• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu (2 Viewers)

  • Chương 117

Khách sạn. Trong phòng, thằng nhóc nãy giờ còn không biết chuyện gì đã ngủ khì.
Trải qua cơn long đong, cuối cùng nó cũng trở về bên cạnh bố mẹ. Nó không biết rằng, suýt chút nữa, nó sẽ mãi mãi lướt qua bố mẹ ruột của mình.
Doãn Chính Đạc gọi rất nhiều đồ ăn và đồ dùng trẻ em đến. Trước đây anh cũng từng chăm sóc Đoan Đoan, nhưng con bé đã chạy lăng xăng được rồi, muốn gì cũng có thể biểu đạt, anh trông cũng không sợ xảy ra chuyện gì. Còn đứa trẻ trước mặt anh, hình như còn chưa biết nói, lúc quấy thì tuyệt đối không nghe lời, tiếng khóc nghe cực kỳ ghê gớm.
Lê Diệp nấu tạm cho thằng bé chút cháo, nó ăn thun thút từng thìa một, tạm thời quên mất cảm giác sợ hãi khi thay đổi hoàn cảnh sống.
Cô bế thằng nhỏ, điệu bộ hoàn toàn là của một người mẹ, toàn thân toát lên ánh quang chói lọi.
Cô rất vui sướng, ôm Hi Hi không chịu buông tay, vẫn liên tục gọi thằng bé, “Hi Hi, mẹ đây.”
Mơ mơ màng màng, đưa mắt nhìn mẹ một cái, Hi Hi hoàn toàn vô tư, không hề hay biết nó khiến hai người lớn chật vật thế nào.
Doãn Chính Đạc ở bên cạnh, đưa tay khẽ véo véo tai thằng nhỏ, nó lập tức í éo kêu, vậy là cô liền đẩy anh ra, “Anh đừng làm đau Hi Hi.”
Anh thấy người phụ nữ này mới đó mà đã lật mặt thì không vui chút nào, “Làm gì có đứa con trai nào lại mang cái tên con gái thế chứ.”
Cô không quan tâm đến anh. Hình như Hi Hi nhận ra cô, hễ là cô bế nó thì nó sẽ không khóc, thậm chí nếu đùa thì nó sẽ cười.
Anh ngồi yên, ra chiều nghiêm túc suy nghĩ, “Ngày trước ông nội nói, đời con anh, đặt tên là phải có chữ “trường”, hay gọi nó là… Doãn Trường Phi đi.”
Bỗng nhiên Hi Hi nháo nhác lên, tay chân quẫy đạp lung tung không ngừng.
Lê Diệp liếc mắt nhìn Doãn Chính Đạc một cái, “Hi Hi không cần đổi tên.”
“Doãn Hi Hi?” Anh nhíu mày, “Cái tên gì thế không biết, con trai mà bị gọi thế thì người ta cười cho.”
Lê Diệp không đáp lời. Thằng nhỏ vẫn mang họ Lê của cô, cô cũng không nghĩ tới việc cho nó về nhận tổ tông. Có điều, hiện giờ anh đã biết đến sự tồn tại của thằng bé, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tay. Mà sau này, giữa họ không chừng sẽ phát sinh thêm nhiều ràng buộc, cô muốn ra đi toàn mạng, gần như là không thể.
“Doãn Trường Phi cũng không dễ nghe lắm.” Anh cân nhắc, “Về thì hỏi ông nội vậy, chắc là ông sẽ đặt được rất nhiều.”
Lê Diệp bế Hi Hi thật chặt. Quay về nhà họ Doãn là chuyện cô không muốn. Vốn dĩ cô không có chỗ đứng, huống hồ đưa cả Hi Hi về. Người nhà họ sẽ có thái độ gì với Hi Hi thì cô không dám chắc, có nhiều điều có thể, nhưng cô không dám ôm hy vọng, nếu được, cô mong Hi Hi được sống những ngày bình yên.
Hiện tại không phải là thời điểm để nhắc đến chuyện đưa thằng bé về nhà, Doãn Chính Đạc không tiếp tục nữa. Xoa xoa cái đầu nhỏ của thằng bé, trước đây anh không dám chắc chắn, nhưng giờ thì anh lại cảm thấy nó thật sự như được khắc ra từ cùng một khuôn với mình, giống hệt mình trước đây.
