Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 310
Bằng một cách thần kỳ nào đó, Bộ Sơ Lâm lấy lại sức lực để chen vào dòng người, chạy đến chỗ Thôi Tấn Bách, kịp
thời xô hắn n3gã xuống ngay trước khi phi tiêu cằm vào lưng hắn. Cả hai người cùng ngã nhào xuống đất, còn va
phải nhiều người khác.
Đám sát thủ mai phục toan phóng thêm ám khí, may thay Mặc Ngọc đã đến kịp. Nàng ta đánh ngất xỉu một tên,
sau đó cấp tốc bắ9t trói một tên khác. Tên còn lại thấy vậy nhìn sang Bộ Sơ Lâm cả người bê bết máu năm trong
lòng Thôi Tấn Bách thì quyết định3 rút lui.
“Ngươi…” Sắc mặt Bộ Sơ Lâm đã trắng bệch như giấy, Thôi Tấn Bách trồng mà hoảng hốt. Hắn bế nàng ta lên, 8tay
run lẩy bẩy, ngặt nỗi xung quanh quá đông người, muốn chen qua cũng khó. Mặc Ngọc vội chạy đến chỗ họ mở
đường, cả bọn mới có thể nhanh chóng thoát khỏi đám đông. Trân Châu và Tùy A Hỉ được Thẩm Hi Hòa phái đến
tiếp ửng.
Hai người bắt mạch cho Bộ Sơ Lâm, Tùy A Hỉ châm cứu cầm máu, Trân Châu thì rịt thuốc lên vết thương: “Tạm
thời không thể nhổ phỉ tiêu ra được vì sẽ thương tổn đến mạch máu, sẽ khiến máu chảy dữ dội hơn, cần tìm một
nơi yên tĩnh mới được.
Nói xong, hai người bên đưa Bộ Sơ Lâm đến Đông lâu, tại đây Thẩm Hi Hòa đã cho người thu xếp ổn thỏa, có
giường và bình phong, còn dặn Hồng Ngọc xuống phòng bếp đun nước nóng và chuẩn bị các loại thuốc cần dùng.
“Thôi Thiếu khanh, hai chúng ta đều không rành y thuật, vẫn nên ở ngoài thì hơn, để A Hỉ và Trân Châu tập trung
trị thương cho Bộ thế tử. Nha hoàn của ta biết chút y lý, có thể phối hợp ăn ý với Trân Châu.”
Thôi Tấn Bách không chịu đi, Trân Châu biết thân phận con gái của Bộ Sơ Lâm là điểm yếu trí mạng của nàng ta,
không thể tùy tiện để Thôi Tấn Bách biết được, việc này phải do Bộ Sơ Lâm quyết định. Bọn họ sẽ giúp Bộ Sơ Lâm
giữ bí mật này, nghĩ đến đây, Trân Châu bèn liếc Tùy A HỈ.
“Thôi Thiếu khanh, khi châm cứu, ta không muốn có quá nhiều người ở xung quanh, tránh bị phân tâm.” Tùy A Hỉ
nhắc khéo.
Thôi Tấn Bách nhìn Bộ Sơ Lâm chằm chằm, nàng ta đã hôn mê, hắn lẳng lặng lui ra đằng sau bình phong.
Thẩm Hi Hòa cũng ở đó, nàng phát hiện trên người hắn cũng có vết máu: “Thôi Thiếu khanh, xảy ra chuyện này,
thể nào bệ hạ cũng sẽ triệu kiển Đại Lý tự, hay là Thôi Thiếu khanh về phủ thay y phục đi, tránh thất lễ khi diện
thánh. Bộ thể tử cứ giao cho ta, huynh cứ yên tâm.”
Đầu óc Thối Tấn Bách trống rỗng, chẳng biết tại sao khi thấy Bộ Sơ Lâm một mình dạo phố, sắc mặt u sầu, tay cầm
bầu rượu, hắn lại không cầm lòng được mà chạy tới. Lúc Bộ Sơ Lâm bị tập kích, hắn cũng chẳng kịp suy nghĩ gì đã
xông lên. Chức trách vốn có đòi hỏi hắn phải tìm cách trấn an bách tính, vậy mà hắn lại xô đẩy những người dân vô
tội để chạy đến chỗ Bộ Sơ Lâm đang giao đấu với sát thủ
Khi Bộ Sơ Lâm gục ngã vì chắn ám khí thay hắn, Thôi Tấn Bách không thể không nghĩ nếu mình không chạy tới, có
khi Bộ Sơ Lâm sẽ không bị thương nặng thế này.
