Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 325
Thẩm Anh Nhược quỳ gối bên cạnh Thẩm Hi Hòa, cảm giác trên má mỗi lúc một bỏng rát, nàng ta dè dặt liếc sang
bên, thấy Thẩm Hi Hòa3 sống lưng thẳng tắp, mặt mày lạnh nhạt, thần sắc nghiêm nghị.
“Chao ôi, quận chúa à, mặt đất lạnh lắm, quận chúa mau đứn1g dậy đi, có chuyện gì thì vào nói với bệ hạ, bệ hạ đã
tuyên quận chúa vào diện kiến rồi đấy.” Lưu Tam Chỉ chầm chậm chạy ra, ông9 ta cũng phải đau đầu vì Thẩm Hi
Hòa.
Thẩm Hi Hòa vẫn qùy tại chỗ: “Phiền Lưu thị giám truyền lời, Chiêu Ninh dẫn theo ấ3u muội đến tạ tội, Chiêu
Ninh thấy An Lăng công chúa khi dễ ấu muội, nhất thời nóng giận nên đã ra tay đánh công chúa.”
N8ghe vậy, Lưu Tam Chỉ nhìn sang Thẩm Anh Nhược quỳ bên cạnh, vừa nhìn không khỏi giật mình. Nửa mặt
Thẩm Anh Nhược sưng vù, trên mặt hắn vết năm ngón tay đỏ bầm, hắn phải bị tát mạnh lắm nên mới thế.
Gương mặt vốn xinh xắn của Thẩm Anh Nhược giờ đây trông thật đáng sợ, Lưu Tam Chỉ biết đây không phải
chuyện nhỏ, đành quay vào bẩm báo với Hữu Ninh để. Hữu Ninh để đi ra ngoài đúng lúc An Lăng công chúa chạy
tới, vừa đến nàng ta đã khóc lóc quỳ xuống: “Phụ hoàng hãy phán xử giúp nhi thần đi, Chiêu Ninh dâm phạm
thượng, ra tay tát nhi thần, đúng là không coi hoàng quyền ra gì, hoành hành ngang ngược không sợ ai!”
Hữu Ninh để nhìn con gái khóc sướt mướt, thấy trên mặt nàng ta cũng có dấu tay đỏ ửng nhưng so với Thẩm Anh
Nhược thì chẳng đáng gì, dầu tay trên mặt Thẩm Anh Nhược phải nói là thấy mà kinh.
Dù là công chúa cũng không thể đánh con gái của trọng thần như thế được, huống hồ Thẩm Anh Nhược còn là biểu
muội của nàng ta.
Cho dù quan hệ giữa Thẩm Hi Hòa và Thẩm Anh Nhược có thể nào đi nữa, hai người rốt cuộc cũng mang họ
Thẩm, cái tát này chẳng khác nào đánh vào mặt mũi Thẩm gia.
“Là con tát Hoài Dương trước hay là Chiêu Ninh tát con trước?” Hữu Ninh để nghiêm giọng tra hỏi An Lăng công
chúa.
An Lăng công chúa sụt sùi: “Nhi thần và Hoài Dương có chút xích mích, nhi thần nhất thời không dằn lòng được
nên mới tát Hoài Dương một cái, nhưng nhi thần là công chúa, có tát nàng ta thì nàng ta cũng phải chịu, ấy vậy mà
Chiêu Ninh dám đánh nhi thần, nàng ta đúng là không xem phụ hoàng vào đầu!”
