Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Mật rắn còn phải được ngâm thuốc theo một trình tự phức tạp mất mấy năm…
Nhìn qua cứ ngỡ chỉ có chín loại nguyên liệu, nhưng để bào chế chín loại nguyên liệu này cần có rất nhiều dược liệu khác. “Xương kim điêu là đồ gia truyền của lão, các nguyên liệu còn lại lão mất năm mươi năm mới tìm đủ, trải qua mười lần thất bại mới bào chế thành công.”
Bạch Đầu Ông tự hào khoe một hồi, sau đó mới thận trọng nói tiếp, “Không còn nguyên liệu để bào chế một lần nữa, lão bèn lấy một chút cho người hầu và động vật dùng thử, nhận thấy quả thật có hiệu quả thoát thai hoán cốt ở người, nhưng có tác dụng phụ gì không thì lão không còn thời gian và nguyê8n liệu để thử nghiệm nữa.”
Ý lão là muốn biết có tác dụng phụ hay không thì ăn vào mới biết được.
Cho dù có tác dụng phụ hay không, Thẩm Hi Hòa cũng không muốn từ bỏ, nàng nhìn Hoa Phú Hải: “Hoa đào y, thứ này đúng là do huynh hái được, nhưng nó tự rơi vào tay ta chứ không phải ta ngang nhiên cướp giật. Tuy rằng hơi gượng ép, song việc này liên quan đến tính mạng, ta không muốn nhường cho người khác.”
Hoa Phú Hải khẽ gật đầu: “Vốn dĩ Thẩm cô nương cũng có thể chối không thừa nhận nhặt được nó ở bờ sông.”
Nếu nàng khăng khăng bảo rằng nhặt được ở nơi khác, hắn cũng chẳng có chứng cứ gì.
Thẩm Hi Hòa nghĩ thầm, nếu không phải vì huynh quá kỳ lạ, ta cũng sẽ không thừa nhận. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Thẩm Hi Hòa vẫn thản nhiên làm lễ: “Hoa đào y thật hiểu lý lẽ.”
Bạch Đầu Ông nhìn hai người họ, bất chợt mỉm cười: “Người ta tranh nhau sứt đầu mẻ trán vì mấy món đồ của lão, hai người lại bình thản đến vậy, hay là để lão bày ra một ván để hai người lấy bản lĩnh ra tranh tài?”
Thẩm Hi Hòa và Hoa Phú Hải lại nhìn nhau, sau đó cùng bình tĩnh dời mắt, cùng gật đầu với Bạch Đầu Ông.
Bạch Đầu Ông cả đời làm bạn với y thuật, cũng không biết nên ra đề mục gì, lão nhìn hai người một lượt, cuối cùng nhìn sang Thẩm Hi Hòa:
“Thứ này do Hoa đào y lấy được trước, vậy thì thiên vị hẳn một chút.”
Hoa Phú Hải liếc Thẩm Hi Hòa, nếu hắn bảo sở trường của mình là võ nghệ, nàng quận chúa này làm sao chịu nổi?
“Ta bất tài, được cải sành cờ vây.” Hoa Phú Hải đáp.
“Đánh cờ tư, Thẩm cô nương đồng ý không?” Bạch Đầu Ông hỏi Thẩm Hi Hòa. Thẩm Hi Hòa nghĩ Hoa Phú Hải có thể xem như người quân tử.
“Được.”
“Được, vậy thì đánh cờ đi.” Bạch Đầu Ông vỗ tay, “Cũng không cần phải đánh từng nước làm gì, lão ngồi xem chắc ngủ gật mất, nếu đây là sở trường của Hoa đào y thì Thầm cô nương hãy bày một thế cờ để Hoa đào y phá giải, ta cũng tiện thể bàn giao vài việc với Hoa đào y.”
Tuy lão nói muốn thiên vị Hoa Phú Hải nhưng kể ra xử sự khá công bằng.
“Mời Thẩm cô nương ra đề.” Hoa Phú Hải phóng khoáng đồng ý.
“Ngươi dẫn Thẩm cô nương đi ra đề, ta bắt mạch cho Hoa đào y.” Bạch Đầu Ông phân phó bão bộc. Thẩm Hi Hòa được lão bộc dẫn đến một gian phòng khách. Nàng ngồi xuống trước bàn cờ, trầm ngâm thật lâu mãi chưa đặt quân.
