Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 214
Đúng như lời Doãn Chính Đạc nói, có vẻ gia tộc Dick đang trong cảnh rối ren, cô đã về nước lâu như vậy mà vẫn không có ai đến tìm cô gây phiền toái, ngày tháng trôi qua rất bình yên. Sức khỏe của cô dần bình phục, sau vài lần kiểm tra, ngoài chuyện thể trọng hơi nhẹ ra thì mọi mặt đều bình thường.
Sau đó, Lê Diệp theo Doãn Chính Đạc về nhà với hai đứa con. Một nhà đoàn tụ, trên mặt, trong lòng, đều tràn ngập niềm hạnh phúc.
Đêm muộn, dỗ cho hai đứa nhóc ngủ xong thì hai người mới có thể nghỉ ngơi. Doãn Chính Đạc nằm cạnh cô một lát rồi chợt nói, “Hai ngày nữa là kỷ niệm thành lập công ty, vợ chồng mình khổ tận cam lai, cũng nên chúc mừng chút chứ nhỉ.”
Lê Diệp cười, có tiệc mừng đương nhiên là vui rồi, cô không có ý kiến.
Anh khẽ hôn cô một cái, “Ăn nhiều vào cho béo, không là mặc lễ phục sẽ tụt xuống mất.”
Cô cũng muốn béo lên, nhưng đây không phải chuyện ngày một ngày hai. Anh lại hôn lên tóc cô, “Mà sao Hi Hi với Đô Đô ngày càng nặng thế nhỉ, anh bế có một lúc mà mỏi nhừ cả tay.”
Cô cười, “Đừng để Đô Đô nghe thấy, con bé biết điệu rồi đấy.”
Con bé còn chưa cai sữa mà đã biết điệu, mặc cho nó cái váy diêm dúa là nó rất khoái, còn váy đơn giản quá thì lại chẳng thích, giờ mà bảo nó béo, chưa chắc là nó không hiểu nhé.
Ôm lấy cô, anh thầm nghĩ, thời gian này chỉ để ý đến cô, đến khi quay lại chăm sóc lũ trẻ thì mới thấy chúng đã lớn lên nhiều. Hiện giờ tuy rằng anh vừa mới cứng tuổi, tuy không phải cậu thanh niên mới hai mươi mấy, cũng không đến mức già cả, nhưng cảm giác ở mọi mặt đều đã khác trước. Cảm giác này rất nhỏ, chỉ là vì trách nhiệm gánh trên vai lớn hơn nên đôi khi hơi lo lắng. Cuộc đời anh phải chăm sóc cho Lê Diệp, cho hai đứa con, nhìn hai đứa trưởng thành, kết hôn, sinh con, có phúc hơn nữa thì đợi được đến lúc con của chúng ra đời. Còn quá nhiều chuyện chờ anh làm, cứ nghĩ theo hướng ấy thì áp lực lại lớn hơn một chút.
Có điều, những thứ đó có vẻ hơi xa xôi. Suy nghĩ thông suốt rồi mới thấy cuộc sống trước mắt đây vẫn quan trọng hơn. Hai đứa trẻ con, một đứa còn chưa cai sữa, một đứa thì cả ngày chạy nhông nhông, kết hôn rồi sinh con đẻ cái đúng là chuyện xa xôi đến tận “tám trăm năm sau”.
Ôm ghì lấy cô, anh tặng cho cô một nụ hôn chúc ngủ ngon. Cứ đà này, không chừng chẳng mấy mà có đứa thứ ba. Cứ nghĩ đến là anh lại muốn cười, nhưng chẳng nói gì mà chỉ ôm cô cùng đi vào giấc ngủ.
***
Mấy hôm sau là tiệc mừng, Doãn Chính Đạc dẫn Lê Diệp đến tham dự. Nhân viên trong công ty đều biết sếp lớn đã kết hôn, lần trước anh tổ chức tiệc đầy tháng cho con gái, một số đồng nghiệp cũng tham dự, lúc ấy, đã có không ít cô gái tan nát cõi lòng.
Tiệc kỉ niệm nên mời cả người quên lẫn bạn làm ăn tới. Doãn Chính Đạc bận tiếp đón khách, nhưng thỉnh thoảng vẫn chạy tới chỗ bà xã và hai đứa con. Hiện tại mưa gió đều đã tan, nhìn ba mẹ con vẫn ở đây, anh vô cùng yên tâm.
