Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
“Nói cách khác… các loại kiến thức chuyên môn mà chị học được là thông qua cách này?” Kiều Yến vừa nghe vừa hỏi tui.
Bản thân tui cũng không rõ, bởi vì chuyện trước khi tui mở mắt, tui không nhớ gì cả.
Bỗng nhiên, giọng nam trong tai nghe đột ngột ngừng giảng, đổi thành giọng dịu dàng trầm ấm hỏi: “… Tịch Khuê, bài giảng hôm nay nghe hiểu không?”
Trong nháy mắt khi nghe được tên này, đầu tui như bị ai đó dùng búa đập vào, ý thức bắt đầu mơ hồ.
“…Sao vậy?” Phát hiện tui ngẩn người, Kiều Yến ân cần hỏi.
Sau khi phục hồi lại tinh thần, tui lắc đầu, một lần nữa tập trung vào giọng nói trong tai nghe.
Hình như đó là một cái tên đã nghe qua vô số lần.
Nhưng cảm giác thứ sáu của tui nói cho tui biết, đây không phải là tên của tui.
Không phải là tên của tui, nhưng lại giống như đã nghe qua nghìn lần vạn lần, vậy đó là tên ai…?
“Đang nói về chị à?” Kiều Yến quay sang hỏi.
Tui lắc đầu, tiếp tục nghe. D/D/L/Q/D
“Hôm nay bảo bối Tịch Khuê của ba đã ngủ say đến ngày thứ 70 rồi, thêm vài ngày nữa là sinh nhật 9 tuổi của con, ba ba nhất định sẽ ở bên con.”
“Cái này như được ghi âm từ trước.” Kiều Yến phát hiện dưới đáy ống có một cái bình đang chứa dịch lỏng, lúc này nó đang phát ra ánh sáng yết ớt.
Thử di chuyển nó, Kiều Yến phát hiện thao tác cái bình này lại đơn giản ngoài ý muốn.
“Có bản ghi âm từ tháng 4 năm 2004 liên tục đến tháng 10 năm 2012, chị muốn nghe không?”
Tui gật gật đầu, Kiều Yến lại cúi đầu bận bịu chỉnh cái bình: “Bỏ qua phần bài giảng, chỉ nghe khúc sau.”
“…Bảo bối, hôm nay tuyết rơi, sinh nhật vui vẻ. Ba ba rất áy náy vì trước đây ba chưa từng ở bên con, càng áy náy vì ba không phát hiện những lúc con buồn… Ba xin lỗi, Tịch Khuê không muốn nghe phải không? Hôm nay là sinh nhật của Tịch Khuê, món quà ba ba tặng cho bảo bối là “kế hoạch Tịch”, đây là một kế hoạch để ba ba có thể khiến bảo bối lần nữa trở về bên ba, ba hi vọng ba có thể bù đắp lại thảm kịch do chính ba tham dự làm ra, cũng hi vọng sẽ bù đắp được nỗi đau của những gia đình mắc chứng tự kỷ khắp thế giới.”
… …
“Hôm nay là Giao thừa, đêm 30, Tịch Khuê đã ngủ say 620 ngày. Chuyện khiến ba ba hối hận nhất cả đời này là giao con cho người đàn bà kia, ba là một người ba tồi… Ba không thể tha thứ cho bản thân, cũng không hi vọng xa vời Tịch Khuê có thể tha thứ cho ba, nhưng ba ba nhất định có thể làm ra thuốc chữa cho Tịch Khuê, bồi thường cho Tịch Khuê gấp bội tất cả những thứ mà con phải có… Ngủ ngon, bảo bối của ba.”
… …D/D/L/Q/D
“Sinh nhật vui vẻ, Tịch Khuê của ba, đây đã là sinh nhật lần thứ 6 sau khi con ngủ say rồi. Bắt đầu từ hôm nay, con đã là một cô bé 14 tuổi rồi nhé. Ba xin lỗi, ba vẫn phải cho con ngủ thêm một khoảng thời gian nữa… Ba ba vẫn chưa từ bỏ, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa thôi. Kế hoạch Tịch sắp bước vào giai đoạn thử nghiệm, ba ba mãi mãi yêu con, bảo bối của ba.”
