Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Khóe miệng Hàn Lỗi co giật một chút, xoay người đi theo.
"Phu nhân, mời."
Tô Nhan hung hăng trợn mắt nhìn Hàn Lỗi một cái, khom người ngồi vào trong xe, đôi mắt mở to đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm người đàn ông đang nhàn nhã nhìn màn hình máy tính.
Nhịn, phải nhịn!
Haiz...
"Tổng giám đốc Trình, không biết anh tìm tôi gấp thế này có chuyện gì không?" Tô Nhan thật sự là cười không nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn với vẻ căng thẳng.
Trình Tự Cẩm lại như không nghe thấy lời cô nói, trầm giọng ra lệnh: "Lái xe."
Hàn Lỗi gật đầu, liếc nhìn hai người phía sau qua gương chiếu hậu, rồi khởi động xe chạy đi.
Đôi mi thanh tú của Tô Nhan nhíu lại càng chặt, nhìn chăm chăm vào Trình Tự Cẩm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tổng giám đốc Trình, ngài có nghe tôi nói không vậy? Chúng ta định đi đâu vậy, nếu có chuyện gì thì cứ nói ở đây đi."
Trình Tự Cẩm vẫn bày ra cái bộ dạng xem cô như không khí, chỉ tập trung xử lý số liệu trong tay, điều này khiến cho Tô Nhan nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa là đầu bốc khói xanh.
Cô nắm chặt hai quả đấm, nhìn một bên gò má lạnh lùng của anh, âm lượng tăng lên gấp mấy lần, có thể nói là bén nhọn.
"Tổng giám đốc Trình, xin hỏi lúc ra cửa anh có mang theo lỗ tai không vậy? Có nghe tôi nói gì không?"
Vừa dứt lời, Hàn Lỗi ngồi trước nắm chặt tay lái, khóe miệng co rút, vẻ mặt có chút quái dị, không nhịn được nhìn xuyên qua gương chiếu hậu một cái.
Nhưng vẻ mặt Trình Tự Cẩm vẫn không có biểu tình gì như cũ, điều này khiến cho Tô Nhan vô cùng tức giận, nhưng nhiều hơn là bất lực không biết phải làm gì.
Cô trợn mắt nhìn hắn hồi lâu nhưng đành bại trận, nhục chí co vai, dõi theo hai tay hắn lướt trên bàn phím, ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương, hoàn mỹ không chút khuyết điểm, quả đúng là bàn tay của nhà tư bản.
Trên tay cô còn có mấy vết chai đây này.
Tầm mắt hơi di động, nhìn một loạt những biểu đồ không ngừng nhấp nhô lên xuống trên màn hình máy tính của hắn, quả thật cô rất muốn lao tới ném nó đi, nếu quả thật làm như vậy, hắn có ném cô ra ngoài luôn không?
Lúc này xe đang chạy trên đường quốc lộ, nếu quả thật bị ném ra ngoài, nhất định sẽ bị ép thành mảnh vụn.
Cô thở dài một tiếng, ngã đầu vào lưng ghế, không khí mát mẻ pha lẫn mùi hương thơm ngát tràn vào khoang mũi, khiến cô thấy rất thoải mái, ngày càng mơ màng.
Trong lúc vô tình, cô ngủ thiếp đi.
Mà Tô Nhan có một tật xấu, chỉ cần ngồi xe là sẽ thấy mệt mỏi rã rời.
Không biết đã qua bao lâu, Trình Tự Cẩm như nghe thấy tiếng thở đều đều bên cạnh, lúc này mới dừng công việc trên tay lại, ngẩng đầu nhìn sang, hai mắt khẽ nheo lại, nhìn về phía trước.
Nhìn cô gái đang hít thở đều đều bên cạnh, tóc mái ôm trọn vầng trán trơn mượt, hai hàng mi dài cong vút, sống mũi cao thẳng, hai cánh môi đỏ mọng hơi mở ra.
Trình Tự Cẩm quan sát dáng vẻ khi ngủ của cô, đặt máy tính trên đùi sang một bên, chăm chú nhìn cô.
Hàn Lỗi chỉ liếc mắt một cái đã thu hồi tầm mắt, mãi đến khi tới nơi, Hàn Lỗi mới nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, khẽ nói: "Tổng giám đốc Trình, đến rồi."
"Ừ."
Hàn Lỗi thấy anh không có động tác, không thể làm gì khác hơn là mở cửa xe xuống trước, đi đến cách đó không xa, yên lặng đứng chờ.
Trong chiếc xe thương vụ lớn như thế chỉ còn có hai người, một người thì đang chìm trong giấc mộng.
Tô Nhan tựa người vào xe, đôi môi đỏ mọng khẽ lẩm bẩm: "Ôi, Cầm Cầm... Gà hầm nấm."
Sau khi Trình Tự Cẩm nghe rõ, mi khẽ nâng lên, khóe miệng cũng hơn cong, đột nhiên tiến đến gần cô, hai tròng mắt híp lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt không chút tỳ vết của cô.
Cuối cùng tầm mắt rơi vào đôi môi đang mấp máy của cô, lại thấy cô đưa lưỡi ra liếm một vòng quanh môi, hai mắt dần trở nên u tối.
Nếu không phải cô đang ngủ thật, anh sẽ cho là cô đang quyến rũ anh.
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô, nhớ tới cảm giác khi hôn cô lần trước, sóng mắt hơi động, vừa suy nghĩ đã hành động.
Môi mỏng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn căng mọng của cô, cảm nhận sự mềm mại từ môi cô truyền tới.
