Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78
*Chương có nội dung hình ảnh
Thẩm Vân An: “…”
Hẳn trừng mắt nhìn cả người lẫn mèo, cảm thấy bực bội mà không biết làm sao cho phái.
Hắn nghĩ bây 3giờ mình cần bình tĩnh một chút,“Điện hạ nên gọi xả muội là Chiêu Ninh thì hơn.” Người này mặt dày thật, nghe hắn gọi như thế, Thẩm Vân An càng cáu tiết, “Điện hạ mới gặp xá muội được mấy lần chứ? Hai người nói với nhau được mấy câu? Mới vậy mà dám nói thích rồi ư? Tình cảm của điện hạ qua loa đến thế cơ à?”
Tiêu Hoa Ung chẳng hề khó chịu trước sự hùng hổ của Thẩm Vân An, thái độ vẫn ôn hòa: “Tuy chỉ gặp gỡ vài lần nhưng lại may mắn được trò chuyện từ trưa đến tận chiều tà, Ung chưa bao giờ thích ai nên cũng không biết vì sao mà thích…”
Tiêu Hoa Ung nói một tràng dài không hề thở dốc, ngừng một lúc lâu rồi mới nói tiếp: “Ta chỉ biết rằng thức thì nhớ, ngủ thì mơ, nhìn là liên tưởng, nghe là nhung nhớ.” Lúc thức sẽ nhớ đến nàng, trong giấc ngủ thì mơ về nàng, nhìn thứ gì cũng liên tưởng đến nàng, nghe được chuyện gì liên quan đến nàng liền nhung nhớ.Thẩm Vân An trố mắt: “…”
Hằng năm cùng lên thành lậu nhân dịp Trùng Dương chẳng phải là cách hằn mua vui cho muội muội à? Bây giờ lại biến thành cách muội muội dùng để lấy lòng người đàn ông khác!
Ánh mắt Thẩm Vân An nhìn Tiêu Hoa Ung càng khó chịu hơn.Thẩm Hi Hòa không nói ra mi8ệng những lời đại nghịch bất đạo như giết vua: “Thái tử điện hạ là Thái tử, đăng cơ cũng là danh chính ngôn thuận.”
“Muội chắc chắn hắn… sống không thọ đấy chứ?” Thẩm Vân An trầm ngâm một hồi, thấy kế hoạch này có tính khả thi.
Nếu Thái tử mất sớm để lại muội muội thủ tiết thì có thể tìm cách để muội muội giả chết, rời khỏi hoàng gia, biết đâu sau này gặp được người mình thích thì còn có thể tái giá. Cho dù không ai có thể khiến muội muội rung động thì muội muội cũng có thể sống trong yên vui bên cả gia đình tại Tây Bắc.Thẩm Vân An được đặc cách vào Kinh là nhờ có ân chỉ do Thái tử xin cho, đã vào cung bái kiến bệ hạ thì ghé qua Đông cung để tạ ơn cũng là hợp lẽ, Thẩm Vân An nghĩ đây là chuyện giữa đàn ông với nhau nên không dẫn Thẩm Hi Hòa theo.
Nói thật, khi biết muội muội như hoa như ngọc của mình muốn gả cho người đàn ông này, cho dù nàng không có tình cảm gì thì Thẩm Vân An cũng không khỏi nhìn Thái tử bằng ánh mắt bắt bẻ.
Mặt trắng như đánh phấn, ra gió một tí là ho khan, tưởng chừng gió nhẹ thổi qua là ngã.Tiêu Hoa Ung làm như không nhận ra: “Ta và quận chúa về kinh cách nhau không lâu… Người ngoài ai cũng né tránh ta, chỉ có quận chúa chịu qua lại với ta… Nàng sợ ta lạnh… nên điều chế hương tịch hàn vì ta, rồi sợ ta ăn uống không ngon miệng, bèn làm hoành thánh cho ta… còn thường xuyên đến Đông cung thăm viếng…”
Hắn cố nén họ để chậm rãi nói, từng câu từng chữ làm Thẩm Vân An nghe mà ngứa tay.
