Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-15
Chương 15: Chương 15
Lần này thư cũng như lần trước, vẫn là chữ viết của Cố Tu Nguyên, không có chữ kí.
Chẳng qua là thư lần trước do người gác cổng Từ gia đưa tới, còn lần này thì ở cửa hàng Ỷ La Hương truyền đến tay nàng.
Điều này đủ để chứng minh, Cố Tu Nguyên đã biết rõ Ỷ La Hương là cửa hàng của nàng.
Vân Nùng nhận thư từ Từ Tư Xảo, mở ra nhìn nhìn, liền bất động thanh sắc, cũng không biểu lộ ra điều gì khác thường.
Dù sao với quyền uy hiện tại của Cố Tu Nguyên, nếu có tâm muốn thăm dò thì mấy tin tức này có thể nói dễ dàng như trở bàn tay.
Sau khi nói chuyện phiếm vài câu rồi tiễn bước Từ Tư Xảo, Vân Nùng mới đem lá thư kia nhìn lại lần nữa.
Lần trước là vài câu ít ỏi, giống như là thuận miệng nhắc tới, nhưng lần này lại dài hơn một chút, trong giọng nói còn mang theo chút ý tứ uy hiếp.
Nếu nàng không đem phương pháp đó giao ra thì cũng đừng trách thái độ của hắn.
Vân Nùng nhìn chằm chằm lá thư này một lát rồi cảm khái nói:
“Hắn thật rảnh rỗi mà.”
Phương pháp điều chế mùi hương này Vân Nùng cũng không muốn cho người khác, nhưng thái độ của Cố Tu Nguyên đã như thế, nàng cũng không muốn giằng co với hắn. Dù sao địa vị giữa hai người không thể so sánh nổi, nàng còn có một cửa hàng hương liệu, Cố Tu Nguyên thực sự muốn làm gì thì căn bản nàng cũng không thể phản kháng được.
“Thúy Kiều, đi tìm phương pháp điều chế mà ta cho ngươi viết vào năm trước đến đây.”
Vân Nùng nâng má, sai khiến Thúy Kiều nói:
“Giao cho A Lăng đi.”
A Lăng là cháu gái của cẩm di nương, lớn hơn vài tuổi so với Vân Nùng, hiện tại nàng ấy quản lí cửa hàng Ỷ la Hương.
Thúy Kiều lục tung phòng, truy vấn hỏi:
“Tiểu thư muốn cái này sao?”
“Đúng.”
Vân Nùng nhìn nhìn gật đầu.
“Để A Lăng cho người đưa đến….”
Nàng chưa nói hết câu, liền trầm mặc một lát rồi nói tiếp:
“Đưa đến phủ Hoài Chiêu quận chúa.”
Vân Nùng từng nghe người ta nói, hoàng thượng ban cho Cố Tu Nguyên một trạch viện, nhưng hắn không thường xuyên ở đó, hơn phân nửa thời gian là ở phủ của quận chúa.
Điểm này cũng luôn bị người ta bàn tán phỏng đoán tâm tư của hắn rất nhiều.
Có người nói là hắn nhớ Hoài Chiêu quận chúa, cũng có người nói hắn đã sống yên ổn đến ngày gian nguy, hắn muốn nhắc nhở bản thân không được ăn cháo đá bát.
Thúy Kiều không quen những việc này, đầu tiên là đáp lại, sau đó mới giật mình kinh ngạc nói:
“Hoài Chiêu quận chúa không phải năm trước đã qua đời rồi sao? Bây giờ người ở đó …là vị Cố đại nhân?”
“Đúng vậy.”
Vân Nùng đáp lại trong mơ hồ, thái độ sao cũng được.
“Còn nữa,”
Thúy Kiều đã đi tới cửa, Vân Nùng đã gọi nàng lại,
“Ngươi đem bút chương đến, viết ở một bên..năm trăm lượng.”
