Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Triệu Nguyệt Cầm vội vàng lúng túng cả lên, nhất thời không nói rõ ràng chỉ nói là Triệu lão tam và Dương thị muốn bán con gái, dọa sợ Triệu lão gia tử đến mức nhanh chóng vứt luôn cái cuốc xuống đất, mang theo hai đứa con chạy về nhà.
Trong nhà tiếng khóc tiếng mắng không ngừng, loạn thành một đống!
Triệu lão gia tử vào đến nhà liền đi thẳng đến tây phòng, vào phòng nắm lấy cổ áo của Triệu lão tam rống lên: “Triệu Tín Dương tao cho mày biết! Nếu mày dám bán con gái đi thì từ nay về sau mày không còn là nhi tử của tao nữa.”
“Cha!” Dương thị cũng nhân cơ hội khóc lớn một tiếng nói, làm màng nhĩ của mọi người bị đau, “Ý cha là gì vậy! Con và cha Hoằng Nhân khi nào đã nói là bán con gái đâu!”
Mọi người lúc này mới chú ý đến Phương thị quang minh chính đại ngồi trên cái băng ghế ở tây phòng, cả người run rẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt không nói được một câu. Triệu lão gia tử nghĩ đến bệnh tình của bạn già tái phát, bị dọa cho sợ đến vỡ mật, vội vàng chạy đến đỡ Phương thị một phen: “Bà già, bà già? Bà, bà đừng có tiếp tục làm tôi sợ nha!”
Phương thị khẽ lắc đầu, chậm rãi thở ra một hơi, lúc sau nước mắt xoạch một tiếng rơi xuống, môi run rẩy lên nhẹ giọng nói: “Ông nói xem, hai chúng ta kiếp trước đã gây ra cái tội nghiệt gi à... Bây giờ chỉ mới cách vài ngày thôi mà tai họa cứ một đợt lại tiếp một đợt ập xuống nhà chúng ta, ông nói xem cái cuộc sống kiểu này chúng ta có vượt qua được hay không...”
Triệu lão gia tử tình trạng của bạn già bây giờ, trong lòng nổi lên một trận chua xót, vỗ nhẹ vai Phương thị an ủi nói: “Không có chuyện gì, chuyện lớn hơn cũng chỉ có một ngày đã qua được, sẽ không có chuyện gì đâu.” Ngược lại ông nghiêng đầu nhìn sang Triệu lão tam cùng Dương thị, “Hai người chúng bây tưởng tao không nắm rõ sao, tao không quan tâm việc chúng bây nói là ‘chưa bao giờ nói sẽ bán con gái’, tóm lại chỉ cần một ngày nào đó chúng bây dám làm như thế, thì đừng có bao giờ mà bước chân vào cửa nhà nay!”
” Ngay cả loại ý niệm này mà các ngươi cũng nghĩ ra cho được, thực quá âm hiểm đi!” Qua việc này trái của Triệu lão nhị cũng lạnh dần, “Người ta hát kịch nam[1] cũng có nói, ‘Thà làm thê tử nhà nghèo, không làm thiếp đại gia’, chẳng lẽ cuộc sống làm thiếp của người ta tốt hơn sao? Đây chính là bậc ti tiện nha, so với hộ nông dân chúng ta còn thấp hơn một bậc! Chẳng lẽ hai người các ngươi muốn nhìn thấy Tương Liên trải qua cuộc sống bị người ta dẫm nát dưới lòng bàn chân sao!”
Triệu Tín Lương nghe thấy lời này, không khỏi cúi đầu nhìn con gái của mình, thấy con gái mở to mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm Dương thị cùng Triệu lão tam, trong lòng thấy đau, khom người một phen ôm lấy con gái: “Tương Nghi không sợ, cha dù có khó khăn đi chăng nữa cũng sẽ không đẩy Tương Nghi của cha vào hố lửa đâu.”
Dương thị nghe thấy lời này của hai huynh đệ không khỏi xuy một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Các ngươi đúng là bọn quê mùa không có kiến thức, so với hộ nông dân thấp hơn một bậc thì như thế nào? Nếu làm như vậy thì cuộc sống không phải sẽ thoải mái khoan khoái hay sao? Nhìn xem một đám người các người, luôn miệng nói lý lẽ so với mấy bà hàng xóm đẳng cấp còn cao hơn đi, người ta không biết còn tưởng các ngươi mỗi ngày đều ăn cơm ăn thịt đấy?”
