Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 146: Nguy hiểm
Nghe thấy câu hỏi của Kiều Uyển Nhi, nét mặt Hạ Liên Tâm vô cùng nghiêm trọng:
“ Vì phiên bản giới hạn của cuốn tiểu thuyết đam mỹ 19+ tôi thích đang bán ở đây, và chỉ có mỗi nơi đây là có”.
“ ………”.
Hôm đó, cả hai cô gái dính chặt lấy nhau chẳng rời. Hai ngừoi đàn ông đi phía sau chỉ biết bất lực nhidn theo bóng dáng vợ mình.
Nơi dành cho du lịch đúng là rất náo nhiệt, đông đúc, hoà mình vào giữa dòng người tấp nập cùng tận hưởng không khí thực sự rất vui.
Kiều Uyển Nhi muốn quên đi mọi phiền muộn từ trước đến giờ, phòng bị cũng giảm mạnh.
Cô không ngờ lần đầu mình lơ là lại khiến cho bản thân suýt rơi vào nguy hiểm.
Vì mãi mê tận hưởng những bản nhạc êm tai, cảnh quan đẹp mắt mà cô không biết có một chiếc xe hơi đang lao đến với tốc độ cực kỳ nhanh.
Đến khi nghe thấy tiếng hoảng loạn của mọi người và âm thah la thét chói tai thì Kiều Uyển Nhi mới nhìn theo dòng người đang huyên náo.
Chiếc xe không rõ người lái đang lao đến, ánh sáng đèn chiếu thẳng vào cô, Kiều Uyển Nhi cũng đứng ngây ra chẳng biết nên làm gì. Đầu óc trống rỗng chẳng nghĩ được bất cứ điều gì, đôi chân chôn tại chỗ chẳng thể nào nhích nỗi.
“ Ôi trời ơi cái gì thế kia?!!!!”.
“.Tránh ra đi!!!!!”.
…
..
Đòng người la thét tán loạn, ùa chạy tứ phía chỉ mong tránh khỏi cái xe chạy như bị điên đó.
Lúc nó sắp lao về phía cô thì đã có một bóng hình to lớn ôm lấy cô.
Kiều Uyển Nhi chỉ thấy trời đất quay cuồng, lát sau cô ngã ra nền đất.
Trên người vẫn còn cảm thấy ngộp thở vì bị ôm chặt.
Thoáng chốc, chiếc xe đã rời khỏi hiện trường.
Mọi người vây xung quanh hỏi thăm khiến cô trở về thực tại:
“ Có sao không?”.
“ Cái xe đó … cứ như bị điên vậy, phóng lên cả lề đường”.
“ Đúng đó, tôi còn thấy cái xe đó tông vào cả một dãy bàn ghế của quán cafe. Chủ quán đang gào thét ầm ĩ phải bắt được cái tên lái xe rồi kiện tên đó mới hả dạ”.
Kiều Uyển Nhi ngồi dậy, cô phát hiện bản thân có chút đau rát. Khuỷu tay, bàn tay và bắp đùi bị trầy xước, máu loan ra.
Còn chưa kịp oán thán thì lại bị ôm chầm.
“ Ưm” - Cô giật nảy.
Hương dầu gội quen thuộc khiến cho cô biết rằng đói phương là ai, hắn siết chặt đến mức làm cho cô nghẹt thở.
Kiều Uyển Nhi đặt tay lên vai hắn, vỗ vỗ:
“ Ừ, anh buông ra đi …”.
Lục Nghiên Dương gắt gao ôm lấy, lúc nãy khi chiếc xe đó lao đến chỗ cô, tim hắn như ngừng đập. Chẳng thể nghĩ nhiều mà lao đến ôm lấy.
Nếu tránh không kịp thì có tảng thịt là hắn, cô cũng sẽ đỡ được phần nào.
“ Anh … ở đây đông người …”.
“ Uyển Nhi!!!”.
Giọng nói của Hạ Liên Tâm vang lên, lúc nãy khá nguy hiểm, chồng cô ấy cũng đã nhanh chóng ôm lấy cho nên Hạ tiểu thư chẳng có chút trầy xước gì.
Đã vài phút trôi qua nhưng cái ngừoi đàn ông vẫn chưa chịu buông, Kiều Uyển Nhi thì ngại ngùng mà nhắc khéo:
“ Anh … anh đừng có ôm tôi nữa, thật là …”.
Thấy tình hình không được, cô giương đôi mắt to tròn về phía Hạ Liên tâm và chỉ mong tính hiệu S.O.s mà mình gửi đi sẽ có tác dụng.
Hạ tiểu thư nghĩ nghĩ ngợi ngợi một lúc rồi lên tiếng:
“ Sếp à, anh không định đưa vợ mình vào viện kiểm tra sao? Anh ôm thế kia vết thương tự khỏi được à?”.
Hắn không nói gì, chậm rãi buông ra.
Kiều Uyển Nhi đứng lên, nhưng chưa kịp bước đi thì đã bị nhấc bổng.
Lục Nghiên Dương không nói câu nào chỉ bế cô lên rồi rời đi.
Hạ Liên Tâm nhanh chóng đặt xe, vốn dĩ cứ nghĩ là hết chuyện, sẽ có thể tiếp tục đi mua những thứ mình muốn, nhưng chồng cô ấy cũng làm quá lên, bắt ép phải đến bệnh viện kiểm tra.
Kết quả, cả bốn người ngồi trên xe, vợ ai ngừoi đó lo.
******
Bệnh viện.
Bác sĩ xem xem xét xét một hồi liền đưa ra kết luận:
“ Trật khớp”.
“…………..”.
Người bị nói đến chính là Lục tổng đây, ;lúc nãy hắn xông ra ôm lấy cô, biến bản thân trở thành bị thịt.
Chiếc xe không tông trúng cả hai, họ bị kéo lê trên đất một khoảng tuy không xa nhưng cũng đủ khiến cho cánh tay hắn và mặt đường ma sát, tạo ra vết xây xát không hề nhỏ, xương bả vai đập vào bức tường ven vệ đường.
Tuy vậy, nhưng điều này chưa đủ để khiến cho một người lực lưỡng như hắn phải ra nông nỗi như vậy.
“ Vì phiên bản giới hạn của cuốn tiểu thuyết đam mỹ 19+ tôi thích đang bán ở đây, và chỉ có mỗi nơi đây là có”.
“ ………”.
Hôm đó, cả hai cô gái dính chặt lấy nhau chẳng rời. Hai ngừoi đàn ông đi phía sau chỉ biết bất lực nhidn theo bóng dáng vợ mình.
Nơi dành cho du lịch đúng là rất náo nhiệt, đông đúc, hoà mình vào giữa dòng người tấp nập cùng tận hưởng không khí thực sự rất vui.
Kiều Uyển Nhi muốn quên đi mọi phiền muộn từ trước đến giờ, phòng bị cũng giảm mạnh.
Cô không ngờ lần đầu mình lơ là lại khiến cho bản thân suýt rơi vào nguy hiểm.
Vì mãi mê tận hưởng những bản nhạc êm tai, cảnh quan đẹp mắt mà cô không biết có một chiếc xe hơi đang lao đến với tốc độ cực kỳ nhanh.
Đến khi nghe thấy tiếng hoảng loạn của mọi người và âm thah la thét chói tai thì Kiều Uyển Nhi mới nhìn theo dòng người đang huyên náo.
Chiếc xe không rõ người lái đang lao đến, ánh sáng đèn chiếu thẳng vào cô, Kiều Uyển Nhi cũng đứng ngây ra chẳng biết nên làm gì. Đầu óc trống rỗng chẳng nghĩ được bất cứ điều gì, đôi chân chôn tại chỗ chẳng thể nào nhích nỗi.
“ Ôi trời ơi cái gì thế kia?!!!!”.
“.Tránh ra đi!!!!!”.
…
..
Đòng người la thét tán loạn, ùa chạy tứ phía chỉ mong tránh khỏi cái xe chạy như bị điên đó.
Lúc nó sắp lao về phía cô thì đã có một bóng hình to lớn ôm lấy cô.
Kiều Uyển Nhi chỉ thấy trời đất quay cuồng, lát sau cô ngã ra nền đất.
Trên người vẫn còn cảm thấy ngộp thở vì bị ôm chặt.
Thoáng chốc, chiếc xe đã rời khỏi hiện trường.
Mọi người vây xung quanh hỏi thăm khiến cô trở về thực tại:
“ Có sao không?”.
“ Cái xe đó … cứ như bị điên vậy, phóng lên cả lề đường”.
“ Đúng đó, tôi còn thấy cái xe đó tông vào cả một dãy bàn ghế của quán cafe. Chủ quán đang gào thét ầm ĩ phải bắt được cái tên lái xe rồi kiện tên đó mới hả dạ”.
Kiều Uyển Nhi ngồi dậy, cô phát hiện bản thân có chút đau rát. Khuỷu tay, bàn tay và bắp đùi bị trầy xước, máu loan ra.
Còn chưa kịp oán thán thì lại bị ôm chầm.
“ Ưm” - Cô giật nảy.
Hương dầu gội quen thuộc khiến cho cô biết rằng đói phương là ai, hắn siết chặt đến mức làm cho cô nghẹt thở.
Kiều Uyển Nhi đặt tay lên vai hắn, vỗ vỗ:
“ Ừ, anh buông ra đi …”.
Lục Nghiên Dương gắt gao ôm lấy, lúc nãy khi chiếc xe đó lao đến chỗ cô, tim hắn như ngừng đập. Chẳng thể nghĩ nhiều mà lao đến ôm lấy.
Nếu tránh không kịp thì có tảng thịt là hắn, cô cũng sẽ đỡ được phần nào.
“ Anh … ở đây đông người …”.
“ Uyển Nhi!!!”.
Giọng nói của Hạ Liên Tâm vang lên, lúc nãy khá nguy hiểm, chồng cô ấy cũng đã nhanh chóng ôm lấy cho nên Hạ tiểu thư chẳng có chút trầy xước gì.
Đã vài phút trôi qua nhưng cái ngừoi đàn ông vẫn chưa chịu buông, Kiều Uyển Nhi thì ngại ngùng mà nhắc khéo:
“ Anh … anh đừng có ôm tôi nữa, thật là …”.
Thấy tình hình không được, cô giương đôi mắt to tròn về phía Hạ Liên tâm và chỉ mong tính hiệu S.O.s mà mình gửi đi sẽ có tác dụng.
Hạ tiểu thư nghĩ nghĩ ngợi ngợi một lúc rồi lên tiếng:
“ Sếp à, anh không định đưa vợ mình vào viện kiểm tra sao? Anh ôm thế kia vết thương tự khỏi được à?”.
Hắn không nói gì, chậm rãi buông ra.
Kiều Uyển Nhi đứng lên, nhưng chưa kịp bước đi thì đã bị nhấc bổng.
Lục Nghiên Dương không nói câu nào chỉ bế cô lên rồi rời đi.
Hạ Liên Tâm nhanh chóng đặt xe, vốn dĩ cứ nghĩ là hết chuyện, sẽ có thể tiếp tục đi mua những thứ mình muốn, nhưng chồng cô ấy cũng làm quá lên, bắt ép phải đến bệnh viện kiểm tra.
Kết quả, cả bốn người ngồi trên xe, vợ ai ngừoi đó lo.
******
Bệnh viện.
Bác sĩ xem xem xét xét một hồi liền đưa ra kết luận:
“ Trật khớp”.
“…………..”.
Người bị nói đến chính là Lục tổng đây, ;lúc nãy hắn xông ra ôm lấy cô, biến bản thân trở thành bị thịt.
Chiếc xe không tông trúng cả hai, họ bị kéo lê trên đất một khoảng tuy không xa nhưng cũng đủ khiến cho cánh tay hắn và mặt đường ma sát, tạo ra vết xây xát không hề nhỏ, xương bả vai đập vào bức tường ven vệ đường.
Tuy vậy, nhưng điều này chưa đủ để khiến cho một người lực lưỡng như hắn phải ra nông nỗi như vậy.
Bình luận facebook