Trong tình huống bình thường, nếu An Lăng công chúa chỉ tát Thẩm Anh Nhược một bạt tại quả thật sẽ không có
ảnh hưởng gì lớn, tựa như huynh đệ tỷ muội bình thường cãi vã rồi ẩu đả mà thôi, nhưng mặt Thẩm Anh Nhược
thành ra thế kia, Hữu Ninh để có muốn nói chuyện này chẳng qua là tỷ muội bất hòa, Thẩm Hi Hòa chuyện bé xé
ra to cũng không được. “Con tự nhìn mặt Hoài Dương đi!” Hữu Ninh để chỉ vào Thẩm Anh Nhược. Lúc này An
Lăng công chúa mới nhìn sang Thẩm Anh Nhược quỳ bên cạnh Thẩm Hi Hòa, vừa thấy cũng giật nảy mình: “Phụ
hoàng, nàng ta bị như vậy không phải do nhi thần đánh, nhi thần cũng nhẹ tay mà…”
Nói rồi, nàng ta sực nhận ra điều gì, bèn chỉ tay vào Thẩm Hi Hòa: “Là Chiêu Ninh, chính Chiểu Ninh đã hãm hại
nhi thần!”
“Chiêu Ninh hãm hại con kiểu gì hả?” Trên mặt Thẩm Anh Nhược chỉ có một dấu tay rõ mồn một, Thẩm Hi Hòa có
bản lĩnh đến mấy cũng không thể khiến dấu tay trùng lên nhau được.
Tất nhiên đó là việc không thể rồi, Thẩm Hi Hòa có tát Thẩm Anh Nhược một cái nhưng cũng chẳng khác nhẹ
nhàng vỗ mặt là bao, mục đích chính của nàng là bôi phấn thơm trên tay mình lên mặt Thẩm Anh Nhược. Loại
phấn thơm này sẽ làm cho làn da bị kích thích, phần da thịt bị thương vốn nhạy cảm, dễ kích ứng hơn, từ đó khiến
dấu tay của An Lăng công chúa nổi rõ.
An Lăng công chúa á khẩu, không biết trả lời thế nào. Bọn họ đuổi theo Thẩm Hi Hòa đến đây, Thẩm Hi Hòa tát
Thẩm Anh Nhược ngay khúc ngoặt, sự việc lại diễn ra quá nhanh nên chẳng ai thấy được, khi đuổi đến nơi thì chỉ
thấy Thẩm Hi Hòa kéo Thẩm Anh Nhược đi thẳng đến Minh Chính điện.
Theo lý thuyết, Thẩm Hi Hòa không thể nào khiến thương thể của Thẩm Anh Nhược nặng hơn được, vả lại rõ ràng
chỉ có một dấu tay. An Lăng công chúa ấp úng, Hữu Ninh để nhìn sang Thẩm Hi Hòa. Nàng quỳ gối mà sống lưng
thẳng tắp, mặt ngoài nói là tạ tội, thực chất là uy hiếp.
Nếu Hữu Ninh để không giải quyết, Thẩm Hi Hòa sẽ lấy cớ tạ tội vì đã đánh công chúa để quỳ tại đây cùng Thẩm
Anh Nhược, nếu để triều thần và sứ thần nhìn thấy thì hoàng gia sẽ mất hết mặt mũi.
“Thân là công chúa thì phải làm gương cho mệnh phụ và quý nữ, lẽ ra con phải nghiêm khắc với bản thân. Đức
hạnh như vậy là chưa tốt, chẳng qua là tranh chấp nhỏ nhặt mà lại nặng tay với tỷ muội đến thế, trẫm phạt con
chép Nữ huấn một trăm lần, xin lỗi Hoài Dương, con có chịu không?”
“Phụ hoàng…” An Lăng công chúa nước mắt ngắn dài, rõ ràng người chịu ấm ức là nàng ta cơ mà.
Đúng là nàng ta đánh Thẩm Anh Nhược trước, nhưng Thẩm Hi Hòa cũng đánh trả rồi còn gì, một cú tát mạnh ra
trò! Giờ nàng ta còn phải xin lỗi Thẩm Anh Nhược nữa sao!
“Con không phục á?” Hữu Ninh để hỏi.
“Nhi thần tuân chỉ.” An Lăng công chúa nghẹn ngào.
Hữu Ninh để an ủi Thẩm Anh Nhược và Thẩm Hi Hòa một hồi mới bảo cả hai ra về.
“Bệ hạ, vết thương của huyện chủ hơi kỳ quặc.” Người đã đi hết, Lưu Tam Chỉ dâng trà cho Hữu Ninh đế.
