Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Cả một ngày Tô Nhan đều thấy thấp thỏm không yên, cảnh tượng sáng nay không ngừng xoay quanh trong đầu cô, xua hoài không đi, mỗi lần nhớ tới đều khiến cô thấy kinh sợ, sau đó run rẩy một phen.
Cô vừa quay đầu đã nhìn thấy cặp mắt sắc bén của Bạch Khuynh đang nhìn mình với vẻ tìm tòi, khiến cô vô cùng sửng sốt, mi mắt chớp chớp, suy nghĩ một chút rồi bước tới, nhẹ giọng hỏi.
"Bạch tiểu thư, có chuyện gì dặn dò sao?"
Đôi mi thanh tú của Bạch Khuynh nhăn lại, cặp mắt long lanh quan sát cô một phen, cuối cùng dừng lên trên khuôn mặt không chút son phấn của Tô Nhan, trên mặt thoáng vẻ ghen ghét.
"Sao hôm nay cô lại đến trễ?"
Tô Nhan sửng sốt, ngẩng đầu chống lại cặp mắt sắc bén của Bạch Khuynh, trong lòng run lên, chớp chớp mắt, ra vẻ lúng túng, nắm tóc ngượng ngùng nói.
"Chuyện đó, hôm qua là sinh nhật của bạn thân tôi, cho nên hai chúng tôi có uống chút rượu, vậy nên mới tới trễ, tôi xin lỗi Bạch tiểu thư, xin lỗi, tôi đảm bảo sẽ không có lần sau."
Bạch Khuynh nghe thấy, hai mắt híp lại, bình tĩnh nhìn cô chốc lát khiến Tô Nhan suýt nữa thì không chống đỡ được, lúc này mới lên tiếng.
"Tôi cứ nghĩ sao trên người cô lại hôi đến vậy, thì ra là mùi rượu, cô tránh xa tôi một chút đi."
Tô Nhan nghe nói thế, khóe môi không khỏi co rút lại một phen, vị này thật thích đối địch với cô, bất cứ lúc nào cũng không quên khổ tâm châm chọc cô, nhưng không sao.
"Dạ, xin lỗi, xin lỗi..." Cô cúi đầu nhận lỗi xong liền lui về phía sau mấy bước, lúc này mới thở ra một hơi.
Thật hù chết cô mà, cô cho là Bạch Khuynh đã nhìn ra gì đó, hoặc là biết chuyện gì đó?
Vẫn tốt, vẫn tốt, nhưng nhìn biểu cảm vừa nãy của cô ấy, có phải đã nhận ra chuyện gì rồi không?
Hơi suy tư, mày Tô Nhan nhíu lại, xem ra phải nhanh chóng giải quyết chuyện ly hôn này, tờ hôn thú đó đặt bên người cô cứ như một quả bom hẹn giờ, hệ số nguy hiểm trăm phần trăm, nhanh chóng bỏ đi mới tốt.
Cả một ngày cô đều lo lắng đề phòng, cứ sợ sẽ nhìn thấy người nào đó đến.
Tô Nhan vừa đi trên đường vừa suy tư, dừng ở trạm xe buýt, ngửa đầu nhìn bầu trời xám xịt, thở dài một hơi.
Aiz.....
Người đàn ông kia rốt cuộc muốn làm gì chứ? Sao hết lần này đến lần khác cứ chọn trúng cô vậy?
Bộ dạng của cô lớn lên tuy cũng không xấu, nhưng nếu so với Bạch Khuynh thì quả là khác biệt một trời một vực, rốt cuộc anh ta muốn làm gì chứ?
Cô đang rối rắm, một tiếng thắng xe chói tay vang lên ngay cạnh cô, vừa quay đầu nhìn lại, trái tim đã bất giác run lên, chiếc xe này không phải là chiếc ngày đó Bạch Khuynh leo lên, xe của người đàn ông kia?
Đang kinh sợ, kính xe đã chậm rãi hạ xuống, nhìn hai khuôn mặt bên trong, cô cảm thấy nhịp tim của mình đã tăng lên tới một ngàn.
Chủ yếu là nhìn thấy nụ cười ôn nhu giả dối trên mặt Bạch Khuynh, cô chỉ muốn ngất đi...