May thay, lý trí của Thẩm Vân An vẫn còn đó, hắn biết người này không chịu nổi một đòn của mình, lòng càng thêm hậm hực. Thẩm Hi Hòa chọn một gã quá yếu, làm hắn có muốn ra tay cũng không được, kéo bất cẩn khiến người ta toi mạng…Tiêu Hoa Ung đưa tay ngắn Thiên Viên lại, họ khẽ mấy tiếng: “Ta chỉ bị khó thở thôi, chứ nếu bị lao thì trong hoàng cung này… làm gì còn đất cho ta dung thân?”
Thẩm Vân An cũng biết thế nhưng lại cố tình nói kháy Tiêu Hoa Ung thứ nhất là bởi bực bội khi nghĩ tới chuyện muội muội mình muốn gả cho người này, thứ hai là muốn thử tính tình và khí độ của hắn. Kết quả thăm dò được miễn cưỡng có thể hài lòng, Thẩm Vân An lại càng bực hơn: “Vì sao điện hạ lại xin bệ hạ ban ân chỉ cho ta?”
“Ta làm vậy không phải vì thế tử.” Tiêu Hoa Ung chỉnh lại lời hắn, “Quận chúa… đã đồng ý cùng lên thành lâu vào dịp Trùng Dương với ta, ta rất biết ơn… tâm ý ấy.”Thẩm Hi Hòa không sốt ruột, nhẹ nhàng vuốt bộ lông mượt mà của Đoản Mệnh.
Một lúc lâ1u sau, Thẩm Vân An mới bình tĩnh lại, đặt hai tay lên bàn, nhìn Thẩm Hi Hòa chằm chằm: “Muội định làm thế thật à?”
“Ừ.” Thẩm 9Hi Hòa kiên quyết gật đầu, “A huynh, làm vậy tốt cho cả muội, cả huynh, cả Thẩm gia và Tây Bắc.” Sợ Thẩm Vân An lại suy nghĩ nhiều, T3hẩm Hi Hòa dịu dàng nói: “Nếu bệ hạ không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay, chúng ta có thể…”Điên mất thôi, không dừng lại để lộ nhũ danh của muội muội!
“Có duyên hay không còn chưa biết được, Thái tử điện hạ đừng vội phán đoán.” Tiêu Hoa Ung lại húng hắng họ: “Thế tử, ta tin rằng ông trời không phụ kẻ có lòng…” “Có lòng?” Thẩm Vân An cười gắn, “Con vua làm gì có lòng.”
Tiêu Hoa Ung lặng thinh trong chốc lát rồi nói khẽ: “Thế tử, con người ai cũng có lòng, chỉ khác là họ đặt lòng mình ở đầu mà thôi, ta thích UU.”Nói một câu mà họ cả buổi, Thẩm Vân An không kiếm được mà hỏi: “Thái tử điện hạ, Bất Nguy là người thắng tính, cho phép ta mạo muội hỏi một câu, có phải điện hạ bị lao không.”
Thẩm Vân An tự là Bất Nguy. Thật tình, Thái tử điện hạ họ khiếp quá, bệnh lao dễ lây, hắn không nỡ để muội muội thân yêu của mình gả cho người như vậy, dù có muốn tìm người đoản mệnh thì cũng không nên chọn người thế này.
“Thế tử, ngài…”“Hình như hắn… mắc phải một căn bệnh kỳ quặc, sức khỏe còn kém hơn cả muội.” Thẩm Hi Hòa ngừng một lát rồi nói thêm, “Có điều, hắn… có rất năng lực chỉ là giấu rất khéo.”
“Sao muội biết?” Thẩm Vân An hỏi.
“Mỗi lần gặp hắn, muội đều có cảm giác hắn là cùng một loại người với mình.” Thẩm Hi Hòa đáp.Chẳng biết trút giận vào đầu, Thẩm Vân An đành gượng cười: “UU là vậy đấy, lúc nào cũng thương người.”
“Hóa ra nhũ danh của quận chúa là UU?” Tiêu Hoa Ung tự động bỏ qua đoạn châm biếm đằng sau, ánh mắt bỗng sống động hơn, “Thật là có duyên, nhũ danh của ta là Lộc Minh*.”
