• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cuộc sống về sau có em là đủ (1 Viewer)

  • Chương 1-20

Cuộc Sống Về Sau Có Em Là Đủ


CHƯƠNG 01: LY HÔN

Trong bóng tối, hai chân của cô bị một người ép tách ra.

Nhiệt độ nóng rực từ lòng bàn tay truyền đến khiến cho toàn thân Ân Triều Kha run rẩy: "Lăng Việt, anh nhẹ một chút!”

"Ngậm miệng!" Giọng nói lạnh như băng của người đàn ông như mệnh lệnh lần nữa truyền đến, thân thể dùng sức ưỡn một cái, trực tiếp chen vào thân thể của cô.

Không có hôn, không có vuốt ve, không có bất kỳ màn dạo đầu nào…

Đột nhiên xuất hiện đau khiến bờ môi đang mím chặt của Ân Triều Kha bỗng dưng mở ra, phát ra một tiếng kêu đau đớn.

Quá đau... Thân thể giống như đột nhiên bị xé nứt, tấm lưng của cô trong nháy mắt thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.

Hai tay, cũng không tự giác đặt lên cổ Lý Lăng Việt.

"Lăng Việt, đau quá..." Cô thấp giọng cầu xin tha thứ.

Kết hôn ba năm, đây là lần đầu tiên anh về nhà…

"A. Đây không phải điều em muốn sao?” Người đàn ông khinh miệt hừ một tiếng, dưới thân chỉ dừng một chút, động tác liền tăng nhanh.

Ân Triều Kha đau đến mức căn bản không có thời gian bận tâm đến lời nói của anh, chỉ muốn đẩy anh ra, nhưng lại nhịn xuống, chỉ có thế cắn chặt bờ một thừa nhận sự cướp đoạt của anh.

Không sao, thật sự không sao!

Không phải cô đã đợi giây phút này nhiều năm như vậy sao, một chút đau đớn ấy có tính là gì.

Mãi cho đến khi bầu không khí tràn ngập mùi máu tươi, một dòng nước ấm nóng từ dưới thân tràn ra, người đàn ông mới xoay người xuống giường, rời khỏi phòng ngủ.

Lý Lăng Việt tiến vào lần nữa, trực tiếp mở bóng đèn lớn trong phòng ra.

Đột nhiên xuất hiện ánh đèn chói mắt chiếu lên khiến cô vô thức đưa tay chặn lại ánh sáng, chờ đến khi cô thích ứng và mở mắt lần nữa, giọng nói bình tĩnh của người đàn ông truyền đến: “Ly hôn đi!”

Trong nháy mắt Ân Triều Kha cứng đờ, giống như máu trong người tất cả đều ngưng đọng lại, ánh mắt khó tin nhìn về phía anh: “Lăng Việt, anh nói gì?”

"Thứ em muốn tôi đã cho em, Dao Dao mang thai, tôi phải phụ trách với cô ấy!” Khuôn mặt sâu thẳm của người đàn ông lộ ra sự mệt mỏi nhàn nhạt, nhíu mày nhìn cô một cái, ánh mắt anh lướt nhìn qua vị trí tủ đầu giường: "Thuốc uống, ký tên."

Chị Ân Dao Dao mang thai? Con của anh ấy?

Ân Triều Kha hốt hoảng quay đầu nhìn lại.

"Thỏa thuận ly hôn" dòng chữ to lớn trên tập tài liệu thình lình đập vào mắt cô.

Bên cạnh là một cốc nước và một viên thuốc màu hồng nhạt.

Vừa rồi còn nóng hầm hập rung động vào tận trong tim, trong nháy mắt liền bị một cái móc sắt sắc bén lạnh buốt như băng đâm vào, máu thịt be bét, đau đến mức khiến cô ngạt thở.

Từ Thiên Đường rơi vào Địa Ngục, cũng chỉ như thế này.

Nhục nhã, không hiểu, cùng với đó là sự đau đớn sâu sắc.

Ân Triều Kha đỏ mắt hỏi: "Lăng Việt, tại sao? Em mới là vợ của anh, tại sao anh lại để chị gái em mang thai con của anh? Mấy người như vậy là loạn luân!”

Lý Lăng Việt tàn nhẫn mím môi, đưa tay bóp cằm của cô, khinh thường nói: "Ân Triều Kha, nếu không phải em hãm hại Dao Dao, khiến cô ấy bị cưỡng hiếp, tôi sẽ lấy em sao? Từ ngày em gả tới đây, em nên hiểu rõ kết cục của mình là thế nào!”

Nhìn thấy ánh mắt đầy ghét bỏ và căm hận của anh, Ân Triều Kha cười lạnh: "Lý Lăng Việt, anh thật độc ác!”

"So với những thủ đoạn bẩn thỉu đó của em, những thứ này cùng lắm chỉ là sự đáp lễ của Lý Lăng Việt tôi mà thôi!” Đôi mắt Lý Lăng Việt đầy hung ác và nham hiểm, cắn răng nói xong, dùng sức đẩy cô ra: “Uống thuốc!”

"Anh cho rằng em tình nguyện gả cho anh sao? Không phải nhà họ Lăng lúc trước đến cầu thân, em gả cho tên ăn mày cũng sẽ không gả cho anh.”

Ân Triều Kha bực tức nói, sau đó cầm thuốc và nước lên, ừng ực uống.

"Xem xong thì ký tên vào, ngày mai tôi cho người tới lấy!” Lý Lăng Việt để lại một câu nói lạnh như băng, quay người nhanh chóng rời đi.

Nghe tiếng khóa cửa bên ngoài, Ân Triều Kha xốc chăn mỏng lên và xuống giường, chân trần chạy vào phòng tắm.

Sau một trận nôn khan tê tâm phế liệt, nhìn viên thuốc bị cô phun ra gần hết, sắc mặt tái nhợt nổi lên một vòng đắng chát và nụ cười đau đớn.

Xinh đẹp đến mức khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.





Cuộc Sống Về Sau Có Em Là Đủ


CHƯƠNG 02: MANG THAI

Sau khi Lý Lăng Việt rời đi, Ân Triều Kha mất ngủ.

Ánh đèn sáng chói lớn như vậy trong phòng khách, nhìn thỏa thuận ly hôn trên mặt bàn, khóe miệng cô nở ra một nụ cười thê lương tuyệt vọng.

Mười ba năm! Đoạn tình cảm hèn mọn này cũng nên kết thúc!

Cô vẫn luôn biết rằng mình không nên yêu Lý Lăng Việt, người đàn ông từ nhỏ đã tài năng xuất chúng, chị gái Ân Dao Dao cũng luôn ngưỡng mộ người đàn ông này trong lòng.

Cho nên cho tới nay, tình yêu của cô vẫn luôn im lặng không một tiếng động.

Bởi vì cô biết, so với người chị gái xinh đẹp đoan trang và có trình độ học vấn cao, cô chỉ là một đứa con riêng, không xứng đáng đứng ở bên cạnh anh.

Thế nhưng ba năm trước, trong đêm trước ngày hôn lễ của Lý Lăng Việt và Ân Dao Dao, vì cứu cô, Ân Dao Dao đã bị một đám lưu manh cưỡng gian…

Người nhà họ Lăng đương nhiên sẽ không đồng ý cho Lý Lăng Việt cưới một người phụ nữ dơ bẩn, liền nói muốn hủy bỏ hôn lễ.

Mà Lý Lăng Việt, lại hướng về phía cô đưa tay ra: “Triều Kha, gả cho anh!”

Khoảnh khắc đó, nhìn sâu trong đôi mắt người đàn ông là sự dịu dàng sâu thẳm, trái tim cô giống như cây khô nở hoa…

Không ngờ rằng, tất cả những thứ này, chỉ là âm mưu của anh để trả thù cô.

Mười năm thầm mến, ba năm hôn nhân, cô chưa bao giờ nhận được một ánh mắt nhìn thẳng từ phía anh.

Chịu đựng những giọt nước mắt suốt một đêm, cuối cùng nó vẫn rơi xuống.

Ân Triều Kha cầm cây bút lên, ký tên mình vào bản thỏa thuận ly hôn.

Anh đối xử với cô coi như cũng không tệ, ngôi nhà này cho cô, ngoài ra còn cho cô thêm ba mươi tỷ tiền bồi thường.

Hóa ra cô cũng đáng giá nhiều tiền như vậy.

A.

...

Bệnh viện Tế Nhân.

Ân Triều Kha không vì chuyện li hôn mà ảnh hưởng đến công việc, cô đi đến khoa phụ sản trước, sau đó trực tiếp đi vào phòng siêu âm.

Cô tự cho mình làm giám sát theo dõi thời kỳ rụng trứng.

Nhìn thấy một chấm tròn nhỏ mờ mờ động đậy đầy sức sống trên màn hình, đôi mắt như nước mua thu của cô rốt cuộc cũng chứa ý cười hạnh phúc.

Lý Lăng Việt, anh có dũng khí ly hôn, em liền có dũng khí sinh con của anh, để anh cả một đời không được gặp.

Vừa trở lại cửa phòng làm việc, Ân Triều Kha nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp quen thuộc.

Cuối thu, Ân Dao Dao vẫn còn mặc một chiếc váy liền, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, vừa nói chyện điện thoại vừa đưa tay trêu trọc vuốt mái tóc xoăn của mình lên.

Nhìn thấy cô tới, Ân Dao Dao cúp điện thoại: "Triều Kha, chị tới đây lên hồ sơ, Lăng Việt nói, chị sẽ sinh con ở bệnh viên của em.”

Nói xong, bàn tay sơn bộ móng màu hồng của cô ta dịu dàng vuốt ve cái bụng, hướng Ân Triều Kha cười một tiếng: "Triều Kha, em cũng sẽ yêu mến đứa trẻ này, đúng không?”

Trái tim Ân Triều Kha giống như lập tức bị một bàn tay to lớn chộp lấy, khiến cô đau đớn và chua xót.

"Vào đi!" Ân Triều Kha cố nén sự đau đớn đang lan tràn trong tim, kéo Ân Dao Dao đến phòng làm việc của mình, thuận tay đóng cửa lại.

"Sao vậy, sợ người ngoài nghe được chị mang thai con của Lăng Việt sao?" Không có người nhìn, Ân Dao Dao khiêu khích câu môi, ánh mắt đầy đắc ý.

Triều Kha ngồi xuống, ngước mắt nhàn nhạt nhìn thoáng qua bụng của cô ta: "Chị vợ mang thai con của em rể, có lẽ chỉ có chị không cảm thấy xấu hổ mà ngược lại còn cho là quanh vinh.”

"Hừ! Ân Triều Kha, lúc đó cô gả cho Lăng Việt thế nào, chẳng lẽ cô đã quên? Cô thật sự coi là mình gả cho anh ấy thì cả đời sẽ làm bà Lý sao?” Ân Dao Dao khinh thường hừ lạnh.

"Hôm nay chị đến đây để diễu võ dương oai, chúc mừng chị, chị đã đạt được mục đích. Tôi đã đồng ý ly hôn, Lý Lăng Việt trả lại cho chị!" Từ đầu đến cuối Ân Triều Kha vẫn mang khuôn mặt lạnh nhạt như nước: “Từ hôm nay trở đi, những thứ tôi nợ chị, coi như đã trả hết.”

Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: "Bác sỹ Ân, có chút tình huống ở phòng phụ sản VIP2, chủ nhiệm yêu cầu cô tới.”

"Được, tôi lập tức đến!” Ân Triều Kha vội vàng đứng lên, cũng không nhìn Ân Dao Dao một cái: "Tôi còn có việc, hồ sơ mang thai chị đi đến phòng khám bệnh.

Nói xong, cô cởi áo khoác, đổi áo khoác Blouse trắng, kéo cửa vội vàng đi ra ngoài.

"Thật sự nghĩ là tôi đến chỗ này của cô để làm hồ sơ sao! Lăng Việt nói, muốn dẫn tôi đến nước Mỹ sinh con!" Ân Dao Dao cắt ngang một tiếng.

Đang muốn rời đi, điện thoại di động lại vang lên, nhìn thấy tên người trên màn hình điện thoại, khuôn mặt vừa rồi còn đắc ý của cô ta trong nháy mắt trắng bệch, vội vàng khóa trái cửa lại, lúc này mới nghe điện thoại.

"Alo, tôi đã nói anh đừng có gọi điện thoại tới…Tôi mượn giống của anh rồi mang thai con của anh, nhưng đứa nhỏ này rất nhanh sẽ mang họ Lý… Yên tâm, tôi sẽ cho anh một khoản tiền. Đứa bé cũng là con của anh, tôi nghĩ anh cũng muốn để đứa trẻ vừa ra đời liền có một người cha vừa giàu vừa đẹp trai giống như Lý Lăng Việt.”

...

Triều Kha đi theo nhân viên y tế đến phòng VIP2 để kiểm tra, lúc đi ra, tay rất tự nhiên luồn vào áo Blouse trắng tìm điện thoại, lại phát hiện mình không mang theo.

Đúng rồi, vừa rồi rời đi vội vàng, điện thoại vẫn còn để trong túi áo khoác.

Đợi đến khi cô trở lại văn phòng, Ân Dao Dao đã sớm rời đi.

Từ túi áo khoác lấy điện thoại di động ra, Triều Kha phát hiện điện thoại vẫn còn đang ở trong trạng thái ghi âm.

Thật là chủ quan.

Trước đó ở trong phòng siêu âm, cô vốn định ghi lại cuộc nói chuyện của mình và đứa bé trong lần đầu tiên gặp nhau, vậy mà quên tắt đi.





Cuộc Sống Về Sau Có Em Là Đủ


CHƯƠNG 03: ĐIỀU KIỆN

Sau khi tan tầm, Ân Triều Kha vội vàng chạy về Vườn Bích Nhân.

Nhìn thấy thỏa thuận ly hôn vẫn còn nằm trên bàn, nét mặt cô bỗng dưng vui mừng, nhặt lên đi tới thư phòng, nhét vào trong máy cắt giấy.

Tiếng ù ù của máy cắt giấy truyền đến, Triều Kha cắn cắn môi, lông mày khẽ nhíu lại.

Điện thoại di động của cô trong lúc vô tình ghi lại cuộc điện thoại của Ân Dao Dao nhận ở trong văn phòng, bây giờ cô đang rất nghi ngờ đứa trẻ trong bụng Ân Dao Dao căn bản không phải là con của có phải Lý Lăng Việt.

Lý Lăng Việt, anh là đồ ngốc!

Xin lỗi, em không nỡ để anh đổ vỏ, vì vậy... Em sẽ không rời bỏ cuộc hôn nhân này!

