Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 242
EDIT: JULIA
Trong từ đường ồ lên, mọi người đều mỉm cười Bùi Tử Quân, trong lòng đều hiểu
Triệu Tương Nghi vẫn đang chìm đắm trong vui sướng và kích động, nàng thậm chí quên mất phải hỏi thăm Bùi Tử Quân thế nào, chỉ ngây ng1o6c đứng tại chỗ, mím chặc môi đỏ mọng, trong mắt hiện lên một tầng sương mỏng.
Một tân khách đột nhiên kêu lên: “Nha, người ngoài cửa khí phái thật phô trương.”
Sự chú ý của mọi người dần dần chuyển ra phái bên ngoài từ đường.
Lập tức, trong từ đường ồ lên
Mọi người bắt đầu nói nhỏ, trên mặt hơn phân nửa vì vui sướng.
Người Triệu gia cũng nhìn ra ngoài, thấy bên ngoài xếp một hàng người dài, dẫn đầu là mấy nha hoàn, bà tử, quần áo đều mang sắc thái vui mừng, đều vây quanh một phụ nhân trung niên xinh đẹp, nhìn thấy những tên gai đinh, người nào người nấy đều mang hạ lễ đỏ thẫm, người sáng suốt nhìn liền biết đây là Bùi Tử Quân mang sính lễ đến cầu hôn. Như vậy phụ nhân trung niên kia chính là bà mối.
Vốn tiết trời trở nên giá lạnh, nhưng hàng người mặc áo hồng thì cảm giác ấm áp.
Triệu Tương Nghi thả lỏng người, Triệu Tín Lương và Nhâm thị đi ra ngoài từ đường nhìn
Bùi Tử đi xuyên qua đám người, ánh mắt vẫn dừng lại ở trên người Triệu Tương Nghi, hắn chậm rãi đi đến, vừa đi vừa ôn nhu nói: “Tương Nghi, huynh đã về.”
Triệu Tương Nghi gật đầu, nước mắt một lần nữa rơi xuống, thật cao hứng.
Ký ức trong nháy mắt trở về, khi đó nàng và Bùi Tử Quân ba năm không gặp, thậm chí lúc đó không có tình cảm sâu đậm như thế này, ở trong ấn tượng, Bùi Tử Quân vẫn là một hài tử có tính cách chấp nhất. Ba năm sau, một lần nữa xuất hiện trong thế giới của mình, mang đến không ít kinh ngạc và rung động không nhỏ, khi đó, hắn cũng như thế này, chậm rãi đi tới, nói câu ——
Tương Nghi, huynh đã về.
Có lẽ bắt đầu từ lúc đó, nàng bắt đầu chú ý đến Bùi Tử Quân đi?
Với thân phận là một thiếu nữ
Thời gian như dừng lại, Triệu Tương Nghi chỉ cảm thấy thế giới của nàng, vạn vật đều giống như sống lại.
“Muội đã chân chính trưởng thành.”Dừng trước mặt Triệu Tương Nghi, Bùi Tử Quân điệu thấp nói, trên tay là một cây trâm phượng hoàng, lúc nói chuyện, tiện thể cài lên cho Triệu Tương Nghi, “Thật là đẹp, đều nói vàng, bạc tục khí, nhưng đeo trâm này lên, trông muội cực kỳ xinh đẹp.”
“Ngay mới vừa rồi, muội còn không hy vọng quá xa vời rằng huynh sẽ trở lại.” Triệu Tương Nghi cắn môi, chua chát nói.
“Đứa ngốc, huynh đã đáp ứng muội, nhất định sẽ làm được.” Bùi Tử Quân nháy mắt mấy cái với Triệu Tương Nghi, sau đó chỉ ra bên ngoài, “Đi ra xem một chút đi?”
Bên ngoài từ đường, lúc này không ít người.
Mọi người đương nhiên biết, đây là Bùi gia vội tới mang sính lễ tới cầu hôn Triệu Tương Nghi, tấm tắc ngợi khen Triệu Tương Nghi thật có phúc, vừa cười vừa nói, bây giờ đã cập kê, nhà trai lập tức tìm đến, đúng là quá quan tâm.
Chỉ là đem sính lễ đến cầu hôn thôi, mà xếp thành một hàng thật dài, mọi người quan sát các hòm sính lễ, đều suy đoán xem sính lễ Bùi gia đưa đến là gì.
