Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
“Hắn muốn để quan binh lấy cớ diệt phỉ mà giết quận chúa!” Trân Châu kinh ngạc.
Thẩm Hi Hòa nhìn sang những dải khói đang lan tỏa khắp nơi, khóe môi khẽ cong lên: “Có gì không thể đầu nào? Đã lập công diệt phỉ, lại giết người diệt khẩu luôn thể.”
Hoàng tử nào cũng mưu mô xảo quyệt thế sao?
Trân Châu cũng thông minh, nhưng nào từng tiếp xúc với âm mưu dạng này, nàng ta không khỏi hoảng sợ, lắp bắp hỏi lại: “Nếu quận chúa… Bọn họ biết ăn nói với vương gia thể nào, rồi còn thể tử nữa.”
“Ăn nói thế nào?” Thẩm Hi Hòa lắc đầu cười khẽ, “Nói Chiêu Ninh quận chúa không chịu đi theo thân vệ hộ tống mà chạy vào trong núi…”
Nói đoạn, Thẩm Hi Hòa ngẩng đầu nhìn ra ngoài: “Em có biết thân phận của Tề đại phu không?”
“Tề đại phu không phải đại phu dân gian bình thường ư?” Thật ra Trân Châu cũng có phần ngờ vực, nhìn qua là thấy Tạ Uẩn Hoài có khí chất của quý tử danh gia, nàng ta cứ tưởng Tạ Uẩn Hoài Vì gia cảnh sa sút nên mới lang bạt nơi nơi, xem ra không phải thể.
“Hắn là Tạ Uẩn Hoài.” Thẩm Hi Hòa khẽ nói, “Nếu ta và hắn cùng chết ở đây, rất có thể sẽ bị bêu danh cùng nhau bỏ trốn, đến lúc ấy, triều đình chẳng cần phải nghĩ cách ăn nói với phụ thân, mà phụ thân còn phải nghĩ cách xoa dịu triều đình.”
Chiêu Ninh quận chúa vào Kinh, dù chưa chính thức tứ hôn nhưng Hữu Ninh đế và Thẩm Nhạc Sơn đã âm thầm nhất trí.
Con dâu tương lai của hoàng gia mà lại không màng đến danh dự hoàng gia, theo người ngoài bỏ trốn, có bị ghép tội khi quân cũng không quá.
Bảo là bỏ trốn cùng một gã nông dân thì hơi gượng ép, nhưng nếu đổi thành Tạ Uẩn Hoài thì lại hợp lý.
“Đây là cái bẫy do Tiêu Trường Khanh đặt ra.” Thẩm Hi Hòa nói.
Tiêu Trường Khanh luôn lên kế hoạch cẩn thận trước khi hành động, không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay ắt phải có sách lược vẹn toàn, thật ra nếu hắn làm Hoàng để chắc chắn sẽ là một vị minh quân.
Có điều số trời đã định, Tiêu Trường Khanh và nàng chỉ có thể là kẻ địch.
Nàng không hận Tiêu Trường Khanh, nhưng ngày ấy nàng đã nói, Cố gia và hoàng gia đã đến nông nỗi không đội trời chung.
Nếu Cố gia thắng, chắc chắn Hữu Ninh đế sẽ biến thành ông vua bù nhìn, các vị hoàng tử cũng sẽ lần lượt biến mất không rõ tung tích, nhất là khi Cố Thanh Chi bỗng dưng có thai, nếu nàng sinh được con trai, có khi Tiêu Trường Khanh khó lòng giữ được tính mạng.
Không có đúng sai, chỉ là thời thế ép buộc.
Hữu Ninh để muốn giữ lấy hoàng quyền, Cổ gia muốn giữ lấy quyền lực của sĩ tộc, hai bên phải có kẻ thắng người thua.
Tuy không hạn nhưng cũng không có nghĩa là nàng có thể thản nhiên đón nhận hắn một lần nữa, rốt cuộc giữa bọn họ có quá nhiều sinh mệnh chắn ngang.
“Sao Tín vương điện hạ lại kiêng kỵ quận chúa đến thế? Sẵn sàng bỏ bao công sức để dồn quận chúa vào chỗ chết?” Trân Châu thấy như vậy là hơi quá.
Cho dù sau này Thẩm Hi Hòa sẽ thành kẻ địch của bọn họ, cho dù giận dữ vì Thẩm Hi Hòa nẫng tay trên vật chứng mà Liệt vương điện hạ vất vả tìm được, muốn cảnh cáo Thẩm Hi Hòa đi nữa thì cũng không đáng phải dùng nhiều mối quan hệ như vậy, nếu có gì sơ suất thì sẽ để lộ thực lực của bản thân.
