Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104
Ngày diễn ra trận bóng rổ, Lê Sơ Vũ đi rất sớm, thay bộ đồ thi đấu, buộc chặt tóc, và còn trang điểm một cách rất tao nhã.
Lúc ăn sáng, Lê Thiên Tố nhìn thấy kiểu ăn vận đó của cô ấy, liền chế nhạo, “Ai không biết còn tưởng em đi thi tuyển hoa hậu đấy, ăn mặc thế này này.”
Trên mặt Lê Sơ Vũ lập tức hiện một đám mây hồng.
Người giúp việc vừa vào liền nói, “Lão phu nhân, cậu hai Doãn đến ạ!”
Nghe vậy, Lê Thiên Tố và Lê Sơ Vũ cùng đặt đũa xuống rồi đứng dậy. Chỉ chốc lát, Doãn Chính Đạc đã vào, cả cây đồ trắng thoải mái, trông tự nhiên hơn ngày thường nhiều, dáng vẻ cũng không lạnh lùng như mọi khi.
Lê Sơ Vũ nhìn mọi người trong nhà, “Anh hai đồng ý đến trường xem cháu thi đấu…”
Nói xong, cô ấy bước đến, kéo cánh tay Doãn Chính Đạc.
Mọi người trong nhà có phản ứng rất khác nhau.
Nhánh thứ ba đương nhiên là vui vẻ nhất. Con gái họ nỗ lực như vậy, nhìn điệu bộ kia ắt hẳn đã được Doãn Chính Đạc để ý. Lê Thiên Tố và chi thứ hai thì tỏ vẻ căm giận. So thế nào cô ta cũng không thua Lê Sơ Vũ, giờ lại bị cô ấy nẫng tay trên, nói kiểu gì cũng không cam tâm. Về phần nhánh cả, toàn bộ đều một thái độ bàng quan. Tuyết Ca còn quá nhỏ, căn bản là không hợp với Doãn Chính Đạc, vì vậy họ không hề chú ý đến Doãn Chính Đạc. Bà cụ thì vẫn thích thuận theo tự nhiên, lũ trẻ có chuyện của chúng, bà không muốn can thiệp cứng rắn.
*Anh em họ ở Trung Quốc xưng hô theo tuổi chứ không theo địa vị, cho nên Tuyết Ca là con ông cả nhưng vẫn phải gọi mấy cô kia là chị nhé.
Còn một người không hề có lập trường cá nhân, chính là người nãy giờ vẫn không ngẩng đầu, Lê Diệp.
Cô không tham gia trận đấu bóng rổ, cô cũng không định đi xem. Hôm nay cô muốn đến quán bánh bao làm đỡ, vậy nên cô vội ăn xong bữa sáng, xách ba lô lên rồi nói với bà cụ, “Bà ơi, cháu ăn xong rồi ạ, cháu ra ngoài đây.”
Bà cụ nhìn cô, “Đi đi, trên đường nhớ cẩn thận.”
Lê Diệp đáp lời rồi chào mọi người và ra ngoài.
Thấy cô đi, Doãn Chính Đạc cũng đưa Lê Sơ Vũ ra ngoài.
Ngoài cổng, Doãn Chính Đạc vừa lái xe ra thì nhìn thấy Lê Diệp đứng cạnh một chiếc xe máy. Người lái xe chính là người thanh niên cao gầy kia, cả người trông bụi bặm, vừa nhìn đã biết là thành phần bất hảo.
Ngồi ở ghế phụ, Lê Sơ Vũ nhìn rồi cười, “Là Lê Diệp cả bạn trai…”
Lời còn chưa dứt, Doãn Chính Đạc đã phóng xe vút qua chiếc xe máy kia.
Nhìn bóng dáng càng ngày càng nhỏ ở phía sau, Lê Sơ Vũ thở dài, “Thật ra được như Diệp Diệp lại tốt… Bạn trai nó rất thương yêu nó. Hai người ấy từ nhỏ đã ở cạnh nhau rồi.”
Anh lái xe nhanh hơn, Lê Sơ Vũ cảm thấy lo lắng, liền nắm chặt tay vịn, “Anh hai…anh đừng lái xe nhanh như vậy…”
Anh ngoảnh mặt làm ngơ, lao đi vun vút. Đến trường, Lê Sơ Vũ đã sợ tới mức đầu đổ đầy mồ hôi.
Trận đấu nhanh chóng bắt đầu. Anh ngồi trên khán đài, thu hút vô số ánh mắt. Anh lại chẳng mảy may, vẫn như đang ngồi ở chỗ không người, không mấy hòa hợp với bầu không khí náo nhiệt của trận bóng.
Biểu hiện của Lê Sơ Vũ khá hời hợt. Mỹ nữ xinh đẹp chỉ cần xuất hiện để cho người ta ngắm là được rồi. Đa số khán giả ở đây đến là để ngắm người đẹp, người chỉ đơn thuần đến xem đấu bóng, sẽ chẳng đến xem trận này.
Hiệp một nhanh chóng kết thúc. Bất chợt, Doãn Chính Đạc nghe thấy có giọng nói quen thuộc gọi tên mình…
Nghiêng đầu, đuôi lông mày anh hơi nhướng lên.
“Anh hai Doãn.” Vất vả lắm mới chen được vào đám đông, Lê Diệp hổn hển gọi anh.
Nếu nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên cô gọi anh như vậy. Cô đi vội, trán lấm tấm mồ hôi. Vì ồn ào, cô chỉ có thể ghé sát vào nói với anh.
Hơi thở ấm áp vương quanh tai, anh cảm thấy máu trong người đột ngột xông ngược lên. Đột nhiên, Doãn Chính Đạc đứng dậy, sắc mặt căng cứng lạ thường.
Lê Diệp ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn mình rất nhiều, anh cúi đầu, nghiêng tai, “Em nói gì cơ?”
Lê Diệp thấy anh có vẻ chưa nghe rõ, liền sốt ruột kéo anh ra ngoài khán đài.
Anh nhìn cổ tay mình, nơi được bàn tay nhỏ của cô nắm lấy, lại cảm thấy thật ra bàn tay cô rất có lực.
Đến một nơi vắng người, có nói chuyện cũng có thể nghe rõ, Lê Diệp buông anh ra, lấy một lọ thuốc từ trong ba lô ra, đưa cho anh, “Thím ba bảo em mang đến, sáng nay hai người đi vội quá, Sơ Vũ quên không mang đi.”
Thể chất Sơ Vũ không tốt, phải uống thuốc đúng giờ hằng ngày, sáng nay chỉ lo trang điểm, để quên thuốc ở nhà. Từ Mạn chạy ra ngoài đưa thuốc thì cô ấy đã đi rồi, vừa thấy Lê Diệp, bà ta liền bảo cô tiện đường mang đi.