Lúc này, Phương thị ngồi ở tại chỗ nghỉ ngơi thoả đáng, điều hòa lại khí tức rồi dìu bạn già đang run rẩy đứng dậy: “Các con im lặng một chút, mẹ có điều muốn nói.”
Mọi người lúc này mới dừng lại không nói nữa, chỉ có riêng Dương thị ở một bên đảo mắt xem thường, lải nhải cằn nhằn nhưng chỉ là nói rất nhỏ thôi.
Tay Phương thị run run lên, bà hít thở vào thật lâu sau đó nhìn mọi người trong nhà c8a1n răn nói ra một câu: “Mẹ đã nghĩ thông rồi, chúng ta ở riêng đi!”
“Bà già, bà đang nói cái gì thế!”
“Mẹ, đang yên đang lành sao lại đưa ra quyết định này!”
Mọi người trong nhà đều cảm thấy kỳ lạ, quả thực không thể tin được vào lỗ tai của mình!
Hai chữ ‘ở riêng’ này trong mắt Triệu gia nhị lão luôn là điều kiêng kị, ngày thường nếu ai dám nói ra ý định ở riêng linh tinh thế nào cũng bị Triệu gia nhị lão mắng chết. Còn nhớ đến năm trước Dương thị từng ở trong nhà náo loạn đến quá đáng, sau đó lại trở về nhà mẹ đẻ còn nói rằng nhà này còn không phân ra ở riêng, nàng ta liền ở lại nhà mẹ đẻ không chịu trở về.
Kết quả, Triệu gia Nhị lão quả nhiên giữ chặt Triệu lão tam ở nhà không cho hắn đi đón vợ về, mà nhà mẹ đẻ Dương thị bên kia đông người, lại ngại nàng ta ở đây ăn hết lương thực vội đuổi nàng ta trở về nhà chồng! Dương thị cuối cùng không còn nơi nào để đi nữa liền chán nản quay về Triệu gia. Chuyện này làm Dương thị mất đi sự kính trọng của người khác với nàng ta, người cùng quê sau khi ăn xong thường lấy việc này ra đàm luận.
Về sau, trong nhà không còn ai dám nhắc đến chuyện ở riêng nữa, còn Dương thị mỗi ngày thường lấy mấy chuyện lông gà vỏ tỏi ra để tán dóc, nhưng cũng rút kinh nghiệm không giống như lần trước mà làm lớn chuyện ra.
Hôm nay, Phương thị đột nhiên trịnh trọng đưa ra yêu cầu ở riêng, chính là làm cho một số người trong nhà suy nghĩ!
Triệu lão gia tử đến giờ còn không thể tin được lời nói của Phương thị vội dò hỏi: “Bà già, tuy chúng ta không phải là người có thân phận gì, nhưng phải chịu trách nhiệm với lời nói do mình nói ra, bà đang mạnh khỏe như thế, tại sao lại nói lời này có phải muốn làm tôi tức giận không à?”
“Các ngươi nghĩ là ta sẽ muốn sao!” Phương thị cắn chặt môi lại, nước mắt lã chã rơi xuống, “Cái nhà này nếu một ngày còn chưa phân ra được thì vợ lão tam mỗi ngày sẽ tìm chuyện để làm ầm ỉ, lão đầu tử, chúng ta muốn sống thêm được vài năm nữa thì phải đem cái nhà này phân ra cho bằng được!”
Mọi người nghe xong lời Phương thị nói, một lòng đều mềm nhũn ra, lòng tràn đầy chua xót. Chỉ có mình Dương thị thu liễm tính tình lại, hai mắt sáng lên nhìn trộm Triệu gia nhị lão, khóe miệng lơ đãng nhếch lên.
“Mẹ, đây không phải là việc nhỏ đâu, ngài hãy suy nghĩ lại đi.” Triệu Tín Lương thân lão đại của cái nhà này, nhìn thấy trong nhà hôm nay ầm ỉ thành bộ dạng này, trong lòng cũng rất không có cảm gíac.
