Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 92
*Chương có nội dung hình ảnh
Ánh nắng xuyên qua muôn vàn tán lá bạch quả, sắc vàng của nắng và của lá quấn quýt bên nhau, khiến bầu trời cũng nhuộm sắc hoàng kim.
Gió nhẹ thổi qua, lá cây rơi lả tả, thời gian trôi chầm chậm, dường như đã một lúc lâu, mà tựa hồ chỉ là thoáng chốc, Tiêu Hoa Ung ho khan 1một hồi mới dần lắng xuống: “Ta còn nhớ ngày đó quận chúa hỏi ta… có cam tâm không?”
Hắn đặt hờ nắm đấm lên môi: “Thân là Thái tử,9 nếu ta không thể kể vị, ai đăng cơ cũng sẽ không bỏ qua cho đích tử chính thống. Tuy rằng… sức khỏe của ta không được tốt, nhưng chẳng ai3 biết được liệu năm sáu năm nữa có biển số gì chăng, chỉ cần còn sống ngày nào ta sẽ mưu tính ngày đó.”
Hắn đang nói với nàng rằng h8ắn có đủ khả năng tự vệ. Hắn chỉ sợ có ngày sức khỏe bình phục nhưng lại không còn năng lực bảo vệ bản thân.Nàng nghĩ người này không phải là Tiêu Hoa Ung mà là tâm phúc của hắn. Tiêu Hoa Ung có kỳ vọng về tương lai, có bồi đắp thế lực riêng của mình, bởi vậy hắn rất muốn bình phục, cũng như nàng vậy!
Thoát Cốt Đan có hiệu quả đối với nàng hắn cũng có tác dụng với Tiêu Hoa Ung, sao hắn có thể thờ ơ được?
“Quận chúa muốn nói đến bảo vật của Bạch Đầu Ông?” Nếu nói không biết thì quá khó tin, Tiêu Hoa Ung bèn yếu ớt đáp, “Ta từng sai người đi tìm Tiên Nhân Thao nhưng không thu hoạch được gì, cũng từng tìm đến chỗ Bạch Đầu Ông, có điếu thuốc đã bị người ta lấy đi rồi.”“Điện hạ không chất vấn người đó là ai sao?”
“Ông ấy không muốn nói, biển người mênh mông, biết đâu mà tìm?” Tiêu Hoa Ung lắc đầu, “Ta nghĩ người muốn có thứ thuốc này hắn cũng cần dùng nó để giữ mạng giống ta. Chắc chắn người ta sẽ không muốn nhường, đã vậy thì cần gì phải nghe ngóng nữa… Khụ khụ khụ…”
Sau một cơn ho khan, Tiêu Hoa Ung cụp mắt: “Mạng ai chẳng phải mạng? Ta muốn sống, người ta cũng vậy, không thể vì thế mà lạm dụng quyền hành, cố tình cướp đoạt.”“Điện hạ, liệu Thoát Cốt Đan có tác dụng với bệnh của ngài không?” Thẩm Hi Hòa hỏi.
Nàng không nghi ngờ rằng Thái tử giả vờ bệnh, nếu không có duyên cớ gì, chắc chắn hắn không thể giấu được Hữu Ninh để. Mười một năm trước nhất định đã xảy ra chuyện gì đó khiến hắn thật sự tổn thương căn cốt, Hữu Ninh để cũng vì thế mà dám chắc hẳn không thể sống lâu, thế nên đến giờ vẫn không vội phể Thái tử.
Người đóng giả Hoa Phú Hải còn đóng giả cá Triệu Chính Hạo, chỉ cần một chiêu kiếm đã có thể chém đầu ba tên, cho thấy công phu cao cường.“Thái tử điện hạ, Thoát Cốt Đan đang trong tay ta.” Thẩm Hi Hòa cụp mắt, “Lúc ta lấy được Thoát Cốt Đan có gặp một kỳ nhân, người này rất thần bí, mỗi lần gặp hắn lại cải trang thành một người khác, bắt đầu là Tú Y sử, phú ông, cử nhân đi thi và cuối cùng là Đại Lý tự thiếu khanh…”
Thẩm Hi Hòa ngước mắt lên, thầy sắc mặt Tiêu Hoa Ung khá nghiêm trọng: “Điện hạ nghĩ người thế nào mới có thể biến hóa khôn lường như vậy?”