… …
“Hôm nay là ngày tiêm bệnh độc tịch, Tịch Khuê có đang sợ không? Ba ba đã cố gắng hết sức tính toán theo công thức rất nhiều lần, bệnh độc Tịch tuy sẽ xâm nhập vào não con, nhưng sẽ chữa trị hệ thống trung khu thần kinh của Tịch Khuê từ bên trong, Tịch Khuê đừng sợ nhé, bệnh độc Tịch là bạn tốt đến giúp Tịch Khuê. Nếu bệnh độc dung hợp thành công, sau này Tịch Khuê vẫn còn phải tiêm bệnh độc Khuê, là một dạng có cùng phương hướng nghiên cứu với bệnh độc Tịch, chỉ cần hai loại này dung hợp, Tịch Khuê, con sẽ có thể sống như một cô bé bình thường. Đến lúc đó, ba ba nhất định sẽ dẫn con đi công viên trò chơi… Ha ha, Tịch Khuê lớn vậy rồi, chỉ sợ sẽ không thích công viên trò chơi nữa nhỉ? Dù thế nào thì… Ba ba vẫn sẽ chờ ngày con tỉnh lại.”
… …
“Hai năm rồi… tại sao không có bất cứ dấu hiệu dung hợp thành công nào? Chẳng lẽ ngay từ đầu phương hướng của kế hoạch Tịch đã sai rồi sao? Ba xin lỗi, Tịch Khuê, chờ ba ba thêm một chút nữa…”
… …
“Con đã quen với hoàn cảnh mới chưa? Đây là nơi ba sinh ra, vì một số nguyên nhân nên ba phải trốn mấy người xấu, vậy nên ba mới mang theo Tịch Khuê đến đây, kế hoạch Tịch vẫn còn đang tiến hành, ba ba sẽ không từ bỏ.”
… …
“Ba xin lỗi… Tịch Khuê, đây là lần cuối cùng ba ba nói chuyện với con… Đến tận phút cuốt… Ba vẫn không thể cứu Tịch Khuê được… Ba xin lỗi, ba rất xin lỗi con… Nếu có kiếp sau… Tịch Khuê vẫn muốn làm con gái của ba chứ?”
D/D/L/Q/D Nước mắt không thể khống chế được từng giọt từng giọt trượt ra khỏi vành mắt tui.
Không phải linh hồn đang buồn, mà là cơ thể, cơ thể tui đau như bị xé rách, lúc này, thân thể không chịu sự khống chế của tui, cứ ra sức rơi nước mắt.
Kiều Yến ở bên yên lặng giúp tui lau nước mắt, ôm tui vào lòng.
“…Đó là ba ba của Hách Hách à?”
Đó là… ba ba của Hách Hách?
Tịch Khuê, là Hách Hách?
“Kế hoạch Tịch… Kế hoạch X. Bệnh độc Tịch, bệnh độc X… Bệnh độc Khuê, bệnh độc G. Thì ra là đặt tên như vậy. Hách Hách, thì ra tên chị là Tịch Khuê, Tịch Khuê…”
Không, tui bỗng nhiên chống cự, tui là Hách Hách, tui là Hách Hách, tui không phải Tịch Khuê gì hết!
Kiều Yến im lặng nhìn tui một lúc, đặt một nụ hôn dịu dàng lên khóe mắt phiếm lệ của tui: “… Chị mãi mãi là Hách Hách của em.”
Trì hoãn một lúc lâu, tui mới lần nữa nắm lại quyền không chế cơ thể, loại cảm giác không thể khống chế được này không hề khiến người ta cảm thấy vui vẻ, chỉ việc mất đi quyền khống chế tuyến lệ cũng khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Ma xui quỷ khiến, tui đẩy Kiều Yến ra, đến bên giường cầm lấy con gấu bông cũ nát kia.
Từ chỗ có những dấu vết rõ ràng nhất xé gấu nhỏ thành hai nữa, một khe hở tách ra như bị người nào đó lần nữa xé toang, nhưng đường may lại có hai đường, một đường vụng về nhưng cẩn thận, một đường vội vàng mà lẫn lộn.
“Hách Hách…?”
Kiều Yến nhìn kĩ, thấy tui lần nữa từ đường kim xé gấu nhỏ ra.
Bên trong xem ra bất quá chỉ là một đống bông bình thường, nhưng tui lại lấy từ trong đó ra một cái USB màu đen nhỏ.
“Đây là…” Kiều Yến nghiêm túc đến gần.
Bên cạnh USB còn có một tờ giấy cuộn lại, tui mở tờ giấy ra, bên trên có một hàng chữ viết ngoáy: “Mặc kệ anh là ai, anh có thể lấy đi tất cả tư liệu, nhưng đổi lại tôi mong anh có thể chăm sóc con gái tôi. Mật mã USB là nhũ danh của con gái tôi, chỉ khi nó tỉnh lại mới có thể chính miệng nói cho anh biết. Đây là lời thỉnh cầu sau cùng của tôi, cha của kế hoạch X.”
Mật mã là nhũ danh của tui?
Bản cương thi có biết cái nhũ danh nào đâu? Ai đó cho tui biết nhũ danh của bản cương thi là gì thế?
