Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-10
Chương 10: KHÔNG HIỂU ĐƯỢC
Tiêu Mộ Viễn duy trì tư thế thân mật mãi đến khi hai người cùng vào thang máy anh mới buông tay ra.
Mặt kính pha lê không nhiễm một hạt bụi phản chiếu thân ảnh xinh đẹp của Giang Nhiễm. Tiêu Mộ Viễn nhìn người phụ nữ trong gương, đột nhiên cười khẽ một tiếng: “Trang điểm lên quả nhiên cũng ra hình ra dáng đấy chứ, nhìn được mắt.”
Giang Nhiễm nhướng mắt nhìn anh: “Như nhau cả thôi. Tiêu tiên sinh ở trước mặt người khác cũng là thân sĩ ưu nhã [*] mà, không có chướng mắt như vậy.”
[*] Thân sĩ: người có học thức; ưu nhã: ưu tú, thanh nhã
Tươi cười trên mặt Tiêu Mộ Viễn cứng lại.
Ánh mắt hai người giao nhau qua tấm kính, một giây sau, từng người ghét bỏ dời đi.
Cửa thang máy mở ra ở tầng cao nhất của khách sạn, tầng này có một tiệm cơm Tây do một hội viên thành lập.
Tiêu Mộ Viễn bước ra trước, Giang Nhiễm đi theo bên cạnh anh.
Trợ lý của Tiêu Mộ Viễn đã sớm đặt chỗ nên người phục vụ liền chạy ra tiếp đón và dẫn bọn họ đến phòng ngắm cảnh trước.
Hai người vào trong ngồi xuống, Giang Nhiễm hỏi: “Không phải anh hẹn người sao? Khi nào đến?”
Tiêu Mộ Viễn chọn ra hai đầu bếp để chuẩn bị thức ăn sau đó mới vẫy lui người phục vụ, lạnh nhạt đáp: “Bữa tối này chỉ có hai chúng ta.”
Giang Nhiễm cố ý trào phúng: “Vậy còn không bằng ăn cơm cùng Từ tổng, cùng anh ấy tâm sự chuyện điện ảnh, còn hơn ngồi đây mặt đối mặt với anh, trong khi chúng ta không ai ưa ai.”
Hai mắt Tiêu Mộ Viễn híp lại, lộ ra một cổ hơi thở nguy hiểm, lạnh lùng nhìn cô chăm chú: “Giang Nhiễm, đầu óc cô hỏng rồi sao?”
“Sao?” Giang Nhiễm dù bận vẫn dành chút thời gian nhìn anh.
“Chỉ mới kết hôn có mấy ngày mà cô đã nhớ thương người đàn ông khác rồi sao?” Thanh âm của anh càng thêm trầm thấp, sắc mặt cũng đen kịt.
Trong lòng Giang Nhiễm có chút sợ, bỗng nhiên cười lên: “Tiêu tiên sinh, mong anh nhớ kỹ giáo dưỡng của mình, đừng có ăn giấm bậy bạ.”
“Ý cô nói là tôi ghen?” Anh gằn từng chữ một, hỏi một cách khinh miệt cùng trào phúng.
“Chẳng lẽ không phải sao?” Giang Nhiễm cười tủm tỉm hỏi lại.
“…..” Một câu thô tục đã tới bên miệng nhưng lại bị anh nuốt ngược về.
Đúng lúc này, người phục vụ mang rượu nho đặc chế lên, rót rượu vào ly.
Vẻ mặt hai người đều mỉm cười, án binh bất động.
Đợi người phục vụ rời khỏi, Tiêu Mộ Viễn bưng ly lên, nhẹ nhàng đong đưa vài cái mới đưa lên miệng uống.
Tâm tình Giang Nhiễm đặc biệt tốt, cô bưng ly rượu lên chạm ly trên không với anh, chớp mắt cười: “CHEERS~~”
Ánh mắt Tiêu Mộ Viễn đảo qua nụ cười giảo hoạt trên gương mặt xinh đẹp của cô, chợt cảm thấy ngứa răng.
Đợi đến khi anh đặt ly rượu xuống thì đã sớm điều chỉnh tốt biểu cảm của mình, nhàn nhã lên tiếng: “Cô Giang, tuy rằng cô may mắn trở thành vợ của tôi, giá trị con người cũng tăng gấp bội, có quyền khoe mẽ. Nhưng tôi mong cô giữ đầu óc của mình cho tỉnh tảo, đừng có bị những thứ đó mê hoặc rồi đánh mất bản thân mình.” Anh cười khẽ thành tiếng, mang theo sự ưu nhã cùng xa cách, cao ngạo xen lẫn lạnh nhạt, “Khi đã không còn là Tiêu phu nhân nữa, thì cái gì cô cũng không phải.”
Giang Nhiễm cười gật gật đầu: “Được rồi, tôi hiểu mà. Cho nên tôi rất hiểu đạo lý sống trên đời thì phải vui vẻ hết mình, sáng nay có rượu thì sáng nay say. Thừa dịp anh còn chưa ly hôn với tôi, tôi phải khoe khoang cho đủ nha. Người có tiền có thế lại không cần, tôi đâu có ngốc như vậy.”