Lê Diệp đang chơi với con thì bên cạnh xuất hiện hai cô gái. Cô hẵng còn cảm thấy họ rất quen thì một người đã lên tiếng trước, “Chào chị, chúng tôi là nhân viên của phòng thư ký, đã theo sếp nhiều năm rồi. Lần trước trong tiệc đầy tháng của công chúa, bọn tôi không đến gần được nên chưa nhìn thấy mặt con bé, giờ có thể nhìn mặt con bé không?”
Đương nhiên là được rồi, Lê Diệp nhận Đô Đô từ tay bảo mẫu. Con bé vừa mới tỉnh ngủ, miệng ngáp dài một cái, khuôn mặt mũm mĩm như cái bánh mì tròn.
Hai người vừa nhìn thấy đã reo lên, “Xinh quá đi! Giống sếp thế chứ!”
Lê Diệp nhìn hai người đó cẩn thận thì mới sực nhớ ra, trong tiệc đầy tháng Đô Đô, cô vô tình nhìn thấy hai người trong nhà vệ sinh. Họ nói người lấy được Doãn Chính Đạc thật tốt số, họ còn nói, nghe được tin Doãn Chính Đạc kết hôn, họ vô cùng đau lòng.
Đám phụ nữ cứ nhìn thấy trẻ con là liền hưng phấn hẳn, cả nhóm đông vây quanh Đô Đô. Nhiều đồng nghiệp khác cũng xúm đến, có người muốn bế con bé nhưng lại không dám mở miệng, chỉ đành kéo bàn tay nhỏ nhắn của nó hôn trộm.
Hi Hi bất chợt nhìn thấy, nó cầm một món đồ chơi mang theo giơ lên, nhìn họ với vẻ bực bội, “Đây là em cháu đấy! Các cô đừng có hôn em!”
Mọi người lại quay ra nhìn Hi Hi. Ông sếp con này cũng đẹp trai ghê gớm, giống hệt bố, tương lai còn dài, e rằng cũng là kẻ “hại nước hại dân”.
Thấy cả đám người lớn vẫn tiếp tục quấy nhiễu em gái, Hi Hi liền chạy tới, giơ tay chỉ vào họ, “Em gái là của cháu! Không được động vào!”
Lê Diệp dở khóc dở cười, trước giờ chưa từng thấy anh chàng này bảo vệ em gái như vậy đấy, ở nhà thỉnh thoảng còn uống trộm sữa của em, lúc bị phát hiện còn không chịu nhận, lại còn lý lẽ rằng nó cũng là trẻ con, nó cũng cần uống sữa. Thế mà cho nó uống riêng một cốc thì lại chẳng thèm uống. Có lẽ chỉ có lúc uống trộm của em, nó mới thật sự thấy sữa ngon mà thôi.
Lê Diệp bảo nó không được vô lễ với người lớn như vậy. Bị ngăn cản, Hi Hi chỉ đành lừ lừ nhìn đám người lớn hôn hít em gái, cái miệng bĩu dài ra.
Một lát sau, lúc Doãn Chính Đạc đến thì bắt gặp ngay được cảnh tượng một đám người túm tụm lại, ngó vào trong mới biết Hi Hi đang bị các cô xinh đẹp ôm ấp, rồi còn hôn lấy hôn để. Thằng nhóc bĩu môi, nhưng rõ ràng là rất khoái chí.
“Hi Hi.”, Doãn Chính Đạc biết thằng bé rất nặng, để người khác bế thì khổ cho người ta nên vội đón lấy nó, “Đang làm gì đấy?”
Hi Hi ngả vào ngực anh, “Các cô ý muốn hôn con!”
Ấy thế mà nó lại làm ra vẻ vô tội, vừa nãy rõ ràng còn giơ mặt ra với một chị gái rất xinh, thằng nhãi này từ bé đã học được cái trò gặp gái xinh là quên hết đạo nghĩa.
Một nhà bốn người, ai nấy cũng đều đẹp, đứng chung một chỗ quả thật tạo nên một bức ảnh gia đình tiêu chuẩn, bất kể người nào nhìn thấy cũng đều phải ngưỡng mộ.
