Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Một canh giờ sau, Mạc Viễn tìm một lượt mà chẳng thấy Thôi Tấn Bách thứ hai đầu cả, thậm chí còn ngờ rằng Thẩm Hi Hòa đã suy nghĩ quá nhiều.
Kẻ nào dám giả mạo mệnh quan triều đình ngay dưới mắt thiên tử chứ, đã vậy còn lại Đại Lý Tự thiếu khanh hàm chính tứ phẩm nữa!
“Quận chúa, thuộc hạ dò la được rằng hôm nay Thối thiếu khanh đi từ nhà đến Đại Lý Tự điểm danh, sau đó cưỡi ngựa đi thẳng đến dịch trạm.” Mạc Viễn dè dặt đáp, “Ước tính dựa trên lộ trình và thời gian thì Thôi thiếu khanh không hề dừng lại dọc đường.”
Cũng có nghĩa là hắn không thể bị đánh tráo giữa đường, vả lại Thôi Tấn Bách còn dẫn theo hai quan viên thuộc Đại Lý Tự.
Trừ phi hắn bị đánh tráo ngay từ trong nhà, chứ nào ai dám trắng trợn như thế?
Thẩm Hi Hòa điềm tĩnh lắng nghe, ngay từ lúc báo Mạc Viễn tìm người, nàng đã lường trước kết quả này.
Gã đàn ông này rõ ràng không phải người liều lĩnh, làm gì cũng phải có kế hoạch vẹn toàn.
“Mặc Ngọc.” Thẩm Hi Hòa gọi, đợi Mặc Ngọc đi vào, nàng bèn hỏi,
“Hắn vẫn đang hỏi chuyện à?”
“Vâng.” Mặc Ngọc đáp, “Tử Ngọc, Hồng Ngọc, Bích Ngọc đều bị gọi tới để hỏi, nô tỳ cũng có đi.” “Hắn hỏi những gì?” Thẩm Hi Hòa nghĩ mình đã đoán được mục đích hắn đóng giả Thôi Tấn Bách.
Hắn đổi cách khác để thăm dò về nàng đây mà, nhưng hắn sẽ phải thất vọng thôi.
Thẩm Hi Hòa không còn là nàng của ngày trước nữa. “Hắn hỏi thường ngày Linh Lung hầu hạ quận chúa thế nào, quận chúa đối xử với Linh Lung ra sao, Linh Lung có biết nhiều về quận chúa hay không…” Mặc Ngọc thuật lại chi tiết, bản thân trả lời thế nào cũng kể ra nốt.
Quả nhiên, thoạt nghe cứ như đang hỏi thăm về Linh Lung, thực chất thì câu nào cũng có dính dáng đến nàng, bọn Bích Ngọc tuy cũng khôn khéo nhưng không phát hiện được.
Linh Lung dù gì cũng là đại nha hoàn thân cận của nàng, quán xuyến mọi chuyện của nàng là bổn phận của nàng ta, vị thiếu khanh này hỏi chuyện bằng giọng điệu nghiêm nghị như thể đang điều tra, thành ra chẳng ai nghĩ nhiều làm gì.
Lấy cớ điều tra vụ Linh Lung, nhân đó mà dò la rõ ràng tính tình Thẩm Hi Hòa thông qua lời kể của bốn nha hoàn.
Cặp mắt lạnh lẽo như sương giá của Thẩm Hi Hòa nhìn ra ngoài phòng, lớp lớp cúc vàng nở rộ, sắc vàng rực rỡ trải dài xung quanh cây thông cao lớn, nàng bắt đầu trầm tư.
Cớ sao người này lại nhọc lòng nghe ngóng về nàng đến vậy?
Nếu là vì Thoát Cốt Đan thì đã không để đến giờ mới ra tay, càng không nên dùng biện pháp kiểu này, cũng sẽ không tặng Tiên Nhân Thao cho nàng.