Nằm trong vòng tay quen thuộc, Hi Hi ăn no rồi chìm vào giấc ngủ lần hai. Lê Diệp ru nó, một giây cũng không muốn buông tay.
Doãn Chính Đạc nằm bên cạnh. Đi lại cả một đêm, lúc này anh thật sự cảm thấy mệt mỏi, nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm giác an tâm.
Tay ôm thằng nhỏ, thấy anh mệt mỏi, cô kéo chăn đắp cho anh, “Anh ngủ đi.”
Doãn Chính Đạc không muốn ngủ, chống tay vào thái dương nghiêng người nhìn mẹ con cô. Không chỉ có cô sợ đây là giấc mộng, mà cả anh cũng vậy. Việc tốt đẹp như vậy, trước kia chỉ có thể xảy ra trong giấc mơ.
Lê Diệp nhìn anh, “À đúng rồi, bác sĩ Aillen…anh định thế nào?”
Doãn Chính Đạc hỏi lại cô, “Em nói xem?”
Lê Diệp cũng không biết phải làm sao. Quả thật bà ta đã giúp đỡ cô rất nhiều, chỉ bởi tính ích kỷ mà đã bắt cóc con người khác. Có điều, nhìn thằng bé mũm mĩm, cô lại chẳng thể nói bà ta tội ác tày trời.
Doãn Chính Đạc biết suy nghĩ của cô. Bà bác sĩ kia đúng là đã khiến gia đình họ xa cách, có chết cũng không giải hết hận. Nhưng đứa bé vẫn bình an sống đến hôm nay, lại nhìn khuôn mặt của nó, họ cũng chẳng nỡ xử lý tuyệt tình đến cùng.
Lê Diệp ôm Hi Hi, rồi nhìn anh, “Dừng ở đây đi.”
Anh đưa tay ôm thắt lưng cô, gật gật đầu, “Chúng ta cùng nhau về nhà thôi.”
Lê Diệp đưa mắt nhìn anh một cái, nhưng không nói gì. Áp má vào gương mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ, cô đã thấy đủ đầy rồi. Thằng bé có thể trở lại bên cạnh cô, cô cũng không cầu mong gì hơn nữa.
***
Một đêm trôi qua, ngày mới đến. Trong phòng ngủ, hai người mệt mỏi vẫn đang ngủ say.
Bàn tay chợt âm ấm, Doãn Chính Đạc giật giật đầu mày, mở mắt ra rồi đưa tay lên, phát hiện tay mình ươn ướt.
Anh vội vàng ngồi dậy, lại phát hiện thêm cả vạt áo lẫn cánh tay đều ướt rượt.
Vẩy vẩy nước, anh cúi đầu nhìn tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện đang lấm la lấm lét ngồi đè lên chăn…
Chớp đôi mắt to tròn, Hi Hi nhìn anh. Sau tối hôm qua, hình như có chút thân quen, nó không còn sợ đến mức gào khóc nữa, mà chỉ mím mím môi, không ngừng vỗ bạch bạch xuống tấm đệm thấm đầy nước tiểu của mình.
Doãn Chính Đạc có chút bực mình, chỉ vào nó, “Tè bậy thế này, có còn ngoan nữa không hả?”
Hi Hi càng vỗ mạnh hơn, cả bàn tay đều ướt nhẹp, nó còn bò đến quệt quệt vào người anh.
Anh bế thằng bé lên, trừng mắt dọa nó. Vậy mà Hi Hi lại không sợ, còn giơ tay đập hai cái vào miệng anh.
Doãn Chính Đạc kiềm chế. Anh đưa mắt nhìn Lê Diệp còn đang say giấc. Cả đêm qua cô ôm thằng bé, chắc phải đến gần sáng mới ngủ. Không muốn đánh thức cô, Doãn Chính Đạc một tay bế Hi Hi, một tay cầm đồ ăn ra khỏi phòng ngủ.
Pha một ít sữa bột, thử độ ấm, xong xuôi anh bón cho Hi Hi uống. Thằng nhóc này ăn rất khỏe, tối qua ăn nhiều như vậy mà giờ vẫn ôm bình sữa mút chùn chụt.
Anh vào phòng tắm xả nước ấm, ôm Hi Hi cùng ngồi vào bồn để xối bỏ chỗ nước tiểu trên người.