Mãi đến nửa tháng sau Lý Lăng Việt mới trở lại Vườn Bích Nhân.

Ân Triều Kha đang ở trong thư phòng đọc sách, thấy anh tiến đến, vội vàng đứng dậy: "Lăng Việt, anh đã trở về."

Đôi mắt sâu thẳm của Lý Lăng Việt run lên, nhíu lông mày nhìn về phía cô, vẻ mặt lạnh lẽo: “Thỏa thuận ly hôn cô đã ký chưa?”

Đứng cách xa Lý Lăng Việt khoảng hai mét, Triều Kha ngừng lại: "Lăng Việt, em sắp được thăng chức, viện trưởng nói gần đây em cố gắng làm tốt mọi việc, không nên tạo ra bất cứ tin xấu nào, cho nên…”

Cô còn chưa nói xong, Lý Lăng Việt đã mất kiên nhẫn ngắt lời cô: "Số tiền tôi đưa cho em đủ để em không lo cơm áo suốt nửa đời còn lại, công việc cứ bỏ đi là được.”

Cặp mắt của Triều Kha lấp lánh, mím môi dịu dàng nói: "Lăng Việt, anh cũng biết, em rất yêu công việc, trở thành một bác sĩ sản khoa là tự hào lớn nhất đời em…”

Cuộc sống của cô đã từng có hai điều tự hào lớn.

Một là làm bác sĩ khoa phụ sản, hai là gả cho Lý Lăng Việt.

"Cho cô thêm mười lăm tỷ, cô hãy rời khỏi thành phố Lục Bình, đến một bệnh viện tốt hơn ở một thành phố tốt hơn để phát triển.” Lý Lăng Việt kiên nhẫn nói.

Ân Triều Kha lắc đầu, giả vờ làm ra vẻ sắp khóc nói: “Cho dù em muốn đi, em cũng muốn sau khi thăng chức xong mới đi! Đi đến bệnh viện khác phát triển, em cần phải có thành tích này.”

Sợ rằng lý do của mình không đủ sẽ khiến anh nghi ngờ, cô dừng lại một chút, lại nói: "Lăng Việt, em chắc chắn sẽ rời khỏi cuộc hôn nhân này. Em mặc dù ngốc, nhưng cũng không đến mức thấp hèn. Nếu anh đã không quan tâm em nữa, em cũng sẽ không tiếp tục dây dưa. Nhưng em nghĩ anh cũng sẽ không để ý chờ thêm mấy tháng, chờ sau khi em thăng chức và ổn định lại, em lập tức ký tên.”

Lý Lăng Việt nhíu mày nhìn về phía cô, nhìn lời cẩn cầu chân thành trong đôi mắt chớp động của cô, anh chỉ cảm thấy trái tim đã phủ bụi lâu ngày bỗng nhiên run lên một cái.

Ân Triều Kha, cô vậy mà cũng biết làm nũng?

"Tốt nhất đừng nên đùa nghịch giở trò gì!” Anh tiến lên hai bước, ngón tay bóp lấy cằm của cô, ánh mắt đầy khinh thường và sự cảnh cáo nhìn chằm chằm vào cô: “Bây giờ đối với em tôi chỉ có sự chán ghét, nếu còn giả vờ nữa, cũng đừng trách tôi hận em.”

Lời nói vừa buông xuống, bỗng dưng anh buông tay, quay người chậm rãi rời đi.

"Yên tâm, dù sao em cũng chưa bao giờ từng yêu anh!” Ân Triều Kha không cam lòng hướng về phía bóng lưng của anh hô một tiếng.

Bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông dừng lại một chút, hai tay xuôi ở bên người nắm thật chặt thành nắm đấm, đen mặt nhanh chân bước xuống lầu.

Ân Triều Kha dường như đã dùng hết tất cả sức lực trong người, xụi lơ ngồi trên ghế salon, thở hổn hển.

Cô muốn đưa đoạn ghi âm cho Lý Lăng Việt nghe, nhưng cô lại nghĩ không thể đánh rắn động cỏ.

Không nói đến việc chắc chắn Lý Lăng Việt sẽ hiểu lầm là cô nham hiểm, nếu Ân Dao Dao nóng nảy, nói không chừng sẽ bỏ đứa trẻ trong bụng.

Nếu như không có đứa trẻ thì sẽ không có bằng chứng…

Cho nên, cô phải chờ tới khi Ân Dao Dao sinh đứa trẻ ra.

Nếu như đó là con của Lăng Việt thì cô không còn lời nào để nói, cô sẽ lập tức ký tên và rời đi.

Nếu như đứa trẻ không phải con của Lăng Việt... Cô vẫn có cơ hội tiếp tục sống bên cạnh anh, và yêu anh!

Lăng Việt, cảm ơn anh đã có em một cơ hội cuối cùng để yêu anh!

Em cũng muốn mang theo sự khuất nhục rời xa anh… Nhưng trái tim em lại không nỡ lòng nào nhìn thấy anh bị lừa dối bởi bất cứ ai.

Cho dù anh không yêu em, đứa trẻ đang chuyển động trong thân thể, cũng là giọt máu của anh và em.

Cho dù anh không yêu em, đứa trẻ gọi anh là ba, cũng sẽ gọi em là mẹ.





Cuộc Sống Về Sau Có Em Là Đủ


CHƯƠNG 04: ĐE DỌA

Sau khi Lý Lăng Việt rời đi, cũng không có quay trở lại vườn Bích Nhân nữa.

Có thể đó là do tác dụng của việc cầu nguyện, hoặc có thể đó là sự tự tin về chuyên ngành của một bác sỹ khoa phụ sản. Sau hơn 20 ngày, Ân Triều Kha phát hiện mình đã có thai.

Nhìn vào hai vạch màu đỏ rõ ràng trên que thử thai, cô dường như thấy được sự hạnh phúc được chờ đợi từ bấy lâu nay đang vẫy chào mình.

Quá vui mừng, cô lấy chiếc điện thoại ra, rồi bấm vào một số mà cô đã không liên lạc trong một thời gian dài.

Vượt ngoài cả dự đoán của cô, Lý Lăng Việt nhanh chóng trả lời điện thoại.

"Ký rồi sao?" Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông bên kia truyền đến.

Trái tim phấn khích của Triều Kha lập tức bình tĩnh lại, nhưng cô vẫn kìm nén rồi cười nói: "Lăng Việt, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh, em đã hỏi thư ký của anh rồi, tối hôm nay anh không bận, nên chúng ta hãy gặp nhau ở nhà hàng Tinh Mãn Lâu đi!"

"Giữa tôi và em, không còn chuyện gì quan trọng nữa rồi." Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng như viên đá vừa lấy từ tảng băng ra vậy.

"Chuyện này có liên quan đến việc ly hôn! Em sẽ mang hợp đồng ly hôn theo! Không gặp không về! Nếu anh không đến, em sẽ hủy bản hợp đồng đó!" Triều Kha nói xong, nhanh chóng cúp điện thoại

Tim cô đập thình thịch thình thịch, dường như muốn nhảy ra khỏi cổ họng vậy.

Đây là lần đầu tiên cô đe dọa anh.

Đêm đó, tại nhà hàng Tinh Mãn Lâu.

Triều Kha vừa đi làm về liền đến đó, gọi tất cả nhưng món ăn mà Lý Lăng Việt yêu thích, còn dặn dò phục vụ đợi anh đến rồi mới mang đồ ăn lên.

Đây là một nhà hàng xoay toàn cảnh, cũng là nhà hàng cao nhất ở Thành phố Lục Bình.

Lần đầu tiên cô gặp anh, cũng chính là ở đây.

Mười ba năm trước, cô vừa tròn mười tuổi.

Một gia đình bốn người đến đây ăn cơm, cô ăn xong sớm liền đến lâu đài của trẻ em trong góc phòng chơi.

Không biết có mấy cậu nhóc từ đâu đến, đẩy cô xuống đất, không cho cô trèo lên lâu đài.

Một người anh lớn mặc đồng phục của trường xuất hiện, đưa tay về phía cô: "Đứng dậy đi, anh sẽ chơi với em."

Bàn tay đó, là bàn tay đẹp nhất mà cô từng thấy.

Mảnh khảnh, trăng trắng… khi lớn lên cô mới biết, bàn tay của một người đàn ông có thể dùng từ "gợi cảm" để miêu tả.

Đôi mắt nhìn cô dịu dàng, là những ngôi sao sáng nhất cô từng thấy.

Về sau cô mới biết, thì ra anh tên là Lý Lăng Việt, là bạn cùng lớp của chị gái Ân Dao Dao.

Từ đó trở đi, trái tim của cô gái trẻ về mối tình đầu đều dốc hết vào anh.

Thế nhưng, anh và chị gái từ bạn cùng lớp tiến triển thành bạn thân, từ bạn thân trở thành người yêu...

Đang nhớ lại những hồi ức cay đắng, Triều Kha đột nhiên ngước mắt lên, Ân Dao Dao kéo Lý Lăng Việt bước đến.

Người đàn ông cao lớn, mạnh mẽ, khí chất lạnh lùng, người phụ nữ dáng người nổi bật, đoan trang và xinh đẹp... Bất cứ ai nhìn vào cũng đều thấy rất hợp đôi.

Trái tim Triều Kha đau đớn, nhưng vẫn tự nhiên đứng dậy: "Lăng Việt, chị."

"Triều Kha, thật ngại quá, để em phải chờ lâu rồi! Chị đã nói là không đến rồi, nhưng Lăng Việt cứ muốn chị đến." Ân Dao Dao xin lỗi.

Lý Lăng Việt còn không thèm nhìn cô, kéo ghế rồi dịu dàng đỡ Ân Dao Dao ngồi xuống.

"Không sao đâu." Triều Kha ngồi xuống, nhìn Lý Lăng Việt ngồi đối diện.

Cũng đã gần một tháng không gặp rồi, hình như anh gầy đi một chút.

Nhìn vào đôi mắt sâu xa lại càng thêm sâu sắc, khuôn mặt góc cạnh ngày càng gầy hơn, Triều Kha cảm thấy vô cùng đau lòng.

Ân Dao Dao mang thai mặt mũi hồng hào, sao anh lại dày vò bản thân đến tiều tụy như vậy?

"Hẹn tôi ra đây, có chuyện gì?" Lý Lăng Việt lạnh nhạt liếc nhìn cô, giọng nói thiếu kiên nhẫn.

"Dùng cơm trước đi! Ăn xong rồi nói!" Ân Triều Kha gọi phục vụ mang thức ăn lên.

Nhỡ đâu nói xong anh lại càng không muốn ăn thì sao!

Anh ấy tiều tụy như vậy, nên bồi bổ nhiều một chút.





Cuộc Sống Về Sau Có Em Là Đủ


CHƯƠNG 05: GHEN

Một bữa cơm tẻ nhạt vô vị, Ân Triều Kha nhìn hai người ngồi ở đối diện đang gắp thức ăn cho nhau, ân ái giống như là vợ chồng... Cô thật sự muốn lấy cái lồng che lên trên đầu mình.

Bóng đèn người vợ chính quy này thật là sáng quá!

Mùi vị như nhai sáp nến, nuốt không trôi.

Cô nôn nghén vô cùng kịch liệt, lúc đầu khi nhìn thấy những đồ ăn này cô đã muốn nôn rồi.

Nhưng vì không muốn mất mặt trước Lý Lăng Việt nên cô đã đi hỏi ý kiến của các đồng nghiệp ở khoa tai mũi họng trước sau đó dùng chút thuốc mà phụ nữ có thai có thể dùng được để tạm thời mất đi khứu giác trong khoảng hai đến ba giờ.

Làm như vậy, cô sẽ không ngửi thấy mùi của những thức ăn kia thì sẽ không buồn nôn nữa.

Nhưng khi nhìn thấy cảnh này, Triều Kha lại hối hận rồi.

Thật sự phải ở ngay trước mặt bọn họ, hung hăng phun ra mới đúng!

"Xin lỗi không tiếp được, tôi tới phòng rửa tay một chút." Triều Kha đứng dậy, hốt hoảng chạy vào toilet.

Lý Lăng Việt liếc mắt nhìn theo bóng lưng mảnh mai kia, sâu trong mắt hiện lên một ánh sáng lạnh lẽo.

Ân Triều Kha, cô mà cũng có lúc ghen à?

Triều Kha từ toilet bước ra liền thấy Ân Dao Dao đang soi gương dặm lại lớp trang điểm.

"Mang thai trang điểm ít thôi, không tốt đối với thai nhi đâu." Cô nhắc nhở một câu sau đó mở vòi hoa sen rửa tay.

"Ân Triều Kha à, đừng có dùng bộ mặt giống như toàn thế giới đang thiếu nợ cô này nhìn tôi như vậy, tôi cũng không nợ cô cái gì hết." Ân Dao Dao âm trầm nhếch môi.

"Tự giải quyết cho tốt đi!" Triều Kha lười cùng cô ta đấu võ mồm, đóng lại nước, quay người rời đi.

"Ân Triều Kha!" Đột nhiên Ân Dao Dao đưa tay đè xuống bờ vai của cô.

"Tôi không có gì để nói với chị." Triều Kha động đậy bả vai, hất tay cô ta ra.

Chỉ nghe thấy sau lưng đột nhiên "Bịch" một tiếng, ngay sau đó giọng nói bén nhọn của Ân Dao Dao truyền đến: "ối..."

Triều Kha nhíu lông mày do dự nhưng cuối cùng vẫn quay người nhìn lại.

Ân Dao Dao đang ngã ngồi trên mặt đất ôm bụng rên rỉ, nhìn ánh mắt của cô ta chứa đầy khiêu khích nhưng miệng lại nói ra mấy lời điềm đạm đáng yêu: "Triều Kha, tôi biết cô hận tôi nhưng cô cũng không thể đẩy tôi như vậy, trong bụng tôi đang mang thai đứa con của Lăng Việt đấy..."

Lúc này Triều Kha mới để ý thấy phía dưới người Ân Dao Dao có một vết máu đỏ thẫm chói mắt uốn lượn chảy ra.

"Tôi..."

Triều Kha vừa mở miệng chỉ thấy một bóng đen lướt qua bên người, ngồi xổm xuống lập tức bế Ân Dao Dao đang ngồi dưới đất lên.

Lúc đi qua bên người cô, vẻ mặt Lý Lăng Việt hung ác nham hiểm, cắn răng nói: "Ân Triều Kha, cô thật là độc ác!"

Bệnh viện.

