Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Xét thấy truyện của chúng ta không phải truyện rate R, thế nên bộ phận bạo lực, máu chảy đầu rơi đều sẽ lược bỏ. Những chuyện tiếp theo đó rất rõ ràng. Lũ bắt cóc phát hiện nhóc con bị mình bắt đi là con bạn cùng phòng (đối tượng) của Vương Hổ thì sợ tè ra quần. Vương Hổ thuận tay đóng gói tống hết vào đồn công an.
Chậc, tội bắt cóc còn bị phạt hơn cả tội bạo lực gia đình.
Trình Dương vừa thấy Vương Hổ nước mắt nước mũi liền chảy ròng ròng, thế nào cũng không ngừng được. Nhóc mềm yếu ợt chôn mặt vào cái cổ ấm áp của Vương Hổ dụi dụi nước mắt. Vương Hổ vừa vỗ lưng vừa dỗ nhóc, bộ dạng người bố tốt.
“Đệt, đại ca anh đang làm gì vậy. Người đàn ông gia đình à!”
“Cút đi. Ở trước mặt trẻ con không được nói bậy! Về làm sạch đầu óc cho anh, bộ dạng hệt lưu manh là thế nào!”
Cậu trai làu bàu mấy câu bộ dạng cán bộ già đáng ghét là thế nào, sau bị Vương Hổ dừng một cái thì không dám ho he nữa.
“Mày cuốn gói đi đi, để anh dẫn nhóc con về nhà.” Vương Hổ bàn giao hết mọi chuyện thì ôm Trình Dương lên xe về nhà. Trình Dương nằm trong lòng Vương Hổ khóc tới thiếp đi, tay vẫn ôm chặt gã không buông.
Trình Nhiên ở nhà mà lòng không yên, cứ đi qua đi lại mãi.
Nghe thấy tiếng cửa, anh bật người nhào ra.
“Dương Dương!” Trình Nhiên đón lấy con trai. Trình Dương ôm lấy Trình Nhiên oan ức nói: “Papi, Dương Dương sợ lắm….”
“Ngoan ngoan ngoan.” Trình Nhiên vỗ về con: “Ba yêu con, Dương Dương đừng sợ…..”
Đây là lần đầu tiên Trình Nhiên nói yêu nhóc.
Trình Nhiên trợn tròn mặt không dám tin vào tai mình. Nhóc như chú mèo lần đầu tiên ngửi thấy mùi bạc hà mèo, khe khẽ làm nũng với Trình Nhiên, “Con cũng yêu papi. Dương Đương không sợ.”
Trong lòng Trình Nhiên ngập tràn niềm vui sướng, bị nhóc con bấu víu như vậy cũng không ngại nặng. Nhóc con bị dọa sợ, rất nhanh liền thiếp đi. Trình Nhiên cũng xin nghỉ mấy ngày cho nhóc để ở nhà nghỉ ngơi.
Hôm sau còn phải lên tòa. Trình Nhiên sắp xếp tài liệu chuẩn bị cho bị cáo ăn cơm tù lâu dài.
“Luật sư Trình, không phải cậu nên chấp nhận một yêu cầu của tôi sao.” Vương Hổ dựa vào cửa phòng làm việc, hai mặt nhìn thẳng Trình Nhiên.
Gã bước lại gần nói —- “Tôi vật vã mệt mỏi đón con về cho cậu. Cậu làm một người bố không phải nên tỏ chút ý gì à?”
Trình Nhiên ôm Vương Hổ một cái, xong thêm một câu “Cảm ơn”.
Lúc Trình Nhiên tính buông ra thì Vương Hổ lại chơi xấu không buông. Dân đọc sách yếu ớt như Trình Nhiên sao chống lại được Vương Hổ vai u thịt bắp —
“Ở bên tôi đi? Để tôi làm bố nhỏ của Trình Dương, hửm?”
Trình Nhiên không ngờ tới Vương Hổ tỏ tình. Anh cũng không ngờ mình lại chọn một người đàn ông khác xa hình tượng lý tưởng để chung sống hết quãng đời còn lại. Gã không có bằng cấp cao, con người cũng chằng đẹp trai anh tuấn, càng đừng nói là anh tài xã hội, nhưng chuyện cứ vậy thôi.
Kế hoạch cuộc đời con mẹ nó biến.
Tôi bây giờ muốn ngủ với người đàn ông này.
Yêu chính là yêu.
Trình Nhiên gật đầu khẽ đáp “Được” —-
Sau đó, ngoài khung cửa sổ, từng bông pháo hoa rực rỡ tung cánh.