Tiêu Mộ Viễn cười lạnh: “Cô không ngốc, chẳng qua chỉ là người phụ nữ có lòng tham không đáy thôi.”
Giang Nhiễm cũng không chịu thua: “Cảm ơn sự khích lệ của anh.”
Tiêu Mộ Viễn: “…..”
Da mặt dày đến trình độ này, anh thật sự không còn lời gì để nói.
Rốt cuộc các món ăn cũng được bưng lên, hai người yên tĩnh dùng cơm, không phản ứng với đối phương.
Giang Nhiễm đắm chìm trong mỹ thực, khẩu vị được thoả mãn nên tâm tình rất tốt.
Nhưng người nào đó biểu tình lại không đẹp như vậy, đôi lúc lại lạnh mặt liếc cô một cái.
Dùng xong bữa tối, Giang Nhiễm chủ động đề nghị: “Tôi thấy hiện tại anh rất khó chịu với tôi, hay là như vậy đi, chúng ta tách ra hoạt động, tôi tự mình đi xung quanh một lúc, còn anh bận việc của anh. Tới 8 giờ chúng ta gặp lại.”
Tiêu Mộ Viễn lãnh đạm nhìn cô, không lên tiếng.
Giang Nhiễm mỉm cười: “Vậy gặp lại sau.” Nói xong, đứng dậy rời đi.
Tiêu Mộ Viễn đứng lên, lửa giận trên mặt lúc ẩn lúc hiện, bước lên hai bước, lúc sắp đến gần bóng dáng của chợt dừng lại.
Không đúng. Tiết tấu này không đúng.
Vì sao anh muốn giữ cô lại? Vì sao lại muốn ở bên cô?
Đi thì cứ đi đi, tốt nhất đừng ở trước mặt khiến anh chướng mắt.
Tiêu Mộ Viễn đứng yên, điều chỉnh lại tâm trạng khó hiểu của mình, sau đó mới gọi điện cho trợ lý, sắp xếp việc của mình.
Một mình Giang Nhiễm hoạt động ở khách sạn, không có người nào đó ở bên cạnh châm chọc mỉa mai mới cảm thấy nhẹ nhàng tự tại.
Vừa nhớ tới bộ dáng lạnh lùng ngạo mạn lẫn độc miệng kia của anh, cô lại không tự chủ được muốn đem anh trói lại, dùng tình cảm dạy anh cách làm người lần nữa.
Đáng tiếc, chỉ có thể tưởng tượng cho đã ghiền…
Đúng lúc này, Giang Nhiễm phát hiện có một hoạt động đi thảm đỏ được tổ chức ngoài trời trên tầng hai.
Những minh tinh được mời tới đêm tiệc từ thiện đang từng người một đi vào.
Không ngờ rằng cô lại nhìn thấy Diệp Thiến.
Cô ta mặc một bộ lễ phục có giá trị xa xỉ, đang nói chuyện phiếm với bạn diễn nam bên cạnh, chờ đợi vào trong.
Khoảnh khắc ánh mắt Diệp Thiến đảo qua Giang Nhiễm, trong nháy mắt liền bị sự kinh diễm làm cho cứng người.
Trong đầu theo bản năng nghĩ xem đây là tiểu hoa nào, lại bỗng nhiên chấn kinh, đây không phải là vị đạo diễn lúc nào cũng mặt xám mày tro ở đoàn phim sao?
Cô ta định thần lại, nhìn kỹ cô ——— quả thật đúng là Giang Nhiễm!
Con mẹ nó… Tại sao lúc trước lại không phát hiện ra giá trị nhan sắc của cô vậy?!
Lúc Giang Nhiễm ở đoàn phim, hằng ngày đều để mặt mộc, luôn đeo kính cùng mũ, áo sơ mi rộng kẻ ô, quần jeans giữ ấm và giày thể thao thoải mái chính là trang phục tiêu chuẩn của cô. Trang điểm kiểu phổ thông, chẳng qua chỉ thắng ở vóc dáng cao gầy có khí chất, cũng không đến nỗi mờ nhạt trong biển người nhưng lại không thể so với những nữ minh tinh lộng lẫy. Và dĩ nhiên, cũng không có ai rảnh mà đi quan sát kỹ đạo diễn cả.
Giang Nhiễm đi về phía cô ta, mỉm cười chào hỏi: “Hi!”
Khoé môi Diệp Thiến giật giật, đã bình tĩnh hơn một chút: “Giang đạo… sao cô lại ở đây?”
Khi nhìn gần lại càng đẹp, da mặt trắng nõn không chút tì vết.
Nam minh tinh Tống Vĩ bên cạnh Diệp Thiến nhìn Giang Nhiễm không chớp mắt.
Giang Nhiễm gật đầu chào hỏi anh ta, anh vội mỉm cười đáp lại.
Giang Nhiễm nói với Diệp Thiến: “Chúng ta trò chuyện riêng chút được không?”
Diệp Thiến nói: “Tại sao? Tôi và anh Tống là bạn tốt, không phải người ngoài?”