“Chỉ có mình ta tất nhiên không đáng.” Thẩm Hi Hòa buông quạt xuống, “Hắn muốn xem thử người sau lưng ta là ai.”
Bọn họ cho rằng Thẩm Hi Hòa lấy cắp vật chứng vụ án Yên Chi là vì người khác, muốn ép người đó ra mặt, nếu mọi việc thuận lợi biết đâu còn có thể giành lại vật chứng cũng không chừng.
Trân Châu toan nói gì đó, bỗng nghe ngoài kia có tiếng người ngã quỵ hàng loạt, nàng ta dè dặt vén một góc rèm xe.
Đám thổ phỉ ai nấy mặt mũi trắng bệch, kẻ ôm ngực, người cắn răng chịu đựng, sức tấn công kém hẳn đi. Trong khi đó, người đánh xe của
Thẩm Hi Hòa có sức lực hơn người, võ công của Tạ Uẩn Hoài cũng tiến bộ không ít sau nhiều năm lang bạt giang hồ.
Chẳng bao lâu, vòng vây dần suy yếu, có mấy kẻ bắt đầu ôm ngực bỏ chạy.
“Phía trước có một lũ thổ phỉ đang đánh nhau, giết hết không cần luận tội!” Đúng lúc này, đằng xa chợt sáng rực ánh đuốc, một tiếng thét chói tai vang lên quan binh thình lình ập đến Mọi chuyện diễn ra đúng hệt như suy đoán của Thẩm Hi Hòa, đám quan binh cưỡi ngựa xông lên, mặt kẻ nào kẻ nấy hung hãn không kém gì lũ thổ phỉ, nhưng Thẩm Hi Hòa thấy vậy vẫn điềm tĩnh như thường. Nàng dập tắt lò hương, đang định bắn pháo hiệu thì chợt nghe có tiếng vó ngựa dồn dập vang lên sau lưng.
Thẩm Hi Hòa cho các tấm đồng che lại như cũ, vén rèm xe lên thì thấy một bóng dáng màu bạc vọt qua trước mặt, một mùi hương lãng đãng thoáng qua, dịu dàng, nhã nhặn, lại cao quý.
“Là hương kỳ nam…” Thẩm Hi Hòa vội chạy ra trước, xốc màn xe lên, vừa lúc người áo choàng bạc vung kiếm về phía mấy gã quan binh xông đến.
Ánh kiểm lạnh lẽo lướt qua, ba cái đầu bay lên không, màu bắn tung tóe.
Hắn đứng quay lưng về phía Thẩm Hi Hòa, thủ đoạn tàn nhẫn của hắn làm đám quan binh phía sau chùn bước, nhao nhao ghìm cương ngựa, gã đầu lĩnh còn chưa kịp chất vấn thì người áo choàng bạc đã cất giọng trầm thấp hỏi trước: “Tủ Y Sứ đang làm việc, các ngươi là người phương nào?”
Không ngờ hắn lại là cận thần của thiên tử – Tủ Y Sứ!
Tủ Y Sứ xuất hiện, ắt có chuyện động trời. Tủ Y Sứ chỉ nghe lệnh vua, phụng chiều diệt gian thần, giám sát quan lại, có quyền trực tiếp giam quan viên tam phẩm trở xuống vào ngục, trong tay nắm giữ hổ phù, có quyền điều động binh lực, văn võ bả quan chỉ cần nghe tên là biến sắc.
“Xin Tủ Y Sứ tha tội, hạ quan không cố ý cản đường.” Chỉ tích tắc trước thôi, tên quan này còn hung hăng phách lối, cả gan ám sát quận chúa đương triều, giờ đối mặt với Tủ Y Sứ lại ngoan như cún, khép nép xuống ngựa, “Hạ quan được lệnh đến đây diệt phỉ.”
“Diệt phỉ?” Vị Tủ Y Sứ áo bạc ngoái đầu nhìn xe ngựa, rồi lại liếc mấy kẻ gục ngã trên mặt đất, “Ở đây có cả thổ phỉ cơ à, đến nỗi quan phủ phải ra tay?”
Tên quan cầm đầu sượng mặt: “Tủ Y Sứ nói phải là do tin tức của họ quan bị nhầm lẫn.”
