Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 275
Tiêu Hoa Ung là kiểu người khi cười thì ấm áp như xuân về hoa nở, nhưng khi không cười lại có vẻ uy nghiêm
khiến người khác ph3ải e sợ. Lúc này, dù đang nhìn nàng với vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt hằn vẫn dịu dàng như
thường ngày.
Thẩm Hi Hòa biết 1hắn không nói đùa, nếu nàng khăng khăng từ chối, hắn sẽ làm thật cho mà xem. Càng như vậy,
Thẩm Hi Hòa càng tức giận hơn, nàn9g ghét nhất là bị kẻ khác uy hiếp: “Tiêu Bắc Thần!”
Tiêu Hoa Ung chớp mắt, đặt bát thuốc trong tay xuống, quay sang n3gồi cạnh Thẩm Hi Hòa, đỡ nàng ngồi dậy.
Nàng còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Hoa Ung đã ôm nàng vào lòng từ phía sau, ngăn không 8cho nàng giãy giụa: “U
U, ta đã kiềm chế lắm rồi.”
“Ngươi…” “Ta không muốn mạo phạm nàng, không muốn bị nàng chán ghét.” Hắn ôm ghì lấy nàng, kề môi nói
nhỏ bên tai nàng, “Nên nàng đừng ép ta, UU à.” “Tiêu Bắc Thần, ngươi dám, nếu ngươi dám…”
“Nếu ta dám thì UU sẽ làm sao?” Tiêu Hoa Ung ôm nàng càng chặt hơn, thậm chí còn dùng mặt nhẹ nhàng mơn
trớn cổ nàng, thoạt trông hết sức thân mật, thanh âm khàn đi, đượm vẻ dịu dàng, “U U luôn xem trọng đại cục Cơ
mà, lẽ nào chỉ Vì vậy mà nàng sẵn lòng vứt bỏ ta để chọn người khác? Còn ai hợp ý UU bằng ta nữa chứ?”
“Vừa là đích xuất chính thống, lại chẳng sống được bao lâu, đúng không nào?”
Thẩm Hi Hòa đang vùng vẫy chợt khựng lại, quả thật vì hai nguyên nhân này nên nàng mới chọn Tiêu Hoa Ung,
thậm chí nàng chưa từng nghĩ sẽ giấu hắn, nàng vẫn luôn đường hoàng như thế, nhưng giờ đây thình lình bị Tiêu
Hoa Ung vạch trần, không hiểu sao Thẩm Hi Hòa bỗng thấy mất tự nhiên.
Mùi thuốc hăng hắc xộc tới, bát thuốc được đưa đến bên môi, Tiêu Hoa Ung nhẹ giọng dỗ dành những giọng điệu
rất cứng rắn, không cho phép nàng từ chối: “UU, uống thuốc nào.”
Thẩm Hi Hòa thẩm mệt, nàng không muốn tiếp tục giằng co với hắn để rồi lãng phí bát thuốc này, nàng vùng tay
ra giành lấy bát thuốc, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rồi đấy Tiêu Hoa Ung ra, lạnh lùng nhìn hắn đăm đăm:
“Đích xuất chính thống có thể đổi thành người khác, kẻ đó sống lâu hay không còn tùy vào mưu kế của ta!”
Một khi Tiêu Hoa Ung chết đi, Hữu Ninh để lập Thái tử khác thì cũng vậy cả thôi? Mà cũng chẳng cần Tiêu Hoa
Ung phải chết, chỉ cần hắn bị phế truất là được.
Về phần kẻ đó sống lâu hay không, trong thời khắc sinh tử, oan gia ngõ hẹp gặp nhau, Thẩm Hi Hòa sẽ không
dùng tính mạng của mình thành toàn ước nguyện cho kẻ khác!
Tiêu Hoa Ung sợ làm Thẩm Hi Hòa bị thương nên mới để nàng vùng ra. Thẩm Hi Hòa đặt chiếc bát không lên án
kỷ đầu giường, chống tay xuống giường, sắc mặt tái nhợt. Nàng mặc trung y màu trắng như tuyết, mái tóc mượt
mà buông xõa trên bờ vai, dáng vẻ yếu ớt những ánh mắt lại rất đỗi cương nghị, khiến người khác không dám đối
mặt
“UU đừng giận, là ta không phải, ta quá lo lắng cho nàng nên mới nhất thời thất thố.” Tiêu Hoa Ung nhỏ nhẹ xin
lỗi.
