Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 470
Buổi tối, Tử Tình về tới nhà, mới nhớ tới con dấu trong cổ Yên Nhiên kia, Tử Tình cầm ở trong tay nhìn hồi lâu, hỏi Yên Nhiên: "Lúc ca ca cho ngươi cái này, có nói cái gì không?"
Yên Nhiên lắc lắc đầu, một đứa nhỏ năm tuổi, đâu thể biết cái gì? Tử Tình chỉ đành phải gợi ý nói: "Ca ca có nói, con dấu này có tác dụng gì hay không?"
Yên Nhiên dùng sức ngẫm nghĩ, nói: "Nguy hiểm, con dấu, đưa ca ca."
Tử Tình cũng là hiểu rồi, đây là một hứa hẹn Lí Dực giành cho Yên Nhiên, không thể không nói, Lí Dực đối với Yên Nhiên, cũng coi như thật lòng yêu thương rồi.
Dương thị một hơi sinh hai nhi tử, chẳng qua là cũng tổn hại thân thể, về sau, đại khái là không dễ có nữa rồi, chẳng qua Tử Thọ chẳng hề để ý lắm, hiện tại có ba nhi tử một nữ nhi, đã sớm là nam nữ song toàn rồi.
Thẩm thị thấy Dương thị cuối cùng cũng mẫu tử bình an, chuẩn bị hai phần lễ tạ thật hậu để cho Tử Tình đưa cho đại phu và bà tử, ngoài ra, bản thân ăn chay ba ngày, lại định mồng một tháng sáu muốn đi Linh Âm Tự ngoài thành thắp hương bái Phật, nghe nói Quan Âm nơi đó linh nhất.
Hạ thái thái thấy hâm mộ không thôi, cười nói: "Nếu Tử Vũ của chúng ta cũng có thể một hơi sinh hai tôn tử, ta nha, đừng nói ăn chay ba ngày, chính là ba mươi ngày cũng là đồng ý. Chẳng qua nói đến bái Phật, không bằng ta cũng đi cùng thông gia phu nhân, bái một cái cho Tử Vũ của chúng ta cũng khỏe mạnh, phù hộ Tử Vũ của chúng ta bình an sinh hạ đứa nhỏ này."
Hạ thái thái đã nói muốn đi cầu bình an cho Tử Vũ, Thẩm thị đâu tiện cự tuyệt, lại cứ lúc này Tần gia cùng Phó gia biết được tin tức, cũng đi cùng nhau tới tặng hạ lễ, nghe nói Thẩm thị muốn đi Linh Âm Tự bái phật, liền đều nói: "Vừa vặn cùng đi ra ngoài dạo một chút, mọi người cũng lâu không tụ tập với nhau rồi, chúng ta cũng cùng đi cầu thẻ."
Vốn Tử Tình còn muốn đi theo Thẩm thị ra ngoài đi dạo. Thấy ba nhà các nàng đều muốn đi, liền bỏ đi ý nghĩ này.
Vừa vặn, Lưu thị tìm đến Tử Tình, nói là cùng Chung gia thỏa thuận ngày xem tướng rồi. Muốn nhờ Tử Tình đi cùng góp ý một chút, đương nhiên, không phải là trực tiếp đi Chung gia. Cũng là định mồng một tháng sáu khi thắp hương ở trong miếu gặp nhau, đến lúc đó Chung gia mang Chung Thiếu Bân cùng tới, như vậy, cho dù không vừa ý, mọi người cũng không xấu hổ.
Tử Tình vừa nghe thắp hương trong miếu, bèn nói: "Không bằng cũng đi Linh Âm Tự, vừa vặn nương ta cũng đi. Mọi người chúng ta đi hết."
Lưu thị vừa nghe, bèn nói: "Ta cũng là không có ý kiến, lát nữa thương lượng với bọn họ một chút, ngươi nói, đang yên lành cứ nhất định muốn đi miếu. Ngày cực nóng này, đến nơi còn không một thân mồ hôi."
Tử Tình nghe xong bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Đại tẩu, ngày đó ngàn vạn lần đừng để cho Vĩnh Liên bôi cái gì lên mặt, ngày cực nóng này, nếu trên mặt vừa ra mồ hôi, đều thành loang lổ, cũng không dễ nhìn, dù sao nha đầu của chúng ta có làn da trắng nõn, cũng nhẵn mịn. Mặt mộc không sợ."
Lưu thị nghe xong vỗ tay hỏi: "Muội muội, cũng là ngươi tâm tư nhanh nhạy, nghĩ tới đó, bằng không ta còn vẫn nghĩ mãi mà không rõ đi chùa miếu gì đó. Hoàn hảo, nha đầu của chúng ta thường ngày cũng không hay dùng phấn, ta còn đang muốn tìm ngươi để đòi chút phấn tốt đó. Lúc này cũng không cần rồi."
Tử Tình tất nhiên không biết, một ý niệm trong đầu trong lúc vô tình, thế mà lại đánh trúng, Chung đại thiếu gia này chính là không thích nữ hài tử tô son trát phấn, cho nên mới đợi đến mùa hè, đề xuất muốn đi miếu xem tướng, nhìn xem trên mặt nữ hài có sạch sẽ hay không, có thật sự thiên sinh lệ chất hay không.
Hai nhà định xong rồi, Lưu thị lén báo cho Thẩm thị một tiếng, chẳng qua, Hạ gia cùng Tần gia, Phó gia đều không biết, đến ngay cả Phó thị cũng không biết Lưu thị bọn họ muốn đi xem tướng, bởi vì Lưu thị sợ đến lúc đó xem tướng không thành công, Phó thị biết được, Phó gia cũng biết, truyền ra ngoài đối với thanh danh của Vĩnh Liên cũng không tốt.
Sáng sớm mồng một tháng sáu, Thẩm thị dẫn theo Lưu thị, Trần thị cùng Phó thị cùng với Vĩnh Liên, Vĩnh Huyên Vĩnh Cầm.., Tử Tình dẫn theo Yên Nhiên, còn có Thải Vân Truy Nguyệt, Đại Giang Đại Hà đánh xe, nói là đi dâng hương, thực ra biến thành người một nhà du ngoạn, hơn nữa Tần gia cùng Phó gia, tổng cộng sáu chiếc xe ngựa, trước sau ra khỏi cửa ngõ.
Xe ngựa một mạch đến chân núi, nghe nói Linh Âm Tự ở lưng chừng núi, tổng cộng có chín trăm chín mươi chín bậc thềm đi lên, Thẩm thị thì không sao cả, ngày thường ở nhà cũng không phải không hoạt động chút nào, vườn rau ở hậu hoa viên còn có một mảnh là Thẩm thị tự mình trồng, nhưng ba người Phó phu nhân các nàng còn kém một ít, đám thái thái nhà quan này làm quen rồi, trừ ra ngoài dâng hương, gần như cũng không leo núi, cho nên, đi một chút dừng một chút.
Lưu thị cũng không biết Chung gia đã tới chưa, nghĩ vẫn là đi lên lấy hơi trước, nghỉ ngơi sơ qua, lại xem tướng, cũng sẽ không chật vật như vậy.
Ai ngờ Lưu thị vừa định nói một tiếng với Thẩm thị, Chung đại nãi nãi mang theo nhi tử nàng, La đại nãi nãi mang theo La Sở Sở cùng La Tố Tố cũng đều chạy tới, mấy nhà vừa nói chuyện, tất nhiên là cùng lên núi rồi.
Tử Tình nhìn thoáng qua Chung Thiếu Bân, không thể không nói, đứa nhỏ này thật đúng rất gây chú ý, dáng người tầm 1m8, mặt mày hẹp dài, vẻ mặt lạnh lùng từ chối người ở ngoài ngàn dặm, mắt lạnh quét Vĩnh Liên một cái. Tử Tình trực giác người như vậy, không phải là dễ dàng thỏa hiệp dễ dàng khống chế như vậy.
Mấy nhà kết bạn lên núi, Vĩnh Liên đỡ Thẩm thị, một mực không kêu khổ, một bộ dáng nhu thuận mềm mại, mãi cho đến cửa lưng chừng núi, trừ khi vừa gặp mặt liếc mắt nhìn Chung đại thiếu này một cái, sau này vẫn không có nhìn hắn nữa, sắc mặt Chung Thiếu Bân này mới ôn hòa hơn một chút.