Vị Tủy Sứ áo bạc quay ngựa đi về phía xe ngựa, Thẩm Hi Hòa nhìn gương mặt đang dần lộ rõ dưới ánh dạ minh châu của hắn, bất giác nhíu mày.
Hắn có tướng mạo tuấn tú, ngũ quan rắn rỏi, hoàn toàn không tương xứng với cặp mắt sáng quắc mà sâu thẳm kia.
“Người trên xe là ai?” Vị Túy Sử áo bạc lớn tiếng hỏi. “Bẩm đại nhân, bọn dân nữ đi ngang qua đây trên đường vào thành thì gặp phải thổ phỉ.” Trân Châu xuống xe, đưa văn điệp mang theo bên mình cho hắn.
Tủ Y Sứ cầm lấy nhìn thoáng qua, Thẩm Hi Hòa ngồi trên xe cũng có thể thấy rõ khóe môi hắn thoáng cong lên trong nháy mắt.
“Lên đường đi, muộn nữa sẽ không vào thành được đâu.” Vị Tủ Y Sứ trả văn điệp cho Trân Châu, sau đó giục ngựa tránh qua một bên.
Bốn người đi cùng hắn cũng giục ngựa lánh vào vệ đường, thấy vậy, đám quan binh cũng vội vàng bắt chước nhường đường.
Người đánh xe và Tạ Uẩn Hoài lên xe, xe ngựa chậm rãi tiến lên, Thẩm Hi Hòa vén rèm xe, mắt chạm mắt với cặp mắt sâu thẳm như biển cả kia trong thoáng chốc.
“Quận chúa, Thủy Xứ xuất hiện, vậy có cần truyền tin cho Mạc Viễn hỏi xem có chuyện gì hay không?” Tuy lớn lên ở Tây Bắc, Trân Châu cũng biết Tủ Y Sứ không dễ gì lộ diện.
“Không cần.” Cặp mắt xa lạ kia vẫn lởn vởn trong tâm trí Thẩm Hi Hòa. “Có lẽ…chỉ là đi ngang qua thôi.”
“Tủ Y Sứ không bao giờ quan tâm đến những chuyện vụn vặt.” Tạ Uẩn Hoài ngồi bên ngoài chợt lên tiếng. Tình huống như hôm nay là chưa tưng có, Tủ Y Sứ không bao giờ dừng chan giữa đường vì một người không liên quan.
Thẩm Hi Hòa nhìn sang những dải khói đang lan tỏa khắp nơi, khóe môi khẽ cong lên: “Có gì không thể đầu nào? Đã lập công diệt phỉ, lại giết người diệt khẩu luôn thể.”
Hoàng tử nào cũng mưu mô xảo quyệt thế sao?
Trân Châu cũng thông minh, nhưng nào từng tiếp xúc với âm mưu dạng này, nàng ta không khỏi hoảng sợ, lắp bắp hỏi lại: “Nếu quận chúa… Bọn họ biết ăn nói với vương gia thể nào, rồi còn thể tử nữa.”
“Ăn nói thế nào?” Thẩm Hi Hòa lắc đầu cười khẽ, “Nói Chiêu Ninh quận chúa không chịu đi theo thân vệ hộ tống mà chạy vào trong núi…”
Nói đoạn, Thẩm Hi Hòa ngẩng đầu nhìn ra ngoài: “Em có biết thân phận của Tề đại phu không?”
“Tề đại phu không phải đại phu dân gian bình thường ư?” Thật ra Trân Châu cũng có phần ngờ vực, nhìn qua là thấy Tạ Uẩn Hoài có khí chất của quý tử danh gia, nàng ta cứ tưởng Tạ Uẩn Hoài Vì gia cảnh sa sút nên mới lang bạt nơi nơi, xem ra không phải thể.
“Hắn là Tạ Uẩn Hoài.” Thẩm Hi Hòa khẽ nói, “Nếu ta và hắn cùng chết ở đây, rất có thể sẽ bị bêu danh cùng nhau bỏ trốn, đến lúc ấy, triều đình chẳng cần phải nghĩ cách ăn nói với phụ thân, mà phụ thân còn phải nghĩ cách xoa dịu triều đình.”
Chiêu Ninh quận chúa vào Kinh, dù chưa chính thức tứ hôn nhưng Hữu Ninh đế và Thẩm Nhạc Sơn đã âm thầm nhất trí.
Con dâu tương lai của hoàng gia mà lại không màng đến danh dự hoàng gia, theo người ngoài bỏ trốn, có bị ghép tội khi quân cũng không quá.