Nhâm thị làm việc lưu loát, trong lòng biết mọi người ngăn ở đây chỉ là muốn xem náo nhiệt thôi, đây không phải là kế dài lâu, nhìn Bùi gia xuất ra một đội ngũ tới cầu hôn cũng biết trọng yếu, nhưng sao có thể ở đường bàn bạc?
Vì vậy rất nhanh mời đội cầu hôn đến nhà cũ ở Triệu gia thôn.
Cũng chính là đại phòng Triệu gia trước kia, bây giờ để trống. Nhị phòng mấy năm nay kiếm không ít tiền liền ở sát vách xây một căn nhà, để tiện giúp đại phòng trông coi, quét dọn nhà cũ của đại phòng, để tránh khi có việc dùng đến
Sau khi ngồi xuống hết, Triệu Tương Nghi được Bích Văn đưa lên lầu hai. Hôn nhân đại sự từ trước là do phụ mẫu làm chủ, con gái không nên ở đây.
Lúc này, nàng đứng ở lầu hai, dựng thẳng cái lỗ tai lên nghe ngóng, hận không thể nghe hết cuộc đối thoại bên dưới, Bích Văn thấy thế, liền mím môi cười trộm.
Dưới lầu, Nhâm thị cười khanh khách nhìn Bùi Tử Quân.
Triệu Hoằng Lâm khẽ đẩy Bùi Tử Quân một chút: “Ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng.”
Bùi Tử Quân cũng cười, lộ ra hàm răng trắng noãn: “Vốn định tới sớm hơn, nhưng nghĩ hôm nay là sinh thần của Tương Nghi, vừa lúc al2 đại lễ cập kê, không ngày nào tốt hơn ngày hôm nay.”
Còn lại là do An bà mai nói, thấy An bà mai nhướng mi dùng khăn tay che miệng cười nói: “Ôi yêu, Triệu lão bản, Triệu phu nhân! Ta làm mai nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy qua một đôi trai tài gái sắc như thế đâu! Nhìn nhà khuê nữ nhà các vị và Bùi thiếu gia đứng chung một chỗ, giống như thần tiên quyến lữ, không nói một câu tuyệt phối là không được!”
Mọi người chỉ coi đây là An bà mối vì đôi tình nhân nói lời hay, nhưng cũng rất hưởng thụ, mọi người đều cười cả.
An bà mối nhấp một ngụm trà, bắt đầu nói đến hôn sự của hai người, cùng với tương quan lễ tiết.
Nói đến một nửa, lệnh gia đình Bùi phủ cầm danh mục sính lễ đọc một lần, sau đó cung kính giao cho Nhâm thị.
Cho dù Nhâm thị thấy cũng tốt, còn là những người còn lại cũng thấy vậy, nghe danh mục sính lễ xong, ai nấy đều khỏi âm thầm líu lưỡi, Bùi gia thật đúng là hào phóng.
Cái gì tốt, đắt tiền, quý hiếm đều bày hết ở trên bàn.
Nhâm thị và Triệu Tín Lương, Triệu Hoằng Lâm coi như quen mặt, khen ngược, có điều Phương thị và Triệu lão gia tử nghe đến mấy thứ này xong, mắt đều thẳng, rất nhiều thứ trong danh mục hai người họ chưa từng nghe qua, nhưng hẳn cực kỳ trân quý.
Vừa thấy Bùi Tử Quân coi trọng Triệu Tương Nghi như vậy, trong lòng bọn họ an tâm một chút.
Mọi người theo tục lệ nói chuyện với nhau, Nhâm thị nhịn không được hỏi: “Tử quân, thẩm hỏi con một câu, nương con bên kia cũng đồng ý sao?”
Sính lễ nặng hay không nặng, cầu hôn phô trương long trọng hay không long trọng, những thứ này Nhâm thị hết thảy đều không quan tâm, bà chỉ quan tâm một điểm, đó chính là cái nhìn của Ông thị
Giả như Ông thị lúc này đã thông suốt, thật tình tiếp nhận Triệu Tương Nghi làm con dâu, như vậy so với sính lễ quý hiếm gì còn quý gái hơn.
“Nương con đã thông suốt, bà rất thích Tương Nghi, hiện tại những thứ cản trở cũng dần mất đi, cho nên không để ý nữa mà tiếp nhận. “Quan trọng là, hắn kiên kiên trì như vậy... Thấy Bùi Tử Quân lại nói, “Vốn là nương con cũng định đến, chỉ là ngày gần đây bị nhiễm phong hàn, thân thể bệnh nhẹ, không thể tới được.”