“Là người phi thường.” Tiêu Hoa Ung ho nhẹ, trầm ngâm, “Hắn là hoàng tộc.”Thẩm Hi Hòa khẽ gật đầu, ý tứ sâu xa: “Không dối gì điện hạ, lúc trước vì một số nguyên nhân nên ta có bàn một vụ làm ăn với hắn, tạm thời hai bên không có xung đột gì, đợi khi dứt điểm hết thảy rồi lại quyết một trận thắng thua. Bởi vậy, ta nghĩ hắn không biết chuyện An Tây, bằng không thì đã sớm bảo cho ta biết.
Ta đã hứa trao cho hắn quyền giao thương tại Tây Bắc, nếu An Tây có gì bất trắc, Tây Bắc đổi chủ thì sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của hắn.”
Tiêu Hoa Ung chăm chú lắng nghe.Triều đại này đã kéo dài hơn trăm năm, không thể nào còn sót dư đảng tiền triều được.
Kẻ có thể cài người vào những vị trí này ắt có mưu đồ. Triều đình đang lúc cường thịnh, văn võ bá quan không ai mưu phản làm gì, chỉ có hoàng tử muốn tranh ngai vàng mới làm ra chuyện đó.
“Đúng vậy, hẳn là người hoàng tộc.” Thẩm Hi Hòa lẳng lặng nhìn hắn, “Chiêu Ninh không hiểu rõ các hoàng tử cho lắm, điện hạ có nghi ngờ ai không?” “Khụ khụ khụ..” Tiêu Hoa Ung ho hung hăng, sau đó ngại ngùng nói, “Ta rời cung từ năm lên tám, không lớn lên bên các huynh đệ nên cũng không rõ.”Tiêu Hoa Ung hoang mang: “Sao quận chúa lại nói thế?”
Thẩm Hi Hòa ngẩng đầu, mặt đối mặt với Tiêu Hoa Ung, đôi mắt như có sương mờ bao phủ của nàng nhìn xoáy vào hắn.
Ánh mắt Tiêu Hoa Ung mờ mịt và bối rối, không phải bối rối vì chột dạ mà là vì không biết bản thân đã mắc lỗi gì.Thẩm Hi Hòa nhìn Tiêu Hoa Ung chăm chăm: “Người cơ trí như Tín vương điện hạ không thể nào an bài cữu cữu mình làm Hà Tây Tiết độ sử một cách trắng trợn ngay bước quan trọng được, điều này không phù hợp với phong cách ẩn giấu tài năng của Tín vương điện hạ.”
“Vậy cho nên, quận chúa nghĩ rằng có người chơi chiêu khiển Ngũ ca trở tay không kịp, mà người này chính là người quận chúa chưa tìm được… Khụ khụ khụ..” Tiêu Hoa Ung kết luận thay Thẩm Hi Hòa.
“Đúng vậy.” Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Hắn nhúng tay vào việc này nhưng lại không báo cho ta biết, điện hạ nghĩ là vì sao?”“Điện hạ là Thái tử cơ mà.”
“Ta là Thái tử, vốn nên yêu dân như con. Nếu hôm nay ta vì mạng sống của mình mà không màng đến sống chết của người khác, sẽ có ngày ta vì dục vọng của bản thân mà khiến bách tính lầm than. Nếu vậy thì một Thái tử như ta không đăng cơ mới là phúc của bách tính.” Tiêu Hoa Ung chân thành nói.