Doãn Chính Đạc nhìn lọ thuốc, “Chỉ có việc này?”
Lê Diệp nhìn Hạ Tùng Đào đang đứng chờ ở cách đó không xa, “Dạ, anh nhớ nhắc Sơ Vũ uống đúng giờ nhé, anh hai, em phải đi đây.”
Giọng nói dịu nhẹ vẫn còn quấn bên tai, ánh mắt anh trượt đi, dừng trên làn da nhẵn mịn không thấy lỗ chân lông… Anh đứng đờ ra, trái tim đập mạnh trong lồng ngực.
Doãn Chính Đạc nhìn theo bóng cô chạy về phía chàng trai kia mà không buồn ngoảnh đầu lại. Hai người lên một chiếc xe máy, cô vẫn ôm chặt lấy thắt lưng người kia.
Trong sân truyền đến những tiếng ồn ào, anh quay đầu lại, thấy một người chạy ra, “Làm sao bây giờ! Sơ Vũ bị thương rồi!”
Lúc trước, Lê Diệp bị thương khi đi học, giờ Lê Sơ Vũ cũng bị thương, trên dưới nhà họ Lê đều nói nhà mình phạm vào cái gì đó, nếu không sao lại liên tiếp gặp chuyện không may như vậy.
May là Lê Sơ Vũ không bị thương nặng, chụp phim xong thì thấy xương cốt không sao, chỉ một thời gian nữa là hồi phục, cũng sẽ không có ảnh hưởng về sau nào.
Nhưng từ ngày đó, mỗi buổi sáng Doãn Chính Đạc đều đến đón cô ấy tới trường, buổi chiều lại đưa cô ấy về. Kiểu thân thiết đó, rõ là muốn công khai quan hệ.
Có một buổi chiều, mấy chị em nhà họ Lê túm tụm lại cùng nhau uống trà. Lê Thiên Tố thấy Lê Sơ Vũ ôm máy tính xem các loại nước hoa cho đàn ông mà mặt mũi hồng cả lên, bèn nói, “Sơ Vũ, em định mua cho ai à?”
Cô ấy thẹn thùng cười, “Định mua cho anh hai Doãn, sắp sinh nhật anh ấy rồi.”
“Em cả anh ấy, đang yêu nhau à?” Lê Thiên Tố hỏi thẳng.
“Ôi trời!” Lê Sơ Vũ đỏ mặt, “Sao lại hỏi thế, không đâu!”
So với thừa nhận, phủ nhận càng khiến người khác mơ màng, Lê Tuyết Ca ngồi bên cạnh ăn bánh ngọt nói, “Yêu thật thì cứ nhận thôi, thật ra chị cả anh hai đẹp đôi mà, nhỉ, chị Diệp Diệp?”
Đột nhiên bị hỏi, Lê Diệp nhìn Sơ Vũ. Cô ấy trắng trẻo, đôi mắt to trong động lòng người, mấy cô gái nhà họ Lê đều đẹp, nhưng quả thật Lê Sơ Vũ là đẹp nhất.
Sự hiểu biết về Doãn Chính Đạc của cô, chỉ giới hạn trong việc nghe người khác nói, nhưng ai cũng nói anh rất xuất sắc, gia thế hoàn hảo, phương diện nào cũng ổn. Anh và Sơ Vũ đứng cạnh nhau, quả thật là một bức họa đẹp mắt.
Gật gật đầu, Lê Diệp còn nói, “Đúng vậy, thật sự rất đẹp đôi.”
Lê Sơ Vũ đỏ mặt, “Thôi, đừng trêu chị nữa, thật sự không có yêu đương gì hết mà.”
Lê Thiên Tố thì trừng mắt liếc Lê Diệp, “Chẳng lẽ mấy đứa nghĩ đẹp đôi thì nên ở bên nhau sao? Biết xem như vậy, sao không đi làm thầy bói đi!”
“Mọi người chỉ nói đùa thôi mà.” Lê Sơ Vũ cười cười xoa dịu.
Sau đó, đến sinh nhật Doãn Chính Đạc, Lê Sơ Vũ tặng anh một lọ nước hoa nam, không quá đắt tiền, nhưng lại được lựa chọn rất kĩ càng.
Anh nhận, còn mời cô ấy đi ăn.
Lê Sơ Vũ nhìn anh xắt thịt bò ình, bỗng nhiên cười hỏi, “Anh hai, mấy hôm trước, Thiên Tố có hỏi em một câu, em không biết nên trả lời chị ấy thế nào.”
Anh ngẩng đầu, chờ cô ấy nói tiếp.
“Chị ấy hỏi em…” Khuôn mặt đỏ ửng rất đáng yêu, Lê Sơ Vũ mở to đôi mắt sáng như sao, “Em và anh, có tính là đang yêu nhau không…”
Doãn Chính Đạc không tỏ vẻ gì đặc biệt, tiếp tục xắt thịt bò, “Em trả lời thế nào?”
Tim Lê Sơ Vũ đập thình thịch, “Em nói là không…”
Anh không đáp lời, như thể miếng thịt bò trên đĩa còn hấp dẫn hơn cô ấy vậy.
Ngồi ăn mà bồn chồn, cô ấy quyết định “rèn sắt khi còn nóng”, nhìn anh chăm chú, “Tuyết Ca, cả Diệp Diệp nữa, hai đứa đều nói…em và anh rất đẹp đôi.”
Rốt cuộc anh cũng dừng việc xắt thịt lại, đưa mắt nhìn cô ấy.
Lê Sơ Vũ cảm thấy khuôn mặt như bị lửa thiêu, ánh mắt nhìn anh vô cùng chăm chú, “Anh hai…chân của em cũng đỡ nhiều rồi, sau này, anh có thể đến đưa đón em tiếp không?”
Thấy anh không nói lời nào, cô ấy lại nói, “Ý của em là, lần đó em bị ngã là do em không cẩn thận, anh không phải thấy áy náy với em. Anh hai, không bởi cảm giác đó, chỉ đơn thuần, là vì em, anh có đồng ý mỗi ngày đưa em đi học không?”
Đã từng được thổ lộ bằng phương thức mãnh liệt hơn, lúc này, Doãn Chính Đạc vô cùng bình tĩnh. Anh đặt dao nĩa xuống, nhấp một ngụm rượu. Thật ra, đáp án đã rất rõ ràng trong đầu anh, nhưng anh không muốn nói ra ngay.
Anh nhìn cô gái ngồi đối diện, những yêu cầu của một người đàn ông đối với mẫu bạn gái, cô đều có cả, dịu dàng, ngoan ngoãn, xinh đẹp, thanh thoát, có học thức, có gia thế. Mọi thứ cô đều có, anh đầu còn lý do không vừa lòng?
Ngay chính anh cũng không nói ra được một lý do để không nhận lời, cho nên, anh hoài nghi khả năng phán đoán của mình có chút vấn đề.
Nếu khả năng phán đoán có vấn đề, anh sẽ không để mình làm bừa. Anh lấy khăn ăn, lau lau miệng, không trả lời cũng không phủ nhận, mà đứng dậy, “Anh đưa em về.”
Đêm đó, Lê Sơ Vũ mất ngủ, Doãn Chính Đạc cũng không thể chợp mắt.
Còn người con gái liên quan, lại hoàn toàn không biết, cả đêm say trong giấc mộng.
Tuy rằng không nói rõ, nhưng Doãn Chính Đạc vẫn đưa đón Lê Sơ Vũ, hành động như vậy vô hình chung là đã đồng ý. Lê Sơ Vũ vô cùng vui mừng, vẻ hạnh phúc trên gương mặt không thể giấu nổi. Cô ấy quá toàn tâm với mối quan hệ này, nỗi vui sướng ấy cũng khiến cô ấy phát hiện ra, mình đã yêu người đàn ông ấy sâu đậm nhường nào.
Thời gian cứ thế trôi qua, từ những ngày bối rối ban đầu, dần dần, Lê Sơ Vũ phát hiện ra, mối tình này không hề xác định như mình muốn.
Cô ấy vốn không hề có được Doãn Chính Đạc, mà anh cũng chưa từng thuộc về cô ấy.
Có khi anh đi công tác, một tuần thậm chí là nửa tháng, anh chẳng gọi điện thoại cho cô ấy, về lúc nào cô ấy cũng không biết. Chỉ có lúc rảnh rỗi, anh nghĩ đến thì mới tới nhà họ Lê, hoặc là đón cô ấy đi, hoặc là ở lại chốc lát rồi đi luôn.
Lê Sơ Vũ tự nhận mình là người thông minh, nhưng cô ấy lại không hiểu được tâm tình Doãn Chính Đạc.
Hình như anh có thích cô ấy, nếu không sao lại cứ đưa đón cô ấy đi học, còn có thể đến nhà hàng mua đồ ăn cho cô ấy. Với Tuyết Ca, Thiên Tố, và Lê Diệp, anh chưa từng như vậy.
Nhưng lại hình như là anh không thích cô ấy, anh chưa bao giờ thân mật với cô ấy, ngay cả một cái nắm tay cũng không có. Anh chưa từng nói lời thật lòng nào cả, ví dụ như anh thích cô ấy, ví dụ như quan hệ của họ là gì, ví dụ như, hành động của anh là đang theo đuổi cô ấy.
Càng không hiểu, lại càng không kiềm chế được mà đoán mò, càng khó bề phân biệt, lại càng bị hấp dẫn mà không thoát ra nổi.
Lê Sơ Vũ rơi vào vòng xoáy lớn, biết rõ nguy hiểm, nhưng không thể điều khiển mình được.
Tuy rằng cô ấy không quá chắc chắn, nhưng cũng không sốt ruột, vì Doãn Chính Đạc không giống như những tay công tử nhà giàu khác. Quen anh đã lâu, cô ấy chưa từng thấy anh có phụ nữ bên cạnh, càng không thấy anh thân mật với người phụ nữ nào, cho nên đối với anh, có lẽ, chinh phục được anh thì vấn đề chính là thời gian.
Lê Sơ Vũ không ngờ, thời gian không giúp cô ấy chinh phục được Doãn Chính Đạc, mà lại khiến thái độ của anh với cô ấy mỗi lúc một lạnh nhạt.
Cô ấy không nghĩ ra mình làm gì khiến anh không hài lòng. Anh xuất sắc, từ nhỏ cô đã được nghe người khác khen, nhà họ Lê có kém nhà họ Doãn một chút, nhưng vẫn là dòng dõi vương giả. Cô ấy càng nghĩ càng không biết rốt cuộc mình phải làm gì.
Cho đến một ngày, cô ấy không được mời mà tới thẳng nhà họ Doãn.
Doãn Chính Đạc đang đi làm, cô ấy muốn thân thiết hơn với người nhà anh. Ít nhất thì cô ấy có thể hiểu thêm một số nét tính cách của anh, thứ hai, người nhà anh thích cô ấy, không biết chừng sẽ có ảnh hưởng đến anh.
Cô ấy và người nhà họ Doãn trò chuyện rất vui vẻ, biểu hiện của họ cũng rõ ràng là có thích cô ấy, Doãn Kính Lam còn đưa cô ấy lên phòng Doãn Chính Đạc thăm quan.
Căn phòng gọn gàng, ngăn nắp, ngập tràn mũi cô ấy là hương thơm thuộc về anh, gợi lên khát vọng muốn bước vào thế giới của anh.
Nhân lúc Doãn Kính Lam tránh đi, cô ấy tò mò mở ngăn kéo bàn của Doãn Chính Đạc ra, bên trong bày đầy thiết bị chụp ảnh, rất chuyên nghiệp.
Cô ấy lật xem tất cả lưu trữ ảnh. Anh là người làm việc rất khoa học, đĩa CD đều được xếp theo thứ tự thời gian.
Cô ấy lật một lúc, chẳng mấy chốc tìm được đến tập ảnh vào khoảng thời gian cô ấy tham gia hoạt động. Nhưng không thấy chiếc đĩa đâu, cô ấy tìm thế nào cũng không ra.
Khép ngăn kéo lại, cô ấy nghĩ anh đã đánh mất, thuận tay mở ngăn kéo bên cạnh, bên trong có một chiếc hộp nhỏ. Cô ấy mở ra, trong hộp có một chiếc đĩa CD.
Cô ấy nghĩ là một chiếc đĩa với nội dung khác, không định xem, nhưng nhìn bìa đĩa bên ngoài không hề giống những chiếc đĩa khác, bên trên không có hình ảnh gì mà chỉ có một hàng chữ do chính anh viết.
08.09.26, Em.
Con gái luôn nhạy cảm, ngày tháng trùng với hôm cô ấy tham gia hoạt động, hơn nữa, chữ “Em” kia, khiến Lê Sơ Vũ lập tức cảnh giác.
Doãn Kính Lam nhanh chóng trở lại, cô ấy vội bỏ chiếc đĩa vào túi xách, đóng ngăn kéo lại.
Về đến nhà, việc đầu tiên cô ấy làm là bật máy tính, mở chiếc CD ra.
Những bức ảnh bên trong rất hoàn hảo, nhưng lại khiến cô ấy như bị sét đánh.