Chỉ có đàn ông mới đủ sức gây ra dấu tay như thế, An Lăng công chúa không thể đánh mạnh đến vậy được.
“Có kỳ quặc thì sao? Thái y có tra được không?” Hữu Ninh để hỏi, “Chiêu Ninh dám dẫn theo Hoài Dương quỳ
trước Minh Chính điện chứng tỏ nó không sợ điều tra.”
Sau khi vụ việc xảy ra, Hữu Ninh để đã tuyên thái y trị thương cho Thẩm Anh Nhược, thực chất là tra xét, nhưng
cũng không phát hiện điều gì bất thường. Về phần phấn thơm sót lại trên mặt Thẩm Anh Nhược, thái y cũng không
nghĩ nhiều, bởi lẽ nữ lang thoa phấn là chuyện bình thường, vì có nhiều loại hương liệu phối hợp nên ông ta chỉ
ngửi được mùi hương chứ nhất thời không phân biệt được đó là mùi hương gì, thành phần ra sao.
Hữu Ninh để cũng muốn lấy lại công bằng cho con gái nhưng việc này nào có khả thi?
Cả An Lăng lẫn Dương Lăng đều không phải đối thủ của Thẩm Hi Hòa, đối đầu với Thẩm Hi Hòa chỉ có chịu thiệt.
“Bệ hạ, Trường Lăng công chúa…” Lưu Tam Chỉ chỉ nhắc có thể. “Trường Lăng gặp nạn không phải do Chiêu Ninh
gây ra.” Chuyện này Hữu Ninh để có thể khẳng định.
Đó là lần đầu Thẩm Hi Hòa đến bãi săn, không có tay chân gì ở đó, không thể nào hành sự kín kẽ thể được.
Trước khi Trường Lăng xảy ra chuyện, Tiêu Hoa Ung lại nôn ra máu do chất độc phát tác. Cũng có thể hắn đã
lường trước chuyện này rồi giả vờ nôn ra máu, nhưng Hữu Ninh đế đã cho ba thái y bắt mạch, rõ ràng không phải
là giả. Cho dù Thái tử thật sự lên kế hoạch từ trước thì mục đích của hắn cũng không phải là trừng trị Trường Lăng
mà là muốn giúp Thẩm Hi Hòa tránh họa.
Người có hiềm nghi lớn nhất trong việc ra mặt thay Thẩm Hi Hòa là Thái tử cũng bị loại trừ, Hữu Ninh để nghĩ
không ra ai khác.
Trừ khi Trường Lăng thật sự bị thứ gì đó kích thích nên mới có hành vi kỳ quặc như vậy.
Cái chết của Trường Lăng quá kỳ dị, lại thêm con mãng xà xuất hiện ở bãi săn khiến Hữu Ninh để có phần kiêng kỵ nơi đó.
“Đa tạ trưởng tỷ.” Ra khỏi cung, Thầm Anh Nhược khom người cảm tạ Thầm Hi Hòa.
Thẩm Hi Hòa liếc mắt ra hiệu cho Trân Châu, Trân Châu bèn lấy một hộp thuốc bôi trên xe ngựra đưa cho Đàm thị. Thầm Hi Hòa nói:
“Dem về đi, ngày bôi hai lần sẽ làm tan vết sưng, không ảnh hưởng đến dung mạo.”
Thẩm Hi Hòa tuyệt đối không cho phép. An Lăng công chúa tát một cái thì cũng thôi đi, nàng ta là công chúa, Thẩm Anh Nhược
không dám phản kháng, nhưng nàng ta muốn tát thêm cái nữa thì phải hỏi xem Thẩm Hi Hòa nàng đây có đồng ý không!
Nói rồi, Thẩm Hi Hòa liên lên xe ngựa: “Ngươi không cần cảm ơn ta, chẳng qua vì người mang họ Thầm thôi.” Không ai có thể vũ
nhục người Thầm gia ngay trước mặt nàng, bởi lẽ người bị vũ nhục không chỉ có mình Thẩm Anh Nhược mà là toàn bộ Thẩm gia,
bên, thấy Thẩm Hi Hòa3 sống lưng thẳng tắp, mặt mày lạnh nhạt, thần sắc nghiêm nghị.