Triệu Tương Nghi ghé vào trên vai Triệu Tín Lương, nhìn thấy sắc thu ngoài phòng xào xạt, trong lòng cũng rất phức tạp. Theo lý thuyết, nghe được tin tức ở riêng này thì trong lòng nàng phải có cảm giác rất cao hứng mới đúng chứ, dù sao sau khi phân nhà ra rồi, nàng có thể bắt đầu kế hoạch kiếm tiền của mình không cần để ý đến nhóm người Dương thị hoặc nhìn xem sắc mặt của bọn họ. Nhưng mà vừa nghe đến tin tức phân gia này ra, khuôn mặt của Phương thị và mọi người đều lộ ra vẻ khổ sở nhất thời khiến tim nàng đau lên.
Bất tri bất giác, nàng đã sớm đem Triệu gia Nhị lão hòa ái dễ gần, phụ thân, ca ca còn có thúc thúc bọn họ trở thành người thân của mình, cái loại máu mủ tình thâm này không thể tách rời ra nỗi … Bọn họ bi thương, nàng cũng sẽ bi thương theo.
“Không cần suy nghĩ nữa, mấy ngày nay khi nằm trên giường dưỡng bệnh, ta cũng đã suy nghĩ kĩ lắm rồi…” Phương thị một lần nữa ngồi xuống, nhìn mọi người vô lực nói, “Ta biết, một phòng lão tam đều mong ta và cha các con đồng ý cho tụi nó ở riêng, cái nhà này à nếu tiếp tục như thế thì sẽ tan rã ra hết, chỉ còn cái dáng vẻ bên ngoài thôi, chẳng thà phân ra sớm hơn một chút còn hơn mọi người trong nhà không được sống yên ổn!”
Dương thị lúc này thấy Phương thị đã hạ quyết tâm, mừng đến nổi tung ra sở trường của chọc vào người chồng mình, sau đó lại ngẩng đầu lên cười phụ họa với Phương thị: “Ai ôi mẹ, ngài nói cái gì ấy, cái nhà này dù phân ra cũng chỉ là tách ra ăn cơm riêng thôi, nhưng tình cảm vẫn sẽ tốt giống như trước kia!”
“Im ngay cái miệng thúi của ngươi lại!” Triệu lão gai tử trừng mắc liếc nhìn Dương thị một cái, Dương thị đang mong nhị lão cho ở riêng nên không dám tức giận khiến cho họ buồn bực, chính là im miệng lại, ở một bên cúi đầu oán thầm.
“Nhưng ta có điều kiện.” Phương thị thoại phong nhất chuyển [2], mọi người đều đứng ngay ngắn lắng nghe, “Đầu tiên, cái nàh này có muốn phân gia đi nữa thì phải đợi năm sau mới phân, mắt thấy cũng nhanh đến tháng mười rồi, ta không muốn nhà chúng ta trong lúc quan trọng nhất làm ra chuyện như vậy, đây là điềm xấu, cũng làm cho người khác chê cười!”
“Mẹ nói có lý!” Dương thị âm thầm thử chọt Triệu lão tam,Triệu lão tam ngay lập tức giương giọng nịnh bợ nói.
Quay đầu lại nhìn thấy vợ, chỉ thấy nàng thần tình vui thích, Triệu lão tam vừa nghĩ đến chắc mình đã nói đúng rồi nên tâm tình cũng thật tốt, nghĩ lại lát nữa chuyện này kết thúc phải đến cửa hàng nhỏ đầu thôn tìm người bày mâm chơi bài, đổ xúc xắc mới được.
“Tiếp theo là chuyện của Nguyệt Cầm.” Phương thị mắt liếc xéo nhìn Triệu lão tam một cái, thầm nói đừng hy vọng cái gì vào đứa con trai này à, nhưng mong rằng hắn có chút lương tâm một chút, ngày sau đừng có làm chuyện bán con gái mình đi, “Nguyệt Cầm năm nay đã được mười lăm tuổi rồi, nửa năm trước ta có cho nó đi xem mắt, có mấy nhà rất hài lòng, chỉ còn chờ đến tháng sau nữa đi xem tướng, ta nghĩ hôn sự của Nguyệt Cầm trước cuối năm nay sẽ định xuống, sang năm tổ chức, sau khi xong xuôi rồi cái nhà này các ngươi muốn phân ra lúc nào thì phân!”
Triệu Nguyệt Cầm nghe xong, nước mắt nhất thời rơi xuống, xoay người che lấy mặt chạy ra khỏi tây phòng.
