Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 240
EDIT: JULIA
Trong lúc chịu tang, Tề Uyển Dao cũng bị bệnh, còn bệnh cũng không nhẹ, đó là chuyện gần một tháng sau đó.
Phương thị tưởng là vong hồn Lã thị bám vào Tề Uyển Dao,khẩn trương vô cùng, vội đi bái phật, còn mời pháp sư đến phủ làm phép, còn mời người đến xem bát tự cho Tề Uyển Dao.
Tính tình Nhâm thị mạnh mẽ, không có mê tín như Phương thị, trực tiếp mời đại phu đến xem bệnh
Khi đại phu nói ra kết quả, khiến mọi người kinh ngạc
Tề Uyển Dao không phải bị bệnh, mà là mang thai
Tin tức đột ngột này, khiến mấy người ở đây nhất thời vừa mừng vừa sợ
Tề Uyển Dao được chứng thực đã mang thai một tháng, tính toán ngày, hẳn là lúc vào phủ mấy ngày đã có, có thể thấy được Triệu Hoằng Lâm thể cốt cực khoẻ.
Thế nhưng hiện tại thảo luận thể cốt Triệu Hoằng Lâm thì có thể làm gì, vốn là, Tề Uyển Dao mang thai, giúp Triệu phủ sinh một đứa cháu trai, là việc vui.
Nhưng mà bây giờ Triệu phủ có tang, nếu như lúc này truyền ra tin Tề Uyển Dao có thai, chẳng phải bị người ta lên án?
Mặc dù trong lòng mọi người đều biết, tính toán ngày, Lã thị mất chưa đến một tháng, nhưng đứa nhỏ trong bụng Tề Uyển Dao đã đầy một tháng.
Như vậy rõ ràng, Tề Uyển Dao đã có đứa nhỏ trước khi Lã thị gặp chuyện, không tính bây giờ là tang kỳ.
Nhưng là người ngoài không cho là vậy.
Dù sao cũng còn kém chừng mười ngày, nhưng có ai mà tính? Nhất là những người ước rằng Triệu phủ xuống dốc, nhất định sẽ cướp lấy thời cơ đem chuyện này dệt thành văn.
Như vậy cũng thôi, trên phương diện làm ăn tổn thất chút xíu không sao, nhưng cũng phải vì đứa nhỏ tích chút phúc. Còn có chuyện Triệu Tương Nghi thì sao?
Bùi gia ở huyện Giang Ninh, trong lúc này quan hệ với Triệu gia có chút xa lạ, hiện nay trên phương diện làm ăn mới lui tới. Nếu như họ biết tin Lã thị chết, lúc này tin Tề Uyển Dao mang thai truyền ra, khỏi nói Ông thị đối với Triệu gia càng thêm thất vọng?
Ông thị xưa nay chú trọng những lễ nghi này, sau khi biết được nhất định sẽ buông Triệu Tương Nghi ra.
Nhâm thị thận trọng, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đem lo lắng trong lòng nói với mọi người
Kỳ thực… điều này, Triệu Tương Nghi, Triệu Hoằng Lâm cũng nghĩ đến.
Nhưng bây giờ có thể làm sao?
Cũng không thể vì vậy, để Tề Uyển Dao lấy đứa bé trong bụng ra? Thật tàn nhẫn
“Vậy làm sao bây giờ, nửa năm chịu tang, chờ nửa năm sau, bụng Uyển Dao lớn hơn, lừa không được ai đâu” Phương thị nóng nảy, bà là người đầu tiên không muốn bỏ cháu trai.
“Nương, trước đừng hoảng hốt.” Nhâm thị bình tĩnh, trấn an nói, “Uyển Dao là con dâu của con, trong bụng lại là cháu đích tôn của con, con nào là kẻ không có đạo lý như vậy?”
Mặc dù nói như vậy, Phương thị an tâm một chút, tính tình Nhâm thị đương nhiên Phương thị biết, nếu Nhâm thị nói có biện pháp, thì nhất định có
“Nương, bà nội...” Tề Uyển Dao suy yếu nằm ở trên giường, hai mắt đẫm lệ dịu dàng nói “Là con làm mọi người phiền lòng.”
“Đứa ngốc, nói gì vậy, chúng ta là người một nhà a” Phương thị vội vàng ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng mà vỗ vai Tề Uyển Dao, “Con bây giờ là phụ nữ có mang, không nên vọng động, muốn ăn cái gì nói với bà nội, bà nội làm cho con ăn. Kinh nghiệm bà nội phong phú, hơn mấy nha hoàn trẻ tuổi kia nhiều”
“Đừng nghĩ quẩn.” Triệu Hoằng Lâm bước đến, trong mắt hắn không che giấu được vui sướng, “Vi phu phải cảm ơn nàng mới đúng, nhanh như vậy đã cho vi phu một đứa con, Uyển Dao, đừng lo lắng, mọi người sẽ bảo vệ nàng và đứa nhỏ.”
“Đúng vậy.” Triệu Tương Nghi cũng trấn an nói, “Tẩu tử, tẩu cứ an tâm dưỡng thai,có nhiều biện pháp, việc nhỏ này sẽ giải quyết được thôi.”
Nghe mọi người nói vậy, Tề Uyển Dao tất nhiên là cảm động vạn phần, hai tay không tự chủ sờ lên bụng bằng phẳng của mình, trong lòng vui sướng.
“Mọi người nghe ta nói.” Nhâm thị đột nhiên nghiêm túc hẳn.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung nhìn lại,
Nhâm thị sửa chút tật tự,chậm rãi nói: “Hôm nay cũng chỉ có thể làm như vậy.”
“Hoằng Lâm, mau giải quyết chuyện ở hiệu thuốc, chờ dàn xếp ổn thoả, lập tức đưa Uyển Dao đến nhà mẹ đẻ của nương bên kia.” Nhâm thị đâu vào đấy nói, “Nhà mẹ đẻ nương cách đây xa, có chuyện gì cũng không truyền đến đây được, bên đó có sản nghiệp nương đặt mua, đến lúc đó an bài các con đến biệt viện, Uyển Dao sẽ ở đó an thai.”
“Vậy nói với bên ngoài thế nào? Đứa nhỏ còn đang chịu tang, đâu thể du sơn ngoạn thủy, chẳng phải sẽ bị người ta lên án sao?” Phương thị nhất thời không nghĩ kỹ biện pháp này.
Triệu Tương Nghi mỉm cười: “Nương nghĩ giống con rồi.” Kéo tay Phương thị nói tiếp, “Bà nội, bà đừng lo, tẩu tử không phải bị bệnh sao, còn bệnh không nhẹ, chúng ta chỉ cần nói bên ngoài, tẩu tử bệnh nặng, không thích hợp ở trong phủ, cho nên…” Triệu Tương Nghi dừng một chút, ý cười càng đậm, lại nói tiếp, “Không thích hợp ở trong phủ, lại đang chịu tang, miễn cho điềm xấu. Vì thế, phải rời phủ dưỡng bệnh. Hơn nữa, ca ca con đi theo, cũng phải Triệu phủ chúng ta hà khắc với con dâu, mọi người không nghĩ sâu, nhất định tin tưởng, tẩu tử là thật bị bệnh, cần dưỡng bệnh.”
“Chỉ có Tương Nghi hiểu lòng nương.” Nhâm thị gật đầu tán thưởng.
“Bà cũng muốn đi theo.” Phương thị bình tĩnh lại, câu nói đầu tiên là nói cái này, đồng thời giọng nói cường liệt.
“Con cũng đang có ý tứ này.” Nhâm thị gật đầu, “Vốn Uyển Dao mang thai, chúng ta phải cẩn thận hầu hạ mới phải, lần này lại bôn ba trên đường đến biệt viện dưỡng thai, cho dù Hoằng Lâm tại bên người, là nam tử không hiểu biết gì, đâu biết rõ tâm tư của phụ nữ mang thai? Nương đi theo tất nhiên là không thể tốt hơn, các mặt đều chiếu ứng chu toàn, cũng đúng ý mọi người. Chỉ khổ cho nương, rõ ràng nên hưởng phúc, lại phải bôn ba vất vả…” N1oi xong, trong mắt Nhâm thị có một tia xấu hổ.