“Chao ôi, quận chúa à, mặt đất lạnh lắm, quận chúa mau đứn1g dậy đi, có chuyện gì thì vào nói với bệ hạ, bệ hạ đã
tuyên quận chúa vào diện kiến rồi đấy.” Lưu Tam Chỉ chầm chậm chạy ra, ông9 ta cũng phải đau đầu vì Thẩm Hi
Hòa.
Thẩm Hi Hòa vẫn qùy tại chỗ: “Phiền Lưu thị giám truyền lời, Chiêu Ninh dẫn theo ấ3u muội đến tạ tội, Chiêu
Ninh thấy An Lăng công chúa khi dễ ấu muội, nhất thời nóng giận nên đã ra tay đánh công chúa.”
N8ghe vậy, Lưu Tam Chỉ nhìn sang Thẩm Anh Nhược quỳ bên cạnh, vừa nhìn không khỏi giật mình. Nửa mặt
Thẩm Anh Nhược sưng vù, trên mặt hắn vết năm ngón tay đỏ bầm, hắn phải bị tát mạnh lắm nên mới thế.
Gương mặt vốn xinh xắn của Thẩm Anh Nhược giờ đây trông thật đáng sợ, Lưu Tam Chỉ biết đây không phải
chuyện nhỏ, đành quay vào bẩm báo với Hữu Ninh để. Hữu Ninh để đi ra ngoài đúng lúc An Lăng công chúa chạy
tới, vừa đến nàng ta đã khóc lóc quỳ xuống: “Phụ hoàng hãy phán xử giúp nhi thần đi, Chiêu Ninh dâm phạm
thượng, ra tay tát nhi thần, đúng là không coi hoàng quyền ra gì, hoành hành ngang ngược không sợ ai!”
Hữu Ninh để nhìn con gái khóc sướt mướt, thấy trên mặt nàng ta cũng có dấu tay đỏ ửng nhưng so với Thẩm Anh
Nhược thì chẳng đáng gì, dầu tay trên mặt Thẩm Anh Nhược phải nói là thấy mà kinh.
Dù là công chúa cũng không thể đánh con gái của trọng thần như thế được, huống hồ Thẩm Anh Nhược còn là biểu
muội của nàng ta.
Cho dù quan hệ giữa Thẩm Hi Hòa và Thẩm Anh Nhược có thể nào đi nữa, hai người rốt cuộc cũng mang họ
Thẩm, cái tát này chẳng khác nào đánh vào mặt mũi Thẩm gia.
“Là con tát Hoài Dương trước hay là Chiêu Ninh tát con trước?” Hữu Ninh để nghiêm giọng tra hỏi An Lăng công
chúa.
An Lăng công chúa sụt sùi: “Nhi thần và Hoài Dương có chút xích mích, nhi thần nhất thời không dằn lòng được
nên mới tát Hoài Dương một cái, nhưng nhi thần là công chúa, có tát nàng ta thì nàng ta cũng phải chịu, ấy vậy mà
Chiêu Ninh dám đánh nhi thần, nàng ta đúng là không xem phụ hoàng vào đầu!”
Trong tình huống bình thường, nếu An Lăng công chúa chỉ tát Thẩm Anh Nhược một bạt tại quả thật sẽ không có
ảnh hưởng gì lớn, tựa như huynh đệ tỷ muội bình thường cãi vã rồi ẩu đả mà thôi, nhưng mặt Thẩm Anh Nhược
thành ra thế kia, Hữu Ninh để có muốn nói chuyện này chẳng qua là tỷ muội bất hòa, Thẩm Hi Hòa chuyện bé xé
ra to cũng không được. “Con tự nhìn mặt Hoài Dương đi!” Hữu Ninh để chỉ vào Thẩm Anh Nhược. Lúc này An
Lăng công chúa mới nhìn sang Thẩm Anh Nhược quỳ bên cạnh Thẩm Hi Hòa, vừa thấy cũng giật nảy mình: “Phụ
hoàng, nàng ta bị như vậy không phải do nhi thần đánh, nhi thần cũng nhẹ tay mà…”
Nói rồi, nàng ta sực nhận ra điều gì, bèn chỉ tay vào Thẩm Hi Hòa: “Là Chiêu Ninh, chính Chiểu Ninh đã hãm hại
nhi thần!”