Bảo là bỏ trốn cùng một gã nông dân thì hơi gượng ép, nhưng nếu đổi thành Tạ Uẩn Hoài thì lại hợp lý.
“Đây là cái bẫy do Tiêu Trường Khanh đặt ra.” Thẩm Hi Hòa nói.
Tiêu Trường Khanh luôn lên kế hoạch cẩn thận trước khi hành động, không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay ắt phải có sách lược vẹn toàn, thật ra nếu hắn làm Hoàng để chắc chắn sẽ là một vị minh quân.
Có điều số trời đã định, Tiêu Trường Khanh và nàng chỉ có thể là kẻ địch.
Nàng không hận Tiêu Trường Khanh, nhưng ngày ấy nàng đã nói, Cố gia và hoàng gia đã đến nông nỗi không đội trời chung.
Nếu Cố gia thắng, chắc chắn Hữu Ninh đế sẽ biến thành ông vua bù nhìn, các vị hoàng tử cũng sẽ lần lượt biến mất không rõ tung tích, nhất là khi Cố Thanh Chi bỗng dưng có thai, nếu nàng sinh được con trai, có khi Tiêu Trường Khanh khó lòng giữ được tính mạng.
Không có đúng sai, chỉ là thời thế ép buộc.
Hữu Ninh để muốn giữ lấy hoàng quyền, Cổ gia muốn giữ lấy quyền lực của sĩ tộc, hai bên phải có kẻ thắng người thua.
Tuy không hạn nhưng cũng không có nghĩa là nàng có thể thản nhiên đón nhận hắn một lần nữa, rốt cuộc giữa bọn họ có quá nhiều sinh mệnh chắn ngang.
“Sao Tín vương điện hạ lại kiêng kỵ quận chúa đến thế? Sẵn sàng bỏ bao công sức để dồn quận chúa vào chỗ chết?” Trân Châu thấy như vậy là hơi quá.
Cho dù sau này Thẩm Hi Hòa sẽ thành kẻ địch của bọn họ, cho dù giận dữ vì Thẩm Hi Hòa nẫng tay trên vật chứng mà Liệt vương điện hạ vất vả tìm được, muốn cảnh cáo Thẩm Hi Hòa đi nữa thì cũng không đáng phải dùng nhiều mối quan hệ như vậy, nếu có gì sơ suất thì sẽ để lộ thực lực của bản thân.
“Chỉ có mình ta tất nhiên không đáng.” Thẩm Hi Hòa buông quạt xuống, “Hắn muốn xem thử người sau lưng ta là ai.”
Bọn họ cho rằng Thẩm Hi Hòa lấy cắp vật chứng vụ án Yên Chi là vì người khác, muốn ép người đó ra mặt, nếu mọi việc thuận lợi biết đâu còn có thể giành lại vật chứng cũng không chừng.
Trân Châu toan nói gì đó, bỗng nghe ngoài kia có tiếng người ngã quỵ hàng loạt, nàng ta dè dặt vén một góc rèm xe.
Đám thổ phỉ ai nấy mặt mũi trắng bệch, kẻ ôm ngực, người cắn răng chịu đựng, sức tấn công kém hẳn đi. Trong khi đó, người đánh xe của
Thẩm Hi Hòa có sức lực hơn người, võ công của Tạ Uẩn Hoài cũng tiến bộ không ít sau nhiều năm lang bạt giang hồ.
Chẳng bao lâu, vòng vây dần suy yếu, có mấy kẻ bắt đầu ôm ngực bỏ chạy.
“Phía trước có một lũ thổ phỉ đang đánh nhau, giết hết không cần luận tội!” Đúng lúc này, đằng xa chợt sáng rực ánh đuốc, một tiếng thét chói tai vang lên quan binh thình lình ập đến Mọi chuyện diễn ra đúng hệt như suy đoán của Thẩm Hi Hòa, đám quan binh cưỡi ngựa xông lên, mặt kẻ nào kẻ nấy hung hãn không kém gì lũ thổ phỉ, nhưng Thẩm Hi Hòa thấy vậy vẫn điềm tĩnh như thường. Nàng dập tắt lò hương, đang định bắn pháo hiệu thì chợt nghe có tiếng vó ngựa dồn dập vang lên sau lưng.
Thẩm Hi Hòa cho các tấm đồng che lại như cũ, vén rèm xe lên thì thấy một bóng dáng màu bạc vọt qua trước mặt, một mùi hương lãng đãng thoáng qua, dịu dàng, nhã nhặn, lại cao quý.
