Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-92
CHƯƠNG 92: TỐNG LINH RA NƯỚC NGOÀI
CHƯƠNG 92: TỐNG LINH RA NƯỚC NGOÀI
Không có Phương Khanh Hân, rất nhiều người cũng sẽ không ngại đắc tội với nhà họ Phương, bắt đầu có người chủ động lấy lòng Tống Thanh.
Tuy các cô sợ nhà họ Phương, nhưng lại sợ nhà họ Hà hơn!
Mấy người trong số đó từng là khách hàng của Tống Thanh, vì vậy lấy can đảm tiến đến chào hỏi với Tống Thanh.
Quả nhiên, lúc Hà Nhật Dương nhìn thấy các cô biết thức thời, mắt phượng cũng dịu dàng hơn nhiều.
Thấy thái độ của Hà Nhật Dương, những người xung quanh tiến đến chào hỏi ngày càng nhiều.
Cứ từ từ, mặc kệ bọn họ có thật lòng hay không, tóm lại là đều chấp nhận Tống Thanh.
Tống Thanh cũng từ từ thả lỏng tay chân, trò chuyện cùng những người khác.
Một buổi tiệc, Tống Thanh thay đổi tròn trĩnh tám kiểu tạo hình.
Kiểu tạo hình nào cũng khiến cả hội trường kinh ngạc, kiểu nào cũng khiến ánh mắt Hà Nhật Dương sâu sắc hơn một chút.
Tống Thanh thay kiểu cuối cuối cùng, chuẩn bị tiễn khách.
Tống Thanh vừa thay xong váy, còn chưa kịp sửa đầu tóc, bên ngoài có người sải bước tiến vào.
Tống Thanh quay lưng về phía đối phương nói rằng: “Chờ một chút, tôi còn chưa chuẩn bị xong...”
“Tống Thanh.” Phía sau truyền đến giọng nói của Tống Ngọc Nhan: “Hôm nay chị rất đắc ý nhỉ!”
Bàn tay đang vén tóc của Tống Thanh đột nhiên khựng lại.
Tống Thanh bỗng xoay người, liền thấy Tống Ngọc Nhan đang đứng phủi bộ lễ phục trước mặt, phơi bày ra ngoài toàn bộ sự tham lam nơi đáy mắt.
“Tống Thanh, lẽ nào chị không có gì để giải thích với tôi sao?” Tống Ngọc Nhan đi về phía Tống Thanh, dùng ánh mắt đố kị nhìn Tống Thanh: “Tại sao chồng chị không phải Hà Nhật Khang mà lại là Hà Nhật Dương?”
“Tôi cũng vừa mới được biết.” Tống Thanh rũ đôi mắt xuống: “Thế nào? Hối hận sao? Lúc đó không nên ép tôi thế thân cô mới đúng, không phải sao?”
“Tống Thanh, chị không nên quá kiêu ngạo!” Tống Ngọc Nhan nhăn mặt nhìn Tống Thanh: “Những thứ này vốn dĩ không nên thuộc về chị!”
“Đúng vậy, mọi thứ đều không nên thuộc về tôi, mọi thứ đều nên thuộc về cô! Từ nhỏ đến lớn, thứ gì cũng là của cô! Tôi không có gì cả!” Tống Thanh chậm rãi bước về hướng Tống Ngọc Nhan: “Bây giờ vẫn là như vậy! Tống Ngọc Nhan, tôi nhớ giây phút anh trai tôi bị nhà các người ép ra khỏi cửa thì tôi đã từng nói với các người rằng, Tống Thanh tôi trả nợ đủ các người rồi! Tôi không nợ nhà các người cái gì cả!”
“Chị cho rằng chị trả đủ rồi ư? Vẫn còn sớm lắm!” Tống Ngọc Nhan liếc Tống Thanh bằng ánh mắt lạnh lùng: “Tôi hối hận rồi, tôi không muốn để chị gả đi thay tôi! Tống Thanh, chị ly hôn với Hà Nhật Dương đi!”
Tống Thanh thở gấp rồi bật cười: “Ly hôn? Được thôi! Tôi hoàn toàn không có ý kiến! Chỉ là cô đi nói với anh ta đi! Cô đi nói với Hà Nhật Dương đi, chỉ cần anh ta gật đầu, tôi lập tức ly hôn.”
