Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 214
Edit: Thiên Âm
Chuẩn bị xong tư tưởng, Trần Vi làm như vô tình đi vào trong nhà thuỷ tạ mà Bùi Tử Quân đang ngồi đợi, Triệu Tương Nghi hồi hộp trốn đằng sau hòn giả sơn, nghe hai người nói chuyện.
Trần Vi nhìn thoáng qua giả sơn, khóe môi nhếch lên, sau đó ho nhẹ một tiếng: “Tử Quân ca, huynh ở đây làm gì.”
Bùi Tử Quân nghe tiếng bước chân tưởng là Triệu Tương Nghi, thầm mừng trong lòng, nhưng lúc quay đầu thì thấy đó là Trần Vi, sắc mặt vi ám: “À, là Vi nhi sao.”
“Ý gì đây, sao thấy muội lại bày ra cái bộ mặt đó, là cô nương nào có mị lực hấp dẫn huynh, khiến huynh không đem người khác để vào mắt vậy.” Trần Vi cười trêu chọc, ngồi xuống đối diện Bùi Tử Quân.
Bùi Tử Quân không hiểu vì sao Trần Vi lại trêu chọc mình, rầu rĩ nói: “Sao lại là muội?”
Trần Vi vừa cười, sau lại lắc đầu: “Là muội không tốt sao?” Dừng một chút, lại hỏi, “Chờ Tương Nghi à?”
Hai má Bùi Tử Quân nóng lên, gật đầu: “Huynh có mấy lời muốn nói với muội ấy.”
“A, nói gì thế, nói với muội đi, muội chuyển lời cho con bé.” Lúc Bùi Tử Quân không để ý, trong mắt Trần Vi loé lên một tai sáng, mặt cười đến giảo hoạt.
Triệu Tương Nghi trốn ở sau giả sơn nghe được, lòng nói, Trần Vi cứ tiếp tục trêu ghẹo như vậy nữa, sẽ đem Bùi Tử Quân chọc cho xù lông mất.
Bùi Tử Quân không ngờ Trần Vi sẽ nói như vậy, không giống nàng ngày thường tí nào, huống chi, huống chi những lời hắn muốn nói đều là tâm ý nhiều năm của mình, phải nói trước mặt Triệu Tương Nghi mới được, sao có thể để cho người khác nói giúp?
“Không cần đâu, huynh đợi Tương Nghi tới, chính miệng nói cho muội ấy nghe.” Bùi Tử Quân cười ôn nhu, mắt nhìn phía xa xa, “Hai người cùng nhau trở về à? Sao không thấy muội ấy đâu hết vậy?”
“À, con bé ấy hả.” Trần Vi lơ đãng nói, “Sau khi hồi phủ bị Triệu thẩm thẩm gọi đi rồi.” Mặc dù có vẻ thờ ơ, nhưng mắt Trần Vi luôn đặt trên người Bùi Tử Quân, không bỏ sót một biểu tình nào trên mặt hắn.
“Muội ấy gây hoạ gì sao?” Bùi Tử Quân không chút nghĩ ngợi hỏi.
Trần Vi phốc một tiếng bật cười, Triệu Tương Nghi trốn ở sau giả sơn oán thầm Bùi Tử Quân vài câu ——
Nàng là đứa không nghe lời vậy ư, vừa nghe Vi tỷ tỷ nói, phản ứng đầu tiên là cho rằng nàng đã gây hoạ, thật tốt cho một Bùi Tử Quân, @#※※*#@...
Bùi Tử Quân không ngừng hắt hơi, ngượng ngùng lấy khăn lụa tuỳ thân lau mũi, rầu rĩ nói: “Thất lễ, có thể là trời trở gió.”
Triệu Tương Nghi há hốc mồm, chẳng lẽ là mình oán thầm có hiệu quả?
Khôi phục lại sắc mặt bình thường, Bùi Tử Quân lại hỏi Trần Vi: “Vậy phải bao lâu nữa muội ấy mới tới?”
Trần Vi cười xấu xa: “Cũng không biết nữa, huynh có bết Triệu thẩm thẩm gọi con bé làm gì không?”
Rất ít thấy bộ dáng Trần Vi như vậy, Bùi Tử Quân xáp lại gần, có chút ngạc nhiên hỏi: “Làm cái gì?”
Trần Vi hắng giọng một cái, rất là cao hứng nói: “Mấy ngày nay, Triệu thẩm thẩm một mực an bài hôn sự cho Tương Nghi, có điều Tương Nghi hiếm khi coi trọng một ai đó, cho nên Triệu thẩm thẩm rất lo lắng—— “
“Đó là đương nhiên.” Bùi Tử Quân cũng rất cao hứng nói, như vậy chứng trong lòng Triệu Tương Nghi, hắn vẫn có chút đại vị, như vậy có cơ hội rồi.
“Câu nói đó của huynh là sao vậy?” Trần Vi xoi mói, nhìn Bùi Tử Quân chằm chằm, như là muốn nhìn thấu hắn.
Bùi Tử Quân theo bản năng trốn tránh ánh mắt của Trần Vi, hàm hồ nói: “Không có gì, muội ói tiếp đi.”
“Nga.” Trần Vi nhìn Bùi Tử Quân, tiếp tục nói, “Chẳng qua, thật không phụ lòng người, Triệu thẩm thẩm kiên trì không ngừng, nỗ lực chuẩn bị cũng có hồi báo, Tương Nghi bây giờ đã ưng một người”
“Khụ, khụ, khụ” Bùi Tử Quân đột nhiên ho khan, sợ Trần Vi hiểu lầm, hiểu rõ tâm ý của hắn, vừa ho khan vừa giải thích, “Gió thật lớn, huynh nhiễm lạnh rồi.”
Trần Vi không nói nhìn Bùi Tử Quân, lòng nói thừa nhận một chút sẽ chết a, nhiễm lạnh gì chứ? Một cơn gió còn không có, sao mà nhiễm lạnh được?
“Nga, vậy chúng ta đến viện của Tương Nghi chờ muội ấy đi?” Trần Vi tiếp tục làm theo kế hoạch.
Tia sáng trong mắt Bùi Tử Quân chợt loé, bình tĩnh lại, hắn ngước đầu lên, nghiêm túc nhìn Trần Vi hỏi: “Muội nói, đều là thật sao? Tương Nghi, muội ấy, thực sự nhìn trúng đối tượng Triệu thẩm thẩm an bài nghị thân?”
Trần Vi không cần (phải) nghĩ ngợi, không chút do dự gật đầu: “Ừ, đối phương họ Trương, người trên trấn, điều kiện các mặt đều rất tốt, Tương Nghi nhìn vừa nhìn bức hoạ của hắn đã thương, nhờ Triệu thẩm thẩm hẹn gặp mặt, hảo hảo trò chuyện.Nếu không, con bé vì sao vừa mới trở về, Triệu thẩm thẩm không kịp chờ đợi gọi đi, chính là muốn dạy con bé vài cách khi nói chuyện, sợ đến lúc đó sẽ thất lễ, huynh cũng biết, Tương Nghi xưa nay không câu nệ tiểu tiết mà
Triệu Tương Nghi dựa nghiêng người vào hòn giả sơn, khoé miệng co rút, Trần Vi a Trần Vi, biện pháp của tỷ rất tuyệt nha. Thế nhưng, muội mê trai giống như tỷ nói sao?”