(*) Ghép lại thành “Du lộc minh” (Tiếng hươu êm dịu), một câu thơ trong bài “Lộc minh” thuộc Thi Kinh.Thiên Viên: “..”
Sao hắn không biết nhỉ, điện hạ nhà hắn có nhu danh bao giờ?
Thẩm Vân An: “…”Thẩm Vân An: “…”
Xin đừng, nếu Thái tử cũng lạnh lùng vô tình như muội muội nhà mình thì hắn lại thêm lo.
“Ngày mai vào cung rồi, tiện thể huynh sẽ đến Đông cũng gặp hắn một lần. Cho dù thế nào Thẩm Vân An cũng muốn đích thân xác minh chuyện này.Giọng điệu Tiêu Hoa Ung chân thành, tha thiết đến mức ngay cả Thẩm Vân An cũng cảm nhận được hắn đã yêu, nhưng Thẩm Vận An vẫn không tin: “Chẳng qua mới vài lần gặp gỡ, sao có thể đến mức ấy?”
“Tình này khó truy vết, lúc biết đã đậm sâu.”
Tình ý chẳng biết có tự bao giờ, khi hắn phát hiện ra thì tình đã hằn trong tâm trí.“Điện hạ…” Thẩm Vân An chưa từng thấy ai có tình cảm sâu đậm nhường ấy với người khác, hắn nghĩ dù là giả vờ thì cũng phải có phần nửa là thật mới có thể khiến người ta tin tưởng, “Điện hạ có bao giờ nghĩ đến chuyện bản thân không thể bầu bạn bên nàng cả đời, thứ lỗi cho ta bất kính, điện hạ có từng nghĩ sau này nàng sẽ.”
Tiêu Hoa Ung cụp mắt, hàng mi dài rợp bóng: “Sinh lão bệnh tử chẳng thể đoán trước. Biết bao người thoạt trông khỏe mạnh nhưng rồi lại gục ngã trong chớp mắt? Chỉ cần quận chúa không chê, Ung muốn dung túng tham vọng của bản thân một lần.”
Xem ảnh 1
Thẩm Vân An: “…”
Hẳn trừng mắt nhìn cả người lẫn mèo, cảm thấy bực bội mà không biết làm sao cho phái.
Hắn nghĩ bây 3giờ mình cần bình tĩnh một chút,“Điện hạ nên gọi xả muội là Chiêu Ninh thì hơn.” Người này mặt dày thật, nghe hắn gọi như thế, Thẩm Vân An càng cáu tiết, “Điện hạ mới gặp xá muội được mấy lần chứ? Hai người nói với nhau được mấy câu? Mới vậy mà dám nói thích rồi ư? Tình cảm của điện hạ qua loa đến thế cơ à?”
Tiêu Hoa Ung chẳng hề khó chịu trước sự hùng hổ của Thẩm Vân An, thái độ vẫn ôn hòa: “Tuy chỉ gặp gỡ vài lần nhưng lại may mắn được trò chuyện từ trưa đến tận chiều tà, Ung chưa bao giờ thích ai nên cũng không biết vì sao mà thích…”
Tiêu Hoa Ung nói một tràng dài không hề thở dốc, ngừng một lúc lâu rồi mới nói tiếp: “Ta chỉ biết rằng thức thì nhớ, ngủ thì mơ, nhìn là liên tưởng, nghe là nhung nhớ.” Lúc thức sẽ nhớ đến nàng, trong giấc ngủ thì mơ về nàng, nhìn thứ gì cũng liên tưởng đến nàng, nghe được chuyện gì liên quan đến nàng liền nhung nhớ.Thẩm Vân An trố mắt: “…”
Hằng năm cùng lên thành lậu nhân dịp Trùng Dương chẳng phải là cách hằn mua vui cho muội muội à? Bây giờ lại biến thành cách muội muội dùng để lấy lòng người đàn ông khác!
Ánh mắt Thẩm Vân An nhìn Tiêu Hoa Ung càng khó chịu hơn.Thẩm Hi Hòa không nói ra mi8ệng những lời đại nghịch bất đạo như giết vua: “Thái tử điện hạ là Thái tử, đăng cơ cũng là danh chính ngôn thuận.”
“Muội chắc chắn hắn… sống không thọ đấy chứ?” Thẩm Vân An trầm ngâm một hồi, thấy kế hoạch này có tính khả thi.
Nếu Thái tử mất sớm để lại muội muội thủ tiết thì có thể tìm cách để muội muội giả chết, rời khỏi hoàng gia, biết đâu sau này gặp được người mình thích thì còn có thể tái giá. Cho dù không ai có thể khiến muội muội rung động thì muội muội cũng có thể sống trong yên vui bên cả gia đình tại Tây Bắc.Thẩm Vân An được đặc cách vào Kinh là nhờ có ân chỉ do Thái tử xin cho, đã vào cung bái kiến bệ hạ thì ghé qua Đông cung để tạ ơn cũng là hợp lẽ, Thẩm Vân An nghĩ đây là chuyện giữa đàn ông với nhau nên không dẫn Thẩm Hi Hòa theo.
Nói thật, khi biết muội muội như hoa như ngọc của mình muốn gả cho người đàn ông này, cho dù nàng không có tình cảm gì thì Thẩm Vân An cũng không khỏi nhìn Thái tử bằng ánh mắt bắt bẻ.
Mặt trắng như đánh phấn, ra gió một tí là ho khan, tưởng chừng gió nhẹ thổi qua là ngã.Tiêu Hoa Ung làm như không nhận ra: “Ta và quận chúa về kinh cách nhau không lâu… Người ngoài ai cũng né tránh ta, chỉ có quận chúa chịu qua lại với ta… Nàng sợ ta lạnh… nên điều chế hương tịch hàn vì ta, rồi sợ ta ăn uống không ngon miệng, bèn làm hoành thánh cho ta… còn thường xuyên đến Đông cung thăm viếng…”
Hắn cố nén họ để chậm rãi nói, từng câu từng chữ làm Thẩm Vân An nghe mà ngứa tay.
May thay, lý trí của Thẩm Vân An vẫn còn đó, hắn biết người này không chịu nổi một đòn của mình, lòng càng thêm hậm hực. Thẩm Hi Hòa chọn một gã quá yếu, làm hắn có muốn ra tay cũng không được, kéo bất cẩn khiến người ta toi mạng…Tiêu Hoa Ung đưa tay ngắn Thiên Viên lại, họ khẽ mấy tiếng: “Ta chỉ bị khó thở thôi, chứ nếu bị lao thì trong hoàng cung này… làm gì còn đất cho ta dung thân?”
Thẩm Vân An cũng biết thế nhưng lại cố tình nói kháy Tiêu Hoa Ung thứ nhất là bởi bực bội khi nghĩ tới chuyện muội muội mình muốn gả cho người này, thứ hai là muốn thử tính tình và khí độ của hắn. Kết quả thăm dò được miễn cưỡng có thể hài lòng, Thẩm Vân An lại càng bực hơn: “Vì sao điện hạ lại xin bệ hạ ban ân chỉ cho ta?”
“Ta làm vậy không phải vì thế tử.” Tiêu Hoa Ung chỉnh lại lời hắn, “Quận chúa… đã đồng ý cùng lên thành lâu vào dịp Trùng Dương với ta, ta rất biết ơn… tâm ý ấy.”Thẩm Hi Hòa không sốt ruột, nhẹ nhàng vuốt bộ lông mượt mà của Đoản Mệnh.
Một lúc lâ1u sau, Thẩm Vân An mới bình tĩnh lại, đặt hai tay lên bàn, nhìn Thẩm Hi Hòa chằm chằm: “Muội định làm thế thật à?”
“Ừ.” Thẩm 9Hi Hòa kiên quyết gật đầu, “A huynh, làm vậy tốt cho cả muội, cả huynh, cả Thẩm gia và Tây Bắc.” Sợ Thẩm Vân An lại suy nghĩ nhiều, T3hẩm Hi Hòa dịu dàng nói: “Nếu bệ hạ không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay, chúng ta có thể…”Điên mất thôi, không dừng lại để lộ nhũ danh của muội muội!