“Đáng trách là con thân là đương gia chủ mẫu, không thể đi theo, bằng không sẽ khiến cho mấy người trong phủ hoài nghi, càng làm hỗn loạn hơn.” Nhâm thị còn nói, “Nói cách khác, con cũng muốn ở bên cạnh chăm sóc Uyển Dao.”
“Con đã rất vất vả.” Phương thị hài lòng cười, khiến Nhâm thị thoải mái.
“Vất vả cũng đáng mà, huống chi, nếu không có một người ở lại, sẽ thất bại trong gang tấc.” Nhâm thị nói xong, trong mắt đầy tinh quang, “May mà giữ đại phu lại, một lát nữa dùng tiền chặn miệng ông ta, ông ta là người hiểu biết, loại chuyện này làm không ít, nhất định sẽ hei63u cần al2m gì.”
“Nên như vậy.” Phương thị thở phào, việc này giao cho bà xử lý, chắc bà làm không được.
An bài xong hết, Tề Uyển Dao lúc này mới thả lỏng người.
Kỳ thực, đi nơi nào an thai, có chịu khổ hay không, Tề Uyển Dao không mấy để ý.
Quan trọng là …, Triệu Hoằng Lâm ở bên cạnh mình, đứa bé này bình an thuận lợi sanh ra là được. Hơn nữa, Nhâm thị nói là đến biệt viện, mặc dù không so được với Triệu phủ, nhưng cũng là một nơi tốt, tuyệt không ủy khuất nàng.
Mấy ngày sau, Tề Uyển Dao, Phương thị từ biệt mọi người rồi lên đường.
Sắp đi, đám người Triệu Hoằng Lâm đến thôn trang mà Lã thị được chôn, từ biệt Lã thị.
“Nương, Uyển Dao mang thai, đây là đứa cháu đích tôn của Triệu gia, ngài ngủ yên.” Từ khi Lã thị mất, Triệu Hoằng Lâm rộng lượng, không còn hận ý nữa.
Người đã chết rồi, tính toán làm gì?
Huống hồ, một đường dằn vặt tính toán, Lã thị mệt mỏi, hắn mệt mỏi hơn.
Lúc này, hắn suy nghĩ rất đơn giản, thầm nghĩ nhất định phải chiếu cố cả nhà, đem sự nghiệp Triệu gia phát triển mạnh, khiến Tề Uyển Dao và muội muội, mẫu thân, mọi người sống những ngày tốt nhất.
Nhìn phần mộ mới tinh của Lã thị, hoa tươi đã héo, Triệu Hoằng Lâm cũng cô đơn.
“Nương, lần này từ biệt, con dâu sợ sẽ không thể tới thăm thường xuyên để tận hiếu với nương được, xin lỗi.” Trong lòng Tề Uyển Dao cảm thấy bi thương.
Trong lòng mọi người đều chua chát
Phương thị ở trước mộ Lã thị rót một chén rượu: “Ai,ta đã già, cô cũng đi, so đo với chút chuyện này chi nữa. Tuy rằng cô bây giờ không phải al2 con dâu của Triệu gia ta, nhưng đã từng. Lên đường tốt, phù hộ Uyển Dao bình an thuận lợi sinh con trai cho Triệu gia, ta đây cám ơn cô.”
Một luồng gió mát từ từ bay tới.
Như là câu trả lời của Lã thị với mọi người
Mọi người thở dài, mới rời đi, mã xa từ từ đi xa.
Nghiệt trái đã hết, tất cả bình tĩnh lại.
Tề Uyển Dao, Triệu Hoằng Lâm, Phương thị đi rồi, Triệu phủ thoáng cái rơi vào yên lặng.