“Chiêu Ninh hãm hại con kiểu gì hả?” Trên mặt Thẩm Anh Nhược chỉ có một dấu tay rõ mồn một, Thẩm Hi Hòa có
bản lĩnh đến mấy cũng không thể khiến dấu tay trùng lên nhau được.
Tất nhiên đó là việc không thể rồi, Thẩm Hi Hòa có tát Thẩm Anh Nhược một cái nhưng cũng chẳng khác nhẹ
nhàng vỗ mặt là bao, mục đích chính của nàng là bôi phấn thơm trên tay mình lên mặt Thẩm Anh Nhược. Loại
phấn thơm này sẽ làm cho làn da bị kích thích, phần da thịt bị thương vốn nhạy cảm, dễ kích ứng hơn, từ đó khiến
dấu tay của An Lăng công chúa nổi rõ.
An Lăng công chúa á khẩu, không biết trả lời thế nào. Bọn họ đuổi theo Thẩm Hi Hòa đến đây, Thẩm Hi Hòa tát
Thẩm Anh Nhược ngay khúc ngoặt, sự việc lại diễn ra quá nhanh nên chẳng ai thấy được, khi đuổi đến nơi thì chỉ
thấy Thẩm Hi Hòa kéo Thẩm Anh Nhược đi thẳng đến Minh Chính điện.
Theo lý thuyết, Thẩm Hi Hòa không thể nào khiến thương thể của Thẩm Anh Nhược nặng hơn được, vả lại rõ ràng
chỉ có một dấu tay. An Lăng công chúa ấp úng, Hữu Ninh để nhìn sang Thẩm Hi Hòa. Nàng quỳ gối mà sống lưng
thẳng tắp, mặt ngoài nói là tạ tội, thực chất là uy hiếp.
Nếu Hữu Ninh để không giải quyết, Thẩm Hi Hòa sẽ lấy cớ tạ tội vì đã đánh công chúa để quỳ tại đây cùng Thẩm
Anh Nhược, nếu để triều thần và sứ thần nhìn thấy thì hoàng gia sẽ mất hết mặt mũi.
“Thân là công chúa thì phải làm gương cho mệnh phụ và quý nữ, lẽ ra con phải nghiêm khắc với bản thân. Đức
hạnh như vậy là chưa tốt, chẳng qua là tranh chấp nhỏ nhặt mà lại nặng tay với tỷ muội đến thế, trẫm phạt con
chép Nữ huấn một trăm lần, xin lỗi Hoài Dương, con có chịu không?”
“Phụ hoàng…” An Lăng công chúa nước mắt ngắn dài, rõ ràng người chịu ấm ức là nàng ta cơ mà.
Đúng là nàng ta đánh Thẩm Anh Nhược trước, nhưng Thẩm Hi Hòa cũng đánh trả rồi còn gì, một cú tát mạnh ra
trò! Giờ nàng ta còn phải xin lỗi Thẩm Anh Nhược nữa sao!
“Con không phục á?” Hữu Ninh để hỏi.
“Nhi thần tuân chỉ.” An Lăng công chúa nghẹn ngào.
Hữu Ninh để an ủi Thẩm Anh Nhược và Thẩm Hi Hòa một hồi mới bảo cả hai ra về.
“Bệ hạ, vết thương của huyện chủ hơi kỳ quặc.” Người đã đi hết, Lưu Tam Chỉ dâng trà cho Hữu Ninh đế.
