Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 493
"Ngươi, ngươi thực vô lại, nữ nhi của ta xuất sắc như vậy, nhi tử ngươi dựa vào cái gì mà không thích?" Chung Doanh vừa nghe Tử Tình nói còn muốn xem Thư Duệ có thích hay không mới quyết định, nhất thời tức giận, nói lẫn rồi.
Quả nhiên nghe Tử Tình cười nói: "Được được, ta vô lại, nghe ý ngươi là đồng ý rồi?"
"Ai nói ta đồng ý? Ta đồng ý chỗ nào?"
"Ơ, ngươi không phải mới vừa nói, nhi tử ta dựa vào cái gì mà không thích? Ngươi nếu không đồng ý, nữ nhi nhà ngươi xuất sắc hơn nữa, nhi tử ta có thích hay không có liên quan gì với ngươi đâu? Ngươi đây không rõ ràng là giống rồi. Được rồi, xin bớt giận, ngồi xuống nghe ta nói cho ngươi một chút."
Tử Tình lôi kéo Chung Doanh ngồi xuống, Thải Vân dâng trà, rồi chào hỏi nha hoàn của đối phương cùng lui xuống.
Thực ra ngay từ đầu Tử Tình thật đúng là không nghĩ như vậy, chỉ là đơn thuần muốn tặng xiêm y cho Sở Sở, dù sao Thư Duệ mới mười bốn tuổi, Tử Tình đã sớm nói, hôn sự của các con, còn phải chính bọn họ gật đầu. Ai ngờ một hồi này bị đối phương tìm tới cửa, dứt khoát liền đâm lao phải theo lao.
Tử Tình còn nhớ có một lần hỏi qua Thư Duệ, có thích La Sở Sở này hay không, lúc đó Thư Duệ làm mặt đỏ chót, Tết năm nay, nghe Yên Nhiên nói, có một lần Thư Duệ trở về, nghe lén La Sở Sở đánh đàn, gặp La Sở Sở lại ngây người, Tử Tình xem chừng đứa nhỏ này, không chừng động tâm vài phần, trái tim niên thiếu ngây thơ là không tổn thương được nhất.
"Ngươi xem, căn cơ nhà ta mặc dù hơi kém, nhưng là nhi tử ta cũng không kém, hơn nữa, nhà ta có một ưu điểm mà nhà khác không có, đứa nhỏ nhà ta tương lai không cưới thiếp, ngươi nhìn mấy huynh đệ nhà mẹ đẻ ta là biết, hơn nữa, huynh đệ nhà mẹ đẻ ta bọn họ đều là vừa thành thân đã ở riêng, ta cũng tính toán làm như vậy, vừa gả vào là ở riêng ngay, tự mình sống cuộc sống của mình, lại không cần hầu hạ cha mẹ chồng, tính tình phẩm tính này của ta ngươi còn không hiểu biết sao? Của cải nhà ta mặc dù không giàu có như La gia các ngươi, dù sao vẫn có thể bảo đảm bọn họ cả đời áo cơm không lo, huống hồ, nhà ta cũng có không ít sản nghiệp. Nữ nhân ấy à, cả đời ham muốn cái gì, ngươi nói đi?"
Chung Doanh nghe xong lời Tử Tình nói, nói không động tâm là giả, mê người nhất là Tử Tình đáp ứng đứa nhỏ không cưới thiếp, nhìn Lâm Khang Bình và Tăng gia là biết, đây không phải là một lời nói suông, Tử Phúc cùng Tử Hỉ làm quan ở trong triều, điều này, vẫn luôn được người khen ngợi.
Của cải của Tử Tình, nàng biết nhất định là không kém, chỉ mua sắm trong cung một năm cũng có mấy vạn lượng bạc, huống hồ, còn có thuyền vận cùng xưởng thủy tinh, đất đai cùng cửa hàng đó là tiền trinh, một năm nàng đoán Tử Tình đại khái có chừng mười vạn lượng bạc tiền thu, thực ra, La gia cũng chỉ như vậy, đến bây giờ bọn họ còn chưa có ở riêng, vẫn lĩnh bạc tháng qua ngày đấy. Ít nhất, trước mắt, trong tay nàng còn không dư dả bằng Tử Tình, đồ cưới nhà mẹ đẻ còn phải để lại làm của hồi môn cho nữ nhi mình, sao có thể tùy tiện tiêu?
Về phần gia thế của Lâm Khang Bình, hiện tại tuy rằng hơi thấp, chẳng qua tốt xấu gì cũng là ngũ phẩm nghĩa quan, có Tăng gia, có Tiểu Dực, không cần đến vài năm, hẳn là cũng có thể thăng chức, huống hồ, nghe ý tứ nhi tử nàng, Lâm Thư Duệ này, đọc sách một chút cũng không kém bọn họ, tương lai, có Lí Dực ở đây, cũng không thoát được một tiền đồ tốt.
Tử Tình thấy La đại nãi nãi cúi đầu trầm tư, bèn nói: "Ta chỉ là đề nghị, hiện tại định ra còn sớm, như vậy, ba năm sau, nhi tử ta trở lại, nếu nữ nhi nhà ngươi còn chưa có tìm được nhà thích hợp, ngươi không ngại suy nghĩ kỹ đề nghị của ta, thế cũng được chứ? Thành ý của ta đầy đủ chưa?"
"Lời này thật không? Ba năm sau, ta nếu như không tìm được nhà thích hợp, liền tới tìm ngươi? Lời ngươi còn có thể giữ lời?"
"Đương nhiên giữ lời, ngươi yên tâm, ta chắc chắn không nói ra ngoài." Tử Tình trịnh trọng nói.
La đại nãi nãi nghe xong cười nói: "Được, chúng ta cũng học đám nam nhân, vỗ tay làm lời thề, không được đổi ý."
Tử Tình nghe xong cười, theo lời cùng nàng ta vỗ tay làm lơi thề, nghĩ nghĩ, lại dặn dò một câu: "Đứa nhỏ nhà ngươi cũng đừng chỉ học cầm kỳ thư họa, cũng nên học chút tục vụ, lo liệu việc nhà cũng nên biết, Thư Duệ nhà ta là trưởng tử.
La đại nãi nãi nghe xong vui vẻ, nói: "Đây là tất nhiên."
Tiễn bước La đại nãi nãi, Tử Tình về phòng kể lại chuyện này cho Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình nghe xong cười nói: "Lá gan ngươi thật đúng là không nhỏ, lại dám đánh chủ ý lên La gia? Tổ thượng nhà hắn thế nhưng là nhất phẩm võ quan nghiêm chỉnh, tổ phụ của La Hạo Viêm, bây giờ còn là tướng quân, đóng ở Tây Vực bên kia, La Trì, trước mắt là nhất đẳng hộ bên bên người Hoàng thượng, so với Chung gia cấp bậc còn cao hơn, ngươi đúng là người không biết không sợ, bội phục, lại còn dám cầu thân La gia."
Tử Tình nghe xong nói: "Thế thì như thế nào, nàng không phải là cũng do dự rồi, Thư Duệ nhà ta cũng không kém, nhất phẩm không dám nói, tương lai cũng có thể làm được tam phẩm nhị phẩm, Thư Duệ nhà ta không cưới tiểu lão bà, của cái của chúng ta không tính là mỏng, một nữ nhân, đời này ham muốn cái gì? Trừ căn cơ kém một ít, thứ nào kém?"
Lâm Khang Bình biết phương thức tư duy của Tử Tình vẫn là không giống với bọn họ, chẳng qua, thấy Tử Tình hưng trí hừng hực, cũng không nhẫn tâm dội nước lạnh lên đầu nàng, làm một người nghe, cửa hôn sự này, La đại nãi nãi cũng không nhất định có thể làm chủ, dù sao thời gian còn có ba năm, có lẽ đến lúc đó, Tử Tình đã quên rồi.
Tiến vào tháng chạp, Lâm Khang Bình liền nhiều việc hơn, đầu tiên là nhà tổ ở Lâm trang đã hoàn công rồi, Lâm Khang Bình một mình trở về nghiệm thu, nhân tiện đem lễ Tết cho Dư thị bọn họ. Từ Lâm trang trở về, hàng tết từ An Châu bên kia đã đưa tới, Tiểu Lục đi theo tới đây, bởi vì Tử Tình đáp ứng cuối năm chờ A Thổ cùng A Thủy trở về, liền cho bọn họ thành thân.
Không đến hai ngày, xưởng thủy tinh xưởng xi măng ở Kinh Thành muốn nghỉ định kỳ, tất cả sổ sách tiền bạc phải chỉnh lý rõ ràng, sau đó, vẫn trả lại cho Tử Hỉ quản lý. Mười lăm tháng chạp, sổ sách và ngân phiếu hai nhà xưởng thủy tinh và xi măng ở phủ Tùng Giang và Hàng Thành cũng đều đưa tới, Tử Tình cùng Lâm Khang Bình bận rộn hai ngày, mới làm rõ, một cổ phần được bảy ngàn lượng bạc, so với năm ngoái còn hơn hai ngàn. Mấy người Lưu thị các nàng đều vui mừng không thôi.
Hai mươi tháng chạp, A Thổ cùng A Thủy trở về, không chỉ mang theo sổ sách và ngân phiếu một năm, còn mang theo thư của Thư Duệ bọn họ, Tử Tình vội sai người đưa đi cho Trần thị. Bản thân vội vàng bóc ra, biết được đứa nhỏ lên đường bình an, hết thảy thu xếp thỏa đáng, cũng niệm một câu: "A di đà Phật, Bồ Tát phù hộ."
Thư Duệ còn cho mấy đứa Thư Ngạn cùng với mỗi người trong nhà một món lễ vật nhỏ, nam hài tử là dao găm, nữ hài tử là một cái mũ mang viền ren, Tử Tình sai Tiểu Trúc đi gọi người đến, để cho bọn họ từ nhỏ đến lớn xếp hàng chọn.
Tử Tình lôi kéo A Thủy hỏi kỹ càng, mới biết Thư Duệ bọn họ ngày đó ngồi thuyền quan xuất dương, bốn chiếc thuyền lớn mang đầy hàng của nhà Tử Tình cũng một đường đồng hành cùng bọn họ, tiện chăm sóc cho nhau, một đường đi một đường cập bờ tiếp nguyên liệu, liền cũng làm một chút buôn bán với người địa phương, trao đổi một chút đồ của bọn họ rồi lên đường, lúc đến Đại Anh quốc, đã là tháng mười rồi, ở Đại Anh quốc vừa tìm thương gia nhận hàng, vừa nhập hàng, vừa chờ Thư Duệ bọn họ thu xếp ổn thỏa, lúc này mới dẹp đường hồi phủ.
"Thế thuyền quan kia là cùng trở về với các ngươi sao?" Tử Tình hỏi.
"Sớm hơn chúng ta một chút, chúng ta ở Việt Thành trì hoãn mấy ngày, nãi nãi không phải là bảo chúng ta hỏi thăm một người tên là Tứ Mao sao? Thật đúng là hỏi thăm ra được rồi." Thủy Thổ nói.
Thì ra Tứ Mao vẫn trở lại bến tàu Việt Thành như cũ, vẫn tìm đông gia trước kia, làm hai năm, tích góp từng tí được một chút ngân lượng, cưới một nữ nhi của gia đình nghèo khổ cùng là làm công ở bến tàu, gia đình này lúc trước ở thời điểm Tứ Mao khó khăn nhất từng thu nhận và giúp đỡ hắn. Cũng coi như từng cùng nhau cam khổ, một năm sau có một nhi tử, vốn là cuộc sống cũng có chút mỹ mãn.
Nhưng Tứ Mao có nhi tử, nhớ tới người nhà của mình, bất kể nói như thế nào, cũng là cha nương sinh dưỡng mình, sao có thể thật sự bỏ lại không quản, Tứ Mao nhờ người mang về nhà một phong thơ, nhắc đến tình hình gần đây của mình, cũng nhờ gửi đi năm mươi lượng bạc, để cho phụ mẫu của mình mua vài mẫu ruộng đất, sống tử tế.
Ai ngờ đôi Xuân Ngọc lại hợp kế, Tứ Mao đi ra ngoài vài năm liền có thể kiếm được một phần gia nghiệp, có thể thấy được, cuộc sống bên ngoài dễ chịu hơn trong nhà nhiều, còn mua ruộng đất gì, trực tiếp đi qua tìm hắn, chưa hẳn không thể không quản bọn họ.
Chẳng qua, năm mươi lượng bạc này cũng là không lãng phí, cho Ngũ Mao cưới một nữ nhân, còn lại chính là lộ phí chuyển nhà rồi, khi cả đại gia đình này tìm đến Việt Thành, tìm được Tứ Mao, đã là không xu dính túi chật vật không chịu nổi rồi.
Tứ Mao là biết rõ phẩm tính của người trong nhà, bến tàu là nơi bán sức lao động, những người này, trừ Ngũ Mao, còn lại chính là nữ nhân và trẻ nhỏ, đến có thể làm cái gì? Ngũ Mao cũng không phải một đứa có thể chịu khổ, cha nương mình lại là người trong lòng không có tính toán, bằng không, cũng sẽ không thể trông một cái cửa hàng đang tốt lành đến đóng cửa. Đương nhiên tính toán này không phải là tính toán kia.
Không nói lão bà của Tứ Mao, chính là Tứ Mao thấy một đống người này, cũng là hết sức đau đầu, tiếp tục thời gian dài, đâu thể nuôi nổi?
Rơi vào đường cùng, đưa lão bà đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ, nghe nói thuyền chạy hải ngoại tiền công cao, còn có thể tự mình mang một chút hàng, bèn tự tìm một con thuyền, để lại cho cha nương mười lượng bạc rồi đi.
Xuân Ngọc bọn họ tiêu hết mười lượng bạc này, đi tìm lão bà của Tứ Mao đòi bạc, một lần hai lần, nhà vợ Tứ Mao cũng không phải giàu có gì cho cam, nhưng Xuân Ngọc mặc kệ những thứ này, nói là tiền bạc con mình kiếm, nào có không cho nương tiêu? Không cho liền ầm ĩ, cuối cùng, nhà mẹ đẻ của lão bà Tứ Mao chỉ đành phải suốt đêm chuyển đi. Ngũ Mao thấy không có cơm ăn, tự mình đi bến tàu tìm việc làm, mang theo lão bà chia ra, mặc kệ chết sống của người khác.
Xuân Ngọc không có cách nào khác, chỉ đành phải đi bến tàu tìm chút công việc khâu khâu vá vá, cũng không nuôi sống nổi một đại gia đình này, thế mới biết thế giới bên ngoài không phải là dễ lăn lộn như vậy, muốn về nhà cũng không lộ phí, đành phải vừa khổ sở chịu đựng vừa chờ Tứ Mao trở về.
Tứ Mao đi được một năm, Xuân Ngọc bọn họ một năm này cũng chịu đủ đau khổ rồi, khóc với Tứ Mao đòi năm mươi lượng bạc, nói về nhà mua vài mẫu đất qua ngày, Tứ Mao thấy bọn họ chịu về nhà, đâu thể không thuận theo? Liền đem hết một trăm lượng bạc trong tay cho bọn họ, để cho bọn họ về nhà đặt mua vài mẫu ruộng tử tế.
"Thế Ngũ Mao đâu? Cũng đi trở về sao?" Tử Tình hỏi.
"Vâng, thấy Tứ Mao cho bọn họ bạc, liền cùng đi trở về. Sự việc phía sau thì không biết rồi. Ta theo ý nãi nãi, từ trong tay chúng ta bán chịu cho hắn chút ít hàng hóa, mở cửa hàng.
Như vậy, Tứ Mao không cần chạy thuyền, có thể ở Việt Thành thu xếp ổn thỏa, yên ổn sống cuộc sống của mình."
Buổi tối, khi Tử Tình đi thỉnh an Thẩm thị, kể lại chuyện Tứ Mao, Tăng Thụy Tường nghe xong thở dài: "Cũng được, cứ an cư ở bên ngoài cũng không tồi, đứa nhỏ này, có thể chịu khổ, không có những thứ liên lụy kia, cuộc sống tương lai nhất định có thể phát đạt lên. Đáng tiếc, không đầu thai được ở một gia đình tốt."
Thẩm thị nghe xong nói: "Tình cảm của phụ mẫu và con cái là không chọn được, là mấy đời đã tu luyện, là phúc là nợ, ai cũng không cưỡng cầu được ."
Bất kể thế nào, cuối cùng biết Tứ Mao bình an, mọi người cũng đều yên tâm rồi.
Quả nhiên nghe Tử Tình cười nói: "Được được, ta vô lại, nghe ý ngươi là đồng ý rồi?"
"Ai nói ta đồng ý? Ta đồng ý chỗ nào?"
"Ơ, ngươi không phải mới vừa nói, nhi tử ta dựa vào cái gì mà không thích? Ngươi nếu không đồng ý, nữ nhi nhà ngươi xuất sắc hơn nữa, nhi tử ta có thích hay không có liên quan gì với ngươi đâu? Ngươi đây không rõ ràng là giống rồi. Được rồi, xin bớt giận, ngồi xuống nghe ta nói cho ngươi một chút."
Tử Tình lôi kéo Chung Doanh ngồi xuống, Thải Vân dâng trà, rồi chào hỏi nha hoàn của đối phương cùng lui xuống.
Thực ra ngay từ đầu Tử Tình thật đúng là không nghĩ như vậy, chỉ là đơn thuần muốn tặng xiêm y cho Sở Sở, dù sao Thư Duệ mới mười bốn tuổi, Tử Tình đã sớm nói, hôn sự của các con, còn phải chính bọn họ gật đầu. Ai ngờ một hồi này bị đối phương tìm tới cửa, dứt khoát liền đâm lao phải theo lao.
Tử Tình còn nhớ có một lần hỏi qua Thư Duệ, có thích La Sở Sở này hay không, lúc đó Thư Duệ làm mặt đỏ chót, Tết năm nay, nghe Yên Nhiên nói, có một lần Thư Duệ trở về, nghe lén La Sở Sở đánh đàn, gặp La Sở Sở lại ngây người, Tử Tình xem chừng đứa nhỏ này, không chừng động tâm vài phần, trái tim niên thiếu ngây thơ là không tổn thương được nhất.
"Ngươi xem, căn cơ nhà ta mặc dù hơi kém, nhưng là nhi tử ta cũng không kém, hơn nữa, nhà ta có một ưu điểm mà nhà khác không có, đứa nhỏ nhà ta tương lai không cưới thiếp, ngươi nhìn mấy huynh đệ nhà mẹ đẻ ta là biết, hơn nữa, huynh đệ nhà mẹ đẻ ta bọn họ đều là vừa thành thân đã ở riêng, ta cũng tính toán làm như vậy, vừa gả vào là ở riêng ngay, tự mình sống cuộc sống của mình, lại không cần hầu hạ cha mẹ chồng, tính tình phẩm tính này của ta ngươi còn không hiểu biết sao? Của cải nhà ta mặc dù không giàu có như La gia các ngươi, dù sao vẫn có thể bảo đảm bọn họ cả đời áo cơm không lo, huống hồ, nhà ta cũng có không ít sản nghiệp. Nữ nhân ấy à, cả đời ham muốn cái gì, ngươi nói đi?"
Chung Doanh nghe xong lời Tử Tình nói, nói không động tâm là giả, mê người nhất là Tử Tình đáp ứng đứa nhỏ không cưới thiếp, nhìn Lâm Khang Bình và Tăng gia là biết, đây không phải là một lời nói suông, Tử Phúc cùng Tử Hỉ làm quan ở trong triều, điều này, vẫn luôn được người khen ngợi.
Của cải của Tử Tình, nàng biết nhất định là không kém, chỉ mua sắm trong cung một năm cũng có mấy vạn lượng bạc, huống hồ, còn có thuyền vận cùng xưởng thủy tinh, đất đai cùng cửa hàng đó là tiền trinh, một năm nàng đoán Tử Tình đại khái có chừng mười vạn lượng bạc tiền thu, thực ra, La gia cũng chỉ như vậy, đến bây giờ bọn họ còn chưa có ở riêng, vẫn lĩnh bạc tháng qua ngày đấy. Ít nhất, trước mắt, trong tay nàng còn không dư dả bằng Tử Tình, đồ cưới nhà mẹ đẻ còn phải để lại làm của hồi môn cho nữ nhi mình, sao có thể tùy tiện tiêu?
Về phần gia thế của Lâm Khang Bình, hiện tại tuy rằng hơi thấp, chẳng qua tốt xấu gì cũng là ngũ phẩm nghĩa quan, có Tăng gia, có Tiểu Dực, không cần đến vài năm, hẳn là cũng có thể thăng chức, huống hồ, nghe ý tứ nhi tử nàng, Lâm Thư Duệ này, đọc sách một chút cũng không kém bọn họ, tương lai, có Lí Dực ở đây, cũng không thoát được một tiền đồ tốt.
Tử Tình thấy La đại nãi nãi cúi đầu trầm tư, bèn nói: "Ta chỉ là đề nghị, hiện tại định ra còn sớm, như vậy, ba năm sau, nhi tử ta trở lại, nếu nữ nhi nhà ngươi còn chưa có tìm được nhà thích hợp, ngươi không ngại suy nghĩ kỹ đề nghị của ta, thế cũng được chứ? Thành ý của ta đầy đủ chưa?"
"Lời này thật không? Ba năm sau, ta nếu như không tìm được nhà thích hợp, liền tới tìm ngươi? Lời ngươi còn có thể giữ lời?"
"Đương nhiên giữ lời, ngươi yên tâm, ta chắc chắn không nói ra ngoài." Tử Tình trịnh trọng nói.
La đại nãi nãi nghe xong cười nói: "Được, chúng ta cũng học đám nam nhân, vỗ tay làm lời thề, không được đổi ý."
Tử Tình nghe xong cười, theo lời cùng nàng ta vỗ tay làm lơi thề, nghĩ nghĩ, lại dặn dò một câu: "Đứa nhỏ nhà ngươi cũng đừng chỉ học cầm kỳ thư họa, cũng nên học chút tục vụ, lo liệu việc nhà cũng nên biết, Thư Duệ nhà ta là trưởng tử.
La đại nãi nãi nghe xong vui vẻ, nói: "Đây là tất nhiên."
Tiễn bước La đại nãi nãi, Tử Tình về phòng kể lại chuyện này cho Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình nghe xong cười nói: "Lá gan ngươi thật đúng là không nhỏ, lại dám đánh chủ ý lên La gia? Tổ thượng nhà hắn thế nhưng là nhất phẩm võ quan nghiêm chỉnh, tổ phụ của La Hạo Viêm, bây giờ còn là tướng quân, đóng ở Tây Vực bên kia, La Trì, trước mắt là nhất đẳng hộ bên bên người Hoàng thượng, so với Chung gia cấp bậc còn cao hơn, ngươi đúng là người không biết không sợ, bội phục, lại còn dám cầu thân La gia."
Tử Tình nghe xong nói: "Thế thì như thế nào, nàng không phải là cũng do dự rồi, Thư Duệ nhà ta cũng không kém, nhất phẩm không dám nói, tương lai cũng có thể làm được tam phẩm nhị phẩm, Thư Duệ nhà ta không cưới tiểu lão bà, của cái của chúng ta không tính là mỏng, một nữ nhân, đời này ham muốn cái gì? Trừ căn cơ kém một ít, thứ nào kém?"
Lâm Khang Bình biết phương thức tư duy của Tử Tình vẫn là không giống với bọn họ, chẳng qua, thấy Tử Tình hưng trí hừng hực, cũng không nhẫn tâm dội nước lạnh lên đầu nàng, làm một người nghe, cửa hôn sự này, La đại nãi nãi cũng không nhất định có thể làm chủ, dù sao thời gian còn có ba năm, có lẽ đến lúc đó, Tử Tình đã quên rồi.
Tiến vào tháng chạp, Lâm Khang Bình liền nhiều việc hơn, đầu tiên là nhà tổ ở Lâm trang đã hoàn công rồi, Lâm Khang Bình một mình trở về nghiệm thu, nhân tiện đem lễ Tết cho Dư thị bọn họ. Từ Lâm trang trở về, hàng tết từ An Châu bên kia đã đưa tới, Tiểu Lục đi theo tới đây, bởi vì Tử Tình đáp ứng cuối năm chờ A Thổ cùng A Thủy trở về, liền cho bọn họ thành thân.
Không đến hai ngày, xưởng thủy tinh xưởng xi măng ở Kinh Thành muốn nghỉ định kỳ, tất cả sổ sách tiền bạc phải chỉnh lý rõ ràng, sau đó, vẫn trả lại cho Tử Hỉ quản lý. Mười lăm tháng chạp, sổ sách và ngân phiếu hai nhà xưởng thủy tinh và xi măng ở phủ Tùng Giang và Hàng Thành cũng đều đưa tới, Tử Tình cùng Lâm Khang Bình bận rộn hai ngày, mới làm rõ, một cổ phần được bảy ngàn lượng bạc, so với năm ngoái còn hơn hai ngàn. Mấy người Lưu thị các nàng đều vui mừng không thôi.
Hai mươi tháng chạp, A Thổ cùng A Thủy trở về, không chỉ mang theo sổ sách và ngân phiếu một năm, còn mang theo thư của Thư Duệ bọn họ, Tử Tình vội sai người đưa đi cho Trần thị. Bản thân vội vàng bóc ra, biết được đứa nhỏ lên đường bình an, hết thảy thu xếp thỏa đáng, cũng niệm một câu: "A di đà Phật, Bồ Tát phù hộ."
Thư Duệ còn cho mấy đứa Thư Ngạn cùng với mỗi người trong nhà một món lễ vật nhỏ, nam hài tử là dao găm, nữ hài tử là một cái mũ mang viền ren, Tử Tình sai Tiểu Trúc đi gọi người đến, để cho bọn họ từ nhỏ đến lớn xếp hàng chọn.
Tử Tình lôi kéo A Thủy hỏi kỹ càng, mới biết Thư Duệ bọn họ ngày đó ngồi thuyền quan xuất dương, bốn chiếc thuyền lớn mang đầy hàng của nhà Tử Tình cũng một đường đồng hành cùng bọn họ, tiện chăm sóc cho nhau, một đường đi một đường cập bờ tiếp nguyên liệu, liền cũng làm một chút buôn bán với người địa phương, trao đổi một chút đồ của bọn họ rồi lên đường, lúc đến Đại Anh quốc, đã là tháng mười rồi, ở Đại Anh quốc vừa tìm thương gia nhận hàng, vừa nhập hàng, vừa chờ Thư Duệ bọn họ thu xếp ổn thỏa, lúc này mới dẹp đường hồi phủ.
"Thế thuyền quan kia là cùng trở về với các ngươi sao?" Tử Tình hỏi.
"Sớm hơn chúng ta một chút, chúng ta ở Việt Thành trì hoãn mấy ngày, nãi nãi không phải là bảo chúng ta hỏi thăm một người tên là Tứ Mao sao? Thật đúng là hỏi thăm ra được rồi." Thủy Thổ nói.
Thì ra Tứ Mao vẫn trở lại bến tàu Việt Thành như cũ, vẫn tìm đông gia trước kia, làm hai năm, tích góp từng tí được một chút ngân lượng, cưới một nữ nhi của gia đình nghèo khổ cùng là làm công ở bến tàu, gia đình này lúc trước ở thời điểm Tứ Mao khó khăn nhất từng thu nhận và giúp đỡ hắn. Cũng coi như từng cùng nhau cam khổ, một năm sau có một nhi tử, vốn là cuộc sống cũng có chút mỹ mãn.
Nhưng Tứ Mao có nhi tử, nhớ tới người nhà của mình, bất kể nói như thế nào, cũng là cha nương sinh dưỡng mình, sao có thể thật sự bỏ lại không quản, Tứ Mao nhờ người mang về nhà một phong thơ, nhắc đến tình hình gần đây của mình, cũng nhờ gửi đi năm mươi lượng bạc, để cho phụ mẫu của mình mua vài mẫu ruộng đất, sống tử tế.
Ai ngờ đôi Xuân Ngọc lại hợp kế, Tứ Mao đi ra ngoài vài năm liền có thể kiếm được một phần gia nghiệp, có thể thấy được, cuộc sống bên ngoài dễ chịu hơn trong nhà nhiều, còn mua ruộng đất gì, trực tiếp đi qua tìm hắn, chưa hẳn không thể không quản bọn họ.
Chẳng qua, năm mươi lượng bạc này cũng là không lãng phí, cho Ngũ Mao cưới một nữ nhân, còn lại chính là lộ phí chuyển nhà rồi, khi cả đại gia đình này tìm đến Việt Thành, tìm được Tứ Mao, đã là không xu dính túi chật vật không chịu nổi rồi.
Tứ Mao là biết rõ phẩm tính của người trong nhà, bến tàu là nơi bán sức lao động, những người này, trừ Ngũ Mao, còn lại chính là nữ nhân và trẻ nhỏ, đến có thể làm cái gì? Ngũ Mao cũng không phải một đứa có thể chịu khổ, cha nương mình lại là người trong lòng không có tính toán, bằng không, cũng sẽ không thể trông một cái cửa hàng đang tốt lành đến đóng cửa. Đương nhiên tính toán này không phải là tính toán kia.
Không nói lão bà của Tứ Mao, chính là Tứ Mao thấy một đống người này, cũng là hết sức đau đầu, tiếp tục thời gian dài, đâu thể nuôi nổi?
Rơi vào đường cùng, đưa lão bà đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ, nghe nói thuyền chạy hải ngoại tiền công cao, còn có thể tự mình mang một chút hàng, bèn tự tìm một con thuyền, để lại cho cha nương mười lượng bạc rồi đi.
Xuân Ngọc bọn họ tiêu hết mười lượng bạc này, đi tìm lão bà của Tứ Mao đòi bạc, một lần hai lần, nhà vợ Tứ Mao cũng không phải giàu có gì cho cam, nhưng Xuân Ngọc mặc kệ những thứ này, nói là tiền bạc con mình kiếm, nào có không cho nương tiêu? Không cho liền ầm ĩ, cuối cùng, nhà mẹ đẻ của lão bà Tứ Mao chỉ đành phải suốt đêm chuyển đi. Ngũ Mao thấy không có cơm ăn, tự mình đi bến tàu tìm việc làm, mang theo lão bà chia ra, mặc kệ chết sống của người khác.
Xuân Ngọc không có cách nào khác, chỉ đành phải đi bến tàu tìm chút công việc khâu khâu vá vá, cũng không nuôi sống nổi một đại gia đình này, thế mới biết thế giới bên ngoài không phải là dễ lăn lộn như vậy, muốn về nhà cũng không lộ phí, đành phải vừa khổ sở chịu đựng vừa chờ Tứ Mao trở về.
Tứ Mao đi được một năm, Xuân Ngọc bọn họ một năm này cũng chịu đủ đau khổ rồi, khóc với Tứ Mao đòi năm mươi lượng bạc, nói về nhà mua vài mẫu đất qua ngày, Tứ Mao thấy bọn họ chịu về nhà, đâu thể không thuận theo? Liền đem hết một trăm lượng bạc trong tay cho bọn họ, để cho bọn họ về nhà đặt mua vài mẫu ruộng tử tế.
"Thế Ngũ Mao đâu? Cũng đi trở về sao?" Tử Tình hỏi.
"Vâng, thấy Tứ Mao cho bọn họ bạc, liền cùng đi trở về. Sự việc phía sau thì không biết rồi. Ta theo ý nãi nãi, từ trong tay chúng ta bán chịu cho hắn chút ít hàng hóa, mở cửa hàng.
Như vậy, Tứ Mao không cần chạy thuyền, có thể ở Việt Thành thu xếp ổn thỏa, yên ổn sống cuộc sống của mình."
Buổi tối, khi Tử Tình đi thỉnh an Thẩm thị, kể lại chuyện Tứ Mao, Tăng Thụy Tường nghe xong thở dài: "Cũng được, cứ an cư ở bên ngoài cũng không tồi, đứa nhỏ này, có thể chịu khổ, không có những thứ liên lụy kia, cuộc sống tương lai nhất định có thể phát đạt lên. Đáng tiếc, không đầu thai được ở một gia đình tốt."
Thẩm thị nghe xong nói: "Tình cảm của phụ mẫu và con cái là không chọn được, là mấy đời đã tu luyện, là phúc là nợ, ai cũng không cưỡng cầu được ."
Bất kể thế nào, cuối cùng biết Tứ Mao bình an, mọi người cũng đều yên tâm rồi.
Bình luận facebook