Rõ ràng Hoa Phú Hải này không phải Hoa Phú Hải thật, hắn mà muốn nhường Thoát Cốt Đan cho nàng thì đã nói thẳng rồi, vậy nên hắn bảo mình sành cờ hắn không phải nói ngoa, có lẽ trình độ rất cao.
Muốn thắng văn này phải dùng mưu trí.
Quyết định xong, Thẩm Hi Hòa cầm quân cờ lên, một tay quân đen, tay kia quân trắng, bắt đầu bày biện.
Xếp được một nửa, sắc mặt Thẩm Hi Hòa bắt đầu tái nhợt, trán rịn mồ hôi, sức khỏe nàng quá kém, một khi vận dụng trí nhớ và thể lực nhiều thì sẽ mệt đến thở không ra hơi.
“Trân Châu, khụ khụ khụ… Đi lấy túi thơm của ta đến đây.” Thẩm Hi Hòa ra lệnh.
Trân Châu vội rảo bước đến chỗ xe ngựa nhà mình.
Cứ ngắt quãng như thế, Thẩm Hi Hòa mất một canh giờ mới bày biện thế cờ xong xuôi, sau đó mời bọn họ tới. “Thế nghìn tầng…” Hoa Phú Hải nhìn thoáng qua, còn chưa dứt lời đã sửa lại, “Không, đây không phải thể nghìn tầng…” Mặt Thẩm Hi Hòa lạnh tanh: “Mời Hoa đào y.”
“Thế cờ này của Thẩm cô nương thật tuyệt diệu, nó có tên không?” Hoa Phú Hải hết sức hứng thú với thế cờ này.
“Nguyệt Cung Cục.”
“Thời hạn là hai khắc.” Bạch Đầu Ông đặt ra quy tắc có lợi cho Thẩm Hi Hòa, nói rồi mời Thẩm Hi Hòa sang một bên.
Thẩm Hi Hòa mệt đến hụt hơi, tinh thần rất kém, Bạch Đầu Ông châm cứu cho nàng, Trân Châu đứng bên nghiêm túc ghi chép.
Trong phòng chỉ có tiếng quân cờ đặt xuống bàn cờ vang lên khe khẽ, Thẩm Hi Hòa dường như rất mệt mỏi, cứ thể ngủ thiếp đi trong lúc châm cứu.
Mãi đến khi quân cờ cuối cùng được đặt xuống, Hoa Phú Hải mới nói:
“Thế cờ đã được giải.”
Trân Châu huých Thẩm Hi Hòa một cái, nàng mới chầm chậm mở mắt, dáng vẻ hãy còn ngái ngủ.
“Thâm cô nương, lão còn sống được mấy tháng nữa, thấy tỳ nữ của ngươi có chút bản lĩnh, có muốn để nàng ta ở chỗ lão học tập không?”
Thấy Thẩm Hi Hòa đã thức giấc, Bạch Đầu Ông bèn hỏi.
“Vậy thì để nàng ta ở lại đi.” Bạch Đầu Ông gật đầu, “Thầm cô nương đi xem thử ván cờ sao rồi.” Thẩm Hi Hòa không còn mỏi mệt khó thở nữa, nàng đứng dậy, thong thả đi qua đó, thấy thế cờ đã được phá giải bèn khẽ gật đầu: “Hoa đào y kỳ nghệ cao siêu.”
Hoa Phú Hải toan nhặt hết quân trắng bị ăn ra ngoài thì Thẩm Hi Hòa chợt đưa tay ngăn lại: “Khoan đã.”
Bàn tay Hoa Phú Hải khựng lại giữa bàn cờ hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng bằng cặp mắt sâu như biển.
Nếu lúc trước chỉ là trực giác thì giờ phút này, ánh mắt này khiến Thẩm Hi Hòa dám chắc Hoa Phú Hải chính là vị Tủy Sứ đêm qua.
Thẩm Hi Hòa cười khẽ, dùng hai ngón tay thon như khắc bằng ngọc nhón lấy một quân cờ trắng ở rìa bàn cờ, ném vào cốc trà đã uống trước đó, màu trắng dần tan đi, quân trắng biển thành quân đen, sau đó nàng đặt quân cờ về chỗ cũ. Thế cục vốn đang là quan trắng bị ăn hết bỗng biến thành quân đen bị diệt sạch, Thẩm Hi Hòa khiêm tốn nói: “Đa tạ Hoa đào y đã nhường.”