Bỗng có một người phục vụ mang một cái hộp tới, “Chị Doãn, có người gửi cho chị.”
Lê Diệp còn chưa phản ứng lại thì Doãn Chính Đạc đã căng thẳng.
Lần trước, vào tiệc đầy tháng Đô Đô, có người gửi đến một con búp bê gớm ghiếc để khủng bố lòng người. Lần này gửi thẳng cho Lê Diệp, anh đâu thể không lo lắng.
Đưa đứa nhỏ cho Lê Diệp, anh giật lấy cái hộp, “Ai gửi đến?”
“Là nhân viên chuyển phát nhanh ạ.”
Anh định đi về phía phòng nghỉ nên nói, “Để anh đi xem thế nào, em ngồi đây đi.”
Lê Diệp thấy anh có vẻ căng thẳng thì cũng không yên tâm, giao đứa nhỏ cho bảo mẫu rồi cô cũng đi theo anh.
Trong phòng nghỉ, Doãn Chính Đạc mở cái hộp ra, anh đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi.
Không có gì đáng sợ cả, bên trong là một quyển sách.
Doãn Chính Đạc cảm thấy kỳ lạ, bèn quay đầu lại nhìn Lê Diệp. Cô cũng không hiểu ra sao. Cô định tới xem quyển sách, nhưng Doãn Chính Đạc sợ bên trong còn vấn đề gì đó nên không cho cô động vào. Anh dùng khăn ăn lót tay, lật giở từng trang sách một, cuối cùng xác nhận đó là một cuốn thơ tiếng Anh bình thường.
Bỗng nhiên Lê Diệp hiểu ra, “Em từng đọc quyển này rồi, cách đây không lâu.”
Doãn Chính Đạc vẫn không hiểu, ai lại gửi quyển sách đến chứ, hành động quả thật không bình thường.
Lê Diệp thì hiểu, cô mỉm cười, “Em biết là ai gửi cho em rồi…”
Cô nhìn Doãn Chính Đạc, “Là ông Dick.”
Doãn Chính Đạc nhíu mày, cô liền nói, “Em đã ở bên cạnh ông ta một thời gian, ông ấy có một tủ sách rất lớn, nhân lúc ông ấy ngủ, em hay lấy quyển sách này ra đọc.”
Sau này, đột nhiên có cơ hội chạy trốn, sách còn chưa đọc hết, cô đành bỏ dở. Một việc nhỏ đó, thật sự cô cũng không để tâm lắm. Thế nhưng, hiện giờ quyển sách lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nhất định không phải là tín hiệu nguy hiểm. Cô đoán, lão Dick đang muốn nhắn tin cho cô. Chắc chắn ông ấy đã bình an quay về nơi ấy, mà ông ấy còn có tâm trạng gửi cho cô quyển sách cô đang đọc dở, chứng tỏ hiện giờ ông ta vừa an toàn lại vừa tự do. Như vậy, nhất định là ông ấy đã giải quyết được hiểm nguy, bài trừ được những rắc rối quanh mình.
Cha con đấu đá, dù sao cũng không phải chuyện tốt. Trong mắt nhiều người, lão Dick không phải người tốt, nhưng Lê Diệp nghĩ, ông ta sẽ không làm hại cô, bởi cô đã từng dùng lòng thành đối xử với ông ta.
Cô giải thích cho Doãn Chính Đạc nghe, anh cũng hiểu ra. Không ngờ người kia còn có chút tình cảm đó. Có điều, giữa ông ta và Lê Diệp vẫn là đôi bên tương trợ, nếu không có Lê Diệp dẫn ông ta ra ngoài, dựa vào cái thân gầy yếu của ông ta thì chắc chắn không trốn đi được.
Tuy nhiên, với những người đó, việc xấu đã làm có thể viết được thành sách, nếu không cần thiết thì tốt nhất là sau này không nên qua lại nữa.
Biết rằng một nỗi phiền toái lớn đã được giải quyết, hai người đều thở phào nhẹ nhõm. Sau này không phải sợ những người đó xuất hiện gây ra phiền phức nữa, về phần họ đã đấu đá như thế nào đều không quan trọng.