"Nhan Nhan, chờ xe sao? Cô định về nhà sao? Để tụi tôi chở cô về có được không?"
Hai mắt Tô Nhan trừng thật lớn, Bạch tiểu thư, cô không có bị làm sao đó chứ?
Cô nuốt một ngụm nước miếng rồi vội vàng lắc đầu nói: "Không, không cần, xe buýt sắp đến rồi, không cần..."
Bạch Khuynh nhìn biểu cảm trên mặt Tô Nhan, cảm thấy thật tức cười, cười duyên tựa đầu lên tựa đầu lên vai người đàn ông đang xem tài liệu.
"Nhan Nhan, biểu cảm đó của cô là sao thế? Chẳng lẽ cô xem tôi là sói xám hay sao?"
"Hả, không phải, tôi..."
"Đúng thế mà... Cẩm, có phải anh quá nghiêm túc nên đã dọa sợ cô trợ lý nhỏ của em rồi không? Em nói cho anh biết, Nhan Nhan là người làm việc với em lâu nhất, rất có chừng mực, nếu anh hù cô ấy sợ chạy mất, anh sẽ phải bồi thường cho em một cô trợ lý có mắt nhìn như thế đó."
Ngoài xe, Tô Nhan nghe giọng nói nũng nịu của Bạch Khuynh, chỉ cảm thấy từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu không ngừng chảy xuống, lúc này mới liếc mắt nhìn người đàn ông đang chậm rãi ngẩng đầu lên, dáng vẻ của anh như thể lúc này mới nhìn thấy cô.
"Nếu đã vậy, anh sao có thể để em đau lòng được." Nói xong, ngón tay chuyển từ bàn phím laptop sang cằm Bạch Khuynh, trầm giọng nói.
Bạch Khuynh thấy thế, thẹn thùng cười một tiếng, gương mặt cũng đỏ lên, Tô Nhan nhìn thấy thì khóe mắt co giật.
Diễn viên toàn là trâu bò, sau dễ xấu hổ như thế được chứ?
Thật là chuyện lạ, nhất là khi chỉ vì một câu nói của người đàn ông này mà thẹn thùng đỏ mặt...
Cô vừa quay đầu đã nhìn thấy cặp mắt sắc bén của Bạch Khuynh đang nhìn mình với vẻ tìm tòi, khiến cô vô cùng sửng sốt, mi mắt chớp chớp, suy nghĩ một chút rồi bước tới, nhẹ giọng hỏi.
"Bạch tiểu thư, có chuyện gì dặn dò sao?"
Đôi mi thanh tú của Bạch Khuynh nhăn lại, cặp mắt long lanh quan sát cô một phen, cuối cùng dừng lên trên khuôn mặt không chút son phấn của Tô Nhan, trên mặt thoáng vẻ ghen ghét.
"Sao hôm nay cô lại đến trễ?"
Tô Nhan sửng sốt, ngẩng đầu chống lại cặp mắt sắc bén của Bạch Khuynh, trong lòng run lên, chớp chớp mắt, ra vẻ lúng túng, nắm tóc ngượng ngùng nói.
"Chuyện đó, hôm qua là sinh nhật của bạn thân tôi, cho nên hai chúng tôi có uống chút rượu, vậy nên mới tới trễ, tôi xin lỗi Bạch tiểu thư, xin lỗi, tôi đảm bảo sẽ không có lần sau."
Bạch Khuynh nghe thấy, hai mắt híp lại, bình tĩnh nhìn cô chốc lát khiến Tô Nhan suýt nữa thì không chống đỡ được, lúc này mới lên tiếng.
"Tôi cứ nghĩ sao trên người cô lại hôi đến vậy, thì ra là mùi rượu, cô tránh xa tôi một chút đi."
Tô Nhan nghe nói thế, khóe môi không khỏi co rút lại một phen, vị này thật thích đối địch với cô, bất cứ lúc nào cũng không quên khổ tâm châm chọc cô, nhưng không sao.
"Dạ, xin lỗi, xin lỗi..." Cô cúi đầu nhận lỗi xong liền lui về phía sau mấy bước, lúc này mới thở ra một hơi.
Thật hù chết cô mà, cô cho là Bạch Khuynh đã nhìn ra gì đó, hoặc là biết chuyện gì đó?
Vẫn tốt, vẫn tốt, nhưng nhìn biểu cảm vừa nãy của cô ấy, có phải đã nhận ra chuyện gì rồi không?
Hơi suy tư, mày Tô Nhan nhíu lại, xem ra phải nhanh chóng giải quyết chuyện ly hôn này, tờ hôn thú đó đặt bên người cô cứ như một quả bom hẹn giờ, hệ số nguy hiểm trăm phần trăm, nhanh chóng bỏ đi mới tốt.
Cả một ngày cô đều lo lắng đề phòng, cứ sợ sẽ nhìn thấy người nào đó đến.
Tô Nhan vừa đi trên đường vừa suy tư, dừng ở trạm xe buýt, ngửa đầu nhìn bầu trời xám xịt, thở dài một hơi.
Aiz.....
Người đàn ông kia rốt cuộc muốn làm gì chứ? Sao hết lần này đến lần khác cứ chọn trúng cô vậy?
Bộ dạng của cô lớn lên tuy cũng không xấu, nhưng nếu so với Bạch Khuynh thì quả là khác biệt một trời một vực, rốt cuộc anh ta muốn làm gì chứ?
Cô đang rối rắm, một tiếng thắng xe chói tay vang lên ngay cạnh cô, vừa quay đầu nhìn lại, trái tim đã bất giác run lên, chiếc xe này không phải là chiếc ngày đó Bạch Khuynh leo lên, xe của người đàn ông kia?
Đang kinh sợ, kính xe đã chậm rãi hạ xuống, nhìn hai khuôn mặt bên trong, cô cảm thấy nhịp tim của mình đã tăng lên tới một ngàn.
Chủ yếu là nhìn thấy nụ cười ôn nhu giả dối trên mặt Bạch Khuynh, cô chỉ muốn ngất đi...
"Nhan Nhan, chờ xe sao? Cô định về nhà sao? Để tụi tôi chở cô về có được không?"
Hai mắt Tô Nhan trừng thật lớn, Bạch tiểu thư, cô không có bị làm sao đó chứ?
Cô nuốt một ngụm nước miếng rồi vội vàng lắc đầu nói: "Không, không cần, xe buýt sắp đến rồi, không cần..."
Bạch Khuynh nhìn biểu cảm trên mặt Tô Nhan, cảm thấy thật tức cười, cười duyên tựa đầu lên tựa đầu lên vai người đàn ông đang xem tài liệu.
"Nhan Nhan, biểu cảm đó của cô là sao thế? Chẳng lẽ cô xem tôi là sói xám hay sao?"
"Hả, không phải, tôi..."
"Đúng thế mà... Cẩm, có phải anh quá nghiêm túc nên đã dọa sợ cô trợ lý nhỏ của em rồi không? Em nói cho anh biết, Nhan Nhan là người làm việc với em lâu nhất, rất có chừng mực, nếu anh hù cô ấy sợ chạy mất, anh sẽ phải bồi thường cho em một cô trợ lý có mắt nhìn như thế đó."
Ngoài xe, Tô Nhan nghe giọng nói nũng nịu của Bạch Khuynh, chỉ cảm thấy từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu không ngừng chảy xuống, lúc này mới liếc mắt nhìn người đàn ông đang chậm rãi ngẩng đầu lên, dáng vẻ của anh như thể lúc này mới nhìn thấy cô.
"Nếu đã vậy, anh sao có thể để em đau lòng được." Nói xong, ngón tay chuyển từ bàn phím laptop sang cằm Bạch Khuynh, trầm giọng nói.
Bạch Khuynh thấy thế, thẹn thùng cười một tiếng, gương mặt cũng đỏ lên, Tô Nhan nhìn thấy thì khóe mắt co giật.
Diễn viên toàn là trâu bò, sau dễ xấu hổ như thế được chứ?
Thật là chuyện lạ, nhất là khi chỉ vì một câu nói của người đàn ông này mà thẹn thùng đỏ mặt...
Bình luận facebook