“Thân thể không tốt? Không có gì đáng ngại chứ?” Nhâm thị vừa nghe Bùi Tử Quân trả lời, không khỏi hít một ngụm khí lớn, ngược lại hỏi tới sức khoẻ Ông thị.
Bùi Tử Quân gật đầu cười nói: “Không sao, mấy ngày nữa sẽ tốt thôi, chỉ sợ trong ngày đại cát thế này mà mang bệnh đến sẽ mang theo điềm xui, nên không đến.”
“Ừ, phải giữ thân thể tốt mới đúng.” Nhâm thị gật đầu, lại nói, “Được rồi, chờ lúc mọi người về huyện Giang Ninh, con ghé hiệu thuốc nhà thẩm lấy chút thuốc cho nương con uống, Tương Nghi nghiên cứu những phương thuốc đối với phong hàn cực kỳ hữu hiệu đó, lấy về cho nương con uống, tin chắc sẽ khỏi nhanh thôi.”
“Cảm ơn Triệu thẩm thẩm quan tâm.” Bùi Tử Quân lễ độ nói.
“Còn gọi là Triệu thẩm thẩm gì nữa, phải đổi lại rồi.” Triệu Tín Lương đột nhiên nói đùa, mọi người đều nở nụ cười, Bùi Tử Quân cũng cười theo.
Cứ như vậy, hôn sự của Triệu Tương Nghi và Bùi Tử Quân hôn sự rốt cục đã định xuống.
Chờ xem qua bát tự, ứng theo tục lệ làm xong hết sẽ đón dâu.
Thời gian gả qua, hai nhà thương lượng xong, định là mùa xuân năm sau, mồng 8 tháng 3 là ngày cực tốt.
Bên này, Triệu Tương Nghi ôm mừng rỡ về Triệu phủ, đêm này nàng mất ngủ, trong đầu là mặt Bùi Tử Quân, không khống chế được tưởng tượng cảnh sống chung ngày sau của hai người.
Tất cả đều là ngọt ngào, hạnh phúc, lòng mềm xuống, hóa thành mật ngọt
Bùi Tử Quân so với Triệu Tương Nghi, còn bận rộn hơn, ngoại trừ hôn sự, hắn còn phải tức tốc tiếp nhận việc ở Nhiễm Thuý Trai, nhưng mà, đồng thời còn quản luôn gai nghiệp bên huyện Giang Ninh, mấy ngày này, hắn không có khả năng vẫn ở lại trấn Thanh Hà, chỉ có thể chạy tới chạy lui giữa huyện Giang Ninh và trấn Thanh Hà.
Bởi hai người lúc này đã đính hôn, liền lập tức trở thành đối tượng được mọi người bảo vệ, muốn gặp mặt như ngày trước còn khó hơn.
Ngày trước là thanh mai trúc mã chơi với nhau. Bây giờ, Triệu Tương Nghi đã là đại cô nương, Bùi gia cũng đưa sính lễ tới, đương nhiên biểu hiện bên nhà gái so với trước biểu hiện càng rụt rè mới đúng.
Vì thế, từ ngày sinh nhật đến giờ, Triệu Tương Nghi vẫn luôn bị Nhâm thị huấn luyện.
Từ nữ hồng đến trù nghệ, lại từ trù nghệ đến phương diện nữ đức, Nhâm thị cơ hồ là đem tính tình mình thế nào truyền hết cho Triệu Tương Nghi.
Theo lý thuyết, gái y của tân nương tử phải tự mình thêu mới tốt, nhưng Triệu Tương Nghi ở phương diện nữ hồng thật không có thiên phú chút nào, Nhâm thị cũng chỉ có thể kiên trì dạy cho nàng kiến thức cơ bản, làm cho nàng nhìn qua không đến nỗi tồi tệ, về phần cuộc sống sau này, Bùi phủ gia nghiệp lớn, tất nhiên là không cần Triệu Tương Nghi tự mình làm những thứ này, nhưng Triệu Tương Nghi hiểu chút mới được.
Về phần giá y, Nhâm thị không thể làm gì khác hơn là giao cho Tề Uyển Dao làm.