Vương Hổ ôm mặt Trình Nhiên. Trán hai người tựa vào nhau, dưới ánh pháo hoa, trao cho nhau nụ hôn thật dài.
Chậc, tội bắt cóc còn bị phạt hơn cả tội bạo lực gia đình.
Trình Dương vừa thấy Vương Hổ nước mắt nước mũi liền chảy ròng ròng, thế nào cũng không ngừng được. Nhóc mềm yếu ợt chôn mặt vào cái cổ ấm áp của Vương Hổ dụi dụi nước mắt. Vương Hổ vừa vỗ lưng vừa dỗ nhóc, bộ dạng người bố tốt.
“Đệt, đại ca anh đang làm gì vậy. Người đàn ông gia đình à!”
“Cút đi. Ở trước mặt trẻ con không được nói bậy! Về làm sạch đầu óc cho anh, bộ dạng hệt lưu manh là thế nào!”
Cậu trai làu bàu mấy câu bộ dạng cán bộ già đáng ghét là thế nào, sau bị Vương Hổ dừng một cái thì không dám ho he nữa.
“Mày cuốn gói đi đi, để anh dẫn nhóc con về nhà.” Vương Hổ bàn giao hết mọi chuyện thì ôm Trình Dương lên xe về nhà. Trình Dương nằm trong lòng Vương Hổ khóc tới thiếp đi, tay vẫn ôm chặt gã không buông.
Trình Nhiên ở nhà mà lòng không yên, cứ đi qua đi lại mãi.
Nghe thấy tiếng cửa, anh bật người nhào ra.
“Dương Dương!” Trình Nhiên đón lấy con trai. Trình Dương ôm lấy Trình Nhiên oan ức nói: “Papi, Dương Dương sợ lắm….”
“Ngoan ngoan ngoan.” Trình Nhiên vỗ về con: “Ba yêu con, Dương Dương đừng sợ…..”
Đây là lần đầu tiên Trình Nhiên nói yêu nhóc.
Trình Nhiên trợn tròn mặt không dám tin vào tai mình. Nhóc như chú mèo lần đầu tiên ngửi thấy mùi bạc hà mèo, khe khẽ làm nũng với Trình Nhiên, “Con cũng yêu papi. Dương Đương không sợ.”
Trong lòng Trình Nhiên ngập tràn niềm vui sướng, bị nhóc con bấu víu như vậy cũng không ngại nặng. Nhóc con bị dọa sợ, rất nhanh liền thiếp đi. Trình Nhiên cũng xin nghỉ mấy ngày cho nhóc để ở nhà nghỉ ngơi.
Hôm sau còn phải lên tòa. Trình Nhiên sắp xếp tài liệu chuẩn bị cho bị cáo ăn cơm tù lâu dài.
“Luật sư Trình, không phải cậu nên chấp nhận một yêu cầu của tôi sao.” Vương Hổ dựa vào cửa phòng làm việc, hai mặt nhìn thẳng Trình Nhiên.
Gã bước lại gần nói —- “Tôi vật vã mệt mỏi đón con về cho cậu. Cậu làm một người bố không phải nên tỏ chút ý gì à?”
Trình Nhiên ôm Vương Hổ một cái, xong thêm một câu “Cảm ơn”.
Lúc Trình Nhiên tính buông ra thì Vương Hổ lại chơi xấu không buông. Dân đọc sách yếu ớt như Trình Nhiên sao chống lại được Vương Hổ vai u thịt bắp —
“Ở bên tôi đi? Để tôi làm bố nhỏ của Trình Dương, hửm?”
Trình Nhiên không ngờ tới Vương Hổ tỏ tình. Anh cũng không ngờ mình lại chọn một người đàn ông khác xa hình tượng lý tưởng để chung sống hết quãng đời còn lại. Gã không có bằng cấp cao, con người cũng chằng đẹp trai anh tuấn, càng đừng nói là anh tài xã hội, nhưng chuyện cứ vậy thôi.
Kế hoạch cuộc đời con mẹ nó biến.
Tôi bây giờ muốn ngủ với người đàn ông này.
Yêu chính là yêu.
Trình Nhiên gật đầu khẽ đáp “Được” —-
Sau đó, ngoài khung cửa sổ, từng bông pháo hoa rực rỡ tung cánh.
Vương Hổ ôm mặt Trình Nhiên. Trán hai người tựa vào nhau, dưới ánh pháo hoa, trao cho nhau nụ hôn thật dài.
Bình luận facebook