Giang Nhiễm: “Mấy ngày liên tiếp cô không đến đoàn phim, tôi nghe phó đạo nói sức khoẻ của cô yếu. Nhưng bây giờ tôi lại thấy trạng thái của cô khá tốt đấy chứ?” Vừa nói cô vừa đánh giá Diệp Thiến từ trên xuống dưới.
Sắc mặt Diệp Thiến có chút xấu hổ, nhưng điều chỉnh lại rất nhanh: “Đúng là có chút bệnh nhẹ. Đêm nay tham gia hoạt động này là do công ty sắp xếp nên không thể không đến.”
Giang Nhiễm thấy sắc mặt cô hồng hào, nhìn thế nào cũng không giống như bị bệnh nhẹ.
Diệp Thiến nói tiếp: “Hơn nữa việc này cũng không mệt như đóng phim mà. Ở đoàn phim tôi bị cô lăn qua lộn lại đến mệt chết mà còn không khiến cô vừa lòng.” Ngữ khí vừa bất mãn lại có vẻ oán giận.
Bên cạnh liên tục có người nhìn sang nên Diệp Thiến cũng không muốn nói chuyện với Giang Nhiễm nữa. Cô ta cảm thấy hôm nay đã bị Giang Nhiễm áp đảo, đặc biệt là khi cô trang điểm đẹp như vậy đến đây, nhìn dáng vẻ giống như muốn đến giao lưu.
Diệp Thiến nở nụ cười có lệ: “Giang đạo, có việc gì chúng ta nói sau đi, chúng tôi phải vào trong rồi.”
Nói rồi cô ta kéo tay Tống Vĩ rời đi.
Giang Nhiễm không đi thảm đỏ mà đi thẳng vào hội trường.
Trước khi đêm tiệc từ thiện bắt đầu, ở đây có sắp xếp tiệc buffet để người đến tham dự có thể dừng bữa.
Có vài người là đến vì Tiêu Mộ Viễn, nhưng thật tiếc, nhìn khắp hội trường cũng không thấy bóng dáng của anh.
“Không phải có người nói Tiêu Mộ Viễn cũng tham gia tiệc tối nay sao? Tại sao lại không nhìn thấy người vậy?”
“Chẳng lẽ người chủ trì mượn tên tuổi anh để lăng xê?”
“Tôi đã xác nhận với người chủ trì rồi, Tiêu Mộ Viễn chắc chắn sẽ đến. Tuy nhiên có lẽ anh sẽ không tham gia tiệc tối.”
Giang Nhiễm đi qua đi lại bên trong, nghe được mấy người phụ nữ tụm lại một chỗ thấp giọng bát quái, bước chân hơi dừng lại.
“Từ trước đến nay Tiêu Mộ Viễn không thích mấy trường hợp xã giao như thế này, đặc biệt là khi có cả đống người mơ tưởng muốn tạo quan hệ với anh.”
“Tôi nói này, các người từ khi nào cảm thấy hứng thú với Tiêu Mộ Viễn vậy? Anh ta đã kết hôn rồi đấy. Nhân vật đứng đầu danh sách những người đàn ông độc thân quý hiếm mà phụ nữ muốn gả cho nhất đã sớm trở thành lịch sử rồi.”
“Kết hôn rồi cũng không ngăn được chuyện tôi thưởng thức anh ấy nha…”
“Kết hôn rồi cũng không ngăn được chuyện tôi thích anh ấy nha…”
“Kết hôn rồi cũng không ngăn được chuyện tôi sùng bái anh ấy nha…”
“Kết hôn rồi cũng không có nghĩa là về sau sẽ không ly hôn, đúng không hả mấy chị em?”
“…..” Giang Nhiễm cảm thấy tim mình có chút tắc nghẽn.
Rốt cuộc cô cũng hiểu được chuyện người nào đó mắt cao hơn đỉnh đầu là từ đâu mà ra rồi, ong bướm vây quanh anh thật sự rất nhiều đó nha.
Giang Nhiễm bưng một phần đồ ngọt, ngồi ở một góc yên tĩnh không người.
Cô thấy Diệp Thiến đi qua nói chuyện với nhóm người kia, kết quả vẻ mặt lại trở nên xám xịt, nhìn biểu tình liền biết chắc đã bị đám người đó châm chọc mỉa mai rồi. Cô ta đứng cũng không được mà ngồi cũng chẳng xong nên liền đứng dậy rời đi.
Giang Nhiễm rất nhanh liền hiểu ra, Diệp Thiến là nữ minh tinh bị truyền ra chuyện tai tiếng với Tiêu Mộ Viễn, những người đó lại là thành viên trong nhóm fan nữ của Tiêu Mộ Viễn nên cô ta bị đối xử như thế này cũng không lạ.
“Hi, đạo diễn Giang.”
Giang Nhiễm vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Tống Vĩ.
“Chào anh.” Cô gật đầu mỉm cười. Tống Vĩ cũng được xem là một trong nam diễn viên hàng đầu trong giới, cô lại dùng không nổi những người có giá trị như vậy.
Tống Vĩ ngồi xuống bên cạnh, chủ động bắt chuyện với cô: “Cô trẻ tuổi như vậy đã trở thành đạo diễn, thật sự rất lợi hại đó.”
Giang Nhiễm cười đáp: “Cái đó chưa nói được, cũng chưa có thành tựu gì mà.”