Kỹ thuật thêu của Tề Uyển Dao bây giờ có thể so sánh với Nhâm thị, được chân truyền từ Nhâm thị, thậm chí có xu thế trò giỏi hơn thầy.
Triệu Tương Nghi mỗi ngày đều bận rộn, nhưng nếu rãnh rổi thì trong đầu là hình ảnh về Bùi Tử Quân.
Tách ra lâu như vậy, nàng có rất nhiều lời muốn nói với Bùi Tử Quân, thế nhưng từ sinh nhật nag2y ấy, hai người vẫn không có cơ hội hảo hảo mà ở chung.
Cuối cùng dùng lại cách cũ, gửi thư cho nhau.
Triệu Tương Nghi ở trong thư hỏi Bùi Tử Quân, vì sao lâu như vậy không gửi thư cho mình, còn nghĩ rằng hắn đã buông tha mình rồi.
Kết quả, Bùi Tử Quân trả lời, đó là muốn cho nàng một kinh hỉ.
Triệu Tương Nghi đang cầm tờ giấy viết thư cười đến ngọt ngào, đây là phu quân tương lai của mình, đây là chính là nơi nương tựa ờ thời này.
Người tốt, dáng dấp anh tuấn, quan trọng là, hắn yêu nàng, xem nàng là trân bảo. Hắn đã từng nói, cả đời này chỉ cần nàng là tốt rồi.
Từ khi nàng đến thời đại này, chẳng bao giờ hy vọng xa vời về chuyện này, nhiều lắm chỉ tưởng tượng mà thôi, phu quân tương lai của mình mà có thiếp thất, thông phòng, nhất định sẽ phát huy chỉ số thông minh, thanh lý sạch sẽ, cũng cố gắng để phu quân thích mình, trân trọng mình. Hoặc là, cứ tìm đại một anh nông dân đàng hoàng gả cho cũng tốt, bằng vào tài trí của nàng, làm giàu cũng được đó, có thể đem đến cuộc sống tốt cho cả nhà.
Cho nên, sau khi Bùi Tử Quân hứa hẹn với mình, Triệu Tương Nghi liền ở trong lòng kiên định, đời này, nếu không phải Bùi Tử Quân sẽ không lấy.
Trong từ đường ồ lên, mọi người đều mỉm cười Bùi Tử Quân, trong lòng đều hiểu
Triệu Tương Nghi vẫn đang chìm đắm trong vui sướng và kích động, nàng thậm chí quên mất phải hỏi thăm Bùi Tử Quân thế nào, chỉ ngây ng1o6c đứng tại chỗ, mím chặc môi đỏ mọng, trong mắt hiện lên một tầng sương mỏng.
Một tân khách đột nhiên kêu lên: “Nha, người ngoài cửa khí phái thật phô trương.”
Sự chú ý của mọi người dần dần chuyển ra phái bên ngoài từ đường.
Lập tức, trong từ đường ồ lên
Mọi người bắt đầu nói nhỏ, trên mặt hơn phân nửa vì vui sướng.
Người Triệu gia cũng nhìn ra ngoài, thấy bên ngoài xếp một hàng người dài, dẫn đầu là mấy nha hoàn, bà tử, quần áo đều mang sắc thái vui mừng, đều vây quanh một phụ nhân trung niên xinh đẹp, nhìn thấy những tên gai đinh, người nào người nấy đều mang hạ lễ đỏ thẫm, người sáng suốt nhìn liền biết đây là Bùi Tử Quân mang sính lễ đến cầu hôn. Như vậy phụ nhân trung niên kia chính là bà mối.
Vốn tiết trời trở nên giá lạnh, nhưng hàng người mặc áo hồng thì cảm giác ấm áp.
Triệu Tương Nghi thả lỏng người, Triệu Tín Lương và Nhâm thị đi ra ngoài từ đường nhìn
Bùi Tử đi xuyên qua đám người, ánh mắt vẫn dừng lại ở trên người Triệu Tương Nghi, hắn chậm rãi đi đến, vừa đi vừa ôn nhu nói: “Tương Nghi, huynh đã về.”
Triệu Tương Nghi gật đầu, nước mắt một lần nữa rơi xuống, thật cao hứng.