Triều Kha thay quần áo muốn đi vào phòng cấp cứu xem tình hình của Ân Dao Dao một chút nhưng lại bị Lý Lăng Việt dùng một tay giữ chặt lại.

"Ân Triều Kha, cô muốn đi vào đó tự tay giết chết đứa con của Dao Dao à?" Đôi mắt anh đỏ ngầu hung hăng trừng cô, giọng nói tàn độc khiến cho người ta nghe vào không rét mà run.

Dường như mỗi một tế bào trên người anh cũng đều toát lên hận ý.

"À." Triều Kha nhàn nhạt cười, hất tay anh ra: "Cho dù tôi có một trái tim độc ác đi chăng nữa nhưng anh cũng đừng quên nó là do ai tặng cho!"

"Ân Triều Kha, cô còn dám động tới một cọng tóc gáy của Dao Dao nữa thì tôi nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết." Lý Lăng Việt cắn răng gằn ra từng chữ.

Âm lượng không lớn nhưng hận ý ẩn nhẫn trong đó lại rất rõ ràng.

Triều Kha tự giễu nhếch môi cười vô cùng buồn bã tuyệt vọng: "Anh cũng biết là với kỹ thuật của tôi, nếu có làm gì cô ta thì cũng sẽ không để anh tìm ra dấu vết được đâu."

"Ân Triều Kha!" Lý Lăng Việt siết chặt nắm đấm, trong đôi mắt sâu không thấy đáy nhuộm đầy oán giận: "Nếu như đứa trẻ không còn, tôi nhất định phải khiến cho cô dùng mạng đi bồi thường!"

Triều Kha thở ra một hơi, xoay người lại: "Lý Lăng Việt, nếu như hôm nay người nằm ở bên trong là tôi thì anh có lo lắng quan tâm như vậy không, có hận người đã đẩy ngã tôi không?"

Lý Lăng Việt khinh bỉ nói: "Cô đừng nằm mơ."

"Nếu như tôi mang thai con của anh thì anh cũng cũng không để ý sao?" Triều Kha chịu đựng đau khổ đang tràn ra từ trong lục phủ ngũ tạng, nghẹn ngào hỏi.





Cuộc Sống Về Sau Có Em Là Đủ


CHƯƠNG 06: TUYỆT VỌNG

"Tôi tuyệt đối sẽ không để cô sinh ra con của tôi đâu!" Lý Lăng Việt tàn nhẫn nhếch môi: "Không có loại khả năng này!"

Giọng nói của anh xưa nay đều rất trầm thấp, cho dù đang giận cũng sẽ không cất cao giọng.

Nhưng vừa vặn là loại giọng điệu ẩn nhẫn không phát ra âm thanh này lại giống như ẩn chứa tràn đầy tàn nhẫn và cương quyết, trực tiếp phán quyết tử hình cho cô.

Từng đám ánh sáng trong đôi mắt giống như lưu ly thanh tịnh của Triều Kha đang dần bị dập tắt, trái tim cũng theo đó mà vỡ vụn, từng chút từng chút một.

Nhìn thấy sự hung ác trong đôi mắt của người đàn ông kia, đột nhiên Triều Kha lại cảm thấy không còn đau lòng nữa.

Có lẽ là bị móc đi mất rồi!

Mất rồi thì làm sao còn biết đau được nữa?

"Vậy, nếu như đứa bé trong bụng Dao Dao cũng không phải là con của anh? Anh vẫn sẽ bảo vệ cho chị ta như thế thứ?" Triều Kha nhướng mày cười hỏi.

Nụ cười trên khuôn mặt trắng bệch của cô ở trong mắt Lý Lăng Việt lại cực kỳ chói mắt.

Qua nhiều năm như vậy, rốt cục anh cũng nhìn thấy được sự tuyệt vọng ở trên mặt cô.

Nhưng chẳng biết tại sao, anh vốn nên phải hài lòng... mà bây giờ trái tim lại giống như đột nhiên bị lấy đi mất vậy.

Rỗng tuếch.

Anh chán ghét cái cảm giác này.

Lý Lăng Việt châm biếm mở miệng: "Ân Triều Kha, loại người như cô vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được cái gì gọi là yêu ai yêu cả đường đi! Chỉ cần là đứa bé của Dao Dao thì cũng chính là đứa bé của Lý Lăng Việt tôi. Bởi vì, tôi yêu cô ấy!"

Bởi vì, tôi yêu cô ấy...

Mấy chữ này giống như mũi tên tẩm thuốc độc, từng cây từng cây đâm vào người Triều Kha.

Cô đột nhiên tỉnh ngộ, từ trước cho tới nay mình luôn là một chuyện cười.

Là người thừa mà còn vọng tưởng dùng đứa trẻ để trói buộc một người đàn ông chán ghét mình sao?

Thật sự là một chuyện viển vông!

"Tốt lắm, Lý Lăng Việt! May là anh không hề yêu tôi nếu không tôi còn thực sự ngại phiền phức!" Triều Kha dùng hết khí lực toàn thân cười nói câu nói này xong liền quay người đi vào phòng mổ.

Cửa vừa đóng lại, cô liền giống như một quả bóng xì hơi, toàn bộ thân thể tựa ở trên tường vô lực ngồi xuống.

Lý Lăng Việt không hổ là Lý Lăng Việt, chỉ một ánh mắt và mấy câu nói đã khiến cô từ hi vọng chuyển thành tuyệt vọng.

Ân Dao Dao bị chảy máu nhưng thai nhi cũng không có ảnh hưởng gì nhiều, sau khi Triều Kha nghe được tin tức này mới nặng nề thở dài một hơi.

Đứa trẻ trong bụng chị ta không thể xảy ra chuyện gì, nhất định phải thuận lợi sinh ra nó.

Như vậy cô mới có thể nhìn thấy Lý Lăng Việt xưa nay cường thế bá đạo đến cùng là có thể yêu ai yêu cả đường đi hay không!

Mấy ngày sau, Triều Kha vừa trở về từ hiệu thuốc lại gặp phải Ân Dao Dao đến khám thai ở khoa phụ sản.

"Triều Kha, cô lại cho tôi một chút thuốc lần trước uống vào để giữ thai đi." Ân Dao Dao thướt tha đi qua đứng vững ở trước mặt cô.

"Bác sĩ phụ trách của chị không phải là tôi." Triều Kha lạnh nhạt nói xong liền quay người rời đi.

Ân Dao Dao đưa tay ngăn cản cô: "Đừng như vậy, cô làm như thế này tôi sẽ cho là cô là đang ghen tỵ vì tôi mang thai đứa bé của Lăng Việt đấy."

"Ôi." Triều Kha bật cười, ngước mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp được bảo dưỡng tỉ mỉ của Ân Dao Dao: "Vậy chị cũng không sợ tôi bỏ thạch tín vào thuốc để hại chết chị à? Khiến chị một xác hai mạng?"

"Cô dám làm như vậy thì tôi sẽ san bằng cái bệnh viện này của cô!"

Triều Kha vừa nói xong, sau lưng lại truyền đến một giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn.

Không phải Lý Lăng Việt thì còn là ai được nữa?

Trùng hợp như vậy sao?

Triều Kha hơi ngẩn ra, chợt hiểu rõ.

Anh đi cùng người anh yêu đến khám thai.

Ân Dao Dao bước lên phía trước khoác lên cổ tay Lý Lăng Việt, cười một tiếng: "Triều Kha nói đùa thôi, em ấy không hạ độc con của em đâu! Con của chúng ta còn phải gọi Triều Kha một tiếng dì nữa đấy! Đúng không, Triều Kha?"

Triều Kha không quay đầu lại, lười nhác xem bọn anh diễn cảnh ân ái, quay người trực tiếp đi vào văn phòng.

Ân Dao Dao kéo Lý Lăng Việt đi tới cửa phòng làm việc của cô, nhìn cô gái nhỏ đang ngồi ở chỗ đó đóng dấu lên đơn thuốc, anh nhắm mắt lại nói: "Tôi vừa nói rõ với viện trưởng của cô, từ hôm nay trở đi cô sẽ phụ trách đứa bé trong bụng Dao Dao cho đến khi đứa bé được thuận lợi sinh ra. Nếu như trong thời gian này Dao Dao hoặc đứa bé có cái gì sơ xuất thì bệnh viện các cô sẽ bị san thành bình địa."





Cuộc Sống Về Sau Có Em Là Đủ


CHƯƠNG 07: THẬT ĐỘC ÁC

Giọng nói kia trước giờ vẫn luôn bình tĩnh lạnh lùng, nghe tàn nhẫn đến mức không có một tia nhiệt độ.

Triều Kha mím môi giống như không hề nghe thấy gì mà chỉ ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục công việc đóng dấu lên đơn thuốc trong tay.

Đem đơn thuốc đưa cho Ân Dao Dao, Triều Kha nhìn cũng không thèm nhìn Lý Lăng Việt một cái: "Uống thuốc đúng giờ, đúng ngày tới khám lại."

Giọng điệu giải quyết việc chung lạnh nhạt không khác gì lúc nói chuyện cùng anh.

Nói xong, hai tay đút vào trong túi áo khoác trắng, quay người rời đi.

Ở phía mà không có ai nhìn thấy, miệng Triều Kha nhếch lên một đường cong nhất định.

Người đàn ông này, thật độc ác!

Lý Lăng Việt đưa Ân Dao Dao về nhà họ Ân nhưng cũng không xuống xe mà chỉ nhàn nhạt dặn dò: "Nghỉ ngơi thật tốt."

Ân Dao Dao không dám có nửa phần bất mãn, khéo léo gật đầu: "Em biết rồi, anh yên tâm đi! Có Triều Kha chăm sóc thì Bảo Bảo của chúng ta nhất định sẽ rất tốt."

Không nhắc tới tên cô còn tốt, nghe thấy tên của cô xong, khuôn mặt tuấn tú vốn đang âm trầm của anh lại đen thêm mấy phần, nhếch môi không nói gì thêm nữa.

Ân Dao Dao thức thời đẩy cửa xe ra bước xuống: "Anh đừng quên ăn cơm nhé."

"Ừm." Anh nhàn nhạt lên tiếng.

Nhìn chiếc xe màu đen nhanh chóng rời đi, Ân Dao Dao giơ tay lên nhìn thuốc trong tay một chút, trong đôi mắt quyến rũ lướt qua một tia hung tàn.

Ân Triều Kha! Đồ tiểu tiện nhân do tiện nhân sinh ra này!

Tôi đã tặng Lý Lăng Việt cho cô ba năm mà cô vẫn không chiếm được trái tim anh đó sao?

Bây giờ, tôi không chỉ muốn cướp anh về mà còn phải khiến cho cô muôn đời muôn kiếp không trở lại được!

...

Hôm nay Triều Kha vừa đi kiểm tra phòng bệnh xong vừa trở lại văn phòng chuẩn bị thay quần áo tan làm thì bác sĩ Lý ở cùng khoa vội vàng chạy tới gọi cô: "Không xong rồi Bác sĩ Âm, chị cô vừa được đưa vào phòng cấp cứu, hình như tình hình không ổn lắm."

Triều Kha sững sờ: "Ân Dao Dao?"

"Đúng vậy, mau tới nhanh đi! Trưởng khoa bảo khoa chúng ta đều đi qua đó!"

Triều Kha không kịp ngẫm nghĩ nữa, chạy vội đến phòng mổ cấp cứu.

Ở cửa phòng cấp cứu, cô không thể tránh khỏi lại thấy được Lý Lăng Việt.

Trên người anh đang mặc âu phục đứng chắp tay ở cửa phòng cấp cứu, ngửa đầu mắt cũng không chớp một cái nhìn chằm chằm vào ba chữ "Đang cấp cứu" trên cửa.

Chỉ cần nhìn qua một cái, Triều Kha cũng cảm nhận được sự khẩn trương và lo lắng của anh.

Lúc đi qua người anh cô cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, vừa định đẩy cửa đi vào thì một tay Lý Lăng Việt đã nắm lấy cổ tay cô, dùng sức kéo một phát.

"Ối!"

Triều Kha trực tiếp bị kéo đến trước mặt anh, thân thể mảnh mai gần như sắp đứng không vững nổi nữa, cũng may tay anh vẫn luôn giữ chặt cổ tay cô nên cô mới không bị ngã xuống.

"Người nhà bệnh nhân này, anh muốn làm gì?" Triều Kha tức giận dùng sức hất tay của anh ra.

Mặt Lý Lăng Việt hung ác nham hiểm, cặp mắt khát máu kia gần như sắp phun ra lửa: "Ân Triều Kha, cô đúng là có gan! Lại dám công khai cho Dao Dao uống thuốc sẩy thai! Tôi thấy cô chán sống rồi đúng không!"

Triều Kha khẽ giật mình, nhíu mày: "Anh nói cái gì? Chị ta uống thuốc sẩy thai?"

"Cô vẫn còn giả vờ à? Những thuốc cô ấy uống kia không phải đều do cô kê đơn sao?" Lý Lăng Việt cắn răng, ẩn nhẫn lại lửa giận, ánh mắt kia hận không thể đem cô bắn giết.

Triều Kha hiểu ra.

Ân Dao Dao lại động thai khí, anh tưởng rằng đơn thuốc cô kê cho Ân Dao Dao có vấn đề?

Triều Kha lười nhác cùng anh tranh cãi, lạnh lùng nói: "Anh Lý này, thuốc có thể uống bậy nhưng lời thì không thể nói lung tung được! Mặc dù nơi này không phải là tòa án nhưng nói thì cũng phải đưa ra chứng cớ!"

Nói xong, cô trực tiếp quay người tiến vào phòng mổ.

Người đàn ông kia nhìn cánh cửa dần khép lại, nhắm mắt lại thật chặt.

Lúc mở ra lần nữa, sự oán hận trong mắt anh đã hoàn toàn biến mất, một chút xíu cũng không còn.

Đến cuối cùng, lại biến thành một nỗi đau không thể giải thích.

Ân Triều Kha, cô nhất định phải cứu sống cô ấy! Nhất định phải như vậy!














Cuộc Sống Về Sau Có Em Là Đủ


CHƯƠNG 08: PHÁ THAI

Triều Kha cứ nghĩ Ân Dao Dao vẫn giống như lần trước, chỉ là “có chút gặp máu”, bởi vì thai của cô ta không ổn định.

Điều khiến cô ngạc nhiên chính là, Ân Dao Dao đã trực tiếp phá thai… vì cô ta đã vô tình uống thuốc phá thai tại nhà.

Không chỉ vậy, vì thuốc quá mạnh, việc điều trị không kịp thời, tử cung của cô ta cũng không thể cứu được.