Gập sách lại, Doãn Chính Đạc dắt tay Lê Diệp ra ngoài. Họ còn phải cùng nhau nhảy một điệu nữa. Tất cả sóng gió đều đã qua, thời khắc tuyệt vời như vậy, anh phải tận lực hưởng thụ mới được.
Sau đó, Lê Diệp theo Doãn Chính Đạc về nhà với hai đứa con. Một nhà đoàn tụ, trên mặt, trong lòng, đều tràn ngập niềm hạnh phúc.
Đêm muộn, dỗ cho hai đứa nhóc ngủ xong thì hai người mới có thể nghỉ ngơi. Doãn Chính Đạc nằm cạnh cô một lát rồi chợt nói, “Hai ngày nữa là kỷ niệm thành lập công ty, vợ chồng mình khổ tận cam lai, cũng nên chúc mừng chút chứ nhỉ.”
Lê Diệp cười, có tiệc mừng đương nhiên là vui rồi, cô không có ý kiến.
Anh khẽ hôn cô một cái, “Ăn nhiều vào cho béo, không là mặc lễ phục sẽ tụt xuống mất.”
Cô cũng muốn béo lên, nhưng đây không phải chuyện ngày một ngày hai. Anh lại hôn lên tóc cô, “Mà sao Hi Hi với Đô Đô ngày càng nặng thế nhỉ, anh bế có một lúc mà mỏi nhừ cả tay.”
Cô cười, “Đừng để Đô Đô nghe thấy, con bé biết điệu rồi đấy.”
Con bé còn chưa cai sữa mà đã biết điệu, mặc cho nó cái váy diêm dúa là nó rất khoái, còn váy đơn giản quá thì lại chẳng thích, giờ mà bảo nó béo, chưa chắc là nó không hiểu nhé.
Ôm lấy cô, anh thầm nghĩ, thời gian này chỉ để ý đến cô, đến khi quay lại chăm sóc lũ trẻ thì mới thấy chúng đã lớn lên nhiều. Hiện giờ tuy rằng anh vừa mới cứng tuổi, tuy không phải cậu thanh niên mới hai mươi mấy, cũng không đến mức già cả, nhưng cảm giác ở mọi mặt đều đã khác trước. Cảm giác này rất nhỏ, chỉ là vì trách nhiệm gánh trên vai lớn hơn nên đôi khi hơi lo lắng. Cuộc đời anh phải chăm sóc cho Lê Diệp, cho hai đứa con, nhìn hai đứa trưởng thành, kết hôn, sinh con, có phúc hơn nữa thì đợi được đến lúc con của chúng ra đời. Còn quá nhiều chuyện chờ anh làm, cứ nghĩ theo hướng ấy thì áp lực lại lớn hơn một chút.
Có điều, những thứ đó có vẻ hơi xa xôi. Suy nghĩ thông suốt rồi mới thấy cuộc sống trước mắt đây vẫn quan trọng hơn. Hai đứa trẻ con, một đứa còn chưa cai sữa, một đứa thì cả ngày chạy nhông nhông, kết hôn rồi sinh con đẻ cái đúng là chuyện xa xôi đến tận “tám trăm năm sau”.
Ôm ghì lấy cô, anh tặng cho cô một nụ hôn chúc ngủ ngon. Cứ đà này, không chừng chẳng mấy mà có đứa thứ ba. Cứ nghĩ đến là anh lại muốn cười, nhưng chẳng nói gì mà chỉ ôm cô cùng đi vào giấc ngủ.
***
Mấy hôm sau là tiệc mừng, Doãn Chính Đạc dẫn Lê Diệp đến tham dự. Nhân viên trong công ty đều biết sếp lớn đã kết hôn, lần trước anh tổ chức tiệc đầy tháng cho con gái, một số đồng nghiệp cũng tham dự, lúc ấy, đã có không ít cô gái tan nát cõi lòng.
Tiệc kỉ niệm nên mời cả người quên lẫn bạn làm ăn tới. Doãn Chính Đạc bận tiếp đón khách, nhưng thỉnh thoảng vẫn chạy tới chỗ bà xã và hai đứa con. Hiện tại mưa gió đều đã tan, nhìn ba mẹ con vẫn ở đây, anh vô cùng yên tâm.
Lê Diệp đang chơi với con thì bên cạnh xuất hiện hai cô gái. Cô hẵng còn cảm thấy họ rất quen thì một người đã lên tiếng trước, “Chào chị, chúng tôi là nhân viên của phòng thư ký, đã theo sếp nhiều năm rồi. Lần trước trong tiệc đầy tháng của công chúa, bọn tôi không đến gần được nên chưa nhìn thấy mặt con bé, giờ có thể nhìn mặt con bé không?”
Đương nhiên là được rồi, Lê Diệp nhận Đô Đô từ tay bảo mẫu. Con bé vừa mới tỉnh ngủ, miệng ngáp dài một cái, khuôn mặt mũm mĩm như cái bánh mì tròn.
Hai người vừa nhìn thấy đã reo lên, “Xinh quá đi! Giống sếp thế chứ!”
Lê Diệp nhìn hai người đó cẩn thận thì mới sực nhớ ra, trong tiệc đầy tháng Đô Đô, cô vô tình nhìn thấy hai người trong nhà vệ sinh. Họ nói người lấy được Doãn Chính Đạc thật tốt số, họ còn nói, nghe được tin Doãn Chính Đạc kết hôn, họ vô cùng đau lòng.
Đám phụ nữ cứ nhìn thấy trẻ con là liền hưng phấn hẳn, cả nhóm đông vây quanh Đô Đô. Nhiều đồng nghiệp khác cũng xúm đến, có người muốn bế con bé nhưng lại không dám mở miệng, chỉ đành kéo bàn tay nhỏ nhắn của nó hôn trộm.
Hi Hi bất chợt nhìn thấy, nó cầm một món đồ chơi mang theo giơ lên, nhìn họ với vẻ bực bội, “Đây là em cháu đấy! Các cô đừng có hôn em!”
Mọi người lại quay ra nhìn Hi Hi. Ông sếp con này cũng đẹp trai ghê gớm, giống hệt bố, tương lai còn dài, e rằng cũng là kẻ “hại nước hại dân”.
Thấy cả đám người lớn vẫn tiếp tục quấy nhiễu em gái, Hi Hi liền chạy tới, giơ tay chỉ vào họ, “Em gái là của cháu! Không được động vào!”
Lê Diệp dở khóc dở cười, trước giờ chưa từng thấy anh chàng này bảo vệ em gái như vậy đấy, ở nhà thỉnh thoảng còn uống trộm sữa của em, lúc bị phát hiện còn không chịu nhận, lại còn lý lẽ rằng nó cũng là trẻ con, nó cũng cần uống sữa. Thế mà cho nó uống riêng một cốc thì lại chẳng thèm uống. Có lẽ chỉ có lúc uống trộm của em, nó mới thật sự thấy sữa ngon mà thôi.
Lê Diệp bảo nó không được vô lễ với người lớn như vậy. Bị ngăn cản, Hi Hi chỉ đành lừ lừ nhìn đám người lớn hôn hít em gái, cái miệng bĩu dài ra.
Một lát sau, lúc Doãn Chính Đạc đến thì bắt gặp ngay được cảnh tượng một đám người túm tụm lại, ngó vào trong mới biết Hi Hi đang bị các cô xinh đẹp ôm ấp, rồi còn hôn lấy hôn để. Thằng nhóc bĩu môi, nhưng rõ ràng là rất khoái chí.
“Hi Hi.”, Doãn Chính Đạc biết thằng bé rất nặng, để người khác bế thì khổ cho người ta nên vội đón lấy nó, “Đang làm gì đấy?”
Hi Hi ngả vào ngực anh, “Các cô ý muốn hôn con!”
Ấy thế mà nó lại làm ra vẻ vô tội, vừa nãy rõ ràng còn giơ mặt ra với một chị gái rất xinh, thằng nhãi này từ bé đã học được cái trò gặp gái xinh là quên hết đạo nghĩa.
Một nhà bốn người, ai nấy cũng đều đẹp, đứng chung một chỗ quả thật tạo nên một bức ảnh gia đình tiêu chuẩn, bất kể người nào nhìn thấy cũng đều phải ngưỡng mộ.
Bỗng có một người phục vụ mang một cái hộp tới, “Chị Doãn, có người gửi cho chị.”
Lê Diệp còn chưa phản ứng lại thì Doãn Chính Đạc đã căng thẳng.
Lần trước, vào tiệc đầy tháng Đô Đô, có người gửi đến một con búp bê gớm ghiếc để khủng bố lòng người. Lần này gửi thẳng cho Lê Diệp, anh đâu thể không lo lắng.
Đưa đứa nhỏ cho Lê Diệp, anh giật lấy cái hộp, “Ai gửi đến?”
“Là nhân viên chuyển phát nhanh ạ.”
Anh định đi về phía phòng nghỉ nên nói, “Để anh đi xem thế nào, em ngồi đây đi.”
Lê Diệp thấy anh có vẻ căng thẳng thì cũng không yên tâm, giao đứa nhỏ cho bảo mẫu rồi cô cũng đi theo anh.
Trong phòng nghỉ, Doãn Chính Đạc mở cái hộp ra, anh đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi.
Không có gì đáng sợ cả, bên trong là một quyển sách.
Doãn Chính Đạc cảm thấy kỳ lạ, bèn quay đầu lại nhìn Lê Diệp. Cô cũng không hiểu ra sao. Cô định tới xem quyển sách, nhưng Doãn Chính Đạc sợ bên trong còn vấn đề gì đó nên không cho cô động vào. Anh dùng khăn ăn lót tay, lật giở từng trang sách một, cuối cùng xác nhận đó là một cuốn thơ tiếng Anh bình thường.
Bỗng nhiên Lê Diệp hiểu ra, “Em từng đọc quyển này rồi, cách đây không lâu.”
Doãn Chính Đạc vẫn không hiểu, ai lại gửi quyển sách đến chứ, hành động quả thật không bình thường.
Lê Diệp thì hiểu, cô mỉm cười, “Em biết là ai gửi cho em rồi…”
Cô nhìn Doãn Chính Đạc, “Là ông Dick.”
Doãn Chính Đạc nhíu mày, cô liền nói, “Em đã ở bên cạnh ông ta một thời gian, ông ấy có một tủ sách rất lớn, nhân lúc ông ấy ngủ, em hay lấy quyển sách này ra đọc.”
Sau này, đột nhiên có cơ hội chạy trốn, sách còn chưa đọc hết, cô đành bỏ dở. Một việc nhỏ đó, thật sự cô cũng không để tâm lắm. Thế nhưng, hiện giờ quyển sách lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nhất định không phải là tín hiệu nguy hiểm. Cô đoán, lão Dick đang muốn nhắn tin cho cô. Chắc chắn ông ấy đã bình an quay về nơi ấy, mà ông ấy còn có tâm trạng gửi cho cô quyển sách cô đang đọc dở, chứng tỏ hiện giờ ông ta vừa an toàn lại vừa tự do. Như vậy, nhất định là ông ấy đã giải quyết được hiểm nguy, bài trừ được những rắc rối quanh mình.
Cha con đấu đá, dù sao cũng không phải chuyện tốt. Trong mắt nhiều người, lão Dick không phải người tốt, nhưng Lê Diệp nghĩ, ông ta sẽ không làm hại cô, bởi cô đã từng dùng lòng thành đối xử với ông ta.
Cô giải thích cho Doãn Chính Đạc nghe, anh cũng hiểu ra. Không ngờ người kia còn có chút tình cảm đó. Có điều, giữa ông ta và Lê Diệp vẫn là đôi bên tương trợ, nếu không có Lê Diệp dẫn ông ta ra ngoài, dựa vào cái thân gầy yếu của ông ta thì chắc chắn không trốn đi được.
Tuy nhiên, với những người đó, việc xấu đã làm có thể viết được thành sách, nếu không cần thiết thì tốt nhất là sau này không nên qua lại nữa.
Biết rằng một nỗi phiền toái lớn đã được giải quyết, hai người đều thở phào nhẹ nhõm. Sau này không phải sợ những người đó xuất hiện gây ra phiền phức nữa, về phần họ đã đấu đá như thế nào đều không quan trọng.
Gập sách lại, Doãn Chính Đạc dắt tay Lê Diệp ra ngoài. Họ còn phải cùng nhau nhảy một điệu nữa. Tất cả sóng gió đều đã qua, thời khắc tuyệt vời như vậy, anh phải tận lực hưởng thụ mới được.
Bình luận facebook