Thì ra, Chung Thiếu Bân dùng thủ đoạn này xem tướng ở trong vòng luẩn quẩn Kinh Thành vài lần rồi, những nữ hài kia hoặc là gia thế tương đương, vừa nhìn là biết ở nhà được nuông chiều, leo núi hoặc là oán giận, nếu không thì là bị mồ hôi làm mặt loang lổ, nếu không thì là gia thế kém một chút, muốn gả vào Chung gia, làm ra vẻ thẹn thùng, một đường nhìn lén Chung Thiếu Bân. Giống như Vĩnh Liên không chỉ có không oán trách, còn biết dìu đỡ lão nhân, hơn nữa còn chốc chốc chiếu cố đệ đệ muội muội, vẫn là người đầu tiên.
Đến trên núi, trên khắp khuôn mặt nhẵn nhụi như đồ sứ của Vĩnh Liên là mồ hôi dày đặc, cùng với mấy vết tàn nhang nhỏ hai bên cánh mũi, vậy mà làm cho Chung Thiếu Bân thấy thuận mắt như vậy, khẽ gật gật đầu với Chung đại nãi nãi, cáo lỗi với đoàn người Thẩm thị, liền đi vào đi thu xếp bữa ăn trước.
Thẩm thị ngay từ đầu đối với Chung Thiếu Bân có vài phần không thích, cảm thấy đứa nhỏ này quá kiêu căng, cho đến sau này, thấy hắn chấp lễ với mình rất cung kính, chủ động đi thu xếp bữa ăn, ngược lại nhất thời hồ đồ rồi.
Vẫn là Tử Tình phản ứng nhanh, thì thầm với Thẩm thị vài câu, nói đây là nhìn trúng Vĩnh Liên rồi. Người như vậy, một khi chiếm được sự chấp nhận của hắn, hẳn là sẽ lấy thành ý đối đãi nhỉ?
Suy nghĩ trong lòng Lưu thị và Tử Tình không khác nhau nhiều lắm, Lưu thị kéo Vĩnh Liên đến một bên, nhỏ giọng hỏi ý kiến Vĩnh Liên, Vĩnh Liên chỉ là cúi đầu, nói một câu: "Hết thảy do nương làm chủ."
Lưu thị cũng đã biết ý của Vĩnh Liên rồi, gia thế cùng tướng mạo như vậy, thật đúng là hiếm có không nhìn trúng.
Phó thị cũng nhìn ra chút manh mối, lôi kéo Tử Tình hỏi: "Tỷ, Đại tẩu có phải mang theo Vĩnh Liên tới xem tướng hay không? Trước đó vài ngày ta đúng là nghe nói hình như hôn sự của Vĩnh Liên có chút đầu mối, có phải chính là Chung gia này hay không?"
"Hẳn vậy, ngươi cảm thấy chàng trai này thế nào?" Tử Tình hỏi.
"Người trái lại không tệ, Đại tẩu cũng thật là, ngay cả chúng ta cũng gạt." Phó thị có chút không vui rồi.
"Nói nhỏ chút, ngay cả Nhị tẩu cũng không biết, ta chẳng qua là La gia nhờ ta từ giữa hoà giải, bằng không, Đại tẩu đâu thể nói ra ngoài, việc này lỡ như truyền ra ngoài, nữ hài tử da mặt mỏng, ngươi bảo Đại tẩu bàn giao cho đứa nhỏ như thế nào?" Tử Tình giải thích vài câu.
Phó thị vừa nghe đến cả Trần thị cũng không biết, rốt cuộc thăng bằng hơn một chút, nói: "Đúng vậy, thôi, trở về sẽ tìm Đại tẩu tính sổ."
Lúc này, không ít người đến dâng hương rồi, lục tục ra vào từ đại điện, đi vào có mặt ủ mày chau, đi ra tựa hồ đều một thân thoải mái.
Đoàn người Tử Tình dâng hương ở đại điện, bái Quan Âm, cúng tiền nhan đèn, thì ra Quan Âm Bồ Tát này lại là ngàn tay ngàn mắt, khó trách mọi người đều nói Quan Âm nơi này linh nhất. Ở trong Phật giáo, chỉ cần thành kính thờ phụng Quan Âm ngàn tay, thì có bốn chỗ tốt "Tức tai" (dừng tai hạo), "Tăng ích" (thêm lợi), "Kính ái" (kính yêu), "Hàng phục", nói cách khác, bất kể chúng sinh là muốn khẩn cầu tài phú, hay là muốn tiêu tai tránh bệnh, Quan Âm ngàn tay đều có thể đại phát từ bi, giải trừ nhiều loại khổ nạn, quảng thí trăm loại ích lợi và vui mừng. Nhiều người thờ phụng, cho nên hương khói mới hưng thịnh như thế.
Thân Phật hẳn là mạ vàng, trang nghiêm túc mục, người vừa quỳ bên dưới, cảm giác không phải là nhỏ bé bình thường, phảng phất bản thân chỉ là một con kiến trong chúng sinh.
Tử Tình mang theo Yên Nhiên thành kính quỳ xuống, không vì cái gì khác, chỉ vì một đời bình an của đứa nhỏ.
Thẩm thị bọn họ từ đại điện đi ra, Tần phu nhân hỏi thăm thiên điện bên cạnh có phù bình an đã khai quang ở trước Phật hay không, còn có đại sư đang giảng kinh hay không, muốn đi xin một cái cho Tần đại nhân. Phó gia Hạ gia tất nhiên không có ý kiến, trong nhà nhiều chuyện hỏng bét, uống ngụm nước lã cũng sẽ mắc răng, đang muốn đi giải xui.
Thẩm thị cũng không có ý kiến, đang nghĩ tới xin hai cái cho hai đứa bé, vì thế phần phật một đám người vào thiên điện, Lưu thị là muốn rút thẻ, hỏi một chút về hôn sự của Vĩnh Liên.
Tử Tình vốn cũng muốn xin một cái phù bình an cho Yên Nhiên, bế Yên Nhiên quyên mười lượng bạc, đang muốn đưa tay lấy một cái, ai ngờ đại sư đang nhắm mắt tụng kinh ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn bên cạnh đột nhiên nói: "Vị tiểu thí chủ này, ngươi không cần cái này, để lại cho người thực sự cần."
Tử Tình đột nhiên nhớ tới, trên người Yên Nhiên đã có ngọc bội cung phụng trước Phật Tổ rồi, tất nhiên là không cần phù bình an này. Nhưng là, sao ông ta lại biết? Tử Tình nhớ tới Tuệ Quang đại sư, chẳng lẽ đây cũng là đại sư tiên đoán thần kỳ gì đó sao?
Tử Tình để Yên Nhiên xuống, nhìn về phía đại sư, quỳ gối hành lễ, hỏi: "Không biết tiểu nữ tử có thể hỏi đại sư mấy câu hay không? Xin đại sư hãy giải thích nghi hoặc cho tiểu nữ tử."
"Trong lòng thí chủ đã sớm biết được đáp án rồi, chẳng qua là không cam lòng mà thôi, đâu còn cần bần tăng giải thích nghi hoặc? Chẳng qua, bần tăng cũng là có một câu tặng cho thí chủ, trong mệnh có thì tất sẽ đến, trốn là trốn không ra. Người thông minh có tuệ căn là thuận thế mà làm, chỉ có người ngu dốt mới có thể nghịch thế cưỡng cầu, vọng tưởng thay đổi mệnh cách, chỉ có thể rước lấy tai họa lớn hơn nữa."
Đại sư nói xong không nhìn Tử Tình và Yên Nhiên nữa, vẫn là tay trái gẩy đẩy lần tràng hạt, tay phải gõ mõ, miệng lẩm bẩm.
Tử Tình không dám người ta quấy rầy nữa, trong lòng đã có đáp án. Thẩm thị tất nhiên biết Tử Tình muốn hỏi là cái gì, chẳng qua, lúc này, nàng nhìn vẻ mặt tò mò của mấy vị phu nhân thái thái nãi nãi, liền cười nói: "Không có điều khác, nữ nhi của ta muốn hỏi một chút nữ tế có thể bình an trở về hay không, lúc này, đã đi được một năm rưỡi rồi, làm cho người ta rất nhớ nhung lo lắng."
"Không đúng rồi, đại sư nói là Yên Nhiên không cần phù bình an, vì sao không cần? Chẳng lẽ nàng là quý nhân gì đó, đi đến chỗ nào đều có Phật Tổ phù hộ?" La đại nãi nãi hỏi, nàng vẫn luôn là người thẳng tính.
Yên Nhiên lắc lắc đầu, một đứa nhỏ năm tuổi, đâu thể biết cái gì? Tử Tình chỉ đành phải gợi ý nói: "Ca ca có nói, con dấu này có tác dụng gì hay không?"
Yên Nhiên dùng sức ngẫm nghĩ, nói: "Nguy hiểm, con dấu, đưa ca ca."
Tử Tình cũng là hiểu rồi, đây là một hứa hẹn Lí Dực giành cho Yên Nhiên, không thể không nói, Lí Dực đối với Yên Nhiên, cũng coi như thật lòng yêu thương rồi.
Dương thị một hơi sinh hai nhi tử, chẳng qua là cũng tổn hại thân thể, về sau, đại khái là không dễ có nữa rồi, chẳng qua Tử Thọ chẳng hề để ý lắm, hiện tại có ba nhi tử một nữ nhi, đã sớm là nam nữ song toàn rồi.
Thẩm thị thấy Dương thị cuối cùng cũng mẫu tử bình an, chuẩn bị hai phần lễ tạ thật hậu để cho Tử Tình đưa cho đại phu và bà tử, ngoài ra, bản thân ăn chay ba ngày, lại định mồng một tháng sáu muốn đi Linh Âm Tự ngoài thành thắp hương bái Phật, nghe nói Quan Âm nơi đó linh nhất.
Hạ thái thái thấy hâm mộ không thôi, cười nói: "Nếu Tử Vũ của chúng ta cũng có thể một hơi sinh hai tôn tử, ta nha, đừng nói ăn chay ba ngày, chính là ba mươi ngày cũng là đồng ý. Chẳng qua nói đến bái Phật, không bằng ta cũng đi cùng thông gia phu nhân, bái một cái cho Tử Vũ của chúng ta cũng khỏe mạnh, phù hộ Tử Vũ của chúng ta bình an sinh hạ đứa nhỏ này."
Hạ thái thái đã nói muốn đi cầu bình an cho Tử Vũ, Thẩm thị đâu tiện cự tuyệt, lại cứ lúc này Tần gia cùng Phó gia biết được tin tức, cũng đi cùng nhau tới tặng hạ lễ, nghe nói Thẩm thị muốn đi Linh Âm Tự bái phật, liền đều nói: "Vừa vặn cùng đi ra ngoài dạo một chút, mọi người cũng lâu không tụ tập với nhau rồi, chúng ta cũng cùng đi cầu thẻ."
Vốn Tử Tình còn muốn đi theo Thẩm thị ra ngoài đi dạo. Thấy ba nhà các nàng đều muốn đi, liền bỏ đi ý nghĩ này.
Vừa vặn, Lưu thị tìm đến Tử Tình, nói là cùng Chung gia thỏa thuận ngày xem tướng rồi. Muốn nhờ Tử Tình đi cùng góp ý một chút, đương nhiên, không phải là trực tiếp đi Chung gia. Cũng là định mồng một tháng sáu khi thắp hương ở trong miếu gặp nhau, đến lúc đó Chung gia mang Chung Thiếu Bân cùng tới, như vậy, cho dù không vừa ý, mọi người cũng không xấu hổ.
Tử Tình vừa nghe thắp hương trong miếu, bèn nói: "Không bằng cũng đi Linh Âm Tự, vừa vặn nương ta cũng đi. Mọi người chúng ta đi hết."
Lưu thị vừa nghe, bèn nói: "Ta cũng là không có ý kiến, lát nữa thương lượng với bọn họ một chút, ngươi nói, đang yên lành cứ nhất định muốn đi miếu. Ngày cực nóng này, đến nơi còn không một thân mồ hôi."
Tử Tình nghe xong bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Đại tẩu, ngày đó ngàn vạn lần đừng để cho Vĩnh Liên bôi cái gì lên mặt, ngày cực nóng này, nếu trên mặt vừa ra mồ hôi, đều thành loang lổ, cũng không dễ nhìn, dù sao nha đầu của chúng ta có làn da trắng nõn, cũng nhẵn mịn. Mặt mộc không sợ."
Lưu thị nghe xong vỗ tay hỏi: "Muội muội, cũng là ngươi tâm tư nhanh nhạy, nghĩ tới đó, bằng không ta còn vẫn nghĩ mãi mà không rõ đi chùa miếu gì đó. Hoàn hảo, nha đầu của chúng ta thường ngày cũng không hay dùng phấn, ta còn đang muốn tìm ngươi để đòi chút phấn tốt đó. Lúc này cũng không cần rồi."
Tử Tình tất nhiên không biết, một ý niệm trong đầu trong lúc vô tình, thế mà lại đánh trúng, Chung đại thiếu gia này chính là không thích nữ hài tử tô son trát phấn, cho nên mới đợi đến mùa hè, đề xuất muốn đi miếu xem tướng, nhìn xem trên mặt nữ hài có sạch sẽ hay không, có thật sự thiên sinh lệ chất hay không.
Hai nhà định xong rồi, Lưu thị lén báo cho Thẩm thị một tiếng, chẳng qua, Hạ gia cùng Tần gia, Phó gia đều không biết, đến ngay cả Phó thị cũng không biết Lưu thị bọn họ muốn đi xem tướng, bởi vì Lưu thị sợ đến lúc đó xem tướng không thành công, Phó thị biết được, Phó gia cũng biết, truyền ra ngoài đối với thanh danh của Vĩnh Liên cũng không tốt.
Sáng sớm mồng một tháng sáu, Thẩm thị dẫn theo Lưu thị, Trần thị cùng Phó thị cùng với Vĩnh Liên, Vĩnh Huyên Vĩnh Cầm.., Tử Tình dẫn theo Yên Nhiên, còn có Thải Vân Truy Nguyệt, Đại Giang Đại Hà đánh xe, nói là đi dâng hương, thực ra biến thành người một nhà du ngoạn, hơn nữa Tần gia cùng Phó gia, tổng cộng sáu chiếc xe ngựa, trước sau ra khỏi cửa ngõ.
Xe ngựa một mạch đến chân núi, nghe nói Linh Âm Tự ở lưng chừng núi, tổng cộng có chín trăm chín mươi chín bậc thềm đi lên, Thẩm thị thì không sao cả, ngày thường ở nhà cũng không phải không hoạt động chút nào, vườn rau ở hậu hoa viên còn có một mảnh là Thẩm thị tự mình trồng, nhưng ba người Phó phu nhân các nàng còn kém một ít, đám thái thái nhà quan này làm quen rồi, trừ ra ngoài dâng hương, gần như cũng không leo núi, cho nên, đi một chút dừng một chút.
Lưu thị cũng không biết Chung gia đã tới chưa, nghĩ vẫn là đi lên lấy hơi trước, nghỉ ngơi sơ qua, lại xem tướng, cũng sẽ không chật vật như vậy.
Ai ngờ Lưu thị vừa định nói một tiếng với Thẩm thị, Chung đại nãi nãi mang theo nhi tử nàng, La đại nãi nãi mang theo La Sở Sở cùng La Tố Tố cũng đều chạy tới, mấy nhà vừa nói chuyện, tất nhiên là cùng lên núi rồi.
Tử Tình nhìn thoáng qua Chung Thiếu Bân, không thể không nói, đứa nhỏ này thật đúng rất gây chú ý, dáng người tầm 1m8, mặt mày hẹp dài, vẻ mặt lạnh lùng từ chối người ở ngoài ngàn dặm, mắt lạnh quét Vĩnh Liên một cái. Tử Tình trực giác người như vậy, không phải là dễ dàng thỏa hiệp dễ dàng khống chế như vậy.
Mấy nhà kết bạn lên núi, Vĩnh Liên đỡ Thẩm thị, một mực không kêu khổ, một bộ dáng nhu thuận mềm mại, mãi cho đến cửa lưng chừng núi, trừ khi vừa gặp mặt liếc mắt nhìn Chung đại thiếu này một cái, sau này vẫn không có nhìn hắn nữa, sắc mặt Chung Thiếu Bân này mới ôn hòa hơn một chút.
Thì ra, Chung Thiếu Bân dùng thủ đoạn này xem tướng ở trong vòng luẩn quẩn Kinh Thành vài lần rồi, những nữ hài kia hoặc là gia thế tương đương, vừa nhìn là biết ở nhà được nuông chiều, leo núi hoặc là oán giận, nếu không thì là bị mồ hôi làm mặt loang lổ, nếu không thì là gia thế kém một chút, muốn gả vào Chung gia, làm ra vẻ thẹn thùng, một đường nhìn lén Chung Thiếu Bân. Giống như Vĩnh Liên không chỉ có không oán trách, còn biết dìu đỡ lão nhân, hơn nữa còn chốc chốc chiếu cố đệ đệ muội muội, vẫn là người đầu tiên.
Đến trên núi, trên khắp khuôn mặt nhẵn nhụi như đồ sứ của Vĩnh Liên là mồ hôi dày đặc, cùng với mấy vết tàn nhang nhỏ hai bên cánh mũi, vậy mà làm cho Chung Thiếu Bân thấy thuận mắt như vậy, khẽ gật gật đầu với Chung đại nãi nãi, cáo lỗi với đoàn người Thẩm thị, liền đi vào đi thu xếp bữa ăn trước.
Thẩm thị ngay từ đầu đối với Chung Thiếu Bân có vài phần không thích, cảm thấy đứa nhỏ này quá kiêu căng, cho đến sau này, thấy hắn chấp lễ với mình rất cung kính, chủ động đi thu xếp bữa ăn, ngược lại nhất thời hồ đồ rồi.
Vẫn là Tử Tình phản ứng nhanh, thì thầm với Thẩm thị vài câu, nói đây là nhìn trúng Vĩnh Liên rồi. Người như vậy, một khi chiếm được sự chấp nhận của hắn, hẳn là sẽ lấy thành ý đối đãi nhỉ?
Suy nghĩ trong lòng Lưu thị và Tử Tình không khác nhau nhiều lắm, Lưu thị kéo Vĩnh Liên đến một bên, nhỏ giọng hỏi ý kiến Vĩnh Liên, Vĩnh Liên chỉ là cúi đầu, nói một câu: "Hết thảy do nương làm chủ."
Lưu thị cũng đã biết ý của Vĩnh Liên rồi, gia thế cùng tướng mạo như vậy, thật đúng là hiếm có không nhìn trúng.
Phó thị cũng nhìn ra chút manh mối, lôi kéo Tử Tình hỏi: "Tỷ, Đại tẩu có phải mang theo Vĩnh Liên tới xem tướng hay không? Trước đó vài ngày ta đúng là nghe nói hình như hôn sự của Vĩnh Liên có chút đầu mối, có phải chính là Chung gia này hay không?"
"Hẳn vậy, ngươi cảm thấy chàng trai này thế nào?" Tử Tình hỏi.
"Người trái lại không tệ, Đại tẩu cũng thật là, ngay cả chúng ta cũng gạt." Phó thị có chút không vui rồi.
"Nói nhỏ chút, ngay cả Nhị tẩu cũng không biết, ta chẳng qua là La gia nhờ ta từ giữa hoà giải, bằng không, Đại tẩu đâu thể nói ra ngoài, việc này lỡ như truyền ra ngoài, nữ hài tử da mặt mỏng, ngươi bảo Đại tẩu bàn giao cho đứa nhỏ như thế nào?" Tử Tình giải thích vài câu.
Phó thị vừa nghe đến cả Trần thị cũng không biết, rốt cuộc thăng bằng hơn một chút, nói: "Đúng vậy, thôi, trở về sẽ tìm Đại tẩu tính sổ."
Lúc này, không ít người đến dâng hương rồi, lục tục ra vào từ đại điện, đi vào có mặt ủ mày chau, đi ra tựa hồ đều một thân thoải mái.
Đoàn người Tử Tình dâng hương ở đại điện, bái Quan Âm, cúng tiền nhan đèn, thì ra Quan Âm Bồ Tát này lại là ngàn tay ngàn mắt, khó trách mọi người đều nói Quan Âm nơi này linh nhất. Ở trong Phật giáo, chỉ cần thành kính thờ phụng Quan Âm ngàn tay, thì có bốn chỗ tốt "Tức tai" (dừng tai hạo), "Tăng ích" (thêm lợi), "Kính ái" (kính yêu), "Hàng phục", nói cách khác, bất kể chúng sinh là muốn khẩn cầu tài phú, hay là muốn tiêu tai tránh bệnh, Quan Âm ngàn tay đều có thể đại phát từ bi, giải trừ nhiều loại khổ nạn, quảng thí trăm loại ích lợi và vui mừng. Nhiều người thờ phụng, cho nên hương khói mới hưng thịnh như thế.
Thân Phật hẳn là mạ vàng, trang nghiêm túc mục, người vừa quỳ bên dưới, cảm giác không phải là nhỏ bé bình thường, phảng phất bản thân chỉ là một con kiến trong chúng sinh.
Tử Tình mang theo Yên Nhiên thành kính quỳ xuống, không vì cái gì khác, chỉ vì một đời bình an của đứa nhỏ.
Thẩm thị bọn họ từ đại điện đi ra, Tần phu nhân hỏi thăm thiên điện bên cạnh có phù bình an đã khai quang ở trước Phật hay không, còn có đại sư đang giảng kinh hay không, muốn đi xin một cái cho Tần đại nhân. Phó gia Hạ gia tất nhiên không có ý kiến, trong nhà nhiều chuyện hỏng bét, uống ngụm nước lã cũng sẽ mắc răng, đang muốn đi giải xui.
Thẩm thị cũng không có ý kiến, đang nghĩ tới xin hai cái cho hai đứa bé, vì thế phần phật một đám người vào thiên điện, Lưu thị là muốn rút thẻ, hỏi một chút về hôn sự của Vĩnh Liên.
Tử Tình vốn cũng muốn xin một cái phù bình an cho Yên Nhiên, bế Yên Nhiên quyên mười lượng bạc, đang muốn đưa tay lấy một cái, ai ngờ đại sư đang nhắm mắt tụng kinh ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn bên cạnh đột nhiên nói: "Vị tiểu thí chủ này, ngươi không cần cái này, để lại cho người thực sự cần."
Tử Tình đột nhiên nhớ tới, trên người Yên Nhiên đã có ngọc bội cung phụng trước Phật Tổ rồi, tất nhiên là không cần phù bình an này. Nhưng là, sao ông ta lại biết? Tử Tình nhớ tới Tuệ Quang đại sư, chẳng lẽ đây cũng là đại sư tiên đoán thần kỳ gì đó sao?
Tử Tình để Yên Nhiên xuống, nhìn về phía đại sư, quỳ gối hành lễ, hỏi: "Không biết tiểu nữ tử có thể hỏi đại sư mấy câu hay không? Xin đại sư hãy giải thích nghi hoặc cho tiểu nữ tử."
"Trong lòng thí chủ đã sớm biết được đáp án rồi, chẳng qua là không cam lòng mà thôi, đâu còn cần bần tăng giải thích nghi hoặc? Chẳng qua, bần tăng cũng là có một câu tặng cho thí chủ, trong mệnh có thì tất sẽ đến, trốn là trốn không ra. Người thông minh có tuệ căn là thuận thế mà làm, chỉ có người ngu dốt mới có thể nghịch thế cưỡng cầu, vọng tưởng thay đổi mệnh cách, chỉ có thể rước lấy tai họa lớn hơn nữa."
Đại sư nói xong không nhìn Tử Tình và Yên Nhiên nữa, vẫn là tay trái gẩy đẩy lần tràng hạt, tay phải gõ mõ, miệng lẩm bẩm.
Tử Tình không dám người ta quấy rầy nữa, trong lòng đã có đáp án. Thẩm thị tất nhiên biết Tử Tình muốn hỏi là cái gì, chẳng qua, lúc này, nàng nhìn vẻ mặt tò mò của mấy vị phu nhân thái thái nãi nãi, liền cười nói: "Không có điều khác, nữ nhi của ta muốn hỏi một chút nữ tế có thể bình an trở về hay không, lúc này, đã đi được một năm rưỡi rồi, làm cho người ta rất nhớ nhung lo lắng."
"Không đúng rồi, đại sư nói là Yên Nhiên không cần phù bình an, vì sao không cần? Chẳng lẽ nàng là quý nhân gì đó, đi đến chỗ nào đều có Phật Tổ phù hộ?" La đại nãi nãi hỏi, nàng vẫn luôn là người thẳng tính.
Bình luận facebook