Còn vừa thấy đã thương…Sao tỷ không nói là không phải là hắn thì không thể.
Ánh mắt Bùi Tử Quân theo lời tự thuật của Trần Vi ngày càng lạnh hơn, hắn kinh ngạc nhìn Trần Vi, như vô tình hỏi: “Vị Trương thiếu gia kia là người thế nào? Các mặt đều tốt hết sao?” So với hắn còn tốt hơn?
Trần Vi thấy hiệu quả giống như mình muốn, tâm tình tốt vô cùng, thần tình bây giờ của Bùi Tử Quân, hiển nhiên đã chứng minh trong lòng hắn rõ ràng có Triệu Tương Nghi.
“À, rất là tốt, ưu tú hơn huynh một chút.” Trần Vi khiêu khích, tận lực kích động Bùi Tử Quân
“Quả nhiên là ta ta đáng chết, cứ kéo dài mãi.” Bùi Tử Quân nhỏ giọng mắng chính mình, tức giận, nhiều hơn là đau lòng.
Hai tay hắn nắm thành quyền, trong lúc nhất thời đối với Trương thiếu gia kia đố kị như lửa, quyết định sẽ đi gặp Trương thiếu gia, xem hắn ta có thật giống nhừ lời Trần Vi nói, tốt đến vậy không.
“Di, cái biểu tình này của huynh là gì thế?” Trần Vi thấy thời cơ đã đến, bắt đầu hạ thủ với Bùi Tử Quân
Bùi Tử Quân suy sụp, lập tức thu lại thần tình đố kị và bi thương trên mặt lại, đổi thành sắc mặt thong dong như bình thường: “À, không có gì, huynh có biểu tình gì đâu? Ha hả, Tương Nghi rốt cục gặp được người mình thích, huynh thật sự cao hứng thay cho muội ấy, thật tốt, thật tốt “
Triệu Tương Nghi nghe lời xong, vốn còn đang mong đợi trong lòng chỉ nháy mắt đã sụp đổ, rơi xuống vực sâu không thấy đáy
Bùi Tử Quân nghĩ như vậy sao? Đây mới là tâm ý của huynh ấy phải không?
Hai tay hơi nắm lại, xoắn khăn tay.
Trần Vi trợn tròn mắt, ở trong lòng thầm mắng Bùi Tử Quân là đồ ‘đầu đất’, không nhanh không chậm hỏi: “Huynh thật sự nghĩ như thế?”
“À.” Bùi Tử Quân không dám đi nhìn thẳng vào mắt Trần Vi, chỉ hàm hồ ứng tiếng.
Trần Vi cười khẽ, từ thần tình, cử chỉ vừa nãy của vị đường ca này, khẳng định rất để tâm đến Triệu Tương Nghi, sau khi biết sự tồn tại của Trương thiếu gia, ánh mắt mang theo đố kị và hối hận, Trần Vi không có bỏ qua.
Lúc này còn mạnh miệng chi nữa, thực sự là không hiểu nổi Bùi Tử Quân, xử lý chuyện tình cảm thế nào đây.
“Được rồi, muội không bồi huynh nữa, muội qua chỗ Tương Nghi bên kia cùng con bé tham khảo xem chuyện ngày mai gặp mặt Trương thiếu gia.” Trần Vi đứng dậy, nói xong ly khai khỏi nhà thuỷ tạ
Một, hai bước...
Đến bước thứ ba, Bùi Tử Quân cuối cùng đã chịu mở miệng: “Ngày mai đã gặp, có phải quá sớm hay không?”
Trần Vi đưa lưng về phía Bùi Tử Quân cảm thấy buồn cười, khó lắm mới nén cười lại, chậm rãi xoay người, nghị hoặc hỏi: “Hử? ý huynh là sao?”
“Ý huynh là, tiểu thư khuê các, khó tránh rụt rè, huynh nghĩ Tương Nghi nên bỏ qua một đoạn thời gian nữa rồi hãy gặp Trương thiếu gia kia, bằng không, người ta còn nghĩ Tương Nghi rất gấp, lưu lại ấn tượng xấu.” Bùi Tử Quân nói xong vài câu, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, hắn ngăn cản Trần Vi, không phải để nói mấy lời vô dụng này
Trần Vi càng nghĩ càng bực, nàng hận không thể đập chết Bùi Tử Quân
Nói tới nói lui còn chưa nói điểm chính, không đem ý nghĩ trong lòng nói ra, thật tức chết mà.
“Nga, cái này không sao cả, có người nói Trương thiếu gia cũng rất thích Tương Nghi, đã sớm không kịp đợi muốn gặp con bé.” Trần Vi lại khích tướng, ba chữ ‘không kịp đợi’ ý rất mập mờ mà nặng nề.
Bùi Tử Quân hiển nhiên là bị kích thích, không nghĩ nhiều, lo lắng nói: “Không được đi, huynh sẽ đích thân đến nói với Triệu thẩm thẩm.”
“Nói cái gì?” Trần Vi đi về phía trước vài bước, nhìn thẳng vào mắt Bùi Tử Quân.
Huynh nói đi, mau nói đi, Tương Nghi đang đứng sau hòn giả sơn, huynh mau nói ra tâm ý của mình cho muội ấy nghe đi.
Bề ngoài Trần Vi xem như không có gì, nhưng bên trong đã sớm hỗn loạn không ngừng.
Đợi một hồi lâu, Bùi Tử Quân mới nói: “Ý của huynh là, hôm nay huynh tìm Tương Nghi là có chuyện quan trọng muốn nói, nếu muội ấy còn đang chuẩn bị gặp mặt, huynh mà nói, muội ấy cũng không để trong lòng đâu, để đảm bảo lời huynh nói có hiệu quả, huynh nghĩ sẽ nhờ Triệu thẩm thẩm lùi ngày gặp mặt của Tương Nghi và Trương thiếu gia.”
Chí ít, cũng phải nói ra tâm ý của mình với Triệu Tương Nghi.
Trần Vi bây giờ thiếu chút nữa muốn đập chết Bùi Tử Quân, tuy trên mặt thờ ơ, nhưng trong lòng lại nóng như lửa đốt: “Huynh nghĩ thật chu toàn, muội không quấy rầy để huynh huynh suy nghĩ tiếp vậy, muội đi bồi Tương Nghi.”
“Khoan đã, chờ chút.” Bùi Tử Quân lập tức gọi Trần Vi lại.
Trần Vi âm thầm phát thệ, nếu như bây giờ còn không nói ra nữa, nàng sẽ thật sự đập chết Bùi Tử Quân.
“Muội giúp huynh một chuyện.” Bùi Tử Quân đột nhiên trịnh trọng nói, “Giúp huynh nói với Tương Nghi, sau đó nói với Triệu thẩm thẩm lùi ngày lại, huynh tin năng lực của muội. Bây giờ huynh còn chuyện phải làm, muội nói với Tương Nghi, chạng vạng ngày hôm nay, huynh ở tiểu uyển Tĩnh Phong chờ, thật sự có chuyện quan trọng muốn nói với muội ấy.”