Cương Cương? Thi Thi? Tiểu Cương Cương? Tiểu Thi Thi?
Bản thân tui cũng không rõ, bởi vì chuyện trước khi tui mở mắt, tui không nhớ gì cả.
Bỗng nhiên, giọng nam trong tai nghe đột ngột ngừng giảng, đổi thành giọng dịu dàng trầm ấm hỏi: “… Tịch Khuê, bài giảng hôm nay nghe hiểu không?”
Trong nháy mắt khi nghe được tên này, đầu tui như bị ai đó dùng búa đập vào, ý thức bắt đầu mơ hồ.
“…Sao vậy?” Phát hiện tui ngẩn người, Kiều Yến ân cần hỏi.
Sau khi phục hồi lại tinh thần, tui lắc đầu, một lần nữa tập trung vào giọng nói trong tai nghe.
Hình như đó là một cái tên đã nghe qua vô số lần.
Nhưng cảm giác thứ sáu của tui nói cho tui biết, đây không phải là tên của tui.
Không phải là tên của tui, nhưng lại giống như đã nghe qua nghìn lần vạn lần, vậy đó là tên ai…?
“Đang nói về chị à?” Kiều Yến quay sang hỏi.
Tui lắc đầu, tiếp tục nghe. D/D/L/Q/D
“Hôm nay bảo bối Tịch Khuê của ba đã ngủ say đến ngày thứ 70 rồi, thêm vài ngày nữa là sinh nhật 9 tuổi của con, ba ba nhất định sẽ ở bên con.”
“Cái này như được ghi âm từ trước.” Kiều Yến phát hiện dưới đáy ống có một cái bình đang chứa dịch lỏng, lúc này nó đang phát ra ánh sáng yết ớt.
Thử di chuyển nó, Kiều Yến phát hiện thao tác cái bình này lại đơn giản ngoài ý muốn.
“Có bản ghi âm từ tháng 4 năm 2004 liên tục đến tháng 10 năm 2012, chị muốn nghe không?”
Tui gật gật đầu, Kiều Yến lại cúi đầu bận bịu chỉnh cái bình: “Bỏ qua phần bài giảng, chỉ nghe khúc sau.”
“…Bảo bối, hôm nay tuyết rơi, sinh nhật vui vẻ. Ba ba rất áy náy vì trước đây ba chưa từng ở bên con, càng áy náy vì ba không phát hiện những lúc con buồn… Ba xin lỗi, Tịch Khuê không muốn nghe phải không? Hôm nay là sinh nhật của Tịch Khuê, món quà ba ba tặng cho bảo bối là “kế hoạch Tịch”, đây là một kế hoạch để ba ba có thể khiến bảo bối lần nữa trở về bên ba, ba hi vọng ba có thể bù đắp lại thảm kịch do chính ba tham dự làm ra, cũng hi vọng sẽ bù đắp được nỗi đau của những gia đình mắc chứng tự kỷ khắp thế giới.”
… …
“Hôm nay là Giao thừa, đêm 30, Tịch Khuê đã ngủ say 620 ngày. Chuyện khiến ba ba hối hận nhất cả đời này là giao con cho người đàn bà kia, ba là một người ba tồi… Ba không thể tha thứ cho bản thân, cũng không hi vọng xa vời Tịch Khuê có thể tha thứ cho ba, nhưng ba ba nhất định có thể làm ra thuốc chữa cho Tịch Khuê, bồi thường cho Tịch Khuê gấp bội tất cả những thứ mà con phải có… Ngủ ngon, bảo bối của ba.”
… …D/D/L/Q/D
“Sinh nhật vui vẻ, Tịch Khuê của ba, đây đã là sinh nhật lần thứ 6 sau khi con ngủ say rồi. Bắt đầu từ hôm nay, con đã là một cô bé 14 tuổi rồi nhé. Ba xin lỗi, ba vẫn phải cho con ngủ thêm một khoảng thời gian nữa… Ba ba vẫn chưa từ bỏ, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa thôi. Kế hoạch Tịch sắp bước vào giai đoạn thử nghiệm, ba ba mãi mãi yêu con, bảo bối của ba.”
… …
“Hôm nay là ngày tiêm bệnh độc tịch, Tịch Khuê có đang sợ không? Ba ba đã cố gắng hết sức tính toán theo công thức rất nhiều lần, bệnh độc Tịch tuy sẽ xâm nhập vào não con, nhưng sẽ chữa trị hệ thống trung khu thần kinh của Tịch Khuê từ bên trong, Tịch Khuê đừng sợ nhé, bệnh độc Tịch là bạn tốt đến giúp Tịch Khuê. Nếu bệnh độc dung hợp thành công, sau này Tịch Khuê vẫn còn phải tiêm bệnh độc Khuê, là một dạng có cùng phương hướng nghiên cứu với bệnh độc Tịch, chỉ cần hai loại này dung hợp, Tịch Khuê, con sẽ có thể sống như một cô bé bình thường. Đến lúc đó, ba ba nhất định sẽ dẫn con đi công viên trò chơi… Ha ha, Tịch Khuê lớn vậy rồi, chỉ sợ sẽ không thích công viên trò chơi nữa nhỉ? Dù thế nào thì… Ba ba vẫn sẽ chờ ngày con tỉnh lại.”