Nếu vậy thì khi Cố Tu Nguyên thấy, tất nhiên sẽ đem bạc đưa đến Ỷ La Hương.
Thực sự giá này cũng không phải là đắt, hiện tại hương liệu của nàng còn có thể bán gấp mười, hai mươi lần, nói gì đây lại là phương pháp điều chế. Đối với Cố Tu Nguyên thì mấy trăm lượng này cũng không đáng bao nhiêu.
Vân Nùng thực ra cũng muốn tiền công nhiều một chút, dù sao Cố Tu Nguyên gởi thư cũng có nói rõ ràng, tùy tiện để nàng ra giá. Chỉ là trước mắt nàng không thiếu tiền, cũng không muốn dây dưa với Cố Tu Nguyên, nên cũng mau mau kết thúc chuyện này cho yên thân.
Cố Tu Nguyên muốn chính là cái phương pháp này, hiện tại nàng cũng cho rồi, cũng nên dừng lại ở đây.
Sau khi lập xuân, trời ngày càng ấm lên, vạn vật hồi sinh. Mùa xuân tháng ba, nhiều người cũng hẹn nhau chơi trong tiết thanh minh.
Sau khi Từ Tư Xảo mời, Vân Nùng do dự một chút rồi cũng đáp ứng.
Từ lúc bắt đầu buôn bán, quan hệ của nàng và Từ Tư Xảo cũng thân thiết hơn, hay ở cùng một chỗ thương lượng công việc buôn bán, cân nhắc làm thế nào mới kiếm được nhiều tiền hơn.
Từ Tư Xảo vốn là một cô nương theo khuôn phép cũ, ngày thường cũng đọc kinh thư, may vá thêu thùa giết thời gian, cũng không thể để Từ Tư Nhụy làm khó dễ.
Nàng thường đến linh phong viện để Vân Nùng dạy điều chế hương, thậm chí còn tự cân nhắc điều chế ra hương liệu cho bản thân, đưa tới Ỷ La Hương bán, kiếm chút tiền cho mình.
Vân Nùng cũng là một người tốt bụng hào phóng, không tính toán gì. Sau mùa đông thì Tư Tư Xảo cũng thích nàng hơn, thân thiết như chị em lớn lên cũng nhau.
Đi chơi vào tiết thanh minh tháng ba là tục lệ lâu đời của Từ gia, Vân Nùng cũng không muốn đi, nhưng không chịu nổi những lời rủ rê nhiệt tình của Từ Tư Xảo.
“Không uổng công đâu, chẳng qua là đường đến thôn trang phải mất gần một ngày thôi.”
Từ Tư Xảo ngồi cùng xe ngựa với Vân Nùng, giải thích nói:
“Đến thôn trang thì chúng ta cứ làm việc của chúng ta, không cần để ý đến tam tỷ tỷ.”
Bộ mặt chán ghét Từ Tư Nhụy không một chút che giấu của nàng.
Vân Nùng buồn cười:
“Ta biết rồi.”
Cũng không trách Từ Tư Xảo nói như thế được, mấy ngày trước, Từ Tư Nhụy đã làm những chuyện rất kỳ quái.
Không biết nàng nghe ai nói Vân Nùng và Từ Tư Xảo mở cửa hàng bán hương liệu, nàng đã đem một bộ dáng đại tiểu thư tự phụ gây sự với hai nàng một trận. Đại ý nói là hai người rõ ràng là tiểu thư khuê các, nhưng lại vì chút tiền bè lũ xu nịnh mà làm những chuyện như vậy khiến cho người ta khinh thường.
Từ Tư Xảo cùng nàng cũng có thù cũ, tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch, muốn tranh cãi lại nhưng bị Vân Nùng ngăn lại.
“Nhiều năm trước thời buổi loạn lạc, quần hùng nổi lên tứ phía, nay thiên hạ đã thái bình, kinh doanh buôn bán cũng là giúp đất nước phát triển, cũng là mục đích khai thiên lập địa của Vũ Đế.”
