Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119: kìm nén (H+)
Nhưng mà, dùng một cái thì lấy đủ là được rồi. Hắn lấy cả đống kia bỏ chúng ở trên giường làm gì?
Đừng nói là đêm nay nếu không dùng hết thì không cho cô ngủ nha!!!
Lục Nghiên Dương vuốt ngược tóc mái về phía sau, để lộ vầng trán và đôi chân mày đều thẳng tắp.
Gương mặt vốn lạnh lùng giờ đây lại mang chút ma mị thấy rõ. Mồ hôi chảy dọc từ thái dương xuống gò má rồi đến cằm, sau đó rơi xuống. Kiều Uyển Nhi nhìn hắn từ phía bên dưới, cảm nhận rõ áp lực của hắn tác động lên.
Môi cô run run, hé mở.
Nhìn hắn thuần thục mặc áo mưa vào, cô đỏ mặt.
Kiều Uyển Nhi không cảm thấy buồn. Dù cho hắn không muốn có con với cô thì cũng chẳng sao.
Chỉ vừa kết hôn được một tháng, công việc của cô chỉ vừa mới ổn định đôi chút thôi. Nếu bây giờ mang thai thì rất nhanh phải nghỉ ở nhà. Vậy thì kế hoạch đã lập ra từ trước không phải tan thành mây khói hay sao?
Lục Nghiên Dương không phải vì không muốn cùng cô có một đứa con. Hắn trước nay là ngừoi ngay thẳng, không biết được tình cảm cô dành cho mình nên tuyệt đối tôn trọng, không muốn dùng đứa bé ép buộc cô ở bên cạnh.
Thứ hắn muốn là trái tim cô, muốn cô tự nguyện.
Hơn nữa, d.ục vọng hắn lớn, chỉ mới chưa đầy một tuần mà đã không thể chịu nỗi rồi. Sao có thể chịu đựng được cảm giác bị cấm dục chứ?
Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, hắn đưa cái phần dư thừa đó và bên trong. Kiều Uyển Nhi nằm trên giường, căng thẳng nhìn nó dần dần tiến vào cơ thể mình.
Cô lại quan sát gương mặt của hắn, nhìn thấy nét mặt có chút thống khổ, mồ hôi lăn xuống, nhưng người đàn ông này vẫn cắn răng chịu đựng.
Nếu như đã không thoải mái thì hắn cứ gắng sức như thế làm gì?
Cô thực sự không hiểu, hắn nhẫn nhịn không phải vì khó chịu mà là vì kìm nén ngọn lửa lớn trong lòng, cố gắng giam giữ con mãnh thú dữ tợn kia không để nó xổng ra làm đau cô.
Lục Nghiên Dương dần tiến sâu vào, đến khi cái vật kia đã hoàn toàn ở bên trong thì hắn mới thở ra một hơi thoả mãn.
Hắn bắt đầu đặt tay lên cặp mông của cô rồi đùa nghịch, xoa nắn khoảng chừng vài phút. Kiều Uyển Nhi đỏ cả mặt, địa phương thiếu nữ e thẹn mà thít chặt.
“ Hừm”.
Cô nghe thấy hắn gầm nhẹ, nét mặt cũng đỏ lên, môi hé mở, thở dốc. Bàn tay kia bóp lấy mông cô không thương tiếc, động tác có phần thô lỗ nhưng dường như vẫn kìm nén tránh làm cho cô đau.
Hắn cường ngạnh thúc hông, bờ mông tròn trịa cũng bị nâng lên, vật kia thâm nhập ngày càng sâu. Âm thanh dung tục phát ra khiến cho cô phải dùng tay che đi gương mặt đỏ bừng bừng.
Nhưng không vì thế mà hắn buông tha, thậm chí còn tận lực đâm vào thật mạnh.
“ Ah~”.
Kiều Uyển Nhi hít vào một hơi thật sâu, eo thon không tự chủ được mà nâng lên. D.âm thuỷ chảy ướt cả drap giường khiến cho nó không còn sạch sẽ nữa.