"Phu nhân, mời."
Tô Nhan hung hăng trợn mắt nhìn Hàn Lỗi một cái, khom người ngồi vào trong xe, đôi mắt mở to đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm người đàn ông đang nhàn nhã nhìn màn hình máy tính.
Nhịn, phải nhịn!
Haiz...
"Tổng giám đốc Trình, không biết anh tìm tôi gấp thế này có chuyện gì không?" Tô Nhan thật sự là cười không nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn với vẻ căng thẳng.
Trình Tự Cẩm lại như không nghe thấy lời cô nói, trầm giọng ra lệnh: "Lái xe."
Hàn Lỗi gật đầu, liếc nhìn hai người phía sau qua gương chiếu hậu, rồi khởi động xe chạy đi.
Đôi mi thanh tú của Tô Nhan nhíu lại càng chặt, nhìn chăm chăm vào Trình Tự Cẩm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tổng giám đốc Trình, ngài có nghe tôi nói không vậy? Chúng ta định đi đâu vậy, nếu có chuyện gì thì cứ nói ở đây đi."
Trình Tự Cẩm vẫn bày ra cái bộ dạng xem cô như không khí, chỉ tập trung xử lý số liệu trong tay, điều này khiến cho Tô Nhan nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa là đầu bốc khói xanh.
Cô nắm chặt hai quả đấm, nhìn một bên gò má lạnh lùng của anh, âm lượng tăng lên gấp mấy lần, có thể nói là bén nhọn.
"Tổng giám đốc Trình, xin hỏi lúc ra cửa anh có mang theo lỗ tai không vậy? Có nghe tôi nói gì không?"
Vừa dứt lời, Hàn Lỗi ngồi trước nắm chặt tay lái, khóe miệng co rút, vẻ mặt có chút quái dị, không nhịn được nhìn xuyên qua gương chiếu hậu một cái.
Nhưng vẻ mặt Trình Tự Cẩm vẫn không có biểu tình gì như cũ, điều này khiến cho Tô Nhan vô cùng tức giận, nhưng nhiều hơn là bất lực không biết phải làm gì.
Cô trợn mắt nhìn hắn hồi lâu nhưng đành bại trận, nhục chí co vai, dõi theo hai tay hắn lướt trên bàn phím, ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương, hoàn mỹ không chút khuyết điểm, quả đúng là bàn tay của nhà tư bản.
Trên tay cô còn có mấy vết chai đây này.
Tầm mắt hơi di động, nhìn một loạt những biểu đồ không ngừng nhấp nhô lên xuống trên màn hình máy tính của hắn, quả thật cô rất muốn lao tới ném nó đi, nếu quả thật làm như vậy, hắn có ném cô ra ngoài luôn không?
Lúc này xe đang chạy trên đường quốc lộ, nếu quả thật bị ném ra ngoài, nhất định sẽ bị ép thành mảnh vụn.
Cô thở dài một tiếng, ngã đầu vào lưng ghế, không khí mát mẻ pha lẫn mùi hương thơm ngát tràn vào khoang mũi, khiến cô thấy rất thoải mái, ngày càng mơ màng.
Trong lúc vô tình, cô ngủ thiếp đi.
Mà Tô Nhan có một tật xấu, chỉ cần ngồi xe là sẽ thấy mệt mỏi rã rời.
Không biết đã qua bao lâu, Trình Tự Cẩm như nghe thấy tiếng thở đều đều bên cạnh, lúc này mới dừng công việc trên tay lại, ngẩng đầu nhìn sang, hai mắt khẽ nheo lại, nhìn về phía trước.
Nhìn cô gái đang hít thở đều đều bên cạnh, tóc mái ôm trọn vầng trán trơn mượt, hai hàng mi dài cong vút, sống mũi cao thẳng, hai cánh môi đỏ mọng hơi mở ra.
Trình Tự Cẩm quan sát dáng vẻ khi ngủ của cô, đặt máy tính trên đùi sang một bên, chăm chú nhìn cô.
Hàn Lỗi chỉ liếc mắt một cái đã thu hồi tầm mắt, mãi đến khi tới nơi, Hàn Lỗi mới nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, khẽ nói: "Tổng giám đốc Trình, đến rồi."
"Ừ."
Hàn Lỗi thấy anh không có động tác, không thể làm gì khác hơn là mở cửa xe xuống trước, đi đến cách đó không xa, yên lặng đứng chờ.
Trong chiếc xe thương vụ lớn như thế chỉ còn có hai người, một người thì đang chìm trong giấc mộng.
Tô Nhan tựa người vào xe, đôi môi đỏ mọng khẽ lẩm bẩm: "Ôi, Cầm Cầm... Gà hầm nấm."
Sau khi Trình Tự Cẩm nghe rõ, mi khẽ nâng lên, khóe miệng cũng hơn cong, đột nhiên tiến đến gần cô, hai tròng mắt híp lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt không chút tỳ vết của cô.
Cuối cùng tầm mắt rơi vào đôi môi đang mấp máy của cô, lại thấy cô đưa lưỡi ra liếm một vòng quanh môi, hai mắt dần trở nên u tối.
Nếu không phải cô đang ngủ thật, anh sẽ cho là cô đang quyến rũ anh.
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô, nhớ tới cảm giác khi hôn cô lần trước, sóng mắt hơi động, vừa suy nghĩ đã hành động.
Môi mỏng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn căng mọng của cô, cảm nhận sự mềm mại từ môi cô truyền tới.
Bình luận facebook