Thấy nàng lật ngược thế cờ trong nháy mắt, cặp mắt sâu thẳm của Hoa Phú Hải chợt lộ nét cười: “Thú vị lắm.”
Hắn cầm lấy quân cờ đen ướt sũng kia lên: “Thầm cô nương biến nó thành màu trắng bằng cách nào?”
Trong gian phòng này có bút mực, hắn đã kiểm tra mọi quân cờ đen mà không phát hiện được vấn đề gì, văn này hắn cầm quân đen.
Không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà Thẩm Hi Hòa có thể biến quân đen trở nên sáng loáng hệt như quần trắng, làm hắn nhất thời chủ quan. “Dùng hương chi.” Thẩm Hi Hòa giải đáp, “Ta có bảo tỳ nữ đi lấy thuốc một chuyến.”
Nàng và Trân Châu vốn ăn ý, Mặc Ngọc từng nói bên ngoài có người canh gác, thể là trước khi vào phòng, nàng không trực tiếp sai bảo Trân Châu mà là ám chỉ, để nàng ta nhân lúc đi lấy túi thơm cho mình thì lấy nguyên liệu điều chế hương chỉ trên xe ngựa đến đây.
Hương chi có màu trắng sữa, bôi lên quân cờ một lần rồi hong khô bằng lò hương là được.
Dứt lời, Thẩm Hi Hòa lấy hương chi và lò hương ra.
Hương chi được đựng trong một hộp sự tinh xảo to bằng bàn tay, còn là hương thì có sẵn trong phòng khách.
Trong thời gian ngắn, người bình thường đều sẽ nghĩ rằng nàng có động tay động chân thì cũng là với quân trắng, chẳng hạn như dùng mực tô quân trắng thành quân đen.
Trắng biến đen rất dễ, đen biến thành trắng lại khó.
“Hai quân đánh nhau, xếp mật thám vào quân địch không có gì là ghê gớm, khiến quân địch tự mình chém đầu tâm phúc mới là thượng sách.” Cặp mắt Thẩm Hi Hòa như có sương mù lạnh lẽo che phủ, sâu xa khó dò.
“Thẩm cô nương, ta đã thụ giáo.” Hoa Phú Hải đứng dậy, khom người vái chào nàng.
Nhìn qua cứ ngỡ chỉ có chín loại nguyên liệu, nhưng để bào chế chín loại nguyên liệu này cần có rất nhiều dược liệu khác. “Xương kim điêu là đồ gia truyền của lão, các nguyên liệu còn lại lão mất năm mươi năm mới tìm đủ, trải qua mười lần thất bại mới bào chế thành công.”
Bạch Đầu Ông tự hào khoe một hồi, sau đó mới thận trọng nói tiếp, “Không còn nguyên liệu để bào chế một lần nữa, lão bèn lấy một chút cho người hầu và động vật dùng thử, nhận thấy quả thật có hiệu quả thoát thai hoán cốt ở người, nhưng có tác dụng phụ gì không thì lão không còn thời gian và nguyê8n liệu để thử nghiệm nữa.”
Ý lão là muốn biết có tác dụng phụ hay không thì ăn vào mới biết được.
Cho dù có tác dụng phụ hay không, Thẩm Hi Hòa cũng không muốn từ bỏ, nàng nhìn Hoa Phú Hải: “Hoa đào y, thứ này đúng là do huynh hái được, nhưng nó tự rơi vào tay ta chứ không phải ta ngang nhiên cướp giật. Tuy rằng hơi gượng ép, song việc này liên quan đến tính mạng, ta không muốn nhường cho người khác.”
Hoa Phú Hải khẽ gật đầu: “Vốn dĩ Thẩm cô nương cũng có thể chối không thừa nhận nhặt được nó ở bờ sông.”
Nếu nàng khăng khăng bảo rằng nhặt được ở nơi khác, hắn cũng chẳng có chứng cứ gì.
Thẩm Hi Hòa nghĩ thầm, nếu không phải vì huynh quá kỳ lạ, ta cũng sẽ không thừa nhận. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Thẩm Hi Hòa vẫn thản nhiên làm lễ: “Hoa đào y thật hiểu lý lẽ.”
Bạch Đầu Ông nhìn hai người họ, bất chợt mỉm cười: “Người ta tranh nhau sứt đầu mẻ trán vì mấy món đồ của lão, hai người lại bình thản đến vậy, hay là để lão bày ra một ván để hai người lấy bản lĩnh ra tranh tài?”