Triệu Tương Nghi nằm trên vai của phụ thân nhìn thấy bóng lưng của cô cô rời đi, tim trong ngực cảm thấy đau, cô cô xưa nay đều rất hiếu thuận, lúc này biết được mình sắp lập gia đình, trong nhà lại muốn ở riêng, nhất định trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Không khí trong phòng ngày càng nặng nề, chóp mũi của Triệu Tương Nghi ê ẩm cả lên, nàng thầm cắn đầu lưỡi của mình bức ra vài giọt nước mắt, nhìn giống như là xảy ra chuyện gì khiến nàng khóc vậy.
Không khí im lặng trong phòng đột nhiên bị tiếng khóc non nớt của nàng lay động: “Tương Nghi muốn ở cùng một chỗ với bà nội!”
Triệu Hoằng Lâm nghe xong, nhanh chóng bước đến, đưa tay sờ đầu nàng: “Tương Nghi ngoan, đừng khóc, đừng khóc nha, chúng ta sẽ ở cùng với ông nội và bà nội mà!”
“Lão đầu tử, ông mau nhìn xem.” Phương thị nức nở nhìn cháu gái của mình. “Tương Nghi mới ba tuổi đã hiểu được chuyện này, lại hi vọng trong nhà hòa hòa khí khí [3], nhưng mà bọn chúng* chính là không hiểu đâu!” Nói xong liền dựa vào tay của Triệu lão gia tử đứng lên, chậm rãi bước đến trước mặt Triệu Tương Nghi, vươn tay vuốt má nàng.
“Tương Nghi ngoan, con là bé ngoan của bà nội, con yên tâm, sau này bà nội sẽ ở cùng với Tương Nghi, để bồi Tương Nghi chơi đùa nha!”
Tâm Triệu Tương Nghi muốn mềm ra, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nàng đối với Phương thị làm nũng, sau đó thần tình tức giận lại quay đầu nhìn sang Dương thị và Triệu lão tam
Dương thị nhìn thấy ánh mắt của Triệu Tương Nghi, nhanh chóng đưa tay đẩy ông chồng của mình: “Ai chà, các ngươi có thấy không, con bé này còn nhỏ như thế lại dùng ánh mắt dọa người trừng ta đấy, thật đúng là thứ không tốt mà!”
“Câm mồm!” Triệu Tín Lương vỗ nhẹ nhẹ lên lưng nữ nhi của mình, sau đó nhìn về phía Dương thị nói, “Con gái ta có ta dạy bảo, không cần người ngoài như ngươi ở đây khoa tay múa chân đâu!”
Triệu lão nhị thấy chủ ý ở riêng đã định, trong lòng cũng chẳng còn cảm giác gì nữa, vội dìu Phương thị rời khỏi tây phòng, Triệu lão gia tử bước ra bãi đất trống ở ta phòng nhổ một ngụm nước bọt, sau đó lại vỗ bụi trên người, xoay người quay về nhà lớn.
“Cha, chúng ta cũng đi, Tam thúc và tam thẩm thẩm thật đáng ghét!” Triệu Tương Nghi nộn thanh nộn khí nói, kỳ thật đối với hành vi ” cực phẩm” của Dương thị và Triệu lão tam, nàng nhiều lúc còn muốn chửi ầm lên nhưng nghĩ lại làm như vậy chẳng giải quyết được vấn đề, ngược lại không hợp với con nít ba tuổi như nàng nên nàng rất nhanh quên đi ý định đó.
Trong phòng, chỉ còn lại hai người Dương thị cùng Triệu lão tam, lúc này nàng ta rất cao hứng đắc ý, nắm tay chồng mình vui vẻ nói: “Ôi, tôi đã mong một ngày như thế rồi! Đến lúc đó phân nhà ra, chúng at không thể tiếp tục nhàn rỗi như mọi ngày nữa, nên cố gắng làm việc kiếm tiền à!” Nói đến một nửa, nàng ta đảo mắt một cái, giảm thấp giọng nói xuống để sát vào tai Triệu lão tam nói, “Mấy năm nay, chúng ta lén lút trộm tiền trong nhà rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại mỗi ngày sử dụng rồi!”