Thẩm Hi Hòa tức giận chỉ tay ra cửa: “Ngươi ra ngoài cho ta!”
“Được, được, được, ta ra ngoài ngay đây.” Tiêu Hoa Ung ngoan ngoãn nghe theo, “Nàng nghỉ ngơi đi, chuyện còn
lại ta sẽ lo liệu ổn thỏa, nàng cũng không cần đi cảm tạ Tiểu Cửu gì hết.”
Dặn dò xong, Tiêu Hoa Ung quay lưng đi, nghe tiếng của phòng đóng lại, Thẩm Hi Hòa mới nằm xuống.
Vừa mới ngả lưng, Bích Ngọc đã chạy vào quỳ xuống: “Nô tỳ vô dụng, không thể ngăn cản điện hạ, xin quận chúa
cử phạt.”
Trân Châu và Mặc Ngọc đang dưỡng thương, Mạc Viễn dẫn theo ám vệ hộ tống Thấm Nhạc Sơn, hiện quận chúa
phủ do nàng ta quản lý. “Đứng dậy đi.” Thẩm Hi Hòa mệt mỏi nhắm mắt lại, “Chuyện này không liên quan gì đến
các em.”
Bích Ngọc nào đủ sức ngăn cản Tiêu Hoa Ung? Đừng nói là mấy người Mạc Viễn không có ở đây, dù có đông đủ đi
nữa cũng chưa chắc cần được hắn.
“Thương thế của Trân Châu, Mặc Ngọc và A Hỉ thế nào?” Thẩm Hi Hòa hỏi.
“Quận chúa yên tâm, bọn họ bị thương không nặng. Mặc Ngọc chỉ cần nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng là được,
Trân Châu tỷ tỷ bị phỏng nhẹ, dăm ba ngày là không sao. Chỉ có A Hỉ bị thương hơi nặng, chắc phải dưỡng thương
chừng một hai tháng.” Bích Ngọc bẩm báo tỉ mỉ dựa theo kết quả chẩn bệnh của Tạ Uẩn Hoài.
“Đám côn đồ trong Cô Độc Viên do ai phải tới?” Thẩm Hi Hòa yên tâm, lại hỏi tiếp.
“Bẩm quận chúa, là lão phu nhân của phủ Hình bộ Thượng thư” Bích Ngọc đáp, trời đã sập tối, nguồn cơn sự việc
đã được điều tra rõ ràng.
“Thật là to gan.” Thẩm Hi Hòa phải bội phục vị lão thái thái này, đúng là coi trời bằng vung.
Dám hỏa thiêu Cô Độc Viên – nơi chăm sóc trẻ em mồ côi trong Kinh do quan phủ bảo trợ, lại còn thuê sát thủ giết
người.
“Bọn họ không biết quận chúa cũng có mặt.” Bích Ngọc nghĩ nếu biết Thẩm Hi Hòa đang ở Cô Độc Viên thì lão thái
thái kia đã không dám ngang ngược như thế.
Dương lão thái thái làm vậy không phải là nhất thời xúc động, bà ta đã dặn người Dương phủ hỗ trợ sơ tán bọn trẻ
trong Cô Độc Viên, vốn dĩ chỉ cần lấy mạng một mình Tề Bồi. Tề Bồi chỉ là một đứa ăn mày từ phương xa tới,
không ai quen biết, dù có chết trong đó cũng không ai truy cứu.
Bà ta chỉ cần bỏ tiền xây lại Cô Độc Viên là được, ngặt nỗi đụng độ Thẩm Hi Hòa và bọn Mặc Ngọc, cung tiền thu
được bố trí sẵn lại thất bại, bằng không, người thiệt mạng chỉ có một đứa ăn mày què chân, không có ai báo án,
đương nhiên sẽ không bị truy cứu.
Chuyện này đến đó xem như xong, muốn che giấu chẳng khó gì, nào ngờ Thẩm Hi Hòa lại tự mình đến Cô Độc
Viên. “Tề Bồi đâu?” Thẩm Hi Hòa hỏi. “Tề tiểu lang quân là nhân chứng, bệ hạ đã phải người đưa đi rồi ạ.” Người
trong cung tìm đến, bọn họ đành phải giao Tề Bồi ra.
Chuyện đã ầm ĩ thế này, về cơ bản Tề Bồi đã được an toàn, Thẩm Hi Hòa thấy hơi buồn ngủ: “Ta nghỉ ngơi một lát,
em chuẩn bị lễ vật, để A Khánh bá tự mình đưa đến Liệt vương phủ.”
Tiêu Hoa Ung bảo nàng không cần cảm tạ ơn cứu mạng của Tiêu Trường Doanh, nhưng nàng hoàn toàn không bận
tâm đến lời hắn nói, chuyện của nàng cần gì phải để Tiêu Hoa Ung ra mặt?
Tiêu Hoa Ung ra khỏi quận chúa phủ, có Thiên Viên theo cùng, lần này hắn đã thỉnh chỉ đến thăm Thẩm Hi Hòa
đường đường chính chính chứ không âm thầm lẻn vào phủ.
“Điện hạ, ngài việc gì phải thế?” Thiên Viên không hiểu vì sao Tiêu Hoa Ung phải ngăn cản nha hoàn của quận
chúa ở ngoài, làm vậy chẳng phải càng khiến quận chúa bực mình hay sao?
Tiêu Hoa Ung lên xe ngựa, cúi đầu nhìn quân cờ đen trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve nó: “Nhất thời sốt ruột.”
Khoảnh khắc ấy, hắn không tài nào kiềm chế được cơn phẫn nộ trong lòng, biết nàng gặp nạn, lòng hắn nóng như
lửa đốt, muốn nàng biết hắn rất lo cho nàng, nhưng cũng biết nàng không cần mình quan tâm và cũng không bận
tâm đến nỗi lo lắng của mình. Tâm trạng bồn chồn và bất lực ấy, có nói Thiên Viên cũng không hiểu.
Thấy nàng quyết không chịu tỏ ra yếu đuối trước mặt mình, quyết không chịu thua mình dù chỉ một lần, hắn vừa
tức giận, vừa sốt ruột, suýt nữa không khống chế được bản thân mà bắt nàng uống thuốc, nhờ có lý trí còn sót lại
nên mới không phạm sai lầm.
Nàng cứng còi như thế đẩy, thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, khiến hắn không nỡ mà cũng chẳng dám ra tay.
“Chúng ta hồi cung chứ ạ?” Thiên Viên khẽ hỏi. Mỗi lần gặp quận chúa, điện hạ lại tỏ ra hèn mọn đến tột bậc.
“Đến Liệt vương phủ.” Tiêu Hoa Ung sa sấm mặt.
Hắn không cho phép Thầm Hi Hòa mang ơn cứu mạng của người khác.
khiến người khác ph3ải e sợ. Lúc này, dù đang nhìn nàng với vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt hằn vẫn dịu dàng như
thường ngày.
Thẩm Hi Hòa biết 1hắn không nói đùa, nếu nàng khăng khăng từ chối, hắn sẽ làm thật cho mà xem. Càng như vậy,
Thẩm Hi Hòa càng tức giận hơn, nàn9g ghét nhất là bị kẻ khác uy hiếp: “Tiêu Bắc Thần!”
Tiêu Hoa Ung chớp mắt, đặt bát thuốc trong tay xuống, quay sang n3gồi cạnh Thẩm Hi Hòa, đỡ nàng ngồi dậy.
Nàng còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Hoa Ung đã ôm nàng vào lòng từ phía sau, ngăn không 8cho nàng giãy giụa: “U
U, ta đã kiềm chế lắm rồi.”
“Ngươi…” “Ta không muốn mạo phạm nàng, không muốn bị nàng chán ghét.” Hắn ôm ghì lấy nàng, kề môi nói
nhỏ bên tai nàng, “Nên nàng đừng ép ta, UU à.” “Tiêu Bắc Thần, ngươi dám, nếu ngươi dám…”
“Nếu ta dám thì UU sẽ làm sao?” Tiêu Hoa Ung ôm nàng càng chặt hơn, thậm chí còn dùng mặt nhẹ nhàng mơn
trớn cổ nàng, thoạt trông hết sức thân mật, thanh âm khàn đi, đượm vẻ dịu dàng, “U U luôn xem trọng đại cục Cơ
mà, lẽ nào chỉ Vì vậy mà nàng sẵn lòng vứt bỏ ta để chọn người khác? Còn ai hợp ý UU bằng ta nữa chứ?”
“Vừa là đích xuất chính thống, lại chẳng sống được bao lâu, đúng không nào?”
Thẩm Hi Hòa đang vùng vẫy chợt khựng lại, quả thật vì hai nguyên nhân này nên nàng mới chọn Tiêu Hoa Ung,
thậm chí nàng chưa từng nghĩ sẽ giấu hắn, nàng vẫn luôn đường hoàng như thế, nhưng giờ đây thình lình bị Tiêu
Hoa Ung vạch trần, không hiểu sao Thẩm Hi Hòa bỗng thấy mất tự nhiên.
Mùi thuốc hăng hắc xộc tới, bát thuốc được đưa đến bên môi, Tiêu Hoa Ung nhẹ giọng dỗ dành những giọng điệu
rất cứng rắn, không cho phép nàng từ chối: “UU, uống thuốc nào.”
Thẩm Hi Hòa thẩm mệt, nàng không muốn tiếp tục giằng co với hắn để rồi lãng phí bát thuốc này, nàng vùng tay
ra giành lấy bát thuốc, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rồi đấy Tiêu Hoa Ung ra, lạnh lùng nhìn hắn đăm đăm:
“Đích xuất chính thống có thể đổi thành người khác, kẻ đó sống lâu hay không còn tùy vào mưu kế của ta!”
Một khi Tiêu Hoa Ung chết đi, Hữu Ninh để lập Thái tử khác thì cũng vậy cả thôi? Mà cũng chẳng cần Tiêu Hoa
Ung phải chết, chỉ cần hắn bị phế truất là được.
Về phần kẻ đó sống lâu hay không, trong thời khắc sinh tử, oan gia ngõ hẹp gặp nhau, Thẩm Hi Hòa sẽ không
dùng tính mạng của mình thành toàn ước nguyện cho kẻ khác!
Tiêu Hoa Ung sợ làm Thẩm Hi Hòa bị thương nên mới để nàng vùng ra. Thẩm Hi Hòa đặt chiếc bát không lên án
kỷ đầu giường, chống tay xuống giường, sắc mặt tái nhợt. Nàng mặc trung y màu trắng như tuyết, mái tóc mượt
mà buông xõa trên bờ vai, dáng vẻ yếu ớt những ánh mắt lại rất đỗi cương nghị, khiến người khác không dám đối
mặt
“UU đừng giận, là ta không phải, ta quá lo lắng cho nàng nên mới nhất thời thất thố.” Tiêu Hoa Ung nhỏ nhẹ xin
lỗi.
Thẩm Hi Hòa tức giận chỉ tay ra cửa: “Ngươi ra ngoài cho ta!”
“Được, được, được, ta ra ngoài ngay đây.” Tiêu Hoa Ung ngoan ngoãn nghe theo, “Nàng nghỉ ngơi đi, chuyện còn
lại ta sẽ lo liệu ổn thỏa, nàng cũng không cần đi cảm tạ Tiểu Cửu gì hết.”
Dặn dò xong, Tiêu Hoa Ung quay lưng đi, nghe tiếng của phòng đóng lại, Thẩm Hi Hòa mới nằm xuống.
Vừa mới ngả lưng, Bích Ngọc đã chạy vào quỳ xuống: “Nô tỳ vô dụng, không thể ngăn cản điện hạ, xin quận chúa
cử phạt.”
Trân Châu và Mặc Ngọc đang dưỡng thương, Mạc Viễn dẫn theo ám vệ hộ tống Thấm Nhạc Sơn, hiện quận chúa
phủ do nàng ta quản lý. “Đứng dậy đi.” Thẩm Hi Hòa mệt mỏi nhắm mắt lại, “Chuyện này không liên quan gì đến
các em.”
Bích Ngọc nào đủ sức ngăn cản Tiêu Hoa Ung? Đừng nói là mấy người Mạc Viễn không có ở đây, dù có đông đủ đi
nữa cũng chưa chắc cần được hắn.
“Thương thế của Trân Châu, Mặc Ngọc và A Hỉ thế nào?” Thẩm Hi Hòa hỏi.
“Quận chúa yên tâm, bọn họ bị thương không nặng. Mặc Ngọc chỉ cần nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng là được,
Trân Châu tỷ tỷ bị phỏng nhẹ, dăm ba ngày là không sao. Chỉ có A Hỉ bị thương hơi nặng, chắc phải dưỡng thương
chừng một hai tháng.” Bích Ngọc bẩm báo tỉ mỉ dựa theo kết quả chẩn bệnh của Tạ Uẩn Hoài.
“Đám côn đồ trong Cô Độc Viên do ai phải tới?” Thẩm Hi Hòa yên tâm, lại hỏi tiếp.
“Bẩm quận chúa, là lão phu nhân của phủ Hình bộ Thượng thư” Bích Ngọc đáp, trời đã sập tối, nguồn cơn sự việc
đã được điều tra rõ ràng.
“Thật là to gan.” Thẩm Hi Hòa phải bội phục vị lão thái thái này, đúng là coi trời bằng vung.
Dám hỏa thiêu Cô Độc Viên – nơi chăm sóc trẻ em mồ côi trong Kinh do quan phủ bảo trợ, lại còn thuê sát thủ giết
người.
“Bọn họ không biết quận chúa cũng có mặt.” Bích Ngọc nghĩ nếu biết Thẩm Hi Hòa đang ở Cô Độc Viên thì lão thái
thái kia đã không dám ngang ngược như thế.
Dương lão thái thái làm vậy không phải là nhất thời xúc động, bà ta đã dặn người Dương phủ hỗ trợ sơ tán bọn trẻ
trong Cô Độc Viên, vốn dĩ chỉ cần lấy mạng một mình Tề Bồi. Tề Bồi chỉ là một đứa ăn mày từ phương xa tới,
không ai quen biết, dù có chết trong đó cũng không ai truy cứu.
Bà ta chỉ cần bỏ tiền xây lại Cô Độc Viên là được, ngặt nỗi đụng độ Thẩm Hi Hòa và bọn Mặc Ngọc, cung tiền thu
được bố trí sẵn lại thất bại, bằng không, người thiệt mạng chỉ có một đứa ăn mày què chân, không có ai báo án,
đương nhiên sẽ không bị truy cứu.
Chuyện này đến đó xem như xong, muốn che giấu chẳng khó gì, nào ngờ Thẩm Hi Hòa lại tự mình đến Cô Độc
Viên. “Tề Bồi đâu?” Thẩm Hi Hòa hỏi. “Tề tiểu lang quân là nhân chứng, bệ hạ đã phải người đưa đi rồi ạ.” Người
trong cung tìm đến, bọn họ đành phải giao Tề Bồi ra.
Chuyện đã ầm ĩ thế này, về cơ bản Tề Bồi đã được an toàn, Thẩm Hi Hòa thấy hơi buồn ngủ: “Ta nghỉ ngơi một lát,
em chuẩn bị lễ vật, để A Khánh bá tự mình đưa đến Liệt vương phủ.”
Tiêu Hoa Ung bảo nàng không cần cảm tạ ơn cứu mạng của Tiêu Trường Doanh, nhưng nàng hoàn toàn không bận
tâm đến lời hắn nói, chuyện của nàng cần gì phải để Tiêu Hoa Ung ra mặt?
Tiêu Hoa Ung ra khỏi quận chúa phủ, có Thiên Viên theo cùng, lần này hắn đã thỉnh chỉ đến thăm Thẩm Hi Hòa
đường đường chính chính chứ không âm thầm lẻn vào phủ.
“Điện hạ, ngài việc gì phải thế?” Thiên Viên không hiểu vì sao Tiêu Hoa Ung phải ngăn cản nha hoàn của quận
chúa ở ngoài, làm vậy chẳng phải càng khiến quận chúa bực mình hay sao?
Tiêu Hoa Ung lên xe ngựa, cúi đầu nhìn quân cờ đen trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve nó: “Nhất thời sốt ruột.”
Khoảnh khắc ấy, hắn không tài nào kiềm chế được cơn phẫn nộ trong lòng, biết nàng gặp nạn, lòng hắn nóng như
lửa đốt, muốn nàng biết hắn rất lo cho nàng, nhưng cũng biết nàng không cần mình quan tâm và cũng không bận
tâm đến nỗi lo lắng của mình. Tâm trạng bồn chồn và bất lực ấy, có nói Thiên Viên cũng không hiểu.
Thấy nàng quyết không chịu tỏ ra yếu đuối trước mặt mình, quyết không chịu thua mình dù chỉ một lần, hắn vừa
tức giận, vừa sốt ruột, suýt nữa không khống chế được bản thân mà bắt nàng uống thuốc, nhờ có lý trí còn sót lại
nên mới không phạm sai lầm.
Nàng cứng còi như thế đẩy, thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, khiến hắn không nỡ mà cũng chẳng dám ra tay.
“Chúng ta hồi cung chứ ạ?” Thiên Viên khẽ hỏi. Mỗi lần gặp quận chúa, điện hạ lại tỏ ra hèn mọn đến tột bậc.
“Đến Liệt vương phủ.” Tiêu Hoa Ung sa sấm mặt.
Hắn không cho phép Thầm Hi Hòa mang ơn cứu mạng của người khác.
Bình luận facebook