Vân Nùng nhẹ nhàng nói rồi hỏi lại Từ Tư Nhụy:
“Tam tỷ tỷ cảm thấy như nào mà lại nói việc buôn bán đó là bè lũ xu nịnh, vậy thì Vũ Đế cũng như vậy sao?”
Từ Tư Nhụy có ngốc cũng không dám nói xằng bậy về hoàng gia, thấy Vân Nùng dạy dỗ lại như vậy, một lúc lâu sau cũng không thốt nên lời, cuối cùng thẹn quá thành giận phất tay áo rời đi.
Từ Tư Xảo đã đấu khẩu với tam tỷ tỷ nhiều năm như vậy, nhưng lần nào cũng phải cam chịu, nhẫn nhục, nhớ lại tình hình lúc đó cảm thấy rất phấn khích.
Nàng nhìn Vân Nùng nói:
“Nếu như ngươi sớm đến đây thì tốt rồi, mấy năm nay ta bị tam tỷ tỷ ăn hiếp không biết bao nhiêu lần.”
“Ngươi cũng không nên làm ầm ĩ với nàng ta.”
Vân Nùng nghiêm trang nhìn nàng truyền thụ kinh nghiệm,
“Một khi cãi nhau thì sẽ gây nháo nhào đến phu nhân, trước mặt lão thái thái thì ngươi tất nhiên là người chịu thiệt rồi. Ngay từ đầu nên nói những câu liên quan tới hoàng gia phật tổ để nàng câm miệng là xong việc rồi.”
Vân Nùng khi còn ở trong cung, đã thấy qua nhóm phi tần cãi nhau giằng co, thường xuyên nghe thấy những câu như “Muội Muội muốn bất kính với hoàng thượng/ hoàng hậu/thái hậu sao?”, hoặc là câu “Tỷ tỷ rõ ràng là không đem quy củ tổ tông để vào mắt!”.
Nàng không học được cái gì tốt, nhưng dùng những câu này để dạy dỗ Từ Tư Nhụy thì cũng đáng.
Từ Tư Xảo liên tục gật đầu, đem những lời này ghi nhớ trong đầu, rồi sau đó hiếu kỳ nói:
“Tỷ tỷ làm sao mà biết chuyện của Vũ Đế.”
“Khi ở tiền đường ta có nghe người ta đề cập qua.”
Vân Nùng nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Vừa đến thôn trang, Từ Tư Xảo như được thoát khỏi lồng hấp, để thị nữ lấy hành lý, còn mình đi lôi kéo Vân Nùng đi xung quanh.
Cảnh ở thôn trang rất khác trong kinh, ngẫu nhiên có thể gặp được hai ba người nông dân làm đất, Từ Từ Xảo nhìn thấy cái gì cũng hiếu kỳ, Vân Nùng cũng thấy những thứ này rất bình thường nên mặc cho nàng ấy nhìn mọi nơi.
Nơi này có vài cây hoa hòe đại thụ, chỉ tiếc là vẫn còn sớm nên chưa tới thời điểm hoa nở.
Từ Tư Xảo thất vọng nói:
“Xem ra năm nay không thể thấy hoa hòe tươi rồi.”
“Chuyện này thì không sao, ngày mai có hoa thì kêu người đem tới một ít.”
Vân Nùng không chút để ý nói.
Từ Tư Xảo lắc lắc đầu:
“Người ta đều không cần đâu, nếu ta đề nghị thì sợ rằng họ sẽ không đồng tình.”
“Vậy thì để A Lăng giúp đỡ để ý, đưa một chút đến phủ thôi,”
Vân Nùng cười nói:
“Dù sao chẳng qua cũng chỉ là tốn mấy lượng bạc, không cần phải sầu lo.”
Từ Tư Xảo thấy thái độ dửng dưng của nàng, nở nụ cười nhẹ rồi sau đó nói:
“Chả trách vì sao ngươi yêu tiền bạc như vậy, thật đúng là có tác dụng.”