“Đi nhanh đi, bảo gia đình của bệnh nhân đến ký loại bỏ tử cung, nếu như trì hoãn thì không thể cứu sống cô ấy được nữa!” Chủ nhiệm đổ mồ hôi ra lệnh cho y tá bên cạnh.

Cô y tá nhanh chóng lấy bút và mẫu đơn đồng ý phẫu thuật rồi chạy ra ngoài.

Nhìn Ân Dao Dao đang tái nhợt trên giường bệnh, Triều Kha chỉ cảm nhận được tiếng vo vo trong đầu.

Sao chuyện này có thể xảy ra… sao Ân Dao Dao có thể bị sẩy thai!

Đứa trẻ, cứ như vậy mà không có sao?

Triều Kha đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt ngấn nước, trong mắt như mù sương.

Lần đầu tiên, cô rời khỏi bàn mổ nửa chừng.

Thấy cô cảm xúc hụt hẫng, đồng nghiệp của cô cứ nghĩ cô chỉ thông cảm với chị gái, dỗ dành cô, để cô nghỉ ngơi bên cạnh.

Thỉnh thoảng nhìn những con dao trên bàn mổ, Triều Kha đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới của mình.

Con dao dường như cào vào tim cô, đau đến nghẹt thở.

Mặc dù từ lâu cô đã không còn mong đợi Lý Lăng Việt sẽ yêu mình, nhưng bây giờ hy vọng cuối cùng cũng đã tan vỡ...

Từ đó trở đi, danh hiệu “bà Lý” của cô đã không còn tồn tại nữa.

Không chỉ vậy, người đàn ông ở bên ngoài kia, chỉ e là lúc này chỉ hận không thể giết được cô mất?

Không biết phải mất bao lâu, những suy nghĩ của Triều Kha mới dần trở lại trước mắt cô.

Phẫu thuật cắt tử cung của Ân Dao Dao rất suôn sẻ, đã được đưa đến một phòng điều trị vô trùng.

Trong phòng phẫu thuật khẩn cấp trống rỗng, chỉ còn hai y tá chỉnh lý thiết bị.

“Bác sĩ Ân ơi, đừng có buồn, chị gái của chị đang ở trong tình trạng nguy hiểm như vậy, cứu mạng được là tốt rồi!” Y tá Tiểu Châu an ủi cô.

“Đúng vậy, cũng không biết tại sao chị ấy lại làm như vậy, chị ấy lại uống nhiều thuốc phá thai như vậy trong một lần! Quá đáng sợ!” Y tá Tiểu Vương phụ họa.

Triều Kha đứng dậy, nói khẽ khàng: “Không sao đâu, hai cô đã vất vả rồi.”

Cô luôn cứ nghĩ tình cảm giữa ba người họ bị vướng mắc, người tàn nhẫn vô tình nhất là Lý Lăng Việt.

Có lẽ cô đã sai.

Chị gái Ân Dao Dao của cô, có thể còn tàn nhẫn hơn Lý Lăng Việt mấy phần.

Triều Kha vừa trở về văn phòng ngồi xuống, cánh cửa văn phòng đã bị đẩy ra một tiếng “rầm” lớn.

Lý Lăng Việt bước vào với khuôn mặt hung ác, khuôn mặt tuấn tú trông thật kinh khủng.

Ánh mắt liếc nhìn thân ảnh quen thuộc đến nỗi cô không còn có thể quen thuộc được thêm nữa, Triều Kha không đến nhìn anh, nhắm mắt chặt.

Bất kể trong mười năm qua của cuộc sống hay trong những giấc mơ của mười năm này, chỉ có hình bóng của anh, thống trị toàn bộ trái tim cô và toàn bộ vùng đất mơ một cách bá đạo.

Từ thanh thiếu niên đến thanh niên, từ một sinh viên bình thường đến người đứng đầu doanh nghiệp hàng đầu Lý thị ở thành phố Lục Bình, từ học sinh đến tổng giám đốc… miễn là anh xuất hiện xung quanh cô, cho dù đó là ở phía đối diện, đằng sau, hoặc trên lầu, ngay cả trong đám đông hối hả, cô sẽ nhìn thấy anh ngay lập tức mà không thể sai được.

Trong trái tim cô, trong mắt cô, Lý Lăng Việt là mặt trời tỏa sáng rực rỡ mọi lúc.

Nhưng lúc này, ngay cả khi nhắm mắt, cô cũng có thể cảm nhận được rằng, mặt trời này chỉ còn lại sự tàn phá.

Lý Lăng Việt tiến tới túm lấy cổ Triều Kha, đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ: “Ân Triều Kha! Tôi đã từng nói nếu đứa trẻ trong bụng Dao Dao có vấn đề gì, em phải hoàn toàn chịu trách nhiệm!”

Bàn tay to lớn của anh giam cầm chiếc cổ thon của cô, trên làn da trắng mịn của cô ngay lập tức hiện một màu đỏ.

Vì dùng sức quá nhiều, các khớp của người đàn ông cũng trắng lên.

Nghiến răng, phẫn nộ!

Triều Kha không tránh né, ngay cả mắt cô cũng không mở, để tay anh tự bóp mình đến chết.

“Giết em đi!” Cô nói khẽ: “Nếu anh giết em, anh có thể nhẹ nhõm hơn, vậy thì giết em đi!”





Cuộc Sống Về Sau Có Em Là Đủ


CHƯƠNG 09: TUYỆT TÌNH

Lời nói vừa dứt, cô bất ngờ mở mắt ra, ánh mắt cô nhìn anh đầy khiêu khích: “Lý Lăng Việt, có gan thì giết em đi!”

Trong độ cong của cái nhếch miệng, có một sự buồn bã xám xịt.

Trong một khoảnh khắc nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt sâu thẳm của Lý Lăng Việt sững sờ, bàn tay siết cổ cô khựng lại.

Đôi mắt giả vờ là thuần khiết vô song của cô từ trước đến nay, tự bao giờ lại trở nên lạnh lùng, tuyệt vọng đến thế.

Người phụ nữ đáng chết như cô dựa vào cái gì mà tuyệt vọng? Có tư cách gì mà tuyệt vọng?

Dao Dao không còn con cũng không còn tử cung, cô nên là người hạnh phúc nhất mới đúng chứ?

“Làm sao? Từ khi nào mà anh Lý lại trở nên không có gan như vậy? Không dám giết? Hay là…” Triều Kha mỉm cười: “Hay là không nỡ?”

Ngôn ngữ khiêu khích của cô ngay lập tức làm Lý Lăng Việt tức giận, tay anh khẽ siết lại, cười khẩy: “Tất nhiên là không nỡ! Không nỡ để cô chết hạnh phúc như vậy! Tôi muốn giữ cô lại, tra tấn cô từ từ! Để cô sống không bằng chết!”

Từng câu từng chữ như nhuốm độc mà tuyệt tình như vậy.

Triều Kha lại đã sớm miễn nhiễm với mọi loại độc, không ngờ cô lại không thấy đau đớn nữa.

Điều này có lẽ là sự bi ai lớn hơn cả lòng đã chết!

Thấy cô im lặng Lý Lăng Việt càng tức giận hơn đẩy cô vào tường: “Hiến tử cung của cô cho Dao Dao! Dù sao chiếc giầy rách Lý Lăng Việt tôi vứt đi thì tên đàn ông khác cũng không dám nhặt, em giữ lại tử cung cũng vô ích, đền cho Dao Dao, tôi tha cho em cái mạng hèn này!”

Triều Kha trợn tròn mắt, trong vô thức đưa tay xoa bụng, dùng lực đẩy anh ra: “Lý Lăng Việt, anh là đồ ngu, con của Ân Dao Dao không còn, tử cũng chẳng liên quan gì đến em! Dựa vào cái gì em phải hiến cho chị ta?”

“Dựa vào gì?” Lý Lăng Việt cười châm biếm: “Dựa vào một người phụ nữ ác độc như em không xứng làm mẹ! Sinh con rồi thì cũng dạy con thành người bụng dạ thâm hiểm tâm cơ như em thôi!”

Dứt lời, anh rút một tờ giấy ra từ túi áo, ném mạnh vào mặt Triều Kha: “Đây là ghi chép hôm đó em đi nhà thuốc lấy thuốc, ngoại trừ việc trên danh nghĩa đi mua thuốc an thai cho Dao Dao thì em còn mua thuốc phá thai! Mà thứ khiến Dao Dao sảy thai chính là những loại thuốc kia! Ân Triều Kha, đến nước này rồi em còn muốn chống đối?”

Lý Lăng Việt không hề cho Triều Kha cơ hội nói mà nghiến răng nói tiếp: “Tấm thân ghớm ghiếc này của em cứ chăm chút tử tế, đợi sau khi Dao Dao khỏe lại thì làm phẫu thuật hiến tử cung!”

“Nếu em không đồng ý thì sao?” Cô tức giận lớn giọng hỏi.

Lý Lăng Việt, nếu anh biết trong bụng em cũng có một đứa bé, anh còn quyết định như vậy không?

“Ha.” Lý Lăng Việt tàn nhẫn cười: “Thế thì không cần ly hôn! Tôi sẽ cho em sống một mình ở vườn Bích Nhân, làm bà Lăng cả đời, cô đơn đến chết!”

Nói xong anh khinh miệt híp mắt rồi quay người bước dài rời đi.

Triều Kha dõi theo bóng hình tuyệt tình ấy, cơ thể dựa vào tường trượt xuống.

Ha.

Lòng trống quá, trống quá.

Chỉ là, không đau nữa... một chút cũng không.

Hốc mắt vô cùng khô khan nhưng lại không có một giọt lệ nào chảy ra.

Người con trai đã yêu cả thanh xuân này lại dâng hiến hết sự dịu dàng cho người khác, chỉ một chút thương hại cũng chẳng dành cho cô.

Trong phòng siêu âm, Triều Kha nằm trên giường, vừa dùng máy nhẹ nhàng xoa quanh bụng mình, vừa dịu dàng nhìn về màn hình hiển thị.

Trên màn hình, trong tử cung trống trải ấy có thể nhìn thấy rõ một bào thai bé nhỏ màu đen.

Một đứa trẻ thật đáng yêu!

Đây là con của cô.

Đây là đứa trẻ đầu tiên của cô, vì người con trai cô yêu mà mang thai.

Vẫn còn chưa được hai tháng nên chưa thành hình người, chưa có nội tạng... vẫn chưa biết là nam hay nữ.

Nó có quyền được đến với thế giới này, được trải qua vui buồn bi ai, tức giận, chia ly tái hợp.

Chẳng lẽ người làm mẹ như cô muốn tận tay cướp đi quyền được sinh ra của con ruột sao?

Thật tàn nhẫn!

Nhưng, con à, con không được chấp nhận, đến cha của con cũng không muốn nhìn thất con, cho dù mẹ có yêu con thì chỉ sợ rằng chẳng thoát được bàn tay ma quỷ của lũ người xấu ấy.

Triều Kha nhắm mắt lại, mặt chảy toàn nước mắt, cơ thể run rẩy đến nỗi chẳng biết từ lúc nào máy siêu âm rơi xuống mặt đất.





Cuộc Sống Về Sau Có Em Là Đủ


CHƯƠNG 10: GHÉP

Cuối cùng, Triều Kha trở về nhà họ Ân một chuyến.

Cô không có thời gian đến thăm Ân Dao Dao đã xuất viện, chỉ có điều về để lấy chút đồ còn sót lại ở đấy.

Ba bận bịu công việc, rất ít khi trở về, căn nhà này chỉ có mẹ con Ân Dao Dao ở mà thôi.

Vừa mới thu xếp ổn thỏa đồ đạc của mình, cô kéo hành lý định mở cửa đi ra ngoài. Đột nhiên nghe có tiếng cãi nhau kịch liệt từ phòng bên cạnh, phòng ngủ của Ân Dao Dao.

“Cho dù con không muốn giữ đứa trẻ này, con cũng không thể vứt bỏ tử cung của mình được chứ.” Giọng nói của Tần Nhã.

Mẹ của Ân Dao Dao, mẹ kế của Triều Kha.

“Mẹ! Con đã nói bao nhiêu lần rồi, mẹ đừng quan tâm đến chuyện của con nữa, con tự biết chừng mực.” Giọng nói gắt gỏng của Ân Dao Dao.

“Biết chừng mực cái nỗi gì, một người con gái, đến cơ hội trở thành mẹ cũng không có!”

“Ai nói con không có cơ hội làm mẹ đấy? Mẹ, Lăng Việt đã nói rồi, anh ấy sẽ ghép tử cung của cái con đàn bà ti tiện Ân Triều Kha cho con đấy!” Ân Dao Dao đắc ý nói: “Đứa trẻ này vốn không phải là con của Lăng Việt, chắc chắn không thể sinh nó ra được! Bỏ nó đi còn có thể hại Ân Triều Kha một phen, còn có thể lấy tử cung của cô ta, một mũi tên bắn chết ba con nhạn! Đợi đến khi con cưới Lăng Việt, con có thể sinh một đống con cho anh ấy.

Tần Nhã vui vẻ: “Thật à? Ân Triều Kha đồng ý sao?”

“Cô ta không đồng ý thì có tác dụng gì không? Cô ta yêu Lăng Việt như thế, Lăng Việt kêu cô ta lấy tử cung của mình ghép cho con, cô ta dám nói một chữ không ư?’

“Mẹ chỉ lo con ả đê tiện đó giở trò gì!”

“Mẹ yên tâm đi! Có bao giờ cô ta giở trò mà thắng nổi con đâu? Chẳng phải lần nào cũng tự chuốc lấy khổ ư? ha ha ha...”

Nghe thấy tiếng cười đáng sợ ấy vang lên, Ân Triều Kha đứng ngoài cửa, chỉ cảm thấy toàn thân mình lạnh toát.

Để hãm hại cô, Ân Dao Dao tự tay giết chết con ruột của mình, cắt bỏ tử cung của mình.

Sao có thể nhẫn tâm như thế!

Cô còn nhớ rất rõ ràng, lần trước nhìn thấy phiếu siêu âm của cô ta, đứa trẻ ấy đã hơn 15 tuần rồi, đã thành hình người rồi.

“Ọe...”

Đột nhiên có cảm giác là lạ khó thể diễn tả bằng lời trào dâng trong dạ dày cô, Triều Kha đỡ tường, cô nôn khan, cảm thấy rất khó chịu.

Âm thanh này làm hai mẹ con họ giật mình, Tần Nhã và Ân Dao Dao tò mò bước ra xem.