Cũng may tính tình tiểu Hoằng Kỳ hoạt bát, chọc cho mọi người cười.
Triệu Tương Nghi vẫn còn thư từ qua lại với Bùi Tử Quân, Nguyên Sách là người của Bùi Tử Quân nàng tin được, Triệu Tương Liên từ khi gả cho Nguyên Sách đã thay đổi nhiều, bắt đầu toàn tâm toàn ý sống thật tốt, có thể nói, đó mới là tính tình thật của Triệu Tương Liên.
Cho nên Triệu Tương Nghi cũng tin được.
Lúc này, mấy vị trong Triệu phủ chỉ quan tâm đến đứa nhỏ trong bụng Tề Uyển Dao.
Căn bản không có ai để ý đến bên này, đối với Triệu Tương Nghi mà nói, đã có thể buông lỏng.
Nàng ở trong thư hàm súc nói với Bùi Tử Quân chuyện Tề Uyển Dao có thai, tuy nói tin được viết trong thư, nhưng cũng sợ vạn nhất xảy ra chuyện, lộ tin tức này, rước lấy phiền toái không cần thiết.
Triệu Hoằng Lâm đi rồi, Triệu Tín Lương một mình xử lý hai cửa hàng, rất cật lực, Nhâm thị thấy thế, liền chủ động đưa tay phụ giúp, dù sao trước kia cũng từng là lão bản, năng lực không thể khinh thường.
Triệu Tín Lương lại nói thà rằng mời một chưởng quỹ đến, cũng không cần Nhâm thị mệt nhọc, nàng quản lý trong phủ, đã khổ cực rồi.
Lúc này, Triệu Tương Nghi lại cười khanh khách nói: “Cha không bằng giao cho nữ nhi xử lý, nữ nhi mặc dù không hiểu lắm chuyện phương diện làm ăn, nhưng mấy năm nay đọc sách cũng biết tính sổ sách này nọ, hiệu thuốc bắc bên kia nữ nhi cũng có thể quản đi?”
Trong lúc chịu tang, Tề Uyển Dao cũng bị bệnh, còn bệnh cũng không nhẹ, đó là chuyện gần một tháng sau đó.
Phương thị tưởng là vong hồn Lã thị bám vào Tề Uyển Dao,khẩn trương vô cùng, vội đi bái phật, còn mời pháp sư đến phủ làm phép, còn mời người đến xem bát tự cho Tề Uyển Dao.
Tính tình Nhâm thị mạnh mẽ, không có mê tín như Phương thị, trực tiếp mời đại phu đến xem bệnh
Khi đại phu nói ra kết quả, khiến mọi người kinh ngạc
Tề Uyển Dao không phải bị bệnh, mà là mang thai
Tin tức đột ngột này, khiến mấy người ở đây nhất thời vừa mừng vừa sợ
Tề Uyển Dao được chứng thực đã mang thai một tháng, tính toán ngày, hẳn là lúc vào phủ mấy ngày đã có, có thể thấy được Triệu Hoằng Lâm thể cốt cực khoẻ.
Thế nhưng hiện tại thảo luận thể cốt Triệu Hoằng Lâm thì có thể làm gì, vốn là, Tề Uyển Dao mang thai, giúp Triệu phủ sinh một đứa cháu trai, là việc vui.
Nhưng mà bây giờ Triệu phủ có tang, nếu như lúc này truyền ra tin Tề Uyển Dao có thai, chẳng phải bị người ta lên án?
Mặc dù trong lòng mọi người đều biết, tính toán ngày, Lã thị mất chưa đến một tháng, nhưng đứa nhỏ trong bụng Tề Uyển Dao đã đầy một tháng.
Như vậy rõ ràng, Tề Uyển Dao đã có đứa nhỏ trước khi Lã thị gặp chuyện, không tính bây giờ là tang kỳ.
Nhưng là người ngoài không cho là vậy.