“Chị đang uy hiếp tôi?” Tống Ngọc Nhan trừng mắt, giơ tay lên hung hăng tát lên mặt Tống Thanh: “Chị xứng sao?”
Tống Thanh bắt lấy cổ tay Tống Ngọc Nhan, giọng nói lạnh lùng: “Tôi đã nói rồi, tôi không còn nợ nhà các người cái gì! Cô cũng đừng mơ tưởng đến việc đánh mắng tôi như trước đây nữa!”
Tống Ngọc Nhan bày ra gương mặt khó tin: “Chị dám tránh?”
“Trước đây cô đánh tôi mắng tôi, tôi đều nhịn là bởi vì anh trai tôi còn ở nhà cô, tôi không thể không nhịn. Tôi chịu lấy chồng thay cô cũng bởi vì anh tôi! Nhưng thật không ngờ, trước mặt thì tôi chịu lấy chồng thay cô, sau lưng cô lại đuổi anh tôi ra khỏi nhà! Tống Ngọc Nhan, rốt cuộc trái tim cô làm bằng gì vậy? Đó cũng là anh cô mà!” Đôi mắt Tống Thanh ửng đỏ: “Tống Ngọc Nhan, loại việc này, tôi mong cô đừng làm nữa! Nơi này không hoan nghênh cô, mời cô đi cho!”
Tống Thanh liền đẩy Tống Ngọc Nhan ra.
Không có anh trai cản trở, cuối cùng Tống Thanh cũng có thể đứng thẳng người trước mặt Tống Ngọc Nhan.
“Được, được lắm, Tống Thanh, tôi sẽ chờ xem! Tôi sẽ khiến cô phải trả giá!” Tống Ngọc Nhan bị cơn thịnh nộ của Tống Thanh làm tức điên lên: “Chị đừng hối hận!”
“Tôi sẽ không cho tôi bản thân mình cơ hội hối hận đâu!” Tống Thanh kiên định nói.
Chỉ cần qua hôm nay, đưa được anh trai đến Đức thì cô sẽ không sợ hãi nữa!
Bởi vì Tống Ngọc Nhan làm loạn như vậy, Tống Thanh càng quyết tâm đưa Tống Linh ra nước ngoài ngay lập tức!
Chỉ cần đưa Tống Linh đến nước ngoài thì Nhà họ Tống muốn uy hiếp cô cũng không dễ dàng như vậy nữa!
Tống Linh không muốn đi, Tống Thanh khuyên mãi, hứa hẹn sau khi hắn khỏe mạnh nhất định sẽ đến Đức đón hắn về.
Lê Huy cũng chăm sóc Tống Linh quen rồi, Tống Thanh cũng bàn bạc với Lê Huy, bảo hắn xuất ngoại cùng Tống Linh.
Tốc độ của Hà Nhật Dương cũng rất nhanh, chỉ một tuần đã sắp xếp ổn thỏa rồi.
Ngày tiễn Tống Linh đi, Tống Linh ôm Tống Thanh khóc nức nở.
Khóc Tống Thanh thiếu chút nữa là mềm lòng.
“Thanh Thanh, anh đi đây.” Tống Linh khóc tới mức không thở được, lén lút đưa tấm thẻ ngân hàng cho Tống Thanh: “Anh nuôi em.”
Tống Thanh vẫn cho rằng trong tấm thẻ này hoàn toàn không có tiền, chỉ gật đầu nói: “Được được, Thanh Thanh tin anh, sau khi anh khỏe mạnh quay về có thể nuôi Thanh Thanh rồi! Sau này Thanh Thanh phải nhờ cậy vào anh rồi!”
“Thanh Thanh...” Tống Linh trời sinh đẹp trai, đến khóc cũng đẹp đến mức khiến người ta phải liếc mắt: “Không được bị thương.”
Tống Thanh gật đầu, đưa tay vuốt ve khuôn mặt Tống Linh: “Anh cũng phải tự bảo vệ chính mình đó! Nhất định phải nhớ kỹ những lời em đã nói với anh! Ở Đức, cho dù bất cứ ai, quá khích mà làm ra động tác nhéo má như vậy cũng không được đồng ý hiểu chưa? Khuôn mặt của anh chỉ thuộc về Thanh Thanh thôi, nhớ chưa?”
“Ừ.” Tống Linh khóc gật đầu: “Thanh Thanh cũng vậy.”
Tống Thanh dở khóc dở cười: “Được, em cũng nhớ rồi!”
Không phải Tống Thanh bụng dạ hẹp hòi, mà là Tống Linh quả thực quá đẹp trai.
Khi còn bé, không biết có bao nhiêu người mong ước có được.
Để bảo vệ anh trai, Tống Thanh quả thực đã đánh nhau khá nhiều trận.
Lê Huy đỡ Tống Linh đi về phía máy bay rồi nói với Tống Thanh: “Thanh Thanh, cháu yên tâm, chú sẽ chăm sóc tốt cho nó!”
Tống Thanh lập tức cảm kích nói rằng: “Chú Huy, tất cả nhờ vào chú đó!”
Tống Linh cứ bước một bước thì quay đầu lại ba lần, cuối cùng nhờ lời khuyên bảo của Lê Huy hắn cũng lên được máy bay.
Đợi máy bay bay rồi, Tống Thanh giống như người mất hồn vậy, vẫn hoảng hốt đứng nguyên một chỗ như vậy, ngây ngốc một lúc lâu.
Anh trai đột nhiên rời đi nên nhất thời chưa kịp thích ứng.
Tay nắm tấm thẻ ngân hàng anh trai để lại, Tống Thanh tiện tay nhét vào trong túi.
Tống Thanh vốn không biết, số tiền trong tấm thẻ này đủ để cô chi trả mọi khoản nợ...
Quay về trang viên Cảnh Hoa, Tống Thanh vẫn giống như người mất hồn, dựa vào ghế sofa không nhúc nhích.
Người giúp việc đem nước hoa quả đến, phát hiện Tống Thanh khó chịu, duỗi tay sờ một cái liền thấy trán Tống Thanh nóng rực.
Người giúp việc hoảng hốt vội thông báo với Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương nhận được điện thoại, lập tức hoãn lại mọi việc vội vàng quay về.
Vừa về tới nhà, thì thấy Tống Thanh đã uống thuốc và ngủ rồi.
“Sao đang yên lành lại đột nhiên phát sốt vậy?” Hà Nhật Dương nhíu mày, chợt hung hăng liếc mấy người giúp việc một cái.
“Cậu hai, hôm nay sau khi cô ấy trở về, hình như sau khi thả lỏng tinh thần thì đột nhiên phát sốt.” Người giúp việc vội trả lời: “Bác sĩ nói rằng, tinh thần quá căng thẳng trong thời gian dài, đột nhiên được thả lỏng nên mới bị như vậy. Chỉ cần chịu khó nghỉ ngơi là không việc gì.”
Hà Nhật Dương cũng chợt hiểu ra, đôi mắt lóe lên, phất tay một cái: “Được rồi, tất cả lui xuống đi.”
Hà Nhật Dương nói với Lý Xuân: “Chuyển hết công việc về nhà cho tôi.”
“Vâng, tổng giám đốc.” Lý Xuân lập tức nghe lệnh, xoay người rời đi.
Hà Nhật Dương chuyển thẳng bàn làm việc đến phòng ngủ, vừa trông chừng Tống Thanh vừa bắt đầu bận rộn phê duyệt công việc.
Khi Tống Thanh mơ mơ màng màng tỉnh ngủ, vừa mở mắt, hình ảnh của Hà Nhật Dương liền đập vào mắt.
Trong mắt cô, hình ảnh của hắn vừa rõ ràng lại vừa mờ ảo, mờ ảo rồi lại rõ ràng lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng mới nhìn rõ.
Hà Nhật Dương?
Sao hắn lại ở đây?
Tống Thanh đưa tay sờ trán, toàn thân cô nặng nề vô cùng, đầu óc như sắp nứt ra vậy, cảm giác rất khó chịu.
Nghe thấy động tĩnh của Tống Thanh, Hà Nhật Dương liền ngẩng đầu lên, thấy Tống Thanh ngồi dậy trên giường. Hắn liền bỏ đồ trên tay xuống, trực tiếp đến bên mép giường, đưa tay sờ lên trán Tống Thanh: “Ừm, cuối cùng nhiệt độ cũng hạ xuống rồi.”
“Tôi lại sốt rồi!” Tống Thanh cười khổ một tiếng: “Xin lỗi, lại gây thêm phiền phức cho anh.”
