38
…
Tôi lục tìm điện thoại di động của Lục Vũ trong túi quần cậu ấy và gọi cho cảnh sát.
Khi cảnh sát tới cửa, cơn mưa đã ngớt đi nhiều.
Lục Vũ được đưa lên xe cấp cứu, cậu ấy vẫn còn sống, nhưng não bộ bị tổn thương nghiêm trọng nên tạm thời cậu ấy không thể tỉnh lại được.
Tôi được đưa về đồn cảnh sát để lấy lời khai.
Người đàn ông mù kia bị rách nội tạng rất nặng, ông ta đã được phẫu thuật ngay trong đêm và giữ được mạng sống. Có rất nhiều việc và tội danh đang chờ đợi ông ta.
Vài ngày sau, người cảnh sát lấy lời khai đã cho tôi biết về kết quả điều tra.
Người đàn ông mù kia có một đôi mắt khỏe mạnh khi còn nhỏ.
Mẹ ông ta đã bỏ con mình để đi theo một thương nhân.
Ông ta cứ khóc lóc ầm ỹ đuổi theo sau.
Bà mẹ tàn nhẫn nhốt ông ta trong ngôi nhà cũ, dùng đầu thuốc đã châm lửa để đốt mù mắt con mình.
Người phụ nữ đó chẳng khác gì một cái bị thịt không có trình độ học vấn.
Bà ta chỉ cảm thấy làm như vậy thì đứa trẻ này sẽ không thể quấy rầy bà được nữa.
Sau đó đứa trẻ ấy may mắn sống sót, lớn lên và cố gắng tìm kiếm bà ta, nhưng không thể tìm thấy tung tích gì.
Có lẽ vì lý do này mà sau khi trưởng thành, ông ta bắt đầu hận tất cả những người phụ nữ đã bỏ rơi con mình.
Anh cảnh sát còn nói với tôi một điều nữa.
Anh ấy cũng lấy lời khai của vài người hàng xóm.
Vào đêm giông bão đó, có một số hộ gia đình nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ nhà tôi.
Nhưng mưa bão đập vào tán che mưa khiến những âm thanh sau đó bị nuốt chửng, nên bọn họ cũng không quá để tâm.
Nói cách khác, nếu đêm hôm đó tôi không phản kháng thì tôi sẽ không bao giờ đợi được tới lúc giải cứu.
Nếu không phản kháng thì tôi không thể sống sót.
39
Chớp mắt đã vài tuần trôi qua, tôi nhận được cuộc gọi từ Lục Vũ.
Cậu ấy tỉnh rồi, nhưng vì vết thương quá nặng nên vẫn chưa thể rời khỏi giường bệnh trong vòng một tháng. Thật ra tôi cũng không khá hơn là bao, cũng bị băng bó với đủ loại vết thương trên người.
Chúng tôi hỏi thăm tình hình đôi bên.
“Sao hôm đó cậu lại tới nhà tớ đột ngột vậy?” Tôi hỏi cậu ấy.
“Vì bệnh tái phát nên tớ không ngủ được, định tìm một người để nói chuyện.”
Thảo nào cậu ấy luôn nói với tôi về trực giác giữa các bệnh nhân.
“Vậy sau đó, cậu bắt đầu đạp cửa…”
“Một trong những triệu chứng của rối loạn lưỡng cực là dễ sinh ra ảo giác.”
“Ảo giác như thế nào vậy?”
“Tưởng tượng ra cậu đang gặp nguy hiểm.” Tôi nghe thấy cậu ấy đang tự cười giễu bản thân ở đầu dây bên kia: “Vừa bước vào cửa đã thấy cậu bị trói ở đó, tớ còn tưởng rằng mình vẫn đang ở trong tưởng tượng.”
“Ráng chữa bệnh mau khỏe nhé.”
Tôi ở ngoài hành lang, tiếp tục trò chuyện với cậu ấy câu được câu không.
Lan can đã được mưa gột rửa sạch sẽ hơn trước rất nhiều.
Tôi chợt cảm thấy có tiếng bước chân quen thuộc nên quay người lại.
Đó là bạn cùng phòng tôi và người đàn ông ngủ với cô ta.
Người đàn ông bị tôi xoay người đụng trúng, anh ta dừng lại xoa xoa cánh tay bị đau.
Vẻ mặt anh ta có chút bối rối, có vẻ như không biết tại sao tôi đột nhiên có nhiều sức mạnh như vậy.”
“Xin lỗi nhé, em có mắt như mù.” Tôi vỗ vỗ vai anh ta: “Hiện tại và tương lai đều vậy.”
Tôi vừa bước đi vừa tiếp tục cuộc trò chuyện với Lục Vũ. Hai chúng tôi đã hẹn với nhau, sau giờ học tôi sẽ tới thăm cậu ấy.
Bình luận facebook