“Là hương kỳ nam…” Thẩm Hi Hòa vội chạy ra trước, xốc màn xe lên, vừa lúc người áo choàng bạc vung kiếm về phía mấy gã quan binh xông đến.
Ánh kiểm lạnh lẽo lướt qua, ba cái đầu bay lên không, màu bắn tung tóe.
Hắn đứng quay lưng về phía Thẩm Hi Hòa, thủ đoạn tàn nhẫn của hắn làm đám quan binh phía sau chùn bước, nhao nhao ghìm cương ngựa, gã đầu lĩnh còn chưa kịp chất vấn thì người áo choàng bạc đã cất giọng trầm thấp hỏi trước: “Tủ Y Sứ đang làm việc, các ngươi là người phương nào?”
Không ngờ hắn lại là cận thần của thiên tử – Tủ Y Sứ!
Tủ Y Sứ xuất hiện, ắt có chuyện động trời. Tủ Y Sứ chỉ nghe lệnh vua, phụng chiều diệt gian thần, giám sát quan lại, có quyền trực tiếp giam quan viên tam phẩm trở xuống vào ngục, trong tay nắm giữ hổ phù, có quyền điều động binh lực, văn võ bả quan chỉ cần nghe tên là biến sắc.
“Xin Tủ Y Sứ tha tội, hạ quan không cố ý cản đường.” Chỉ tích tắc trước thôi, tên quan này còn hung hăng phách lối, cả gan ám sát quận chúa đương triều, giờ đối mặt với Tủ Y Sứ lại ngoan như cún, khép nép xuống ngựa, “Hạ quan được lệnh đến đây diệt phỉ.”
“Diệt phỉ?” Vị Tủ Y Sứ áo bạc ngoái đầu nhìn xe ngựa, rồi lại liếc mấy kẻ gục ngã trên mặt đất, “Ở đây có cả thổ phỉ cơ à, đến nỗi quan phủ phải ra tay?”
Tên quan cầm đầu sượng mặt: “Tủ Y Sứ nói phải là do tin tức của họ quan bị nhầm lẫn.”
Vị Tủy Sứ áo bạc quay ngựa đi về phía xe ngựa, Thẩm Hi Hòa nhìn gương mặt đang dần lộ rõ dưới ánh dạ minh châu của hắn, bất giác nhíu mày.
Hắn có tướng mạo tuấn tú, ngũ quan rắn rỏi, hoàn toàn không tương xứng với cặp mắt sáng quắc mà sâu thẳm kia.
“Người trên xe là ai?” Vị Túy Sử áo bạc lớn tiếng hỏi. “Bẩm đại nhân, bọn dân nữ đi ngang qua đây trên đường vào thành thì gặp phải thổ phỉ.” Trân Châu xuống xe, đưa văn điệp mang theo bên mình cho hắn.
Tủ Y Sứ cầm lấy nhìn thoáng qua, Thẩm Hi Hòa ngồi trên xe cũng có thể thấy rõ khóe môi hắn thoáng cong lên trong nháy mắt.
“Lên đường đi, muộn nữa sẽ không vào thành được đâu.” Vị Tủ Y Sứ trả văn điệp cho Trân Châu, sau đó giục ngựa tránh qua một bên.
Bốn người đi cùng hắn cũng giục ngựa lánh vào vệ đường, thấy vậy, đám quan binh cũng vội vàng bắt chước nhường đường.
Người đánh xe và Tạ Uẩn Hoài lên xe, xe ngựa chậm rãi tiến lên, Thẩm Hi Hòa vén rèm xe, mắt chạm mắt với cặp mắt sâu thẳm như biển cả kia trong thoáng chốc.
“Quận chúa, Thủy Xứ xuất hiện, vậy có cần truyền tin cho Mạc Viễn hỏi xem có chuyện gì hay không?” Tuy lớn lên ở Tây Bắc, Trân Châu cũng biết Tủ Y Sứ không dễ gì lộ diện.
“Không cần.” Cặp mắt xa lạ kia vẫn lởn vởn trong tâm trí Thẩm Hi Hòa. “Có lẽ…chỉ là đi ngang qua thôi.”
“Tủ Y Sứ không bao giờ quan tâm đến những chuyện vụn vặt.” Tạ Uẩn Hoài ngồi bên ngoài chợt lên tiếng. Tình huống như hôm nay là chưa tưng có, Tủ Y Sứ không bao giờ dừng chan giữa đường vì một người không liên quan.
Bình luận facebook