Lục Nghiên Dương lúc này tham lam vô độ, hắn vẫn cảm thấy chưa đủ thoả mãn sự nhớ nhung gần cả tuần. Bàn tay đặt ở cặp mông xinh xắn di chuyển dọc theo sống lưng của cô lên đến bờ vai trắng rồi thình lình xốc cô ngồi dậy.
“ Ách”. - Kiều Uyển Nhi có chút hoảng, bàn tay cũng theo đó bấu lấy vai và cổ của hắn.
Cô rùng mình, vì khi hết kinh hãi liền cảm nhận được cái chày giã gạo kia đã vào rất sâu, như thể muốn chọc thủng bụng cô vậy.1
Một tay hắn đặt trên tấm lưng trần gợi cảm, ép cô vào sát với mình, tay còn lại đỡ lấy bờ mông.
Giây tiếp theo đã nâng nó lên rồi hạ xuống.
Bạch bạch …
Âm thanh đó cứ luẩn quẩn bên tai cô, địa phương yếu ớt của thiếu nữ phải liên tục chịu công kích từ cái thứ dài ngoằn, xù xì kia.
Kiều Uyển Nhi cảm giác bản thân không thể thở nỗi nữa rồi, cô gục đầu lên vai hắn, cắn một phát.
Bên trong cô ấm áp, trơn tru, tứ phương bao bọc lấy nuốt trọn như không muốn để cho hắn có cơ hội để thở.
Lục Nghiên Dương không tài nào nhịn được nữa, hắn cũng cúi đầu rồi gặm lấy một mảng to ở trên vai cô, sau đó phóng thích chính mình.
Kiều Uyển Nhi bị dày vò, rất nhanh cũng không thể chịu được. Ti.ểu huy.ệt co bóp dữ dội rồi nhanh chóng đưa cô lên tận chín tầng mây.
Cô cắn lấy hắn, bàn tay bấu chặt. Đến khi cơn kích tình đi qua mới thả lỏng rồi xụi lơ.
Đừng nói là đêm nay nếu không dùng hết thì không cho cô ngủ nha!!!
Lục Nghiên Dương vuốt ngược tóc mái về phía sau, để lộ vầng trán và đôi chân mày đều thẳng tắp.
Gương mặt vốn lạnh lùng giờ đây lại mang chút ma mị thấy rõ. Mồ hôi chảy dọc từ thái dương xuống gò má rồi đến cằm, sau đó rơi xuống. Kiều Uyển Nhi nhìn hắn từ phía bên dưới, cảm nhận rõ áp lực của hắn tác động lên.
Môi cô run run, hé mở.
Nhìn hắn thuần thục mặc áo mưa vào, cô đỏ mặt.
Kiều Uyển Nhi không cảm thấy buồn. Dù cho hắn không muốn có con với cô thì cũng chẳng sao.
Chỉ vừa kết hôn được một tháng, công việc của cô chỉ vừa mới ổn định đôi chút thôi. Nếu bây giờ mang thai thì rất nhanh phải nghỉ ở nhà. Vậy thì kế hoạch đã lập ra từ trước không phải tan thành mây khói hay sao?
Lục Nghiên Dương không phải vì không muốn cùng cô có một đứa con. Hắn trước nay là ngừoi ngay thẳng, không biết được tình cảm cô dành cho mình nên tuyệt đối tôn trọng, không muốn dùng đứa bé ép buộc cô ở bên cạnh.
Thứ hắn muốn là trái tim cô, muốn cô tự nguyện.
Hơn nữa, d.ục vọng hắn lớn, chỉ mới chưa đầy một tuần mà đã không thể chịu nỗi rồi. Sao có thể chịu đựng được cảm giác bị cấm dục chứ?
Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, hắn đưa cái phần dư thừa đó và bên trong. Kiều Uyển Nhi nằm trên giường, căng thẳng nhìn nó dần dần tiến vào cơ thể mình.
Cô lại quan sát gương mặt của hắn, nhìn thấy nét mặt có chút thống khổ, mồ hôi lăn xuống, nhưng người đàn ông này vẫn cắn răng chịu đựng.
Nếu như đã không thoải mái thì hắn cứ gắng sức như thế làm gì?
Cô thực sự không hiểu, hắn nhẫn nhịn không phải vì khó chịu mà là vì kìm nén ngọn lửa lớn trong lòng, cố gắng giam giữ con mãnh thú dữ tợn kia không để nó xổng ra làm đau cô.
Lục Nghiên Dương dần tiến sâu vào, đến khi cái vật kia đã hoàn toàn ở bên trong thì hắn mới thở ra một hơi thoả mãn.
Hắn bắt đầu đặt tay lên cặp mông của cô rồi đùa nghịch, xoa nắn khoảng chừng vài phút. Kiều Uyển Nhi đỏ cả mặt, địa phương thiếu nữ e thẹn mà thít chặt.
“ Hừm”.
Cô nghe thấy hắn gầm nhẹ, nét mặt cũng đỏ lên, môi hé mở, thở dốc. Bàn tay kia bóp lấy mông cô không thương tiếc, động tác có phần thô lỗ nhưng dường như vẫn kìm nén tránh làm cho cô đau.
Hắn cường ngạnh thúc hông, bờ mông tròn trịa cũng bị nâng lên, vật kia thâm nhập ngày càng sâu. Âm thanh dung tục phát ra khiến cho cô phải dùng tay che đi gương mặt đỏ bừng bừng.
Nhưng không vì thế mà hắn buông tha, thậm chí còn tận lực đâm vào thật mạnh.
“ Ah~”.
Kiều Uyển Nhi hít vào một hơi thật sâu, eo thon không tự chủ được mà nâng lên. D.âm thuỷ chảy ướt cả drap giường khiến cho nó không còn sạch sẽ nữa.
Lục Nghiên Dương lúc này tham lam vô độ, hắn vẫn cảm thấy chưa đủ thoả mãn sự nhớ nhung gần cả tuần. Bàn tay đặt ở cặp mông xinh xắn di chuyển dọc theo sống lưng của cô lên đến bờ vai trắng rồi thình lình xốc cô ngồi dậy.
“ Ách”. - Kiều Uyển Nhi có chút hoảng, bàn tay cũng theo đó bấu lấy vai và cổ của hắn.
Cô rùng mình, vì khi hết kinh hãi liền cảm nhận được cái chày giã gạo kia đã vào rất sâu, như thể muốn chọc thủng bụng cô vậy.1
Một tay hắn đặt trên tấm lưng trần gợi cảm, ép cô vào sát với mình, tay còn lại đỡ lấy bờ mông.
Giây tiếp theo đã nâng nó lên rồi hạ xuống.
Bạch bạch …
Âm thanh đó cứ luẩn quẩn bên tai cô, địa phương yếu ớt của thiếu nữ phải liên tục chịu công kích từ cái thứ dài ngoằn, xù xì kia.
Kiều Uyển Nhi cảm giác bản thân không thể thở nỗi nữa rồi, cô gục đầu lên vai hắn, cắn một phát.
Bên trong cô ấm áp, trơn tru, tứ phương bao bọc lấy nuốt trọn như không muốn để cho hắn có cơ hội để thở.
Lục Nghiên Dương không tài nào nhịn được nữa, hắn cũng cúi đầu rồi gặm lấy một mảng to ở trên vai cô, sau đó phóng thích chính mình.
Kiều Uyển Nhi bị dày vò, rất nhanh cũng không thể chịu được. Ti.ểu huy.ệt co bóp dữ dội rồi nhanh chóng đưa cô lên tận chín tầng mây.
Cô cắn lấy hắn, bàn tay bấu chặt. Đến khi cơn kích tình đi qua mới thả lỏng rồi xụi lơ.
Bình luận facebook