“Có duyên hay không còn chưa biết được, Thái tử điện hạ đừng vội phán đoán.” Tiêu Hoa Ung lại húng hắng họ: “Thế tử, ta tin rằng ông trời không phụ kẻ có lòng…” “Có lòng?” Thẩm Vân An cười gắn, “Con vua làm gì có lòng.”
Tiêu Hoa Ung lặng thinh trong chốc lát rồi nói khẽ: “Thế tử, con người ai cũng có lòng, chỉ khác là họ đặt lòng mình ở đầu mà thôi, ta thích UU.”Nói một câu mà họ cả buổi, Thẩm Vân An không kiếm được mà hỏi: “Thái tử điện hạ, Bất Nguy là người thắng tính, cho phép ta mạo muội hỏi một câu, có phải điện hạ bị lao không.”
Thẩm Vân An tự là Bất Nguy. Thật tình, Thái tử điện hạ họ khiếp quá, bệnh lao dễ lây, hắn không nỡ để muội muội thân yêu của mình gả cho người như vậy, dù có muốn tìm người đoản mệnh thì cũng không nên chọn người thế này.
“Thế tử, ngài…”“Hình như hắn… mắc phải một căn bệnh kỳ quặc, sức khỏe còn kém hơn cả muội.” Thẩm Hi Hòa ngừng một lát rồi nói thêm, “Có điều, hắn… có rất năng lực chỉ là giấu rất khéo.”
“Sao muội biết?” Thẩm Vân An hỏi.
“Mỗi lần gặp hắn, muội đều có cảm giác hắn là cùng một loại người với mình.” Thẩm Hi Hòa đáp.Chẳng biết trút giận vào đầu, Thẩm Vân An đành gượng cười: “UU là vậy đấy, lúc nào cũng thương người.”
“Hóa ra nhũ danh của quận chúa là UU?” Tiêu Hoa Ung tự động bỏ qua đoạn châm biếm đằng sau, ánh mắt bỗng sống động hơn, “Thật là có duyên, nhũ danh của ta là Lộc Minh*.”
(*) Ghép lại thành “Du lộc minh” (Tiếng hươu êm dịu), một câu thơ trong bài “Lộc minh” thuộc Thi Kinh.Thiên Viên: “..”
Sao hắn không biết nhỉ, điện hạ nhà hắn có nhu danh bao giờ?
Thẩm Vân An: “…”Thẩm Vân An: “…”
Xin đừng, nếu Thái tử cũng lạnh lùng vô tình như muội muội nhà mình thì hắn lại thêm lo.
“Ngày mai vào cung rồi, tiện thể huynh sẽ đến Đông cũng gặp hắn một lần. Cho dù thế nào Thẩm Vân An cũng muốn đích thân xác minh chuyện này.Giọng điệu Tiêu Hoa Ung chân thành, tha thiết đến mức ngay cả Thẩm Vân An cũng cảm nhận được hắn đã yêu, nhưng Thẩm Vận An vẫn không tin: “Chẳng qua mới vài lần gặp gỡ, sao có thể đến mức ấy?”
“Tình này khó truy vết, lúc biết đã đậm sâu.”
Tình ý chẳng biết có tự bao giờ, khi hắn phát hiện ra thì tình đã hằn trong tâm trí.“Điện hạ…” Thẩm Vân An chưa từng thấy ai có tình cảm sâu đậm nhường ấy với người khác, hắn nghĩ dù là giả vờ thì cũng phải có phần nửa là thật mới có thể khiến người ta tin tưởng, “Điện hạ có bao giờ nghĩ đến chuyện bản thân không thể bầu bạn bên nàng cả đời, thứ lỗi cho ta bất kính, điện hạ có từng nghĩ sau này nàng sẽ.”
Tiêu Hoa Ung cụp mắt, hàng mi dài rợp bóng: “Sinh lão bệnh tử chẳng thể đoán trước. Biết bao người thoạt trông khỏe mạnh nhưng rồi lại gục ngã trong chớp mắt? Chỉ cần quận chúa không chê, Ung muốn dung túng tham vọng của bản thân một lần.”
Xem ảnh 1
Bình luận facebook