Ký ức trong nháy mắt trở về, khi đó nàng và Bùi Tử Quân ba năm không gặp, thậm chí lúc đó không có tình cảm sâu đậm như thế này, ở trong ấn tượng, Bùi Tử Quân vẫn là một hài tử có tính cách chấp nhất. Ba năm sau, một lần nữa xuất hiện trong thế giới của mình, mang đến không ít kinh ngạc và rung động không nhỏ, khi đó, hắn cũng như thế này, chậm rãi đi tới, nói câu ——
Tương Nghi, huynh đã về.
Có lẽ bắt đầu từ lúc đó, nàng bắt đầu chú ý đến Bùi Tử Quân đi?
Với thân phận là một thiếu nữ
Thời gian như dừng lại, Triệu Tương Nghi chỉ cảm thấy thế giới của nàng, vạn vật đều giống như sống lại.
“Muội đã chân chính trưởng thành.”Dừng trước mặt Triệu Tương Nghi, Bùi Tử Quân điệu thấp nói, trên tay là một cây trâm phượng hoàng, lúc nói chuyện, tiện thể cài lên cho Triệu Tương Nghi, “Thật là đẹp, đều nói vàng, bạc tục khí, nhưng đeo trâm này lên, trông muội cực kỳ xinh đẹp.”
“Ngay mới vừa rồi, muội còn không hy vọng quá xa vời rằng huynh sẽ trở lại.” Triệu Tương Nghi cắn môi, chua chát nói.
“Đứa ngốc, huynh đã đáp ứng muội, nhất định sẽ làm được.” Bùi Tử Quân nháy mắt mấy cái với Triệu Tương Nghi, sau đó chỉ ra bên ngoài, “Đi ra xem một chút đi?”
Bên ngoài từ đường, lúc này không ít người.
Mọi người đương nhiên biết, đây là Bùi gia vội tới mang sính lễ tới cầu hôn Triệu Tương Nghi, tấm tắc ngợi khen Triệu Tương Nghi thật có phúc, vừa cười vừa nói, bây giờ đã cập kê, nhà trai lập tức tìm đến, đúng là quá quan tâm.
Chỉ là đem sính lễ đến cầu hôn thôi, mà xếp thành một hàng thật dài, mọi người quan sát các hòm sính lễ, đều suy đoán xem sính lễ Bùi gia đưa đến là gì.
Nhâm thị làm việc lưu loát, trong lòng biết mọi người ngăn ở đây chỉ là muốn xem náo nhiệt thôi, đây không phải là kế dài lâu, nhìn Bùi gia xuất ra một đội ngũ tới cầu hôn cũng biết trọng yếu, nhưng sao có thể ở đường bàn bạc?
Vì vậy rất nhanh mời đội cầu hôn đến nhà cũ ở Triệu gia thôn.
Cũng chính là đại phòng Triệu gia trước kia, bây giờ để trống. Nhị phòng mấy năm nay kiếm không ít tiền liền ở sát vách xây một căn nhà, để tiện giúp đại phòng trông coi, quét dọn nhà cũ của đại phòng, để tránh khi có việc dùng đến
Sau khi ngồi xuống hết, Triệu Tương Nghi được Bích Văn đưa lên lầu hai. Hôn nhân đại sự từ trước là do phụ mẫu làm chủ, con gái không nên ở đây.
Lúc này, nàng đứng ở lầu hai, dựng thẳng cái lỗ tai lên nghe ngóng, hận không thể nghe hết cuộc đối thoại bên dưới, Bích Văn thấy thế, liền mím môi cười trộm.
Dưới lầu, Nhâm thị cười khanh khách nhìn Bùi Tử Quân.
Triệu Hoằng Lâm khẽ đẩy Bùi Tử Quân một chút: “Ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng.”
Bùi Tử Quân cũng cười, lộ ra hàm răng trắng noãn: “Vốn định tới sớm hơn, nhưng nghĩ hôm nay là sinh thần của Tương Nghi, vừa lúc al2 đại lễ cập kê, không ngày nào tốt hơn ngày hôm nay.”
Còn lại là do An bà mai nói, thấy An bà mai nhướng mi dùng khăn tay che miệng cười nói: “Ôi yêu, Triệu lão bản, Triệu phu nhân! Ta làm mai nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy qua một đôi trai tài gái sắc như thế đâu! Nhìn nhà khuê nữ nhà các vị và Bùi thiếu gia đứng chung một chỗ, giống như thần tiên quyến lữ, không nói một câu tuyệt phối là không được!”