Mỗi năm học sinh tốt nghiệp hệ đạo diễn nhiều như vậy, nhưng cuối cùng đa số đều làm công việc khác, đi chệch hướng sang các công ty quảng cáo, studio chụp ảnh. Giống như Giang Nhiễm chân chính trở thành đạo diễn, có thể độc lập chỉ đạo điện ảnh, đã xem như là một trong những người khác biệt rồi. Có thể duy trì đến nay còn phải cảm ơn thiên phú của cô cùng số tiền mà gia đình đã bỏ ra trước đây.
“Lúc trước nghe Diệp Thiến nói cô ấy tham gia vào phim của một đạo diễn mới, tôi còn tò mò không biết là ai…”
Tống Vĩ hứng thú bừng bừng nói chuyện phiếm với Giang Nhiễm, cách đó không xa Diệp Thiến nhìn thấy, trong lòng càng khó chịu thêm.
Chẳng qua Giang Nhiễm cũng không có nhiều hứng thú lắm, toàn nói mấy lời khách sáo nhạt nhẽo, còn không bằng cùng người nào đó trêu chọc lẫn nhau.
Ánh mắt cô đảo qua khắp hội trường, khoảnh khắc nhìn thấy đạo diễn lớn nổi tiếng Hứa Tấn Chi, hai mắt liền sáng ngời.
Cô tùy tiện tìm một cái cớ để kết thúc cuộc trò chuyện với Tống Vĩ.
“Thầy Hứa, chào thầy.” Giang Nhiễm giống hệt một người mới nhút nhát sợ sệt khi đứng trước mặt vị tiền bối mà mình thần tượng.
Hai người tốt nghiệp cùng một trường, lúc rảnh rỗi Hứa Tấn Chi sẽ trở về trường cũ giảng bài, Giang Nhiễm đã nghe qua bài giảng của anh ta, còn tìm anh hỏi chút vấn đề, lúc đó được anh tinh tế giải đáp còn khiến cô kích động một lúc lâu.
“Chào cô.” Hứa Tấn Chi nhìn cô gái với đôi mắt sáng ngời trước mặt, nghĩ không ra đây là nữ minh tinh nào.
“Em tên là Giang Nhiễm, là đạo diễn mới vào nghề. Ở trường học em đã từng nghe qua bài giảng của thầy nên rất ngưỡng mộ thầy.”
Hứa Tấn Chi hết sức kinh ngạc, cười nói: “Hoá ra trong vòng này của chúng ta không chỉ có mấy người đàn ông khô khan mà còn có một cô gái nhỏ xinh đẹp này à. Nếu nói vậy thì cũng xem như em là học muội của tôi rồi?”
Giang Nhiễm hưng phấn gật đầu.
Hứa Tấn Chi quan tâm hỏi: “Gần đây đang quay phim gì?”
Nhắc tới điện ảnh, hứng thú trò chuyện của Giang Nhiễm liền được khơi dậy.
Diệp Thiến đi tới chỗ người phục vụ, kéo cô sang một góc, thấp giọng thì thầm.
Một lúc sau, vẻ mặt cô ta chứa ý cười, đứng một bên nhìn người phục vụ bưng khay đến gần Giang Nhiễm.
“Cẩn thận!”
Lúc người phục vụ đụng phải Giang Nhiễm, thân thể cô hơi nghiêng, vội vịn lấy một bên bàn.
Người thì may mắn thoát nạn, không té ngã trước mặt mọi người, nhưng chiếc váy sang trọng đẹp đẽ cùng làn da trắng nõn của cô lại bị dính nước bẩn.
Vẻ mặt người phục vụ sợ hãi, liên tục nói xin lỗi, hai mắt cũng đỏ hết lên.
Người quản lý vội vàng chạy đến, đưa cho Giang Nhiễm một chiếc khăn ấm, quay sang dạy dỗ người phục vụ kia.
Giang Nhiễm không muốn khó xử nhân viên phục vụ, nhàn nhạt nói: “Thôi được rồi, cũng không có việc gì, tôi sửa sang lại là tốt rồi.”
Sau khi tạm biệt Hứa Tấn Chi, cô nhanh chóng rời khỏi đó.
Vừa ra khỏi hội trường, trợ lý của Tiêu Mộ Viễn đã gọi đến.
Lúc dáng vẻ toàn thân chật vật của Giang Nhiễm xuất hiện trước mắt Tiêu Mộ Viễn, anh nhìn cô từ trên xuống dưới đến hai lần.
Giang Nhiễm vô tội nhìn anh: “Lisa còn ở đây không? Tôi muốn thay quần áo.”
“Tại sao lại bị hắt rượu đỏ vào người?” Sắc mặt Tiêu Mộ Viễn âm trầm bất định, thanh âm trầm thấp kìm nén: “Là ai gây chuyện với cô?”
Giang Nhiễm than nhẹ một tiếng: “Xui xẻo thôi, bị người phục vụ không cẩn thận đụng phải…”
Tiêu Mộ Viễn nhìn cô, bỗng nhiên nở nụ cười: “Cô Giang, tại sao vừa rời khỏi tôi cô lại biến thành dáng vẻ xui xẻo như vậy?”