Đang cầm bình sữa mà Hi Hi vẫn không quên nghịch nước. Ngồi trên người anh, thỉnh thoảng nó lại quẫy quẫy mặt nước, khiến mặt cả hai bố con ướt nhẹp.
Đây là lần đầu tiên anh tắm cho trẻ con. Cơ thể Hi Hi mũm mĩm, cánh tay cẳng chân đều tròn lẳn như ngó sen trắng nõn. Vuốt những ngấn thịt trên người nó, Doãn Chính Đạc chợt cảm thấy, thì ra có một loại cảm giác ruột rà là như vậy. Cho dù nó tè dầm lên người mình, nhưng chỉ cần nhìn thấy đôi mắt đen láy của nó, là anh liền cảm thấy lòng như nở hoa.
Uống hết nửa bình sữa, nhưng trông Hi Hi vẫn như chưa thấy đủ. Doãn Chính Đạc cảm thấy thằng nhỏ này ăn rất được, nếu cứ tiếp tục thì chẳng mấy chốc sẽ thành đứa trẻ mập ú.
Lấy bình sữa đặt sang một bên, anh nhìn Hi Hi, “Đừng uống nữa, Đoan Đoan lớn hơn con nhiều mà cũng không uống nhiều như con.”
Biết đâu được ai là Đoan Đoan, Hi Hi thấy anh cướp mất bình sữa thì nhệch miệng ra trực khóc.
Vội vàng che miệng nó lại, Doãn Chính Đạc sợ nó sẽ đánh thức Lê Diệp, “Đàn ông con trai, sao lại hay khóc thế hả.”
Đàn ông con trai là cái gì nó lại càng không biết, nó chỉ muốn bình sữa, vội nhoài người về phía anh, vẫy vẫy cánh tay đòi lại.
Lúc Lê Diệp tỉnh lại, nkhoong thấy thằng nhỏ đâu, cô lập tức cảm thấy căng thẳng. Nghe thấy tiếng động trong phòng tắm, cô vội vàng chạy vào.
Vừa vào đến cửa, cô đã thấy hai bố con đang làm loạn cả lên.
Hi Hi ngồi trên người Doãn Chính Đạc, tay chân kết hợp để đòi lại bình sữa trong tay anh. Doãn Chính Đạc bịt miệng thằng nhỏ, sợ tiếng kêu của nó sẽ đánh thức Lê Diệp.
“Đừng có kéo! Con bỏ ra cho bố!” Bị con trai tóm lấy tai, Doãn Chính Đạc quát lên.
Có điều, vừa cứu được cái tai thì anh lại bị Hi Hi cắn vào ngón tay. Thằng nhóc này hệt như một con thú nhỏ không thể thu phục, không phút nào chịu im lặng cả.
Thấy anh bị Hi Hi quấn cho không chịu được nữa, Lê Diệp liền bước đến, nhấc thằng bé ra khỏi người anh rồi dạy, “Hi Hi, không được cắn.”
Hi Hi chớp mắt, biết là bị phê bình liền mếu máo, trông như sắp khóc đến nơi.
Doãn Chính Đạc trông thấy dáng vẻ tội nghiệp của thằng nhỏ liền nói, “Thôi, nó cắn có đau đâu… Đưa cho anh đi, còn chưa tắm xong mà.”
Lê Diệp đứng một bên xem anh tắm cho thằng bé.
Lúc anh chăm sóc Đoan Đoan vẫn luôn cực kỳ kiên nhẫn, hiền hòa. Hôm nay chăm Hi Hi, anh cũng vẫn mang dáng vẻ điềm tĩnh như thường, ánh mắt chăm chú, lóe ra tia sáng của sự từ ái.
Anh thích trẻ con, cô đã nhìn ra từ lâu rồi.
Làn da trẻ con mềm mại như cánh hoa non. Doãn Chính Đạc bế Hi HI, tắm rửa cho nó. Vậy mà Hi Hi chẳng hề cảm kích, miệng méo xệch kêu khóc.
Lê Diệp cầm khăn bông lau khô người cho thằng bé rồi bế nó ra ngoài.
Anh ngồi trong bồn tắm, ho khan hai tiếng, Anh cũng muốn được kì lưng.”
Lê Diệp nhìn không xót một tấc nào trên người anh, khuôn mặt đỏ rần lên. Cô vội vàng quay đầu ra khỏi phòng tắm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom