Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 520
PN23, mưu đồ bí mật
"Trời băng đất giá, muội muội một đường phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để lạnh, bên cạnh mang theo hai người. Đúng rồi, muội muội, Thải Vân Truy Nguyệt không thể đi theo ngươi, mấy đứa Đại Đào bên cạnh ngươi cũng không gánh vác được chuyện gì, ngày mai ca ca đưa hai người tới đây cho ngươi, các nàng đều có chút võ công." Lý Dực đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói.
Yên Nhiên nghe xong nói: "Hay là ca ca giữ lại để dùng đi, bên cạnh ta cần người đó cũng vô dụng, người nào sẽ đến hại một nữ tử yếu đuối như ta, người trong nhà còn có một đống lớn đấy."
"Nghe ca ca là không sai, cẩn thận một chút, lúc nào cũng tốt." Lý Dực vuốt đầu Yên Nhiên nói, kể từ sau khi thân phận của Yên Nhiên sáng tỏ, phản ứng của mẫu hậu, cũng quá an tĩnh, Lý Dực không tin nàng không có phái người đi An châu điều tra qua chuyện của Yên Nhiên, nghĩ tới đây, Lý Dực đột nhiên có loại dự cảm xấu.
Dĩ nhiên, hắn không có nói những chuyện này với Yên Nhiên, chẳng qua là sau khi trở về, để cho quản gia chọn lấy nha hoàn hai võ công và tướng mạo đều rất xuất sắc, đưa đến bên cạnh Yên Nhiên, ngoài ra, lại chuẩn bị bốn gã ám vệ, sắp xếp ở bên cạnh Yên Nhiên.
Lần này, người của Tăng gia trừ Vĩnh Liên Vĩnh Dung cùng Vĩnh Lăng đã xuất giá, còn dư lại cũng phải chạy về. Cho nên, mỗi nhà đều là người người qua lại mà bận rộn thu dọn đồ đạc, đóng gói, ghi danh đồ nên vào kho, phân công nha hoàn ở lại trông coi.
Đến tối, mọi người thỉnh an ở chỗ Thầm thị, mọi người tề tựu rồi, Thầm thị dặn dò Lưu thị nói: "Lần này trở về, ba năm sau, ta và cha các ngươi cũng hơn sáu mươi rồi, Kinh thành này, cũng không định trở lại nữa, đồ, có thể sắp xếp thì sắp xếp cả đi.
"Việc này không thể được, cha nương còn phải đến, những tôn tử tôn nữ này còn chưa có thành thân đâu đấy, không nói đến chuyện khác, Đại ngoại sinh nữ thành thân cha nương nếu không ở đây, đúng là không nên, đừng nói chúng ta không thuận theo, muội muội cũng không mong muốn. Ngoại sinh nữ tế này, các ngươi cũng có thể nói là nhìn hắn lớn lên." Lưu thị trả lời.
Yên Nhiên nghe xong lời nói này, đỏ mặt, lôi kéo mấy đứa Vĩnh Huyên trốn vào phòng bên cạnh nói chuyện.
Trái lại Lý Dực thoải mái nói: "Bà ngoại, lão nhân gia người nếu không đến, ta phái cỗ kiệu đi An châu khiêng lão nhân gia người."
"Đúng đó nương, vẫn là đến đây đi, những tôn tử này cả đám đều có tiền đồ, đều đứng vững ở kinh thành, các ngươi nếu ở lại An châu, Nhị ca Tam đệ chỉ sợ muốn theo cùng các ngươi, nhưng Vĩnh Tùng Vĩnh Chương bọn họ làm sao bây giờ? Chẳng lẻ muốn bọn họ buông tha cho Kinh thành, cũng theo cùng các ngươi trông coi ở quê nhà An châu sao? Chúng ta khó khăn lắm mới có hôm nay, Đại ca và Tứ đệ hiện nay cũng là quan chính tứ phẩm rồi, đang lúc phải là người một nhà đồng tâm lên một nấc thang nữa." Tử Tình cũng khuyên nhủ.