=====
[1] Kịch nam: loại hình nghệ thuật sân khấu miền nam thời xưa
[2] Thoại phong nhất chuyển: ý là chuyển đổi qua đề tài khác ( đúng không ta)
[3] Hòa hòa khí khí: mọi người đều hào thuận
* Bọn chúng là chỉ Dương thị và Triệu lão tam
Trong nhà tiếng khóc tiếng mắng không ngừng, loạn thành một đống!
Triệu lão gia tử vào đến nhà liền đi thẳng đến tây phòng, vào phòng nắm lấy cổ áo của Triệu lão tam rống lên: “Triệu Tín Dương tao cho mày biết! Nếu mày dám bán con gái đi thì từ nay về sau mày không còn là nhi tử của tao nữa.”
“Cha!” Dương thị cũng nhân cơ hội khóc lớn một tiếng nói, làm màng nhĩ của mọi người bị đau, “Ý cha là gì vậy! Con và cha Hoằng Nhân khi nào đã nói là bán con gái đâu!”
Mọi người lúc này mới chú ý đến Phương thị quang minh chính đại ngồi trên cái băng ghế ở tây phòng, cả người run rẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt không nói được một câu. Triệu lão gia tử nghĩ đến bệnh tình của bạn già tái phát, bị dọa cho sợ đến vỡ mật, vội vàng chạy đến đỡ Phương thị một phen: “Bà già, bà già? Bà, bà đừng có tiếp tục làm tôi sợ nha!”
Phương thị khẽ lắc đầu, chậm rãi thở ra một hơi, lúc sau nước mắt xoạch một tiếng rơi xuống, môi run rẩy lên nhẹ giọng nói: “Ông nói xem, hai chúng ta kiếp trước đã gây ra cái tội nghiệt gi à... Bây giờ chỉ mới cách vài ngày thôi mà tai họa cứ một đợt lại tiếp một đợt ập xuống nhà chúng ta, ông nói xem cái cuộc sống kiểu này chúng ta có vượt qua được hay không...”
Triệu lão gia tử tình trạng của bạn già bây giờ, trong lòng nổi lên một trận chua xót, vỗ nhẹ vai Phương thị an ủi nói: “Không có chuyện gì, chuyện lớn hơn cũng chỉ có một ngày đã qua được, sẽ không có chuyện gì đâu.” Ngược lại ông nghiêng đầu nhìn sang Triệu lão tam cùng Dương thị, “Hai người chúng bây tưởng tao không nắm rõ sao, tao không quan tâm việc chúng bây nói là ‘chưa bao giờ nói sẽ bán con gái’, tóm lại chỉ cần một ngày nào đó chúng bây dám làm như thế, thì đừng có bao giờ mà bước chân vào cửa nhà nay!”
” Ngay cả loại ý niệm này mà các ngươi cũng nghĩ ra cho được, thực quá âm hiểm đi!” Qua việc này trái của Triệu lão nhị cũng lạnh dần, “Người ta hát kịch nam[1] cũng có nói, ‘Thà làm thê tử nhà nghèo, không làm thiếp đại gia’, chẳng lẽ cuộc sống làm thiếp của người ta tốt hơn sao? Đây chính là bậc ti tiện nha, so với hộ nông dân chúng ta còn thấp hơn một bậc! Chẳng lẽ hai người các ngươi muốn nhìn thấy Tương Liên trải qua cuộc sống bị người ta dẫm nát dưới lòng bàn chân sao!”
Triệu Tín Lương nghe thấy lời này, không khỏi cúi đầu nhìn con gái của mình, thấy con gái mở to mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm Dương thị cùng Triệu lão tam, trong lòng thấy đau, khom người một phen ôm lấy con gái: “Tương Nghi không sợ, cha dù có khó khăn đi chăng nữa cũng sẽ không đẩy Tương Nghi của cha vào hố lửa đâu.”
Dương thị nghe thấy lời này của hai huynh đệ không khỏi xuy một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Các ngươi đúng là bọn quê mùa không có kiến thức, so với hộ nông dân thấp hơn một bậc thì như thế nào? Nếu làm như vậy thì cuộc sống không phải sẽ thoải mái khoan khoái hay sao? Nhìn xem một đám người các người, luôn miệng nói lý lẽ so với mấy bà hàng xóm đẳng cấp còn cao hơn đi, người ta không biết còn tưởng các ngươi mỗi ngày đều ăn cơm ăn thịt đấy?”
