặt Thẩm Thất, tiếp theo đó Thẩm Thất cảm thấy trên người được khoác lên một chiếc áo ấm áp.
Sau đó nghe được tiếng xuỵt soạt của một người ngồi bên cạnh mình, nhẹ nhàng ôm lấy mình.
Thẩm Thất toàn người cứng đơ, không biết phải làm gì.
Tên Bắt cóc này, cũng cốt cách kỳ lạ quá đi?
Không những không hành hạ mình, mà còn khoác thêm áo cho mình nữa?
Một giọng nói quen thuộc và cũng xa lạ, từ bên tai mình khe khẽ vang lên: “Bạn có phải rất muốn biết mình là ai?
Khuôn mặt Thẩm Thất nhè nhẹ quay sang phía bên ngoài, nói rằng: “Tại sao bạn phải bắt cóc tôi? Mình có thể cảm giác được, tấm thảm mình đang ngồi giá cả không rẻ. Có thể thấy được, bạn không thiếu tiền. Mình cũng đã là mẹ của hai đứa trẻ, cũng không có nhiều sức hấp dẫn gì cho bạn. Thế thì, bạn có ý đồ gì?”
Đối phương cười nhẹ: “Không, sức hấp dẫn của bạn cho mình, lớn hơn so với trong tưởng tượng của bạn. Có muốn nghe câu chuyện không?”
Thẩm Thất im lặng.
Đối phương tự nói ra: “Câu chuyện này, đúng là một câu chuyện thảm thương! Mỗi lần nghĩ được quá khứ đó, đều khiến cho người cầm lòng không đậu khóc thút thít.”
“Nhà mình cũng từng là mấy đời làm nghề y, chỉ tiếc là tới đời của ba mình mọi thứ đều bị gián đoạn hết, bởi vì ông đã chết rồi.” Giọng nói vô cùng lạnh nhạt, khiến cho Thẩm Thất cũng phải rùng mình, đối phương tiếp tục nói tiếp: “Ông ấy đã chết trong tay của đối thủ cạnh tranh. Chết rất thảm.”
Thẩm Thất đã biết rõ đối phương là ai rồi.
Thẩm Thất run rẩy nói: “Thế các anh lại có thể không màng tới sự sống chết của bao nhiêu bá tánh vô tội ư?”
“bá tánh vô tội?” Đối phương khẽ cười: “Há. Vô tội ở đâu? Cũng đều là một lũ ngu ngốc đáng chết mà thôi!”
“Sinh mạng của ba anh là sinh mạng, còn sinh mạng của những người khác thì không phải là sinh mạng ư?” Thẩm Thất liền tức giận bất bình: “Làm người không được ích kỷ như vậy?”
“Ích kỷ? Ha ha, tôi có nói mạng của ba tôi đáng giá hay sao?” Đối phương bỗng hỏi ngược lại.
Một câu nói đã làm Thẩm Thất không tiện mở lời.
Đầu óc người này có vấn đề!
“Ông ta đánh chết, chỉ là không nên liên lụy chúng tôi.” Đối phương tiếp tục nói: “Ông ta cũng là một tên ngốc. Tự nhiên để lại nửa ngón vân tay, nếu đã làm thì phải làm cho đẹp. Để cho người ta phát hiện, thì đó là đáng tội ông ta. Cho nên, ông ta chết đi, tôi chẳng có cảm thấy một chút kỳ lạ. Trên thế giới này, chỉ có người thông minh mới sinh sống được, kẻ ngu ngốc, tự nhiên sẽ được loại bỏ ra.”
Thẩm Thất không biết nói những lời gì.
“Sau đó, tôi với mẹ tôi rời khỏi nơi đó. lúc rời khỏi, trên người mình không có một đồng bạc nào. Nhưng mà ông trời không diệt mình. Khi chúng tôi đi qua trạm xăng của một thành phố, do phải đổi tiền mua nước uống, thuận tiện mua mười xấp vé số từ trạm bán vé số bên cạnh. Há, đây nhất định là ý chỉ của ông trời, ông ấy cũng cảm thấy chúng tôi không nên thảm thiết như vậy, cho nên mới cho mẹ tôi từ một người nghèo khó trở thành một phú bà.”
“Do cái chết của ba, đã cho bà ấy học được cách giấu giếm mà không thể hiện. Cho nên, bà ấy đã đổi họ tên tôi, bà ấy cũng dùng thân phận giả, thành lập một công ty quảng cáo, không ngờ rằng bà ấy cũng có tài làm kinh doanh, và dần dần, càng làm càng lớn. Còn tôi, cũng có rất nhiều tiền, có thể làm những việc mà tôi muốn làm. VÍ dụ như, tiếp tục nghiên cứu thí nghiệm y học mà ba tôi chưa nghiên cứu thành công; Ví dụ như, tôi có thể đi được một nơi xa lạ học hỏi cách kỹ xảo giết người Ví dụ như, tôi có thể dùng tiền trong tay mình, đi làm buôn bán kiếm một chút tiền, mặc kệ những buôn bán này rất máu tanh. Nhưng mà, thế thì sao nào? Thực tế, tôi còn nhiều tiền hơn mẹ mình nữa.”
“Cho nên, ở thế giới này, không còn ai có thể ép buộc tôi làm những việc mà tôi không thích làm. Ví dụ như, không có ai có thể cản trở tôi thích cô vậy.” Anh ấy thổi nhẹ một luồng khí trên lỗ tai Thẩm Thất, làm Thẩm Thất sợ tới lùi về sau, chốc lát đụng vào trúng trụ giường.
Mọi người nghĩ về những lời mới nói của Hạ Nhật Ninh, sau đó nghĩ đến Tiểu Xuân nói về bệnh Mặc cảm Ơ-đíp của Hàn Tắc Phương, Dường như đã hiểu rõ điều gì.
Ôi trời, ra là chọc à.
Lưu Nghĩa không yên tâm hỏi: “Anh nắm chắc được bao nhiêu?”
“Trăm phần Trăm.” Hạ Nhật Ninh ung dung đáp lại: “Bởi vì, mình đã tìm được mẹ của Hàn Tắc Phương rồi!”
Mọi người cùng nhau thở phào, mà sau đó trừng mắt nhìn Hạ Nhật Ninh một cái!
Đáng chết!
Không nói sớm!
Hại mọi người hồn gần bay hết đi!
“Đúng rồi, Nhật Ninh, cậu làm những việc này vào hồi nào vậy?” Văn Nhất Phi cầm lòng không đậu hỏi.
“Nghiêm khắc mà nói, là vào hôm nay. Nhưng từ rất sớm đã bắt đầu nghi ngờ rồi. Xin lỗi, khi đó mình không có quá nhiều bằng chứng, cho nên không dám nói nhiều với các bạn.” Khóe miệng Hạ Nhật Ninh cong lên: “Đợi tới lúc ở trên hồ, chúng mình cùng ăn lẩu, Tiểu Xuân mới nói cho mình biết toàn bộ kết cả. TIểu Thu Tiểu Đông lợi dụng tất cả manh mối sơ hởi, cuối cùng cũng lắp đủ chân tướng sự thật. Mình vốn định khi trở về sẽ vạch trần, chỉ là không ngờ, đối phương lại có một thủ đoạn như vậy. Điểm này là sự không đúng của mình, là mình đã sơ suất. May thay Tiểu Thất không sao, nếu không thì, mình nhất định sẽ hận chết mình.”
“Cho nên?” Phạm Thành Phạm Ly trừng mắt: “Cậu đã cho Tiểu Thất đi mạo hiểm?”
“Chẳng phải đây là cách xử lý tốt hơn sao.” Văn Nhất Phi thay Hạ Nhật Ninh giải bày: “Hàn Tắc Phương ngấm ngầm chịu đựng bao nhiêu năm, tính cách anh ta sớm đã bóp méo từ lâu rồi. Nếu làm động tác quá kích, chỉ sẽ tổn thương tới Tiểu Thất. Với lại, mình cũng nên có lòng tin đối với Tiểu Thất. Tính cách lương thiện và trong sáng của Tiểu Thất, chẳng phải cũng là điểm làm cho Hàn Tắc Phương bị cuốn hút hay sao. Nếu không phải do điểm này, Hàn Tắc Phương sẽ không để mắt tới Tiểu Thất đâu.”
Hạ Nhật Ninh gật đầu, bày tỏ đồng ý.
“Thế thì, có thể nói, tối nay sẽ là một đêm quyết định.” Lưu Nghĩa ôm cánh tay nói: “Hy vọng mọi thứ đều thuận lợi, cầu mong Hàn Tắc Phương không phát hiện được Tiểu Hạ đang theo sát, cầu mong Tiểu Hạ có thể đến kịp lúc.”
“Nhất định sẽ đến kịp! Mình bây giờ sẽ xuất phát ngay! Vợ của mình, nhất định phải do chính mình tự tay cứu lấy!” Hạ Nhật Ninh dang tay, lập tức có người đưa một cái túi cho Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh xách chiếc túi quay người sải bước đi trong mưa.
Tiểu Xuân cũng đi theo.
Lưu Nghĩa vừa muốn đi theo, liền bị Văn Nhất Phi kéo lấy cô ấy: “Chúng mình ở đây trấn giữ được rồi. Người đi quá đông, càng dễ lộ tung tích. Ngộ nhỡ chọc tức Hàn Tắc Phương rồi, sẽ bất lợi với Tiểu Thất.”
Lưu Nghĩa đành chịu.
Phạm Thành Phạm Ly cầm lấy tai nghe, nói rằng: “Chúng mình ngồi ở đây đợi tin tốt của Hạ Nhật Ninh thôi!”
Thẩm Thất lúc này, hai tay bị trói, đôi mắt bị tấm vải đen che kín, ngồi ở đưới đất không chút động đậy.
Đối phương có vẻ cũng không định hành hạ cô ấy, dưới sàn được trải một tấm thải dày, cho nên không quá lạnh.
Với lại môi trường xung quanh, không khí rất trong lành, cơ thể cũng không có bất cứ khó chịu gì.
Ngoại trừ toàn người không động đậy được, cũng không có dày vò khác nào.
Rất lâu sau, có một tiếng bước chân rất nhỏ từ bên ngoài vang lên.
Thẩm Thất lập tức dựa lưng thẳng lên, đề cao cảnh giác với âm thanh từ bên ngoài truyền đến.
Đối phương rốt cuộc muốn làm gì?
Tiếng bước chân dừng ngay trước mặt Thẩm Thất, tiếp theo đó Thẩm Thất cảm thấy trên người được khoác lên một chiếc áo ấm áp.
Sau đó nghe được tiếng xuỵt soạt của một người ngồi bên cạnh mình, nhẹ nhàng ôm lấy mình.
Thẩm Thất toàn người cứng đơ, không biết phải làm gì.
Tên Bắt cóc này, cũng cốt cách kỳ lạ quá đi?
Không những không hành hạ mình, mà còn khoác thêm áo cho mình nữa?
Một giọng nói quen thuộc và cũng xa lạ, từ bên tai mình khe khẽ vang lên: “Bạn có phải rất muốn biết mình là ai?
Khuôn mặt Thẩm Thất nhè nhẹ quay sang phía bên ngoài, nói rằng: “Tại sao bạn phải bắt cóc tôi? Mình có thể cảm giác được, tấm thảm mình đang ngồi giá cả không rẻ. Có thể thấy được, bạn không thiếu tiền. Mình cũng đã là mẹ của hai đứa trẻ, cũng không có nhiều sức hấp dẫn gì cho bạn. Thế thì, bạn có ý đồ gì?”
Đối phương cười nhẹ: “Không, sức hấp dẫn của bạn cho mình, lớn hơn so với trong tưởng tượng của bạn. Có muốn nghe câu chuyện không?”
Thẩm Thất im lặng.
Đối phương tự nói ra: “Câu chuyện này, đúng là một câu chuyện thảm thương! Mỗi lần nghĩ được quá khứ đó, đều khiến cho người cầm lòng không đậu khóc thút thít.”
“Nhà mình cũng từng là mấy đời làm nghề y, chỉ tiếc là tới đời của ba mình mọi thứ đều bị gián đoạn hết, bởi vì ông đã chết rồi.” Giọng nói vô cùng lạnh nhạt, khiến cho Thẩm Thất cũng phải rùng mình, đối phương tiếp tục nói tiếp: “Ông ấy đã chết trong tay của đối thủ cạnh tranh. Chết rất thảm.”
Thẩm Thất đã biết rõ đối phương là ai rồi.
Thẩm Thất run rẩy nói: “Thế các anh lại có thể không màng tới sự sống chết của bao nhiêu bá tánh vô tội ư?”
“bá tánh vô tội?” Đối phương khẽ cười: “Há. Vô tội ở đâu? Cũng đều là một lũ ngu ngốc đáng chết mà thôi!”
“Sinh mạng của ba anh là sinh mạng, còn sinh mạng của những người khác thì không phải là sinh mạng ư?” Thẩm Thất liền tức giận bất bình: “Làm người không được ích kỷ như vậy?”
“Ích kỷ? Ha ha, tôi có nói mạng của ba tôi đáng giá hay sao?” Đối phương bỗng hỏi ngược lại.
Một câu nói đã làm Thẩm Thất không tiện mở lời.
Đầu óc người này có vấn đề!
“Ông ta đánh chết, chỉ là không nên liên lụy chúng tôi.” Đối phương tiếp tục nói: “Ông ta cũng là một tên ngốc. Tự nhiên để lại nửa ngón vân tay, nếu đã làm thì phải làm cho đẹp. Để cho người ta phát hiện, thì đó là đáng tội ông ta. Cho nên, ông ta chết đi, tôi chẳng có cảm thấy một chút kỳ lạ. Trên thế giới này, chỉ có người thông minh mới sinh sống được, kẻ ngu ngốc, tự nhiên sẽ được loại bỏ ra.”
Thẩm Thất không biết nói những lời gì.
“Sau đó, tôi với mẹ tôi rời khỏi nơi đó. lúc rời khỏi, trên người mình không có một đồng bạc nào. Nhưng mà ông trời không diệt mình. Khi chúng tôi đi qua trạm xăng của một thành phố, do phải đổi tiền mua nước uống, thuận tiện mua mười xấp vé số từ trạm bán vé số bên cạnh. Há, đây nhất định là ý chỉ của ông trời, ông ấy cũng cảm thấy chúng tôi không nên thảm thiết như vậy, cho nên mới cho mẹ tôi từ một người nghèo khó trở thành một phú bà.”
“Do cái chết của ba, đã cho bà ấy học được cách giấu giếm mà không thể hiện. Cho nên, bà ấy đã đổi họ tên tôi, bà ấy cũng dùng thân phận giả, thành lập một công ty quảng cáo, không ngờ rằng bà ấy cũng có tài làm kinh doanh, và dần dần, càng làm càng lớn. Còn tôi, cũng có rất nhiều tiền, có thể làm những việc mà tôi muốn làm. VÍ dụ như, tiếp tục nghiên cứu thí nghiệm y học mà ba tôi chưa nghiên cứu thành công; Ví dụ như, tôi có thể đi được một nơi xa lạ học hỏi cách kỹ xảo giết người Ví dụ như, tôi có thể dùng tiền trong tay mình, đi làm buôn bán kiếm một chút tiền, mặc kệ những buôn bán này rất máu tanh. Nhưng mà, thế thì sao nào? Thực tế, tôi còn nhiều tiền hơn mẹ mình nữa.”
“Cho nên, ở thế giới này, không còn ai có thể ép buộc tôi làm những việc mà tôi không thích làm. Ví dụ như, không có ai có thể cản trở tôi thích cô vậy.” Anh ấy thổi nhẹ một luồng khí trên lỗ tai Thẩm Thất, làm Thẩm Thất sợ tới lùi về sau, chốc lát đụng vào trúng trụ giường.
Bình luận facebook