Hai người ở ngoài nói chuyện một lúc sau mới trở về, những người khác cũng tụm ba tụm năm ở cửa, Vân Nùng ăn chút đồ ăn rồi đi nghỉ ngơi.
Vân Nùng rất khó ngủ ở chỗ lạ, cho nên cũng không nghỉ được nhiều, ngày hôm sau có chút phờ phạc ỉu xìu. Nhưng để không mất hứng, nàng vẫn cùng tỷ muội Từ gia đi thả diều.
Nàng chơi không bao lâu, liền đem con diều đưa cho Thúy Kiều, còn mình ngồi dưới táng cây ngủ gật.
Nàng ngủ cũng không sâu, nửa mơ nửa tỉnh, cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên bị Thúy Kiều đánh thức.
“Sao vậy?”
Vân Nùng nhíu nhíu mắt, mơ mơ màng màng hỏi:
“Phải đi về sao?”
Thúy Kiều đè thấp thanh âm, ngữ khí rất là dồn dập, nhắc nhở nói:
“Tiểu thư mau hành lễ, là Cảnh Ninh trưởng công chúa.”
Vân Nùng còn tưởng sẽ gặp quý nhân nào, cho đến khi nghe đến tên Cảnh Ninh, ngược lại nhẹ nhàng thở ra, không nhanh không chậm đứng dậy hành lễ.
Mọi người hoặc lo lắng hoặc vui sướng khi thấy người gặp họa, nhưng Cảnh Ninh trưởng công chúa chẳng những tức giận mà còn có thái độ ôn hòa bảo Vân Nùng đến biệt viện để điều chế hương cho mình.
Vân Nùng cười đồng ý, nhìn Từ Tư Xảo dặn vài câu rồi theo Cảnh Ninh rời khỏi.
Dù sao thì trưởng công chúa triệu hồi, ai lại không dám theo?
Lần này thư cũng như lần trước, vẫn là chữ viết của Cố Tu Nguyên, không có chữ kí.
Chẳng qua là thư lần trước do người gác cổng Từ gia đưa tới, còn lần này thì ở cửa hàng Ỷ La Hương truyền đến tay nàng.
Điều này đủ để chứng minh, Cố Tu Nguyên đã biết rõ Ỷ La Hương là cửa hàng của nàng.
Vân Nùng nhận thư từ Từ Tư Xảo, mở ra nhìn nhìn, liền bất động thanh sắc, cũng không biểu lộ ra điều gì khác thường.
Dù sao với quyền uy hiện tại của Cố Tu Nguyên, nếu có tâm muốn thăm dò thì mấy tin tức này có thể nói dễ dàng như trở bàn tay.
Sau khi nói chuyện phiếm vài câu rồi tiễn bước Từ Tư Xảo, Vân Nùng mới đem lá thư kia nhìn lại lần nữa.
Lần trước là vài câu ít ỏi, giống như là thuận miệng nhắc tới, nhưng lần này lại dài hơn một chút, trong giọng nói còn mang theo chút ý tứ uy hiếp.
Nếu nàng không đem phương pháp đó giao ra thì cũng đừng trách thái độ của hắn.
Vân Nùng nhìn chằm chằm lá thư này một lát rồi cảm khái nói:
“Hắn thật rảnh rỗi mà.”
Phương pháp điều chế mùi hương này Vân Nùng cũng không muốn cho người khác, nhưng thái độ của Cố Tu Nguyên đã như thế, nàng cũng không muốn giằng co với hắn. Dù sao địa vị giữa hai người không thể so sánh nổi, nàng còn có một cửa hàng hương liệu, Cố Tu Nguyên thực sự muốn làm gì thì căn bản nàng cũng không thể phản kháng được.
“Thúy Kiều, đi tìm phương pháp điều chế mà ta cho ngươi viết vào năm trước đến đây.”
Vân Nùng nâng má, sai khiến Thúy Kiều nói:
“Giao cho A Lăng đi.”
A Lăng là cháu gái của cẩm di nương, lớn hơn vài tuổi so với Vân Nùng, hiện tại nàng ấy quản lí cửa hàng Ỷ la Hương.
Thúy Kiều lục tung phòng, truy vấn hỏi:
“Tiểu thư muốn cái này sao?”
“Đúng.”
Vân Nùng nhìn nhìn gật đầu.
“Để A Lăng cho người đưa đến….”
Nàng chưa nói hết câu, liền trầm mặc một lát rồi nói tiếp:
“Đưa đến phủ Hoài Chiêu quận chúa.”
Vân Nùng từng nghe người ta nói, hoàng thượng ban cho Cố Tu Nguyên một trạch viện, nhưng hắn không thường xuyên ở đó, hơn phân nửa thời gian là ở phủ của quận chúa.
Điểm này cũng luôn bị người ta bàn tán phỏng đoán tâm tư của hắn rất nhiều.
Có người nói là hắn nhớ Hoài Chiêu quận chúa, cũng có người nói hắn đã sống yên ổn đến ngày gian nguy, hắn muốn nhắc nhở bản thân không được ăn cháo đá bát.
Thúy Kiều không quen những việc này, đầu tiên là đáp lại, sau đó mới giật mình kinh ngạc nói:
“Hoài Chiêu quận chúa không phải năm trước đã qua đời rồi sao? Bây giờ người ở đó …là vị Cố đại nhân?”
“Đúng vậy.”
Vân Nùng đáp lại trong mơ hồ, thái độ sao cũng được.
“Còn nữa,”
Thúy Kiều đã đi tới cửa, Vân Nùng đã gọi nàng lại,
“Ngươi đem bút chương đến, viết ở một bên..năm trăm lượng.”
Nếu vậy thì khi Cố Tu Nguyên thấy, tất nhiên sẽ đem bạc đưa đến Ỷ La Hương.
Thực sự giá này cũng không phải là đắt, hiện tại hương liệu của nàng còn có thể bán gấp mười, hai mươi lần, nói gì đây lại là phương pháp điều chế. Đối với Cố Tu Nguyên thì mấy trăm lượng này cũng không đáng bao nhiêu.
Vân Nùng thực ra cũng muốn tiền công nhiều một chút, dù sao Cố Tu Nguyên gởi thư cũng có nói rõ ràng, tùy tiện để nàng ra giá. Chỉ là trước mắt nàng không thiếu tiền, cũng không muốn dây dưa với Cố Tu Nguyên, nên cũng mau mau kết thúc chuyện này cho yên thân.
Cố Tu Nguyên muốn chính là cái phương pháp này, hiện tại nàng cũng cho rồi, cũng nên dừng lại ở đây.
Sau khi lập xuân, trời ngày càng ấm lên, vạn vật hồi sinh. Mùa xuân tháng ba, nhiều người cũng hẹn nhau chơi trong tiết thanh minh.
Sau khi Từ Tư Xảo mời, Vân Nùng do dự một chút rồi cũng đáp ứng.
Từ lúc bắt đầu buôn bán, quan hệ của nàng và Từ Tư Xảo cũng thân thiết hơn, hay ở cùng một chỗ thương lượng công việc buôn bán, cân nhắc làm thế nào mới kiếm được nhiều tiền hơn.
Từ Tư Xảo vốn là một cô nương theo khuôn phép cũ, ngày thường cũng đọc kinh thư, may vá thêu thùa giết thời gian, cũng không thể để Từ Tư Nhụy làm khó dễ.
Nàng thường đến linh phong viện để Vân Nùng dạy điều chế hương, thậm chí còn tự cân nhắc điều chế ra hương liệu cho bản thân, đưa tới Ỷ La Hương bán, kiếm chút tiền cho mình.