“Vậy ra điện hạ nhân đức nên mới dám chơi dám chịu.” Thẩm Hi Hòa chợt bật cười.Thẩm Hi Hòa nói tiếp: “Ta cứ ngỡ hắn không biết chuyện này, nhưng khi chuyện An Tây kết thúc, ta lại nghĩ đằng sau việc này hẳn là có hắn giúp đỡ một tay.”
“Sao quận chúa biết?” Tiêu Hoa Ung tỏ ra thận trọng.
“Ta tin rằng bản đồ bố phòng bị người của tiền Hà Tây Tiết độ sử trộm mất và người sắp đặt việc này chính là Tín vương điện hạ, mà mục đích của hắn chủ yếu là an bài người của mình đến Hà Tây…”Người từng làm Thái tử chỉ có hai con đường thẳng làm vua hoặc thua làm giặc.
Đúng như lời hắn nói, không một vị để vương nào có thể bỏ qua cho huynh đệ đích xuất của mình, vốn là người kế vị chính thống.
Hắn nói vậy nghĩa là ngầm thừa nhận hắn có thể lực riêng.Tiêu Hoa Ung trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Có lẽ… vì lúc hắn hay tin thì quận chúa đã biết rồi?”
“Ta cũng cho là vậy, người này cũng giống điện hạ…” Thẩm Hi Hòa cố tình ngừng một lúc rồi nói tiếp, “Cũng được tin bản đồ bố phòng An Tây bị mất không lâu sau khi ta đã biết chuyện, chứ nếu muộn hơn chút nữa thì đã không kịp sắp đặt tinh vi như thế.”
Thẩm Hi Hòa đã nói toạc ra, đương nhiên Tiêu Hoa Ung không thể giả vờ giả vịt được nữa: “Quận chúa hoài nghi ta chính là người có thủ đoạn phi thường… khụ khụ khụ… mà quận chúa kiêng dè?”
Thẩm Hi Hòa vụt ngước mắt nhìn thoáng qua Thiên Viên đứng sau lưng Tiêu Hoa Ung.
Xem ảnh 1
Ánh nắng xuyên qua muôn vàn tán lá bạch quả, sắc vàng của nắng và của lá quấn quýt bên nhau, khiến bầu trời cũng nhuộm sắc hoàng kim.
Gió nhẹ thổi qua, lá cây rơi lả tả, thời gian trôi chầm chậm, dường như đã một lúc lâu, mà tựa hồ chỉ là thoáng chốc, Tiêu Hoa Ung ho khan 1một hồi mới dần lắng xuống: “Ta còn nhớ ngày đó quận chúa hỏi ta… có cam tâm không?”
Hắn đặt hờ nắm đấm lên môi: “Thân là Thái tử,9 nếu ta không thể kể vị, ai đăng cơ cũng sẽ không bỏ qua cho đích tử chính thống. Tuy rằng… sức khỏe của ta không được tốt, nhưng chẳng ai3 biết được liệu năm sáu năm nữa có biển số gì chăng, chỉ cần còn sống ngày nào ta sẽ mưu tính ngày đó.”
Hắn đang nói với nàng rằng h8ắn có đủ khả năng tự vệ. Hắn chỉ sợ có ngày sức khỏe bình phục nhưng lại không còn năng lực bảo vệ bản thân.Nàng nghĩ người này không phải là Tiêu Hoa Ung mà là tâm phúc của hắn. Tiêu Hoa Ung có kỳ vọng về tương lai, có bồi đắp thế lực riêng của mình, bởi vậy hắn rất muốn bình phục, cũng như nàng vậy!
Thoát Cốt Đan có hiệu quả đối với nàng hắn cũng có tác dụng với Tiêu Hoa Ung, sao hắn có thể thờ ơ được?
“Quận chúa muốn nói đến bảo vật của Bạch Đầu Ông?” Nếu nói không biết thì quá khó tin, Tiêu Hoa Ung bèn yếu ớt đáp, “Ta từng sai người đi tìm Tiên Nhân Thao nhưng không thu hoạch được gì, cũng từng tìm đến chỗ Bạch Đầu Ông, có điếu thuốc đã bị người ta lấy đi rồi.”“Điện hạ không chất vấn người đó là ai sao?”