Dù sao cũng còn kém chừng mười ngày, nhưng có ai mà tính? Nhất là những người ước rằng Triệu phủ xuống dốc, nhất định sẽ cướp lấy thời cơ đem chuyện này dệt thành văn.
Như vậy cũng thôi, trên phương diện làm ăn tổn thất chút xíu không sao, nhưng cũng phải vì đứa nhỏ tích chút phúc. Còn có chuyện Triệu Tương Nghi thì sao?
Bùi gia ở huyện Giang Ninh, trong lúc này quan hệ với Triệu gia có chút xa lạ, hiện nay trên phương diện làm ăn mới lui tới. Nếu như họ biết tin Lã thị chết, lúc này tin Tề Uyển Dao mang thai truyền ra, khỏi nói Ông thị đối với Triệu gia càng thêm thất vọng?
Ông thị xưa nay chú trọng những lễ nghi này, sau khi biết được nhất định sẽ buông Triệu Tương Nghi ra.
Nhâm thị thận trọng, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đem lo lắng trong lòng nói với mọi người
Kỳ thực… điều này, Triệu Tương Nghi, Triệu Hoằng Lâm cũng nghĩ đến.
Nhưng bây giờ có thể làm sao?
Cũng không thể vì vậy, để Tề Uyển Dao lấy đứa bé trong bụng ra? Thật tàn nhẫn
“Vậy làm sao bây giờ, nửa năm chịu tang, chờ nửa năm sau, bụng Uyển Dao lớn hơn, lừa không được ai đâu” Phương thị nóng nảy, bà là người đầu tiên không muốn bỏ cháu trai.
“Nương, trước đừng hoảng hốt.” Nhâm thị bình tĩnh, trấn an nói, “Uyển Dao là con dâu của con, trong bụng lại là cháu đích tôn của con, con nào là kẻ không có đạo lý như vậy?”
Mặc dù nói như vậy, Phương thị an tâm một chút, tính tình Nhâm thị đương nhiên Phương thị biết, nếu Nhâm thị nói có biện pháp, thì nhất định có
“Nương, bà nội...” Tề Uyển Dao suy yếu nằm ở trên giường, hai mắt đẫm lệ dịu dàng nói “Là con làm mọi người phiền lòng.”
“Đứa ngốc, nói gì vậy, chúng ta là người một nhà a” Phương thị vội vàng ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng mà vỗ vai Tề Uyển Dao, “Con bây giờ là phụ nữ có mang, không nên vọng động, muốn ăn cái gì nói với bà nội, bà nội làm cho con ăn. Kinh nghiệm bà nội phong phú, hơn mấy nha hoàn trẻ tuổi kia nhiều”
“Đừng nghĩ quẩn.” Triệu Hoằng Lâm bước đến, trong mắt hắn không che giấu được vui sướng, “Vi phu phải cảm ơn nàng mới đúng, nhanh như vậy đã cho vi phu một đứa con, Uyển Dao, đừng lo lắng, mọi người sẽ bảo vệ nàng và đứa nhỏ.”
“Đúng vậy.” Triệu Tương Nghi cũng trấn an nói, “Tẩu tử, tẩu cứ an tâm dưỡng thai,có nhiều biện pháp, việc nhỏ này sẽ giải quyết được thôi.”
Nghe mọi người nói vậy, Tề Uyển Dao tất nhiên là cảm động vạn phần, hai tay không tự chủ sờ lên bụng bằng phẳng của mình, trong lòng vui sướng.
“Mọi người nghe ta nói.” Nhâm thị đột nhiên nghiêm túc hẳn.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung nhìn lại,
Nhâm thị sửa chút tật tự,chậm rãi nói: “Hôm nay cũng chỉ có thể làm như vậy.”
“Hoằng Lâm, mau giải quyết chuyện ở hiệu thuốc, chờ dàn xếp ổn thoả, lập tức đưa Uyển Dao đến nhà mẹ đẻ của nương bên kia.” Nhâm thị đâu vào đấy nói, “Nhà mẹ đẻ nương cách đây xa, có chuyện gì cũng không truyền đến đây được, bên đó có sản nghiệp nương đặt mua, đến lúc đó an bài các con đến biệt viện, Uyển Dao sẽ ở đó an thai.”