Khoé môi Trần Vi khẽ nhếch lên, gật đầu nói: “Ừ, muội sẽ nói.” Lại nhìn thần sắc trên mặt Bùi Tử Quân, Trần Vi cũng đã đoán được ‘chuyện quan trọng’ là chuyện gì rồi.
Nhưng Triệu Tương Nghi trốn ở sau giả sơn không thấy rõ mặt Bùi Tử Quân, cũng không để ý nhiều như vậy, chỉ lo lắng chờ đợi, đồng thời cũng rất thất vọng
Hoá ra, trong lòng Bùi Tử Quân, nàng là một cô nương không liên qua gì đúng không? Luôn chiếu cố, che chở, vui đùa cùng nhau và có với nhau những ký ức đẹp, thực ra mình chỉ là một ‘muội muội’, giống như Mẫn Nhu, không hơn mức tình bạn, trở thành người yêu….
Nghĩ như vậy, nàng càng thêm ảo não.
Bùi Tử Quân thất hồn lạc phách ly khai, Trần Vi nhìn hắn đi xa, lẩm bẩm nói: “Sớm một chút nói ra khỏi miệng không phải tốt sao?”
Triệu Tương Nghi từ đằng sau giả sơn đi ra, gọi Trần Vi lại, thất vọng nói: “Muội đã nói mà, muội và huynh ấy căn bản không có khả năng, chỉ có một mình muội đơn phương mà thôi.”
“Hai người các ngươi trong chuyện tình cảm đều là đại ngốc.” Trần Vi tức giận nhìn Triệu Tương Nghi, sau lại xì cười, “Cho nên, chả trách sao không tiến tới với nhau được.”
“Đều lúc nào rồi mà tỷ còn có tâm tình cười muội.” Triệu Tương Nghi rũ mi mắt, lầm bầm nói.
“Ai, có nói cho muội nghe,muội cũng nghe không hiểu đâu.” Trần Vi khoát khoát tay, lại nhắc nhở, “Được rồi, bây giờ muội cần làm một việc, đó al2 đúng giờ đến tiểu uyển Tĩnh Phong, tin tỷ đi, chờ muội chính là kết quả tốt nhất mà muội mong đó.”
“Thật sao?” Hai mắt Triệu Tương Nghi sáng ngời.
Trần Vi khẳng định gật đầu: “Đi, tỷ giúp muội chuẩn bị một bộ trang phục thật đẹp, khiến muội trở nên xinh đẹp đi gặp Tử Quân ca.”
“Nhưng mà sau khi gặp nhau, muội không biết giải thích chuyện Trương thiếu gia cho huynh ấy thế nào nữa?” Triệu Tương Nghi vừa đi vừa nói ra thắc mắc của mình.
Trần Vi lắc đầu: “Trước đừng có giải thích, muội chỉ cần biểu hiện ái mộ Trương thiếu gia là được, hành sự tùy theo hoàn cảnh, tỷ tin rằng muội có thể làm được.”
Thấy vẻ mặt bí hiểm, thần thần bí bí của Trần Vi,Triệu Tương Nghi xấu hổ, nàng thật sự không định rõ phương hướng.
Từ giữa trưa đến chạng vạng, Triệu Tương Nghi cơ hồ đếm ngược thời gian. Nữa ngày ngắn ngủi, so với một ngày một đêm còn dài hơn.
Khó khăn lắm mới gần tới chạng vạng, Triệu Tương Nghi ăn ngồi không yên, hỏi Bích Văn đã chuẩn bị xe ngựa tốt chưa, thật ra, vấn đề này nàng đã hỏi mấy lần.
Trần Vi nhìn những việc làm này của nàng, lén lút cười.
Triệu Tương Nghi thỉnh thoảng cũng sẽ thầm cười chính mình, luôn cảm thấy mình giống như thiếu nữ lần đầu biết yêu ấy.
Đến hẹn ước chạng vạng, Trần Vi cẩn thận chuẩn bị y phục cho Triệu Tương Nghi
Váy gấm trắng thêu hoa sen, phối với áo hồng chỉ vàng, làm tôn lên vòng eo và vòng một mới trổ mã của Triệu Tương Nghi. Trần Vi tự mình búi tóc hoa đào cho nàng, sau đó cắm một cây trâm bạch ngọc phù dung, rồi gắn thêm vài đoá hoa hải đường hồng nhạt bằng lụa.
Triệu Tương Nghi thỉnh thoảng lại nhìn vào gương, tâm tình rất là tốt, hai gò má hồng nhuận, hai mắt sáng ngời, trong cử chỉ mang chút chờ mong mà ngượng ngùng, Triệu Tương Nghi không khỏi cảm thán —— tuổi trẻ thật tốt.
Thấy thời gian đã đến, Triệu Tương Nghi một mình ngồi xe ngựa, không dẫn theo Bích Văn, còn Trần Vi dự định ở lại Triệu phủ ngây ngô thêm một đêm, chờ Triệu Tương Nghi đem tin tức tốt về.
Xe ngựa từ từ lăn bánh, tim Triệu Tương Nghi đập chậm lại…
Nàng còn lén lút vén rèm xe lên vài lần, thấy cảnh sắc vẫn giống như cảnh vừa thấy, không khỏi vểnh môi nhỏ, xe ngựa đi thật chậm.
Đáy lòng không giải thích được dâng lên một tia khẩn trương, khiến Triệu Tương Nghi vừa sợ vừa mừng.
Xe ngựa rốt cuộc đã dừng lại, tim Triệu Tương Nghi đập thình thịch, sau đó cẩn thận xuống xe, nàng cũng không muốn làm hỏng trang phục và trang sức trên người.
Hạ nhân ở tiểu uyển Tĩnh Phong hầu như đều biết Triệu Tương Nghi, bởi vì ai cũng biết Triệu Tương Nghi có một địa vị vô cùng quan trọng trong lòng tiểu chủ tử.
Được cung kính mời vào phủ, đi tới nơi mà Bùi Tử Quân đã an bài vào lúc sáng sớm.
Triệu Tương Nghi thấy Bùi Tử Quân không có ở đó, kích động trong lòng tiêu tan, bảo hạ nhân lui ra, nàng ôm tâm tình tốt bắt đầu đánh giá nơi này.
Lầu các này nàng đã từng đến, nhưng hôm nay nhìn lại, cảm thấy có một nét phong tình.
Đây là đặc biệt bố trí sao?
Triệu Tương Nghi ngắm nhìn bốn phía, thấy xung quanh lầu các đều cắm đầy cành hoa đào trắng hồng mới hái, cánh hoa tươi mát toả hương hoa, làm Triệu Tương Nghi thoải mái mà hơi nheo hai mắt lại.
Mà trên vách tường lúc này không có gì ngoài tranh chữ, nhiều hơn là một cây đàn cổ, thản nhiên treo trên tường, ưu nhã cao quý không nói ra được.
Đây là đàn Bùi Tử Quân thường dùng? Nhưng sao lúc trước không thấy treo ở đây, đây là đầu nàng nhìn thấy.
Hay là chỉ là một vật phẩm trang trí.
Triệu Tương Nghi rãnh rỗi ngồi trước bàn, nhìn hoa quả, điểm tâm trên bàn, một chút khẩu vị cũng không có. Nàng không thể làm gì khác hơn là bưng một chén trà nóng, nhấp một miếng, thông cổ.
Trước khi gặp Bùi Tử Quân, Triệu Tương Nghi vẫn bị vây trong trạng thái lo âu, khẩn trương.
Hạnh phúc mà lo lắng, đây là cảm giác luyến ái sao?
Một khắc đồng hồ trôi qua.
Chân mày Triệu Tương Nghi hơi nhíu lại, nàng vốn không có thói quen đợi người. Nhưng mà Bùi Tử Quân cũng không phải là một người hay đến trễ hoặc lỡ hẹn đấy chứ?? Ở trong trí nhớ, Bùi Tử Quân luôn luôn đến sớm hơn nàng, luôn chuẩn bị thảo đáng, đem đến cho nàng một cảm gíac an tâm và thư thái.
Gần nửa canh giờ trôi qua.
Triệu Tương Nghi bắt đầu có chút ngồi không yên, nàng nhìn quanh, đừng nói Bùi Tử Quân, ngay cả một bóng người cũng không có, điều này khiến đáy lòng Triệu Tương Nghi xuất hiện một tia khủng hoảng.
Nàng đứng dậy,đặt chén trà đã lạnh xuống, sau đó đi về phái cửa lầu các.
Đã lâu như vậy rồi, sao Bùi Tử Quân còn chưa tới? Chẳng lẽ có việc gấp?
Nhưng với tính tình của Bùi Tử Quân, cho dù có chuyện gấp thế nào đi nữa, cũng sẽ phái người đến báo một tiếng cho an tâm.
Sao cả chút động tĩnh cũng không có vậy.
Không có lí do khiến cho Triệu Tương Nghi hoảng loạn bất an.
Mà bên này, Bùi Tử Quân đang đầu đầu ứng phó với Trần Ông thị đột ngột đến trấn Thanh Hà.
Sau khi hồi phủ không lâu, đụng phải Trần Ông thị, Bùi Tử Quân tâm tình vốn không tốt càng họa vô đơn chí, đang chuẩn bị tốt để thổ lộ tình cảm của mình với Triệu Tương Nghi, nhưng lại đụng trúng Trần Ông thị Bùi Tử Quân thực sự không có cách nào thoát ra được.
Điều này đã tích tụ trong lòng hắn đã lâu, hắn chỉ muốn gặp riêng, đem tình cảm giấu trong lòng nhiều năm nói cho Triệu Tương Nghi nghe, để lưu lại ấn tượng tốt với nàng.
Nhưng nhiều lần lại có chuyện xảy ra.
Hôm nay thực bất đắc dĩ, nếu hắn còn do dự nữa, như vậy Triệu Tương Nghi sẽ thuộc về người khác, cho nên trước khi nàng gặp Trương thiếu gia kia, phải để nàng hiểu rõ tâm ý của hắn, hảo hảo mà quấn chặt nàng.
Nhưng lúc này, Trần Ông thị ở đây, Bùi Tử Quân cơ hồ là không trốn được
Càng không thể để lộ ra tin tức Triệu Tương Nghi đến tiểu uyển Tĩnh Phong, bằng không, hắn không dám xác định Trần Ông thị sẽ đối với Triệu Tương Nghi làm ra cái gì.
Đây cũng là nguyên nhân Triệu Tương Nghi đợi Bùi Tử Quân thật lâu, lại không có tin tức truyền đến.
Đợi hơn nửa canh giờ, Triệu Tương Nghi cuối cùng chờ không được nữa.
Nàng ôm tâm tình buồn bực rời khỏi lầu các, đến viện tử của Bùi Tử Quân
Trên đường gặp nha hoàn không biết tên, bị nàng chộp tới hỏi, mới biết được Bùi Tử Quân có ở nhà.
Vậy sao lại không tới gặp nàng? Đây là vì sao, đùa giỡn nàng ư?
Triệu Tương Nghi nghĩ mà tức giận, tâm tình bắt đầu không tốt.
Hay cho một Bùi Tử Quân, ta vì huynh mà chuẩn bị trang phục, kích động, mong chờ đến ước hẹn lần này, kết quả huynh lại trêu đùa ta, còn cố ý cho ta leo cây, để xem sức chịu đựng của ta đến đâu phải không
Càng nghĩ, Triệu Tương Nghi đi càng nhanh, bước chân càng lớn, cây trâm có lưu tô trên đầu rung kịch liệt, giống như muốn rơi xuống.
Trước viện Bùi Tử Quân có người trông chừng.
Thấy là Triệu Tương Nghi, liền cho nàng đi vào.
Triệu Tương Nghi khí thế hung hăng vào sân, ngăn cho nha hoàn không thông báo, nàng muốn nhìn xem, Bùi Tử Quân đến tột cùng ở chỗ này bận cái gì, còn nếu không có làm gì, có phải là chờ nàng nổi giận đùng đùng tìm đến không? Do đó hắn có thể hương thụ thắng lợi?
Vậy bộ dáng này của nàng, chẳng phải là hợp ý của hắn sao?
Triệu Tương Nghi đang sải bước đột nhiên đình chỉ động tác, chỉnh lại thật tốt, sau đó bước nhỏ đi tới.
Nàng phải tận lực biểu hiện thật thong dong, thật bình tĩnh.
Hừ, không phải bị cho leo cây ư, huynh, Bùi Tử Quân cho dù ta để ý huynh, huynh không đến gặp ta, ta cũng không tổn thất cái gì nha, ta sẽ thật bình tĩnh đứng trước mặt huynh, sau đó sẽ cười huynh rồi nói, ‘đến muộn, thật quá thất lễ rồi’.
Có điều, ngay khi Triệu Tương Nghi sắp bước đến cửa phòng, lại nghe từ trong phòng truyền ra một giọng nữ.
Phát hiện này khiến Triệu Tương Nghi run rẩy, rất nhanh xuất hiện cảm gíac mất mác và đố kị
Nhưng cẩn thận nghe, thì giọng nữ này rất trầm, không giọng thiếu nữ, nghe giống của một phụ nhân hơn, phát hiện này khiến tâm tình không mấy tốt đẹp của Triệu Tương Nghi bình tĩnh lại.
Lúc nha hoàn đi tới, Triệu Tương Nghi đang chu mông ở ngoài cửa nghe lén, vừa muốn nhắc nhở Triệu Tương Nghi, lại bị Triệu Tương Nghi bảo lui, sau đ1o hạ lệnh bọn hạ nhân lui xa mười thước.
Bọn hạ nhân đều thích Triệu Tương Nghi, cũng biết Bùi Tử Quân xưa nay sủng ái nàng, cho nên đều phục tùng mệnh lệnh của Triệu Tương Nghi
Thấy không ai quấy rầy mình, Triệu Tương Nghi tiếp tục đứng ở ngoài cửa nghe lén.
Chuẩn bị xong tư tưởng, Trần Vi làm như vô tình đi vào trong nhà thuỷ tạ mà Bùi Tử Quân đang ngồi đợi, Triệu Tương Nghi hồi hộp trốn đằng sau hòn giả sơn, nghe hai người nói chuyện.
Trần Vi nhìn thoáng qua giả sơn, khóe môi nhếch lên, sau đó ho nhẹ một tiếng: “Tử Quân ca, huynh ở đây làm gì.”
Bùi Tử Quân nghe tiếng bước chân tưởng là Triệu Tương Nghi, thầm mừng trong lòng, nhưng lúc quay đầu thì thấy đó là Trần Vi, sắc mặt vi ám: “À, là Vi nhi sao.”
“Ý gì đây, sao thấy muội lại bày ra cái bộ mặt đó, là cô nương nào có mị lực hấp dẫn huynh, khiến huynh không đem người khác để vào mắt vậy.” Trần Vi cười trêu chọc, ngồi xuống đối diện Bùi Tử Quân.
Bùi Tử Quân không hiểu vì sao Trần Vi lại trêu chọc mình, rầu rĩ nói: “Sao lại là muội?”
Trần Vi vừa cười, sau lại lắc đầu: “Là muội không tốt sao?” Dừng một chút, lại hỏi, “Chờ Tương Nghi à?”
Hai má Bùi Tử Quân nóng lên, gật đầu: “Huynh có mấy lời muốn nói với muội ấy.”
“A, nói gì thế, nói với muội đi, muội chuyển lời cho con bé.” Lúc Bùi Tử Quân không để ý, trong mắt Trần Vi loé lên một tai sáng, mặt cười đến giảo hoạt.
Triệu Tương Nghi trốn ở sau giả sơn nghe được, lòng nói, Trần Vi cứ tiếp tục trêu ghẹo như vậy nữa, sẽ đem Bùi Tử Quân chọc cho xù lông mất.
Bùi Tử Quân không ngờ Trần Vi sẽ nói như vậy, không giống nàng ngày thường tí nào, huống chi, huống chi những lời hắn muốn nói đều là tâm ý nhiều năm của mình, phải nói trước mặt Triệu Tương Nghi mới được, sao có thể để cho người khác nói giúp?
“Không cần đâu, huynh đợi Tương Nghi tới, chính miệng nói cho muội ấy nghe.” Bùi Tử Quân cười ôn nhu, mắt nhìn phía xa xa, “Hai người cùng nhau trở về à? Sao không thấy muội ấy đâu hết vậy?”
“À, con bé ấy hả.” Trần Vi lơ đãng nói, “Sau khi hồi phủ bị Triệu thẩm thẩm gọi đi rồi.” Mặc dù có vẻ thờ ơ, nhưng mắt Trần Vi luôn đặt trên người Bùi Tử Quân, không bỏ sót một biểu tình nào trên mặt hắn.
“Muội ấy gây hoạ gì sao?” Bùi Tử Quân không chút nghĩ ngợi hỏi.
Trần Vi phốc một tiếng bật cười, Triệu Tương Nghi trốn ở sau giả sơn oán thầm Bùi Tử Quân vài câu ——
Nàng là đứa không nghe lời vậy ư, vừa nghe Vi tỷ tỷ nói, phản ứng đầu tiên là cho rằng nàng đã gây hoạ, thật tốt cho một Bùi Tử Quân, @#※※*#@...
Bùi Tử Quân không ngừng hắt hơi, ngượng ngùng lấy khăn lụa tuỳ thân lau mũi, rầu rĩ nói: “Thất lễ, có thể là trời trở gió.”
Triệu Tương Nghi há hốc mồm, chẳng lẽ là mình oán thầm có hiệu quả?
Khôi phục lại sắc mặt bình thường, Bùi Tử Quân lại hỏi Trần Vi: “Vậy phải bao lâu nữa muội ấy mới tới?”
Trần Vi cười xấu xa: “Cũng không biết nữa, huynh có bết Triệu thẩm thẩm gọi con bé làm gì không?”
Rất ít thấy bộ dáng Trần Vi như vậy, Bùi Tử Quân xáp lại gần, có chút ngạc nhiên hỏi: “Làm cái gì?”
Trần Vi hắng giọng một cái, rất là cao hứng nói: “Mấy ngày nay, Triệu thẩm thẩm một mực an bài hôn sự cho Tương Nghi, có điều Tương Nghi hiếm khi coi trọng một ai đó, cho nên Triệu thẩm thẩm rất lo lắng—— “
“Đó là đương nhiên.” Bùi Tử Quân cũng rất cao hứng nói, như vậy chứng trong lòng Triệu Tương Nghi, hắn vẫn có chút đại vị, như vậy có cơ hội rồi.
“Câu nói đó của huynh là sao vậy?” Trần Vi xoi mói, nhìn Bùi Tử Quân chằm chằm, như là muốn nhìn thấu hắn.
Bùi Tử Quân theo bản năng trốn tránh ánh mắt của Trần Vi, hàm hồ nói: “Không có gì, muội ói tiếp đi.”
“Nga.” Trần Vi nhìn Bùi Tử Quân, tiếp tục nói, “Chẳng qua, thật không phụ lòng người, Triệu thẩm thẩm kiên trì không ngừng, nỗ lực chuẩn bị cũng có hồi báo, Tương Nghi bây giờ đã ưng một người”
“Khụ, khụ, khụ” Bùi Tử Quân đột nhiên ho khan, sợ Trần Vi hiểu lầm, hiểu rõ tâm ý của hắn, vừa ho khan vừa giải thích, “Gió thật lớn, huynh nhiễm lạnh rồi.”
Trần Vi không nói nhìn Bùi Tử Quân, lòng nói thừa nhận một chút sẽ chết a, nhiễm lạnh gì chứ? Một cơn gió còn không có, sao mà nhiễm lạnh được?
“Nga, vậy chúng ta đến viện của Tương Nghi chờ muội ấy đi?” Trần Vi tiếp tục làm theo kế hoạch.
Tia sáng trong mắt Bùi Tử Quân chợt loé, bình tĩnh lại, hắn ngước đầu lên, nghiêm túc nhìn Trần Vi hỏi: “Muội nói, đều là thật sao? Tương Nghi, muội ấy, thực sự nhìn trúng đối tượng Triệu thẩm thẩm an bài nghị thân?”
Trần Vi không cần (phải) nghĩ ngợi, không chút do dự gật đầu: “Ừ, đối phương họ Trương, người trên trấn, điều kiện các mặt đều rất tốt, Tương Nghi nhìn vừa nhìn bức hoạ của hắn đã thương, nhờ Triệu thẩm thẩm hẹn gặp mặt, hảo hảo trò chuyện.Nếu không, con bé vì sao vừa mới trở về, Triệu thẩm thẩm không kịp chờ đợi gọi đi, chính là muốn dạy con bé vài cách khi nói chuyện, sợ đến lúc đó sẽ thất lễ, huynh cũng biết, Tương Nghi xưa nay không câu nệ tiểu tiết mà
Triệu Tương Nghi dựa nghiêng người vào hòn giả sơn, khoé miệng co rút, Trần Vi a Trần Vi, biện pháp của tỷ rất tuyệt nha. Thế nhưng, muội mê trai giống như tỷ nói sao?”
Còn vừa thấy đã thương…Sao tỷ không nói là không phải là hắn thì không thể.
Ánh mắt Bùi Tử Quân theo lời tự thuật của Trần Vi ngày càng lạnh hơn, hắn kinh ngạc nhìn Trần Vi, như vô tình hỏi: “Vị Trương thiếu gia kia là người thế nào? Các mặt đều tốt hết sao?” So với hắn còn tốt hơn?
Trần Vi thấy hiệu quả giống như mình muốn, tâm tình tốt vô cùng, thần tình bây giờ của Bùi Tử Quân, hiển nhiên đã chứng minh trong lòng hắn rõ ràng có Triệu Tương Nghi.
“À, rất là tốt, ưu tú hơn huynh một chút.” Trần Vi khiêu khích, tận lực kích động Bùi Tử Quân
“Quả nhiên là ta ta đáng chết, cứ kéo dài mãi.” Bùi Tử Quân nhỏ giọng mắng chính mình, tức giận, nhiều hơn là đau lòng.
Hai tay hắn nắm thành quyền, trong lúc nhất thời đối với Trương thiếu gia kia đố kị như lửa, quyết định sẽ đi gặp Trương thiếu gia, xem hắn ta có thật giống nhừ lời Trần Vi nói, tốt đến vậy không.
“Di, cái biểu tình này của huynh là gì thế?” Trần Vi thấy thời cơ đã đến, bắt đầu hạ thủ với Bùi Tử Quân
Bùi Tử Quân suy sụp, lập tức thu lại thần tình đố kị và bi thương trên mặt lại, đổi thành sắc mặt thong dong như bình thường: “À, không có gì, huynh có biểu tình gì đâu? Ha hả, Tương Nghi rốt cục gặp được người mình thích, huynh thật sự cao hứng thay cho muội ấy, thật tốt, thật tốt “
Triệu Tương Nghi nghe lời xong, vốn còn đang mong đợi trong lòng chỉ nháy mắt đã sụp đổ, rơi xuống vực sâu không thấy đáy
Bùi Tử Quân nghĩ như vậy sao? Đây mới là tâm ý của huynh ấy phải không?
Hai tay hơi nắm lại, xoắn khăn tay.
Trần Vi trợn tròn mắt, ở trong lòng thầm mắng Bùi Tử Quân là đồ ‘đầu đất’, không nhanh không chậm hỏi: “Huynh thật sự nghĩ như thế?”
“À.” Bùi Tử Quân không dám đi nhìn thẳng vào mắt Trần Vi, chỉ hàm hồ ứng tiếng.
Trần Vi cười khẽ, từ thần tình, cử chỉ vừa nãy của vị đường ca này, khẳng định rất để tâm đến Triệu Tương Nghi, sau khi biết sự tồn tại của Trương thiếu gia, ánh mắt mang theo đố kị và hối hận, Trần Vi không có bỏ qua.
Lúc này còn mạnh miệng chi nữa, thực sự là không hiểu nổi Bùi Tử Quân, xử lý chuyện tình cảm thế nào đây.
“Được rồi, muội không bồi huynh nữa, muội qua chỗ Tương Nghi bên kia cùng con bé tham khảo xem chuyện ngày mai gặp mặt Trương thiếu gia.” Trần Vi đứng dậy, nói xong ly khai khỏi nhà thuỷ tạ
Một, hai bước...
Đến bước thứ ba, Bùi Tử Quân cuối cùng đã chịu mở miệng: “Ngày mai đã gặp, có phải quá sớm hay không?”
Trần Vi đưa lưng về phía Bùi Tử Quân cảm thấy buồn cười, khó lắm mới nén cười lại, chậm rãi xoay người, nghị hoặc hỏi: “Hử? ý huynh là sao?”
“Ý huynh là, tiểu thư khuê các, khó tránh rụt rè, huynh nghĩ Tương Nghi nên bỏ qua một đoạn thời gian nữa rồi hãy gặp Trương thiếu gia kia, bằng không, người ta còn nghĩ Tương Nghi rất gấp, lưu lại ấn tượng xấu.” Bùi Tử Quân nói xong vài câu, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, hắn ngăn cản Trần Vi, không phải để nói mấy lời vô dụng này
Trần Vi càng nghĩ càng bực, nàng hận không thể đập chết Bùi Tử Quân
Nói tới nói lui còn chưa nói điểm chính, không đem ý nghĩ trong lòng nói ra, thật tức chết mà.
“Nga, cái này không sao cả, có người nói Trương thiếu gia cũng rất thích Tương Nghi, đã sớm không kịp đợi muốn gặp con bé.” Trần Vi lại khích tướng, ba chữ ‘không kịp đợi’ ý rất mập mờ mà nặng nề.
Bùi Tử Quân hiển nhiên là bị kích thích, không nghĩ nhiều, lo lắng nói: “Không được đi, huynh sẽ đích thân đến nói với Triệu thẩm thẩm.”
“Nói cái gì?” Trần Vi đi về phía trước vài bước, nhìn thẳng vào mắt Bùi Tử Quân.
Huynh nói đi, mau nói đi, Tương Nghi đang đứng sau hòn giả sơn, huynh mau nói ra tâm ý của mình cho muội ấy nghe đi.
Bề ngoài Trần Vi xem như không có gì, nhưng bên trong đã sớm hỗn loạn không ngừng.
Đợi một hồi lâu, Bùi Tử Quân mới nói: “Ý của huynh là, hôm nay huynh tìm Tương Nghi là có chuyện quan trọng muốn nói, nếu muội ấy còn đang chuẩn bị gặp mặt, huynh mà nói, muội ấy cũng không để trong lòng đâu, để đảm bảo lời huynh nói có hiệu quả, huynh nghĩ sẽ nhờ Triệu thẩm thẩm lùi ngày gặp mặt của Tương Nghi và Trương thiếu gia.”
Chí ít, cũng phải nói ra tâm ý của mình với Triệu Tương Nghi.
Trần Vi bây giờ thiếu chút nữa muốn đập chết Bùi Tử Quân, tuy trên mặt thờ ơ, nhưng trong lòng lại nóng như lửa đốt: “Huynh nghĩ thật chu toàn, muội không quấy rầy để huynh huynh suy nghĩ tiếp vậy, muội đi bồi Tương Nghi.”
“Khoan đã, chờ chút.” Bùi Tử Quân lập tức gọi Trần Vi lại.
Trần Vi âm thầm phát thệ, nếu như bây giờ còn không nói ra nữa, nàng sẽ thật sự đập chết Bùi Tử Quân.
“Muội giúp huynh một chuyện.” Bùi Tử Quân đột nhiên trịnh trọng nói, “Giúp huynh nói với Tương Nghi, sau đó nói với Triệu thẩm thẩm lùi ngày lại, huynh tin năng lực của muội. Bây giờ huynh còn chuyện phải làm, muội nói với Tương Nghi, chạng vạng ngày hôm nay, huynh ở tiểu uyển Tĩnh Phong chờ, thật sự có chuyện quan trọng muốn nói với muội ấy.”
Khoé môi Trần Vi khẽ nhếch lên, gật đầu nói: “Ừ, muội sẽ nói.” Lại nhìn thần sắc trên mặt Bùi Tử Quân, Trần Vi cũng đã đoán được ‘chuyện quan trọng’ là chuyện gì rồi.
Nhưng Triệu Tương Nghi trốn ở sau giả sơn không thấy rõ mặt Bùi Tử Quân, cũng không để ý nhiều như vậy, chỉ lo lắng chờ đợi, đồng thời cũng rất thất vọng
Hoá ra, trong lòng Bùi Tử Quân, nàng là một cô nương không liên qua gì đúng không? Luôn chiếu cố, che chở, vui đùa cùng nhau và có với nhau những ký ức đẹp, thực ra mình chỉ là một ‘muội muội’, giống như Mẫn Nhu, không hơn mức tình bạn, trở thành người yêu….
Nghĩ như vậy, nàng càng thêm ảo não.
Bùi Tử Quân thất hồn lạc phách ly khai, Trần Vi nhìn hắn đi xa, lẩm bẩm nói: “Sớm một chút nói ra khỏi miệng không phải tốt sao?”
Triệu Tương Nghi từ đằng sau giả sơn đi ra, gọi Trần Vi lại, thất vọng nói: “Muội đã nói mà, muội và huynh ấy căn bản không có khả năng, chỉ có một mình muội đơn phương mà thôi.”
“Hai người các ngươi trong chuyện tình cảm đều là đại ngốc.” Trần Vi tức giận nhìn Triệu Tương Nghi, sau lại xì cười, “Cho nên, chả trách sao không tiến tới với nhau được.”
“Đều lúc nào rồi mà tỷ còn có tâm tình cười muội.” Triệu Tương Nghi rũ mi mắt, lầm bầm nói.
“Ai, có nói cho muội nghe,muội cũng nghe không hiểu đâu.” Trần Vi khoát khoát tay, lại nhắc nhở, “Được rồi, bây giờ muội cần làm một việc, đó al2 đúng giờ đến tiểu uyển Tĩnh Phong, tin tỷ đi, chờ muội chính là kết quả tốt nhất mà muội mong đó.”
“Thật sao?” Hai mắt Triệu Tương Nghi sáng ngời.
Trần Vi khẳng định gật đầu: “Đi, tỷ giúp muội chuẩn bị một bộ trang phục thật đẹp, khiến muội trở nên xinh đẹp đi gặp Tử Quân ca.”
“Nhưng mà sau khi gặp nhau, muội không biết giải thích chuyện Trương thiếu gia cho huynh ấy thế nào nữa?” Triệu Tương Nghi vừa đi vừa nói ra thắc mắc của mình.
Trần Vi lắc đầu: “Trước đừng có giải thích, muội chỉ cần biểu hiện ái mộ Trương thiếu gia là được, hành sự tùy theo hoàn cảnh, tỷ tin rằng muội có thể làm được.”
Thấy vẻ mặt bí hiểm, thần thần bí bí của Trần Vi,Triệu Tương Nghi xấu hổ, nàng thật sự không định rõ phương hướng.
Từ giữa trưa đến chạng vạng, Triệu Tương Nghi cơ hồ đếm ngược thời gian. Nữa ngày ngắn ngủi, so với một ngày một đêm còn dài hơn.
Khó khăn lắm mới gần tới chạng vạng, Triệu Tương Nghi ăn ngồi không yên, hỏi Bích Văn đã chuẩn bị xe ngựa tốt chưa, thật ra, vấn đề này nàng đã hỏi mấy lần.
Trần Vi nhìn những việc làm này của nàng, lén lút cười.
Triệu Tương Nghi thỉnh thoảng cũng sẽ thầm cười chính mình, luôn cảm thấy mình giống như thiếu nữ lần đầu biết yêu ấy.
Đến hẹn ước chạng vạng, Trần Vi cẩn thận chuẩn bị y phục cho Triệu Tương Nghi
Váy gấm trắng thêu hoa sen, phối với áo hồng chỉ vàng, làm tôn lên vòng eo và vòng một mới trổ mã của Triệu Tương Nghi. Trần Vi tự mình búi tóc hoa đào cho nàng, sau đó cắm một cây trâm bạch ngọc phù dung, rồi gắn thêm vài đoá hoa hải đường hồng nhạt bằng lụa.
Triệu Tương Nghi thỉnh thoảng lại nhìn vào gương, tâm tình rất là tốt, hai gò má hồng nhuận, hai mắt sáng ngời, trong cử chỉ mang chút chờ mong mà ngượng ngùng, Triệu Tương Nghi không khỏi cảm thán —— tuổi trẻ thật tốt.
Thấy thời gian đã đến, Triệu Tương Nghi một mình ngồi xe ngựa, không dẫn theo Bích Văn, còn Trần Vi dự định ở lại Triệu phủ ngây ngô thêm một đêm, chờ Triệu Tương Nghi đem tin tức tốt về.
Xe ngựa từ từ lăn bánh, tim Triệu Tương Nghi đập chậm lại…
Nàng còn lén lút vén rèm xe lên vài lần, thấy cảnh sắc vẫn giống như cảnh vừa thấy, không khỏi vểnh môi nhỏ, xe ngựa đi thật chậm.
Đáy lòng không giải thích được dâng lên một tia khẩn trương, khiến Triệu Tương Nghi vừa sợ vừa mừng.
Xe ngựa rốt cuộc đã dừng lại, tim Triệu Tương Nghi đập thình thịch, sau đó cẩn thận xuống xe, nàng cũng không muốn làm hỏng trang phục và trang sức trên người.
Hạ nhân ở tiểu uyển Tĩnh Phong hầu như đều biết Triệu Tương Nghi, bởi vì ai cũng biết Triệu Tương Nghi có một địa vị vô cùng quan trọng trong lòng tiểu chủ tử.
Được cung kính mời vào phủ, đi tới nơi mà Bùi Tử Quân đã an bài vào lúc sáng sớm.
Triệu Tương Nghi thấy Bùi Tử Quân không có ở đó, kích động trong lòng tiêu tan, bảo hạ nhân lui ra, nàng ôm tâm tình tốt bắt đầu đánh giá nơi này.
Lầu các này nàng đã từng đến, nhưng hôm nay nhìn lại, cảm thấy có một nét phong tình.
Đây là đặc biệt bố trí sao?
Triệu Tương Nghi ngắm nhìn bốn phía, thấy xung quanh lầu các đều cắm đầy cành hoa đào trắng hồng mới hái, cánh hoa tươi mát toả hương hoa, làm Triệu Tương Nghi thoải mái mà hơi nheo hai mắt lại.
Mà trên vách tường lúc này không có gì ngoài tranh chữ, nhiều hơn là một cây đàn cổ, thản nhiên treo trên tường, ưu nhã cao quý không nói ra được.
Đây là đàn Bùi Tử Quân thường dùng? Nhưng sao lúc trước không thấy treo ở đây, đây là đầu nàng nhìn thấy.
Hay là chỉ là một vật phẩm trang trí.
Triệu Tương Nghi rãnh rỗi ngồi trước bàn, nhìn hoa quả, điểm tâm trên bàn, một chút khẩu vị cũng không có. Nàng không thể làm gì khác hơn là bưng một chén trà nóng, nhấp một miếng, thông cổ.
Trước khi gặp Bùi Tử Quân, Triệu Tương Nghi vẫn bị vây trong trạng thái lo âu, khẩn trương.
Hạnh phúc mà lo lắng, đây là cảm giác luyến ái sao?
Một khắc đồng hồ trôi qua.
Chân mày Triệu Tương Nghi hơi nhíu lại, nàng vốn không có thói quen đợi người. Nhưng mà Bùi Tử Quân cũng không phải là một người hay đến trễ hoặc lỡ hẹn đấy chứ?? Ở trong trí nhớ, Bùi Tử Quân luôn luôn đến sớm hơn nàng, luôn chuẩn bị thảo đáng, đem đến cho nàng một cảm gíac an tâm và thư thái.
Gần nửa canh giờ trôi qua.
Triệu Tương Nghi bắt đầu có chút ngồi không yên, nàng nhìn quanh, đừng nói Bùi Tử Quân, ngay cả một bóng người cũng không có, điều này khiến đáy lòng Triệu Tương Nghi xuất hiện một tia khủng hoảng.
Nàng đứng dậy,đặt chén trà đã lạnh xuống, sau đó đi về phái cửa lầu các.
Đã lâu như vậy rồi, sao Bùi Tử Quân còn chưa tới? Chẳng lẽ có việc gấp?
Nhưng với tính tình của Bùi Tử Quân, cho dù có chuyện gấp thế nào đi nữa, cũng sẽ phái người đến báo một tiếng cho an tâm.
Sao cả chút động tĩnh cũng không có vậy.
Không có lí do khiến cho Triệu Tương Nghi hoảng loạn bất an.
Mà bên này, Bùi Tử Quân đang đầu đầu ứng phó với Trần Ông thị đột ngột đến trấn Thanh Hà.
Sau khi hồi phủ không lâu, đụng phải Trần Ông thị, Bùi Tử Quân tâm tình vốn không tốt càng họa vô đơn chí, đang chuẩn bị tốt để thổ lộ tình cảm của mình với Triệu Tương Nghi, nhưng lại đụng trúng Trần Ông thị Bùi Tử Quân thực sự không có cách nào thoát ra được.
Điều này đã tích tụ trong lòng hắn đã lâu, hắn chỉ muốn gặp riêng, đem tình cảm giấu trong lòng nhiều năm nói cho Triệu Tương Nghi nghe, để lưu lại ấn tượng tốt với nàng.
Nhưng nhiều lần lại có chuyện xảy ra.
Hôm nay thực bất đắc dĩ, nếu hắn còn do dự nữa, như vậy Triệu Tương Nghi sẽ thuộc về người khác, cho nên trước khi nàng gặp Trương thiếu gia kia, phải để nàng hiểu rõ tâm ý của hắn, hảo hảo mà quấn chặt nàng.
Nhưng lúc này, Trần Ông thị ở đây, Bùi Tử Quân cơ hồ là không trốn được
Càng không thể để lộ ra tin tức Triệu Tương Nghi đến tiểu uyển Tĩnh Phong, bằng không, hắn không dám xác định Trần Ông thị sẽ đối với Triệu Tương Nghi làm ra cái gì.
Đây cũng là nguyên nhân Triệu Tương Nghi đợi Bùi Tử Quân thật lâu, lại không có tin tức truyền đến.
Đợi hơn nửa canh giờ, Triệu Tương Nghi cuối cùng chờ không được nữa.
Nàng ôm tâm tình buồn bực rời khỏi lầu các, đến viện tử của Bùi Tử Quân
Trên đường gặp nha hoàn không biết tên, bị nàng chộp tới hỏi, mới biết được Bùi Tử Quân có ở nhà.
Vậy sao lại không tới gặp nàng? Đây là vì sao, đùa giỡn nàng ư?
Triệu Tương Nghi nghĩ mà tức giận, tâm tình bắt đầu không tốt.
Hay cho một Bùi Tử Quân, ta vì huynh mà chuẩn bị trang phục, kích động, mong chờ đến ước hẹn lần này, kết quả huynh lại trêu đùa ta, còn cố ý cho ta leo cây, để xem sức chịu đựng của ta đến đâu phải không
Càng nghĩ, Triệu Tương Nghi đi càng nhanh, bước chân càng lớn, cây trâm có lưu tô trên đầu rung kịch liệt, giống như muốn rơi xuống.
Trước viện Bùi Tử Quân có người trông chừng.
Thấy là Triệu Tương Nghi, liền cho nàng đi vào.
Triệu Tương Nghi khí thế hung hăng vào sân, ngăn cho nha hoàn không thông báo, nàng muốn nhìn xem, Bùi Tử Quân đến tột cùng ở chỗ này bận cái gì, còn nếu không có làm gì, có phải là chờ nàng nổi giận đùng đùng tìm đến không? Do đó hắn có thể hương thụ thắng lợi?
Vậy bộ dáng này của nàng, chẳng phải là hợp ý của hắn sao?
Triệu Tương Nghi đang sải bước đột nhiên đình chỉ động tác, chỉnh lại thật tốt, sau đó bước nhỏ đi tới.
Nàng phải tận lực biểu hiện thật thong dong, thật bình tĩnh.
Hừ, không phải bị cho leo cây ư, huynh, Bùi Tử Quân cho dù ta để ý huynh, huynh không đến gặp ta, ta cũng không tổn thất cái gì nha, ta sẽ thật bình tĩnh đứng trước mặt huynh, sau đó sẽ cười huynh rồi nói, ‘đến muộn, thật quá thất lễ rồi’.
Có điều, ngay khi Triệu Tương Nghi sắp bước đến cửa phòng, lại nghe từ trong phòng truyền ra một giọng nữ.
Phát hiện này khiến Triệu Tương Nghi run rẩy, rất nhanh xuất hiện cảm gíac mất mác và đố kị
Nhưng cẩn thận nghe, thì giọng nữ này rất trầm, không giọng thiếu nữ, nghe giống của một phụ nhân hơn, phát hiện này khiến tâm tình không mấy tốt đẹp của Triệu Tương Nghi bình tĩnh lại.
Lúc nha hoàn đi tới, Triệu Tương Nghi đang chu mông ở ngoài cửa nghe lén, vừa muốn nhắc nhở Triệu Tương Nghi, lại bị Triệu Tương Nghi bảo lui, sau đ1o hạ lệnh bọn hạ nhân lui xa mười thước.
Bọn hạ nhân đều thích Triệu Tương Nghi, cũng biết Bùi Tử Quân xưa nay sủng ái nàng, cho nên đều phục tùng mệnh lệnh của Triệu Tương Nghi
Thấy không ai quấy rầy mình, Triệu Tương Nghi tiếp tục đứng ở ngoài cửa nghe lén.
Bình luận facebook