Thẩm Hi Hòa nói Hữu Ninh để có thể sẽ triệu kiến hắn, bảo hẳn hãy chú ý đến dáng vẻ.
Thôi Tấn Bách biết Thẩm Hi Hòa nói đúng, nhưng hắn không tài nào dời bước được. Bộ Sơ Lâm mất nhiều máu
đến vậy, còn bị phi tiêu cắm vào mạch máu, ngộ nhỡ…
Hẳn không dám nghĩ thêm, lúc này trách nhiệm, hoàng mệnh đều bị hắn gạt sang bên, hắn chỉ muốn biết Bộ Sơ
Lâm đã ổn hay chưa.
“Thôi Thiếu khanh, nếu huynh không tự mình xử lý vụ việc, chỉ e Bộ thế tử bị thương uổng phí.” Thẩm Hi Hòa đổi
lý do khác.
Thôi Tấn Bách khẽ biển sắc, việc này rõ ràng có người bày mưu tính kể, giờ hắn ở lại đây cũng chẳng giúp được gì,
hẳn bèn chắp tay làm lễ với Thẩm Hi Hòa: “Xin quận chúa hãy tận lực cứu chữa cho thể tử.”
“Thôi Thiếu khanh yên tâm, nếu người của ta còn cứu không được thì cũng chẳng có mấy ai đủ sức cứu đầu.”
Thẩm Hi Hòa hết sức tự tin.
Có thuật châm cứu của Tùy A Hỉ cùng với y thuật chân truyền từ Bạch Đầu Ông của Trân Châu, chưa kể hai người
họ còn thường xuyên trao đổi kinh nghiệm với Tạ Uẩn Hoài, tay nghề ngày một tiến bộ, có thể xem là y sư.
“Đa tạ quận chúa.” Thôi Tấn Bách trịnh trọng cảm tạ Thần Hi Hòa, sau đó nhanh chóng rời đi.
Thẩm Hi Hòa ngồi bên ngoài bình phong nhìn Trân Châu rút phi tiêu ra, máu tươi tuôn ào ạt, vấy lấm tấm lên bình
phong tựa những đóa mai đỏ thắm. Trân Châu và Tùy A Hỉ vội vàng cầm máu cho Bộ Sơ Lâm. Chiếc phi tiêu được
Hồng Ngọc rửa sạch và bưng đến trước mặt Thẩm Hi Hòa.
Thẩm Hi Hòa cầm lấy, trên phi tiêu không có ấn ký gì, chất liệu cũng chỉ là sắt bình thường: “Có độc không?”
“May mà không tẩm độc.” Hồng Ngọc nói.
Bằng không, chỉ e giờ này chất độc đã lan đến tim Bộ Sơ Lâm,
“Bọn chúng đã quyết giết người bằng được mà sao lại không tẩm độc nhỉ?” Thẩm Hi Hòa thắc mắc.
Hồng Ngọc cũng nghĩ không ra, Thẩm Hi Hòa nheo mắt lại, đặt chiếc phi tiêu xuống. Nàng hồi tưởng lại tình hình
quan sát được khi nãy, kẻ phóng phi tiêu đã mai phục ở đó từ trước nhưng mãi không chịu ra tay mà đợi đến khi
Thổi Tấn Bách xuất hiện mới phóng phi tiêu về phía hắn…
Vậy có nghĩa là người ám sát Bộ Sơ Lâm và người phóng phi tiêu không phải là một bọn, mục tiêu của bọn chúng
cũng khác nhau, kẻ phóng ám khí muốn nhằm vào Thối Tấn Bách.
Rất có thể kẻ đó nhất thời nảy sinh ý định giết người, tuy có mang theo ám khí nhưng chỉ dùng phòng thân nên trên
phi tiêu mới không tẩm độc.
Còn vì sao mấy tên sát thủ giao đấu với Bộ Sơ Lâm không bôi thuốc độc lên lưỡi dao găm thì cũng dễ giải thích.
Bọn chúng đã lên kế hoạch gây hỗn loạn để ám sát Bộ Sơ Lâm, dùng đao giữa đám đông không tiện, dùng dao găm
tẩm độc sẽ có khả năng làm bản thân hoặc bách tính bị thương, vế thứ nhất là tự tìm đường chết, về thứ hai thì dễ
bị lộ.
Cũng nhờ vậy mà Bộ Sơ Lâm mới giữ được mạng.