“Thanh Thanh, mấy ngày nay em sao vậy? Sao lại xa lạ với tôi như vậy?” Hà Nhật Dương cuối cùng không nhịn được, vẫn phải hỏi.
“Không có mà.” Tống Thanh miễn cưỡng tươi cười: “Có thể là bởi vì chuyện của anh trai nên tâm trạng của tôi không tốt thôi.”
Hà Nhật Dương hoài nghi liếc nhìn Tống Thanh, nhưng hắn cũng không muốn ép hỏi cô cái gì nên đành nói rằng: “Anh đã bảo nhà bếp nấu cháo cho em rồi, lát nữa phải ăn nhân lúc còn nóng nhé.”
“Ừm.” Tống Thanh gật đầu.
“Tôi phải đi công tác vài ngày, em ở nhà tự chăm sóc mình nhé.” Hà Nhật Dương đưa tay xoa đỉnh đầu Tống Thanh: “Đợi khi tôi quay về, tốt nhất là vui vẻ lại cho tôi.”
Tống Thanh cười khổ một tiếng, buồn buồn đáp lại: “Ừm.”
Hình như Hà Nhật Dương quả thực rất bận, đợi sau khi Tống Thanh tỉnh lại, hắn liền nhanh rời khỏi trang viên Cảnh Hoa.
Hắn đi rồi, Tống Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày nay Tống Thanh vẫn luôn trốn tránh Hà Nhật Dương.
Trốn qua tránh lại, mọi người đều mệt mỏi.
Xa nhau vài ngày như vậy, kể cũng thoải mái.
Đến buổi tối, Tống Thanh hoàn toàn ngắt cơn sốt, sau khi ăn bát cháo mà nhà bếp đưa tới, cuối cùng Tống Thanh cũng cảm thấy bản thân mình có chút sức sống rồi.
Đúng lúc Tống Thanh chuẩn bị tắm và nghỉ ngơi thì có điện thoại của Bà Tống gọi tới.
Tống Thanh không nghe điện thoại, sau nửa giờ, người giúp việc vội vàng đến thông báo: “Mợ hai, Bà Tống tới rồi.”
Cái gì? Không nghe điện thoại thì tìm tới cửa?
Nhưng lại tìm tới trang viên Cảnh Hoa?
Ai cho bà ta cái quyền đó?
Tống Thanh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói với người giúp việc rằng: “Bảo bà ta vào đi.”
Cô muốn xem thử, rốt cuộc hôm nay bà ta muốn nói gì?
Dù sao anh trai cô cùng đến Đức rồi, cũng không sợ bà ta có thể giở trò gì với cô?
Một lát sau, Bà Tống đi dày cao gót, mang theo một vẻ mặt thâm thù đại hận bước vào.
Tống Thanh đang muốn mở miệng, Bà Tống đột nhiên giơ tay lên, hung hăng tát một cái lên mặt Tống Thanh.
Bốp... Cái bạt tai này thực sự quá đột ngột, tất cả mọi người đều hoảng hốt đứng nguyên tại chỗ.
Tống Thanh nói với những người khác rằng: “Tất cả mọi người lui xuống đi.”
Người giúp việc nhìn Tống Thanh một cái, rồi lập tức lui ra.
Đợi khi trong phòng chỉ còn lại Tống Thanh và Bà Tống, Tống Thanh mở miệng nói rằng: “Bà chạy đến đây một chuyến chỉ để đánh tôi một bạt tai thôi sao?”
“Tiện nhân!” Bà Tống đột nhiên hung dữ chỉ tay vào Tống Thanh mắng ầm lên lên: “Tại sao cô muốn cướp người đàn ông của em gái mình? Đàn ông trên thế giới này đều chết hết rồi sao? Cô gả cho ai cũng được, nhưng sao cứ nhất thiết phải gả cho Hà Nhật Dương? Chẳng lẽ cô không biết Hà Nhật Dương là người Ngọc Nhan thích sao? Ngọc Nhan bảo cô ly hôn, tại sao cô không chịu làm? Cô nói đi, có phải cô đố kị với Ngọc Nhan, cho nên mới muốn cướp chồng của nó phải không?”
Tống Thanh ôm mặt, ngẩng đầu nhìn Bà Tống: “Lúc đó tôi muốn đi lấy chồng sao? Là các người ép tôi phải làm vậy! Nếu không phải các người ép tôi, sao tôi lại đứng ở đây?”
CHƯƠNG 92: TỐNG LINH RA NƯỚC NGOÀI
Không có Phương Khanh Hân, rất nhiều người cũng sẽ không ngại đắc tội với nhà họ Phương, bắt đầu có người chủ động lấy lòng Tống Thanh.
Tuy các cô sợ nhà họ Phương, nhưng lại sợ nhà họ Hà hơn!
Mấy người trong số đó từng là khách hàng của Tống Thanh, vì vậy lấy can đảm tiến đến chào hỏi với Tống Thanh.
Quả nhiên, lúc Hà Nhật Dương nhìn thấy các cô biết thức thời, mắt phượng cũng dịu dàng hơn nhiều.
Thấy thái độ của Hà Nhật Dương, những người xung quanh tiến đến chào hỏi ngày càng nhiều.
Cứ từ từ, mặc kệ bọn họ có thật lòng hay không, tóm lại là đều chấp nhận Tống Thanh.
Tống Thanh cũng từ từ thả lỏng tay chân, trò chuyện cùng những người khác.
Một buổi tiệc, Tống Thanh thay đổi tròn trĩnh tám kiểu tạo hình.
Kiểu tạo hình nào cũng khiến cả hội trường kinh ngạc, kiểu nào cũng khiến ánh mắt Hà Nhật Dương sâu sắc hơn một chút.
Tống Thanh thay kiểu cuối cuối cùng, chuẩn bị tiễn khách.
Tống Thanh vừa thay xong váy, còn chưa kịp sửa đầu tóc, bên ngoài có người sải bước tiến vào.
Tống Thanh quay lưng về phía đối phương nói rằng: “Chờ một chút, tôi còn chưa chuẩn bị xong...”
“Tống Thanh.” Phía sau truyền đến giọng nói của Tống Ngọc Nhan: “Hôm nay chị rất đắc ý nhỉ!”
Bàn tay đang vén tóc của Tống Thanh đột nhiên khựng lại.
Tống Thanh bỗng xoay người, liền thấy Tống Ngọc Nhan đang đứng phủi bộ lễ phục trước mặt, phơi bày ra ngoài toàn bộ sự tham lam nơi đáy mắt.
“Tống Thanh, lẽ nào chị không có gì để giải thích với tôi sao?” Tống Ngọc Nhan đi về phía Tống Thanh, dùng ánh mắt đố kị nhìn Tống Thanh: “Tại sao chồng chị không phải Hà Nhật Khang mà lại là Hà Nhật Dương?”
“Tôi cũng vừa mới được biết.” Tống Thanh rũ đôi mắt xuống: “Thế nào? Hối hận sao? Lúc đó không nên ép tôi thế thân cô mới đúng, không phải sao?”
“Tống Thanh, chị không nên quá kiêu ngạo!” Tống Ngọc Nhan nhăn mặt nhìn Tống Thanh: “Những thứ này vốn dĩ không nên thuộc về chị!”
“Đúng vậy, mọi thứ đều không nên thuộc về tôi, mọi thứ đều nên thuộc về cô! Từ nhỏ đến lớn, thứ gì cũng là của cô! Tôi không có gì cả!” Tống Thanh chậm rãi bước về hướng Tống Ngọc Nhan: “Bây giờ vẫn là như vậy! Tống Ngọc Nhan, tôi nhớ giây phút anh trai tôi bị nhà các người ép ra khỏi cửa thì tôi đã từng nói với các người rằng, Tống Thanh tôi trả nợ đủ các người rồi! Tôi không nợ nhà các người cái gì cả!”
“Chị cho rằng chị trả đủ rồi ư? Vẫn còn sớm lắm!” Tống Ngọc Nhan liếc Tống Thanh bằng ánh mắt lạnh lùng: “Tôi hối hận rồi, tôi không muốn để chị gả đi thay tôi! Tống Thanh, chị ly hôn với Hà Nhật Dương đi!”
Tống Thanh thở gấp rồi bật cười: “Ly hôn? Được thôi! Tôi hoàn toàn không có ý kiến! Chỉ là cô đi nói với anh ta đi! Cô đi nói với Hà Nhật Dương đi, chỉ cần anh ta gật đầu, tôi lập tức ly hôn.”
“Chị đang uy hiếp tôi?” Tống Ngọc Nhan trừng mắt, giơ tay lên hung hăng tát lên mặt Tống Thanh: “Chị xứng sao?”
Tống Thanh bắt lấy cổ tay Tống Ngọc Nhan, giọng nói lạnh lùng: “Tôi đã nói rồi, tôi không còn nợ nhà các người cái gì! Cô cũng đừng mơ tưởng đến việc đánh mắng tôi như trước đây nữa!”
Tống Ngọc Nhan bày ra gương mặt khó tin: “Chị dám tránh?”
“Trước đây cô đánh tôi mắng tôi, tôi đều nhịn là bởi vì anh trai tôi còn ở nhà cô, tôi không thể không nhịn. Tôi chịu lấy chồng thay cô cũng bởi vì anh tôi! Nhưng thật không ngờ, trước mặt thì tôi chịu lấy chồng thay cô, sau lưng cô lại đuổi anh tôi ra khỏi nhà! Tống Ngọc Nhan, rốt cuộc trái tim cô làm bằng gì vậy? Đó cũng là anh cô mà!” Đôi mắt Tống Thanh ửng đỏ: “Tống Ngọc Nhan, loại việc này, tôi mong cô đừng làm nữa! Nơi này không hoan nghênh cô, mời cô đi cho!”
Tống Thanh liền đẩy Tống Ngọc Nhan ra.
Không có anh trai cản trở, cuối cùng Tống Thanh cũng có thể đứng thẳng người trước mặt Tống Ngọc Nhan.
“Được, được lắm, Tống Thanh, tôi sẽ chờ xem! Tôi sẽ khiến cô phải trả giá!” Tống Ngọc Nhan bị cơn thịnh nộ của Tống Thanh làm tức điên lên: “Chị đừng hối hận!”
“Tôi sẽ không cho tôi bản thân mình cơ hội hối hận đâu!” Tống Thanh kiên định nói.
Chỉ cần qua hôm nay, đưa được anh trai đến Đức thì cô sẽ không sợ hãi nữa!
Bởi vì Tống Ngọc Nhan làm loạn như vậy, Tống Thanh càng quyết tâm đưa Tống Linh ra nước ngoài ngay lập tức!
Chỉ cần đưa Tống Linh đến nước ngoài thì Nhà họ Tống muốn uy hiếp cô cũng không dễ dàng như vậy nữa!
Tống Linh không muốn đi, Tống Thanh khuyên mãi, hứa hẹn sau khi hắn khỏe mạnh nhất định sẽ đến Đức đón hắn về.
Lê Huy cũng chăm sóc Tống Linh quen rồi, Tống Thanh cũng bàn bạc với Lê Huy, bảo hắn xuất ngoại cùng Tống Linh.
Tốc độ của Hà Nhật Dương cũng rất nhanh, chỉ một tuần đã sắp xếp ổn thỏa rồi.
Ngày tiễn Tống Linh đi, Tống Linh ôm Tống Thanh khóc nức nở.
Khóc Tống Thanh thiếu chút nữa là mềm lòng.
“Thanh Thanh, anh đi đây.” Tống Linh khóc tới mức không thở được, lén lút đưa tấm thẻ ngân hàng cho Tống Thanh: “Anh nuôi em.”
Tống Thanh vẫn cho rằng trong tấm thẻ này hoàn toàn không có tiền, chỉ gật đầu nói: “Được được, Thanh Thanh tin anh, sau khi anh khỏe mạnh quay về có thể nuôi Thanh Thanh rồi! Sau này Thanh Thanh phải nhờ cậy vào anh rồi!”
“Thanh Thanh...” Tống Linh trời sinh đẹp trai, đến khóc cũng đẹp đến mức khiến người ta phải liếc mắt: “Không được bị thương.”
Tống Thanh gật đầu, đưa tay vuốt ve khuôn mặt Tống Linh: “Anh cũng phải tự bảo vệ chính mình đó! Nhất định phải nhớ kỹ những lời em đã nói với anh! Ở Đức, cho dù bất cứ ai, quá khích mà làm ra động tác nhéo má như vậy cũng không được đồng ý hiểu chưa? Khuôn mặt của anh chỉ thuộc về Thanh Thanh thôi, nhớ chưa?”
“Ừ.” Tống Linh khóc gật đầu: “Thanh Thanh cũng vậy.”
Tống Thanh dở khóc dở cười: “Được, em cũng nhớ rồi!”
Không phải Tống Thanh bụng dạ hẹp hòi, mà là Tống Linh quả thực quá đẹp trai.
Khi còn bé, không biết có bao nhiêu người mong ước có được.
Để bảo vệ anh trai, Tống Thanh quả thực đã đánh nhau khá nhiều trận.
Lê Huy đỡ Tống Linh đi về phía máy bay rồi nói với Tống Thanh: “Thanh Thanh, cháu yên tâm, chú sẽ chăm sóc tốt cho nó!”
Tống Thanh lập tức cảm kích nói rằng: “Chú Huy, tất cả nhờ vào chú đó!”
Tống Linh cứ bước một bước thì quay đầu lại ba lần, cuối cùng nhờ lời khuyên bảo của Lê Huy hắn cũng lên được máy bay.
Đợi máy bay bay rồi, Tống Thanh giống như người mất hồn vậy, vẫn hoảng hốt đứng nguyên một chỗ như vậy, ngây ngốc một lúc lâu.
Anh trai đột nhiên rời đi nên nhất thời chưa kịp thích ứng.
Tay nắm tấm thẻ ngân hàng anh trai để lại, Tống Thanh tiện tay nhét vào trong túi.
Tống Thanh vốn không biết, số tiền trong tấm thẻ này đủ để cô chi trả mọi khoản nợ...
Quay về trang viên Cảnh Hoa, Tống Thanh vẫn giống như người mất hồn, dựa vào ghế sofa không nhúc nhích.
Người giúp việc đem nước hoa quả đến, phát hiện Tống Thanh khó chịu, duỗi tay sờ một cái liền thấy trán Tống Thanh nóng rực.
Người giúp việc hoảng hốt vội thông báo với Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương nhận được điện thoại, lập tức hoãn lại mọi việc vội vàng quay về.
Vừa về tới nhà, thì thấy Tống Thanh đã uống thuốc và ngủ rồi.
“Sao đang yên lành lại đột nhiên phát sốt vậy?” Hà Nhật Dương nhíu mày, chợt hung hăng liếc mấy người giúp việc một cái.
“Cậu hai, hôm nay sau khi cô ấy trở về, hình như sau khi thả lỏng tinh thần thì đột nhiên phát sốt.” Người giúp việc vội trả lời: “Bác sĩ nói rằng, tinh thần quá căng thẳng trong thời gian dài, đột nhiên được thả lỏng nên mới bị như vậy. Chỉ cần chịu khó nghỉ ngơi là không việc gì.”
Hà Nhật Dương cũng chợt hiểu ra, đôi mắt lóe lên, phất tay một cái: “Được rồi, tất cả lui xuống đi.”
Hà Nhật Dương nói với Lý Xuân: “Chuyển hết công việc về nhà cho tôi.”
“Vâng, tổng giám đốc.” Lý Xuân lập tức nghe lệnh, xoay người rời đi.
Hà Nhật Dương chuyển thẳng bàn làm việc đến phòng ngủ, vừa trông chừng Tống Thanh vừa bắt đầu bận rộn phê duyệt công việc.
Khi Tống Thanh mơ mơ màng màng tỉnh ngủ, vừa mở mắt, hình ảnh của Hà Nhật Dương liền đập vào mắt.
Trong mắt cô, hình ảnh của hắn vừa rõ ràng lại vừa mờ ảo, mờ ảo rồi lại rõ ràng lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng mới nhìn rõ.
Hà Nhật Dương?
Sao hắn lại ở đây?
Tống Thanh đưa tay sờ trán, toàn thân cô nặng nề vô cùng, đầu óc như sắp nứt ra vậy, cảm giác rất khó chịu.
Nghe thấy động tĩnh của Tống Thanh, Hà Nhật Dương liền ngẩng đầu lên, thấy Tống Thanh ngồi dậy trên giường. Hắn liền bỏ đồ trên tay xuống, trực tiếp đến bên mép giường, đưa tay sờ lên trán Tống Thanh: “Ừm, cuối cùng nhiệt độ cũng hạ xuống rồi.”
“Tôi lại sốt rồi!” Tống Thanh cười khổ một tiếng: “Xin lỗi, lại gây thêm phiền phức cho anh.”
“Thanh Thanh, mấy ngày nay em sao vậy? Sao lại xa lạ với tôi như vậy?” Hà Nhật Dương cuối cùng không nhịn được, vẫn phải hỏi.
“Không có mà.” Tống Thanh miễn cưỡng tươi cười: “Có thể là bởi vì chuyện của anh trai nên tâm trạng của tôi không tốt thôi.”
Hà Nhật Dương hoài nghi liếc nhìn Tống Thanh, nhưng hắn cũng không muốn ép hỏi cô cái gì nên đành nói rằng: “Anh đã bảo nhà bếp nấu cháo cho em rồi, lát nữa phải ăn nhân lúc còn nóng nhé.”
“Ừm.” Tống Thanh gật đầu.
“Tôi phải đi công tác vài ngày, em ở nhà tự chăm sóc mình nhé.” Hà Nhật Dương đưa tay xoa đỉnh đầu Tống Thanh: “Đợi khi tôi quay về, tốt nhất là vui vẻ lại cho tôi.”
Tống Thanh cười khổ một tiếng, buồn buồn đáp lại: “Ừm.”
Hình như Hà Nhật Dương quả thực rất bận, đợi sau khi Tống Thanh tỉnh lại, hắn liền nhanh rời khỏi trang viên Cảnh Hoa.
Hắn đi rồi, Tống Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày nay Tống Thanh vẫn luôn trốn tránh Hà Nhật Dương.
Trốn qua tránh lại, mọi người đều mệt mỏi.
Xa nhau vài ngày như vậy, kể cũng thoải mái.
Đến buổi tối, Tống Thanh hoàn toàn ngắt cơn sốt, sau khi ăn bát cháo mà nhà bếp đưa tới, cuối cùng Tống Thanh cũng cảm thấy bản thân mình có chút sức sống rồi.
Đúng lúc Tống Thanh chuẩn bị tắm và nghỉ ngơi thì có điện thoại của Bà Tống gọi tới.
Tống Thanh không nghe điện thoại, sau nửa giờ, người giúp việc vội vàng đến thông báo: “Mợ hai, Bà Tống tới rồi.”
Cái gì? Không nghe điện thoại thì tìm tới cửa?
Nhưng lại tìm tới trang viên Cảnh Hoa?
Ai cho bà ta cái quyền đó?
Tống Thanh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói với người giúp việc rằng: “Bảo bà ta vào đi.”
Cô muốn xem thử, rốt cuộc hôm nay bà ta muốn nói gì?
Dù sao anh trai cô cùng đến Đức rồi, cũng không sợ bà ta có thể giở trò gì với cô?
Một lát sau, Bà Tống đi dày cao gót, mang theo một vẻ mặt thâm thù đại hận bước vào.
Tống Thanh đang muốn mở miệng, Bà Tống đột nhiên giơ tay lên, hung hăng tát một cái lên mặt Tống Thanh.
Bốp... Cái bạt tai này thực sự quá đột ngột, tất cả mọi người đều hoảng hốt đứng nguyên tại chỗ.
Tống Thanh nói với những người khác rằng: “Tất cả mọi người lui xuống đi.”
Người giúp việc nhìn Tống Thanh một cái, rồi lập tức lui ra.
Đợi khi trong phòng chỉ còn lại Tống Thanh và Bà Tống, Tống Thanh mở miệng nói rằng: “Bà chạy đến đây một chuyến chỉ để đánh tôi một bạt tai thôi sao?”
“Tiện nhân!” Bà Tống đột nhiên hung dữ chỉ tay vào Tống Thanh mắng ầm lên lên: “Tại sao cô muốn cướp người đàn ông của em gái mình? Đàn ông trên thế giới này đều chết hết rồi sao? Cô gả cho ai cũng được, nhưng sao cứ nhất thiết phải gả cho Hà Nhật Dương? Chẳng lẽ cô không biết Hà Nhật Dương là người Ngọc Nhan thích sao? Ngọc Nhan bảo cô ly hôn, tại sao cô không chịu làm? Cô nói đi, có phải cô đố kị với Ngọc Nhan, cho nên mới muốn cướp chồng của nó phải không?”
Tống Thanh ôm mặt, ngẩng đầu nhìn Bà Tống: “Lúc đó tôi muốn đi lấy chồng sao? Là các người ép tôi phải làm vậy! Nếu không phải các người ép tôi, sao tôi lại đứng ở đây?”
Bình luận facebook