Vân Nùng cũng là một người tốt bụng hào phóng, không tính toán gì. Sau mùa đông thì Tư Tư Xảo cũng thích nàng hơn, thân thiết như chị em lớn lên cũng nhau.
Đi chơi vào tiết thanh minh tháng ba là tục lệ lâu đời của Từ gia, Vân Nùng cũng không muốn đi, nhưng không chịu nổi những lời rủ rê nhiệt tình của Từ Tư Xảo.
“Không uổng công đâu, chẳng qua là đường đến thôn trang phải mất gần một ngày thôi.”
Từ Tư Xảo ngồi cùng xe ngựa với Vân Nùng, giải thích nói:
“Đến thôn trang thì chúng ta cứ làm việc của chúng ta, không cần để ý đến tam tỷ tỷ.”
Bộ mặt chán ghét Từ Tư Nhụy không một chút che giấu của nàng.
Vân Nùng buồn cười:
“Ta biết rồi.”
Cũng không trách Từ Tư Xảo nói như thế được, mấy ngày trước, Từ Tư Nhụy đã làm những chuyện rất kỳ quái.
Không biết nàng nghe ai nói Vân Nùng và Từ Tư Xảo mở cửa hàng bán hương liệu, nàng đã đem một bộ dáng đại tiểu thư tự phụ gây sự với hai nàng một trận. Đại ý nói là hai người rõ ràng là tiểu thư khuê các, nhưng lại vì chút tiền bè lũ xu nịnh mà làm những chuyện như vậy khiến cho người ta khinh thường.
Từ Tư Xảo cùng nàng cũng có thù cũ, tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch, muốn tranh cãi lại nhưng bị Vân Nùng ngăn lại.
“Nhiều năm trước thời buổi loạn lạc, quần hùng nổi lên tứ phía, nay thiên hạ đã thái bình, kinh doanh buôn bán cũng là giúp đất nước phát triển, cũng là mục đích khai thiên lập địa của Vũ Đế.”
Vân Nùng nhẹ nhàng nói rồi hỏi lại Từ Tư Nhụy:
“Tam tỷ tỷ cảm thấy như nào mà lại nói việc buôn bán đó là bè lũ xu nịnh, vậy thì Vũ Đế cũng như vậy sao?”
Từ Tư Nhụy có ngốc cũng không dám nói xằng bậy về hoàng gia, thấy Vân Nùng dạy dỗ lại như vậy, một lúc lâu sau cũng không thốt nên lời, cuối cùng thẹn quá thành giận phất tay áo rời đi.
Từ Tư Xảo đã đấu khẩu với tam tỷ tỷ nhiều năm như vậy, nhưng lần nào cũng phải cam chịu, nhẫn nhục, nhớ lại tình hình lúc đó cảm thấy rất phấn khích.
Nàng nhìn Vân Nùng nói:
“Nếu như ngươi sớm đến đây thì tốt rồi, mấy năm nay ta bị tam tỷ tỷ ăn hiếp không biết bao nhiêu lần.”
“Ngươi cũng không nên làm ầm ĩ với nàng ta.”
Vân Nùng nghiêm trang nhìn nàng truyền thụ kinh nghiệm,
“Một khi cãi nhau thì sẽ gây nháo nhào đến phu nhân, trước mặt lão thái thái thì ngươi tất nhiên là người chịu thiệt rồi. Ngay từ đầu nên nói những câu liên quan tới hoàng gia phật tổ để nàng câm miệng là xong việc rồi.”
Vân Nùng khi còn ở trong cung, đã thấy qua nhóm phi tần cãi nhau giằng co, thường xuyên nghe thấy những câu như “Muội Muội muốn bất kính với hoàng thượng/ hoàng hậu/thái hậu sao?”, hoặc là câu “Tỷ tỷ rõ ràng là không đem quy củ tổ tông để vào mắt!”.
Nàng không học được cái gì tốt, nhưng dùng những câu này để dạy dỗ Từ Tư Nhụy thì cũng đáng.
Từ Tư Xảo liên tục gật đầu, đem những lời này ghi nhớ trong đầu, rồi sau đó hiếu kỳ nói:
“Tỷ tỷ làm sao mà biết chuyện của Vũ Đế.”
“Khi ở tiền đường ta có nghe người ta đề cập qua.”
Vân Nùng nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Vừa đến thôn trang, Từ Tư Xảo như được thoát khỏi lồng hấp, để thị nữ lấy hành lý, còn mình đi lôi kéo Vân Nùng đi xung quanh.
Cảnh ở thôn trang rất khác trong kinh, ngẫu nhiên có thể gặp được hai ba người nông dân làm đất, Từ Từ Xảo nhìn thấy cái gì cũng hiếu kỳ, Vân Nùng cũng thấy những thứ này rất bình thường nên mặc cho nàng ấy nhìn mọi nơi.
Nơi này có vài cây hoa hòe đại thụ, chỉ tiếc là vẫn còn sớm nên chưa tới thời điểm hoa nở.
Từ Tư Xảo thất vọng nói:
“Xem ra năm nay không thể thấy hoa hòe tươi rồi.”
“Chuyện này thì không sao, ngày mai có hoa thì kêu người đem tới một ít.”
Vân Nùng không chút để ý nói.
Từ Tư Xảo lắc lắc đầu:
“Người ta đều không cần đâu, nếu ta đề nghị thì sợ rằng họ sẽ không đồng tình.”
“Vậy thì để A Lăng giúp đỡ để ý, đưa một chút đến phủ thôi,”
Vân Nùng cười nói:
“Dù sao chẳng qua cũng chỉ là tốn mấy lượng bạc, không cần phải sầu lo.”
Từ Tư Xảo thấy thái độ dửng dưng của nàng, nở nụ cười nhẹ rồi sau đó nói:
“Chả trách vì sao ngươi yêu tiền bạc như vậy, thật đúng là có tác dụng.”
Hai người ở ngoài nói chuyện một lúc sau mới trở về, những người khác cũng tụm ba tụm năm ở cửa, Vân Nùng ăn chút đồ ăn rồi đi nghỉ ngơi.
Vân Nùng rất khó ngủ ở chỗ lạ, cho nên cũng không nghỉ được nhiều, ngày hôm sau có chút phờ phạc ỉu xìu. Nhưng để không mất hứng, nàng vẫn cùng tỷ muội Từ gia đi thả diều.
Nàng chơi không bao lâu, liền đem con diều đưa cho Thúy Kiều, còn mình ngồi dưới táng cây ngủ gật.
Nàng ngủ cũng không sâu, nửa mơ nửa tỉnh, cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên bị Thúy Kiều đánh thức.
“Sao vậy?”
Vân Nùng nhíu nhíu mắt, mơ mơ màng màng hỏi:
“Phải đi về sao?”
Thúy Kiều đè thấp thanh âm, ngữ khí rất là dồn dập, nhắc nhở nói:
“Tiểu thư mau hành lễ, là Cảnh Ninh trưởng công chúa.”
Vân Nùng còn tưởng sẽ gặp quý nhân nào, cho đến khi nghe đến tên Cảnh Ninh, ngược lại nhẹ nhàng thở ra, không nhanh không chậm đứng dậy hành lễ.
Mọi người hoặc lo lắng hoặc vui sướng khi thấy người gặp họa, nhưng Cảnh Ninh trưởng công chúa chẳng những tức giận mà còn có thái độ ôn hòa bảo Vân Nùng đến biệt viện để điều chế hương cho mình.
Vân Nùng cười đồng ý, nhìn Từ Tư Xảo dặn vài câu rồi theo Cảnh Ninh rời khỏi.
Dù sao thì trưởng công chúa triệu hồi, ai lại không dám theo?
Bình luận facebook