Xem ra có kẻ cố tình gây ra vụ hỗn loạn này, lại có không ít người thừa nước đục thả câu.
Tiêu Hoa Ung không quay lại mà phái Thiên Viên đến bảo cho Thẩm Hi Hòa biết hắn đã về Đông cung.
“Trong cung có chuyện gì sao?” Thẩm Hi Hòa không khỏi hỏi.
“Điện hạ có thể ứng phó được, thuộc hạ sẽ hộ tống quận chúa hồi phủ.” Thiên Viên trả lời.
Thẩm Hi Hòa khẽ gật đầu, chỉ nghĩ là trong cung có chuyện gì đó, người dám phá rối dịp Tết Nguyên tiêu chắc
chắn không phải hạng tầm thường, thế nên Tiêu Hoa Ung mới không thoát thân được, nàng đầu ngờ thật ra là Tiểu
Hoa Ung bị thương.
Đúng như Thẩm Hi Hòa đoản, vụ việc lần này là một cái bẫy nhằm vào Tiêu Hoa Ung, mục đích là khiến hắn lộ
mặt thật với Hữu Ninh để. Vì che giấu hành tung, Tiêu Hoa Ung buộc phải tạo ra vài vết thương không nặng
không nhẹ rồi để người hầu đưa về Đông cung.
Thẩm Hi Hòa ra khỏi Đông lâu thì chạm trán Đại vương phi Lý Yến Yến. Lý Yến Yến chỉ có một mình, thấy Thẩm Hi Hòa thì thàn
nhiên gật đầu chào hỏi.
Thẩm Hi Hòa cũng gật đầu đáp lễ, sau đó đi lướt qua người nàng ta. Gió đêm lồng lộng, trên người Lý Yến Yến ngoài huân hương
nàng ta thường dùng còn có mùi trầm hương khá gắt. Thầm Hi Hòa chỉ từng gặp mùi trầm hương tương tự thế này ở một người.
Người đó chính là Định vương trước kia, nay chỉ còn là Tứ hoàng tử Tiêu Trường Thái.
Nhưng nếu hai người không tiếp xúc gần thì sao có thể vương mùi hương trên người đối phương? Thẩm Hi Hòa sợ mình ngửi nhầm,
cố tình loạng choạng ngã nhào về phía Lý Yến Yến, bọn Trân Châu nhận ra Thầm Hi Hòa cố ý nên không đỡ nàng.
thời xô hắn n3gã xuống ngay trước khi phi tiêu cằm vào lưng hắn. Cả hai người cùng ngã nhào xuống đất, còn va
phải nhiều người khác.
Đám sát thủ mai phục toan phóng thêm ám khí, may thay Mặc Ngọc đã đến kịp. Nàng ta đánh ngất xỉu một tên,
sau đó cấp tốc bắ9t trói một tên khác. Tên còn lại thấy vậy nhìn sang Bộ Sơ Lâm cả người bê bết máu năm trong
lòng Thôi Tấn Bách thì quyết định3 rút lui.
“Ngươi…” Sắc mặt Bộ Sơ Lâm đã trắng bệch như giấy, Thôi Tấn Bách trồng mà hoảng hốt. Hắn bế nàng ta lên, 8tay
run lẩy bẩy, ngặt nỗi xung quanh quá đông người, muốn chen qua cũng khó. Mặc Ngọc vội chạy đến chỗ họ mở
đường, cả bọn mới có thể nhanh chóng thoát khỏi đám đông. Trân Châu và Tùy A Hỉ được Thẩm Hi Hòa phái đến
tiếp ửng.
Hai người bắt mạch cho Bộ Sơ Lâm, Tùy A Hỉ châm cứu cầm máu, Trân Châu thì rịt thuốc lên vết thương: “Tạm
thời không thể nhổ phỉ tiêu ra được vì sẽ thương tổn đến mạch máu, sẽ khiến máu chảy dữ dội hơn, cần tìm một
nơi yên tĩnh mới được.
Nói xong, hai người bên đưa Bộ Sơ Lâm đến Đông lâu, tại đây Thẩm Hi Hòa đã cho người thu xếp ổn thỏa, có
giường và bình phong, còn dặn Hồng Ngọc xuống phòng bếp đun nước nóng và chuẩn bị các loại thuốc cần dùng.
“Thôi Thiếu khanh, hai chúng ta đều không rành y thuật, vẫn nên ở ngoài thì hơn, để A Hỉ và Trân Châu tập trung
trị thương cho Bộ thế tử. Nha hoàn của ta biết chút y lý, có thể phối hợp ăn ý với Trân Châu.”
Thôi Tấn Bách không chịu đi, Trân Châu biết thân phận con gái của Bộ Sơ Lâm là điểm yếu trí mạng của nàng ta,
không thể tùy tiện để Thôi Tấn Bách biết được, việc này phải do Bộ Sơ Lâm quyết định. Bọn họ sẽ giúp Bộ Sơ Lâm
giữ bí mật này, nghĩ đến đây, Trân Châu bèn liếc Tùy A HỈ.
“Thôi Thiếu khanh, khi châm cứu, ta không muốn có quá nhiều người ở xung quanh, tránh bị phân tâm.” Tùy A Hỉ
nhắc khéo.
Thôi Tấn Bách nhìn Bộ Sơ Lâm chằm chằm, nàng ta đã hôn mê, hắn lẳng lặng lui ra đằng sau bình phong.
Thẩm Hi Hòa cũng ở đó, nàng phát hiện trên người hắn cũng có vết máu: “Thôi Thiếu khanh, xảy ra chuyện này,
thể nào bệ hạ cũng sẽ triệu kiển Đại Lý tự, hay là Thôi Thiếu khanh về phủ thay y phục đi, tránh thất lễ khi diện
thánh. Bộ thể tử cứ giao cho ta, huynh cứ yên tâm.”
Đầu óc Thối Tấn Bách trống rỗng, chẳng biết tại sao khi thấy Bộ Sơ Lâm một mình dạo phố, sắc mặt u sầu, tay cầm
bầu rượu, hắn lại không cầm lòng được mà chạy tới. Lúc Bộ Sơ Lâm bị tập kích, hắn cũng chẳng kịp suy nghĩ gì đã
xông lên. Chức trách vốn có đòi hỏi hắn phải tìm cách trấn an bách tính, vậy mà hắn lại xô đẩy những người dân vô
tội để chạy đến chỗ Bộ Sơ Lâm đang giao đấu với sát thủ
Khi Bộ Sơ Lâm gục ngã vì chắn ám khí thay hắn, Thôi Tấn Bách không thể không nghĩ nếu mình không chạy tới, có
khi Bộ Sơ Lâm sẽ không bị thương nặng thế này.
Thẩm Hi Hòa nói Hữu Ninh để có thể sẽ triệu kiến hắn, bảo hẳn hãy chú ý đến dáng vẻ.
Thôi Tấn Bách biết Thẩm Hi Hòa nói đúng, nhưng hắn không tài nào dời bước được. Bộ Sơ Lâm mất nhiều máu
đến vậy, còn bị phi tiêu cắm vào mạch máu, ngộ nhỡ…
Hẳn không dám nghĩ thêm, lúc này trách nhiệm, hoàng mệnh đều bị hắn gạt sang bên, hắn chỉ muốn biết Bộ Sơ
Lâm đã ổn hay chưa.
“Thôi Thiếu khanh, nếu huynh không tự mình xử lý vụ việc, chỉ e Bộ thế tử bị thương uổng phí.” Thẩm Hi Hòa đổi
lý do khác.
Thôi Tấn Bách khẽ biển sắc, việc này rõ ràng có người bày mưu tính kể, giờ hắn ở lại đây cũng chẳng giúp được gì,
hẳn bèn chắp tay làm lễ với Thẩm Hi Hòa: “Xin quận chúa hãy tận lực cứu chữa cho thể tử.”
“Thôi Thiếu khanh yên tâm, nếu người của ta còn cứu không được thì cũng chẳng có mấy ai đủ sức cứu đầu.”
Thẩm Hi Hòa hết sức tự tin.
Có thuật châm cứu của Tùy A Hỉ cùng với y thuật chân truyền từ Bạch Đầu Ông của Trân Châu, chưa kể hai người
họ còn thường xuyên trao đổi kinh nghiệm với Tạ Uẩn Hoài, tay nghề ngày một tiến bộ, có thể xem là y sư.
“Đa tạ quận chúa.” Thôi Tấn Bách trịnh trọng cảm tạ Thần Hi Hòa, sau đó nhanh chóng rời đi.
Thẩm Hi Hòa ngồi bên ngoài bình phong nhìn Trân Châu rút phi tiêu ra, máu tươi tuôn ào ạt, vấy lấm tấm lên bình
phong tựa những đóa mai đỏ thắm. Trân Châu và Tùy A Hỉ vội vàng cầm máu cho Bộ Sơ Lâm. Chiếc phi tiêu được
Hồng Ngọc rửa sạch và bưng đến trước mặt Thẩm Hi Hòa.
Thẩm Hi Hòa cầm lấy, trên phi tiêu không có ấn ký gì, chất liệu cũng chỉ là sắt bình thường: “Có độc không?”
“May mà không tẩm độc.” Hồng Ngọc nói.
Bằng không, chỉ e giờ này chất độc đã lan đến tim Bộ Sơ Lâm,
“Bọn chúng đã quyết giết người bằng được mà sao lại không tẩm độc nhỉ?” Thẩm Hi Hòa thắc mắc.
Hồng Ngọc cũng nghĩ không ra, Thẩm Hi Hòa nheo mắt lại, đặt chiếc phi tiêu xuống. Nàng hồi tưởng lại tình hình
quan sát được khi nãy, kẻ phóng phi tiêu đã mai phục ở đó từ trước nhưng mãi không chịu ra tay mà đợi đến khi
Thổi Tấn Bách xuất hiện mới phóng phi tiêu về phía hắn…
Vậy có nghĩa là người ám sát Bộ Sơ Lâm và người phóng phi tiêu không phải là một bọn, mục tiêu của bọn chúng
cũng khác nhau, kẻ phóng ám khí muốn nhằm vào Thối Tấn Bách.
Rất có thể kẻ đó nhất thời nảy sinh ý định giết người, tuy có mang theo ám khí nhưng chỉ dùng phòng thân nên trên
phi tiêu mới không tẩm độc.
Còn vì sao mấy tên sát thủ giao đấu với Bộ Sơ Lâm không bôi thuốc độc lên lưỡi dao găm thì cũng dễ giải thích.
Bọn chúng đã lên kế hoạch gây hỗn loạn để ám sát Bộ Sơ Lâm, dùng đao giữa đám đông không tiện, dùng dao găm
tẩm độc sẽ có khả năng làm bản thân hoặc bách tính bị thương, vế thứ nhất là tự tìm đường chết, về thứ hai thì dễ
bị lộ.
Cũng nhờ vậy mà Bộ Sơ Lâm mới giữ được mạng.
Xem ra có kẻ cố tình gây ra vụ hỗn loạn này, lại có không ít người thừa nước đục thả câu.
Tiêu Hoa Ung không quay lại mà phái Thiên Viên đến bảo cho Thẩm Hi Hòa biết hắn đã về Đông cung.
“Trong cung có chuyện gì sao?” Thẩm Hi Hòa không khỏi hỏi.
“Điện hạ có thể ứng phó được, thuộc hạ sẽ hộ tống quận chúa hồi phủ.” Thiên Viên trả lời.
Thẩm Hi Hòa khẽ gật đầu, chỉ nghĩ là trong cung có chuyện gì đó, người dám phá rối dịp Tết Nguyên tiêu chắc
chắn không phải hạng tầm thường, thế nên Tiêu Hoa Ung mới không thoát thân được, nàng đầu ngờ thật ra là Tiểu
Hoa Ung bị thương.
Đúng như Thẩm Hi Hòa đoản, vụ việc lần này là một cái bẫy nhằm vào Tiêu Hoa Ung, mục đích là khiến hắn lộ
mặt thật với Hữu Ninh để. Vì che giấu hành tung, Tiêu Hoa Ung buộc phải tạo ra vài vết thương không nặng
không nhẹ rồi để người hầu đưa về Đông cung.
Thẩm Hi Hòa ra khỏi Đông lâu thì chạm trán Đại vương phi Lý Yến Yến. Lý Yến Yến chỉ có một mình, thấy Thẩm Hi Hòa thì thàn
nhiên gật đầu chào hỏi.
Thẩm Hi Hòa cũng gật đầu đáp lễ, sau đó đi lướt qua người nàng ta. Gió đêm lồng lộng, trên người Lý Yến Yến ngoài huân hương
nàng ta thường dùng còn có mùi trầm hương khá gắt. Thầm Hi Hòa chỉ từng gặp mùi trầm hương tương tự thế này ở một người.
Người đó chính là Định vương trước kia, nay chỉ còn là Tứ hoàng tử Tiêu Trường Thái.
Nhưng nếu hai người không tiếp xúc gần thì sao có thể vương mùi hương trên người đối phương? Thẩm Hi Hòa sợ mình ngửi nhầm,
cố tình loạng choạng ngã nhào về phía Lý Yến Yến, bọn Trân Châu nhận ra Thầm Hi Hòa cố ý nên không đỡ nàng.
Bình luận facebook