“Ân Triều Kha? Em về từ bao giờ đấy? Đứng trước cửa để làm gì?” Ân Dao Dao cảm thấy hơi bất ngờ, gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng của cô ta thoáng có vẻ hoảng hốt.

Con nhỏ chết tiệt này, không phải đã nghe thấy cô với mẹ nói chuyện đấy chứ.

Tần Nhã giật hành lý trong tay Ân Triều Kha, mở ra rồi dốc hết những thứ đồ bên trong ra: “Về lén la lét lút như thế, chắc chắn muốn trộm đồ của nhà tôi.”

Đồ trong hành lý, không phải quần áo, cũng không phải vật phẩm gì đáng giá, toàn là thư từ mà thôi.

Có rất nhiều phong thư đã được viết từ lâu rồi, giấy đã ngả vàng, nhưng trang nào cũng chi chít chữ.

Đây đều là những phong thư tỏ tình cô viết cho Lý Lăng Việt từ hồi nhỏ.

Ân Triều Kha thở gấp, rồi đứng thẳng người dậy, bình tĩnh nhìn Ân Dao Dao: “Tôi đã về từ lâu rồi, thứ gì cần nghe thì tôi cũng đã nghe thấy hết cả. Ân Dao Dao, trước đây chị không phải là người như thế, tại sao bây giờ lại nhẫn tâm như vậy? Đó cũng là một sinh mệnh, sao chị nhẫn tâm làm hại nó chứ!”

Ân Dao Dao khoanh tay, bước lên trước, híp mắt, nhìn cô với vẻ khinh thường và độc ác: “Ai bảo cô cướp Lăng Việt của tôi! Rõ ràng cô biết tôi đã thích anh ấy từ lúc còn nhỏ! Cô lại còn mặt dạy mày dạn đi tỏ tình với anh ấy hết lần này đến lần khác! Tôi muốn cho cô thấy, cướp đàn ông của Ân Triều Kha của tôi, sẽ có hậu quả như thế nào!

“Nhưng chị cũng biết anh ấy có đoái hoài gì đến tôi đâu.

“Đó là vì cô ngu ngốc! Cái đứa con riêng như cô vốn không xứng để anh ấy nhìn lâu, chứ đừng nói đến yêu!”





Cuộc Sống Về Sau Có Em Là Đủ


CHƯƠNG 11: ĐÂM VÀO CHỖ ĐAU

“Tôi không phải là con riêng! Tôi không phải!” Triều Kha chợt quát lớn: “Mẹ tôi được ba tôi cưới về một cách đường đường chính chính.”

Mắng chửi cô thì được, nhưng cô không cho phép bất kỳ ai xúc phạm người mẹ đã mất của mình.

“Ân Triều Kha, Dao Dao nhà tôi vừa mới xuất viện, cô lớn tiếng rống vào mặt nó như vậy để làm gì!” Tần Nhã bất mãn đứng chắn trước mặt Ân Dao Dao, tức giận trừng mắt nhìn Triều Kha.

Triều Kha lười chẳng buồn để ý đến bà ta, cô nhìn Ân Dao Dao: “Vậy thì chị nói cho tôi biết, năm ấy chị bị cưỡng hiếp, có phải chị cố ý bảo Lý Lăng Việt cưới tôi không!”

“Xem như cô tự mình biết mình đấy! Tôi biết anh ấy không yêu cô, bởi vì trong lòng anh ấy, cô là một người bề mặt tỏ ra đơn thuần, trong thực chất lại là người dâm đãng! Anh ấy cưới cô chẳng qua là để được gặp mặt tôi thường xuyên mà thôi!” Ân Dao Dao bật cười ha hả.

Nụ cười độc như rắn rết, gương mặt hung ác khó bì.

Ở nơi người khác không nhìn thấy, cô ta siết chặt nắm đấm, móng tay như sắp đâm xuyên qua lòng bàn tay.

Sao năm ấy cô lại ngốc nghếch đến nỗi kêu Lý Lăng Việt cưới Ân Triều Kha kia chứ! Rõ ràng biết được rằng Ân Triều Kha yêu anh ấy say đắm, không thể dứt ra nổi, cô không ngốc đến mức tặng cô ta cho người đàn ông mình yêu nhất ấy chứ!

Chỉ có điều, đến bản thân cô cũng không biết tại sao Lý Lăng Việt chịu cưới con đàn bà ti tiện này.

Triều Kha mím môi, gật gật đầu: “Tôi biết rồi, chúc hai người hạnh phúc.”

Cô nói dứt lời, bèn ngồi xổm xuống nhặt những lá thư lên, cất vào hành lý.

Nước mắt, tuôn trào ra từ vành mắt, rơi xuống trên mặt giấy, từng lá thư tỏ tình một bị ướt đẫm.

Ân Dao Dao nhìn thấy Triều Kha ngồi trước mặt mình một cách nhếch nhác, gương mặt cô ta toát lên vẻ đắc ý không hề che giấu của kẻ thắng cuộc.

Tần Nhã trừng mắt, lúc bà ta định quay người bỏ đi, chợt nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc chầm chậm dừng lại trong sân.

Mắt bà ta đảo một vòng, rồi quay người vội vàng chạy vào phòng làm việc bên cạnh.

Triều Kha dọn dẹp xong đồ đạc của mình, lúc chuẩn bị đi xuống dưới nhà, đột nhiên có tiếng thét thảm thiết vang lên từ phòng văn việc bên cạnh: “Á...”

Giọng nói của Tần Nhã.

“Mẹ! Mẹ bị sao thế, mẹ ơi!” Ân Dao Dao hoảng hốt, cuống quýt chạy đi xem.

Triều Kha còn không buồn nhấc mí mắt, cô kéo hành lý đi xuống cầu thang.

Có người gõ cửa dưới tầng trệt, người hầu mở cửa ra.

“Anh Lý, anh đến rồi ạ?”

Triều Kha vừa xuống dưới tầng trệt bèn sững sờ, cô ngẩng đầu nhìn Lý Lăng Việt, rồi quay mặt đi, kéo hành lý đi lướt ngang qua người anh ta, mắt vẫn nhìn thẳng về trước.

Ban nãy nhìn thấy cô ở đây, ánh mắt u ám của người đàn ông ấy thoáng có vẻ ngạc nhiên, bây giờ lại lạnh lẽo, ngập tràn phẫn nộ.

Dám phớt lờ anh à!

Coi anh như không khí chắc!

Người đàn ông ấy siết chặt nắm đấm, lúc định quay người lại, đột nhiên Ân Dao Dao chạy từ trên lầu xuống, nước mắt giàn giụa, chỉ vào người Triều Kha rồi khóc rống lên như nổi điên: “Ân Triều Kha, cô là đồ hung thủ giết người! Cô giết con tôi còn chưa vừa lòng hay sao, cô còn dám giết mẹ của tôi, mẹ của tôi thương cô như con ruột của mình, sao cô mất lương tâm như thế...”

Thấy Lý Lăng Việt, Ân Dao Dao lảo đảo nhào vào lòng anh: “Lý Lăng Việt, nhanh lên, mẹ em bị thương rồi, Ân Triều Kha đâm mẹ em! Bà chảy nhiều máu lắm, bà ấy sắp chết rồi...”

Sắc mặt Lý Lăng Việt sa sầm, anh đẩy Ân Dao Dao ra, sải bước đi lên lầu.

“Ân Triều Kha, lần này cô chết chắc rồi!” Ân Dao Dao gằn giọng khiêu khích cô, rồi lại bật khóc, chạy lên lầu.

Gương mặt Triều Kha hết sức mông lung, rốt cuộc hai mẹ con nhà này đang chơi trò gì vậy?

Vẫn còn chưa oán thầm xong, đã nhìn thấy Lý Lăng Việt bế Tần Nhã máu me bê bết chạy xuống, Tần Nhã mặc áo trắng, giơ tay ôm cổ, máu tươi trào ra từ những kẽ ngón tay bà ta.

Triều Kha hơi sững sờ.

“Ân Triều Kha! Cô cút vào bệnh viện cho tôi!” Lý Lăng Việt trừng mắt nhìn cô với đôi mắt đỏ gay, rồi vội vàng chạy đi.





Cuộc Sống Về Sau Có Em Là Đủ


CHƯƠNG 12: XƯNG HÔ THÂN MẬT

Trong bệnh viện.

Triều Kha không hề nghe lời bọn họ, cô không đi đến phòng cấp cứu mà tiếp tục quay về văn phòng dọn dẹp đồ đạc.

Cô muốn rời khỏi nơi này.

Cô không nên mặt dày mày dạn nán lại ở cái nơi đáng hận và vô liêm sỉ như thế này nữa.

Mặc dù cổ của Tần Nhã chảy rất nhiều máu, nhưng mà không bị thương đến động mạch lớn, chắc hẳn tính mạng bà ta sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.

Ân Dao Dao lớn họng bảo cô đâm bà ta, cô lười không muốn giải thích.

Không làm chính là không làm, trả lại trong sạch cho cô là trách nhiệm của cảnh sát, không cần cô phải chứng minh.

Cửa văn phòng bị Lý Lăng Việt đá ra, Ân Dao Dao đi theo sau anh ta, gương mặt gian xảo.

“Tôi cứ nghĩ cảnh sát đến bắt tôi đi đấy chứ!” Triều Kha lạnh lùng đáp, rồi tiếp nhét đồ vào hành lý của mình.

Sắc mặt Lý Lăng Việt u ám, anh ta đá bay đồ đạc trong tay cô đi.

Những món đồ mà cô dọn dẹp rất lâu, thoắt chốc bị cái đá của anh làm rơi vãi đầy trên mặt đất.

Lý Lăng Việt giơ con dao phẫu thuật dính đầy máu tươi lên, mắt anh ta đỏ gay, trừng mắt nhìn cô: “Con dao phẫu thuật này là của cô à?”

Triều Kha liếc nhìn nó, rồi gật đầu: “Của tôi, có vấn đề gì không?”

Cô rất yêu quý con dao phẫu thuật này, có một bộ dụng cụ phẫu thuật chuyên dùng của cô, còn được khắc tên gọi thân mật của cô ở bên trên: Triều Kha Thâm Tình

Tên thân mật ấy, được cô đặt sau lần đầu gặp mặt anh hồi 13 năm trước.

Lý Lăng Việt, Ân Triều Kha.

Triều Kha Thâm Tình.

Bây giờ bốn chữ đấy lại làm cô thấy nhức mắt vô cùng, hết sức nhức mắt.

Bàn tay cầm con dao phẫu thuật của Lý Lăng Việt run run vì cầm quá chặt, anh cắn răng nói: “Vậy cô nói xem, có phải cô đâm mẹ của Dao Dao không?”

“Ý anh là, con dao đâm vào bà ấy, là con dao này à?” Triều Kha chưa từng nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện này.

Ân Dao Dao bước lên, đôi mắt cô ta đỏ gay trong nháy mắt, rồi nghẹn ngào bảo: “Triều Kha, sao cô lại độc ác như tế, cô không thích tôi thì cứ nhắm vào tôi là được rồi, sao cô lại muốn giết con của tôi và Lăng Việt, còn muốn giết mẹ của tôi nữa...Triều kha, sao cô ác thế, thà là cô giết chết tôi cho rồi!”

Ân Dao Dao nói rồi bèn cướp con dao trên tay Lý Lăng Việt, Triều Kha nhanh tay lẹ chân, giật lại con dao phẫu thuật của mình về trước mộ bước.

“Ân Dao Dao, loại người như chị không xứng được chết dưới dao của tôi đâu! Dao phẫu thuật của tôi, giết thần giết quỷ cũng sẽ không dính máu của mẹ con hai người!” Triều Kha lạnh lùng nói, rồi quay người cầm tăm bông ở bên cạnh lên, nhúng vào cồn, bắt đầu lau vết máu trên con dao một cách tỉ mỉ.

“Lăng Việt...” Ân Dao Dao làm nũng, ra dáng tủi thân gọi Lý Lăng Việt.

“Em đứng qua một bên đi, coi chừng cô ta làm em bị thương.” Lý Lăng Việt kéo Ân Dao Dao ra sau lưng, dịu dàng dặn dò một câu rồi quay người lại, lạnh lùng nhìn Triều Kha: “Ân Triều Kha, cô đang tiêu hủy chứng cứ đấy.”

“Ha ha.” Ân Triều Kha nở nụ cười lạnh lẽo và thê lương, tay cô vẫn tiếp tục lau chùi: “Lý Lăng Việt, nếu như tôi thật sự đâm bà ấy, anh cảm thấy tôi sẽ bỏ qua động mạch chính mà đâm vào mạch bên cạnh à? Tôi là đồ ngốc, nhưng tôi không đến mức dùng dao của mình để giết người!”

Cô vừa nói dứt lời, bèn đặt tăm bông xuống, quay người nhìn Lý Lăng Việt, rồi huơ huơ con dao phẫu thuật trong tay mình: “Lăng Việt, nếu như tôi nói với anh rằng, dù là đứa trẻ trong bụng cô ta hay là mẹ của cô ta đều không liên quan gì đến tôi cả, tất cả đều do bọn họ làm, anh có tin không?”

“Chứng cứ đâu?” Lý Lăng Viêt lạnh lùng hỏi.

Bàn tay duỗi bên cạnh người, khẽ siết chặt lại.

Ánh sáng lạnh lẽo khúc xạ từ con dao phẫu thuật phản chiếu vào mắt cô, khiến đôi mắt trong trẻo của cô thấm vẻ lạnh lùng không giống với mọi khi...và cả sự tuyệt vọng.





Cuộc Sống Về Sau Có Em Là Đủ


CHƯƠNG 13: YÊU NHẦM

“Chứng cứ phải quan sát bằng trái tim, chứ không phải bằng mắt!” Triều Kha nở nụ cười buồn bã, rồi nói tiếp: “Nhưng trước giờ anh vẫn luôn quan sát bằng mắt, bằng tai chứ không phải bằng trái tim.”

“Triều Kha!” Ân Dao Dao rống lên, chỉ sợ Triều Kha vạch trần mọi chuyện, bèn sốt ruộ t bảo: “Cô đừng chấp mê bất ngộ nữa, nếu như cô thú thật, mẹ tôi còn có thể xin tha giùm cô.”

“Không cần!” Triều Kha vẫn luôn lạnh lùng, đột nhiên lại thét lớn, ánh mắt của cô đỏ gay: “Tôi cầu xin các người đi tố cáo tôi ngay lập tức! Đi tố cáo ngay!”

