Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-139
Chương 139: Lão sư nổi máu ghen
Editor: Waveliterature Vietnam
" Tinh Tầm ca ca… Tôi thật sự không biết … Cô ấy là bạn gái anh…"
Hoắc Lan Tây cảm giác nhục nhã sâu sắc, nhịn đau đứng dậy từ từ, nói chuyện đầy oan ức.
Tiếp đó cô lạnh lùng nhìn Nguyễn Nguyễn, cho là khuôn mặt thanh tú, thân thể thì béo phì, tất cả mọi thứ đều tầm thường, làm sao có thể so sánh được với bản thân.
Sở dĩ, nguyên nhân Cung Tinh Tầm giúp đỡ Nguyễn Nguyễn chắc chắn là vì không thể rời bỏ Trì Vi, thế nhưng Trì Vi và Nguyễn Nguyễn lại là bạn thân!
"Tôi đã nói rồi, là cô không tin."
Nguyễn Nguyễn nhỏ giọng nói chuyện, tương tự cũng không hề thích Hoắc Lan Tây.
Nghe vậy Hoắc Lan Tây nổi giận đùng đùng, mở miệng phản bác: "Loại người cô, không chỗ nào xứng với Tinh Tầm ca ca, làm sao khiến người ta tin đây."
"Nguyễn Nguyễn là người như thế, vậy Hoắc tiểu thư đây là loại người ra sao, cô nói rõ tôi nghe nào!"
Khuôn mặt Cung Tinh Tầm không chút cảm xúc nào, lạnh lùng nhìn Hoắc Lan Tây.
Trong nháy mắt, Hoắc Lan Tây cứng họng, nhất thời nghĩ không ra, anh ta có ý gì với mình… Tại sao lại lạnh lùng như vậy? Hắn có biết ròng rã ba năm qua, cô vẫn theo đuổi hắn!"
" A Tầm, không có gì."
Nguyễn Nguyễn kéo Cung Tinh Tầm xuống, không muốn vì bản thân mình mà A Tầm nhọc lòng thêm.
Kỳ thực, cô đối với cái gọi là xã hội thượng lưu không hề thích hợp và cũng không cách nào bước chân vô.
Đồng thời cô cũng nhận ra A Tầm cùng Trì Vi quan tâm, đưa bản thân đi cùng là vì muốn đồng ý chuyện bạn thân, không ngờ các nàng vẫn luôn nhớ đến mình.
Vo vò đỉnh đầu cô, Cung Tinh Tầm khẽ thở dài: "Cô a, không phải tôi dặn dò nhưng nếu như bị người ta bắt nạt thì nhớ liên hệ tôi, không được bản thân bị làm oan."
" Nguyễn Nguyễn, cô nhớ kỹ nhé, ngoại trừ tôi và A Tầm thì không ai có quyền bắt nạt cô!"
Không thèm quan tâm Hoắc Lan Tây đang nhìn theo bên cạnh, Trì Vi vẫn tỏ rõ thái đội của mình.
Lập tức cô bắt gặp phải ánh mắt của Cung Tinh Tầm: "Cô còn muốn bắt nạt Nguyễn Nguyễn."
Trì Vi trả lời yếu ớt: "Có anh ở đây, tôi không dám."
Cuối cùng coi như hai người đùa đến một hồi làm đôi mắt Nguyễn Nguyễn cười thật hạnh phúc: "A Tầm, đừng hù dọa Vi Vi."
Hoắc Lan Tây trợn mắt lên, khiếp sợ nhìn ba người kẻ tung người hứng, lâu sau vẫn chưa chịu bừng tỉnh, móng ta đã nằm sâu trong lòng bàn tay, trong lòng chua xót không tả hết.
Cùng biết Trì Vi sáu năm, rõ ràng hơn bất kì ai Trì Vi biết cô thầm mến Cung Tinh Tầm, thế nhưng chưa bao giờ tạo cho cô cơ hội, nhiều lần lảng tránh bản thân.
Cô nói Cung Tinh Tầm đối với tình yêu không hề có hứng thú, cũng không rõ anh ấy thích loại phụ nữ nào.
Vậy mà kết quả cô ta một lòng giúp đỡ Nguyễn Nguyễn có được tình thương của Cung Tinh Tầm!
Càng nói càng căm hận Trì Vi, bình thường dối trá, một chút cũng không xứng với anh mình… May là, mình đã sớm nhận ra, bỏ thuốc phá hoại việc kết hôn!
Nếu cô không giúp đỡ để bản thân mình có được Cung Tinh Tầm vậy thì dựa vào cái gì mà toại nguyện. Ha, hiện tại cô đã đánh mất thân mình, đời này anh trai sẽ không bao giờ yêu cô ta!
Vừa hay lúc này vũ hội chính thức mở màn, bên ngoài du thuyền đã đóng, chạy trên biển đen trong đêm.
" Tinh Tầm ca ca, tôi muốn mời anh… cùng nhảy một điệu, có thể không."
Hoắc Lan Tây cố gắng nhẫn nhịn, một lần nữa ngỏ ý, tiến lên mời anh ấy khiêu vũ.
Nhìn xem, khuôn mặt như phác họa của Cung Tinh Tầm cùng đôi môi nổi lên một vệt phong lưu:
"Người như tôi, chỉ xứng với Nguyễn Nguyễn, không dám trèo cao cùng Hoắc tiểu thư!"
Bất chợt anh ta không nhìn vào ánh mắt ửng hồng của Hoắc Lan Tây mà thân mật ôm eo Nguyễn Nguyễn, nhìn thêm Trì Vi phía sau, từ xa đang có một người đàn ông bước tới: "Vừa hay tôi cùng với Nguyễn Nguyễn, cô cùng tiểu bạch kiểm."
Tiểu bạch kiểm.
Lời nói này, Nguyễn Nguyễn, Trì Vi và kể cả Hoắc Lan Tây đều nghi hoặc không hiểu rõ.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo cô chỉ cảm thấy lòng bàn tay mát lạnh chạm vào tay mình.
Vừa nghiêng đầu nhìn đã va phải ánh mắt cô đơn của một người đàn ông: "Lão sư, anh…"
" Đại tiểu thư, tôi mệt một chút, muốn nghỉ ngơi."
Lão sư.
Nguyễn Nguyễn trừng mắt, cho dù anh ta mang mặt nạ những cô vẫn đoán ra được một chút.
Nếu như không sai thì đây chính là giảng viên dạy thay Piano… Bạc Dạ Bạch.
Hơn nữa, còn là người đàn ông chiếm đoạt Vi Vi, nghe nói anh ta đã từ chức… Vi Vi đã nói cùng người này sẽ không còn quan hệ nào, chuyện gì đang xảy ra thế này.
" Tôi vừa mới nghe nói cô bao nuôi đàn ông, còn không muốn tin tưởng! Người đàn ông này là ai.
Trì Vi, tốt nhất cô nên giải thích cho rõ ràng! Bằng không, cô dám có lỗi với anh tôi, vĩnh viễn không bao giờ tôi tha thứ cho cô!"
Nhìn thấy người đàn ông mang mặt nạ đang nắm tay Trì Vi, không rõ hai người đang có quan hệ mờ ám nào.
Lại vừa nhớ tới, khi nãy mọi người có bàn tán chuyện Trì Vi "Hồng hạnh xuất tường" ( Ngoại tình).
Nhất thời Hoắc Lan Tây giận không nhịn nổi, cuối cùng coi như cũng phát tiết, dự sẽ giáo huấn Trì Vi này một trận ra trò!
Editor: Waveliterature Vietnam
" Tinh Tầm ca ca… Tôi thật sự không biết … Cô ấy là bạn gái anh…"
Hoắc Lan Tây cảm giác nhục nhã sâu sắc, nhịn đau đứng dậy từ từ, nói chuyện đầy oan ức.
Tiếp đó cô lạnh lùng nhìn Nguyễn Nguyễn, cho là khuôn mặt thanh tú, thân thể thì béo phì, tất cả mọi thứ đều tầm thường, làm sao có thể so sánh được với bản thân.
Sở dĩ, nguyên nhân Cung Tinh Tầm giúp đỡ Nguyễn Nguyễn chắc chắn là vì không thể rời bỏ Trì Vi, thế nhưng Trì Vi và Nguyễn Nguyễn lại là bạn thân!
"Tôi đã nói rồi, là cô không tin."
Nguyễn Nguyễn nhỏ giọng nói chuyện, tương tự cũng không hề thích Hoắc Lan Tây.
Nghe vậy Hoắc Lan Tây nổi giận đùng đùng, mở miệng phản bác: "Loại người cô, không chỗ nào xứng với Tinh Tầm ca ca, làm sao khiến người ta tin đây."
"Nguyễn Nguyễn là người như thế, vậy Hoắc tiểu thư đây là loại người ra sao, cô nói rõ tôi nghe nào!"
Khuôn mặt Cung Tinh Tầm không chút cảm xúc nào, lạnh lùng nhìn Hoắc Lan Tây.
Trong nháy mắt, Hoắc Lan Tây cứng họng, nhất thời nghĩ không ra, anh ta có ý gì với mình… Tại sao lại lạnh lùng như vậy? Hắn có biết ròng rã ba năm qua, cô vẫn theo đuổi hắn!"
" A Tầm, không có gì."
Nguyễn Nguyễn kéo Cung Tinh Tầm xuống, không muốn vì bản thân mình mà A Tầm nhọc lòng thêm.
Kỳ thực, cô đối với cái gọi là xã hội thượng lưu không hề thích hợp và cũng không cách nào bước chân vô.
Đồng thời cô cũng nhận ra A Tầm cùng Trì Vi quan tâm, đưa bản thân đi cùng là vì muốn đồng ý chuyện bạn thân, không ngờ các nàng vẫn luôn nhớ đến mình.
Vo vò đỉnh đầu cô, Cung Tinh Tầm khẽ thở dài: "Cô a, không phải tôi dặn dò nhưng nếu như bị người ta bắt nạt thì nhớ liên hệ tôi, không được bản thân bị làm oan."
" Nguyễn Nguyễn, cô nhớ kỹ nhé, ngoại trừ tôi và A Tầm thì không ai có quyền bắt nạt cô!"
Không thèm quan tâm Hoắc Lan Tây đang nhìn theo bên cạnh, Trì Vi vẫn tỏ rõ thái đội của mình.
Lập tức cô bắt gặp phải ánh mắt của Cung Tinh Tầm: "Cô còn muốn bắt nạt Nguyễn Nguyễn."
Trì Vi trả lời yếu ớt: "Có anh ở đây, tôi không dám."
Cuối cùng coi như hai người đùa đến một hồi làm đôi mắt Nguyễn Nguyễn cười thật hạnh phúc: "A Tầm, đừng hù dọa Vi Vi."
Hoắc Lan Tây trợn mắt lên, khiếp sợ nhìn ba người kẻ tung người hứng, lâu sau vẫn chưa chịu bừng tỉnh, móng ta đã nằm sâu trong lòng bàn tay, trong lòng chua xót không tả hết.
Cùng biết Trì Vi sáu năm, rõ ràng hơn bất kì ai Trì Vi biết cô thầm mến Cung Tinh Tầm, thế nhưng chưa bao giờ tạo cho cô cơ hội, nhiều lần lảng tránh bản thân.
Cô nói Cung Tinh Tầm đối với tình yêu không hề có hứng thú, cũng không rõ anh ấy thích loại phụ nữ nào.
Vậy mà kết quả cô ta một lòng giúp đỡ Nguyễn Nguyễn có được tình thương của Cung Tinh Tầm!
Càng nói càng căm hận Trì Vi, bình thường dối trá, một chút cũng không xứng với anh mình… May là, mình đã sớm nhận ra, bỏ thuốc phá hoại việc kết hôn!
Nếu cô không giúp đỡ để bản thân mình có được Cung Tinh Tầm vậy thì dựa vào cái gì mà toại nguyện. Ha, hiện tại cô đã đánh mất thân mình, đời này anh trai sẽ không bao giờ yêu cô ta!
Vừa hay lúc này vũ hội chính thức mở màn, bên ngoài du thuyền đã đóng, chạy trên biển đen trong đêm.
" Tinh Tầm ca ca, tôi muốn mời anh… cùng nhảy một điệu, có thể không."
Hoắc Lan Tây cố gắng nhẫn nhịn, một lần nữa ngỏ ý, tiến lên mời anh ấy khiêu vũ.
Nhìn xem, khuôn mặt như phác họa của Cung Tinh Tầm cùng đôi môi nổi lên một vệt phong lưu:
"Người như tôi, chỉ xứng với Nguyễn Nguyễn, không dám trèo cao cùng Hoắc tiểu thư!"
Bất chợt anh ta không nhìn vào ánh mắt ửng hồng của Hoắc Lan Tây mà thân mật ôm eo Nguyễn Nguyễn, nhìn thêm Trì Vi phía sau, từ xa đang có một người đàn ông bước tới: "Vừa hay tôi cùng với Nguyễn Nguyễn, cô cùng tiểu bạch kiểm."
Tiểu bạch kiểm.
Lời nói này, Nguyễn Nguyễn, Trì Vi và kể cả Hoắc Lan Tây đều nghi hoặc không hiểu rõ.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo cô chỉ cảm thấy lòng bàn tay mát lạnh chạm vào tay mình.
Vừa nghiêng đầu nhìn đã va phải ánh mắt cô đơn của một người đàn ông: "Lão sư, anh…"
" Đại tiểu thư, tôi mệt một chút, muốn nghỉ ngơi."
Lão sư.
Nguyễn Nguyễn trừng mắt, cho dù anh ta mang mặt nạ những cô vẫn đoán ra được một chút.
Nếu như không sai thì đây chính là giảng viên dạy thay Piano… Bạc Dạ Bạch.
Hơn nữa, còn là người đàn ông chiếm đoạt Vi Vi, nghe nói anh ta đã từ chức… Vi Vi đã nói cùng người này sẽ không còn quan hệ nào, chuyện gì đang xảy ra thế này.
" Tôi vừa mới nghe nói cô bao nuôi đàn ông, còn không muốn tin tưởng! Người đàn ông này là ai.
Trì Vi, tốt nhất cô nên giải thích cho rõ ràng! Bằng không, cô dám có lỗi với anh tôi, vĩnh viễn không bao giờ tôi tha thứ cho cô!"
Nhìn thấy người đàn ông mang mặt nạ đang nắm tay Trì Vi, không rõ hai người đang có quan hệ mờ ám nào.
Lại vừa nhớ tới, khi nãy mọi người có bàn tán chuyện Trì Vi "Hồng hạnh xuất tường" ( Ngoại tình).
Nhất thời Hoắc Lan Tây giận không nhịn nổi, cuối cùng coi như cũng phát tiết, dự sẽ giáo huấn Trì Vi này một trận ra trò!
Bình luận facebook