“Ông ấy không muốn nói, biển người mênh mông, biết đâu mà tìm?” Tiêu Hoa Ung lắc đầu, “Ta nghĩ người muốn có thứ thuốc này hắn cũng cần dùng nó để giữ mạng giống ta. Chắc chắn người ta sẽ không muốn nhường, đã vậy thì cần gì phải nghe ngóng nữa… Khụ khụ khụ…”
Sau một cơn ho khan, Tiêu Hoa Ung cụp mắt: “Mạng ai chẳng phải mạng? Ta muốn sống, người ta cũng vậy, không thể vì thế mà lạm dụng quyền hành, cố tình cướp đoạt.”“Điện hạ, liệu Thoát Cốt Đan có tác dụng với bệnh của ngài không?” Thẩm Hi Hòa hỏi.
Nàng không nghi ngờ rằng Thái tử giả vờ bệnh, nếu không có duyên cớ gì, chắc chắn hắn không thể giấu được Hữu Ninh để. Mười một năm trước nhất định đã xảy ra chuyện gì đó khiến hắn thật sự tổn thương căn cốt, Hữu Ninh để cũng vì thế mà dám chắc hẳn không thể sống lâu, thế nên đến giờ vẫn không vội phể Thái tử.
Người đóng giả Hoa Phú Hải còn đóng giả cá Triệu Chính Hạo, chỉ cần một chiêu kiếm đã có thể chém đầu ba tên, cho thấy công phu cao cường.“Thái tử điện hạ, Thoát Cốt Đan đang trong tay ta.” Thẩm Hi Hòa cụp mắt, “Lúc ta lấy được Thoát Cốt Đan có gặp một kỳ nhân, người này rất thần bí, mỗi lần gặp hắn lại cải trang thành một người khác, bắt đầu là Tú Y sử, phú ông, cử nhân đi thi và cuối cùng là Đại Lý tự thiếu khanh…”
Thẩm Hi Hòa ngước mắt lên, thầy sắc mặt Tiêu Hoa Ung khá nghiêm trọng: “Điện hạ nghĩ người thế nào mới có thể biến hóa khôn lường như vậy?”
“Là người phi thường.” Tiêu Hoa Ung ho nhẹ, trầm ngâm, “Hắn là hoàng tộc.”Thẩm Hi Hòa khẽ gật đầu, ý tứ sâu xa: “Không dối gì điện hạ, lúc trước vì một số nguyên nhân nên ta có bàn một vụ làm ăn với hắn, tạm thời hai bên không có xung đột gì, đợi khi dứt điểm hết thảy rồi lại quyết một trận thắng thua. Bởi vậy, ta nghĩ hắn không biết chuyện An Tây, bằng không thì đã sớm bảo cho ta biết.
Ta đã hứa trao cho hắn quyền giao thương tại Tây Bắc, nếu An Tây có gì bất trắc, Tây Bắc đổi chủ thì sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của hắn.”
Tiêu Hoa Ung chăm chú lắng nghe.Triều đại này đã kéo dài hơn trăm năm, không thể nào còn sót dư đảng tiền triều được.
Kẻ có thể cài người vào những vị trí này ắt có mưu đồ. Triều đình đang lúc cường thịnh, văn võ bá quan không ai mưu phản làm gì, chỉ có hoàng tử muốn tranh ngai vàng mới làm ra chuyện đó.
“Đúng vậy, hẳn là người hoàng tộc.” Thẩm Hi Hòa lẳng lặng nhìn hắn, “Chiêu Ninh không hiểu rõ các hoàng tử cho lắm, điện hạ có nghi ngờ ai không?” “Khụ khụ khụ..” Tiêu Hoa Ung ho hung hăng, sau đó ngại ngùng nói, “Ta rời cung từ năm lên tám, không lớn lên bên các huynh đệ nên cũng không rõ.”Tiêu Hoa Ung hoang mang: “Sao quận chúa lại nói thế?”
Thẩm Hi Hòa ngẩng đầu, mặt đối mặt với Tiêu Hoa Ung, đôi mắt như có sương mờ bao phủ của nàng nhìn xoáy vào hắn.
Ánh mắt Tiêu Hoa Ung mờ mịt và bối rối, không phải bối rối vì chột dạ mà là vì không biết bản thân đã mắc lỗi gì.Thẩm Hi Hòa nhìn Tiêu Hoa Ung chăm chăm: “Người cơ trí như Tín vương điện hạ không thể nào an bài cữu cữu mình làm Hà Tây Tiết độ sử một cách trắng trợn ngay bước quan trọng được, điều này không phù hợp với phong cách ẩn giấu tài năng của Tín vương điện hạ.”
“Vậy cho nên, quận chúa nghĩ rằng có người chơi chiêu khiển Ngũ ca trở tay không kịp, mà người này chính là người quận chúa chưa tìm được… Khụ khụ khụ..” Tiêu Hoa Ung kết luận thay Thẩm Hi Hòa.
“Đúng vậy.” Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Hắn nhúng tay vào việc này nhưng lại không báo cho ta biết, điện hạ nghĩ là vì sao?”“Điện hạ là Thái tử cơ mà.”
“Ta là Thái tử, vốn nên yêu dân như con. Nếu hôm nay ta vì mạng sống của mình mà không màng đến sống chết của người khác, sẽ có ngày ta vì dục vọng của bản thân mà khiến bách tính lầm than. Nếu vậy thì một Thái tử như ta không đăng cơ mới là phúc của bách tính.” Tiêu Hoa Ung chân thành nói.
“Vậy ra điện hạ nhân đức nên mới dám chơi dám chịu.” Thẩm Hi Hòa chợt bật cười.Thẩm Hi Hòa nói tiếp: “Ta cứ ngỡ hắn không biết chuyện này, nhưng khi chuyện An Tây kết thúc, ta lại nghĩ đằng sau việc này hẳn là có hắn giúp đỡ một tay.”
“Sao quận chúa biết?” Tiêu Hoa Ung tỏ ra thận trọng.
“Ta tin rằng bản đồ bố phòng bị người của tiền Hà Tây Tiết độ sử trộm mất và người sắp đặt việc này chính là Tín vương điện hạ, mà mục đích của hắn chủ yếu là an bài người của mình đến Hà Tây…”Người từng làm Thái tử chỉ có hai con đường thẳng làm vua hoặc thua làm giặc.
Đúng như lời hắn nói, không một vị để vương nào có thể bỏ qua cho huynh đệ đích xuất của mình, vốn là người kế vị chính thống.
Hắn nói vậy nghĩa là ngầm thừa nhận hắn có thể lực riêng.Tiêu Hoa Ung trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Có lẽ… vì lúc hắn hay tin thì quận chúa đã biết rồi?”
“Ta cũng cho là vậy, người này cũng giống điện hạ…” Thẩm Hi Hòa cố tình ngừng một lúc rồi nói tiếp, “Cũng được tin bản đồ bố phòng An Tây bị mất không lâu sau khi ta đã biết chuyện, chứ nếu muộn hơn chút nữa thì đã không kịp sắp đặt tinh vi như thế.”
Thẩm Hi Hòa đã nói toạc ra, đương nhiên Tiêu Hoa Ung không thể giả vờ giả vịt được nữa: “Quận chúa hoài nghi ta chính là người có thủ đoạn phi thường… khụ khụ khụ… mà quận chúa kiêng dè?”
Thẩm Hi Hòa vụt ngước mắt nhìn thoáng qua Thiên Viên đứng sau lưng Tiêu Hoa Ung.
Xem ảnh 1
Bình luận facebook