Tiêu Mộ Viễn duy trì tư thế thân mật mãi đến khi hai người cùng vào thang máy anh mới buông tay ra.
Mặt kính pha lê không nhiễm một hạt bụi phản chiếu thân ảnh xinh đẹp của Giang Nhiễm. Tiêu Mộ Viễn nhìn người phụ nữ trong gương, đột nhiên cười khẽ một tiếng: “Trang điểm lên quả nhiên cũng ra hình ra dáng đấy chứ, nhìn được mắt.”
Giang Nhiễm nhướng mắt nhìn anh: “Như nhau cả thôi. Tiêu tiên sinh ở trước mặt người khác cũng là thân sĩ ưu nhã [*] mà, không có chướng mắt như vậy.”
[*] Thân sĩ: người có học thức; ưu nhã: ưu tú, thanh nhã
Tươi cười trên mặt Tiêu Mộ Viễn cứng lại.
Ánh mắt hai người giao nhau qua tấm kính, một giây sau, từng người ghét bỏ dời đi.
Cửa thang máy mở ra ở tầng cao nhất của khách sạn, tầng này có một tiệm cơm Tây do một hội viên thành lập.
Tiêu Mộ Viễn bước ra trước, Giang Nhiễm đi theo bên cạnh anh.
Trợ lý của Tiêu Mộ Viễn đã sớm đặt chỗ nên người phục vụ liền chạy ra tiếp đón và dẫn bọn họ đến phòng ngắm cảnh trước.
Hai người vào trong ngồi xuống, Giang Nhiễm hỏi: “Không phải anh hẹn người sao? Khi nào đến?”
Tiêu Mộ Viễn chọn ra hai đầu bếp để chuẩn bị thức ăn sau đó mới vẫy lui người phục vụ, lạnh nhạt đáp: “Bữa tối này chỉ có hai chúng ta.”
Giang Nhiễm cố ý trào phúng: “Vậy còn không bằng ăn cơm cùng Từ tổng, cùng anh ấy tâm sự chuyện điện ảnh, còn hơn ngồi đây mặt đối mặt với anh, trong khi chúng ta không ai ưa ai.”
Hai mắt Tiêu Mộ Viễn híp lại, lộ ra một cổ hơi thở nguy hiểm, lạnh lùng nhìn cô chăm chú: “Giang Nhiễm, đầu óc cô hỏng rồi sao?”
“Sao?” Giang Nhiễm dù bận vẫn dành chút thời gian nhìn anh.
“Chỉ mới kết hôn có mấy ngày mà cô đã nhớ thương người đàn ông khác rồi sao?” Thanh âm của anh càng thêm trầm thấp, sắc mặt cũng đen kịt.
Trong lòng Giang Nhiễm có chút sợ, bỗng nhiên cười lên: “Tiêu tiên sinh, mong anh nhớ kỹ giáo dưỡng của mình, đừng có ăn giấm bậy bạ.”
“Ý cô nói là tôi ghen?” Anh gằn từng chữ một, hỏi một cách khinh miệt cùng trào phúng.
“Chẳng lẽ không phải sao?” Giang Nhiễm cười tủm tỉm hỏi lại.
“…..” Một câu thô tục đã tới bên miệng nhưng lại bị anh nuốt ngược về.
Đúng lúc này, người phục vụ mang rượu nho đặc chế lên, rót rượu vào ly.
Vẻ mặt hai người đều mỉm cười, án binh bất động.
Đợi người phục vụ rời khỏi, Tiêu Mộ Viễn bưng ly lên, nhẹ nhàng đong đưa vài cái mới đưa lên miệng uống.
Tâm tình Giang Nhiễm đặc biệt tốt, cô bưng ly rượu lên chạm ly trên không với anh, chớp mắt cười: “CHEERS~~”
Ánh mắt Tiêu Mộ Viễn đảo qua nụ cười giảo hoạt trên gương mặt xinh đẹp của cô, chợt cảm thấy ngứa răng.
Đợi đến khi anh đặt ly rượu xuống thì đã sớm điều chỉnh tốt biểu cảm của mình, nhàn nhã lên tiếng: “Cô Giang, tuy rằng cô may mắn trở thành vợ của tôi, giá trị con người cũng tăng gấp bội, có quyền khoe mẽ. Nhưng tôi mong cô giữ đầu óc của mình cho tỉnh tảo, đừng có bị những thứ đó mê hoặc rồi đánh mất bản thân mình.” Anh cười khẽ thành tiếng, mang theo sự ưu nhã cùng xa cách, cao ngạo xen lẫn lạnh nhạt, “Khi đã không còn là Tiêu phu nhân nữa, thì cái gì cô cũng không phải.”
Giang Nhiễm cười gật gật đầu: “Được rồi, tôi hiểu mà. Cho nên tôi rất hiểu đạo lý sống trên đời thì phải vui vẻ hết mình, sáng nay có rượu thì sáng nay say. Thừa dịp anh còn chưa ly hôn với tôi, tôi phải khoe khoang cho đủ nha. Người có tiền có thế lại không cần, tôi đâu có ngốc như vậy.”
