• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu - Lê Diệp (2 Viewers)

  • Chương 231: Bình an là tốt rồi

Về đến nhà, Hi Hi trở lại cực kỳ vui vẻ. Nhào vào lòng mẹ, thằng bé lắc lư vỗ bụng, “Mẹ, con đói quá!”



Lê Diệp vội dẫn thằng bé vào phòng ăn, làm chút đồ đơn giản cho nó. Thằng bé cùng Đoan Đoan ngồi ngay ngắn ăn thun thút.



Nhìn thằng bé không chớp mắt, lại hối hận vì không để ý cẩn thận, may là không xảy ra chuyện gì, Lê Diệp xoa đầu nó, “Kể cho mẹ nghe xem đã xảy ra chuyện gì nào?”



Hi Hi vừa ăn vừa nói một cách đầy tự hào, “Con không khóc nhé! Cũng không sợ luôn! Chị khóc!”



Đoan Đoan mếu máo, “Chị không khóc, chị chỉ chảy mồ hôi thôi!”



“Mắt chị chảy mồ hôi à?”, Hi Hi bĩu môi, “Chị sợ mà, lại còn run cầm cập nữa.”



Nhìn bọn trẻ, Doãn Kính Lam đau lòng hơn ai hết. Tại sao khi trước chị lại mù quáng để rồi dẫn đến chuyện này, chị nhìn lầm người, đến con gái mình mà còn hại thì đúng là chẳng còn nhân tính nữa.




Cố Dũng bị thương nhưng không đến bệnh viện khám, chỉ vội đưa hai đứa nhỏ về. Đoan Đoan ngồi ăn cơm, chị tránh đi, đến bên cạnh Cố Dũng.



Vì lo chuyện Khang Đức Văn vẫn chưa bị tóm, Cố Dũng không có tâm trạng nghỉ ngơi, anh cầm bọc đá chườm lên mặt, thần sắc âu lo.



Doãn Kính Lam xoa nhẹ vết bầm cho anh, lại thở dài, “Em xin lỗi, em làm phiền anh rồi.”



“Nói gì thế!”, Cố Dũng mỉm cười, “Không qua mưa gió sao thấy được cầu vồng, qua cửa này là từ nay về sau mình có thể yên ổn rồi.”



“Nhưng mà hắn…”, Doãn Kính Lam thở dài.



“Không ai bị làm sao là tốt quá rồi.”, Cố Dũng ôm vai chị, “Chẳng qua là tuần trăng mật bị hoãn lại vài hôm, nhất định sẽ đi.”



Lời còn chưa hết, Doãn Chính Đạc đã bước đến, lắc lắc chiếc điện thoại trong tay, “Không cần hoãn vài hôm nữa đâu, mai là anh chị đi được rồi.”



Doãn Kính Lam tỏ vẻ ngạc nhiên, “Ý cậu là…”



“Hắn bị bắt rồi.”, Doãn Chính Đạc nói xong câu đó thì cũng tự thở phào. Rốt cuộc đã xong, sau này họ có thể yên tâm rồi.



“Hợp lý thôi.”, Doãn Chính Đạc nhìn Cố Dũng, “Khang Đức Văn kiểm tra tiền xong còn lấy ra cho vào túi hắn mang đi. Có điều, hắn đề phòng cẩn thận nhưng vẫn không thể đoán được là, vào lúc hắn đánh Cố Dũng, đã có người thả máy theo dõi vào túi hắn.”



Cố Dũng nhìn anh, “Thế tôi bị đánh cũng coi như đáng giá… Bắt được hắn ở đâu vậy?”





“Hắn ra bến tàu chuẩn bị chạy trốn, cảnh sát đuổi theo, hắn bị rơi xuống biển, giờ đang trong bệnh viện.”



“Lần này chắc hắn phải ngồi tù đến vài chục năm.”, Cố Dũng nói.



Doãn Chính Đạc lắc đầu, “Một ngày cũng không ngồi nổi.”



Mọi người nhìn anh, đều tỏ vẻ hiểu ra, “Hắn chết rồi ư?”



“Nín thở trong nước lâu quá, bác sĩ tuyên bố hắn bị chết não rồi.”, Doãn Chính Đạc thuật lại những lời mình nghe được trong điện thoại, “Chắc cũng không trụ được bao lâu.”



“Đáng đời hắn!”, Doãn Kính Lam hận hắn hơn bất cứ ai, “Hắn không đáng được sống nữa, còn không đáng làm người!”



Đoan Đoan thấy chị tức đến phát khóc liền đến ôm chân chị, “Mẹ đừng khóc, từ giờ con sẽ không bao giờ làm mẹ giận nữa, con sẽ không chạy lung tung nữa, không đi đâu nữa.”



“Còn anh nữa.”, Cố Dũng cũng đi tới, ôm chầm lấy hai mẹ con.



Gia đình nhỏ ôm nhau, ngày mai có thể an tâm đi hưởng tuần trăng mật rồi, sau này cũng không còn gì ngăn họ hạnh phúc được nữa.



Cả ngày nháo nhác, cuối cùng cũng trôi qua. Tiễn cả nhà Doãn Kính Lam xong, Doãn Chính Đạc và Lê Diệp mới có thể nói với nhau được mấy câu.



Lên tầng, Lê Diệp tắm rửa thay quần áo cho Hi Hi. Thằng bé nói không sợ, nhưng một đứa trẻ nhỏ như vậy sao lại không sợ chút nào, giờ về đến nhà, được bố mẹ che chở, thằng bé nhanh chóng ngủ thiếp đi.



Doãn Chính Đạc ngả xuống gối, bên cạnh là Hi Hi, anh kéo Lê Diệp, “Anh ơi hối hận.”



Lê Diệp nhìn Hi Hi, rồi lại nhìn anh.



“Lúc Hi Hi bị bắt đi, anh cực kỳ hối hận, đáng ra không nên mạo hiểm dụ Khang Đức Văn đến. Ngộ nhỡ thằng bé xảy ra chuyện gì, anh chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn em nữa.”. Cả ngày căng thẳng, không thể nói với ai cũng không được nhụt chí, anh kiên định nói không có gì, nhưng thân là người làm cha, thấy con trai gặp phải chuyện như vậy thì sao lại không lo lắng.



“Nhưng mà không có chuyện gì rồi mà.”, Lê Diệp trấn an anh, “Em tin anh.”



“Nhưng dù sao thì anh cũng sai rồi, nếu ở sân bay anh không sơ ý, thì bọn chúng cũng không đưa bọn nhỏ đi được.”



“Bọn hắn bám theo sát sao, lúc nào cũng tìm cơ hội ra tay, dù sao chúng ta cũng là người thường mà.”, Lê Diệp an ủi anh, “Với lại, là em không trông Hi Hi cẩn thận, bọn hắn bắt thằng bé từ tay em mà.”



“Không phải thay nhau nhận trách nhiệm nữa.”, Doãn Chính Đạc nói, “Mối nguy hại lớn nhất là Khang Đức Văn đã bị diệt trừ rồi, sau này, em với bọn nhỏ không còn nguy hiểm gì nữa.”



“Em không sợ gì nữa.”, Lê Diệp cười.



Nhìn vẻ tươi cười của cô, anh biết cô đã từng lo lắng thế nào khi con mất tích. Cô không khóc, cũng không hỏi han anh nhiều, lòng cô sầu lo nhất nhưng lại không biểu lộ ra, cũng chỉ vì không muốn anh thêm gánh nặng tâm lý.



Hôn lên trán cô, Doãn Chính Đạc nói, “Cảm ơn em.”



“Cảm ơn em cái gì?”



“Cảm ơn em đã ở bên cạnh anh.”, Doãn Chính Đạc ôm cô. Có nhau nên dũng khí biến thành gấp đôi, mới có thể giữ cho nhau không bị xuống tinh thần.



“Anh bàn chuyện gửi tín hiệu với Hi Hi lúc nào đấy? Sao em chẳng biết gì cả?”, Lê Diệp hỏi.



“Anh vẫn luôn có ý nghĩ đấy, thằng bé còn nhỏ, bên ngoài lại nhiều kẻ xấu, ra đường là gặp đủ chuyện nguy hiểm. Đợt vừa rồi Khang Đức Văn được thả ra ngoài, anh sợ thằng bé có chuyện nên mới dạy nó.”, Doãn Chính Đạc nhìn thằng bé đang nằm giữa hai người, không ngờ thằng bé gặp nguy hiểm mà vẫn không sợ. Không hổ là đứa con trai được Doãn Chính Đạc anh dạy dỗ, xem ra chẳng phải là đứa nhỏ bình thường.



Lê Diệp xoa đầu con trai, chỉ mong sau này thằng bé sẽ học được cách bảo vệ mình. Là bố mẹ, họ thật sự hi vọng rằng sau này thằng bé sẽ không phải rơi vào tình huống tự cứu mình như vậy.



Thấy cô dùng ánh mắt khen ngợi nhìn con trai, Doãn Chính Đạc nhìn cô, “Con có khả năng đấy là cũng do anh đấy chứ, phải không?”