“Ân Triều Kha! Cô có tư cách gì để lên cơn điên ở đây?” Lý Lăng Việt đi lên trước, giơ tay muốn giật con dao phẫu thuật trong tay Triều Kha.

Cô lùi về sau một bước, né tránh bàn tay anh: “Tôi chỉ muốn hỏi anh một lần cuối, Lý Lăng Việt, có phải tôi nói gì anh cũng sẽ không tin không? Có phải anh vĩnh viễn cũng sẽ không nhìn thấy tôi yêu anh đến mức nào?”

Lý Lăng Việt hơi sững sờ, rồi nhíu mày đanh giọng đáp: “Cô bình bĩnh một chút, làm sai thì phải chịu trách nhiệm, chỉ cần cô chịu lấy tử cung của mình để ghép cho Dao Dao, tôi không chỉ không kêu cảnh sát đến bắt cô, mà còn tiếp tục nuôi cô.”

Nuôi cô?

“Ha ha” Triều Kha nở nụ cười giễu đầy thảm thiết: “Anh có nhiều tiền như thế, hoàn toàn mua nổi tử cung của người khác, sao cứ khư khư đòi tử cung của tôi? Lý Lăng Việt, ban đầu người muốn cưới tôi là anh, tôi có ép anh phải cưới mình đâu, tại sao anh lại đối xử tàn nhẫn với tôi như thế? Tại sao?”

Triều Kha cắn môi thật chặt, cố gắng không để cho những giọt nước mắt của mình rơi xuống.

Cô đã tuyệt vọng đến tận cùng từ lâu rồi, chính bản thân không có tư cách khóc! Cũng không được khóc!

Ráng kềm chế nước mắt của mình, để giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho mình.

“Bởi vì cô là chị em cùng cha khác mẹ với Dao Dao, nên tử cung của cô sẽ hợp với cô ấy hơn!” Lý Lăng Việt nhíu mày, đanh giọng nói.

Đôi mắt sâu không thấy đáy của anh, vẫn luôn nhìn con dao phẫu thuật trong tay cô chăm chú.

Trước giờ anh chưa từng căng thẳng như thế, cứ cảm thấy hôm nay Triều Kha rất đáng sợ...cứ cảm thấy, dường như mình sắp mất đi một cái gì đó vậy!

“Hay lắm! Hay lắm!” Triều Kha gật đầu, ánh mắt của cô đong đầy vẻ tuyệt vọng, lòng như tro tàn.

Nói rồi, con dao phẫu thuật vẽ một đường trong không khí.

Một tiếng “ưm...” vang lên, con dao trong tay Triều Kha đã cắm vào bụng dưới của mình.

Lý Lăng Việt trừng to mắt, anh vội vàng chạy đến giật con dao cô đang cầm.

Triều Kha lại rút con dao phẫu thuật ra khỏi bụng dưới, một tay ôm vết thương, một tay đặt dao ngang động mạch chính ở cổ: “Không được qua đây, còn qua đây thì tôi sẽ chết trước mặt anh ngay!”

Lý Lăng Việt nghe thấy giọng nói kiên quyết của cô bèn lập tức ngừng lại, không dám đi thêm một bước nào nữa.

Chỉ có điều, đôi mắt trước giờ chỉ nhìn cô với vẻ khinh bỉ và xem thường, bây giờ lại đượm vẻ đau đớn.

Đôi tay duỗi bên người siết chặt thành nắm đấm, dường như đang khẽ run rẩy: “Triều Kha, cô bỏ dao xuống!”

Cảnh tượng xảy ra một cách đột ngột này làm cho Ân Dao Dao sững sờ, cô ta há hộc miệng, con nhóc này muốn lấy chết đền tội à?

Nhưng chỉ một giây sau đó, đôi mắt xinh đẹp của cô ta lại thoáng có vẻ thỏa mãn và hung ác.

Chết đi cũng tốt, chết đi rồi...sẽ không còn ai giành Lăng Việt với cô ta nữa.

Triều Tay ôm bụng dưới, máu tươi trào ra từ kẽ ngón tay của cô, mùi máu tươi nồng nặc nhanh chóng lan tỏa khắp căn phòng làm việc chập hẹp.

Triều Kha vẫn đứng thẳng, nở nụ cười đẹp đẽ mà thê lương: “Lăng Việt, anh có biết tôi đâm vào đâu không? Đây là tử cung! Là thứ mà anh muốn đấy!”

Lý Lăng Việt hơi sững sờ, ra dáng muốn đi lên trước, Triều Kha lại lùi về sau, con dao kề sát trên cổ: “Đừng qua đây! Nghe tôi nói hết đã!”

Ân Dao Dao vội vàng kéo Lý Lăng Việt lại: “Lăng Việt, anh đừng qua đó, cô ta sẽ làm anh bị thương đó.”

Lý Lăng Việt hất cô ta ra, gương mặt anh đến là u ám, rồi rống lên: “Cút!”

Ân Dao Dao sững sờ, vội vàng buông anh ta.

Triều Kha cười lạnh một tiếng, những giọt nước mắt ráng kềm chế một hồi lâu vẫn rơi xuống: “Lăng Việt, nhát dao này là để trừng phạt tôi vì mười ba năm trước đã hiểu lầm ý anh...hôm ấy, tất cả bọn con nít đều bắt nạt tôi, chỉ có anh chìa ta ra, tôi cứ ngỡ anh thật lòng quý tôi, bởi vậy mới ngu ngốc thích thầm anh!”

Cô nói dứt lời bèn cắn răng, con dao trong tay lại đâm vào trong bụng dưới với tốc độ nhanh như chớp...

Bởi vì đau, mồ hôi lấm tấm đầy trên trán cô: “Một nhát dao này, trừng phạt tôi vì đã yêu nhầm anh nhiều năm như thế...”

“Triều Kha!”

Lý Lăng Việt xông đến như điên loạn, Triều Kha lại bật cười thảm thiết, nhanh chóng rút dao ra rồi lại đâm vào vị trí kế bên: “Nhát thứ ba...”





Cuộc Sống Về Sau Có Em Là Đủ


CHƯƠNG 14: KHÔNG CÒN NỢ NẦN GÌ ANH NỮA

Lúc Lý Lăng Việt xông đến, một tiếng roạt vang lên, con dao trong tay Triều Kha đã rút ra.

“Không được qua đây!” Hai hàng nước mắt nhuốm nỗi tuyệt vọng lăn dài trên gương mặt trắng bệch của cô, cô rống lớn một tiếng như thể đã điên loạn, con dao phẫu thuật kề ở cổ đã cứa một đường trên làn da trắng ngần.

Trong nháy mắt, máu tươi chảy ra từ miệng vết thương, trở thành sự đối lập rõ ràng với gương mặt nhợt nhạt của cô, trông hết sức đáng sợ.

Bàn tay muốn cướp đi con dao cô đang cầm dừng lại giữa không trung, anh lùi về sau trong vô thức: “Được rồi, tôi không đi qua nữa, Triều Kha, ngoan nào, bỏ dao xuống đi, đừng làm chuyện ngu ngốc nữa.”

Trước giờ Lý Lăng Việt chưa từng biểu lộ buồn vui trên gương mặt, bây giờ anh ta hết sức hoảng hốt, giọng nói không khỏi run rẩy, pha lẫn vẻ sợ hãi tột cùng.

Còn có đôi mắt sâu thăm thẳm, đến nỗi không có bất kỳ ai nhìn ra được cảm xúc trong ấy, giờ toát ra vẻ lo lắng, tự trách, kinh hoàng một cách rõ ràng.

Đôi mắt đỏ gay, dường như chỉ một giây sau là có thể trào nước mắt.

Trước giờ anh chưa từng biết, cô gái nhỏ nhắn ngoan ngoãn và dịu dàng này, lại có thể quyết liệt đến thế...

Trước giờ anh chưa từng muốn lấy mạng cô, chưa bao giờ muốn thế!

Thấy anh đứng nguyên lại chỗ, Triều Kha nhếch môi, nở nụ cười thảm: “Lý Lăng Việt, nhát dao thứ ba, là để từng phạt tôi vì đã cưới sai người. Anh biết không? Nhiều năm nay, anh chưa từng nhìn tôi lâu thêm chút nào, tôi viết thư tình để bày tỏ lòng mình với anh, tôi ôm ấp niềm hy vọng trong lòng, đem số thư ấy đưa cho chị, nhờ chị đưa thư cho anh giùm tôi...

Nhưng lần nào cũng thế, kết quả đổi lại đều là sự khinh thường của anh. Tôi tự an ủi lòng mình, tính cách của anh vốn lạnh lùng và cao ngạo, anh biết tôi thích anh, chỉ có điều anh không muốn chúng ta phân tâm vì chuyện tình cảm trong lúc cần phải tập trung học hành...tôi tự an ủi mình, chỉ cần anh chưa cưới vợ sinh con, tôi vẫn còn có hy vọng, không đúng, cho dù anh đã cưới vợ đã sinh con, biết đâu tôi vẫn còn hy vọng thì sao, bởi vì có thể anh nhận ra vợ mình và mình không hợp tính nhau, cuối cùng mới biết người anh yêu là tôi...

Bởi vậy, lúc anh nói anh muốn cưới tôi, lòng tôi nở hoa, tôi kích động đến nỗi khó mà tin tưởng được. Tôi nghĩ rằng, tôi là người hạnh phúc nhất, bởi vì rốt cuộc tình yêu của tôi đã đơm hoa rồi rồi...người đàn ông mà tôi yêu thầm bấy lâu nay, rốt cuộc cũng nhìn thấy tôi...”

Triều Kha càng nói càng nhỏ, giọng nói đầy vẻ mỉa mai của cô rơi xuống mức thấp nhất, máu tươi trào ra từ bụng dưới, dường như không thể ngừng lại được.

Lý Lăng Việt triệt để hóa đá, anh ta nhíu chặt mày, trong lòng hết sức ngạc nhiên và phẫn nộ...

Còn Ân Dao Dao đứng ở phía sau lưng anh ta, nghe cô nói như vậy bèn hoảng loạn vô cùng: “Cô, Ân, Ân Triều Kha, cô đừng có mà nói hươu nói vượn.”

“Câm miệng!” Lý Lăng Việt quay đầu lại, dứt khoát đá vào bụng dưới của Ân Dao Dao.

Cú đá đó đã chứa đựng hết cả cơn căm hận vì bị lừa dối của anh ta.

Ân Dao Dao bất ngờ bị trúng một cú đá, cô ta va vào cánh cửa phía sau lưng, rồi trượt dài xuống đất một cách nhếch nhác.

Cô ta không hiểu nổi, hôm nay Lý Lăng Việt bị gì thế này, sao anh lại đối xử như vậy vì con điên Ân Triều Kha kia chứ...

Nhưng dường như Triều Kha hoàn toàn không nhìn thấy cảnh tượng này vậy.

Răng cô bắt đầu run lập cập vì đau, cô trừng mắt nhìn Lý Lăng Việt với đôi mắt đỏ gay: “Hóa ra tất thảy đều do tôi tự lừa mình dối mình, không thể qua mặt được người khác...”

Vừa dứt lời, Triều Kha đã nhấc tay, muốn quăng con dao phẫu thuật đang nằm ngang trên cổ mình về phía Lý Lăng Việt.

Lý Lăng Việt né tránh trong vô thức, nhưng con dao trong tay cô không hề ném tới chỗ anh.

Chỉ có điều anh vẫn chưa nhận ra, con dao phẫu thuật nhuốm đầy máu tươi đã đâm vào bụng dưới của cô lần thứ tư...

Roẹt...

Âm thanh vang lên khi dao cắt vào trong da thịt, dường như sắp mất đi tất cả sức lực, tuyệt vọng là thế, bất lực là thế.

Lý Lăng Việt trừng to mắt, lúc anh nhìn cô, cơ thể ốm o gầy gò của Triều Kha đã nghiêng nghiêng ngả ngả...

Cô ráng dùng hết tất cả sức lực còn lại, rút dao phẫu thuật trong tay ra...

“Muộn! Rồi!”





Cuộc Sống Về Sau Có Em Là Đủ


CHƯƠNG 15: GIẾT NGƯỜI

Lý Lăng Việt điên cuồng gầm lên một tiếng, nước mắt anh ta tuôn trào, anh lao đến, bất chấp tất cả để cướp đi con dao trong tay cô, ném trên mặt đấy, rồi ôm cô vào trong lòng mình.

Cô gái bé nhỏ nằm trong lồng ngực mình, nhẹ hẫng đến đáng sợ, dường như anh đang ôm một đứa con nít vậy.

Cổ và bụng dưới của cô vẫn còn đang chảy máu tươi đầm đìa, Lý Lăng Việt ôm cô vào lòng thật chặt, rồi sốt ruột nói: “Triều Kha, Triều Kha, em không được chết, tôi không cho phép em chết, em phải ráng lên cho tôi!”

Người đàn ông ấy lớn tiếng ra lệnh, rồi ôm cô chạy ra ngoài.

Ân Dao Dao ngồi bệch ngoài cửa, đau đến rên rên rỉ rỉ nhưng người đàn ông ấy vẫn thơ ơ chạy lướt qua, nhắm thẳng vào phòng cấp cứu.

Rất nhiều y tá đã tụ tập ở hành lang bên ngoài cửa, nhưng vì đây là chuyện nhà Lý Lăng Việt, nên không có ai dám hỏi cho rõ ràng.

Vào giây phút ấy, nhìn người đàn ông sướt mướt ôm cô gái đầm đìa máu tươi, chạy vút ra ngoài một cách điên cuồng, tất cả mọi người sợ hết hồn.

Chuyện gì thế này?

Giết người hả?

Sao chảy nhiều máu thế này.

Triều Kha nằm trong lồng ngực Lý Lăng Việt, đã chỉ còn thoi thóp hơi tàn, gương mặt nhợt nhạt vằn vện vết máu, vết mồ hôi và nước mắt, trông có vẻ hết sức tiều tụy, như thể một giây sau sẽ tắt thở vậy.

Lần đầu tiên...lần đầu tiên cô được anh ôm chặt như thế này.

Ha ha, anh cũng sợ cô chết đi à?

Có phải cô chết rồi? Anh sẽ cảm thấy xúi quẩy lắm không?

Hay là vì cô chết rồi, cũng sẽ mất đi một cái tử cung thích hợp cho Ân Dao Dao à.

Triều Kha vòng tay ôm chặt người đàn ông đang chạy điên cuồng ấy, cô kề sát lại, muốn mở miệng, nhưng cặp môi trắng bệch khép mở, chẳng thốt ra nổi chữ nào.

