Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-897
Chương 897
“Cẩn thận!” Những người xung quanh đều nhìn Thẩm Thất hô to lên.
Hai chiếc xe này, một chiếc xông vào Thẩm Hà, một chiếc xông vào Thẩm Thất.
Lúc Hạ Nhật Ninh quay đầu nhìn, đã thấy cảnh tượng khiến anh ta hoảng sợ đến đảo lộn tim gan.
“Tiếu Thất, Tiểu Hà!” Hạ Nhật Ninh đang đứng gần Thẩm Hà nhất, anh và một vài bảo vệ cùng nhau phóng qua chỗ Thẩm Hà.
Chiếc xe xông vào Thẩm Hà, ngay khi sắp đụng vào Thẩm Hà đã thắng lại thật gấp, rồi quay đầu bỏ đi!
“Bắt lấy hắn, bắt sống hắn!” Ánh mắt Hạ Nhật Ninh thật hung tợn, không giấu nổi sát khí trong ánh mắt của anh.
Sát khí đằng đằng và đang lan tỏa hết ra ngoài.
Lần này, anh thật sự rất tức giận!
Nổi trận lôi đình.
Hạ Nhật Ninh ẵm Thẩm Hà lên quay lưng truyền cô bé qua cho bảo vệ, rồi quay đi cứu Thẩm Thất.
Chiếc xe đụng Thẩm Thất, không có dấu hiệu thắng xe, mà nhắm thẳng vào sau lưng Thẩm Thất mà tông vào.
Dù sao Thẩm Thất cũng không phải là Thẩm Hà, cô ấy là người lớn, khi được mọi người xung quanh nhắc nhở, đã quay đầu nhìn.
Cũng may vào lúc đó, Hạ Nhật Ninh đã cứu được Thẩm Hà, Thẩm Thất ngay lập tức phản ứng quay người ngay từ đầu ngõ, và trong khoảnh khắc nguy hiểm đó đã né được chiếc xe hơi điên đó.
Nhưng, đối phương có vẻ không muốn bỏ cuộc, quay đầu xe xông đến một lần nữa!
Và lúc này Hạ Nhật Ninh đang cách xa cô đến hai ba mươi mét, muốn chạy qua đó, e là sẽ không kịp.
Gương mặt Thẩm Thất hiện lên vẻ kiên quyết, cô đứng yên tại chỗ, vì cô muốn nhìn rõ xem rốt cuộc người muốn đụng chết mình là ai!
Và ngay khoảnh khắc đầu xe xông đến, ở hướng ngược lại, có một chiếc xe khác, đã xông đến tông vào chiếc xe này!
Ấm...
Chiếc xe hơi này bị tông ra một chỗ khác.
Trên đường, đột nhiên có một đống hỗn độn.
Người đi đường ai nấy đều la hét thật to, chạy tán loạn để tránh khỏi mối hóa trời giáng này.
Thẩm Thất ngơ ngác đứng tại chỗ, mãi vẫn chưa hoàn hồn.
Đây lại là ai, ai đã cứu mình?
Hạ Nhật Ninh nhìn thấy Thẩm Thất bình an vô sự, mới thở phào nhẹ nhõm.
Và ngay lúc Hạ Nhật Ninh chuẩn bị qua đó, một cây súng đột nhiên được đưa ra từ cửa sổ của chiếc xe hơi đã cứu Thẩm Thất, hướng thẳng vào Thẩm Thất: “Lên xe!”
Cái gì?
Rốt cuộc là như thế nào vậy?
Người này đã cứu mình, nhưng lại lấy súng chỉ vào mình, ép mình lên xe?
Rốt cuộc đang quay hình bộ phim nào vậy?
Hạ Nhật Ninh nhanh tay kéo súng ra, vừa chuẩn bị nổ súng.
Đối phương đã nổ một phát súng vào dưới chân Thẩm Thất!
Thẩm Thất hoảng hốt giựt cả mình, hai tay bịt lấy hai bên tai và hét lên thật to!
“Hạ Nhật Ninh, đừng ép tôi nổ súng!” Đối phương dùng tông giọng trầm: “Tôi chỉ muốn nói chuyện với vợ anh thôi, không có ý gì khác. Nếu không phải có tôi, thì lúc nãy cô ta đã bị tông chết rồi!”