Tiêu Mộ Viễn cười lạnh: “Cô không ngốc, chẳng qua chỉ là người phụ nữ có lòng tham không đáy thôi.”
Giang Nhiễm cũng không chịu thua: “Cảm ơn sự khích lệ của anh.”
Tiêu Mộ Viễn: “…..”
Da mặt dày đến trình độ này, anh thật sự không còn lời gì để nói.
Rốt cuộc các món ăn cũng được bưng lên, hai người yên tĩnh dùng cơm, không phản ứng với đối phương.
Giang Nhiễm đắm chìm trong mỹ thực, khẩu vị được thoả mãn nên tâm tình rất tốt.
Nhưng người nào đó biểu tình lại không đẹp như vậy, đôi lúc lại lạnh mặt liếc cô một cái.
Dùng xong bữa tối, Giang Nhiễm chủ động đề nghị: “Tôi thấy hiện tại anh rất khó chịu với tôi, hay là như vậy đi, chúng ta tách ra hoạt động, tôi tự mình đi xung quanh một lúc, còn anh bận việc của anh. Tới 8 giờ chúng ta gặp lại.”
Tiêu Mộ Viễn lãnh đạm nhìn cô, không lên tiếng.
Giang Nhiễm mỉm cười: “Vậy gặp lại sau.” Nói xong, đứng dậy rời đi.
Tiêu Mộ Viễn đứng lên, lửa giận trên mặt lúc ẩn lúc hiện, bước lên hai bước, lúc sắp đến gần bóng dáng của chợt dừng lại.
Không đúng. Tiết tấu này không đúng.
Vì sao anh muốn giữ cô lại? Vì sao lại muốn ở bên cô?
Đi thì cứ đi đi, tốt nhất đừng ở trước mặt khiến anh chướng mắt.
Tiêu Mộ Viễn đứng yên, điều chỉnh lại tâm trạng khó hiểu của mình, sau đó mới gọi điện cho trợ lý, sắp xếp việc của mình.
Một mình Giang Nhiễm hoạt động ở khách sạn, không có người nào đó ở bên cạnh châm chọc mỉa mai mới cảm thấy nhẹ nhàng tự tại.
Vừa nhớ tới bộ dáng lạnh lùng ngạo mạn lẫn độc miệng kia của anh, cô lại không tự chủ được muốn đem anh trói lại, dùng tình cảm dạy anh cách làm người lần nữa.
Đáng tiếc, chỉ có thể tưởng tượng cho đã ghiền…
Đúng lúc này, Giang Nhiễm phát hiện có một hoạt động đi thảm đỏ được tổ chức ngoài trời trên tầng hai.
Những minh tinh được mời tới đêm tiệc từ thiện đang từng người một đi vào.
Không ngờ rằng cô lại nhìn thấy Diệp Thiến.
Cô ta mặc một bộ lễ phục có giá trị xa xỉ, đang nói chuyện phiếm với bạn diễn nam bên cạnh, chờ đợi vào trong.
Khoảnh khắc ánh mắt Diệp Thiến đảo qua Giang Nhiễm, trong nháy mắt liền bị sự kinh diễm làm cho cứng người.
Trong đầu theo bản năng nghĩ xem đây là tiểu hoa nào, lại bỗng nhiên chấn kinh, đây không phải là vị đạo diễn lúc nào cũng mặt xám mày tro ở đoàn phim sao?
Cô ta định thần lại, nhìn kỹ cô ——— quả thật đúng là Giang Nhiễm!
Con mẹ nó… Tại sao lúc trước lại không phát hiện ra giá trị nhan sắc của cô vậy?!
Lúc Giang Nhiễm ở đoàn phim, hằng ngày đều để mặt mộc, luôn đeo kính cùng mũ, áo sơ mi rộng kẻ ô, quần jeans giữ ấm và giày thể thao thoải mái chính là trang phục tiêu chuẩn của cô. Trang điểm kiểu phổ thông, chẳng qua chỉ thắng ở vóc dáng cao gầy có khí chất, cũng không đến nỗi mờ nhạt trong biển người nhưng lại không thể so với những nữ minh tinh lộng lẫy. Và dĩ nhiên, cũng không có ai rảnh mà đi quan sát kỹ đạo diễn cả.
Giang Nhiễm đi về phía cô ta, mỉm cười chào hỏi: “Hi!”
Khoé môi Diệp Thiến giật giật, đã bình tĩnh hơn một chút: “Giang đạo… sao cô lại ở đây?”
Khi nhìn gần lại càng đẹp, da mặt trắng nõn không chút tì vết.
Nam minh tinh Tống Vĩ bên cạnh Diệp Thiến nhìn Giang Nhiễm không chớp mắt.
Giang Nhiễm gật đầu chào hỏi anh ta, anh vội mỉm cười đáp lại.
Giang Nhiễm nói với Diệp Thiến: “Chúng ta trò chuyện riêng chút được không?”
Diệp Thiến nói: “Tại sao? Tôi và anh Tống là bạn tốt, không phải người ngoài?”
Giang Nhiễm: “Mấy ngày liên tiếp cô không đến đoàn phim, tôi nghe phó đạo nói sức khoẻ của cô yếu. Nhưng bây giờ tôi lại thấy trạng thái của cô khá tốt đấy chứ?” Vừa nói cô vừa đánh giá Diệp Thiến từ trên xuống dưới.
Sắc mặt Diệp Thiến có chút xấu hổ, nhưng điều chỉnh lại rất nhanh: “Đúng là có chút bệnh nhẹ. Đêm nay tham gia hoạt động này là do công ty sắp xếp nên không thể không đến.”
Giang Nhiễm thấy sắc mặt cô hồng hào, nhìn thế nào cũng không giống như bị bệnh nhẹ.
Diệp Thiến nói tiếp: “Hơn nữa việc này cũng không mệt như đóng phim mà. Ở đoàn phim tôi bị cô lăn qua lộn lại đến mệt chết mà còn không khiến cô vừa lòng.” Ngữ khí vừa bất mãn lại có vẻ oán giận.
Bên cạnh liên tục có người nhìn sang nên Diệp Thiến cũng không muốn nói chuyện với Giang Nhiễm nữa. Cô ta cảm thấy hôm nay đã bị Giang Nhiễm áp đảo, đặc biệt là khi cô trang điểm đẹp như vậy đến đây, nhìn dáng vẻ giống như muốn đến giao lưu.
Diệp Thiến nở nụ cười có lệ: “Giang đạo, có việc gì chúng ta nói sau đi, chúng tôi phải vào trong rồi.”
Nói rồi cô ta kéo tay Tống Vĩ rời đi.
Giang Nhiễm không đi thảm đỏ mà đi thẳng vào hội trường.
Trước khi đêm tiệc từ thiện bắt đầu, ở đây có sắp xếp tiệc buffet để người đến tham dự có thể dừng bữa.
Có vài người là đến vì Tiêu Mộ Viễn, nhưng thật tiếc, nhìn khắp hội trường cũng không thấy bóng dáng của anh.
“Không phải có người nói Tiêu Mộ Viễn cũng tham gia tiệc tối nay sao? Tại sao lại không nhìn thấy người vậy?”
“Chẳng lẽ người chủ trì mượn tên tuổi anh để lăng xê?”
“Tôi đã xác nhận với người chủ trì rồi, Tiêu Mộ Viễn chắc chắn sẽ đến. Tuy nhiên có lẽ anh sẽ không tham gia tiệc tối.”
Giang Nhiễm đi qua đi lại bên trong, nghe được mấy người phụ nữ tụm lại một chỗ thấp giọng bát quái, bước chân hơi dừng lại.
“Từ trước đến nay Tiêu Mộ Viễn không thích mấy trường hợp xã giao như thế này, đặc biệt là khi có cả đống người mơ tưởng muốn tạo quan hệ với anh.”
“Tôi nói này, các người từ khi nào cảm thấy hứng thú với Tiêu Mộ Viễn vậy? Anh ta đã kết hôn rồi đấy. Nhân vật đứng đầu danh sách những người đàn ông độc thân quý hiếm mà phụ nữ muốn gả cho nhất đã sớm trở thành lịch sử rồi.”
“Kết hôn rồi cũng không ngăn được chuyện tôi thưởng thức anh ấy nha…”
“Kết hôn rồi cũng không ngăn được chuyện tôi thích anh ấy nha…”
“Kết hôn rồi cũng không ngăn được chuyện tôi sùng bái anh ấy nha…”
“Kết hôn rồi cũng không có nghĩa là về sau sẽ không ly hôn, đúng không hả mấy chị em?”
“…..” Giang Nhiễm cảm thấy tim mình có chút tắc nghẽn.
Rốt cuộc cô cũng hiểu được chuyện người nào đó mắt cao hơn đỉnh đầu là từ đâu mà ra rồi, ong bướm vây quanh anh thật sự rất nhiều đó nha.
Giang Nhiễm bưng một phần đồ ngọt, ngồi ở một góc yên tĩnh không người.
Cô thấy Diệp Thiến đi qua nói chuyện với nhóm người kia, kết quả vẻ mặt lại trở nên xám xịt, nhìn biểu tình liền biết chắc đã bị đám người đó châm chọc mỉa mai rồi. Cô ta đứng cũng không được mà ngồi cũng chẳng xong nên liền đứng dậy rời đi.
Giang Nhiễm rất nhanh liền hiểu ra, Diệp Thiến là nữ minh tinh bị truyền ra chuyện tai tiếng với Tiêu Mộ Viễn, những người đó lại là thành viên trong nhóm fan nữ của Tiêu Mộ Viễn nên cô ta bị đối xử như thế này cũng không lạ.
“Hi, đạo diễn Giang.”
Giang Nhiễm vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Tống Vĩ.
“Chào anh.” Cô gật đầu mỉm cười. Tống Vĩ cũng được xem là một trong nam diễn viên hàng đầu trong giới, cô lại dùng không nổi những người có giá trị như vậy.
Tống Vĩ ngồi xuống bên cạnh, chủ động bắt chuyện với cô: “Cô trẻ tuổi như vậy đã trở thành đạo diễn, thật sự rất lợi hại đó.”
Giang Nhiễm cười đáp: “Cái đó chưa nói được, cũng chưa có thành tựu gì mà.”
Mỗi năm học sinh tốt nghiệp hệ đạo diễn nhiều như vậy, nhưng cuối cùng đa số đều làm công việc khác, đi chệch hướng sang các công ty quảng cáo, studio chụp ảnh. Giống như Giang Nhiễm chân chính trở thành đạo diễn, có thể độc lập chỉ đạo điện ảnh, đã xem như là một trong những người khác biệt rồi. Có thể duy trì đến nay còn phải cảm ơn thiên phú của cô cùng số tiền mà gia đình đã bỏ ra trước đây.
“Lúc trước nghe Diệp Thiến nói cô ấy tham gia vào phim của một đạo diễn mới, tôi còn tò mò không biết là ai…”
Tống Vĩ hứng thú bừng bừng nói chuyện phiếm với Giang Nhiễm, cách đó không xa Diệp Thiến nhìn thấy, trong lòng càng khó chịu thêm.
Chẳng qua Giang Nhiễm cũng không có nhiều hứng thú lắm, toàn nói mấy lời khách sáo nhạt nhẽo, còn không bằng cùng người nào đó trêu chọc lẫn nhau.
Ánh mắt cô đảo qua khắp hội trường, khoảnh khắc nhìn thấy đạo diễn lớn nổi tiếng Hứa Tấn Chi, hai mắt liền sáng ngời.
Cô tùy tiện tìm một cái cớ để kết thúc cuộc trò chuyện với Tống Vĩ.
“Thầy Hứa, chào thầy.” Giang Nhiễm giống hệt một người mới nhút nhát sợ sệt khi đứng trước mặt vị tiền bối mà mình thần tượng.
Hai người tốt nghiệp cùng một trường, lúc rảnh rỗi Hứa Tấn Chi sẽ trở về trường cũ giảng bài, Giang Nhiễm đã nghe qua bài giảng của anh ta, còn tìm anh hỏi chút vấn đề, lúc đó được anh tinh tế giải đáp còn khiến cô kích động một lúc lâu.
“Chào cô.” Hứa Tấn Chi nhìn cô gái với đôi mắt sáng ngời trước mặt, nghĩ không ra đây là nữ minh tinh nào.
“Em tên là Giang Nhiễm, là đạo diễn mới vào nghề. Ở trường học em đã từng nghe qua bài giảng của thầy nên rất ngưỡng mộ thầy.”
Hứa Tấn Chi hết sức kinh ngạc, cười nói: “Hoá ra trong vòng này của chúng ta không chỉ có mấy người đàn ông khô khan mà còn có một cô gái nhỏ xinh đẹp này à. Nếu nói vậy thì cũng xem như em là học muội của tôi rồi?”
Giang Nhiễm hưng phấn gật đầu.
Hứa Tấn Chi quan tâm hỏi: “Gần đây đang quay phim gì?”
Nhắc tới điện ảnh, hứng thú trò chuyện của Giang Nhiễm liền được khơi dậy.
Diệp Thiến đi tới chỗ người phục vụ, kéo cô sang một góc, thấp giọng thì thầm.
Một lúc sau, vẻ mặt cô ta chứa ý cười, đứng một bên nhìn người phục vụ bưng khay đến gần Giang Nhiễm.
“Cẩn thận!”
Lúc người phục vụ đụng phải Giang Nhiễm, thân thể cô hơi nghiêng, vội vịn lấy một bên bàn.
Người thì may mắn thoát nạn, không té ngã trước mặt mọi người, nhưng chiếc váy sang trọng đẹp đẽ cùng làn da trắng nõn của cô lại bị dính nước bẩn.
Vẻ mặt người phục vụ sợ hãi, liên tục nói xin lỗi, hai mắt cũng đỏ hết lên.
Người quản lý vội vàng chạy đến, đưa cho Giang Nhiễm một chiếc khăn ấm, quay sang dạy dỗ người phục vụ kia.
Giang Nhiễm không muốn khó xử nhân viên phục vụ, nhàn nhạt nói: “Thôi được rồi, cũng không có việc gì, tôi sửa sang lại là tốt rồi.”
Sau khi tạm biệt Hứa Tấn Chi, cô nhanh chóng rời khỏi đó.
Vừa ra khỏi hội trường, trợ lý của Tiêu Mộ Viễn đã gọi đến.
Lúc dáng vẻ toàn thân chật vật của Giang Nhiễm xuất hiện trước mắt Tiêu Mộ Viễn, anh nhìn cô từ trên xuống dưới đến hai lần.
Giang Nhiễm vô tội nhìn anh: “Lisa còn ở đây không? Tôi muốn thay quần áo.”
“Tại sao lại bị hắt rượu đỏ vào người?” Sắc mặt Tiêu Mộ Viễn âm trầm bất định, thanh âm trầm thấp kìm nén: “Là ai gây chuyện với cô?”
Giang Nhiễm than nhẹ một tiếng: “Xui xẻo thôi, bị người phục vụ không cẩn thận đụng phải…”
Tiêu Mộ Viễn nhìn cô, bỗng nhiên nở nụ cười: “Cô Giang, tại sao vừa rời khỏi tôi cô lại biến thành dáng vẻ xui xẻo như vậy?”
Bình luận facebook