“Vậy nói với bên ngoài thế nào? Đứa nhỏ còn đang chịu tang, đâu thể du sơn ngoạn thủy, chẳng phải sẽ bị người ta lên án sao?” Phương thị nhất thời không nghĩ kỹ biện pháp này.
Triệu Tương Nghi mỉm cười: “Nương nghĩ giống con rồi.” Kéo tay Phương thị nói tiếp, “Bà nội, bà đừng lo, tẩu tử không phải bị bệnh sao, còn bệnh không nhẹ, chúng ta chỉ cần nói bên ngoài, tẩu tử bệnh nặng, không thích hợp ở trong phủ, cho nên…” Triệu Tương Nghi dừng một chút, ý cười càng đậm, lại nói tiếp, “Không thích hợp ở trong phủ, lại đang chịu tang, miễn cho điềm xấu. Vì thế, phải rời phủ dưỡng bệnh. Hơn nữa, ca ca con đi theo, cũng phải Triệu phủ chúng ta hà khắc với con dâu, mọi người không nghĩ sâu, nhất định tin tưởng, tẩu tử là thật bị bệnh, cần dưỡng bệnh.”
“Chỉ có Tương Nghi hiểu lòng nương.” Nhâm thị gật đầu tán thưởng.
“Bà cũng muốn đi theo.” Phương thị bình tĩnh lại, câu nói đầu tiên là nói cái này, đồng thời giọng nói cường liệt.
“Con cũng đang có ý tứ này.” Nhâm thị gật đầu, “Vốn Uyển Dao mang thai, chúng ta phải cẩn thận hầu hạ mới phải, lần này lại bôn ba trên đường đến biệt viện dưỡng thai, cho dù Hoằng Lâm tại bên người, là nam tử không hiểu biết gì, đâu biết rõ tâm tư của phụ nữ mang thai? Nương đi theo tất nhiên là không thể tốt hơn, các mặt đều chiếu ứng chu toàn, cũng đúng ý mọi người. Chỉ khổ cho nương, rõ ràng nên hưởng phúc, lại phải bôn ba vất vả…” N1oi xong, trong mắt Nhâm thị có một tia xấu hổ.
“Đáng trách là con thân là đương gia chủ mẫu, không thể đi theo, bằng không sẽ khiến cho mấy người trong phủ hoài nghi, càng làm hỗn loạn hơn.” Nhâm thị còn nói, “Nói cách khác, con cũng muốn ở bên cạnh chăm sóc Uyển Dao.”
“Con đã rất vất vả.” Phương thị hài lòng cười, khiến Nhâm thị thoải mái.
“Vất vả cũng đáng mà, huống chi, nếu không có một người ở lại, sẽ thất bại trong gang tấc.” Nhâm thị nói xong, trong mắt đầy tinh quang, “May mà giữ đại phu lại, một lát nữa dùng tiền chặn miệng ông ta, ông ta là người hiểu biết, loại chuyện này làm không ít, nhất định sẽ hei63u cần al2m gì.”
“Nên như vậy.” Phương thị thở phào, việc này giao cho bà xử lý, chắc bà làm không được.
An bài xong hết, Tề Uyển Dao lúc này mới thả lỏng người.
Kỳ thực, đi nơi nào an thai, có chịu khổ hay không, Tề Uyển Dao không mấy để ý.
Quan trọng là …, Triệu Hoằng Lâm ở bên cạnh mình, đứa bé này bình an thuận lợi sanh ra là được. Hơn nữa, Nhâm thị nói là đến biệt viện, mặc dù không so được với Triệu phủ, nhưng cũng là một nơi tốt, tuyệt không ủy khuất nàng.
Mấy ngày sau, Tề Uyển Dao, Phương thị từ biệt mọi người rồi lên đường.
Sắp đi, đám người Triệu Hoằng Lâm đến thôn trang mà Lã thị được chôn, từ biệt Lã thị.