Thẩm Hi Hòa và Hoa Phú Hải lại nhìn nhau, sau đó cùng bình tĩnh dời mắt, cùng gật đầu với Bạch Đầu Ông.
Bạch Đầu Ông cả đời làm bạn với y thuật, cũng không biết nên ra đề mục gì, lão nhìn hai người một lượt, cuối cùng nhìn sang Thẩm Hi Hòa:
“Thứ này do Hoa đào y lấy được trước, vậy thì thiên vị hẳn một chút.”
Hoa Phú Hải liếc Thẩm Hi Hòa, nếu hắn bảo sở trường của mình là võ nghệ, nàng quận chúa này làm sao chịu nổi?
“Ta bất tài, được cải sành cờ vây.” Hoa Phú Hải đáp.
“Đánh cờ tư, Thẩm cô nương đồng ý không?” Bạch Đầu Ông hỏi Thẩm Hi Hòa. Thẩm Hi Hòa nghĩ Hoa Phú Hải có thể xem như người quân tử.
“Được.”
“Được, vậy thì đánh cờ đi.” Bạch Đầu Ông vỗ tay, “Cũng không cần phải đánh từng nước làm gì, lão ngồi xem chắc ngủ gật mất, nếu đây là sở trường của Hoa đào y thì Thầm cô nương hãy bày một thế cờ để Hoa đào y phá giải, ta cũng tiện thể bàn giao vài việc với Hoa đào y.”
Tuy lão nói muốn thiên vị Hoa Phú Hải nhưng kể ra xử sự khá công bằng.
“Mời Thẩm cô nương ra đề.” Hoa Phú Hải phóng khoáng đồng ý.
“Ngươi dẫn Thẩm cô nương đi ra đề, ta bắt mạch cho Hoa đào y.” Bạch Đầu Ông phân phó bão bộc. Thẩm Hi Hòa được lão bộc dẫn đến một gian phòng khách. Nàng ngồi xuống trước bàn cờ, trầm ngâm thật lâu mãi chưa đặt quân.
Rõ ràng Hoa Phú Hải này không phải Hoa Phú Hải thật, hắn mà muốn nhường Thoát Cốt Đan cho nàng thì đã nói thẳng rồi, vậy nên hắn bảo mình sành cờ hắn không phải nói ngoa, có lẽ trình độ rất cao.
Muốn thắng văn này phải dùng mưu trí.
Quyết định xong, Thẩm Hi Hòa cầm quân cờ lên, một tay quân đen, tay kia quân trắng, bắt đầu bày biện.
Xếp được một nửa, sắc mặt Thẩm Hi Hòa bắt đầu tái nhợt, trán rịn mồ hôi, sức khỏe nàng quá kém, một khi vận dụng trí nhớ và thể lực nhiều thì sẽ mệt đến thở không ra hơi.
“Trân Châu, khụ khụ khụ… Đi lấy túi thơm của ta đến đây.” Thẩm Hi Hòa ra lệnh.
Trân Châu vội rảo bước đến chỗ xe ngựa nhà mình.
Cứ ngắt quãng như thế, Thẩm Hi Hòa mất một canh giờ mới bày biện thế cờ xong xuôi, sau đó mời bọn họ tới. “Thế nghìn tầng…” Hoa Phú Hải nhìn thoáng qua, còn chưa dứt lời đã sửa lại, “Không, đây không phải thể nghìn tầng…” Mặt Thẩm Hi Hòa lạnh tanh: “Mời Hoa đào y.”
“Thế cờ này của Thẩm cô nương thật tuyệt diệu, nó có tên không?” Hoa Phú Hải hết sức hứng thú với thế cờ này.
“Nguyệt Cung Cục.”
“Thời hạn là hai khắc.” Bạch Đầu Ông đặt ra quy tắc có lợi cho Thẩm Hi Hòa, nói rồi mời Thẩm Hi Hòa sang một bên.
Thẩm Hi Hòa mệt đến hụt hơi, tinh thần rất kém, Bạch Đầu Ông châm cứu cho nàng, Trân Châu đứng bên nghiêm túc ghi chép.
Trong phòng chỉ có tiếng quân cờ đặt xuống bàn cờ vang lên khe khẽ, Thẩm Hi Hòa dường như rất mệt mỏi, cứ thể ngủ thiếp đi trong lúc châm cứu.
Mãi đến khi quân cờ cuối cùng được đặt xuống, Hoa Phú Hải mới nói:
“Thế cờ đã được giải.”
Trân Châu huých Thẩm Hi Hòa một cái, nàng mới chầm chậm mở mắt, dáng vẻ hãy còn ngái ngủ.
“Thâm cô nương, lão còn sống được mấy tháng nữa, thấy tỳ nữ của ngươi có chút bản lĩnh, có muốn để nàng ta ở chỗ lão học tập không?”
Thấy Thẩm Hi Hòa đã thức giấc, Bạch Đầu Ông bèn hỏi.
“Vậy thì để nàng ta ở lại đi.” Bạch Đầu Ông gật đầu, “Thầm cô nương đi xem thử ván cờ sao rồi.” Thẩm Hi Hòa không còn mỏi mệt khó thở nữa, nàng đứng dậy, thong thả đi qua đó, thấy thế cờ đã được phá giải bèn khẽ gật đầu: “Hoa đào y kỳ nghệ cao siêu.”
Hoa Phú Hải toan nhặt hết quân trắng bị ăn ra ngoài thì Thẩm Hi Hòa chợt đưa tay ngăn lại: “Khoan đã.”
Bàn tay Hoa Phú Hải khựng lại giữa bàn cờ hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng bằng cặp mắt sâu như biển.
Nếu lúc trước chỉ là trực giác thì giờ phút này, ánh mắt này khiến Thẩm Hi Hòa dám chắc Hoa Phú Hải chính là vị Tủy Sứ đêm qua.
Thẩm Hi Hòa cười khẽ, dùng hai ngón tay thon như khắc bằng ngọc nhón lấy một quân cờ trắng ở rìa bàn cờ, ném vào cốc trà đã uống trước đó, màu trắng dần tan đi, quân trắng biển thành quân đen, sau đó nàng đặt quân cờ về chỗ cũ. Thế cục vốn đang là quan trắng bị ăn hết bỗng biến thành quân đen bị diệt sạch, Thẩm Hi Hòa khiêm tốn nói: “Đa tạ Hoa đào y đã nhường.”
Thấy nàng lật ngược thế cờ trong nháy mắt, cặp mắt sâu thẳm của Hoa Phú Hải chợt lộ nét cười: “Thú vị lắm.”
Hắn cầm lấy quân cờ đen ướt sũng kia lên: “Thầm cô nương biến nó thành màu trắng bằng cách nào?”
Trong gian phòng này có bút mực, hắn đã kiểm tra mọi quân cờ đen mà không phát hiện được vấn đề gì, văn này hắn cầm quân đen.
Không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà Thẩm Hi Hòa có thể biến quân đen trở nên sáng loáng hệt như quần trắng, làm hắn nhất thời chủ quan. “Dùng hương chi.” Thẩm Hi Hòa giải đáp, “Ta có bảo tỳ nữ đi lấy thuốc một chuyến.”
Nàng và Trân Châu vốn ăn ý, Mặc Ngọc từng nói bên ngoài có người canh gác, thể là trước khi vào phòng, nàng không trực tiếp sai bảo Trân Châu mà là ám chỉ, để nàng ta nhân lúc đi lấy túi thơm cho mình thì lấy nguyên liệu điều chế hương chỉ trên xe ngựa đến đây.
Hương chi có màu trắng sữa, bôi lên quân cờ một lần rồi hong khô bằng lò hương là được.
Dứt lời, Thẩm Hi Hòa lấy hương chi và lò hương ra.
Hương chi được đựng trong một hộp sự tinh xảo to bằng bàn tay, còn là hương thì có sẵn trong phòng khách.
Trong thời gian ngắn, người bình thường đều sẽ nghĩ rằng nàng có động tay động chân thì cũng là với quân trắng, chẳng hạn như dùng mực tô quân trắng thành quân đen.
Trắng biến đen rất dễ, đen biến thành trắng lại khó.
“Hai quân đánh nhau, xếp mật thám vào quân địch không có gì là ghê gớm, khiến quân địch tự mình chém đầu tâm phúc mới là thượng sách.” Cặp mắt Thẩm Hi Hòa như có sương mù lạnh lẽo che phủ, sâu xa khó dò.
“Thẩm cô nương, ta đã thụ giáo.” Hoa Phú Hải đứng dậy, khom người vái chào nàng.
Bình luận facebook