… …
“Hai năm rồi… tại sao không có bất cứ dấu hiệu dung hợp thành công nào? Chẳng lẽ ngay từ đầu phương hướng của kế hoạch Tịch đã sai rồi sao? Ba xin lỗi, Tịch Khuê, chờ ba ba thêm một chút nữa…”
… …
“Con đã quen với hoàn cảnh mới chưa? Đây là nơi ba sinh ra, vì một số nguyên nhân nên ba phải trốn mấy người xấu, vậy nên ba mới mang theo Tịch Khuê đến đây, kế hoạch Tịch vẫn còn đang tiến hành, ba ba sẽ không từ bỏ.”
… …
“Ba xin lỗi… Tịch Khuê, đây là lần cuối cùng ba ba nói chuyện với con… Đến tận phút cuốt… Ba vẫn không thể cứu Tịch Khuê được… Ba xin lỗi, ba rất xin lỗi con… Nếu có kiếp sau… Tịch Khuê vẫn muốn làm con gái của ba chứ?”
D/D/L/Q/D Nước mắt không thể khống chế được từng giọt từng giọt trượt ra khỏi vành mắt tui.
Không phải linh hồn đang buồn, mà là cơ thể, cơ thể tui đau như bị xé rách, lúc này, thân thể không chịu sự khống chế của tui, cứ ra sức rơi nước mắt.
Kiều Yến ở bên yên lặng giúp tui lau nước mắt, ôm tui vào lòng.
“…Đó là ba ba của Hách Hách à?”
Đó là… ba ba của Hách Hách?
Tịch Khuê, là Hách Hách?
“Kế hoạch Tịch… Kế hoạch X. Bệnh độc Tịch, bệnh độc X… Bệnh độc Khuê, bệnh độc G. Thì ra là đặt tên như vậy. Hách Hách, thì ra tên chị là Tịch Khuê, Tịch Khuê…”
Không, tui bỗng nhiên chống cự, tui là Hách Hách, tui là Hách Hách, tui không phải Tịch Khuê gì hết!
Kiều Yến im lặng nhìn tui một lúc, đặt một nụ hôn dịu dàng lên khóe mắt phiếm lệ của tui: “… Chị mãi mãi là Hách Hách của em.”
Trì hoãn một lúc lâu, tui mới lần nữa nắm lại quyền không chế cơ thể, loại cảm giác không thể khống chế được này không hề khiến người ta cảm thấy vui vẻ, chỉ việc mất đi quyền khống chế tuyến lệ cũng khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Ma xui quỷ khiến, tui đẩy Kiều Yến ra, đến bên giường cầm lấy con gấu bông cũ nát kia.
Từ chỗ có những dấu vết rõ ràng nhất xé gấu nhỏ thành hai nữa, một khe hở tách ra như bị người nào đó lần nữa xé toang, nhưng đường may lại có hai đường, một đường vụng về nhưng cẩn thận, một đường vội vàng mà lẫn lộn.
“Hách Hách…?”
Kiều Yến nhìn kĩ, thấy tui lần nữa từ đường kim xé gấu nhỏ ra.
Bên trong xem ra bất quá chỉ là một đống bông bình thường, nhưng tui lại lấy từ trong đó ra một cái USB màu đen nhỏ.
“Đây là…” Kiều Yến nghiêm túc đến gần.
Bên cạnh USB còn có một tờ giấy cuộn lại, tui mở tờ giấy ra, bên trên có một hàng chữ viết ngoáy: “Mặc kệ anh là ai, anh có thể lấy đi tất cả tư liệu, nhưng đổi lại tôi mong anh có thể chăm sóc con gái tôi. Mật mã USB là nhũ danh của con gái tôi, chỉ khi nó tỉnh lại mới có thể chính miệng nói cho anh biết. Đây là lời thỉnh cầu sau cùng của tôi, cha của kế hoạch X.”
Mật mã là nhũ danh của tui?
Bản cương thi có biết cái nhũ danh nào đâu? Ai đó cho tui biết nhũ danh của bản cương thi là gì thế?
Cương Cương? Thi Thi? Tiểu Cương Cương? Tiểu Thi Thi?
Bình luận facebook