Cô muốn nói với anh rằng, khi nhát dao thứ tư đâm xuống, cô sẽ không còn nợ nần gì anh nữa.

“Bác sĩ, bác sĩ, nhanh lên, mau cứu vợ tôi!” Giọng nói điên cuồng của Lý Lăng Việt vang lên bên ngoài phòng cấp cứu, tất thảy nhân viên y tế nghe thấy thế đều luống cuống chạy ra, đỡ Triều Kha lên giường.

Lý Lăng Việt túm lấy vạt áo của bác sĩ, mắt anh ta đỏ gay, cắn răng nghiến lợi nói: “Cứu Triều Kha, phải cứu sống cô ấy! Nếu không cứu được, tôi bắt các người phải đền mạng!”

Anh gằn từng chữ, chắc như đinh đóng cột.

Sự hung hãn tỏa ra từ người anh khiến bác sĩ run lẩy bẩy: “Anh, anh Lý, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!”

Nói dứt lời bèn đẩy anh ra, cuống quýt chạy vào trong phòng cấp cứu.

Trên tay và trên mặt Lý Lăng Việt dính đầy máu của Triều Kha, anh ôm đầu bằng hai tay, nhìn chằm chằm vào ba chữ “đang cấp cứu”, ánh mắt đau đớn, áy náy, còn có âm u...

Ân Triều Kha, em nghe cho rõ đây! Không được tôi cho phép, em không được chết!

Không được phép!

Nếu em chết đi, tôi cũng dẫn Ân Dao Dao đi tìm em, để em chết cũng không được yên!

Em lên thiên đường, tôi cũng sẽ lên thiên đường!

Em xuống địa ngục, tôi cũng sẽ xuống địa ngục!

Cơ thể cao ráo thẳng tắp của anh từ từ ngồi xổm xướng, người đàn ông vốn luôn kiêu ngạo ấy, bây giờ trông có vẻ nhếch nhác vô cùng.

Tần Nhã sốt ruột chạy đến, nhìn thấy người đàn ông ngồi xổm trên mặt đấy, bèn nhíu mày tỏ vẻ không vui, rồi đến hỏi: “Lăng Việt, Dao Dao sao thế, sao lại bị gãy hai cái xương sườn vậy...cậu còn không đi thăm con bé, còn...”

Bà ta vẫn còn chưa nói dứt lời, Lý Lăng Việt đã quay đầu lại, oán hận trừng mắt nhìn bà ta với đôi mắt đỏ gay, trông đáng sợ khôn xiết.

Bà ta không thể không nuốt hết những lời chưa nói hết xuống, giọng nói lập tức trở nên nhẹ nhàng: “Lăng Việt...”

“Đừng gọi tên tôi! Ghê tởm!” Lý Lăng Việt tức giận rống lên, anh cắn răng, không hề che giấu sự căm hận của mình.





Cuộc Sống Về Sau Có Em Là Đủ


CHƯƠNG 16: CHẾT RỒI
Tần Nhã bị dọa sợ, liên tiếp lùi lại phía sau: “Lăng, Lăng Việt cậu làm sao thế?”
Lý Lăng Việt cười lạnh một tiếng, đứng lên ép sát từng bước: “Mẹ kiếp, sao không đi hỏi con gái bảo bối của bà! Hai mẹ con các người đã làm chuyện xấu táng tận lương tâm gì, còn hỏi làm sao?”
Tần Nhã bị ép lùi lại đến khi đụng phải bức tường, nhìn người đàn ông giống như ma quỷ trước mắt, bất cứ lúc nào cũng sẽ há cái miệng lớn đầy máu ra ăn bà ta, bà ta không dám mở miệng hỏi thêm một từ, lập tức xoay người chạy ra.
Phẫu thuật vẫn đang được tiến hành.
Có y tá vội vàng chạy ra, sau khi cầm túi máu thì lại vội vàng chạy vào.
Có bác sĩ mặt mày ngưng trọng đi ra, sau đó lại tràn đầy hy vọng bước vào.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, không biết đã trôi qua bao lâu.
Lý Lăng Việt nhìn những người mặc áo blouse trắng đi qua đi lại, rất muốn bước lên hỏi tình hình, nhưng lý trí duy nhất lại nói với anh, không thể ảnh hưởng bác sĩ cứu chữa cho Triều Kha được.
Triều Kha... Vợ của Lý Lăng Việt anh, không thể chết như vậy được!
Giữa bọn họ, còn có rất nhiều chuyện chưa có làm rõ ràng, cô tuyệt đối không thể chết không rõ ràng như vậy.
Một đêm trôi qua, ba chữ ‘đang cấp cứu’ vẫn sáng đèn.
Lý Lăng Việt cuối cùng không động đậy ngồi khuỵu ở góc tường, đôi mắt hằn tia máu nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật, giống như hóa đá vậy.
Cuối cùng, có y tá đi ra, nhìn anh: “Xin hỏi, ai là Lý Lăng Việt?”
Âm thanh này, giống như hy vọng xa xôi từ trên trời truyền xuống, nháy mắt gọi tỉnh anh, anh đứng dậy, cơ thể lảo đảo xông tới: “Là tôi! Tôi là Lý Lăng Việt! Tôi là chồng của Ân Triều Kha, vợ tôi như thế sao rồi?”
Thời gian một đêm, giọng nói vốn trầm thấp sâu lắng của anh trở nên càng khàn hơn, như rách ra vậy.
Y tá lạnh lùng liếc nhìn anh: “Bà Ân bảo tôi chuyển lời cho anh, hôm qua dao thứ tư cô ấy đâm vào tử cung, là trừng phạt cô ấy đã gả sai người, còn muốn tiếp tục sai lầm chờ đợi kỳ tích, chờ đợi người chồng đã yêu người khác về nhà, hy vọng người đàn ông cô ấy yêu nhiều năm hồi tâm chuyển ý.”
Lý Lăng Việt sững sờ, trong mắt chớp cái tràn ngập sự đau đớn, hai tay buông thõng dần siết chặt thành nắm đếm, trầm giọng hỏi: “Cô ấy vẫn ổn chứ?”
“Bà Ân đã được cứu, nhặt được cái mạng về, nhưng tử cung thì mất rồi.” Y tá thẳng thắn nói ra tất cả xong, đang muốn rời khỏi thì lại quay người lại, liếc nhìn Lý Lăng Việt: “Đúng rồi, bà Ân đã nói, khi cô ấy còn sống, đều không muốn gặp anh thêm lần nào nữa.”
Nói xong thì xoay người bước vào phòng phẫu thuật.
Lý Lăng Việt chỉ cảm thấy lồng ngực bị một con dao sắc bén và lạnh lẽo cứa vào, dần dần có vô số vết dao xuất hiện, khiến anh trong nháy mắt đau đớn không cách nào hô hấp được.
Triều Kha... Trong mắt anh, trước giờ đều là người đứng phía sau, một cô gái nhút nhát nhưng lại ngoan ngoãn, rốt cuộc cô hận anh nhiều như thế nào mới có thể dùng dao phẫu thuật mà cô thích nhất, từng dao từng dao để kết thúc quan hệ giữa bọn họ.
Năm tháng còn sống, cũng không muốn gặp lại nữa...
Trợ lý vội vàng chạy đến, nhìn thấy Lý Lăng Việt đang trong tình trạng không kiểm soát được cảm xúc, cẩn thận bước lên trước, đưa tư liệu trong tay cho anh: “Thưa anh, đây là những thứ phát hiện được trong phòng làm việc của bà chủ, cô ấy đã ký vào bản thỏa thuận ly hôn rồi.”
Lý Lăng Việt dần dần quay sang, khi nhìn thấy bốn chữ lớn ‘thỏa thuận ly hôn’ đó, chỉ cảm thấy đặc biệt gai mắt.
Anh đột nhiên giơ tay, đoạt lấy mấy trang giấy, xé rách nó.
Lúc Ân Dao Dao mặc quần áo bệnh nhân đi đến, vừa hay nhìn thấy những mảnh giấy vụn bay khắp nơi, người đàn ông cô đơn lạc lõng trong số giấy vụn đó.
Cô ta đi đến, đứng sau lưng anh, cẩn thận mở miệng: “Lăng Việt, anh đừng buồn nữa...”














Cuộc Sống Về Sau Có Em Là Đủ


CHƯƠNG 17: PHẪN NỘ
Nghe thấy giọng nói của cô ta, anh híp mắt quay qua nhìn, tất cả mọi sự tức giận, phẫn nộ đều tràn ngập trong đôi mắt hằn tia máu: “Tại sao phải lừa tôi! Tại sao phải lừa tôi!”
Anh lạnh lùng chất vấn, dọa Ân Dao Dao mặt mày đang trắng bệch bỗng sững sờ, run rẩy nói: “Xin lỗi, Lăng Việt, anh lẽ nào không biết tại sao sao? Bởi vì em cũng yêu anh, em yêu anh còn nhiều hơn Ân Triều Kha! Ân Triều Kha cô ta chỉ là một đứa con gái riêng, cô ta không xứng yêu anh...”
“Cút!”
Lý Lăng Việt vung một cái tát, Ân Dao Dao bị đánh suýt chút nữa ngã ra sàn.
Cô ta vừa làm xong phẫu thuật chỉnh xương sườn, nhịn cơn đau đến xem anh, anh lại đối xử với cô ta như vậy...
Nhìn thấy sự u ám bao phủ quanh người anh, Ân Dao Dao chỉ có thể cố gắng đè nén sự tức giận và phẫn nộ của cô ta xuống.
Lý Lăng Việt, anh không phải rất ghét Ân Triều Kha sao?
Tại sao giờ khắc này vì tiện nhân đó mà đối xử với cô ta như vậy!
Ân Dao Dao cố gắng nín nhịn, bước lên, dịu giọng nói: “Lăng Việt, Triều Kha yêu anh không sai, nhưng cô ta cũng không thể bởi vì thế mà tàn nhẫn giết đứa con trong bụng của em, đứa bé là cốt nhục của em và anh! Giết con của chúng ta còn chưa đủ, cô ta còn muốn giết chết mẹ của em! Lăng Việt, loại phụ nữ độc ác như Ân Triều Kha, cô ta căn bản không xứng được yêu anh.”
“Ha ha.” Lý Lăng Việt cười mỉa mai lại tàn nhẫn, đảo mắt nhìn về cô ta: “Ân Dao Dao, trong bụng cô mang thai con của ai, trong lòng cô cũng không rõ sao? Mẹ kiếp, tôi chưa từng chạm vào cô, cô sao có thể mang thai con của tôi? Hử?”
Từng từ từng câu của anh giống như cây kim đâm thẳng vào trái tim của Ân Dao Dao.
Cô ta trợn to mắt, hoảng hốt, cô ta bước lên trước muốn kéo lấy cánh tay của anh: “Sao, sao có thể như thế! Lăng Việt, anh, anh quên rồi, lần trước hai chúng ta uống nhiều...”
Lý Lăng Việt ghê tởm rút tay lại, đẩy cô ta ra: “Vậy sao? Ha ha.”
Mặt mày của Ân Dao Dao khá hoang mang, nhìn người đàn ông trước đó dịu dàng biết mấy, bây giờ đã trở nên vô tình như thế, cô ta ngay cả nước mắt cũng không biết nên rơi ở đâu.
Sao có thể chứ... Anh biết rồi sao?
“Lôi người phụ nữ điên khùng này ra ngoài.” Lý Lăng Việt phân phó trợ lý: “Tôi không muốn khi Triều Kha ra ngoài sẽ nhìn thấy cái thứ rác rưởi như kia ở đây.”
“Vâng, thưa anh.” Trợ lý kéo Ân Dao Dao còn đang giãy giụa rời khỏi trước cửa phòng cấp cứu.
Mãi cho đến trưa, Triều Kha mới được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, trực tiếp đưa vào phòng ICU.
Lý Lăng Việt đều không dám lại gần, sợ sau khi Ân Triều Kha nhìn thấy anh, lại làm ra chuyện gì kích động nữa.
Anh đứng từ xa nhìn cô gái mặt không còn chút máu được đẩy vào phòng bệnh, chỉ có thể xa xa thông qua ô cửa kính nhìn cô.
Hoàng hôn đến, Ân Triều Kha cuối cùng cũng dần dần mở mắt.
Lý Lăng Việt vẫn ở trước ô cửa kính nhìn chằm chằm vào cô, gương mặt điển trai hốc hác bỗng hiện lên nét vui mừng, giọng nói khàn khàn thấp giọng nói: “Triều Kha, Triều Kha...”
sau khi Triều Kha nhìn rõ cảnh trước mắt đang ở trong phòng bệnh, trong ánh mắt đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó.
Trái tim lại đau âm ỉ, khóe miệng cong lên mang theo tia lạnh lẽo, đưa tay sờ kim truyền nước ở mu bàn tay, dùng sức rút ra, đầu kim tiêm từ mu bàn tay rơi xuống.
Bởi vì động tác quá mạnh, không có xé lớp băng dán ra, khi rút đầu kim ra đã bị cong, vết kim đâm trên mu bàn tay nháy mắt rơm rớm máu, khiến người khác khá sốc.
Lý Lăng Việt sững sờ, vội vàng mở cửa xông vào.
Chỉ là, hai chân của anh vừa mới chạm mặt sàn của phòng bệnh, giọng nói yếu ớt của Triều Kha nhưng lại lạnh lùng kiên quyết truyền đến: “Lý Lăng Việt, tôi nếu như còn nhìn thấy anh nữa, tôi sẽ chết ngay trước mặt anh! Để anh sống không yên trong phần đời còn lại!”