Lê Diệp liếc anh một cái, vẫn còn thích tranh chông với con. Cô cười cười, nhướn người hôn lên má anh.



Đê mê, anh còn muốn thêm chút nữa, bèn ôm lấy cô, níu một nụ hôn thật sâu.



Rốt cuộc cũng giải quyết được phiền toái lớn nhất, sau này chẳng còn phải nếm trải cảm giác lo lắng như nghẹn ứ cổ họng nữa. Kết cục của Khang Đức Văn là do hắn tự chuốc lấy, không đáng để thông cảm.



“Xấu hổ, xấu hổ quá.”



Hai vợ chồng đang thân mật thì Hi Hi tỉnh dậy, chỉ tay trêu bố mẹ, “Xấu hổ chưa kìa.”



Thấy thằng bé tỉnh dậy mà còn lắm mồm, Doãn Chính Đạc nhíu mày, “Ai cho con dậy, ngủ tiếp!”



Hi Hi ngồi dậy, nhìn dáng vẻ của bố thì xem ra cũng chẳng hoan nghênh mình, thằng bé trèo xuống giường, chạy vào nhà vệ sinh “xả nước”.



Thằng bé đã lớn rồi, tuy vẫn bướng bỉnh, nhưng ngày càng thông minh hơn trước.



Giải quyết xong, Hi Hi quay lại. Thằng bé nhìn bố bằng ánh mắt xem thường, nó ẩn bố ra rồi nhào vào lòng mẹ, “Mẹ, hôm nay con dũng cảm nhở?”



“Đương nhiên rồi, Hi Hi là dũng cảm nhất, Hi Hi là siêu nhân nhỏ.”, Lê Diệp khen ngợi.



Hi Hi vô cùng thỏa mản, “Con không sợ tí nào luôn nhá, lúc người xấu đến, con giả vờ ngủ chứ không thèm nói chuyện với người ta nhá, con còn đưa chị đi trốn để người ta không tìm thấy nữa cơ.”



“Thông minh quá.”, Lê Diệp hôn lên đầu thằng bé.



“Là ai dạy con?”, Doãn Chính Đạc véo má nó.



“Con tự biết.”, Hi Hi hoàn toàn không để cho anh có chút thể diện nào, “Hi Hi thông minh mà.”



“Qua cầu rút ván là không được đâu đấy.”, Doãn Chính Đạc trừng mắt với con, còn bé mà đã biết đổi trắng thay đen, quá ghê gớm.



“Con không hề nhá.”, Hi Hi ôm cổ mẹ làm nũng, “Con với chị trốn đi nhá, trốn trong một cái phòng.”



“Lợi hại ghê.”, Lê Diệp liên tục khen thằng bé.



“Đương nhiên là con lợi hại rồi, còn lợi hại hơn bố.”, Hi Hi nhăn mặt với Doãn Chính Đạc, quên tiệt chuyện nó trông ngóng bố đến cứu trong lúc gặp nguy hiểm.



Doãn Chính Đạc liếc xéo Hi Hi, nghĩ thầm, phải dạy dỗ nó thêm nữa, không thì sau này còn bướng bỉnh cứng đầu hơn.



Xem ra thằng bé không sợ thật, bằng không sao lại ba hoa chích chòe ngay được rồi.



Có điều, bướng bỉnh thì bướng bỉnh, được về nhà sau cơn hiểm nguy, thằng bé vẫn có sự thay đổi. Kéo tay bố mẹ, dựa vào cả hai, thằng bé mếu máo, “Hi HI nhớ mẹ lắm, nhớ bố lắm. Người xấu có đến nữa không ạ?”



“Không đâu.”, Doãn Chính Đạc nắm tay con, “Không bao giờ.”



“Bố, con yêu bố.”, Hi Hi lại bắt đầu nịnh bợ, chẳng biết học ở đâu mấy câu buồn nôn như thế. Nói xong, nó còn thơm một cái lên má Doãn Chính Đạc, để nhoét ra cả đống nước bọt.



Bị như vậy nhưng trong lòng vẫn vô cùng ngọt ngào, Doãn Chính Đạc ôm con, vỗ mông nó, rồi hôn lên má nó.



Có vợ có con kề ngay bên, trên chiếc giường nhỏ là Đô Đô đang say ngủ, chỉ cần vậy là đủ rồi. Anh chỉ mong có thế, mỗi ngày có người nhà bầu bạn, không phải lo lắng hãi hùng, cứ bình an là tốt rồi.

















';
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom