Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Ăn xong cơm trưa, Lê Diệp lại được Doãn Chính Đạc đưa ra khỏi phòng bệnh.
Cô không che giấu sự chán ghét với anh, nhưng lại chẳng thể nào tránh anh được.
Bế cô vào phòng kiểm tra, đặt cô trên máy đo, Doãn Chính Đạc nhìn cô, dù không nói chuyện nhưng ánh mắt lại đầy vẻ cảnh cáo nghiêm khắc.
Lê Diệp để mặc anh xoay vần, nằm yên đó, không nhúc nhích.
Cách một cánh cửa kính, Doãn Chính Đạc nhìn thiết bị xoay, “Có thể thông qua chụp chiếu để phán đoán ra nguyên nhân bị thương ở chân không?”
Ông bác sĩ đứng cạnh nói, “Có thể chẩn đoán đại khái…còn về phần trị liệu, phải chờ có kết quả mới có thể đề ra phương án cụ thể được.”
Doãn Chính Đạc không nói nữa, ôm cánh tay chờ đợi.
Một lúc sau, anh đột nhiên nghiêng đầu hỏi, “Bụng dưới có một vết mổ, có thể là do phẫu thuật gì?”
Bác sĩ sửng sốt, suy nghĩ một chút, “Nếu là phụ nữ thì có thể là phẫu thuật ở tử cung, chẳng hạn như cắt bỏ tử cung, phổ biến hơn thì là sinh mổ.”
Ánh mắt giật thót một cái, Doãn Chính Đạc nhìn chằm chằm vào ông bác sĩ bên cạnh.
Ông bác sĩ bị cái nhìn của anh làm cho sợ hãi, vội bổ sung, “Cũng có khả năng là phẫu thuật trực tràng, ung thư trực tràng, hoặc là…”
Doãn Chính Đạc quay đầu nhìn cô gái qua lớp cửa kính, sắc mặt như trời đông giá rét, khí lạnh cũng nổi lên bốn phía.
Làm xong các kiểm tra, Lê Diệp có chút mơ màng. Doãn Chính Đạc bế cô ra ngoài, không quay về phòng bệnh mà xuống thẳng tầng dưới.
Lê Diệp không rõ anh muốn đi đâu, cũng chẳng muốn hỏi. Xuống đến nơi, tài xế đã chờ sẵn ở cửa. Đặt cô vào trong, anh cũng ngồi ở chỗ bên cạnh.
Sắc mặt anh vô cùng thâm trầm, tâm tình không tốt hiện hết qua vẻ mặt ấy. Cô đoán, chuyến đi này chẳng phải tốt đẹp gì.
Chỉ một lát sau, thím Kim đã xách hành lý xuống, lên xe, rồi tài xế chở mọi người ra khỏi bệnh viện.
Thím Kim khoác thêm áo cho Lê Diệp, “Bác sĩ nói có thể ra viện rồi, không cần ở lại nữa. Ở đây kiểu gì cũng thấy ngột ngạt, người khỏe còn thấy chán chường nữa là.”
Đối với cô, ra viện cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Lê Diệp dựa vào ghế, khoác chiếc áo dày mà vẫn thấy lạnh.
Dọc đường đi, không ai nói gì. Xe rẽ vào Hạm Bích Các, Doãn Chính Đạc liền bế cô lên tầng.
Căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, chăn đệm cũng được thay mới, chẳng thấy chút dấu vết nào nữa. Nhưng chuyện đã xảy ra trong căn phòng này lại vẫn như mới trong tâm trí mỗi người.
Thím Kim dọn đồ ra, nhìn quanh một vòng, thấy không có vật gì nguy hiểm mới đi ra ngoài.
Đứng cạnh tủ quần áo, Doãn Chính Đạc cởi từng cúc áo sơmi một. Ở bệnh viện mấy ngày, anh chẳng buồn lo lắng ình, quần áo nhăn nhúm hết cả. Đây là điều mà trước kia anh tuyệt đối không chịu được.
Anh cởi áo sơmi, để lộ ra cơ thể rắn rỏi. Mặc dù thoáng nhìn thì anh không phải người vạm vỡ, nhưng cơ bắp thì lại rất rắn chắc.
Tìm một chiếc áo phông mặc vào, lại thay chiếc quần đùi, anh xỏ dép lê, cả người toát lên sự thoải mái.
Quay đầu, anh thấy cô gái kia đã xoay người đi chỗ khác từ lâu rồi. Cô nằm im, không nói câu gì, dường như trong phòng chỉ có một mình anh vậy.
Bước đến, anh mở ngăn kéo, lấy ra một thứ sáng đến chói mắt, cúi người rồi xoay Lê Diệp lại.
Bốn mắt nhìn nhau, một bên tràn lửa giận, một bên thì lạnh như băng.
Kéo cánh tay trái của cô lại, Doãn Chính Đạc đeo chiếc nhẫn vào. Lê Diệp muốn tránh anh, nhưng anh lại dùng sức nắm chặt cổ tay cô, hơi căng miệng vết thương khiến cô nhíu mày lại.
Đeo nhẫn xong, anh nói rành mạch từng chữ, “Tháo nhẫn coi như hủy hợp đồng.”
Cô không che giấu sự chán ghét với anh, nhưng lại chẳng thể nào tránh anh được.
Bế cô vào phòng kiểm tra, đặt cô trên máy đo, Doãn Chính Đạc nhìn cô, dù không nói chuyện nhưng ánh mắt lại đầy vẻ cảnh cáo nghiêm khắc.
Lê Diệp để mặc anh xoay vần, nằm yên đó, không nhúc nhích.
Cách một cánh cửa kính, Doãn Chính Đạc nhìn thiết bị xoay, “Có thể thông qua chụp chiếu để phán đoán ra nguyên nhân bị thương ở chân không?”
Ông bác sĩ đứng cạnh nói, “Có thể chẩn đoán đại khái…còn về phần trị liệu, phải chờ có kết quả mới có thể đề ra phương án cụ thể được.”
Doãn Chính Đạc không nói nữa, ôm cánh tay chờ đợi.
Một lúc sau, anh đột nhiên nghiêng đầu hỏi, “Bụng dưới có một vết mổ, có thể là do phẫu thuật gì?”
Bác sĩ sửng sốt, suy nghĩ một chút, “Nếu là phụ nữ thì có thể là phẫu thuật ở tử cung, chẳng hạn như cắt bỏ tử cung, phổ biến hơn thì là sinh mổ.”
Ánh mắt giật thót một cái, Doãn Chính Đạc nhìn chằm chằm vào ông bác sĩ bên cạnh.
Ông bác sĩ bị cái nhìn của anh làm cho sợ hãi, vội bổ sung, “Cũng có khả năng là phẫu thuật trực tràng, ung thư trực tràng, hoặc là…”
Doãn Chính Đạc quay đầu nhìn cô gái qua lớp cửa kính, sắc mặt như trời đông giá rét, khí lạnh cũng nổi lên bốn phía.
Làm xong các kiểm tra, Lê Diệp có chút mơ màng. Doãn Chính Đạc bế cô ra ngoài, không quay về phòng bệnh mà xuống thẳng tầng dưới.
Lê Diệp không rõ anh muốn đi đâu, cũng chẳng muốn hỏi. Xuống đến nơi, tài xế đã chờ sẵn ở cửa. Đặt cô vào trong, anh cũng ngồi ở chỗ bên cạnh.
Sắc mặt anh vô cùng thâm trầm, tâm tình không tốt hiện hết qua vẻ mặt ấy. Cô đoán, chuyến đi này chẳng phải tốt đẹp gì.
Chỉ một lát sau, thím Kim đã xách hành lý xuống, lên xe, rồi tài xế chở mọi người ra khỏi bệnh viện.
Thím Kim khoác thêm áo cho Lê Diệp, “Bác sĩ nói có thể ra viện rồi, không cần ở lại nữa. Ở đây kiểu gì cũng thấy ngột ngạt, người khỏe còn thấy chán chường nữa là.”
Đối với cô, ra viện cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Lê Diệp dựa vào ghế, khoác chiếc áo dày mà vẫn thấy lạnh.
Dọc đường đi, không ai nói gì. Xe rẽ vào Hạm Bích Các, Doãn Chính Đạc liền bế cô lên tầng.
Căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, chăn đệm cũng được thay mới, chẳng thấy chút dấu vết nào nữa. Nhưng chuyện đã xảy ra trong căn phòng này lại vẫn như mới trong tâm trí mỗi người.
Thím Kim dọn đồ ra, nhìn quanh một vòng, thấy không có vật gì nguy hiểm mới đi ra ngoài.
Đứng cạnh tủ quần áo, Doãn Chính Đạc cởi từng cúc áo sơmi một. Ở bệnh viện mấy ngày, anh chẳng buồn lo lắng ình, quần áo nhăn nhúm hết cả. Đây là điều mà trước kia anh tuyệt đối không chịu được.
Anh cởi áo sơmi, để lộ ra cơ thể rắn rỏi. Mặc dù thoáng nhìn thì anh không phải người vạm vỡ, nhưng cơ bắp thì lại rất rắn chắc.
Tìm một chiếc áo phông mặc vào, lại thay chiếc quần đùi, anh xỏ dép lê, cả người toát lên sự thoải mái.
Quay đầu, anh thấy cô gái kia đã xoay người đi chỗ khác từ lâu rồi. Cô nằm im, không nói câu gì, dường như trong phòng chỉ có một mình anh vậy.
Bước đến, anh mở ngăn kéo, lấy ra một thứ sáng đến chói mắt, cúi người rồi xoay Lê Diệp lại.
Bốn mắt nhìn nhau, một bên tràn lửa giận, một bên thì lạnh như băng.
Kéo cánh tay trái của cô lại, Doãn Chính Đạc đeo chiếc nhẫn vào. Lê Diệp muốn tránh anh, nhưng anh lại dùng sức nắm chặt cổ tay cô, hơi căng miệng vết thương khiến cô nhíu mày lại.
Đeo nhẫn xong, anh nói rành mạch từng chữ, “Tháo nhẫn coi như hủy hợp đồng.”
Bình luận facebook