Lúc này, Phương thị ngồi ở tại chỗ nghỉ ngơi thoả đáng, điều hòa lại khí tức rồi dìu bạn già đang run rẩy đứng dậy: “Các con im lặng một chút, mẹ có điều muốn nói.”
Mọi người lúc này mới dừng lại không nói nữa, chỉ có riêng Dương thị ở một bên đảo mắt xem thường, lải nhải cằn nhằn nhưng chỉ là nói rất nhỏ thôi.
Tay Phương thị run run lên, bà hít thở vào thật lâu sau đó nhìn mọi người trong nhà c8a1n răn nói ra một câu: “Mẹ đã nghĩ thông rồi, chúng ta ở riêng đi!”
“Bà già, bà đang nói cái gì thế!”
“Mẹ, đang yên đang lành sao lại đưa ra quyết định này!”
Mọi người trong nhà đều cảm thấy kỳ lạ, quả thực không thể tin được vào lỗ tai của mình!
Hai chữ ‘ở riêng’ này trong mắt Triệu gia nhị lão luôn là điều kiêng kị, ngày thường nếu ai dám nói ra ý định ở riêng linh tinh thế nào cũng bị Triệu gia nhị lão mắng chết. Còn nhớ đến năm trước Dương thị từng ở trong nhà náo loạn đến quá đáng, sau đó lại trở về nhà mẹ đẻ còn nói rằng nhà này còn không phân ra ở riêng, nàng ta liền ở lại nhà mẹ đẻ không chịu trở về.
Kết quả, Triệu gia Nhị lão quả nhiên giữ chặt Triệu lão tam ở nhà không cho hắn đi đón vợ về, mà nhà mẹ đẻ Dương thị bên kia đông người, lại ngại nàng ta ở đây ăn hết lương thực vội đuổi nàng ta trở về nhà chồng! Dương thị cuối cùng không còn nơi nào để đi nữa liền chán nản quay về Triệu gia. Chuyện này làm Dương thị mất đi sự kính trọng của người khác với nàng ta, người cùng quê sau khi ăn xong thường lấy việc này ra đàm luận.
Về sau, trong nhà không còn ai dám nhắc đến chuyện ở riêng nữa, còn Dương thị mỗi ngày thường lấy mấy chuyện lông gà vỏ tỏi ra để tán dóc, nhưng cũng rút kinh nghiệm không giống như lần trước mà làm lớn chuyện ra.
Hôm nay, Phương thị đột nhiên trịnh trọng đưa ra yêu cầu ở riêng, chính là làm cho một số người trong nhà suy nghĩ!
Triệu lão gia tử đến giờ còn không thể tin được lời nói của Phương thị vội dò hỏi: “Bà già, tuy chúng ta không phải là người có thân phận gì, nhưng phải chịu trách nhiệm với lời nói do mình nói ra, bà đang mạnh khỏe như thế, tại sao lại nói lời này có phải muốn làm tôi tức giận không à?”
“Các ngươi nghĩ là ta sẽ muốn sao!” Phương thị cắn chặt môi lại, nước mắt lã chã rơi xuống, “Cái nhà này nếu một ngày còn chưa phân ra được thì vợ lão tam mỗi ngày sẽ tìm chuyện để làm ầm ỉ, lão đầu tử, chúng ta muốn sống thêm được vài năm nữa thì phải đem cái nhà này phân ra cho bằng được!”
Mọi người nghe xong lời Phương thị nói, một lòng đều mềm nhũn ra, lòng tràn đầy chua xót. Chỉ có mình Dương thị thu liễm tính tình lại, hai mắt sáng lên nhìn trộm Triệu gia nhị lão, khóe miệng lơ đãng nhếch lên.
“Mẹ, đây không phải là việc nhỏ đâu, ngài hãy suy nghĩ lại đi.” Triệu Tín Lương thân lão đại của cái nhà này, nhìn thấy trong nhà hôm nay ầm ỉ thành bộ dạng này, trong lòng cũng rất không có cảm gíac.
Triệu Tương Nghi ghé vào trên vai Triệu Tín Lương, nhìn thấy sắc thu ngoài phòng xào xạt, trong lòng cũng rất phức tạp. Theo lý thuyết, nghe được tin tức ở riêng này thì trong lòng nàng phải có cảm giác rất cao hứng mới đúng chứ, dù sao sau khi phân nhà ra rồi, nàng có thể bắt đầu kế hoạch kiếm tiền của mình không cần để ý đến nhóm người Dương thị hoặc nhìn xem sắc mặt của bọn họ. Nhưng mà vừa nghe đến tin tức phân gia này ra, khuôn mặt của Phương thị và mọi người đều lộ ra vẻ khổ sở nhất thời khiến tim nàng đau lên.
Bất tri bất giác, nàng đã sớm đem Triệu gia Nhị lão hòa ái dễ gần, phụ thân, ca ca còn có thúc thúc bọn họ trở thành người thân của mình, cái loại máu mủ tình thâm này không thể tách rời ra nỗi … Bọn họ bi thương, nàng cũng sẽ bi thương theo.
“Không cần suy nghĩ nữa, mấy ngày nay khi nằm trên giường dưỡng bệnh, ta cũng đã suy nghĩ kĩ lắm rồi…” Phương thị một lần nữa ngồi xuống, nhìn mọi người vô lực nói, “Ta biết, một phòng lão tam đều mong ta và cha các con đồng ý cho tụi nó ở riêng, cái nhà này à nếu tiếp tục như thế thì sẽ tan rã ra hết, chỉ còn cái dáng vẻ bên ngoài thôi, chẳng thà phân ra sớm hơn một chút còn hơn mọi người trong nhà không được sống yên ổn!”
Dương thị lúc này thấy Phương thị đã hạ quyết tâm, mừng đến nổi tung ra sở trường của chọc vào người chồng mình, sau đó lại ngẩng đầu lên cười phụ họa với Phương thị: “Ai ôi mẹ, ngài nói cái gì ấy, cái nhà này dù phân ra cũng chỉ là tách ra ăn cơm riêng thôi, nhưng tình cảm vẫn sẽ tốt giống như trước kia!”
“Im ngay cái miệng thúi của ngươi lại!” Triệu lão gai tử trừng mắc liếc nhìn Dương thị một cái, Dương thị đang mong nhị lão cho ở riêng nên không dám tức giận khiến cho họ buồn bực, chính là im miệng lại, ở một bên cúi đầu oán thầm.
“Nhưng ta có điều kiện.” Phương thị thoại phong nhất chuyển [2], mọi người đều đứng ngay ngắn lắng nghe, “Đầu tiên, cái nàh này có muốn phân gia đi nữa thì phải đợi năm sau mới phân, mắt thấy cũng nhanh đến tháng mười rồi, ta không muốn nhà chúng ta trong lúc quan trọng nhất làm ra chuyện như vậy, đây là điềm xấu, cũng làm cho người khác chê cười!”
“Mẹ nói có lý!” Dương thị âm thầm thử chọt Triệu lão tam,Triệu lão tam ngay lập tức giương giọng nịnh bợ nói.
Quay đầu lại nhìn thấy vợ, chỉ thấy nàng thần tình vui thích, Triệu lão tam vừa nghĩ đến chắc mình đã nói đúng rồi nên tâm tình cũng thật tốt, nghĩ lại lát nữa chuyện này kết thúc phải đến cửa hàng nhỏ đầu thôn tìm người bày mâm chơi bài, đổ xúc xắc mới được.
“Tiếp theo là chuyện của Nguyệt Cầm.” Phương thị mắt liếc xéo nhìn Triệu lão tam một cái, thầm nói đừng hy vọng cái gì vào đứa con trai này à, nhưng mong rằng hắn có chút lương tâm một chút, ngày sau đừng có làm chuyện bán con gái mình đi, “Nguyệt Cầm năm nay đã được mười lăm tuổi rồi, nửa năm trước ta có cho nó đi xem mắt, có mấy nhà rất hài lòng, chỉ còn chờ đến tháng sau nữa đi xem tướng, ta nghĩ hôn sự của Nguyệt Cầm trước cuối năm nay sẽ định xuống, sang năm tổ chức, sau khi xong xuôi rồi cái nhà này các ngươi muốn phân ra lúc nào thì phân!”
Triệu Nguyệt Cầm nghe xong, nước mắt nhất thời rơi xuống, xoay người che lấy mặt chạy ra khỏi tây phòng.
Triệu Tương Nghi nằm trên vai của phụ thân nhìn thấy bóng lưng của cô cô rời đi, tim trong ngực cảm thấy đau, cô cô xưa nay đều rất hiếu thuận, lúc này biết được mình sắp lập gia đình, trong nhà lại muốn ở riêng, nhất định trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Không khí trong phòng ngày càng nặng nề, chóp mũi của Triệu Tương Nghi ê ẩm cả lên, nàng thầm cắn đầu lưỡi của mình bức ra vài giọt nước mắt, nhìn giống như là xảy ra chuyện gì khiến nàng khóc vậy.
Không khí im lặng trong phòng đột nhiên bị tiếng khóc non nớt của nàng lay động: “Tương Nghi muốn ở cùng một chỗ với bà nội!”
Triệu Hoằng Lâm nghe xong, nhanh chóng bước đến, đưa tay sờ đầu nàng: “Tương Nghi ngoan, đừng khóc, đừng khóc nha, chúng ta sẽ ở cùng với ông nội và bà nội mà!”
“Lão đầu tử, ông mau nhìn xem.” Phương thị nức nở nhìn cháu gái của mình. “Tương Nghi mới ba tuổi đã hiểu được chuyện này, lại hi vọng trong nhà hòa hòa khí khí [3], nhưng mà bọn chúng* chính là không hiểu đâu!” Nói xong liền dựa vào tay của Triệu lão gia tử đứng lên, chậm rãi bước đến trước mặt Triệu Tương Nghi, vươn tay vuốt má nàng.
“Tương Nghi ngoan, con là bé ngoan của bà nội, con yên tâm, sau này bà nội sẽ ở cùng với Tương Nghi, để bồi Tương Nghi chơi đùa nha!”
Tâm Triệu Tương Nghi muốn mềm ra, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nàng đối với Phương thị làm nũng, sau đó thần tình tức giận lại quay đầu nhìn sang Dương thị và Triệu lão tam
Dương thị nhìn thấy ánh mắt của Triệu Tương Nghi, nhanh chóng đưa tay đẩy ông chồng của mình: “Ai chà, các ngươi có thấy không, con bé này còn nhỏ như thế lại dùng ánh mắt dọa người trừng ta đấy, thật đúng là thứ không tốt mà!”
“Câm mồm!” Triệu Tín Lương vỗ nhẹ nhẹ lên lưng nữ nhi của mình, sau đó nhìn về phía Dương thị nói, “Con gái ta có ta dạy bảo, không cần người ngoài như ngươi ở đây khoa tay múa chân đâu!”
Triệu lão nhị thấy chủ ý ở riêng đã định, trong lòng cũng chẳng còn cảm giác gì nữa, vội dìu Phương thị rời khỏi tây phòng, Triệu lão gia tử bước ra bãi đất trống ở ta phòng nhổ một ngụm nước bọt, sau đó lại vỗ bụi trên người, xoay người quay về nhà lớn.
“Cha, chúng ta cũng đi, Tam thúc và tam thẩm thẩm thật đáng ghét!” Triệu Tương Nghi nộn thanh nộn khí nói, kỳ thật đối với hành vi ” cực phẩm” của Dương thị và Triệu lão tam, nàng nhiều lúc còn muốn chửi ầm lên nhưng nghĩ lại làm như vậy chẳng giải quyết được vấn đề, ngược lại không hợp với con nít ba tuổi như nàng nên nàng rất nhanh quên đi ý định đó.
Trong phòng, chỉ còn lại hai người Dương thị cùng Triệu lão tam, lúc này nàng ta rất cao hứng đắc ý, nắm tay chồng mình vui vẻ nói: “Ôi, tôi đã mong một ngày như thế rồi! Đến lúc đó phân nhà ra, chúng at không thể tiếp tục nhàn rỗi như mọi ngày nữa, nên cố gắng làm việc kiếm tiền à!” Nói đến một nửa, nàng ta đảo mắt một cái, giảm thấp giọng nói xuống để sát vào tai Triệu lão tam nói, “Mấy năm nay, chúng ta lén lút trộm tiền trong nhà rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại mỗi ngày sử dụng rồi!”
=====
[1] Kịch nam: loại hình nghệ thuật sân khấu miền nam thời xưa
[2] Thoại phong nhất chuyển: ý là chuyển đổi qua đề tài khác ( đúng không ta)
[3] Hòa hòa khí khí: mọi người đều hào thuận
* Bọn chúng là chỉ Dương thị và Triệu lão tam
Bình luận facebook