Chỉ có đàn ông mới đủ sức gây ra dấu tay như thế, An Lăng công chúa không thể đánh mạnh đến vậy được.
“Có kỳ quặc thì sao? Thái y có tra được không?” Hữu Ninh để hỏi, “Chiêu Ninh dám dẫn theo Hoài Dương quỳ
trước Minh Chính điện chứng tỏ nó không sợ điều tra.”
Sau khi vụ việc xảy ra, Hữu Ninh để đã tuyên thái y trị thương cho Thẩm Anh Nhược, thực chất là tra xét, nhưng
cũng không phát hiện điều gì bất thường. Về phần phấn thơm sót lại trên mặt Thẩm Anh Nhược, thái y cũng không
nghĩ nhiều, bởi lẽ nữ lang thoa phấn là chuyện bình thường, vì có nhiều loại hương liệu phối hợp nên ông ta chỉ
ngửi được mùi hương chứ nhất thời không phân biệt được đó là mùi hương gì, thành phần ra sao.
Hữu Ninh để cũng muốn lấy lại công bằng cho con gái nhưng việc này nào có khả thi?
Cả An Lăng lẫn Dương Lăng đều không phải đối thủ của Thẩm Hi Hòa, đối đầu với Thẩm Hi Hòa chỉ có chịu thiệt.
“Bệ hạ, Trường Lăng công chúa…” Lưu Tam Chỉ chỉ nhắc có thể. “Trường Lăng gặp nạn không phải do Chiêu Ninh
gây ra.” Chuyện này Hữu Ninh để có thể khẳng định.
Đó là lần đầu Thẩm Hi Hòa đến bãi săn, không có tay chân gì ở đó, không thể nào hành sự kín kẽ thể được.
Trước khi Trường Lăng xảy ra chuyện, Tiêu Hoa Ung lại nôn ra máu do chất độc phát tác. Cũng có thể hắn đã
lường trước chuyện này rồi giả vờ nôn ra máu, nhưng Hữu Ninh đế đã cho ba thái y bắt mạch, rõ ràng không phải
là giả. Cho dù Thái tử thật sự lên kế hoạch từ trước thì mục đích của hắn cũng không phải là trừng trị Trường Lăng
mà là muốn giúp Thẩm Hi Hòa tránh họa.
Người có hiềm nghi lớn nhất trong việc ra mặt thay Thẩm Hi Hòa là Thái tử cũng bị loại trừ, Hữu Ninh để nghĩ
không ra ai khác.
Trừ khi Trường Lăng thật sự bị thứ gì đó kích thích nên mới có hành vi kỳ quặc như vậy.
Cái chết của Trường Lăng quá kỳ dị, lại thêm con mãng xà xuất hiện ở bãi săn khiến Hữu Ninh để có phần kiêng kỵ nơi đó.
“Đa tạ trưởng tỷ.” Ra khỏi cung, Thầm Anh Nhược khom người cảm tạ Thầm Hi Hòa.
Thẩm Hi Hòa liếc mắt ra hiệu cho Trân Châu, Trân Châu bèn lấy một hộp thuốc bôi trên xe ngựra đưa cho Đàm thị. Thầm Hi Hòa nói:
“Dem về đi, ngày bôi hai lần sẽ làm tan vết sưng, không ảnh hưởng đến dung mạo.”
Thẩm Hi Hòa tuyệt đối không cho phép. An Lăng công chúa tát một cái thì cũng thôi đi, nàng ta là công chúa, Thẩm Anh Nhược
không dám phản kháng, nhưng nàng ta muốn tát thêm cái nữa thì phải hỏi xem Thẩm Hi Hòa nàng đây có đồng ý không!
Nói rồi, Thẩm Hi Hòa liên lên xe ngựa: “Ngươi không cần cảm ơn ta, chẳng qua vì người mang họ Thầm thôi.” Không ai có thể vũ
nhục người Thầm gia ngay trước mặt nàng, bởi lẽ người bị vũ nhục không chỉ có mình Thẩm Anh Nhược mà là toàn bộ Thẩm gia,
Bình luận facebook