Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-200
Chương 199: Người đàn ông cúi đầu, áp sát cô gái: �Trì Vi, trò bao dưỡng đàn ông của cô, chơi vui lắm sao?”
Editor: Waveliterature Vietnam
Nghĩ đến khả năng này, Trì Vi lại càng thêm tức giận, trong lòng cô cực kì khó chịu!
Thật ra ngay từ khi bắt đầu cô có ý lợi dụng thế nhưng cuối cùng cũng đã dừng lại và thay đổi kế hoạch trả thù… Còn nữa, cô không hề lợi dụng không công, cái gì có lợi cô cũng đã dành cho Bạc Dạ Bạch, không chỉ vậy còn bị anh ta đoạt lấy thứ quý giá nhất cuộc đời.
Vì vậy với so sánh đó, vốn dĩ là Bạc Dạ Bạch lợi dụng bản thân cô, hai chuyện này hoàn toàn khác nhau!
"Đại tiểu thư, điều này có quan trọng không."
Bạc Dạ Bạch vừa hững hờ hỏi vừa không ngừng lấy tay che miệng ho khan, chắc có lẽ là vì bị cảm, cả thân thể bệnh tật như càng hiện ra rõ hơn.
Nghe xong nhất thời Trì Vi thấy nghẹt thở, cô không thể nào đáp lại anh ấy.
Có quan trọng không. Hay là, không hề quan trọng.
Việc đã đi đến nước này, gọi là lợi dụng cũng được, không lợi dụng cũng được, không nhất thiết phải rạch ròi… Bởi nó cũng chẳng có nghĩa lý gì!
Chỉ là không hiểu sao Trì Vi vẫn cố chấp nghĩ người đàn ông này có chủ đích lợi dụng bản thân mình hay không, đến cùng cô rất muốn biết rõ.
Nghĩ đến đó đang định mở miệng nói thì đột nhiên ở bên tai, Bạc Dạ Bạch đã thốt lên một câu: "Tôi, chưa từng lợi dụng đại tiểu thư."
Theo bản năng của mình, Trì Vi ngẩng đầu lên,ngay lập tức ánh mắt long lanh của cô bắt gặp ánh mắt yên ắng của Bạc Dạ Bạch: "Gặp lại A Vãn, chỉ là trùng
"Thật sự… Chỉ là trùng hợp sao."
Trì Vi vẫn muốn truy hỏi đến cùng, trong đầu cô, giờ đây cần một đáp án rõ ràng.
Nhưng Bạc Dạ Bạch vẫn không hề trả lời mà chỉ chậm rãi cúi người, áp sát lại gần trước mắt cô: "Trì Vi."
Hai chữ nhẹ nhàng đó, chính là tên của cô, rõ ràng rất quen thuộc… Nhưng khi nó được phát ra từ giọng nói dịu dàng ấy thì dường như người ta có đôi chút hồn bay phách lạc, cảm giác say sưa lạ kì.
Không ngờ ngay sau đó, Bạc Dạ Bạch trở giọng, lạnh lùng mà cứng rắn: " Với cô trò bao dưỡng đàn ông, vui lắm sao?"
"Lão sư…"
Trì Vi ấp úng, trong lòng có một sự nghẹn ngào không nói ra được.
Trong bóng đêm mờ tối, cô ấy thấy bản thân mình như đang phản chiếu trong ánh mắt của người đàn ông, tất cả đều rất băng giá và không có chút tình cảm nào.
Bạc Dạ Bạch không tiếp tục hỏi về vấn đề này, một lần nữa anh ta đứng dậy, xoay người chậm rãi tiếp tục bước về phía trước.
Từ chiếc xe đang đỗ cách nơi này không xa hình như có người đang bước xuống, đi lại gần phía này.
Đột nhiên bóng lưng gầy gò của Bạc Dạ Bạch hiện lên, giống hệt như một cây chi lan màu tím, rất lạnh lùng băng giá, giống như bất cứ chuyện gì trên đời này cũng không thể làm lay động trái tim anh ta.
Càng lúc anh ta bước đi càng xa, trong mắt Trì Vi bóng lưng ấy từ từ trở nên lòe nhòe.
Từ khi mẹ mình mất đi, cô vẫn tự mình sống, phóng khoáng, tùy ý, nói thẳng ra là cô để đạt được mục đích của chính mình cô chưa từng từ một thủ đoạn nào.
Cô cũng biết rõ, không ít người căm ghét, hiểu lầm bản thân, thấy cô phản cảm,… Chỉ là vốn dĩ cô không hề để ý và cũng không muốn giải thích bất kì điều gì!
Nhưng lại vào lúc này, lòng Trì Vi lại có một loại dũng khí không tên xuất hiện, cô giẫm chiếc giày cao gót dưới chân, cố gắng lấy hết sức lực đuổi theo anh ta.
"Lão sư, anh chờ tôi một chút!"
Đột nhiên Trì Vi giơ tay nắm lấy cánh tay Bạc Dạ Bạch, miệng không ngừng thở hổn hển, thêm vào đó còn có gió lạnh thổi vào cổ họng, làm cô rất đau đớn.
"Tôi thừa nhận, chuyện bao dưỡng, là tôi…"
"Trì Vi, chẳng lẽ … Cô thật sự bao dưỡng đàn ông."
Dù sao kế hoạch trả thù cũng đã dừng lại, đến cuối cùng, cô và Bạc Dạ Bạch sẽ chẳng còn chút liên hệ gì đến nhau trong cuộc đời này.
Chỉ là rõ ràng Bạc Dạ Bạch biết cô có mục đích từ đầu nhưng vẫn tiếp tục diễn kịch, làm cô cảm thấy quá giả tạo… Vì vậy, ngay giờ phút chia ly này, bản thân cứ mặc nhiên thừa nhận mọi chuyện.
Nếu như anh ấy cần bù đắp điều gì, cô sẽ cố gắng đáp ứng.
Đương nhiên chuyện liên quan đến Trì An cô vẫn tiếp tục che giấu, không bao giờ tiết lộ, dù chỉ một chút!
Tuy nhiên khi Trì Vi vừa mới mở miệng thì đột nhiên lại có một giọng nam quen thuộc vang lên, buộc cô phải ngắt lời.
Thân thể Trì Vi đơ cứng, nghiêng đầu về phía trước và hy vọng.
Chỉ cần nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang từng bước tiến đến nơi này ngay lập tức mắt Trì Vi sáng lên!
Editor: Waveliterature Vietnam
Nghĩ đến khả năng này, Trì Vi lại càng thêm tức giận, trong lòng cô cực kì khó chịu!
Thật ra ngay từ khi bắt đầu cô có ý lợi dụng thế nhưng cuối cùng cũng đã dừng lại và thay đổi kế hoạch trả thù… Còn nữa, cô không hề lợi dụng không công, cái gì có lợi cô cũng đã dành cho Bạc Dạ Bạch, không chỉ vậy còn bị anh ta đoạt lấy thứ quý giá nhất cuộc đời.
Vì vậy với so sánh đó, vốn dĩ là Bạc Dạ Bạch lợi dụng bản thân cô, hai chuyện này hoàn toàn khác nhau!
"Đại tiểu thư, điều này có quan trọng không."
Bạc Dạ Bạch vừa hững hờ hỏi vừa không ngừng lấy tay che miệng ho khan, chắc có lẽ là vì bị cảm, cả thân thể bệnh tật như càng hiện ra rõ hơn.
Nghe xong nhất thời Trì Vi thấy nghẹt thở, cô không thể nào đáp lại anh ấy.
Có quan trọng không. Hay là, không hề quan trọng.
Việc đã đi đến nước này, gọi là lợi dụng cũng được, không lợi dụng cũng được, không nhất thiết phải rạch ròi… Bởi nó cũng chẳng có nghĩa lý gì!
Chỉ là không hiểu sao Trì Vi vẫn cố chấp nghĩ người đàn ông này có chủ đích lợi dụng bản thân mình hay không, đến cùng cô rất muốn biết rõ.
Nghĩ đến đó đang định mở miệng nói thì đột nhiên ở bên tai, Bạc Dạ Bạch đã thốt lên một câu: "Tôi, chưa từng lợi dụng đại tiểu thư."
Theo bản năng của mình, Trì Vi ngẩng đầu lên,ngay lập tức ánh mắt long lanh của cô bắt gặp ánh mắt yên ắng của Bạc Dạ Bạch: "Gặp lại A Vãn, chỉ là trùng
"Thật sự… Chỉ là trùng hợp sao."
Trì Vi vẫn muốn truy hỏi đến cùng, trong đầu cô, giờ đây cần một đáp án rõ ràng.
Nhưng Bạc Dạ Bạch vẫn không hề trả lời mà chỉ chậm rãi cúi người, áp sát lại gần trước mắt cô: "Trì Vi."
Hai chữ nhẹ nhàng đó, chính là tên của cô, rõ ràng rất quen thuộc… Nhưng khi nó được phát ra từ giọng nói dịu dàng ấy thì dường như người ta có đôi chút hồn bay phách lạc, cảm giác say sưa lạ kì.
Không ngờ ngay sau đó, Bạc Dạ Bạch trở giọng, lạnh lùng mà cứng rắn: " Với cô trò bao dưỡng đàn ông, vui lắm sao?"
"Lão sư…"
Trì Vi ấp úng, trong lòng có một sự nghẹn ngào không nói ra được.
Trong bóng đêm mờ tối, cô ấy thấy bản thân mình như đang phản chiếu trong ánh mắt của người đàn ông, tất cả đều rất băng giá và không có chút tình cảm nào.
Bạc Dạ Bạch không tiếp tục hỏi về vấn đề này, một lần nữa anh ta đứng dậy, xoay người chậm rãi tiếp tục bước về phía trước.
Từ chiếc xe đang đỗ cách nơi này không xa hình như có người đang bước xuống, đi lại gần phía này.
Đột nhiên bóng lưng gầy gò của Bạc Dạ Bạch hiện lên, giống hệt như một cây chi lan màu tím, rất lạnh lùng băng giá, giống như bất cứ chuyện gì trên đời này cũng không thể làm lay động trái tim anh ta.
Càng lúc anh ta bước đi càng xa, trong mắt Trì Vi bóng lưng ấy từ từ trở nên lòe nhòe.
Từ khi mẹ mình mất đi, cô vẫn tự mình sống, phóng khoáng, tùy ý, nói thẳng ra là cô để đạt được mục đích của chính mình cô chưa từng từ một thủ đoạn nào.
Cô cũng biết rõ, không ít người căm ghét, hiểu lầm bản thân, thấy cô phản cảm,… Chỉ là vốn dĩ cô không hề để ý và cũng không muốn giải thích bất kì điều gì!
Nhưng lại vào lúc này, lòng Trì Vi lại có một loại dũng khí không tên xuất hiện, cô giẫm chiếc giày cao gót dưới chân, cố gắng lấy hết sức lực đuổi theo anh ta.
"Lão sư, anh chờ tôi một chút!"
Đột nhiên Trì Vi giơ tay nắm lấy cánh tay Bạc Dạ Bạch, miệng không ngừng thở hổn hển, thêm vào đó còn có gió lạnh thổi vào cổ họng, làm cô rất đau đớn.
"Tôi thừa nhận, chuyện bao dưỡng, là tôi…"
"Trì Vi, chẳng lẽ … Cô thật sự bao dưỡng đàn ông."
Dù sao kế hoạch trả thù cũng đã dừng lại, đến cuối cùng, cô và Bạc Dạ Bạch sẽ chẳng còn chút liên hệ gì đến nhau trong cuộc đời này.
Chỉ là rõ ràng Bạc Dạ Bạch biết cô có mục đích từ đầu nhưng vẫn tiếp tục diễn kịch, làm cô cảm thấy quá giả tạo… Vì vậy, ngay giờ phút chia ly này, bản thân cứ mặc nhiên thừa nhận mọi chuyện.
Nếu như anh ấy cần bù đắp điều gì, cô sẽ cố gắng đáp ứng.
Đương nhiên chuyện liên quan đến Trì An cô vẫn tiếp tục che giấu, không bao giờ tiết lộ, dù chỉ một chút!
Tuy nhiên khi Trì Vi vừa mới mở miệng thì đột nhiên lại có một giọng nam quen thuộc vang lên, buộc cô phải ngắt lời.
Thân thể Trì Vi đơ cứng, nghiêng đầu về phía trước và hy vọng.
Chỉ cần nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang từng bước tiến đến nơi này ngay lập tức mắt Trì Vi sáng lên!
Bình luận facebook