"Cha nương, lời của muội muội nói rất đúng, để nhị lão các ngươi ở nhà, chúng ta ở bên ngoài cũng không yên tâm,vẫn là đại gia đình ở chung một chỗ mới tốt, chờ bọn nhỏ lớn cả rồi, thành gia lập nghiệp rồi, ta theo cùng các ngươi về nhà dưỡng lão." Tử Phúc nói.
"Không sao, cha nương muốn ở đâu, ta theo cùng cha nương là được." Tử Lộc nói.
"Còn có ta, dù sao ta cũng là ở đâu cũng có thể làm điêu khắc." Tử Thọ cũng cướp lời nói. Mấy năm này, kỹ thuật điêu khắc của hắn đúng là càng ngày càng tinh xảo rồi, trong Kinh thành đã có chút danh tiếng, nuôi gia đình là dư dả, đã sắp vượt qua thu nhập của Tử Lộc rồi.
Tử Hỉ vừa muốn mở miệng, Tăng Thụy Tường đã nói trước: "Những lời này, sau này hãy nói đi, chờ trở về nhìn tình huống rồi nói sau."
"Còn có thể có tình huống gì, a bà Tử Toàn hắn, năm nay đã tám mươi, cũng coi như thọ rồi." Câu nói kế tiếp Thầm thị không nói ra.
Nói thật ra, không nói Tử Tình và Tử Phúc bọn họ không nghĩ tới, dù là Tăng Thụy Tường và Thầm thị cũng không có nghĩ đến, Điền thị có thể sống đến tám mươi, Tam bà bà mấy năm trước đã đi rồi, Tử Tân bọn họ còn đặc biệt gửi cho Tăng Thụy Tường một phong thơ, đáng tiếc, lúc Tăng Thụy Tường nhận được thư, Tam bà bà đã qua trăm ngày rồi, nên không có chạy về.
Bởi vì sáng sớm ngày hôm sau khởi hành, mọi người cũng không có tâm tư nói đùa, ngồi một lúc, rồi từng người giải tán. Yên Nhiên đưa Lý Dực đến cổng trong, Lý Dực thấy trời lạnh, lại đưa Yên Nhiên trở về phòng, hai người lại lèo nhèo một hồi, cuối cùng vẫn là Hoa ma ma đuổi Lý Dực đi.
Lâm Khang Bình gọi Thư Duệ và Thư Ngạn vào thư phòng, thu xếp thỏa đáng việc làm ăn trong nhà, sau đó cùng vào phòng chính, Tử Tình đang cùng La Sở Sở và Phương Tú Nhã nói việc nhà, thấy mấy người Lâm Khang Bình bọn họ đi vào, trong tay Lâm Khang Bình cầm một cái hộp gỗ nhỏ, Tử Tình nói: "Người cũng ở đây cả rồi, Duệ Nhi thành thân không bao lâu, ta tách bọn họ ra ngoài, lần này, đến lượt Ngạn Nhi, vợ lão Nhị, vốn là, ta định chờ qua tết mới nói cho ngươi lời này, nhưng là, ta và cha ngươi đi lần này, còn không biết khi nào thì trở lại, không bằng, cho ngươi đồ luôn."
Tử Tình nhận lấy cái hộp từ trong tay Lâm Khang Bình, giao cho Phương thị, nói: "Chỗ này là ba mươi vạn lượng ngân phiếu, chờ qua tết, các ngươi phân hộ tịch ra, các ngươi muốn mua chút sản nghiệp gì tự xem mà làm, chúng ta cũng không quản. Sau này, các ngươi sống cuộc sống riêng của mình, cha nương cũng là mong chờ các ngươi vượt qua càng náo nhiệt hơn."
Phương thị vội vàng đứng lên, hai tay nhận lấy cái hộp, dập dầu cảm ơn với Tử Tình cùng Lâm Khang Bình. Hai năm qua, nàng làm mai vẫn không trôi chảy, không nghĩ tới chờ đến mười bảy tuổi, mới đợi được một người thích hợp, càng không có nghĩ tới chính là, lại có thể vừa vào cửa đã chia nhà, chính mình thành một đại phú bà, xem ra, nhân duyên và số mệnh này, thật đúng là ý trời.
Không nói Phương thị ôm cái hộp ngân phiếu này nghĩ tới muốn cùng trượng phu sống tốt như thế nào, hiếu kính cha mẹ chồng như thế nào. Bên kia, Yên Nhiên tiễn Lý Dực đi, một mình mình trong lòng trống rỗng, suy nghĩ một chút, cũng đi tới viện tử của Tử Tình.
Đúng lúc gặp phải Phương thị ôm một cái hộp cùng Thư Ngạn đi ra ngoài, Yên Nhiên thuận miệng hỏi một câu: "Cái hộp Nhị tẩu ôm chặt như vậy, thực là có bảo bối tốt gì?"
Thư Ngạn trêu chọc nói: "Đúng là bảo bối? Đồ tốt cha nương đều cho chúng ta, ngươi cứ ở một bên nhìn không đi."
"Nhị ca quá đáng ghét rồi, Nhị ca, lúc ta không có ở đây, hoa hồng báo chí cần phải giữ lại tử tế cho ta." Yên Nhiên đột nhiên nói.
Báo giấy của Thư Ngạn ở nửa năm sau, mới bắt đầu có lãi, bởi vậy lúc này, Yên Nhiên liền thương nhớ lên rồi.
Thư Ngạn nghe xong véo gương mặt của nàng, cười nói: "Thật là không hiểu nổi ngươi, còn tham tiền hơn cả Thư Ngọc, nói cho Nhị ca, muốn số bạc này định dùng làm cái gì? Muội phu không phải nói, của hắn cũng là của ngươi, vẫn đủ cho ngươi tiêu?"
Yên Nhiên vuốt ve tay Thư Ngạn, nói: "Nhị ca không biết? Trước đó vài ngày khi trời lạnh nhất, ta chứa chấp không ít khất cái không nhà để về đưa đến trong trang, còn bố thí mấy ngày cháo ở cửa Đông."
"Trái lại đã nghe nói chuyện này, chẳng qua ta vừa phải làm nhiệm vụ vừa phải xử lý công việc báo chí, nào có rảnh rỗi hỏi tới những việc này? Thì ra là chuyện tốt muội muội làm, chúc mừng muội muội nhé, nhị ca thật sự mừng cho ngươi, thì ra muội muội của ta không phải là một thần giữ của."
Thư Ngạn nói xong, Yên Nhiên dùng sức giẫm chân của hắn một cái, Thư Ngạn nhân cơ hội nhéo mặt Yên Nhiên một chút rồi chạy vụt đi, Yên Nhiên xoay người lôi kéo tay Tử Tình, "Nương, ngươi xem, Nhị ca lại bắt nạt ta."
"Được rồi, ngươi cũng bớt trêu chọc hắn." Tử Tình lắc đầu, cười nói.
"Được rồi, trở về đi thôi, sáng sớm ngày mai phải xuất phát, đi nghỉ ngơi sớm đi." Lâm Khang Bình đuổi.
"Nương, ta không ngủ được, không bằng, tối nay ta với nương ngủ chung đi?" Yên Nhiên lôi kéo tay Tử Tình làm nũng.
Tử Tình nhìn nhìn Khang Bình, Khang Bình ho khan một tiếng, chỉ cần hắn ở nhà, còn chưa từng phân giường ngủ với Tử Tình, lúc này tất nhiên không muốn, Yên Nhiên đảo mắt lòng vòng, nói: "Kháng này lớn như vậy, ta nằm cạnh nương, phụ thân cũng không chen chúc chứ?"
"Nói liều, ngươi đã mười ba rồi, sao có thể ở cùng một chỗ với phụ thân?" Lâm Khang Bình trợn mắt nhìn Yên Nhiên một cái.
"Được rồi, cứ theo nữ nhi ở một buổi đêm, sáng sớm ngày mai là đi luôn, sau này, ngươi muốn ở cùng nữ nhi, còn không ở được đâu."
Tử Tình lên tiếng, Yên Nhiên vội cười hì hì lên kháng. Ôm Tử Tình líu ríu, nói một ít chuyện về Lý Dực, cũng nói chuyện phát cháo miễn phí lần này.
Hai nương con không biết, lúc này, trong một gian mật thất trong cung, có một phụ nhân xinh đẹp, đang ngồi ngay ngắn hỏi thái giám đang quỳ dưới đất, "Ngươi xác định, sáng mai bọn họ khởi hành?"
"Bẩm chủ tử, thiên chân vạn xác."
"Đi đi, động tác lưu loát một chút, phải ra khỏi địa giới kinh thành mới động thủ, cả nhỏ lẫn lớn."
"Dạ, nô tài hiểu, bây giờ nô tài đi sắp xếp." Thái giám nói xong khom người lui ra.
"Tăng Tử Tình, Lâm Yên Nhiên, ai gia đợi các ngươi ba năm, cuối cùng cũng đợi được cơ hội." Phụ nhân tàn bạo mà vặn khăn trong tay, phảng phất đó chính là nữ nhân nàng thù hận.
"Nương nương, nô tỳ không rõ, đứa nhỏ cản trở chuyện của Tam điện hạ, đứa lớn, vì sao ngươi cũng muốn trừ đi? Giết loạn người vô tội Phật chủ sẽ trách tội chúng ta." Bên cạnh chính là một lão ma ma, là nhũ mẫu của Hoàng hậu, tình cảm tất nhiên không tầm thường, những năm này nhũ mẫu giúp đỡ Hoàng hậu làm không ít việc nham hiểm, hôm nay bắt đầu ăn chay niệm Phật rồi.
"Ngươi biết cái gì, ta đã thăm dò rõ ràng rồi, năm xưa Hoàng thượng dưỡng thương chính là ở Tăng gia, không chừng đã nhìn trúng Tăng Tử Tình kia, nếu không, lúc Tăng Tử Tình bị thương ở biệt viện, sao Hoàng thượng có thể tự mình ở cùng nàng một đêm, ai biết đã xảy ra chuyện gì? Ngươi không có thấy Lý Dực ngày nào cũng chạy tới Lâm gia, nếu đổi thành nhà khác, ngươi thấy Hoàng thượng có thể cho phép sao? Nếu không phải Tăng Tử Tình, Hoàng thượng có thể đang yên lành nghĩ tới phong cho một nô tài như Lâm Khang Bình ngũ phẩm nghĩa quan? Còn không phải là vì tiện nhân kia. Hừ, những năm này ta là hiểu rồi, nam nhân ấy à, cũng là ăn trong chén nhìn trong nồi, không chiếm được mới là tốt nhất.
Ma ma nghe xong cũng không dám nhiều lời, Hoàng hậu nhìn nàng một cái, nói: "Ma ma yên tâm, ta đã phân phó xuống, không được thương tổn người vô tội, người Tăng gia, một người cũng không động. Ta cũng nên tích chút âm đức cho Tường nhi. Lần này, nếu không phải sợ mệnh cách của nha đầu Lâm gia kia quá tốt, nếu mệnh Hoàng hậu thật, ta cũng sẽ không động tâm tư này. Chờ Tường nhi thật sự được phong Thái tử, ta cũng sẽ rửa tay chậu vàng, đi theo ngươi ăn chay niệm Phật."
Kể từ ba năm trước, Lý Hãn đồng ý Lý Dực cưới một nữ nhi của nô tịch làm chính thê, Hoàng hậu đã cảm thấy có cái gì không đúng, nhất định là có mờ ám, tra xét ở kinh thành hồi lâu, lại phái người đi An châu điều tra kỹ càng, thế mới biết được tiền căn hậu quả, nếu như Yên Nhiên chưa có đính hôn, nàng nhất định sẽ đoạt Yên Nhiên tới cho Lý Tường, nhưng là, hiện tại nói cái gì cũng đã chậm, đề phòng vạn nhất, Lâm Yên Nhiên này tuyệt đối không thể sống. Nhưng là, Hoàng hậu đợi ba năm, không muốn động thủ ở Kinh thành, lúc này mới chờ được cơ hội này, thật là ông trời có mắt mà, ngay cả ông trời cũng thành toàn cho nàng, nàng còn có cái gì cố kỵ?
"Nô tỳ tất nhiên biết, nương nương cũng là một người từ tâm." Ma ma nhìn sắc mặt Hoàng hậu, nói một câu.
Quả nhiên, Hoàng hậu nghe xong hơi hơi trấn an một chút.
"Trời băng đất giá, muội muội một đường phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để lạnh, bên cạnh mang theo hai người. Đúng rồi, muội muội, Thải Vân Truy Nguyệt không thể đi theo ngươi, mấy đứa Đại Đào bên cạnh ngươi cũng không gánh vác được chuyện gì, ngày mai ca ca đưa hai người tới đây cho ngươi, các nàng đều có chút võ công." Lý Dực đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói.
Yên Nhiên nghe xong nói: "Hay là ca ca giữ lại để dùng đi, bên cạnh ta cần người đó cũng vô dụng, người nào sẽ đến hại một nữ tử yếu đuối như ta, người trong nhà còn có một đống lớn đấy."
"Nghe ca ca là không sai, cẩn thận một chút, lúc nào cũng tốt." Lý Dực vuốt đầu Yên Nhiên nói, kể từ sau khi thân phận của Yên Nhiên sáng tỏ, phản ứng của mẫu hậu, cũng quá an tĩnh, Lý Dực không tin nàng không có phái người đi An châu điều tra qua chuyện của Yên Nhiên, nghĩ tới đây, Lý Dực đột nhiên có loại dự cảm xấu.
Dĩ nhiên, hắn không có nói những chuyện này với Yên Nhiên, chẳng qua là sau khi trở về, để cho quản gia chọn lấy nha hoàn hai võ công và tướng mạo đều rất xuất sắc, đưa đến bên cạnh Yên Nhiên, ngoài ra, lại chuẩn bị bốn gã ám vệ, sắp xếp ở bên cạnh Yên Nhiên.
Lần này, người của Tăng gia trừ Vĩnh Liên Vĩnh Dung cùng Vĩnh Lăng đã xuất giá, còn dư lại cũng phải chạy về. Cho nên, mỗi nhà đều là người người qua lại mà bận rộn thu dọn đồ đạc, đóng gói, ghi danh đồ nên vào kho, phân công nha hoàn ở lại trông coi.
Đến tối, mọi người thỉnh an ở chỗ Thầm thị, mọi người tề tựu rồi, Thầm thị dặn dò Lưu thị nói: "Lần này trở về, ba năm sau, ta và cha các ngươi cũng hơn sáu mươi rồi, Kinh thành này, cũng không định trở lại nữa, đồ, có thể sắp xếp thì sắp xếp cả đi.
"Việc này không thể được, cha nương còn phải đến, những tôn tử tôn nữ này còn chưa có thành thân đâu đấy, không nói đến chuyện khác, Đại ngoại sinh nữ thành thân cha nương nếu không ở đây, đúng là không nên, đừng nói chúng ta không thuận theo, muội muội cũng không mong muốn. Ngoại sinh nữ tế này, các ngươi cũng có thể nói là nhìn hắn lớn lên." Lưu thị trả lời.
Yên Nhiên nghe xong lời nói này, đỏ mặt, lôi kéo mấy đứa Vĩnh Huyên trốn vào phòng bên cạnh nói chuyện.
Trái lại Lý Dực thoải mái nói: "Bà ngoại, lão nhân gia người nếu không đến, ta phái cỗ kiệu đi An châu khiêng lão nhân gia người."
"Đúng đó nương, vẫn là đến đây đi, những tôn tử này cả đám đều có tiền đồ, đều đứng vững ở kinh thành, các ngươi nếu ở lại An châu, Nhị ca Tam đệ chỉ sợ muốn theo cùng các ngươi, nhưng Vĩnh Tùng Vĩnh Chương bọn họ làm sao bây giờ? Chẳng lẻ muốn bọn họ buông tha cho Kinh thành, cũng theo cùng các ngươi trông coi ở quê nhà An châu sao? Chúng ta khó khăn lắm mới có hôm nay, Đại ca và Tứ đệ hiện nay cũng là quan chính tứ phẩm rồi, đang lúc phải là người một nhà đồng tâm lên một nấc thang nữa." Tử Tình cũng khuyên nhủ.
"Cha nương, lời của muội muội nói rất đúng, để nhị lão các ngươi ở nhà, chúng ta ở bên ngoài cũng không yên tâm,vẫn là đại gia đình ở chung một chỗ mới tốt, chờ bọn nhỏ lớn cả rồi, thành gia lập nghiệp rồi, ta theo cùng các ngươi về nhà dưỡng lão." Tử Phúc nói.
"Không sao, cha nương muốn ở đâu, ta theo cùng cha nương là được." Tử Lộc nói.
"Còn có ta, dù sao ta cũng là ở đâu cũng có thể làm điêu khắc." Tử Thọ cũng cướp lời nói. Mấy năm này, kỹ thuật điêu khắc của hắn đúng là càng ngày càng tinh xảo rồi, trong Kinh thành đã có chút danh tiếng, nuôi gia đình là dư dả, đã sắp vượt qua thu nhập của Tử Lộc rồi.
Tử Hỉ vừa muốn mở miệng, Tăng Thụy Tường đã nói trước: "Những lời này, sau này hãy nói đi, chờ trở về nhìn tình huống rồi nói sau."
"Còn có thể có tình huống gì, a bà Tử Toàn hắn, năm nay đã tám mươi, cũng coi như thọ rồi." Câu nói kế tiếp Thầm thị không nói ra.
Nói thật ra, không nói Tử Tình và Tử Phúc bọn họ không nghĩ tới, dù là Tăng Thụy Tường và Thầm thị cũng không có nghĩ đến, Điền thị có thể sống đến tám mươi, Tam bà bà mấy năm trước đã đi rồi, Tử Tân bọn họ còn đặc biệt gửi cho Tăng Thụy Tường một phong thơ, đáng tiếc, lúc Tăng Thụy Tường nhận được thư, Tam bà bà đã qua trăm ngày rồi, nên không có chạy về.
Bởi vì sáng sớm ngày hôm sau khởi hành, mọi người cũng không có tâm tư nói đùa, ngồi một lúc, rồi từng người giải tán. Yên Nhiên đưa Lý Dực đến cổng trong, Lý Dực thấy trời lạnh, lại đưa Yên Nhiên trở về phòng, hai người lại lèo nhèo một hồi, cuối cùng vẫn là Hoa ma ma đuổi Lý Dực đi.
Lâm Khang Bình gọi Thư Duệ và Thư Ngạn vào thư phòng, thu xếp thỏa đáng việc làm ăn trong nhà, sau đó cùng vào phòng chính, Tử Tình đang cùng La Sở Sở và Phương Tú Nhã nói việc nhà, thấy mấy người Lâm Khang Bình bọn họ đi vào, trong tay Lâm Khang Bình cầm một cái hộp gỗ nhỏ, Tử Tình nói: "Người cũng ở đây cả rồi, Duệ Nhi thành thân không bao lâu, ta tách bọn họ ra ngoài, lần này, đến lượt Ngạn Nhi, vợ lão Nhị, vốn là, ta định chờ qua tết mới nói cho ngươi lời này, nhưng là, ta và cha ngươi đi lần này, còn không biết khi nào thì trở lại, không bằng, cho ngươi đồ luôn."
Tử Tình nhận lấy cái hộp từ trong tay Lâm Khang Bình, giao cho Phương thị, nói: "Chỗ này là ba mươi vạn lượng ngân phiếu, chờ qua tết, các ngươi phân hộ tịch ra, các ngươi muốn mua chút sản nghiệp gì tự xem mà làm, chúng ta cũng không quản. Sau này, các ngươi sống cuộc sống riêng của mình, cha nương cũng là mong chờ các ngươi vượt qua càng náo nhiệt hơn."
Phương thị vội vàng đứng lên, hai tay nhận lấy cái hộp, dập dầu cảm ơn với Tử Tình cùng Lâm Khang Bình. Hai năm qua, nàng làm mai vẫn không trôi chảy, không nghĩ tới chờ đến mười bảy tuổi, mới đợi được một người thích hợp, càng không có nghĩ tới chính là, lại có thể vừa vào cửa đã chia nhà, chính mình thành một đại phú bà, xem ra, nhân duyên và số mệnh này, thật đúng là ý trời.
Không nói Phương thị ôm cái hộp ngân phiếu này nghĩ tới muốn cùng trượng phu sống tốt như thế nào, hiếu kính cha mẹ chồng như thế nào. Bên kia, Yên Nhiên tiễn Lý Dực đi, một mình mình trong lòng trống rỗng, suy nghĩ một chút, cũng đi tới viện tử của Tử Tình.
Đúng lúc gặp phải Phương thị ôm một cái hộp cùng Thư Ngạn đi ra ngoài, Yên Nhiên thuận miệng hỏi một câu: "Cái hộp Nhị tẩu ôm chặt như vậy, thực là có bảo bối tốt gì?"
Thư Ngạn trêu chọc nói: "Đúng là bảo bối? Đồ tốt cha nương đều cho chúng ta, ngươi cứ ở một bên nhìn không đi."
"Nhị ca quá đáng ghét rồi, Nhị ca, lúc ta không có ở đây, hoa hồng báo chí cần phải giữ lại tử tế cho ta." Yên Nhiên đột nhiên nói.
Báo giấy của Thư Ngạn ở nửa năm sau, mới bắt đầu có lãi, bởi vậy lúc này, Yên Nhiên liền thương nhớ lên rồi.
Thư Ngạn nghe xong véo gương mặt của nàng, cười nói: "Thật là không hiểu nổi ngươi, còn tham tiền hơn cả Thư Ngọc, nói cho Nhị ca, muốn số bạc này định dùng làm cái gì? Muội phu không phải nói, của hắn cũng là của ngươi, vẫn đủ cho ngươi tiêu?"
Yên Nhiên vuốt ve tay Thư Ngạn, nói: "Nhị ca không biết? Trước đó vài ngày khi trời lạnh nhất, ta chứa chấp không ít khất cái không nhà để về đưa đến trong trang, còn bố thí mấy ngày cháo ở cửa Đông."
"Trái lại đã nghe nói chuyện này, chẳng qua ta vừa phải làm nhiệm vụ vừa phải xử lý công việc báo chí, nào có rảnh rỗi hỏi tới những việc này? Thì ra là chuyện tốt muội muội làm, chúc mừng muội muội nhé, nhị ca thật sự mừng cho ngươi, thì ra muội muội của ta không phải là một thần giữ của."
Thư Ngạn nói xong, Yên Nhiên dùng sức giẫm chân của hắn một cái, Thư Ngạn nhân cơ hội nhéo mặt Yên Nhiên một chút rồi chạy vụt đi, Yên Nhiên xoay người lôi kéo tay Tử Tình, "Nương, ngươi xem, Nhị ca lại bắt nạt ta."
"Được rồi, ngươi cũng bớt trêu chọc hắn." Tử Tình lắc đầu, cười nói.
"Được rồi, trở về đi thôi, sáng sớm ngày mai phải xuất phát, đi nghỉ ngơi sớm đi." Lâm Khang Bình đuổi.
"Nương, ta không ngủ được, không bằng, tối nay ta với nương ngủ chung đi?" Yên Nhiên lôi kéo tay Tử Tình làm nũng.
Tử Tình nhìn nhìn Khang Bình, Khang Bình ho khan một tiếng, chỉ cần hắn ở nhà, còn chưa từng phân giường ngủ với Tử Tình, lúc này tất nhiên không muốn, Yên Nhiên đảo mắt lòng vòng, nói: "Kháng này lớn như vậy, ta nằm cạnh nương, phụ thân cũng không chen chúc chứ?"
"Nói liều, ngươi đã mười ba rồi, sao có thể ở cùng một chỗ với phụ thân?" Lâm Khang Bình trợn mắt nhìn Yên Nhiên một cái.
"Được rồi, cứ theo nữ nhi ở một buổi đêm, sáng sớm ngày mai là đi luôn, sau này, ngươi muốn ở cùng nữ nhi, còn không ở được đâu."
Tử Tình lên tiếng, Yên Nhiên vội cười hì hì lên kháng. Ôm Tử Tình líu ríu, nói một ít chuyện về Lý Dực, cũng nói chuyện phát cháo miễn phí lần này.
Hai nương con không biết, lúc này, trong một gian mật thất trong cung, có một phụ nhân xinh đẹp, đang ngồi ngay ngắn hỏi thái giám đang quỳ dưới đất, "Ngươi xác định, sáng mai bọn họ khởi hành?"
"Bẩm chủ tử, thiên chân vạn xác."
"Đi đi, động tác lưu loát một chút, phải ra khỏi địa giới kinh thành mới động thủ, cả nhỏ lẫn lớn."
"Dạ, nô tài hiểu, bây giờ nô tài đi sắp xếp." Thái giám nói xong khom người lui ra.
"Tăng Tử Tình, Lâm Yên Nhiên, ai gia đợi các ngươi ba năm, cuối cùng cũng đợi được cơ hội." Phụ nhân tàn bạo mà vặn khăn trong tay, phảng phất đó chính là nữ nhân nàng thù hận.
"Nương nương, nô tỳ không rõ, đứa nhỏ cản trở chuyện của Tam điện hạ, đứa lớn, vì sao ngươi cũng muốn trừ đi? Giết loạn người vô tội Phật chủ sẽ trách tội chúng ta." Bên cạnh chính là một lão ma ma, là nhũ mẫu của Hoàng hậu, tình cảm tất nhiên không tầm thường, những năm này nhũ mẫu giúp đỡ Hoàng hậu làm không ít việc nham hiểm, hôm nay bắt đầu ăn chay niệm Phật rồi.
"Ngươi biết cái gì, ta đã thăm dò rõ ràng rồi, năm xưa Hoàng thượng dưỡng thương chính là ở Tăng gia, không chừng đã nhìn trúng Tăng Tử Tình kia, nếu không, lúc Tăng Tử Tình bị thương ở biệt viện, sao Hoàng thượng có thể tự mình ở cùng nàng một đêm, ai biết đã xảy ra chuyện gì? Ngươi không có thấy Lý Dực ngày nào cũng chạy tới Lâm gia, nếu đổi thành nhà khác, ngươi thấy Hoàng thượng có thể cho phép sao? Nếu không phải Tăng Tử Tình, Hoàng thượng có thể đang yên lành nghĩ tới phong cho một nô tài như Lâm Khang Bình ngũ phẩm nghĩa quan? Còn không phải là vì tiện nhân kia. Hừ, những năm này ta là hiểu rồi, nam nhân ấy à, cũng là ăn trong chén nhìn trong nồi, không chiếm được mới là tốt nhất.
Ma ma nghe xong cũng không dám nhiều lời, Hoàng hậu nhìn nàng một cái, nói: "Ma ma yên tâm, ta đã phân phó xuống, không được thương tổn người vô tội, người Tăng gia, một người cũng không động. Ta cũng nên tích chút âm đức cho Tường nhi. Lần này, nếu không phải sợ mệnh cách của nha đầu Lâm gia kia quá tốt, nếu mệnh Hoàng hậu thật, ta cũng sẽ không động tâm tư này. Chờ Tường nhi thật sự được phong Thái tử, ta cũng sẽ rửa tay chậu vàng, đi theo ngươi ăn chay niệm Phật."
Kể từ ba năm trước, Lý Hãn đồng ý Lý Dực cưới một nữ nhi của nô tịch làm chính thê, Hoàng hậu đã cảm thấy có cái gì không đúng, nhất định là có mờ ám, tra xét ở kinh thành hồi lâu, lại phái người đi An châu điều tra kỹ càng, thế mới biết được tiền căn hậu quả, nếu như Yên Nhiên chưa có đính hôn, nàng nhất định sẽ đoạt Yên Nhiên tới cho Lý Tường, nhưng là, hiện tại nói cái gì cũng đã chậm, đề phòng vạn nhất, Lâm Yên Nhiên này tuyệt đối không thể sống. Nhưng là, Hoàng hậu đợi ba năm, không muốn động thủ ở Kinh thành, lúc này mới chờ được cơ hội này, thật là ông trời có mắt mà, ngay cả ông trời cũng thành toàn cho nàng, nàng còn có cái gì cố kỵ?
"Nô tỳ tất nhiên biết, nương nương cũng là một người từ tâm." Ma ma nhìn sắc mặt Hoàng hậu, nói một câu.
Quả nhiên, Hoàng hậu nghe xong hơi hơi trấn an một chút.
Bình luận facebook