Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22: Ngoại Truyện 2
Doãn Phỉ Dương mấy hôm nay cứ sao sao ấy.
Đây là kết luận của Giang Miên qua vài ngày quan sát.
Đương nhiên không phải ngoại tình linh tinh, phải là Doãn Phỉ Dương quá dính Giang Miên mới đúng.
Buổi sáng ra khỏi nhà –
“Cưng ơi em phải đi học rồi, anh phải tự chăm sóc bản thân đấy nhé.”
“Ừ… Mau đi đi Phỉ Dương, muộn giờ.”
Cuộc điện thoại sau tiết học buổi sáng –
“Cưng ơi, cưng ăn sáng chưa?”
“Anh ăn rồi.”
“Ăn gì vậy?”
“Ừm… Bánh sandwich và sữa bò.”
Giữa trưa –
“Cưng ơi, em về rồi nè!”
“Phỉ Dương về rồi hả… Này! Từ từ, ăn cơm đã! Ưm…”
Buổi tối, khi cùng xem TV –
“Cưng ơi, anh đi đâu thế?”
“… Anh đi vệ sinh.”
Tất cả bắt đầu sau kỳ động dục tháng 11 của Giang Miên, cả hai đều lo lắng kỳ sơ tình sẽ để lại ảnh hưởng đối với chu kỳ, ai ngờ Giang Miên vẫn đúng hạn.
Hai người vui vẻ quấn lấy nhau trên giường, đến ngày thứ năm khi nhiệt độ trên người Giang Miên đã hạ, dần tỉnh táo trở lại thì vẫn bị đâm đâm chọc chọc đằng sau.
Nút thắt Alpha biến mất, Giang Miên mở không nổi mắt, bụng nhỏ tròn xoe no căng làm mắt anh càng díu lại.
Đến đây thì mọi thứ vẫn bình thường.
Sáng hôm sau, Giang Miên tỉnh dậy, thoải mái từ trong ra ngoài.
Anh tính hôn nhóc nông dân vất vả gieo giống, kết quả bị dọa sợ xanh mặt.
Doãn Phỉ Dương chỉ im ỉm nhìn anh, con ngươi đen nhánh chứa đủ cảm xúc, cũng chỉ chứa mỗi mình anh.
Giang Miên không biết đối phương đã tỉnh bao lâu, sáp lại hôn sống mũi cao thẳng, dịu dàng nói: “Chào buổi sáng.”
Đổi lại là nụ hôn sâu.
Sau khi rời giường, Doãn Phỉ Dương biến thành thế kia.
Nếu không phải đi học sẽ bám lấy Giang Miên: Dính liền, không phải chỉ như đuôi nhỏ theo sau.
Giang Miên vừa buồn cười vừa cạn lời, quan sát vài ngày sau để ý tình trạng nhóc con ngày càng nghiêm trọng, bấm điện thoại gọi cho mẹ.
Giải thích một hồi mấy thứ lông gà vỏ tỏi, Từ Xuân Linh vẫn im lặng khiến tim Giang Miên nảy lên tận cổ, sau đấy bà chỉ bật cười.
“Hahahah, nhóc con Dương Dương phản ứng kinh khủng vậy à?”
“Vâng… Phản ứng gì cơ ạ?”
Nghe giọng bà thì có vẻ đây là hiện tượng phổ biến, Giang Miên thở phào nhưng cũng tò mò.
“Đây là kỳ dịch cảm của Alpha thôi Miên Miên. Trong kỳ dịch cảm, Alpha hay làm ra mấy hành động kiểu vậy đó. Rõ ràng nhất là sinh ra ỷ lại với bạn đời, còn thích khống chế…” Nói tới đây, giọng Từ Xuân Linh hơi bông đùa, “Còn có nhu cầu tình dục mãnh liệt nữa.”
“À…” Mặt Giang Miên đỏ gay.
Trách không nổi Doãn Phỉ Dương gần đây cứ như sói đói, ngày nào cũng đè anh ra, buổi tối không đủ, sáng với trưa cũng đòi ấy ấy…
“Con không phải lo, cùng lắm chỉ bốn năm ngày thôi, nhanh lắm.” Bà nói, “Alpha không biết được mình đang ở kỳ dịch cảm đâu, chỉ khi nó kết thúc rồi mới nhận ra mình đã làm gì.”
“Vâng.” Giang Miên trả lời, tiếp tục dò hỏi, “Vì sao em ấy lại tiến vào kỳ dịch cảm ạ?”
“Nhiều lý do lắm, không phải ai cũng như nhau.” Từ Xuân Linh mỉm cười, “Nếu nó ỷ lạ vào con, con có thể hỏi nó vài chuyện đấy, nó sẽ ngoan ngoãn kể tuồn tuột cho con á ~ Mẹ moi được không ít thứ từ miệng cha của con đâu.”
“Vâng ạ.” Biết vấn đề ở đâu, Giang Miên yên tâm phần nào, chính anh cũng hứng thú với nguyên nhân Alpha tiến vào kỳ dịch cảm, “Vậy nha mẹ, Phỉ Dương gọi điện cho con, con cúp đây ạ.”
…
Buổi tối, Doãn Phỉ Dương giày không thèm đổi, đứng ngoài huyền quan ôm Giang Miên xoa xoa trong ngực.
Giang Miên suy nghĩ một lúc, ngoan ngoãn nhận lấy nụ hôn của nhóc con, trong lúc thở dốc đưa ra câu hỏi.
“Phỉ Dương à, sao em tốt với anh thế?”
Doãn Phỉ Dương cúi đầu bật cười: “Đây là tốt với anh à?”
“Chẳng lẽ không tốt?” Giang Miên nóng lòng, thì thầm bên tai Doãn Phỉ Dương, “Doãn Phỉ Dương à, yêu em nhiều.”
Doãn Phỉ Dương ôm anh chặt hơn: “Em cũng yêu anh! Miên Miên à, em thích anh từ lâu lắm rồi…”
Từ lâu lắm rồi?
Giang Miên cảm thấy mình đã nắm được keyword, nhớ mang máng Doãn Phỉ Dương từng thừa nhận cậu thích anh từ lâu rồi lúc mới yêu, phải hỏi cho rõ!
“Lâu là từ bao giờ nhỉ?” Giang Miên mắt lấp lánh ngẩng lên.
Alpha trong kỳ dịch cảm không hề nghi ngờ bạn đời, Doãn Phỉ Dương kể tuồn tuột.
“Ừm, vào ba năm trước… Khi anh và một đàn chị đến trường em…”
Doãn Phỉ Dương kể lại ba năm yêu thầm cho Giang Miên, từ từ nói ra tâm tư thầm kín của một nhóc con dậy thì. Một thoáng qua thôi để lại ký ức khó quên, ngày đêm tra tấn linh hồn.
Giang Miên nghe xong chỉ thấy đau lòng, nhanh chóng vùi vào lồng ngực đối phương che đi đôi mắt ướt nhòe, nghẹn ngào nói: “Sao em ngốc thế, anh có biết em là ai đâu, hơn nữa… Nếu không có cuộc liên hôn này, em chỉ là một đàn em xa lạ với anh mà thôi.”
Cằm bị nâng lên dịu dàng, Doãn Phỉ Dương hôn lên mí mắt Giang Miên.
“Nếu anh cưới chồng rồi thì sao? Nếu anh không nghe theo sắp xếp của cha mẹ thì sao? Anh… Nếu anh không thích em thì sao giờ?”
Nước mắt Giang Miên lăn dài, được ngón tay ai kia lau sạch.
“Cảm ơn anh chưa cưới chồng, cảm ơn anh đã nghe cha mẹ vợ, cảm ơn anh đã thích em, cảm ơn anh đã cho em cơ hội trở thành Alpha của anh…”
Doãn Phỉ Dương cụng lên trán Giang Miên: “Mỗi ngày bên anh em đều cảm ơn vận mệnh đã để chúng mình gặp lại nhau, em rất trân trọng ngày hôm sau.”
Vậy nên mới muốn cưng chiều anh, để ngày hôm sau của anh vui vẻ hơn hôm qua.
Trong nháy mắt, Giang Miên nhận ra, Doãn Phỉ Dương tiến vào kỳ dịch cảm do cậu đã có được hạnh phúc cậu khát khao nhiều năm.
Chuyện vui vẻ nhất trong đời chính là đạt được ước muốn.
…
Sáng hôm sau, Giang Miên phát hiện mình đang đưa lưng lại về phía Doãn Phỉ Dương.
Ai biết nhóc con đã bình thường lại hay chưa, Giang Miên làm gì cũng nhẹ nhàng, sợ mình lại cọ phải thứ lúc nào cũng hưng phấn kia.
Vừa xoay người, đôi mắt đã bị ấn trở lại lồng ngực đối phương.
“Hmmm… Anh tỉnh rồi hả?” Giọng Doãn Phỉ Dương truyền tới từ đỉnh đầu.
“Hả?” Giang Miên ngốc nghếch phản ứng lại, đây là? Kỳ dịch cảm kết thúc, nhóc con đang xấu hổ đúng không?
“Em… Mấy hôm nay… Làm phiền anh rồi… Anh biết hết rồi đúng không?” Nhóc con thấp thỏm.
“Ừ… Đúng vậy…” Giang Miên nhịn cười đáp.
“À…” Doãn Phỉ Dương lâu lắm rồi mới bối rối thế này.
Giang Miên đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt Doãn Phỉ Dương mờ mịt nhìn anh, hai lỗ tai đỏ ửng, y như đứa nhóc luống cuống tay chân.
Giang Miên bật cười thành tiếng, hôn Doãn Phỉ Dương dưới cái nhìn thấp thỏm của cậu.
“Anh cũng biết ơn vận mệnh lắm, nó ban cho anh Alpha tốt quá.”
…
Một lúc sau, Giang Miên không khỏi nghi ngờ, kỳ dịch cảm của Doãn Phỉ Dương kết thúc chưa vậy, sao lại đòi hỏi nữa rồi.
Điện thoại bỗng vang lên.
Giang Miên nhìn tên người gọi, ngoài ý muốn ghê…
“Alo? Kỳ Kỳ đấy à?”
“Anh Giang ơi?” Giọng Tinh Kỳ mềm như bông, “A Kỳ cứ sao sao ấy, em phải làm thế nào giờ?”
Đây là kết luận của Giang Miên qua vài ngày quan sát.
Đương nhiên không phải ngoại tình linh tinh, phải là Doãn Phỉ Dương quá dính Giang Miên mới đúng.
Buổi sáng ra khỏi nhà –
“Cưng ơi em phải đi học rồi, anh phải tự chăm sóc bản thân đấy nhé.”
“Ừ… Mau đi đi Phỉ Dương, muộn giờ.”
Cuộc điện thoại sau tiết học buổi sáng –
“Cưng ơi, cưng ăn sáng chưa?”
“Anh ăn rồi.”
“Ăn gì vậy?”
“Ừm… Bánh sandwich và sữa bò.”
Giữa trưa –
“Cưng ơi, em về rồi nè!”
“Phỉ Dương về rồi hả… Này! Từ từ, ăn cơm đã! Ưm…”
Buổi tối, khi cùng xem TV –
“Cưng ơi, anh đi đâu thế?”
“… Anh đi vệ sinh.”
Tất cả bắt đầu sau kỳ động dục tháng 11 của Giang Miên, cả hai đều lo lắng kỳ sơ tình sẽ để lại ảnh hưởng đối với chu kỳ, ai ngờ Giang Miên vẫn đúng hạn.
Hai người vui vẻ quấn lấy nhau trên giường, đến ngày thứ năm khi nhiệt độ trên người Giang Miên đã hạ, dần tỉnh táo trở lại thì vẫn bị đâm đâm chọc chọc đằng sau.
Nút thắt Alpha biến mất, Giang Miên mở không nổi mắt, bụng nhỏ tròn xoe no căng làm mắt anh càng díu lại.
Đến đây thì mọi thứ vẫn bình thường.
Sáng hôm sau, Giang Miên tỉnh dậy, thoải mái từ trong ra ngoài.
Anh tính hôn nhóc nông dân vất vả gieo giống, kết quả bị dọa sợ xanh mặt.
Doãn Phỉ Dương chỉ im ỉm nhìn anh, con ngươi đen nhánh chứa đủ cảm xúc, cũng chỉ chứa mỗi mình anh.
Giang Miên không biết đối phương đã tỉnh bao lâu, sáp lại hôn sống mũi cao thẳng, dịu dàng nói: “Chào buổi sáng.”
Đổi lại là nụ hôn sâu.
Sau khi rời giường, Doãn Phỉ Dương biến thành thế kia.
Nếu không phải đi học sẽ bám lấy Giang Miên: Dính liền, không phải chỉ như đuôi nhỏ theo sau.
Giang Miên vừa buồn cười vừa cạn lời, quan sát vài ngày sau để ý tình trạng nhóc con ngày càng nghiêm trọng, bấm điện thoại gọi cho mẹ.
Giải thích một hồi mấy thứ lông gà vỏ tỏi, Từ Xuân Linh vẫn im lặng khiến tim Giang Miên nảy lên tận cổ, sau đấy bà chỉ bật cười.
“Hahahah, nhóc con Dương Dương phản ứng kinh khủng vậy à?”
“Vâng… Phản ứng gì cơ ạ?”
Nghe giọng bà thì có vẻ đây là hiện tượng phổ biến, Giang Miên thở phào nhưng cũng tò mò.
“Đây là kỳ dịch cảm của Alpha thôi Miên Miên. Trong kỳ dịch cảm, Alpha hay làm ra mấy hành động kiểu vậy đó. Rõ ràng nhất là sinh ra ỷ lại với bạn đời, còn thích khống chế…” Nói tới đây, giọng Từ Xuân Linh hơi bông đùa, “Còn có nhu cầu tình dục mãnh liệt nữa.”
“À…” Mặt Giang Miên đỏ gay.
Trách không nổi Doãn Phỉ Dương gần đây cứ như sói đói, ngày nào cũng đè anh ra, buổi tối không đủ, sáng với trưa cũng đòi ấy ấy…
“Con không phải lo, cùng lắm chỉ bốn năm ngày thôi, nhanh lắm.” Bà nói, “Alpha không biết được mình đang ở kỳ dịch cảm đâu, chỉ khi nó kết thúc rồi mới nhận ra mình đã làm gì.”
“Vâng.” Giang Miên trả lời, tiếp tục dò hỏi, “Vì sao em ấy lại tiến vào kỳ dịch cảm ạ?”
“Nhiều lý do lắm, không phải ai cũng như nhau.” Từ Xuân Linh mỉm cười, “Nếu nó ỷ lạ vào con, con có thể hỏi nó vài chuyện đấy, nó sẽ ngoan ngoãn kể tuồn tuột cho con á ~ Mẹ moi được không ít thứ từ miệng cha của con đâu.”
“Vâng ạ.” Biết vấn đề ở đâu, Giang Miên yên tâm phần nào, chính anh cũng hứng thú với nguyên nhân Alpha tiến vào kỳ dịch cảm, “Vậy nha mẹ, Phỉ Dương gọi điện cho con, con cúp đây ạ.”
…
Buổi tối, Doãn Phỉ Dương giày không thèm đổi, đứng ngoài huyền quan ôm Giang Miên xoa xoa trong ngực.
Giang Miên suy nghĩ một lúc, ngoan ngoãn nhận lấy nụ hôn của nhóc con, trong lúc thở dốc đưa ra câu hỏi.
“Phỉ Dương à, sao em tốt với anh thế?”
Doãn Phỉ Dương cúi đầu bật cười: “Đây là tốt với anh à?”
“Chẳng lẽ không tốt?” Giang Miên nóng lòng, thì thầm bên tai Doãn Phỉ Dương, “Doãn Phỉ Dương à, yêu em nhiều.”
Doãn Phỉ Dương ôm anh chặt hơn: “Em cũng yêu anh! Miên Miên à, em thích anh từ lâu lắm rồi…”
Từ lâu lắm rồi?
Giang Miên cảm thấy mình đã nắm được keyword, nhớ mang máng Doãn Phỉ Dương từng thừa nhận cậu thích anh từ lâu rồi lúc mới yêu, phải hỏi cho rõ!
“Lâu là từ bao giờ nhỉ?” Giang Miên mắt lấp lánh ngẩng lên.