“Nương, Uyển Dao mang thai, đây là đứa cháu đích tôn của Triệu gia, ngài ngủ yên.” Từ khi Lã thị mất, Triệu Hoằng Lâm rộng lượng, không còn hận ý nữa.
Người đã chết rồi, tính toán làm gì?
Huống hồ, một đường dằn vặt tính toán, Lã thị mệt mỏi, hắn mệt mỏi hơn.
Lúc này, hắn suy nghĩ rất đơn giản, thầm nghĩ nhất định phải chiếu cố cả nhà, đem sự nghiệp Triệu gia phát triển mạnh, khiến Tề Uyển Dao và muội muội, mẫu thân, mọi người sống những ngày tốt nhất.
Nhìn phần mộ mới tinh của Lã thị, hoa tươi đã héo, Triệu Hoằng Lâm cũng cô đơn.
“Nương, lần này từ biệt, con dâu sợ sẽ không thể tới thăm thường xuyên để tận hiếu với nương được, xin lỗi.” Trong lòng Tề Uyển Dao cảm thấy bi thương.
Trong lòng mọi người đều chua chát
Phương thị ở trước mộ Lã thị rót một chén rượu: “Ai,ta đã già, cô cũng đi, so đo với chút chuyện này chi nữa. Tuy rằng cô bây giờ không phải al2 con dâu của Triệu gia ta, nhưng đã từng. Lên đường tốt, phù hộ Uyển Dao bình an thuận lợi sinh con trai cho Triệu gia, ta đây cám ơn cô.”
Một luồng gió mát từ từ bay tới.
Như là câu trả lời của Lã thị với mọi người
Mọi người thở dài, mới rời đi, mã xa từ từ đi xa.
Nghiệt trái đã hết, tất cả bình tĩnh lại.
Tề Uyển Dao, Triệu Hoằng Lâm, Phương thị đi rồi, Triệu phủ thoáng cái rơi vào yên lặng.
Cũng may tính tình tiểu Hoằng Kỳ hoạt bát, chọc cho mọi người cười.
Triệu Tương Nghi vẫn còn thư từ qua lại với Bùi Tử Quân, Nguyên Sách là người của Bùi Tử Quân nàng tin được, Triệu Tương Liên từ khi gả cho Nguyên Sách đã thay đổi nhiều, bắt đầu toàn tâm toàn ý sống thật tốt, có thể nói, đó mới là tính tình thật của Triệu Tương Liên.
Cho nên Triệu Tương Nghi cũng tin được.
Lúc này, mấy vị trong Triệu phủ chỉ quan tâm đến đứa nhỏ trong bụng Tề Uyển Dao.
Căn bản không có ai để ý đến bên này, đối với Triệu Tương Nghi mà nói, đã có thể buông lỏng.
Nàng ở trong thư hàm súc nói với Bùi Tử Quân chuyện Tề Uyển Dao có thai, tuy nói tin được viết trong thư, nhưng cũng sợ vạn nhất xảy ra chuyện, lộ tin tức này, rước lấy phiền toái không cần thiết.
Triệu Hoằng Lâm đi rồi, Triệu Tín Lương một mình xử lý hai cửa hàng, rất cật lực, Nhâm thị thấy thế, liền chủ động đưa tay phụ giúp, dù sao trước kia cũng từng là lão bản, năng lực không thể khinh thường.
Triệu Tín Lương lại nói thà rằng mời một chưởng quỹ đến, cũng không cần Nhâm thị mệt nhọc, nàng quản lý trong phủ, đã khổ cực rồi.
Lúc này, Triệu Tương Nghi lại cười khanh khách nói: “Cha không bằng giao cho nữ nhi xử lý, nữ nhi mặc dù không hiểu lắm chuyện phương diện làm ăn, nhưng mấy năm nay đọc sách cũng biết tính sổ sách này nọ, hiệu thuốc bắc bên kia nữ nhi cũng có thể quản đi?”
Bình luận facebook