Cô ấy vừa run rẩy, vừa tự nói với chính mình, cái này chẳng thể hiện điều gì cả, người cầm máy ảnh theo bản năng sẽ tìm kiếm cảnh đẹp. Hôm ấy, Lê Diệp mặc một bộ sườn xám thanh lịch, đoan trang động lòng người, nếu cô ấy là nhiếp ảnh gia, thì cũng sẽ bị cô hấp dẫn.
Nhưng cô ấy còn chưa tự động viên mình xong thì Doãn Chính Đạc đã phóng ô tô đến, không hề bảo người làm gọi cô ấy xuống nhà mà lên thẳng tầng trên.
Trong lòng cô ấy còn có chút hy vọng, rằng anh đến để giải thích ngọn nguồn với mình. Nhưng cửa vừa mở, anh đã chìa tay ra, chỉ nói đúng một câu, “Đưa thứ kia cho anh.”
Cô ấy đứng yên, anh đi thẳng vào trong, lấy chiếc CD từ trong máy tính ra rồi quay lại.
Dứt khoát, tuyệt tình. Cô ấy muốn giả ngốc cũng không được, đi theo anh, “Chẳng lẽ anh không cần giải thích một chút sao! Chỗ ảnh đó là cái gì?”
Sự tức giận của anh không hề ít hơn cô ấy, anh chẳng quay đầu, “Anh nghĩ đáp án đã rõ ràng rồi.”
“Tại sao anh không nói rõ ràng, biết em xem sẽ hiểu lầm mà!”
Lời nói của anh thật sự lạnh lùng, “Không phải hiểu lầm, điều em nghĩ, chính là sự thật.”
Từ đó về sau, Doãn Chính Đạc không tới đưa đón Lê Sơ Vũ nữa, khoảng một năm trời, anh không đến nhà họ Lê.
Lúc đầu mọi người còn không phải hiện ra, sau đó mới cảm thấy hai người họ hơi lạ thường, hỏi thì Sơ Vũ chỉ nói Doãn Chính Đạc bận công việc, sau đó thì cô ấy toàn trốn tránh.
Từ Mạn hỏi con gái một lần, cô ấy kích động đến nỗi bật khóc, nhưng lại chẳng chịu nói gì. Người từng trải sẽ biết như vậy là có ý gì, hôn nhân đại sự, có thể thúc đẩy thì không gì tốt hơn, nhưng không thành, thì người làm mẹ cũng khó mà cưỡng cầu được.
Mọi chuyện dịu đi, lại đến lễ đại thọ của bà cụ. Hằng năm, đó là ngày quan trọng nhất của cả nhà. Nếu Doãn Chính Đạc không muốn xuất hiện thì ngày đó cũng nhất định sẽ đến.
Quả nhiên, hôm ấy, anh đến. Anh mặc một bộ âu phục đen, không cố tình để quá long trọng, nhưng lại thành tiêu điểm của sự chú ý.
Lê Sơ Vũ mang cho anh loại rượu anh thích, hỏi anh đã có bạn nhảy chưa. Ngay từ đầu, họ đã lạnh nhạt như nước, thời điểm tốt nhất cũng không hề mặn mà hơn, lúc hết cũng vô cùng im lặng.
Doãn Chính Đạc nhìn cô ấy một cái. Cô ấy đã xem ảnh, cô ấy cũng rõ ràng chuyện gì xảy ra, nhưng cô ấy không tranh cãi ầm ĩ, cũng không mang hận đổ lên đầu người con gái kia, dựa vào điểm này, Doãn Chính Đạc không hề ghét cô ấy.
Theo thường lệ, người nhà họ Lê sẽ khiêu vũ mở màn, cô ấy không có bạn nhảy, vẫn đứng bên cạnh anh, khiến nhiều người nhìn ngó. Nghĩ vậy, anh cầm tay cô ấy, bắt đầu một điệu nhảy.
Vốn muốn dẫn bạn trai đến, nhưng Lê Diệp lại lẻ loi một mình, thế nên cô vẫn chui trong một góc uống rượu với tâm trạng chán chường.
Chơi một lát, Lê Tuyết Ca nhìn thấy cô, liền đi đến bên cạnh, “Bạn trai đâu? Sao lại ngồi uống rượu giải sầu một mình thế này?”
Lê Diệp lắc đầu, chỉ nói Hạ Tùng Đào có việc không đến được.
Thật ra họ cãi nhau không lâu trước đó, anh ta nhất quyết không chịu cùng cô đến tham dự.
Lê Diệp được nhà họ Lê nhận nuôi, danh thì là người giàu có, nhưng phận thì không thể lập tức thay đổi. Trên thực tế, cô chưa bao giờ cho rằng mình là tiểu thư nhà họ Lê.
Thân phận thật sự của cô là gì, cô chưa từng quên.
Cô không cần quần áo đắt tiền, chỉ có vài bộ là do bà mua cho cô để mặc lúc tham gia sự kiện. Cô cũng không có đồ trang sức, có vài món là do bà tặng, vài món do Tuyết Ca không dùng nữa cho cô.
Điều duy nhất khác trước, chính là cô phải sửa lại tên, đổi sang ở một nơi xa hoa, nhưng đây không phải nhà của cô.
Hạ Tùng Đào lại không nghĩ vậy. Trong lòng anh ta có khoảng cách với cô. Trước kia, anh ta chỉ hay nói đùa, nhưng dần dần, thái độ của anh ta thật sự đã thay đổi.
Không lâu trước đó, cô lấy được danh hiệu thi đua, trên trường cũng dán thông báo khen thưởng. Cô nhận được quà, vui mừng đi tìm anh ta, nhưng khi anh ta nhìn thấy chiếc vòng kim cương xa xỉ thì lại tỏ vẻ mất hứng.
Lê Diệp cãi nhau với anh ta một trận, mới biết chiếc vòng không phải do anh ta tặng, quà anh ta chuẩn bị là hai vé xem phim.
Vòng cổ sang quý, cô lại không biết trả về thế nào, ném đi thì lại không dám, cô đành phải nhận lấy trước đã.
Hạ Tùng Đào nghĩ cô ở trên cao thì không với được, cho nên lạnh nhạt với cô. Cô giận anh ta không hiểu mình, giải thích nhiều hóa mỏi mệt.
Lê Diệp không địch lại độ nặng của rượu, uống một chút mà đã thấy mặt nóng lên, cô nhìn thấy Lê Thiên Tố lại gần và gọi cô, “Muốn ra ngoài chơi không?”
Nơi này quá ầm ĩ, Lê Diệp muốn đi, nhưng lại hơi nặng người. Lê Thiên Tố thấy cô không nói không, liền ra gọi Sơ Vũ và Doãn Chính Đạc.
Mấy người đi cùng nhau, không ai phản đối, Doãn Chính Đạc liền lái xe đưa họ đến Hạm Bích Các.