Alpha trong kỳ dịch cảm không hề nghi ngờ bạn đời, Doãn Phỉ Dương kể tuồn tuột.
“Ừm, vào ba năm trước… Khi anh và một đàn chị đến trường em…”
Doãn Phỉ Dương kể lại ba năm yêu thầm cho Giang Miên, từ từ nói ra tâm tư thầm kín của một nhóc con dậy thì. Một thoáng qua thôi để lại ký ức khó quên, ngày đêm tra tấn linh hồn.
Giang Miên nghe xong chỉ thấy đau lòng, nhanh chóng vùi vào lồng ngực đối phương che đi đôi mắt ướt nhòe, nghẹn ngào nói: “Sao em ngốc thế, anh có biết em là ai đâu, hơn nữa… Nếu không có cuộc liên hôn này, em chỉ là một đàn em xa lạ với anh mà thôi.”
Cằm bị nâng lên dịu dàng, Doãn Phỉ Dương hôn lên mí mắt Giang Miên.
“Nếu anh cưới chồng rồi thì sao? Nếu anh không nghe theo sắp xếp của cha mẹ thì sao? Anh… Nếu anh không thích em thì sao giờ?”
Nước mắt Giang Miên lăn dài, được ngón tay ai kia lau sạch.
“Cảm ơn anh chưa cưới chồng, cảm ơn anh đã nghe cha mẹ vợ, cảm ơn anh đã thích em, cảm ơn anh đã cho em cơ hội trở thành Alpha của anh…”
Doãn Phỉ Dương cụng lên trán Giang Miên: “Mỗi ngày bên anh em đều cảm ơn vận mệnh đã để chúng mình gặp lại nhau, em rất trân trọng ngày hôm sau.”
Vậy nên mới muốn cưng chiều anh, để ngày hôm sau của anh vui vẻ hơn hôm qua.
Trong nháy mắt, Giang Miên nhận ra, Doãn Phỉ Dương tiến vào kỳ dịch cảm do cậu đã có được hạnh phúc cậu khát khao nhiều năm.
Chuyện vui vẻ nhất trong đời chính là đạt được ước muốn.
…
Sáng hôm sau, Giang Miên phát hiện mình đang đưa lưng lại về phía Doãn Phỉ Dương.
Ai biết nhóc con đã bình thường lại hay chưa, Giang Miên làm gì cũng nhẹ nhàng, sợ mình lại cọ phải thứ lúc nào cũng hưng phấn kia.
Vừa xoay người, đôi mắt đã bị ấn trở lại lồng ngực đối phương.
“Hmmm… Anh tỉnh rồi hả?” Giọng Doãn Phỉ Dương truyền tới từ đỉnh đầu.
“Hả?” Giang Miên ngốc nghếch phản ứng lại, đây là? Kỳ dịch cảm kết thúc, nhóc con đang xấu hổ đúng không?
“Em… Mấy hôm nay… Làm phiền anh rồi… Anh biết hết rồi đúng không?” Nhóc con thấp thỏm.
“Ừ… Đúng vậy…” Giang Miên nhịn cười đáp.
“À…” Doãn Phỉ Dương lâu lắm rồi mới bối rối thế này.
Giang Miên đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt Doãn Phỉ Dương mờ mịt nhìn anh, hai lỗ tai đỏ ửng, y như đứa nhóc luống cuống tay chân.
Giang Miên bật cười thành tiếng, hôn Doãn Phỉ Dương dưới cái nhìn thấp thỏm của cậu.
“Anh cũng biết ơn vận mệnh lắm, nó ban cho anh Alpha tốt quá.”
…
Một lúc sau, Giang Miên không khỏi nghi ngờ, kỳ dịch cảm của Doãn Phỉ Dương kết thúc chưa vậy, sao lại đòi hỏi nữa rồi.
Điện thoại bỗng vang lên.
Giang Miên nhìn tên người gọi, ngoài ý muốn ghê…
“Alo? Kỳ Kỳ đấy à?”
“Anh Giang ơi?” Giọng Tinh Kỳ mềm như bông, “A Kỳ cứ sao sao ấy, em phải làm thế nào giờ?”
Bình luận facebook