Ngay lúc này, đám bảo vệ của nhà họ Hạ đã bao vây xung quanh, có người đã chạy đến kiểm tra chiếc xe muốn đụng chết Thẩm Thất, phát hiện người ngồi trong xe đã chết.
Có thể thấy được, cú va chạm lúc nãy mạnh đến cỡ nào.
Toàn bộ buồng lái bị tông đến vụn nát, tên khốn đó chết ngay lập tức.
Hạ Nhật Ninh nhíu mày: “Sao anh biết có người giết cô ấy?”
“Haha.” Đối phương cười phá lên, giọng nói chắc chắn đã được dùng máy chỉnh giọng, không thể nào nghe ra được đó là giọng nói thật hay là giọng nói được ngụy tạo.
“Hạ Nhật Ninh, anh bảo vệ cho vợ con mình thế à? Đối phương tiếp tục buông lời trêu chọc: “Ưu điểm lớn nhất của anh chính là tự tin, và khuyết điểm lớn nhất cũng chính là quá tự tin. Vợ của anh là do tôi cứu, anh và người của anh thật sự muốn chỉ súng vào mặt tôi thế à?”
Hạ Nhật Ninh nheo mắt, giơ tay lên, tất cả mọi người bỏ súng xuống, nói: “Anh muốn nói gì thì nói với tôi, đừng làm khó cô ấy. Anh muốn cái gì tôi cho cái đó.”
“Anh cho không nổi đâu.” Đối phương lên giọng: “Thẩm Thất, lên xe!”
Lúc này Thẩm Thất mới hoàn hồn, nhìn nòng súng trước mặt mình, nghiến răng nói: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Chỉ muốn nói chuyện với cô chút thôi.” Đối phương nhẹ nhàng trả lời.
“Muốn nói, hay là nói với tôi đi?” Lại có một bóng người xuất hiện ở một góc ngoài đầu ngõ, đối phương chạy xe mô tô, đuôi xe đánh một vòng thật oách, kẹp chiếc xe hơi đó và Hạ Nhật Ninh vào chính giữa, khiến cho đối phương tiến thoái lưỡng nan!
Người này trong chốc lát kéo nón bảo hiểm xuống, để lộ ra một gương mặt khôi ngô tuấn tú.
Là Trình Thiên Cát!
Mắt Thẩm Thất tròn xoe, sao anh ấy lại đến đây?
“Tôi đã đi theo anh từ lâu rồi.” Trình Thiên Cát không nhìn Thẩm Thất, mà nhìn vào người trong xe: “Thời gian này anh cứ bám theo Tiểu Thất, rốt cuộc anh là ai? Giấu đầu lòi đuôi, hay lắm sao?
Đối phương cười rồi nói: “Thì ra phía sau tôi còn có người à. Thú vị đấy.”
Miệng anh ta nói, nhưng súng vẫn đang hướng vào Thẩm Thất, nói với Thẩm Thất: “Người muốn giết cô đang nằm trong tay tôi, cô không muốn gặp cô ta sao? Cô không muốn hỏi cô ta tại sao muốn sát hại cô và con cô sao?”
Thẩm Thất bất ngờ mở to hai mắt: “Lận Hinh đang nằm trong tay anh?”
Trùng hợp ngay lúc này, Hạ Nhật Kỳ nghe tiếng la hét và tiếng súng liền chạy qua xem chuyện gì đang xảy ra, vừa chạy đến, đã nghe câu nói này của Thẩm Thất.
Hạ Nhật Kỳ liền thay đổi sắc mặt.
Cái gì? Lận Hinh muốn giết Thẩm Thất?
Đây là chuyện gì và chuyện gì đây?
Mấy người ở hiện trường mỗi người một vẻ mặt.
Hạ Nhật Ninh vừa định tiến lên một bước, người trong xe lạnh lùng nói: “Hạ tổng định nói lời tạm biệt sớm với vợ hiền của mình à, muốn âm dương cách biệt phải không?”
Trình Thiên Cát liền lên tiếng: “Hạ Nhật Ninh, đừng! Hắn ta làm thật đó!”
Hạ Nhật Ninh liền đứng lại.
Tất cả mọi người đều nhìn Thẩm Thất.
Thẩm Thất bình tỉnh nói: “Nhật Ninh, đi lo cho Tiểu Hà đi, em sẽ đi với anh ta! Em thật sự muốn biết tại sao cô ấy lại muốn giết em?”
Trình Thiên Cát liền nói: “Anh sẽ đi chung với em!”
Người trong xe cười: “Được, nếu như anh muốn đi theo, vậy thì cứ theo đi. Duy chỉ có Hạ Nhật Ninh là không được đi theo!”
Trình Thiên Cát liền ngẩng đầu nói với Hạ Nhật Ninh: “Có tôi đây, không ai có thể làm tổn thương Tiểu Thất đâu!”
Thẩm Thất nhìn Hạ Nhật Ninh gật đầu, quay lưng bước lên xe.
Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi đó, Trình Thiên Cát theo sát phía sau.
Ngay lúc này, Tiểu Xuân đến báo cáo: “Tổng tài, hung thủ tông chết cô Lục đã chết rồi.”
“Chết thế nào?” Hạ Nhật Ninh vẻ mặt bình tĩnh, nhưng không giấu được sát khí trong mắt anh ta.
“Chắc là tự sát.” Tiểu Xuân không thể giữ được sự bình tĩnh: “Đối phương là thành viên tập đoàn xã hội đen bên nước ngoài. Thân phận của hai người này đang được điều tra.”
Hạ Nhật Ninh bất thình lình quay lưng, nhìn về phía Hạ Nhật Kỳ.
Hạ Nhật Kỳ cũng đứng bất động nhìn Hạ Nhật Ninh.
Đến giờ anh vẫn chưa hoàn hồn.
Rột cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thật ra Hạ Nhật Ninh hiện giờ cũng không biết đang xảy ra chuyện gì.
Vừa rồi mọi thứ đã xảy ra quá đột ngột!
Hạ Nhật Ninh thật sự không ngờ, hiện tại tất cả mọi người đều biết thân phận và địa vị của Thẩm Thất rồi, mà vẫn có người dám ra tay với Thẩm Thất giữa đường giữa xá ở thành phố Vinh này!
“Cẩn thận!” Những người xung quanh đều nhìn Thẩm Thất hô to lên.
Hai chiếc xe này, một chiếc xông vào Thẩm Hà, một chiếc xông vào Thẩm Thất.
Lúc Hạ Nhật Ninh quay đầu nhìn, đã thấy cảnh tượng khiến anh ta hoảng sợ đến đảo lộn tim gan.
“Tiếu Thất, Tiểu Hà!” Hạ Nhật Ninh đang đứng gần Thẩm Hà nhất, anh và một vài bảo vệ cùng nhau phóng qua chỗ Thẩm Hà.
Chiếc xe xông vào Thẩm Hà, ngay khi sắp đụng vào Thẩm Hà đã thắng lại thật gấp, rồi quay đầu bỏ đi!
“Bắt lấy hắn, bắt sống hắn!” Ánh mắt Hạ Nhật Ninh thật hung tợn, không giấu nổi sát khí trong ánh mắt của anh.
Sát khí đằng đằng và đang lan tỏa hết ra ngoài.
Lần này, anh thật sự rất tức giận!
Nổi trận lôi đình.
Hạ Nhật Ninh ẵm Thẩm Hà lên quay lưng truyền cô bé qua cho bảo vệ, rồi quay đi cứu Thẩm Thất.
Chiếc xe đụng Thẩm Thất, không có dấu hiệu thắng xe, mà nhắm thẳng vào sau lưng Thẩm Thất mà tông vào.
Dù sao Thẩm Thất cũng không phải là Thẩm Hà, cô ấy là người lớn, khi được mọi người xung quanh nhắc nhở, đã quay đầu nhìn.
Cũng may vào lúc đó, Hạ Nhật Ninh đã cứu được Thẩm Hà, Thẩm Thất ngay lập tức phản ứng quay người ngay từ đầu ngõ, và trong khoảnh khắc nguy hiểm đó đã né được chiếc xe hơi điên đó.
Nhưng, đối phương có vẻ không muốn bỏ cuộc, quay đầu xe xông đến một lần nữa!
Và lúc này Hạ Nhật Ninh đang cách xa cô đến hai ba mươi mét, muốn chạy qua đó, e là sẽ không kịp.
Gương mặt Thẩm Thất hiện lên vẻ kiên quyết, cô đứng yên tại chỗ, vì cô muốn nhìn rõ xem rốt cuộc người muốn đụng chết mình là ai!
Và ngay khoảnh khắc đầu xe xông đến, ở hướng ngược lại, có một chiếc xe khác, đã xông đến tông vào chiếc xe này!
Ấm...
Chiếc xe hơi này bị tông ra một chỗ khác.
Trên đường, đột nhiên có một đống hỗn độn.
Người đi đường ai nấy đều la hét thật to, chạy tán loạn để tránh khỏi mối hóa trời giáng này.
Thẩm Thất ngơ ngác đứng tại chỗ, mãi vẫn chưa hoàn hồn.
Đây lại là ai, ai đã cứu mình?
Hạ Nhật Ninh nhìn thấy Thẩm Thất bình an vô sự, mới thở phào nhẹ nhõm.
Và ngay lúc Hạ Nhật Ninh chuẩn bị qua đó, một cây súng đột nhiên được đưa ra từ cửa sổ của chiếc xe hơi đã cứu Thẩm Thất, hướng thẳng vào Thẩm Thất: “Lên xe!”
Cái gì?
Rốt cuộc là như thế nào vậy?
Người này đã cứu mình, nhưng lại lấy súng chỉ vào mình, ép mình lên xe?
Rốt cuộc đang quay hình bộ phim nào vậy?
Hạ Nhật Ninh nhanh tay kéo súng ra, vừa chuẩn bị nổ súng.
Đối phương đã nổ một phát súng vào dưới chân Thẩm Thất!
Thẩm Thất hoảng hốt giựt cả mình, hai tay bịt lấy hai bên tai và hét lên thật to!
“Hạ Nhật Ninh, đừng ép tôi nổ súng!” Đối phương dùng tông giọng trầm: “Tôi chỉ muốn nói chuyện với vợ anh thôi, không có ý gì khác. Nếu không phải có tôi, thì lúc nãy cô ta đã bị tông chết rồi!”
Ngay lúc này, đám bảo vệ của nhà họ Hạ đã bao vây xung quanh, có người đã chạy đến kiểm tra chiếc xe muốn đụng chết Thẩm Thất, phát hiện người ngồi trong xe đã chết.
Có thể thấy được, cú va chạm lúc nãy mạnh đến cỡ nào.
Toàn bộ buồng lái bị tông đến vụn nát, tên khốn đó chết ngay lập tức.
Hạ Nhật Ninh nhíu mày: “Sao anh biết có người giết cô ấy?”
“Haha.” Đối phương cười phá lên, giọng nói chắc chắn đã được dùng máy chỉnh giọng, không thể nào nghe ra được đó là giọng nói thật hay là giọng nói được ngụy tạo.
“Hạ Nhật Ninh, anh bảo vệ cho vợ con mình thế à? Đối phương tiếp tục buông lời trêu chọc: “Ưu điểm lớn nhất của anh chính là tự tin, và khuyết điểm lớn nhất cũng chính là quá tự tin. Vợ của anh là do tôi cứu, anh và người của anh thật sự muốn chỉ súng vào mặt tôi thế à?”
Hạ Nhật Ninh nheo mắt, giơ tay lên, tất cả mọi người bỏ súng xuống, nói: “Anh muốn nói gì thì nói với tôi, đừng làm khó cô ấy. Anh muốn cái gì tôi cho cái đó.”
“Anh cho không nổi đâu.” Đối phương lên giọng: “Thẩm Thất, lên xe!”
Lúc này Thẩm Thất mới hoàn hồn, nhìn nòng súng trước mặt mình, nghiến răng nói: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Chỉ muốn nói chuyện với cô chút thôi.” Đối phương nhẹ nhàng trả lời.
“Muốn nói, hay là nói với tôi đi?” Lại có một bóng người xuất hiện ở một góc ngoài đầu ngõ, đối phương chạy xe mô tô, đuôi xe đánh một vòng thật oách, kẹp chiếc xe hơi đó và Hạ Nhật Ninh vào chính giữa, khiến cho đối phương tiến thoái lưỡng nan!
Người này trong chốc lát kéo nón bảo hiểm xuống, để lộ ra một gương mặt khôi ngô tuấn tú.
Là Trình Thiên Cát!
Mắt Thẩm Thất tròn xoe, sao anh ấy lại đến đây?
“Tôi đã đi theo anh từ lâu rồi.” Trình Thiên Cát không nhìn Thẩm Thất, mà nhìn vào người trong xe: “Thời gian này anh cứ bám theo Tiểu Thất, rốt cuộc anh là ai? Giấu đầu lòi đuôi, hay lắm sao?
Đối phương cười rồi nói: “Thì ra phía sau tôi còn có người à. Thú vị đấy.”
Miệng anh ta nói, nhưng súng vẫn đang hướng vào Thẩm Thất, nói với Thẩm Thất: “Người muốn giết cô đang nằm trong tay tôi, cô không muốn gặp cô ta sao? Cô không muốn hỏi cô ta tại sao muốn sát hại cô và con cô sao?”
Thẩm Thất bất ngờ mở to hai mắt: “Lận Hinh đang nằm trong tay anh?”
Trùng hợp ngay lúc này, Hạ Nhật Kỳ nghe tiếng la hét và tiếng súng liền chạy qua xem chuyện gì đang xảy ra, vừa chạy đến, đã nghe câu nói này của Thẩm Thất.
Hạ Nhật Kỳ liền thay đổi sắc mặt.
Cái gì? Lận Hinh muốn giết Thẩm Thất?
Đây là chuyện gì và chuyện gì đây?
Mấy người ở hiện trường mỗi người một vẻ mặt.
Hạ Nhật Ninh vừa định tiến lên một bước, người trong xe lạnh lùng nói: “Hạ tổng định nói lời tạm biệt sớm với vợ hiền của mình à, muốn âm dương cách biệt phải không?”
Trình Thiên Cát liền lên tiếng: “Hạ Nhật Ninh, đừng! Hắn ta làm thật đó!”
Hạ Nhật Ninh liền đứng lại.
Tất cả mọi người đều nhìn Thẩm Thất.
Thẩm Thất bình tỉnh nói: “Nhật Ninh, đi lo cho Tiểu Hà đi, em sẽ đi với anh ta! Em thật sự muốn biết tại sao cô ấy lại muốn giết em?”
Trình Thiên Cát liền nói: “Anh sẽ đi chung với em!”
Người trong xe cười: “Được, nếu như anh muốn đi theo, vậy thì cứ theo đi. Duy chỉ có Hạ Nhật Ninh là không được đi theo!”
Trình Thiên Cát liền ngẩng đầu nói với Hạ Nhật Ninh: “Có tôi đây, không ai có thể làm tổn thương Tiểu Thất đâu!”
Thẩm Thất nhìn Hạ Nhật Ninh gật đầu, quay lưng bước lên xe.
Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi đó, Trình Thiên Cát theo sát phía sau.
Ngay lúc này, Tiểu Xuân đến báo cáo: “Tổng tài, hung thủ tông chết cô Lục đã chết rồi.”
“Chết thế nào?” Hạ Nhật Ninh vẻ mặt bình tĩnh, nhưng không giấu được sát khí trong mắt anh ta.
“Chắc là tự sát.” Tiểu Xuân không thể giữ được sự bình tĩnh: “Đối phương là thành viên tập đoàn xã hội đen bên nước ngoài. Thân phận của hai người này đang được điều tra.”
Hạ Nhật Ninh bất thình lình quay lưng, nhìn về phía Hạ Nhật Kỳ.
Hạ Nhật Kỳ cũng đứng bất động nhìn Hạ Nhật Ninh.
Đến giờ anh vẫn chưa hoàn hồn.
Rột cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thật ra Hạ Nhật Ninh hiện giờ cũng không biết đang xảy ra chuyện gì.
Vừa rồi mọi thứ đã xảy ra quá đột ngột!
Hạ Nhật Ninh thật sự không ngờ, hiện tại tất cả mọi người đều biết thân phận và địa vị của Thẩm Thất rồi, mà vẫn có người dám ra tay với Thẩm Thất giữa đường giữa xá ở thành phố Vinh này!
Bình luận facebook