Nhưng ngoài Thoát Cốt Đan ra thì giữa bọn họ lại chẳng có gì ràng buộc.
Rốt cuộc mục đích của hắn là gì đây?
“Quận chúa, Thối thiếu khanh xin cáo từ.” Đương lúc Thẩm Hi Hòa mãi suy nghĩ về mục đích của người này, Hồng Ngọc bỗng chạy đến bẩm báo.
“Em mời Thôi thiếu khanh đến đây, bảo là lòng ta có đôi điều thắc mắc, mong hắn đến giải đáp cho.”
Thẩm Hi Hòa dặn Hồng Ngọc, sau đó bảo Mặc Ngọc đóng hết cửa sổ rồi thay loại hương trong chiếc lò hương tinh xảo bằng một loại khác, đậy nắp lò hương lại và đặt lên bàn, cuối cùng vén rèm chân vào phòng trong, ngồi ghé xuống mép giường.
Thôi Tấn Bách bước vào phòng, thấy Thẩm Hi Hòa đang giơ tay ôm đầu, tựa vào cột giường, trông rất yếu ớt, hằn bèn gọi: “Quận chúa.”
“Tất cả các ngươi lui ra, ta có chuyện muốn nói với riêng Thối thiếu khanh.” Thẩm Hi Hòa phân phó bọn Mặc Ngọc, sau đó lấy khăn che miệng mũi, họ hung hắng mấy tiếng.
Thôi Tấn Bách thấy mọi người lui xuống, còn đóng cả cửa lại.
Hắn đang ngờ vực, thì Thẩm Hi Hòa chợt khẽ khàng lên tiếng: “Sức khỏe ta không được tốt, không thể ra gió, mong Thối thiếu khanh thứ lỗi cho.”
Quan lại quý tộc khắp Kinh thành đều biết sở dĩ Thẩm Hi Hòa có sức khỏe kém là do Khang vương phủ mà ra.
“Quận chúa có dặn dò gì xin cứ nói thẳng.” Thôi Tấn Bách nói, giọng điệu đúng mực. “Mời Thôi thiếu khanh ngồi… Khụ khụ.” Thẩm Hi Hòa chỉ tay vào chiếc bàn tròn, lại lấy khăn bịt miệng ho khù khụ một chốc.
Thấy vậy, Thôi Tấn Bách chắp tay làm lễ rồi mới ngồi xuống bên chiếc bàn. Hắn vừa ngồi xuống cạnh lò hương, lò hương bỗng lượn lờ tỏa khỏi, một mùi hương nhàn nhạt dần dần lan ra. Mùi hương dịu dịu, thoang thoảng trong không khí, Thôi Tấn Bách chưa từng ngửi thấy bao giờ, không khỏi hít sâu một hơi… “Ta và Linh Lung là chủ tớ nhiều năm…” Thẩm Hi Hòa kể lại vài chuyện giữa nàng và Linh Lung trong quá khứ, giọng điệu nhuốm màu hồi ức và thương cảm, toàn là mấy chuyện vụn vặt không đầu, nói vài câu lại ho vài tiếng, nhưng cứ nói mãi không biết bao lâu. Thôi Tấn Bách rất giỏi kiềm chế, mặc cho Thẩm Hi Hòa nói tràng giang đại hải về Linh Lung, hắn vẫn kiên nhẫn ngồi nghe.
“Thôi thiếu khanh là Đại Lý Tự thiếu khanh, cai quản việc hình ngục, am hiểu hình luật.” Thẩm Hi Hòa lấy khăn che cánh môi, đột ngột đổi đề tài, “Ta muốn hỏi một câu, nếu có kẻ giả mạo mệnh quan triều đình thì sẽ chịu tội gì?”
Thôi Tấn Bách khẽ nhướng mày, đàng hoàng đáp lại: “Nếu có kẻ giả mạo mệnh quan triều đình, muốn phán tội còn phải xem xét hành vi của hắn. Nếu hắn chỉ nhốt viên quan đó lại và không làm việc gì xấu, nhẹ thì trượng hình, nặng thì hạ ngục, còn nếu hẳn sát hại quan viên để giả mạo, cho dù có làm việc xấu hay không cũng bị chém đầu.”
“Thôi thiếu khanh là loại nào?” Thẩm Hi Hòa thình lình hỏi. Thôi Tấn Bách bình thản: “Hạ quan không hiểu ý quận chúa.”
Thẩm Hi Hòa chậm rãi đứng dậy, nâng ngón tay thon vén rèm châu lên, lảo đảo bước tới.
Hôm nay nàng khoác một chiếc khăn choàng lụa mỏng màu tím nhạt thêu hoa văn như ý bằng chỉ bạc, mặc váy xòe thêu hoa hiên màu trắng ngà, dáng vẻ thanh nhã, ngọc bội bên hông khẽ đong đưa, tựa như nhảy múa trong gió theo từng bước chân nàng.
“Thôi thiếu khanh… có thấy đầu váng mắt hoa không?” Giọng nàng trong trẻo, du dương trầm bổng như tiếng ngọc va vào nhau, êm tai mê hồn.
Thôi Tấn Bách ngẩng đầu nhìn tấm hoa điền đính ngọc trai dán giữa mi tâm nàng.
Viên ngọc nho nhỏ, sáng bóng, nổi bật giữa sắc đỏ của hoa điên, tựa như con người Thẩm Hi Hòa vậy.
Dần dần, hình ảnh viên ngọc trong mắt hắn bỗng nhòe đi. Người hẳn nhũn ra, phải chống một tay lên bàn mới miễn cưỡng không ngã nhào xuống đất. Thẩm Hi Hòa đi đến bên cạnh hắn, vẫn che mũi miệng bằng chiếc khăn tay đã được tẩm thuốc: “Xem ra Uất Kim Nhuyễn Cốt Hương của ta có hiệu quả không tồi.” Đây là lần đầu Thẩm Hi Hòa dùng hoa uất kim hương làm nguyên liệu chủ chốt để điều chế một loại hương khiến tay chân bủn rủn. Thôi Tấn Bách quay sang nhìn chiếc lò hương Hình diêu* vẽ hoa sen đang lượn lờ tỏa khói, sau đó đưa tay bịt mũi miệng.
(*) Đồ sứ men trắng sản xuất tại Hình Châu, một vùng sản xuất đồ sử nổi tiếng thời Đường.
“Trượng hình, hạ ngục, chém đầu.” Xuyên qua màn khói, Thẩm Hi Hòa nhìn Thối Tấn Bách đăm đăm, “Thôi thiếu khanh thấy cái nào hợp với mình?”
“Quận chúa, nàng…”
Thẩm Hi Hòa làm ngơ hắn: “Mặc Ngọc!”
Ngay khi Thẩm Hi Hòa vừa lên tiếng, Mặc Ngọc còn chưa kịp mở cửa bước vào, Thôi Tần Bách thình lình nhảy bật lên, loáng cái đã ôm Thẩm Hi Hòa vào lòng.
“Buông quận chúa ra!” Mặc Ngọc vừa vào phòng, thấy vậy bèn rút kiếm ra, chĩa thẳng vào Thôi Tấn Bách. “Người không sao hết?” Thẩm Hi Hòa không tin.
Con người cần phải hít thở, không thể ngăn mùi hương đi vào trong phổi, vả lại đây không phải độc dược, cho dù đối phương miễn nhiễm với thuốc độc thì cũng sẽ trúng chiêu!
“Ta cứ nghĩ quận chúa sẽ tự tay bóc đi tẩm mặt nạ của ta.” Giọng Thôi Tần Bách thay đổi: “Nên mới giả vờ một chút để quận chúa được vui, tiện thể có cơ hội thân mật, thế mà quận chúa chẳng cho ta cơ hội đó.”
Nói đến câu cuối, giọng hắn còn thoáng vẻ tiếc rẻ.
Kẻ nào dám giả mạo mệnh quan triều đình ngay dưới mắt thiên tử chứ, đã vậy còn lại Đại Lý Tự thiếu khanh hàm chính tứ phẩm nữa!
“Quận chúa, thuộc hạ dò la được rằng hôm nay Thối thiếu khanh đi từ nhà đến Đại Lý Tự điểm danh, sau đó cưỡi ngựa đi thẳng đến dịch trạm.” Mạc Viễn dè dặt đáp, “Ước tính dựa trên lộ trình và thời gian thì Thôi thiếu khanh không hề dừng lại dọc đường.”
Cũng có nghĩa là hắn không thể bị đánh tráo giữa đường, vả lại Thôi Tấn Bách còn dẫn theo hai quan viên thuộc Đại Lý Tự.
Trừ phi hắn bị đánh tráo ngay từ trong nhà, chứ nào ai dám trắng trợn như thế?
Thẩm Hi Hòa điềm tĩnh lắng nghe, ngay từ lúc báo Mạc Viễn tìm người, nàng đã lường trước kết quả này.
Gã đàn ông này rõ ràng không phải người liều lĩnh, làm gì cũng phải có kế hoạch vẹn toàn.
“Mặc Ngọc.” Thẩm Hi Hòa gọi, đợi Mặc Ngọc đi vào, nàng bèn hỏi,
“Hắn vẫn đang hỏi chuyện à?”
“Vâng.” Mặc Ngọc đáp, “Tử Ngọc, Hồng Ngọc, Bích Ngọc đều bị gọi tới để hỏi, nô tỳ cũng có đi.” “Hắn hỏi những gì?” Thẩm Hi Hòa nghĩ mình đã đoán được mục đích hắn đóng giả Thôi Tấn Bách.
Hắn đổi cách khác để thăm dò về nàng đây mà, nhưng hắn sẽ phải thất vọng thôi.
Thẩm Hi Hòa không còn là nàng của ngày trước nữa. “Hắn hỏi thường ngày Linh Lung hầu hạ quận chúa thế nào, quận chúa đối xử với Linh Lung ra sao, Linh Lung có biết nhiều về quận chúa hay không…” Mặc Ngọc thuật lại chi tiết, bản thân trả lời thế nào cũng kể ra nốt.
Quả nhiên, thoạt nghe cứ như đang hỏi thăm về Linh Lung, thực chất thì câu nào cũng có dính dáng đến nàng, bọn Bích Ngọc tuy cũng khôn khéo nhưng không phát hiện được.
Linh Lung dù gì cũng là đại nha hoàn thân cận của nàng, quán xuyến mọi chuyện của nàng là bổn phận của nàng ta, vị thiếu khanh này hỏi chuyện bằng giọng điệu nghiêm nghị như thể đang điều tra, thành ra chẳng ai nghĩ nhiều làm gì.
Lấy cớ điều tra vụ Linh Lung, nhân đó mà dò la rõ ràng tính tình Thẩm Hi Hòa thông qua lời kể của bốn nha hoàn.
Cặp mắt lạnh lẽo như sương giá của Thẩm Hi Hòa nhìn ra ngoài phòng, lớp lớp cúc vàng nở rộ, sắc vàng rực rỡ trải dài xung quanh cây thông cao lớn, nàng bắt đầu trầm tư.
Cớ sao người này lại nhọc lòng nghe ngóng về nàng đến vậy?
Nếu là vì Thoát Cốt Đan thì đã không để đến giờ mới ra tay, càng không nên dùng biện pháp kiểu này, cũng sẽ không tặng Tiên Nhân Thao cho nàng.
Nhưng ngoài Thoát Cốt Đan ra thì giữa bọn họ lại chẳng có gì ràng buộc.
Rốt cuộc mục đích của hắn là gì đây?
“Quận chúa, Thối thiếu khanh xin cáo từ.” Đương lúc Thẩm Hi Hòa mãi suy nghĩ về mục đích của người này, Hồng Ngọc bỗng chạy đến bẩm báo.
“Em mời Thôi thiếu khanh đến đây, bảo là lòng ta có đôi điều thắc mắc, mong hắn đến giải đáp cho.”
Thẩm Hi Hòa dặn Hồng Ngọc, sau đó bảo Mặc Ngọc đóng hết cửa sổ rồi thay loại hương trong chiếc lò hương tinh xảo bằng một loại khác, đậy nắp lò hương lại và đặt lên bàn, cuối cùng vén rèm chân vào phòng trong, ngồi ghé xuống mép giường.
Thôi Tấn Bách bước vào phòng, thấy Thẩm Hi Hòa đang giơ tay ôm đầu, tựa vào cột giường, trông rất yếu ớt, hằn bèn gọi: “Quận chúa.”
“Tất cả các ngươi lui ra, ta có chuyện muốn nói với riêng Thối thiếu khanh.” Thẩm Hi Hòa phân phó bọn Mặc Ngọc, sau đó lấy khăn che miệng mũi, họ hung hắng mấy tiếng.
Thôi Tấn Bách thấy mọi người lui xuống, còn đóng cả cửa lại.
Hắn đang ngờ vực, thì Thẩm Hi Hòa chợt khẽ khàng lên tiếng: “Sức khỏe ta không được tốt, không thể ra gió, mong Thối thiếu khanh thứ lỗi cho.”
Quan lại quý tộc khắp Kinh thành đều biết sở dĩ Thẩm Hi Hòa có sức khỏe kém là do Khang vương phủ mà ra.
“Quận chúa có dặn dò gì xin cứ nói thẳng.” Thôi Tấn Bách nói, giọng điệu đúng mực. “Mời Thôi thiếu khanh ngồi… Khụ khụ.” Thẩm Hi Hòa chỉ tay vào chiếc bàn tròn, lại lấy khăn bịt miệng ho khù khụ một chốc.
Thấy vậy, Thôi Tấn Bách chắp tay làm lễ rồi mới ngồi xuống bên chiếc bàn. Hắn vừa ngồi xuống cạnh lò hương, lò hương bỗng lượn lờ tỏa khỏi, một mùi hương nhàn nhạt dần dần lan ra. Mùi hương dịu dịu, thoang thoảng trong không khí, Thôi Tấn Bách chưa từng ngửi thấy bao giờ, không khỏi hít sâu một hơi… “Ta và Linh Lung là chủ tớ nhiều năm…” Thẩm Hi Hòa kể lại vài chuyện giữa nàng và Linh Lung trong quá khứ, giọng điệu nhuốm màu hồi ức và thương cảm, toàn là mấy chuyện vụn vặt không đầu, nói vài câu lại ho vài tiếng, nhưng cứ nói mãi không biết bao lâu. Thôi Tấn Bách rất giỏi kiềm chế, mặc cho Thẩm Hi Hòa nói tràng giang đại hải về Linh Lung, hắn vẫn kiên nhẫn ngồi nghe.
“Thôi thiếu khanh là Đại Lý Tự thiếu khanh, cai quản việc hình ngục, am hiểu hình luật.” Thẩm Hi Hòa lấy khăn che cánh môi, đột ngột đổi đề tài, “Ta muốn hỏi một câu, nếu có kẻ giả mạo mệnh quan triều đình thì sẽ chịu tội gì?”
Thôi Tấn Bách khẽ nhướng mày, đàng hoàng đáp lại: “Nếu có kẻ giả mạo mệnh quan triều đình, muốn phán tội còn phải xem xét hành vi của hắn. Nếu hắn chỉ nhốt viên quan đó lại và không làm việc gì xấu, nhẹ thì trượng hình, nặng thì hạ ngục, còn nếu hẳn sát hại quan viên để giả mạo, cho dù có làm việc xấu hay không cũng bị chém đầu.”
“Thôi thiếu khanh là loại nào?” Thẩm Hi Hòa thình lình hỏi. Thôi Tấn Bách bình thản: “Hạ quan không hiểu ý quận chúa.”
Thẩm Hi Hòa chậm rãi đứng dậy, nâng ngón tay thon vén rèm châu lên, lảo đảo bước tới.
Hôm nay nàng khoác một chiếc khăn choàng lụa mỏng màu tím nhạt thêu hoa văn như ý bằng chỉ bạc, mặc váy xòe thêu hoa hiên màu trắng ngà, dáng vẻ thanh nhã, ngọc bội bên hông khẽ đong đưa, tựa như nhảy múa trong gió theo từng bước chân nàng.
“Thôi thiếu khanh… có thấy đầu váng mắt hoa không?” Giọng nàng trong trẻo, du dương trầm bổng như tiếng ngọc va vào nhau, êm tai mê hồn.
Thôi Tấn Bách ngẩng đầu nhìn tấm hoa điền đính ngọc trai dán giữa mi tâm nàng.
Viên ngọc nho nhỏ, sáng bóng, nổi bật giữa sắc đỏ của hoa điên, tựa như con người Thẩm Hi Hòa vậy.
Dần dần, hình ảnh viên ngọc trong mắt hắn bỗng nhòe đi. Người hẳn nhũn ra, phải chống một tay lên bàn mới miễn cưỡng không ngã nhào xuống đất. Thẩm Hi Hòa đi đến bên cạnh hắn, vẫn che mũi miệng bằng chiếc khăn tay đã được tẩm thuốc: “Xem ra Uất Kim Nhuyễn Cốt Hương của ta có hiệu quả không tồi.” Đây là lần đầu Thẩm Hi Hòa dùng hoa uất kim hương làm nguyên liệu chủ chốt để điều chế một loại hương khiến tay chân bủn rủn. Thôi Tấn Bách quay sang nhìn chiếc lò hương Hình diêu* vẽ hoa sen đang lượn lờ tỏa khói, sau đó đưa tay bịt mũi miệng.
(*) Đồ sứ men trắng sản xuất tại Hình Châu, một vùng sản xuất đồ sử nổi tiếng thời Đường.
“Trượng hình, hạ ngục, chém đầu.” Xuyên qua màn khói, Thẩm Hi Hòa nhìn Thối Tấn Bách đăm đăm, “Thôi thiếu khanh thấy cái nào hợp với mình?”
“Quận chúa, nàng…”
Thẩm Hi Hòa làm ngơ hắn: “Mặc Ngọc!”
Ngay khi Thẩm Hi Hòa vừa lên tiếng, Mặc Ngọc còn chưa kịp mở cửa bước vào, Thôi Tần Bách thình lình nhảy bật lên, loáng cái đã ôm Thẩm Hi Hòa vào lòng.
“Buông quận chúa ra!” Mặc Ngọc vừa vào phòng, thấy vậy bèn rút kiếm ra, chĩa thẳng vào Thôi Tấn Bách. “Người không sao hết?” Thẩm Hi Hòa không tin.
Con người cần phải hít thở, không thể ngăn mùi hương đi vào trong phổi, vả lại đây không phải độc dược, cho dù đối phương miễn nhiễm với thuốc độc thì cũng sẽ trúng chiêu!
“Ta cứ nghĩ quận chúa sẽ tự tay bóc đi tẩm mặt nạ của ta.” Giọng Thôi Tần Bách thay đổi: “Nên mới giả vờ một chút để quận chúa được vui, tiện thể có cơ hội thân mật, thế mà quận chúa chẳng cho ta cơ hội đó.”
Nói đến câu cuối, giọng hắn còn thoáng vẻ tiếc rẻ.
Bình luận facebook