Trên đường, anh nhìn cô gái nằm ở ghế sau với khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt chợt lộ ra vẻ ủ rột.
Lúc ăn sáng, Lê Thiên Tố nhìn thấy kiểu ăn vận đó của cô ấy, liền chế nhạo, “Ai không biết còn tưởng em đi thi tuyển hoa hậu đấy, ăn mặc thế này này.”
Trên mặt Lê Sơ Vũ lập tức hiện một đám mây hồng.
Người giúp việc vừa vào liền nói, “Lão phu nhân, cậu hai Doãn đến ạ!”
Nghe vậy, Lê Thiên Tố và Lê Sơ Vũ cùng đặt đũa xuống rồi đứng dậy. Chỉ chốc lát, Doãn Chính Đạc đã vào, cả cây đồ trắng thoải mái, trông tự nhiên hơn ngày thường nhiều, dáng vẻ cũng không lạnh lùng như mọi khi.
Lê Sơ Vũ nhìn mọi người trong nhà, “Anh hai đồng ý đến trường xem cháu thi đấu…”
Nói xong, cô ấy bước đến, kéo cánh tay Doãn Chính Đạc.
Mọi người trong nhà có phản ứng rất khác nhau.
Nhánh thứ ba đương nhiên là vui vẻ nhất. Con gái họ nỗ lực như vậy, nhìn điệu bộ kia ắt hẳn đã được Doãn Chính Đạc để ý. Lê Thiên Tố và chi thứ hai thì tỏ vẻ căm giận. So thế nào cô ta cũng không thua Lê Sơ Vũ, giờ lại bị cô ấy nẫng tay trên, nói kiểu gì cũng không cam tâm. Về phần nhánh cả, toàn bộ đều một thái độ bàng quan. Tuyết Ca còn quá nhỏ, căn bản là không hợp với Doãn Chính Đạc, vì vậy họ không hề chú ý đến Doãn Chính Đạc. Bà cụ thì vẫn thích thuận theo tự nhiên, lũ trẻ có chuyện của chúng, bà không muốn can thiệp cứng rắn.
*Anh em họ ở Trung Quốc xưng hô theo tuổi chứ không theo địa vị, cho nên Tuyết Ca là con ông cả nhưng vẫn phải gọi mấy cô kia là chị nhé.
Còn một người không hề có lập trường cá nhân, chính là người nãy giờ vẫn không ngẩng đầu, Lê Diệp.
Cô không tham gia trận đấu bóng rổ, cô cũng không định đi xem. Hôm nay cô muốn đến quán bánh bao làm đỡ, vậy nên cô vội ăn xong bữa sáng, xách ba lô lên rồi nói với bà cụ, “Bà ơi, cháu ăn xong rồi ạ, cháu ra ngoài đây.”
Bà cụ nhìn cô, “Đi đi, trên đường nhớ cẩn thận.”
Lê Diệp đáp lời rồi chào mọi người và ra ngoài.
Thấy cô đi, Doãn Chính Đạc cũng đưa Lê Sơ Vũ ra ngoài.
Ngoài cổng, Doãn Chính Đạc vừa lái xe ra thì nhìn thấy Lê Diệp đứng cạnh một chiếc xe máy. Người lái xe chính là người thanh niên cao gầy kia, cả người trông bụi bặm, vừa nhìn đã biết là thành phần bất hảo.
Ngồi ở ghế phụ, Lê Sơ Vũ nhìn rồi cười, “Là Lê Diệp cả bạn trai…”
Lời còn chưa dứt, Doãn Chính Đạc đã phóng xe vút qua chiếc xe máy kia.
Nhìn bóng dáng càng ngày càng nhỏ ở phía sau, Lê Sơ Vũ thở dài, “Thật ra được như Diệp Diệp lại tốt… Bạn trai nó rất thương yêu nó. Hai người ấy từ nhỏ đã ở cạnh nhau rồi.”
Anh lái xe nhanh hơn, Lê Sơ Vũ cảm thấy lo lắng, liền nắm chặt tay vịn, “Anh hai…anh đừng lái xe nhanh như vậy…”
Anh ngoảnh mặt làm ngơ, lao đi vun vút. Đến trường, Lê Sơ Vũ đã sợ tới mức đầu đổ đầy mồ hôi.
Trận đấu nhanh chóng bắt đầu. Anh ngồi trên khán đài, thu hút vô số ánh mắt. Anh lại chẳng mảy may, vẫn như đang ngồi ở chỗ không người, không mấy hòa hợp với bầu không khí náo nhiệt của trận bóng.
Biểu hiện của Lê Sơ Vũ khá hời hợt. Mỹ nữ xinh đẹp chỉ cần xuất hiện để cho người ta ngắm là được rồi. Đa số khán giả ở đây đến là để ngắm người đẹp, người chỉ đơn thuần đến xem đấu bóng, sẽ chẳng đến xem trận này.
Hiệp một nhanh chóng kết thúc. Bất chợt, Doãn Chính Đạc nghe thấy có giọng nói quen thuộc gọi tên mình…
Nghiêng đầu, đuôi lông mày anh hơi nhướng lên.
“Anh hai Doãn.” Vất vả lắm mới chen được vào đám đông, Lê Diệp hổn hển gọi anh.
Nếu nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên cô gọi anh như vậy. Cô đi vội, trán lấm tấm mồ hôi. Vì ồn ào, cô chỉ có thể ghé sát vào nói với anh.
Hơi thở ấm áp vương quanh tai, anh cảm thấy máu trong người đột ngột xông ngược lên. Đột nhiên, Doãn Chính Đạc đứng dậy, sắc mặt căng cứng lạ thường.
Lê Diệp ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn mình rất nhiều, anh cúi đầu, nghiêng tai, “Em nói gì cơ?”
Lê Diệp thấy anh có vẻ chưa nghe rõ, liền sốt ruột kéo anh ra ngoài khán đài.
Anh nhìn cổ tay mình, nơi được bàn tay nhỏ của cô nắm lấy, lại cảm thấy thật ra bàn tay cô rất có lực.
Đến một nơi vắng người, có nói chuyện cũng có thể nghe rõ, Lê Diệp buông anh ra, lấy một lọ thuốc từ trong ba lô ra, đưa cho anh, “Thím ba bảo em mang đến, sáng nay hai người đi vội quá, Sơ Vũ quên không mang đi.”
Thể chất Sơ Vũ không tốt, phải uống thuốc đúng giờ hằng ngày, sáng nay chỉ lo trang điểm, để quên thuốc ở nhà. Từ Mạn chạy ra ngoài đưa thuốc thì cô ấy đã đi rồi, vừa thấy Lê Diệp, bà ta liền bảo cô tiện đường mang đi.
Doãn Chính Đạc nhìn lọ thuốc, “Chỉ có việc này?”
Lê Diệp nhìn Hạ Tùng Đào đang đứng chờ ở cách đó không xa, “Dạ, anh nhớ nhắc Sơ Vũ uống đúng giờ nhé, anh hai, em phải đi đây.”
Giọng nói dịu nhẹ vẫn còn quấn bên tai, ánh mắt anh trượt đi, dừng trên làn da nhẵn mịn không thấy lỗ chân lông… Anh đứng đờ ra, trái tim đập mạnh trong lồng ngực.
Doãn Chính Đạc nhìn theo bóng cô chạy về phía chàng trai kia mà không buồn ngoảnh đầu lại. Hai người lên một chiếc xe máy, cô vẫn ôm chặt lấy thắt lưng người kia.
Trong sân truyền đến những tiếng ồn ào, anh quay đầu lại, thấy một người chạy ra, “Làm sao bây giờ! Sơ Vũ bị thương rồi!”
Lúc trước, Lê Diệp bị thương khi đi học, giờ Lê Sơ Vũ cũng bị thương, trên dưới nhà họ Lê đều nói nhà mình phạm vào cái gì đó, nếu không sao lại liên tiếp gặp chuyện không may như vậy.
May là Lê Sơ Vũ không bị thương nặng, chụp phim xong thì thấy xương cốt không sao, chỉ một thời gian nữa là hồi phục, cũng sẽ không có ảnh hưởng về sau nào.
Nhưng từ ngày đó, mỗi buổi sáng Doãn Chính Đạc đều đến đón cô ấy tới trường, buổi chiều lại đưa cô ấy về. Kiểu thân thiết đó, rõ là muốn công khai quan hệ.
Có một buổi chiều, mấy chị em nhà họ Lê túm tụm lại cùng nhau uống trà. Lê Thiên Tố thấy Lê Sơ Vũ ôm máy tính xem các loại nước hoa cho đàn ông mà mặt mũi hồng cả lên, bèn nói, “Sơ Vũ, em định mua cho ai à?”
Cô ấy thẹn thùng cười, “Định mua cho anh hai Doãn, sắp sinh nhật anh ấy rồi.”
“Em cả anh ấy, đang yêu nhau à?” Lê Thiên Tố hỏi thẳng.
“Ôi trời!” Lê Sơ Vũ đỏ mặt, “Sao lại hỏi thế, không đâu!”
So với thừa nhận, phủ nhận càng khiến người khác mơ màng, Lê Tuyết Ca ngồi bên cạnh ăn bánh ngọt nói, “Yêu thật thì cứ nhận thôi, thật ra chị cả anh hai đẹp đôi mà, nhỉ, chị Diệp Diệp?”
Đột nhiên bị hỏi, Lê Diệp nhìn Sơ Vũ. Cô ấy trắng trẻo, đôi mắt to trong động lòng người, mấy cô gái nhà họ Lê đều đẹp, nhưng quả thật Lê Sơ Vũ là đẹp nhất.
Sự hiểu biết về Doãn Chính Đạc của cô, chỉ giới hạn trong việc nghe người khác nói, nhưng ai cũng nói anh rất xuất sắc, gia thế hoàn hảo, phương diện nào cũng ổn. Anh và Sơ Vũ đứng cạnh nhau, quả thật là một bức họa đẹp mắt.
Gật gật đầu, Lê Diệp còn nói, “Đúng vậy, thật sự rất đẹp đôi.”
Lê Sơ Vũ đỏ mặt, “Thôi, đừng trêu chị nữa, thật sự không có yêu đương gì hết mà.”
Lê Thiên Tố thì trừng mắt liếc Lê Diệp, “Chẳng lẽ mấy đứa nghĩ đẹp đôi thì nên ở bên nhau sao? Biết xem như vậy, sao không đi làm thầy bói đi!”
“Mọi người chỉ nói đùa thôi mà.” Lê Sơ Vũ cười cười xoa dịu.
Sau đó, đến sinh nhật Doãn Chính Đạc, Lê Sơ Vũ tặng anh một lọ nước hoa nam, không quá đắt tiền, nhưng lại được lựa chọn rất kĩ càng.
Anh nhận, còn mời cô ấy đi ăn.
Lê Sơ Vũ nhìn anh xắt thịt bò ình, bỗng nhiên cười hỏi, “Anh hai, mấy hôm trước, Thiên Tố có hỏi em một câu, em không biết nên trả lời chị ấy thế nào.”
Anh ngẩng đầu, chờ cô ấy nói tiếp.
“Chị ấy hỏi em…” Khuôn mặt đỏ ửng rất đáng yêu, Lê Sơ Vũ mở to đôi mắt sáng như sao, “Em và anh, có tính là đang yêu nhau không…”
Doãn Chính Đạc không tỏ vẻ gì đặc biệt, tiếp tục xắt thịt bò, “Em trả lời thế nào?”
Tim Lê Sơ Vũ đập thình thịch, “Em nói là không…”
Anh không đáp lời, như thể miếng thịt bò trên đĩa còn hấp dẫn hơn cô ấy vậy.
Ngồi ăn mà bồn chồn, cô ấy quyết định “rèn sắt khi còn nóng”, nhìn anh chăm chú, “Tuyết Ca, cả Diệp Diệp nữa, hai đứa đều nói…em và anh rất đẹp đôi.”
Rốt cuộc anh cũng dừng việc xắt thịt lại, đưa mắt nhìn cô ấy.
Lê Sơ Vũ cảm thấy khuôn mặt như bị lửa thiêu, ánh mắt nhìn anh vô cùng chăm chú, “Anh hai…chân của em cũng đỡ nhiều rồi, sau này, anh có thể đến đưa đón em tiếp không?”
Thấy anh không nói lời nào, cô ấy lại nói, “Ý của em là, lần đó em bị ngã là do em không cẩn thận, anh không phải thấy áy náy với em. Anh hai, không bởi cảm giác đó, chỉ đơn thuần, là vì em, anh có đồng ý mỗi ngày đưa em đi học không?”
Đã từng được thổ lộ bằng phương thức mãnh liệt hơn, lúc này, Doãn Chính Đạc vô cùng bình tĩnh. Anh đặt dao nĩa xuống, nhấp một ngụm rượu. Thật ra, đáp án đã rất rõ ràng trong đầu anh, nhưng anh không muốn nói ra ngay.
Anh nhìn cô gái ngồi đối diện, những yêu cầu của một người đàn ông đối với mẫu bạn gái, cô đều có cả, dịu dàng, ngoan ngoãn, xinh đẹp, thanh thoát, có học thức, có gia thế. Mọi thứ cô đều có, anh đầu còn lý do không vừa lòng?
Ngay chính anh cũng không nói ra được một lý do để không nhận lời, cho nên, anh hoài nghi khả năng phán đoán của mình có chút vấn đề.
Nếu khả năng phán đoán có vấn đề, anh sẽ không để mình làm bừa. Anh lấy khăn ăn, lau lau miệng, không trả lời cũng không phủ nhận, mà đứng dậy, “Anh đưa em về.”
Đêm đó, Lê Sơ Vũ mất ngủ, Doãn Chính Đạc cũng không thể chợp mắt.
Còn người con gái liên quan, lại hoàn toàn không biết, cả đêm say trong giấc mộng.
Tuy rằng không nói rõ, nhưng Doãn Chính Đạc vẫn đưa đón Lê Sơ Vũ, hành động như vậy vô hình chung là đã đồng ý. Lê Sơ Vũ vô cùng vui mừng, vẻ hạnh phúc trên gương mặt không thể giấu nổi. Cô ấy quá toàn tâm với mối quan hệ này, nỗi vui sướng ấy cũng khiến cô ấy phát hiện ra, mình đã yêu người đàn ông ấy sâu đậm nhường nào.
Thời gian cứ thế trôi qua, từ những ngày bối rối ban đầu, dần dần, Lê Sơ Vũ phát hiện ra, mối tình này không hề xác định như mình muốn.
Cô ấy vốn không hề có được Doãn Chính Đạc, mà anh cũng chưa từng thuộc về cô ấy.
Có khi anh đi công tác, một tuần thậm chí là nửa tháng, anh chẳng gọi điện thoại cho cô ấy, về lúc nào cô ấy cũng không biết. Chỉ có lúc rảnh rỗi, anh nghĩ đến thì mới tới nhà họ Lê, hoặc là đón cô ấy đi, hoặc là ở lại chốc lát rồi đi luôn.
Lê Sơ Vũ tự nhận mình là người thông minh, nhưng cô ấy lại không hiểu được tâm tình Doãn Chính Đạc.
Hình như anh có thích cô ấy, nếu không sao lại cứ đưa đón cô ấy đi học, còn có thể đến nhà hàng mua đồ ăn cho cô ấy. Với Tuyết Ca, Thiên Tố, và Lê Diệp, anh chưa từng như vậy.
Nhưng lại hình như là anh không thích cô ấy, anh chưa bao giờ thân mật với cô ấy, ngay cả một cái nắm tay cũng không có. Anh chưa từng nói lời thật lòng nào cả, ví dụ như anh thích cô ấy, ví dụ như quan hệ của họ là gì, ví dụ như, hành động của anh là đang theo đuổi cô ấy.
Càng không hiểu, lại càng không kiềm chế được mà đoán mò, càng khó bề phân biệt, lại càng bị hấp dẫn mà không thoát ra nổi.
Lê Sơ Vũ rơi vào vòng xoáy lớn, biết rõ nguy hiểm, nhưng không thể điều khiển mình được.
Tuy rằng cô ấy không quá chắc chắn, nhưng cũng không sốt ruột, vì Doãn Chính Đạc không giống như những tay công tử nhà giàu khác. Quen anh đã lâu, cô ấy chưa từng thấy anh có phụ nữ bên cạnh, càng không thấy anh thân mật với người phụ nữ nào, cho nên đối với anh, có lẽ, chinh phục được anh thì vấn đề chính là thời gian.
Lê Sơ Vũ không ngờ, thời gian không giúp cô ấy chinh phục được Doãn Chính Đạc, mà lại khiến thái độ của anh với cô ấy mỗi lúc một lạnh nhạt.
Cô ấy không nghĩ ra mình làm gì khiến anh không hài lòng. Anh xuất sắc, từ nhỏ cô đã được nghe người khác khen, nhà họ Lê có kém nhà họ Doãn một chút, nhưng vẫn là dòng dõi vương giả. Cô ấy càng nghĩ càng không biết rốt cuộc mình phải làm gì.
Cho đến một ngày, cô ấy không được mời mà tới thẳng nhà họ Doãn.
Doãn Chính Đạc đang đi làm, cô ấy muốn thân thiết hơn với người nhà anh. Ít nhất thì cô ấy có thể hiểu thêm một số nét tính cách của anh, thứ hai, người nhà anh thích cô ấy, không biết chừng sẽ có ảnh hưởng đến anh.
Cô ấy và người nhà họ Doãn trò chuyện rất vui vẻ, biểu hiện của họ cũng rõ ràng là có thích cô ấy, Doãn Kính Lam còn đưa cô ấy lên phòng Doãn Chính Đạc thăm quan.
Căn phòng gọn gàng, ngăn nắp, ngập tràn mũi cô ấy là hương thơm thuộc về anh, gợi lên khát vọng muốn bước vào thế giới của anh.
Nhân lúc Doãn Kính Lam tránh đi, cô ấy tò mò mở ngăn kéo bàn của Doãn Chính Đạc ra, bên trong bày đầy thiết bị chụp ảnh, rất chuyên nghiệp.
Cô ấy lật xem tất cả lưu trữ ảnh. Anh là người làm việc rất khoa học, đĩa CD đều được xếp theo thứ tự thời gian.
Cô ấy lật một lúc, chẳng mấy chốc tìm được đến tập ảnh vào khoảng thời gian cô ấy tham gia hoạt động. Nhưng không thấy chiếc đĩa đâu, cô ấy tìm thế nào cũng không ra.
Khép ngăn kéo lại, cô ấy nghĩ anh đã đánh mất, thuận tay mở ngăn kéo bên cạnh, bên trong có một chiếc hộp nhỏ. Cô ấy mở ra, trong hộp có một chiếc đĩa CD.
Cô ấy nghĩ là một chiếc đĩa với nội dung khác, không định xem, nhưng nhìn bìa đĩa bên ngoài không hề giống những chiếc đĩa khác, bên trên không có hình ảnh gì mà chỉ có một hàng chữ do chính anh viết.
08.09.26, Em.
Con gái luôn nhạy cảm, ngày tháng trùng với hôm cô ấy tham gia hoạt động, hơn nữa, chữ “Em” kia, khiến Lê Sơ Vũ lập tức cảnh giác.
Doãn Kính Lam nhanh chóng trở lại, cô ấy vội bỏ chiếc đĩa vào túi xách, đóng ngăn kéo lại.
Về đến nhà, việc đầu tiên cô ấy làm là bật máy tính, mở chiếc CD ra.
Những bức ảnh bên trong rất hoàn hảo, nhưng lại khiến cô ấy như bị sét đánh.
Cô ấy vừa run rẩy, vừa tự nói với chính mình, cái này chẳng thể hiện điều gì cả, người cầm máy ảnh theo bản năng sẽ tìm kiếm cảnh đẹp. Hôm ấy, Lê Diệp mặc một bộ sườn xám thanh lịch, đoan trang động lòng người, nếu cô ấy là nhiếp ảnh gia, thì cũng sẽ bị cô hấp dẫn.
Nhưng cô ấy còn chưa tự động viên mình xong thì Doãn Chính Đạc đã phóng ô tô đến, không hề bảo người làm gọi cô ấy xuống nhà mà lên thẳng tầng trên.
Trong lòng cô ấy còn có chút hy vọng, rằng anh đến để giải thích ngọn nguồn với mình. Nhưng cửa vừa mở, anh đã chìa tay ra, chỉ nói đúng một câu, “Đưa thứ kia cho anh.”
Cô ấy đứng yên, anh đi thẳng vào trong, lấy chiếc CD từ trong máy tính ra rồi quay lại.
Dứt khoát, tuyệt tình. Cô ấy muốn giả ngốc cũng không được, đi theo anh, “Chẳng lẽ anh không cần giải thích một chút sao! Chỗ ảnh đó là cái gì?”
Sự tức giận của anh không hề ít hơn cô ấy, anh chẳng quay đầu, “Anh nghĩ đáp án đã rõ ràng rồi.”
“Tại sao anh không nói rõ ràng, biết em xem sẽ hiểu lầm mà!”
Lời nói của anh thật sự lạnh lùng, “Không phải hiểu lầm, điều em nghĩ, chính là sự thật.”
Từ đó về sau, Doãn Chính Đạc không tới đưa đón Lê Sơ Vũ nữa, khoảng một năm trời, anh không đến nhà họ Lê.
Lúc đầu mọi người còn không phải hiện ra, sau đó mới cảm thấy hai người họ hơi lạ thường, hỏi thì Sơ Vũ chỉ nói Doãn Chính Đạc bận công việc, sau đó thì cô ấy toàn trốn tránh.
Từ Mạn hỏi con gái một lần, cô ấy kích động đến nỗi bật khóc, nhưng lại chẳng chịu nói gì. Người từng trải sẽ biết như vậy là có ý gì, hôn nhân đại sự, có thể thúc đẩy thì không gì tốt hơn, nhưng không thành, thì người làm mẹ cũng khó mà cưỡng cầu được.
Mọi chuyện dịu đi, lại đến lễ đại thọ của bà cụ. Hằng năm, đó là ngày quan trọng nhất của cả nhà. Nếu Doãn Chính Đạc không muốn xuất hiện thì ngày đó cũng nhất định sẽ đến.
Quả nhiên, hôm ấy, anh đến. Anh mặc một bộ âu phục đen, không cố tình để quá long trọng, nhưng lại thành tiêu điểm của sự chú ý.
Lê Sơ Vũ mang cho anh loại rượu anh thích, hỏi anh đã có bạn nhảy chưa. Ngay từ đầu, họ đã lạnh nhạt như nước, thời điểm tốt nhất cũng không hề mặn mà hơn, lúc hết cũng vô cùng im lặng.
Doãn Chính Đạc nhìn cô ấy một cái. Cô ấy đã xem ảnh, cô ấy cũng rõ ràng chuyện gì xảy ra, nhưng cô ấy không tranh cãi ầm ĩ, cũng không mang hận đổ lên đầu người con gái kia, dựa vào điểm này, Doãn Chính Đạc không hề ghét cô ấy.
Theo thường lệ, người nhà họ Lê sẽ khiêu vũ mở màn, cô ấy không có bạn nhảy, vẫn đứng bên cạnh anh, khiến nhiều người nhìn ngó. Nghĩ vậy, anh cầm tay cô ấy, bắt đầu một điệu nhảy.
Vốn muốn dẫn bạn trai đến, nhưng Lê Diệp lại lẻ loi một mình, thế nên cô vẫn chui trong một góc uống rượu với tâm trạng chán chường.
Chơi một lát, Lê Tuyết Ca nhìn thấy cô, liền đi đến bên cạnh, “Bạn trai đâu? Sao lại ngồi uống rượu giải sầu một mình thế này?”
Lê Diệp lắc đầu, chỉ nói Hạ Tùng Đào có việc không đến được.
Thật ra họ cãi nhau không lâu trước đó, anh ta nhất quyết không chịu cùng cô đến tham dự.
Lê Diệp được nhà họ Lê nhận nuôi, danh thì là người giàu có, nhưng phận thì không thể lập tức thay đổi. Trên thực tế, cô chưa bao giờ cho rằng mình là tiểu thư nhà họ Lê.
Thân phận thật sự của cô là gì, cô chưa từng quên.
Cô không cần quần áo đắt tiền, chỉ có vài bộ là do bà mua cho cô để mặc lúc tham gia sự kiện. Cô cũng không có đồ trang sức, có vài món là do bà tặng, vài món do Tuyết Ca không dùng nữa cho cô.
Điều duy nhất khác trước, chính là cô phải sửa lại tên, đổi sang ở một nơi xa hoa, nhưng đây không phải nhà của cô.
Hạ Tùng Đào lại không nghĩ vậy. Trong lòng anh ta có khoảng cách với cô. Trước kia, anh ta chỉ hay nói đùa, nhưng dần dần, thái độ của anh ta thật sự đã thay đổi.
Không lâu trước đó, cô lấy được danh hiệu thi đua, trên trường cũng dán thông báo khen thưởng. Cô nhận được quà, vui mừng đi tìm anh ta, nhưng khi anh ta nhìn thấy chiếc vòng kim cương xa xỉ thì lại tỏ vẻ mất hứng.
Lê Diệp cãi nhau với anh ta một trận, mới biết chiếc vòng không phải do anh ta tặng, quà anh ta chuẩn bị là hai vé xem phim.
Vòng cổ sang quý, cô lại không biết trả về thế nào, ném đi thì lại không dám, cô đành phải nhận lấy trước đã.
Hạ Tùng Đào nghĩ cô ở trên cao thì không với được, cho nên lạnh nhạt với cô. Cô giận anh ta không hiểu mình, giải thích nhiều hóa mỏi mệt.
Lê Diệp không địch lại độ nặng của rượu, uống một chút mà đã thấy mặt nóng lên, cô nhìn thấy Lê Thiên Tố lại gần và gọi cô, “Muốn ra ngoài chơi không?”
Nơi này quá ầm ĩ, Lê Diệp muốn đi, nhưng lại hơi nặng người. Lê Thiên Tố thấy cô không nói không, liền ra gọi Sơ Vũ và Doãn Chính Đạc.
Mấy người đi cùng nhau, không ai phản đối, Doãn Chính Đạc liền lái xe đưa họ đến Hạm Bích Các.
Trên đường, anh nhìn cô gái nằm ở ghế sau với khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt chợt lộ ra vẻ ủ rột.
Bình luận facebook