Mọi người chỉ coi đây là An bà mối vì đôi tình nhân nói lời hay, nhưng cũng rất hưởng thụ, mọi người đều cười cả.
An bà mối nhấp một ngụm trà, bắt đầu nói đến hôn sự của hai người, cùng với tương quan lễ tiết.
Nói đến một nửa, lệnh gia đình Bùi phủ cầm danh mục sính lễ đọc một lần, sau đó cung kính giao cho Nhâm thị.
Cho dù Nhâm thị thấy cũng tốt, còn là những người còn lại cũng thấy vậy, nghe danh mục sính lễ xong, ai nấy đều khỏi âm thầm líu lưỡi, Bùi gia thật đúng là hào phóng.
Cái gì tốt, đắt tiền, quý hiếm đều bày hết ở trên bàn.
Nhâm thị và Triệu Tín Lương, Triệu Hoằng Lâm coi như quen mặt, khen ngược, có điều Phương thị và Triệu lão gia tử nghe đến mấy thứ này xong, mắt đều thẳng, rất nhiều thứ trong danh mục hai người họ chưa từng nghe qua, nhưng hẳn cực kỳ trân quý.
Vừa thấy Bùi Tử Quân coi trọng Triệu Tương Nghi như vậy, trong lòng bọn họ an tâm một chút.
Mọi người theo tục lệ nói chuyện với nhau, Nhâm thị nhịn không được hỏi: “Tử quân, thẩm hỏi con một câu, nương con bên kia cũng đồng ý sao?”
Sính lễ nặng hay không nặng, cầu hôn phô trương long trọng hay không long trọng, những thứ này Nhâm thị hết thảy đều không quan tâm, bà chỉ quan tâm một điểm, đó chính là cái nhìn của Ông thị
Giả như Ông thị lúc này đã thông suốt, thật tình tiếp nhận Triệu Tương Nghi làm con dâu, như vậy so với sính lễ quý hiếm gì còn quý gái hơn.
“Nương con đã thông suốt, bà rất thích Tương Nghi, hiện tại những thứ cản trở cũng dần mất đi, cho nên không để ý nữa mà tiếp nhận. “Quan trọng là, hắn kiên kiên trì như vậy... Thấy Bùi Tử Quân lại nói, “Vốn là nương con cũng định đến, chỉ là ngày gần đây bị nhiễm phong hàn, thân thể bệnh nhẹ, không thể tới được.”
“Thân thể không tốt? Không có gì đáng ngại chứ?” Nhâm thị vừa nghe Bùi Tử Quân trả lời, không khỏi hít một ngụm khí lớn, ngược lại hỏi tới sức khoẻ Ông thị.
Bùi Tử Quân gật đầu cười nói: “Không sao, mấy ngày nữa sẽ tốt thôi, chỉ sợ trong ngày đại cát thế này mà mang bệnh đến sẽ mang theo điềm xui, nên không đến.”
“Ừ, phải giữ thân thể tốt mới đúng.” Nhâm thị gật đầu, lại nói, “Được rồi, chờ lúc mọi người về huyện Giang Ninh, con ghé hiệu thuốc nhà thẩm lấy chút thuốc cho nương con uống, Tương Nghi nghiên cứu những phương thuốc đối với phong hàn cực kỳ hữu hiệu đó, lấy về cho nương con uống, tin chắc sẽ khỏi nhanh thôi.”
“Cảm ơn Triệu thẩm thẩm quan tâm.” Bùi Tử Quân lễ độ nói.
“Còn gọi là Triệu thẩm thẩm gì nữa, phải đổi lại rồi.” Triệu Tín Lương đột nhiên nói đùa, mọi người đều nở nụ cười, Bùi Tử Quân cũng cười theo.
Cứ như vậy, hôn sự của Triệu Tương Nghi và Bùi Tử Quân hôn sự rốt cục đã định xuống.
Chờ xem qua bát tự, ứng theo tục lệ làm xong hết sẽ đón dâu.
Thời gian gả qua, hai nhà thương lượng xong, định là mùa xuân năm sau, mồng 8 tháng 3 là ngày cực tốt.
Bên này, Triệu Tương Nghi ôm mừng rỡ về Triệu phủ, đêm này nàng mất ngủ, trong đầu là mặt Bùi Tử Quân, không khống chế được tưởng tượng cảnh sống chung ngày sau của hai người.