Cuộc Sống Về Sau Có Em Là Đủ


CHƯƠNG 18: NGẠT THỞ
Lý Lăng Việt không dám bước thêm một bước nữa, cơ thể cao lớn đó cứng nhắc đứng ngây ra, ánh mắt tràn đầy đau thương.
“Triều Kha...”
Anh vừa mở miệng thì đã bị Triều Kha cắt ngang: “Lý Lăng Việt, buông tha cho tôi đi! Tôi bây giờ không còn nợ anh cái gì nữa! Chỉ cần anh đồng ý với tôi sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa, thì tôi tuyệt đối sẽ không làm phiền anh nữa, cũng sẽ không chết trước mặt anh nữa, sau khi chết rồi cũng sẽ không quấn lấy anh... Cầu xin anh, buông tha cho tôi đi!”
Giọng nói của cô rất trầm, ngữ khí của cô, tràn đầy sự bất lực và thỉnh cầu.
Mỗi một từ như đánh vào trái tim của Lý Lăng Việt, đều đau đớn đến mức anh muốn ngạt thở.
Anh đứng từ xa nhìn gương mặt tái nhợt của cô, cơ thể gầy yếu đó, phủ lên lớp chăn dày vẫn nhỏ bé như vậy.
Lý Lăng Việt nhắm mắt lại, nhịn đau gật đầu: “Được! Tôi đồng ý với em! Sẽ không xuất hiện trước mặt em thêm lần nào nữa. Nhưng em cũng phải đồng ý với tôi, cố gắng sống! Cơ thể khỏe lại mới có thể tìm tôi báo thù rửa hận được!”
Nói xong, anh quay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Đằng sau, ánh mắt lạnh lẽo của Triều Kha vẫn cứ dõi theo bóng dáng đã đi xa của anh, nước mắt bất chợt lăn dài.
Người co lại mặt úp vào hai tay, khóc đến mức cả người run rẩy.
...
Sau khi bác sĩ y tá bước vào gắn lại mũi kim truyền nước, chủ nhiệm khoa sản đau lòng nhìn cô: “Triều Kha, cô trước đó tại sao không nói với anh Lý cô đã mang thai rồi chứ!”
Triều Kha mỉm cười nhàn nhạt: “Anh ấy không muốn để tôi có con của anh ấy, tôi nói cho anh ấy biết, chỉ khiến đứa bé chết trong tay ba ruột của nó mà thôi.”
Chủ nhiệm bèn thở dài: “Vẫn may, nhờ kỹ thuật tài giỏi bao nhiêu năm của cô, nếu không, hai người...”
Chủ nhiệm còn chưa nói xong, Triều Kha khép mắt lại: “Chủ nhiệm, cảm ơn. Ơn cứu mạng, Triều Kha mãi mãi ghi nhớ.”
“Đứa trẻ ngốc, cố gắng nghỉ ngơi.” Chủ nhiệm do dự một lát, trên mặt mang theo chút vui mừng: “Cô yên tâm, anh Lý đã dặn, anh ta sẽ không đến nữa, cũng sẽ không để cô nhìn thấy người không muốn gặp, cô yên tâm dưỡng bệnh.”
“Ừm.”
...
Nửa tháng sau.
Tập đoàn Lý Thị.
Trợ lý nhìn mặt mày âm trầm của Lý Lăng Việt khi xem ảnh của Triều Kha, hít một hơi thật sâu, bước lên cẩn thận mở miệng: “Thưa anh, cơ thể của cô Ân Dao Dao đã hồi phục kha khá rồi, anh xem sắp xếp phẫu thuật vào khi nào?”
Lý Lăng Việt nhẹ nhàng để tấm ảnh trong tay xuống: “Mau chóng sắp xếp.”
“Được!” Trợ lý đáp một tiếng, đưa túi văn kiện trong tay cho anh: “Sau khi bà chủ xuất viện, chúng ta đều không tìm thấy tung tích của cô ấy. Cô ấy cũng không có trở về, đây là những thứ tìm được ở phòng làm việc trong bệnh viện và trong phòng riêng của cô ấy.”
Trợ lý nói xong, không dám tiếp tục nhìn sắc mặt của anh nữa, để túi văn kiện xuống, sau đó quay người rời đi.
Từ sau khi bà chủ tự sát không thành, anh ấy giống như biến thành một con người khác, anh càng không nói không rằng, cả ngày nhìn vào ảnh của bà chủ, không phải ngây người thì chính là hút thuốc.
Người đàn ông cao lớn với chiều cao 1m85, chỉ trong thời gian ngắn ngủi hai tuần, đều đã gầy đi hai vòng.
Lý Lăng Việt mở túi văn kiện ra, bên trong rơi ra vài tờ giấy.
Đều là tờ giấy có in hình, có tờ giấy đã ngả vàng, có nếp gấp rõ ràng.
Chỉ là, trên mỗi tờ giấy, nét chữ thanh thoát đó, nét chữ vô cùng quen thuộc...
Anh đều tưởng đều là nét chữ của Ân Dao Dao, gần đây mới biết, nét chữ nhiều năm nay của Ân Dao Dao, đều là mô phỏng theo Triều Kha.
Chính vì thế, năm đó từng bức thư tình gửi đến tay anh, chủ nhân của nét chữ này --- Ân Triều Kha.





Cuộc Sống Về Sau Có Em Là Đủ


CHƯƠNG 19: THƯ TÌNH
Theo thời gian ghi trên đó, Lý Lăng Việt sắp xếp thứ tự lại hàng chục bức thư, tất cả có hơn 70 bức.
Có những nội dung rất quen thuộc, là năm đó Ân Dao Dao lấy danh nghĩa của cô ta đưa cho anh.
Mà còn có một phần, anh chưa từng thấy.
Bởi vì những nội dung này, vừa nhìn là biết không phải giọng điệu của Ân Dao Dao.
“Anh Lăng Việt, xin chào. Em hôm nay khi tập thể dục đã nhìn thấy anh rồi, mặc dù anh đứng đầu thị phạm cho mọi người, hơn nữa cách em rất xa rất xa, nhưng em chỉ cần nhìn một cái cũng có thể phát hiện ra anh rồi. Anh Lăng Việt, anh rất đẹp trai, các bạn nữ của lớp chúng em nói em nhìn thấy anh là đỏ mặt, mỗi khi em nhìn thấy anh, anh có phát hiện mặt của em đỏ không?”
“Anh Lăng Việt, chị nói anh không thích cô gái như em. Không sao, em thích anh là được rồi! Anh tuyệt đối đừng vì tình yêu của em dành cho anh mà thấy áp lực, em sẽ không quấy rầy anh, chỉ đứng từ xa dõi theo anh. Anh Lăng Việt, anh hôm nay khi giương cờ, mặc áo sơ mi rất trắng nha!”
“Anh Lăng Việt, vốn dĩ cô giáo sẽ xin học bổng cho em đi du học, nhưng chị nói anh sẽ không ra nước ngoài, cho nên em hôm nay đi tìm cô giáo nói em không muốn ra nước ngoài nữa. Anh Lăng Việt, anh ở đâu, em ở đó. Cho dù anh vĩnh viễn không nhìn thấy em, em cũng sẽ mãi đứng bên cạnh anh. Nói không chừng anh quay đầu lại thì có thể nhìn thấy em rồi!”
“Anh Lăng Việt, chị nói anh thích học y, thật trùng hợp, em cũng thích học y... Mặc dù em đã mất đi cơ hội ra nước ngoài cùng anh học chuyên sâu, nhưng em tin, chỉ cần chúng ta sau này ở cùng một lĩnh vực thì sẽ có cơ hội hợp tác. Anh Lăng Việt, em biết em rất phiền, nhưng em đã quen viết tâm tình cho anh, chị nói anh sau khi nhận tuy không có biểu cảm gì nhưng cũng không thấy phiền hà, chị ấy cổ vũ em tiếp tục viết. Anh Lăng Việt, anh nếu như thấy phiền thì anh nói cho em biết, em sẽ không làm một cô gái khiến anh cảm thấy phiền đâu.”
“Anh Lăng Việt, nhìn thấy anh và chị trở thành bạn trai bạn gái rồi, em chỉ biết vừa cười vừa khóc. Em biết, em đều không bằng chị, không xinh đẹp như chị, không thông minh như chị, thậm chí không có thân phận con gái trưởng của nhà họ Ân như chị... Anh Lăng Việt, chị nói em không có tư cách yêu anh, em cảm thấy đúng. Cho nên, về sau em sẽ không viết thư cho anh nữa, em sợ anh hiểu lầm em, hiểu lầm em chen chân vào chuyện tình cảm của anh và chị.”
“Anh Lăng Việt, đêm nào em cũng cưỡng ép bản thân, quên đi anh... Nhưng câu thần chú em niệm quá không linh nghiệm, bởi vì em đọc một lần thì sẽ khắc sâu anh vào trái tim của em một lần, anh Lăng Việt, em không quên được anh, cũng không muốn quên anh, xin anh nói cho em biết, phải làm như thế nào để có thể khiến em không nhớ anh mỗi ngày?”
“Anh Lăng Việt, em xin lỗi anh, bởi vì em mà chị bị cưỡng hiếp... Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Nếu như có thể, em ước thời gian quay ngược lại, để em chịu thay những đau đớn đó thay chị, để chị hãnh diện gả cho anh, để anh vui vẻ kết hôn... Tất cả những điều không may, đều để cho em thừa nhận giúp anh và người anh yêu!”
“Lăng Việt, hôm nay là ngày cưới của chúng ta, tuy đến hôm nay em vẫn như trong mơ vậy, không biết tại sao anh lại đột nhiên cưới em... Nhưng em thật sự sợ hãi, sợ em sẽ chọc anh không vui, sợ em không thể giống như chị, khiến anh nở mày nở mặt. Lăng Việt, đã muộn như vậy rồi, anh còn không trở về sao?”
“Lăng Việt, đây là ngày thứ hai em gả cho anh, em ở nhà đợi anh...”
“Lăng Việt, đây là ngày thứ 99 em gả cho anh, anh cuối cùng cũng về rồi, nhưng em còn chưa nhìn rõ anh, anh lại đi rồi... Lăng Việt, em học nấu món anh thích ăn nhất, trở về được không? Em làm cho anh ăn.”
“Lăng Việt, đây là ngày thứ 526 em một mình ở nhà đợi anh, em nhớ anh... Em sẽ dành phần đời còn lại, đợi anh về nhà.”





Cuộc Sống Về Sau Có Em Là Đủ


CHƯƠNG 20: ANH ĐƯƠNG NHIÊN VUI MỪNG
Lý Lăng Việt đọc từng trang từng trang, nước mắt sớm đã đầy mặt. Đây là lần thứ hai anh khóc từ khi có nhận thức.
Lần thứ nhất, là cô toàn thân đầy máu được anh ôm trong lòng.
Không đọc tiếp được nữa, mỗi một từ cô viết, đều giống như búa nặng đập vào trái tim của anh, quá đau. Đau đến mức anh không thừa nhận được.
Xem những tờ giấy trên bàn, mắt của Lý Lăng Việt đỏ hoe, anh đứng dậy châm một điếu thuốc, xoay người đi đến trước cửa sổ sát sàn, nhìn hàng xe đông nghịt cách hàng trăm mét dưới chân, sâu sắc nhắm mắt lại.
Năm 15 tuổi, anh ở khu vui chơi của khách sạn nhìn thấy cô bị một đám bạn ăn hiếp, đôi mắt long lanh có hồn đó đã khiến anh động tâm.
Đó là một đôi mắt không có bị thứ gì nhiễm bẩn được, tất cả sự ngây thơ và lương thiện đều viết trong đôi mắt trong veo đó.
Anh biết, cô là em gái của Ân Dao Dao.
Ân Dao Dao thường cầm bức thư tỏ tình đến tìm anh, anh xem xong lại không để tâm.
Mục đích anh đến nơi này chính là vì Ân Dao Dao.
Nhìn cô ta mắc câu, anh đương nhiên vui mừng.
Nhưng cũng bởi vì như thế, anh chưa từng đi thăm dò, những bức thư đó có phải thật sự do Ân Dao Dao viết không.
ở mọi góc hoa viên trong trường, anh hình như đều sẽ nhìn thấy đôi mắt đẹp linh động đó, nhưng mỗi khi anh đi tìm, chủ nhân của đôi mắt đó lại vô tình tránh đi.
Bởi vì đôi mắt đó của cô, anh còn nhìn trúng cô gái nào khác được sao?
Vì thế, anh bắt đầu xuất hiện ở những nơi có cô, sợ cô cho rằng anh cố ý, mỗi lần anh đều đứng ở chỗ cách xa cô, không tiến sát không chủ động không nhìn cô.
Ân Dao Dao tìm anh cùng ra nước ngoài, anh sử dụng mối quan hệ trong nhà, để cô giáo đưa cho cô chỉ tiêu của trường cùng chi phí bên đó.
Thế nhưng cô lại đi tìm cô giáo chủ động từ bỏ, nói cô không muốn ra nước ngoài...
Cô lúc đó không nhìn thấy anh đang đứng ở bên ngoài cửa sổ, nghe rõ ràng lời cô nói: “Thưa cô, thần tượng của em, người em thích anh ấy không muốn ra nước ngoài, anh ấy thích học y. Cho nên, em cũng không muốn ra nước ngoài, em chỉ muốn thi đỗ học viện y trong nước là được rồi!”
Thì ra, cô đã có người mình thích...
Xem ra, cô như Ân Dao Dao đã nói, tuổi còn trẻ, diện mạo nhìn thì thanh thuần lương thiên, trên thực tế rất phóng túng!
...
“”Reng reng reng...”
Tiếng chuông điện thoại trên bàn đã cắt ngang dòng suy tư của anh, anh mở mắt ra, trong đôi mắt sâu thẳm lại đỏ ngầu.
Lý Lăng Việt à Lý Lăng Việt, thì ra từ đầu đến cuối, mày đều là thằng ngu!
Lòng tự tôn đáng thương khiến mày tổn thương người con gái mày yêu đến cơ thể không lành lặn!
Gạt đi những suy nghĩ đó, anh xoay người bắt máy.
“Lăng Việt, nếu Ân Triều Kha đã không có tử cung, vậy thì không thể sinh người thừa kế cho nhà họ Lý chúng ta được, ly hôn đi, lấy một người khác.” Là tiếng của ba anh – Lý Mộ Lâm.
Lý Lăng Việt lạnh giọng nói: “Lấy thêm người khác cũng được, nhưng con muốn lấy Ân Dao Dao.”
“Ân Dao Dao? Lăng Việt, con sao còn không quên được cô gái đó! Cô ta bị nhiều người ngủ qua như thế, lấy cô ta không phải đánh vào mặt ba của con sao?”
“Ba nếu như không đồng ý cho con lấy Ân Dao Dao, con lập tức bay ra nước ngoài, làm phẫu thuật triệt sản.” Ngữ khí của Lý Lăng Việt rất kiên quyết, anh nói xong thì trực tiếp tắt máy.
Nhà họ Lý vì thế mà náo loạn hết cả lên.
Khi Lý Lăng Việt đang bay ra nước ngoài công tác, Lý Mộ Lâm lại tưởng anh thật sự đi làm phẫu thuật triệt sản, chỉ đành gọi điện cho anh, đồng ý cho anh lấy Ân Dao Dao.
Lăng Việt là con trai độc tôn đời thứ ba, anh muốn lấy ai thì lấy đi! Chỉ cần có thể sinh con trai cho nhà họ Lý là được!
Đứa con trai này, một khi phát điên, không có ai có thể ngăn cản nổi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom