Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 161
Edit; Thiên Âm
“Súc sinh” Triệu Tín Lương nhịn không được mắng, hai hàm răng nghiến thật chặt, nếu chồng cũ Nhâm thị mà đứng trước mặt hắn, hắn thề rằng hắn sẽ đánh chết tên cầm thú đó.
Nhâm thị mệt mỏi xoa xoa mi tâm của mình, âm trầm nói: “Đây là ta đã lược bớt để nói, trên thực tế chuyện còn ghê tởm hơn nữa, huynh có tin không? Triệu lão bản.”
” Sau đó thì sao?” Triệu Tín Lương lúc này đã hoàn toàn rơi vào chuyện cũ của Nhâm thị.
“Sau đó…” Nhâm thị nhắm hai mắt lại, miệng hơi hé ra nói, ”Cha mẹ ta sau khi biết chuyện, thiếu chút nữa chết vì giận. Mẫu thân của ta hôn mê tại chỗ, qua hết một đêm mới tỉnh lại… Phụ thân ta nổi trận lôi đình, lúc đó tuyên bố, nếu không đem nhà chồng ta chôn cùng, ông ấy sẽ không mang họ ‘Nhâm’.”
“Lúc đó, tâm tình của ta và phụ thân đều giống nhau, hoặc có thể nói ta so với ông ấy càng muốn giết tên súc sinh đó hơn.” Nhâm thị nói tiếp, hai tay siết chặt bát canh giải rượu, hơi ấm dần tiêu tán, nhưng Nhâm thị vẫn nghĩ còn sự ấm áp, “Nhà ta lập tức an bài lễ tang cho Bích Lăng, bởi Bích Lăng còn nhỏ, lại chết trẻ nên không có tổ chức long trọng, chỉ có một vài người trong nhà và bạn thân với nhà ta tham gia, con bé cứ như vậy mà về với đất trời…Trong lúc đám tang diễn ra, chồng sắp cưới của con bé hay tin, đột nhiên tìm tới cửa, hắn ta đau buồn khôn cùng, phụ thân vì bảo vệ tôn nghiêm cho Bích Lăng, nên không đem nguyên nhân cái chết của con bé nói ra, chỉ nói Bích Lăng đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Hôn sự vốn nên diễn ra mỹ mãn, lại vì tên súc sinh kia mà mọi thứ đều phá huỷ.”
“Đương nhiên, hơn phân nửa là do ta.” Hai mắt Nhâm thị vô thần nói, Triệu Tín Lương nghe xong câu này, lập tức trấn an nàng:
“Tại sao là do nàng được? Nàng cũng đừng có tự trách mình nữa.”
Nhâm thị khổ sở lắc đầu, hít thật sâu:” Lúc đó ta tuổi còn trẻ kiêu ngạo tự phụ, nếu không phải ta cứng rắn muốn giữ thể diện, không ly hôn với tên súc sinh kia, thì bi kịch sẽ không xảy ra… Bích Lăng không chết thảm như thế, tất cả là do ông trời muốn trừng phạt ta,ông ấy muốn ta phải nhớ thật kỹ, kết quả của việc tự phụ sẽ như thế nào.”
“Vì thế, ta đã thiếu nợ Bích Lăng, muốn trả hết nợ này, ta phải ở cùng một mái nhà với tên súc sinh đó, bởi vì ta muốn thay Bích Lăng báo thù.” Hai mắt Nhâm thị lộ ra vẻ ngoan độc, làm cho Triệu Tín Lương có chút kinh sợ, có điều cũng cảm thấy đau lòng thay cho Nhâm thị.
Mấy năm qua, nàng cũng vì chuyện này mà dày vò chính mình sao?
“Vậy sau đó, nàng trả thù đối phương như thế nào?” Triệu Tín Lương bình tĩnh hỏi.
Nhâm thị thở dài: “Lúc hay tin người chết là Bích Lăng, phụ thân ta từ lúc ta đi lấy chồng chưa từng tức giận đã nổi điên lên, cơ hồ muốn đem tên súc sinh đó đánh chết, hơn nữa còn cắt đứt tình nghĩa giữa hai nhà, cha mẹ chồng ta quỳ gối xuống cầu xin cha mẹ ta, mà cha mẹ ta một cái liếc mắt cũng không nhìn họ, trong lúc đó, thân gia biến thành cừu gia. Nhưng đến cuối cùng, phụ thân ta đối với chân tướng Bích Lăng chết thảm, giấu giếm không nói bên ngoài biết, cho nên nợ máu trả bằng máu, thì không thể đến quan phủ tố cáo được. Lúc hay tin người đã chết, tên súc sinh đó cũng sợ hãi vô cùng, khi nhà ta tổ chức tang sự, hắn ta năm lần bảy lượt muốn trốn, nhưng đều bị người nhà canh gắt gao, cho nên hắn ta không thể thực hiện được ý muốn đó. Mà ta lại không muốn kích động cha mẹ đang đau khổ vì mất con, bọn họ tuổi già, ta không muốn nhìn thấy từng người thân của mình rời bỏ mình…Vì thế, ta ở trước mặt cha mẹ cam đoan, không đem cơ nghiệp nhà chồng phá huỷ, ta sẽ không phải là con gái của họ.”
“Ta bắt đầu ra ngoài học buôn bán.” Nhâm thị rũ mi mắt, “Sau khi Bích Lăng, ta thay đổi. Từng kiêu ngạo tự phụ, coi trọng thể diện, ta dần thu liễm lại, trở thành một người không tim không phổi, trong mắt chỉ có cừu hận. Ta không còn tuân thủ theo những lễ nghi giáo điều của một người vợ nữa, không còn phụng dưỡng với cha mẹ chồng, luôn nhìn tên súc sinh đó với bộ mặt không tốt, ta không ngừng làm những chuyện không liên quan đến mình, Ở trong phủ, chỉ trong một đêm ta đã mang ác danh là ác phụ”
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.<)
“Sinh ý của cửa hàng ngày càng tốt, chỉ vì liên quan đến Bích Lăng, cho nên cha mẹ chồng không dám trách ta cái gì, chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Mà đứa con súc sinh nhà họ nhanh chóng tiêu xài hết tất cả sản nghiệp tổ tiên để lại, cho nên nguy cơ xuất hiện. Vốn là, quan hệ giữa hai nhà nhiều năm tốt đẹp như vậy, nhà mẹ đẻ của ta có thể giúp họ, thế nhưng từ sau chuyện của Bích Lăng, đừng nói cha mẹ chồng ta có đến cầu xin, cho dù có quỳ gối trước mặt cha mẹ ta, cha mẹ ta tuyệt đối không cho họ bước vào cửa. Mắt thấy nhà chồng ngày càng đi xuống, ngày đó, cha mẹ chồng rốt cục đến cầu ta giúp đỡ.”
“Ta đã chờ ngày đó rất lâu.” Nhâm thị bỗng nhiên cắn răng nghiến lợi nói.
“Vì thế nàng không những không giúp đỡ họ, mà ngược lại còn đứng nhìn gia đạo suy sụp, cuối cùng rơi vào con đường cửa nát nhà tan?” Triệu Tín Lương chần chừ rồi mới hỏi.
Nhâm thị lại lắc đầu, trên mặt tự tiếu phi tiếu: “Huynh đánh giá ta cao quá rồi.” Thấy hai mắt Triệu Tín Lương mở to, Nhâm thị cảm thấy căng thẳng, nhưng vẫn kể tiếp câu chuyện, “Nhà chồng ta nhanh chóng đi xuống như vậy, ít nhiều cũng do ta góp phần vào. Tại sao ta học buôn bán? Bởi vì ta muốn trở nên mạnh hơn, đủ để đem sản nghiệp nhà họ kéo xuống. Hơn nữa, lúc đó, ta không chỉ muốn tên súc sinh đó càng thêm vô sỉ phóng túng, không chỉ trầm mê trong nữ sắc đơn giản thế, ta còn muốn hắn ta đi vào con đường chết. Ta nhân lúc không hắn ta không để y1m mỗi ngày đều cho hắn ta ăn một ít ngũ thạch tán, bởi vì lượng ít, hiệu quả không rõ, cho nên không có ai hoài nghi.”
“Mãi cho đến gần hai năm, hắn ta đối với ngũ thạch tán càng ỷ lại nhiều hơn, cũng bắt đầu xuất hiện ảo giác,chỉ như vậy thôi hắn ta không còn tinh lực để xử lý sản nghiệp trong nhà, sản nghiệp tổ tiên để lại đều bị huỷ trong tay hắn. Ta cứ như vậy ở một bên nhìn cả nhà bọn họ suy tàn, nhưng ta không hối hận, cũng không nhẹ dạ, bởi vì bộ dáng thống khổ khi chết của Bích Lăng vẫn luôn ẩn hiện trong đầu ta, là hắn ta bức tử Bích Lăng, cho nên ta không thể để hắn sống yên ổn như vậy được.”
“Nhà bọn họ thật sự lụn bại dần, không chỉ không giữ được sản nghiệp, chỉ còn thiếu chết đi. Nợ nần, ta đứng trơ mắt nhìn cả nhà họ phải bán đồ vật trả tiền nợ, mỗi ngày đều chạy đến trước mặt ta khóc lóc cầu xin. Đối với cha mẹ chồng, ta có oán trong lòng, nếu ban đầu không phải hai người họ tận lực giấu diếm, ta sẽ không gả đến nhà họ, như vậy Bích Lăng sẽ không uổng mạng như vậy, cho nên đầu sỏ gây ra mọi chuyện chính là do hai người họ. Vì thế, ta không có mềm lòng giúp đỡ họ. Mẹ chồng ta mỗi ngày đều lấy nước mắt để rửa mặt, cùng bệnh nặng dậy không nổi, không bao lâu thì mất. Bà chết làm cho ta đau không ít, ta cũng bỏ xuống oán hận đối với ta, nhưng với tên súc sinh không biết hối cải kia, không chút lưu tình. Ngũ thạch tán ảnh hưởng đến hắn không ít, hai năm qua, mặc dù mỗi ngày ta chỉ cho hắn ta dùng một lượng nhỏ ngũ thạch tán, cuối cùng cũng làm cho hắn có bộ dáng vô lực. Thần chí không rõ ràng, suốt ngày điên điên dại dại, ta yên tâm không ít, nên cùng hắn ký tên lên hưu thư, không mang theo một chút lưu luyến nào ly khai khỏi cái nhà đó. Không bao lâu, truyền đến tin tên súc sinh đó chết đuối, ta mang theo tin đó vui vẻ đến trước mộ Bích Lăng thắp hương, muốn con bé hãy yên tâm lên đường.”
“Huynh có nghĩ là ta quá độc ác không? “Nói đến đây, Nhâm thị bỗng nhiên ngước mắt hỏi ngược lại Triệu Tín Lương.
Triệu Tín Lương hơi kinh sợ, trầm mặt một lúc, tự động tránh vấn đề Nhâm thị nói: “Ta chỉ là một kẻ xuất thân là nông dân, từ trước đến giờ ngoại trừ việc xuống ruộng làm việc, chính là về nhà chăm sóc già trẻ trong nhà. Trước kia, Tương Nghi từng bị người ta hại thiếu chút nữa là không thể tỉnh lại. Cho nên đối với chuyện cũ của nàng, cả quá trình báo thù, ta không biết nên nói cái gì, ta không hiểu được cuộc sống lúc đó của nhà nàng ra sao.”
“Cho nên, ta chính là một nữ nhân kém cỏi” Nhâm thị nói như vậy, “Trước khi Bích Lăng gặp chuyện không may, ta vì thể diện nên mới không đồng ý ly hôn, vì thế mà trời xui đất khiến hại chết Bích Lăng. Sau khi Bích Lăng gặp chuyện không may, ta vì bị cừu hận che mất tâm, để trả thù, ta bắt đầu làm những chuyện điên rồ, lúc đó ta đã đánh mất chính mình, phàm là những người có quan hệ với tên súc sinh đó, ta đều căm hận, kể cả cha mẹ chồng. Giờ nhìn lại quá khứ, cả đời này của ta, chưa từng làm chuey65n gì đúng cả, hăng hái lúc trẻ nay không còn, đến cuối cùng chỉ còn chút bất đắc dĩ và bi ai.”
“Thật ra nàng không nên báo thù.” Triệu Tín Lương bỗng nhiên chủ động mở miệng nói, “Nếu như nàng đem tất cả tâm tư chuyển đến trên người cha mẹ nàng, nàng sẽ phát hiện, cha mẹ nàng đầu tóc đều bạc, da mặt nhăn nheo. Đúng là, nàng thay muội muội trả thù bọn họ, nhưng nàng được cái gì? Nếu như muội muội của nàng ở dưới suối vàng có biết, thấy bộ dạng tuyệt vọng này của nàng, thấy cha mẹ mỗi ngày đều lấy nước mắt để rửa mặt, thật sự cảm thấy vui vẻ ư? Ngày trước nàng đem tất cả mọi thứ ném xuống, chỉ còn cừu hận, nay cừu hận dần tan biến, trong lòng nàng còn có cái gì? Lúc báo thù, tim nàng đã bị khoét lỗ rồi.”
“Cuộc đời ta, chính xác là kể từ ngày hai mươi tháng bảy bốn năm trước đã hết. Bốn năm sau, ta chẳng khác một cái xác không hồn.” Nhâm thị cười tự giễu.
“Không phải người xưa có câu ‘Người làm gì trời đều thấy’ ư?” Triệu Tín Lương trầm giọng nói, “Hôm nay, ta còn nghĩ cả hai chúng ta đều có điểm giống nhau. Ta từng giống như nàng có một đoạn thời gian sa sút tinh thần, nhưng ta không giống nàng chỉ trầm mê trong cừu hận, ngược lại ta còn đem cha mẹ chăm sóc cho thật tốt, bây giờ khi nhìn lại quá khứ, ta cảm thấy những việc mình làm đều đáng giá.”
“Súc sinh” Triệu Tín Lương nhịn không được mắng, hai hàm răng nghiến thật chặt, nếu chồng cũ Nhâm thị mà đứng trước mặt hắn, hắn thề rằng hắn sẽ đánh chết tên cầm thú đó.
Nhâm thị mệt mỏi xoa xoa mi tâm của mình, âm trầm nói: “Đây là ta đã lược bớt để nói, trên thực tế chuyện còn ghê tởm hơn nữa, huynh có tin không? Triệu lão bản.”
” Sau đó thì sao?” Triệu Tín Lương lúc này đã hoàn toàn rơi vào chuyện cũ của Nhâm thị.
“Sau đó…” Nhâm thị nhắm hai mắt lại, miệng hơi hé ra nói, ”Cha mẹ ta sau khi biết chuyện, thiếu chút nữa chết vì giận. Mẫu thân của ta hôn mê tại chỗ, qua hết một đêm mới tỉnh lại… Phụ thân ta nổi trận lôi đình, lúc đó tuyên bố, nếu không đem nhà chồng ta chôn cùng, ông ấy sẽ không mang họ ‘Nhâm’.”
“Lúc đó, tâm tình của ta và phụ thân đều giống nhau, hoặc có thể nói ta so với ông ấy càng muốn giết tên súc sinh đó hơn.” Nhâm thị nói tiếp, hai tay siết chặt bát canh giải rượu, hơi ấm dần tiêu tán, nhưng Nhâm thị vẫn nghĩ còn sự ấm áp, “Nhà ta lập tức an bài lễ tang cho Bích Lăng, bởi Bích Lăng còn nhỏ, lại chết trẻ nên không có tổ chức long trọng, chỉ có một vài người trong nhà và bạn thân với nhà ta tham gia, con bé cứ như vậy mà về với đất trời…Trong lúc đám tang diễn ra, chồng sắp cưới của con bé hay tin, đột nhiên tìm tới cửa, hắn ta đau buồn khôn cùng, phụ thân vì bảo vệ tôn nghiêm cho Bích Lăng, nên không đem nguyên nhân cái chết của con bé nói ra, chỉ nói Bích Lăng đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Hôn sự vốn nên diễn ra mỹ mãn, lại vì tên súc sinh kia mà mọi thứ đều phá huỷ.”
“Đương nhiên, hơn phân nửa là do ta.” Hai mắt Nhâm thị vô thần nói, Triệu Tín Lương nghe xong câu này, lập tức trấn an nàng:
“Tại sao là do nàng được? Nàng cũng đừng có tự trách mình nữa.”
Nhâm thị khổ sở lắc đầu, hít thật sâu:” Lúc đó ta tuổi còn trẻ kiêu ngạo tự phụ, nếu không phải ta cứng rắn muốn giữ thể diện, không ly hôn với tên súc sinh kia, thì bi kịch sẽ không xảy ra… Bích Lăng không chết thảm như thế, tất cả là do ông trời muốn trừng phạt ta,ông ấy muốn ta phải nhớ thật kỹ, kết quả của việc tự phụ sẽ như thế nào.”
“Vì thế, ta đã thiếu nợ Bích Lăng, muốn trả hết nợ này, ta phải ở cùng một mái nhà với tên súc sinh đó, bởi vì ta muốn thay Bích Lăng báo thù.” Hai mắt Nhâm thị lộ ra vẻ ngoan độc, làm cho Triệu Tín Lương có chút kinh sợ, có điều cũng cảm thấy đau lòng thay cho Nhâm thị.
Mấy năm qua, nàng cũng vì chuyện này mà dày vò chính mình sao?
“Vậy sau đó, nàng trả thù đối phương như thế nào?” Triệu Tín Lương bình tĩnh hỏi.
Nhâm thị thở dài: “Lúc hay tin người chết là Bích Lăng, phụ thân ta từ lúc ta đi lấy chồng chưa từng tức giận đã nổi điên lên, cơ hồ muốn đem tên súc sinh đó đánh chết, hơn nữa còn cắt đứt tình nghĩa giữa hai nhà, cha mẹ chồng ta quỳ gối xuống cầu xin cha mẹ ta, mà cha mẹ ta một cái liếc mắt cũng không nhìn họ, trong lúc đó, thân gia biến thành cừu gia. Nhưng đến cuối cùng, phụ thân ta đối với chân tướng Bích Lăng chết thảm, giấu giếm không nói bên ngoài biết, cho nên nợ máu trả bằng máu, thì không thể đến quan phủ tố cáo được. Lúc hay tin người đã chết, tên súc sinh đó cũng sợ hãi vô cùng, khi nhà ta tổ chức tang sự, hắn ta năm lần bảy lượt muốn trốn, nhưng đều bị người nhà canh gắt gao, cho nên hắn ta không thể thực hiện được ý muốn đó. Mà ta lại không muốn kích động cha mẹ đang đau khổ vì mất con, bọn họ tuổi già, ta không muốn nhìn thấy từng người thân của mình rời bỏ mình…Vì thế, ta ở trước mặt cha mẹ cam đoan, không đem cơ nghiệp nhà chồng phá huỷ, ta sẽ không phải là con gái của họ.”
“Ta bắt đầu ra ngoài học buôn bán.” Nhâm thị rũ mi mắt, “Sau khi Bích Lăng, ta thay đổi. Từng kiêu ngạo tự phụ, coi trọng thể diện, ta dần thu liễm lại, trở thành một người không tim không phổi, trong mắt chỉ có cừu hận. Ta không còn tuân thủ theo những lễ nghi giáo điều của một người vợ nữa, không còn phụng dưỡng với cha mẹ chồng, luôn nhìn tên súc sinh đó với bộ mặt không tốt, ta không ngừng làm những chuyện không liên quan đến mình, Ở trong phủ, chỉ trong một đêm ta đã mang ác danh là ác phụ”
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.<)
“Sinh ý của cửa hàng ngày càng tốt, chỉ vì liên quan đến Bích Lăng, cho nên cha mẹ chồng không dám trách ta cái gì, chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Mà đứa con súc sinh nhà họ nhanh chóng tiêu xài hết tất cả sản nghiệp tổ tiên để lại, cho nên nguy cơ xuất hiện. Vốn là, quan hệ giữa hai nhà nhiều năm tốt đẹp như vậy, nhà mẹ đẻ của ta có thể giúp họ, thế nhưng từ sau chuyện của Bích Lăng, đừng nói cha mẹ chồng ta có đến cầu xin, cho dù có quỳ gối trước mặt cha mẹ ta, cha mẹ ta tuyệt đối không cho họ bước vào cửa. Mắt thấy nhà chồng ngày càng đi xuống, ngày đó, cha mẹ chồng rốt cục đến cầu ta giúp đỡ.”
“Ta đã chờ ngày đó rất lâu.” Nhâm thị bỗng nhiên cắn răng nghiến lợi nói.
“Vì thế nàng không những không giúp đỡ họ, mà ngược lại còn đứng nhìn gia đạo suy sụp, cuối cùng rơi vào con đường cửa nát nhà tan?” Triệu Tín Lương chần chừ rồi mới hỏi.
Nhâm thị lại lắc đầu, trên mặt tự tiếu phi tiếu: “Huynh đánh giá ta cao quá rồi.” Thấy hai mắt Triệu Tín Lương mở to, Nhâm thị cảm thấy căng thẳng, nhưng vẫn kể tiếp câu chuyện, “Nhà chồng ta nhanh chóng đi xuống như vậy, ít nhiều cũng do ta góp phần vào. Tại sao ta học buôn bán? Bởi vì ta muốn trở nên mạnh hơn, đủ để đem sản nghiệp nhà họ kéo xuống. Hơn nữa, lúc đó, ta không chỉ muốn tên súc sinh đó càng thêm vô sỉ phóng túng, không chỉ trầm mê trong nữ sắc đơn giản thế, ta còn muốn hắn ta đi vào con đường chết. Ta nhân lúc không hắn ta không để y1m mỗi ngày đều cho hắn ta ăn một ít ngũ thạch tán, bởi vì lượng ít, hiệu quả không rõ, cho nên không có ai hoài nghi.”
“Mãi cho đến gần hai năm, hắn ta đối với ngũ thạch tán càng ỷ lại nhiều hơn, cũng bắt đầu xuất hiện ảo giác,chỉ như vậy thôi hắn ta không còn tinh lực để xử lý sản nghiệp trong nhà, sản nghiệp tổ tiên để lại đều bị huỷ trong tay hắn. Ta cứ như vậy ở một bên nhìn cả nhà bọn họ suy tàn, nhưng ta không hối hận, cũng không nhẹ dạ, bởi vì bộ dáng thống khổ khi chết của Bích Lăng vẫn luôn ẩn hiện trong đầu ta, là hắn ta bức tử Bích Lăng, cho nên ta không thể để hắn sống yên ổn như vậy được.”
“Nhà bọn họ thật sự lụn bại dần, không chỉ không giữ được sản nghiệp, chỉ còn thiếu chết đi. Nợ nần, ta đứng trơ mắt nhìn cả nhà họ phải bán đồ vật trả tiền nợ, mỗi ngày đều chạy đến trước mặt ta khóc lóc cầu xin. Đối với cha mẹ chồng, ta có oán trong lòng, nếu ban đầu không phải hai người họ tận lực giấu diếm, ta sẽ không gả đến nhà họ, như vậy Bích Lăng sẽ không uổng mạng như vậy, cho nên đầu sỏ gây ra mọi chuyện chính là do hai người họ. Vì thế, ta không có mềm lòng giúp đỡ họ. Mẹ chồng ta mỗi ngày đều lấy nước mắt để rửa mặt, cùng bệnh nặng dậy không nổi, không bao lâu thì mất. Bà chết làm cho ta đau không ít, ta cũng bỏ xuống oán hận đối với ta, nhưng với tên súc sinh không biết hối cải kia, không chút lưu tình. Ngũ thạch tán ảnh hưởng đến hắn không ít, hai năm qua, mặc dù mỗi ngày ta chỉ cho hắn ta dùng một lượng nhỏ ngũ thạch tán, cuối cùng cũng làm cho hắn có bộ dáng vô lực. Thần chí không rõ ràng, suốt ngày điên điên dại dại, ta yên tâm không ít, nên cùng hắn ký tên lên hưu thư, không mang theo một chút lưu luyến nào ly khai khỏi cái nhà đó. Không bao lâu, truyền đến tin tên súc sinh đó chết đuối, ta mang theo tin đó vui vẻ đến trước mộ Bích Lăng thắp hương, muốn con bé hãy yên tâm lên đường.”
“Huynh có nghĩ là ta quá độc ác không? “Nói đến đây, Nhâm thị bỗng nhiên ngước mắt hỏi ngược lại Triệu Tín Lương.
Triệu Tín Lương hơi kinh sợ, trầm mặt một lúc, tự động tránh vấn đề Nhâm thị nói: “Ta chỉ là một kẻ xuất thân là nông dân, từ trước đến giờ ngoại trừ việc xuống ruộng làm việc, chính là về nhà chăm sóc già trẻ trong nhà. Trước kia, Tương Nghi từng bị người ta hại thiếu chút nữa là không thể tỉnh lại. Cho nên đối với chuyện cũ của nàng, cả quá trình báo thù, ta không biết nên nói cái gì, ta không hiểu được cuộc sống lúc đó của nhà nàng ra sao.”
“Cho nên, ta chính là một nữ nhân kém cỏi” Nhâm thị nói như vậy, “Trước khi Bích Lăng gặp chuyện không may, ta vì thể diện nên mới không đồng ý ly hôn, vì thế mà trời xui đất khiến hại chết Bích Lăng. Sau khi Bích Lăng gặp chuyện không may, ta vì bị cừu hận che mất tâm, để trả thù, ta bắt đầu làm những chuyện điên rồ, lúc đó ta đã đánh mất chính mình, phàm là những người có quan hệ với tên súc sinh đó, ta đều căm hận, kể cả cha mẹ chồng. Giờ nhìn lại quá khứ, cả đời này của ta, chưa từng làm chuey65n gì đúng cả, hăng hái lúc trẻ nay không còn, đến cuối cùng chỉ còn chút bất đắc dĩ và bi ai.”
“Thật ra nàng không nên báo thù.” Triệu Tín Lương bỗng nhiên chủ động mở miệng nói, “Nếu như nàng đem tất cả tâm tư chuyển đến trên người cha mẹ nàng, nàng sẽ phát hiện, cha mẹ nàng đầu tóc đều bạc, da mặt nhăn nheo. Đúng là, nàng thay muội muội trả thù bọn họ, nhưng nàng được cái gì? Nếu như muội muội của nàng ở dưới suối vàng có biết, thấy bộ dạng tuyệt vọng này của nàng, thấy cha mẹ mỗi ngày đều lấy nước mắt để rửa mặt, thật sự cảm thấy vui vẻ ư? Ngày trước nàng đem tất cả mọi thứ ném xuống, chỉ còn cừu hận, nay cừu hận dần tan biến, trong lòng nàng còn có cái gì? Lúc báo thù, tim nàng đã bị khoét lỗ rồi.”
“Cuộc đời ta, chính xác là kể từ ngày hai mươi tháng bảy bốn năm trước đã hết. Bốn năm sau, ta chẳng khác một cái xác không hồn.” Nhâm thị cười tự giễu.
“Không phải người xưa có câu ‘Người làm gì trời đều thấy’ ư?” Triệu Tín Lương trầm giọng nói, “Hôm nay, ta còn nghĩ cả hai chúng ta đều có điểm giống nhau. Ta từng giống như nàng có một đoạn thời gian sa sút tinh thần, nhưng ta không giống nàng chỉ trầm mê trong cừu hận, ngược lại ta còn đem cha mẹ chăm sóc cho thật tốt, bây giờ khi nhìn lại quá khứ, ta cảm thấy những việc mình làm đều đáng giá.”
Bình luận facebook