Tất cả đều là ngọt ngào, hạnh phúc, lòng mềm xuống, hóa thành mật ngọt
Bùi Tử Quân so với Triệu Tương Nghi, còn bận rộn hơn, ngoại trừ hôn sự, hắn còn phải tức tốc tiếp nhận việc ở Nhiễm Thuý Trai, nhưng mà, đồng thời còn quản luôn gai nghiệp bên huyện Giang Ninh, mấy ngày này, hắn không có khả năng vẫn ở lại trấn Thanh Hà, chỉ có thể chạy tới chạy lui giữa huyện Giang Ninh và trấn Thanh Hà.
Bởi hai người lúc này đã đính hôn, liền lập tức trở thành đối tượng được mọi người bảo vệ, muốn gặp mặt như ngày trước còn khó hơn.
Ngày trước là thanh mai trúc mã chơi với nhau. Bây giờ, Triệu Tương Nghi đã là đại cô nương, Bùi gia cũng đưa sính lễ tới, đương nhiên biểu hiện bên nhà gái so với trước biểu hiện càng rụt rè mới đúng.
Vì thế, từ ngày sinh nhật đến giờ, Triệu Tương Nghi vẫn luôn bị Nhâm thị huấn luyện.
Từ nữ hồng đến trù nghệ, lại từ trù nghệ đến phương diện nữ đức, Nhâm thị cơ hồ là đem tính tình mình thế nào truyền hết cho Triệu Tương Nghi.
Theo lý thuyết, gái y của tân nương tử phải tự mình thêu mới tốt, nhưng Triệu Tương Nghi ở phương diện nữ hồng thật không có thiên phú chút nào, Nhâm thị cũng chỉ có thể kiên trì dạy cho nàng kiến thức cơ bản, làm cho nàng nhìn qua không đến nỗi tồi tệ, về phần cuộc sống sau này, Bùi phủ gia nghiệp lớn, tất nhiên là không cần Triệu Tương Nghi tự mình làm những thứ này, nhưng Triệu Tương Nghi hiểu chút mới được.
Về phần giá y, Nhâm thị không thể làm gì khác hơn là giao cho Tề Uyển Dao làm.
Kỹ thuật thêu của Tề Uyển Dao bây giờ có thể so sánh với Nhâm thị, được chân truyền từ Nhâm thị, thậm chí có xu thế trò giỏi hơn thầy.
Triệu Tương Nghi mỗi ngày đều bận rộn, nhưng nếu rãnh rổi thì trong đầu là hình ảnh về Bùi Tử Quân.
Tách ra lâu như vậy, nàng có rất nhiều lời muốn nói với Bùi Tử Quân, thế nhưng từ sinh nhật nag2y ấy, hai người vẫn không có cơ hội hảo hảo mà ở chung.
Cuối cùng dùng lại cách cũ, gửi thư cho nhau.
Triệu Tương Nghi ở trong thư hỏi Bùi Tử Quân, vì sao lâu như vậy không gửi thư cho mình, còn nghĩ rằng hắn đã buông tha mình rồi.
Kết quả, Bùi Tử Quân trả lời, đó là muốn cho nàng một kinh hỉ.
Triệu Tương Nghi đang cầm tờ giấy viết thư cười đến ngọt ngào, đây là phu quân tương lai của mình, đây là chính là nơi nương tựa ờ thời này.
Người tốt, dáng dấp anh tuấn, quan trọng là, hắn yêu nàng, xem nàng là trân bảo. Hắn đã từng nói, cả đời này chỉ cần nàng là tốt rồi.
Từ khi nàng đến thời đại này, chẳng bao giờ hy vọng xa vời về chuyện này, nhiều lắm chỉ tưởng tượng mà thôi, phu quân tương lai của mình mà có thiếp thất, thông phòng, nhất định sẽ phát huy chỉ số thông minh, thanh lý sạch sẽ, cũng cố gắng để phu quân thích mình, trân trọng mình. Hoặc là, cứ tìm đại một anh nông dân đàng hoàng gả cho cũng tốt, bằng vào tài trí của nàng, làm giàu cũng được đó, có thể đem đến cuộc sống tốt cho cả nhà.
Cho nên, sau khi Bùi Tử Quân hứa hẹn với mình, Triệu Tương Nghi liền ở trong lòng kiên định, đời này, nếu không phải Bùi Tử Quân sẽ không lấy.