Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
"Đạo diễn, ông nói vậy là có ý gì? Tôi chỉ lo lắng cho ông, khuyên đạo diễn nên cân nhắc kỹ, đưa một người không có chút kỹ năng diễn xuất nào tới, đúng là nói đùa mà."
Mặt đạo diễn lạnh xuống, hừ một tiếng đầy thô bạo nói: "Có được hay không cũng không liên quan gì đến cô, lo mà làm tốt việc của mình đi."
Sắc mặt Bạch Khuynh đã hoàn toàn cương cứng, như không tin được đạo diễn sẽ nói chuyện với cô như vậy, tuy rằng lúc trước cũng chưa từng nịnh bợ cô, nhưng hôm nay ông ta lại dám nói móc, nhục mạ cô trước mặt nhiều người đến vậy.
"Đạo diễn, nếu ông cứ cố chấp như thế, bộ phim này tôi không quay nữa."
Trong phút chốc, cả phòng họp trở nên vô cùng yên tĩnh, lúc này Tô Nhan cũng bó tay toàn tập, hoàn toàn không hiểu rõ được tình hình, sao đạo diễn này cứ nhất quyết không phải cô không được thế chứ?
Thà rằng đắc tội với Bạch Khuynh cũng phải để cô làm nữ chính số 2? Chẳng lẽ không biết hiện giờ người đứng sau Bạch Khuynh là ai sao? Cô giật giật môi đỏ, vừa định mở miệng nói chuyện, đã nghe đạo diễn nói.
"Chuyện đó..."
"Phó đạo diễn, cậu liên hệ với A Mỹ, nói với cô ấy vai nữ chính của chúng ta thôi diễn, kêu cô ấy tìm một diễn viên khác đưa đến đây cho tôi."
"Ông..." Bạch Khuynh kinh ngạc, sắc mặt xanh tím.
Tô Nhan cảm thấy giờ phút này cả người Bạch Khuynh đều đang run rẩy, tất cả mọi người trong phòng họp đều kinh ngạc nhìn tình cảnh đang phát sinh.
Cuối cùng, sắc mặt Bạch Khuynh không giữ được nữa, hung ác nói: "Đạo diễn, ông nhất định sẽ hối hận."
Đạo diễn chỉ hừ hừ xem thường, thầm nói: hối hận mới lạ!
Bạch Khuynh tức giận đi tới trước mặt Tô Nhan, hai mắt sắc bén trừng cô.
Tô Nhan cảm nhận được cơn giận của Bạch Khuynh, khổ không thể nói, có quan hệ gì với cô đâu chứ? Cũng đâu phải cô muốn diễn?
"Tô Nhan, cô có bản lĩnh thật đấy, cô nói cho mọi người biết xem tại sao đạo diễn lại chọn cô, lẽ nào cô lấy gì đó để trao đổi?" Bạch Khuynh tỏ vẻ khinh bỉ, tức giận nói.
Nghe vậy, khuôn mặt vốn chứa vẻ áy náy của Tô Nhan bỗng chốc lạnh lẽo trong nháy mắt, hờ hững nhìn Bạch Khuynh đang vô cùng phẫn nộ, lạnh lùng nói.
"Bạch tiểu thư, nói chuyện phải có bằng chứng, bằng không tôi có thể khởi tố cô tội phỉ báng."
"Cái, cái gì? Cô..." Bạch Khuynh trợn to hai mắt, nhìn vẻ lạnh lưng của Tô Nhan, trong lòng quả thật muốn nổi điên, xanh cả mặt, cực kỳ khó coi, ngực lại phập phồng kịch liệt.
Cuối cùng nặn ra một nụ cười lạnh lùng, nói: "Tô Nhan, cô dám nói chuyện với tôi như thế, cô sẽ hối hận." Nói xong, liền dùng sức hất cô sang bên rồi đi ra khỏi phòng họp.
Để lại một hàng người mắt to trừng mắt nhỏ, còn Tô Nhan thì ổn định thân thể, thở dài một hơi.
Rốt cuộc là gần đây bị sao vậy trời? Sao lại không suôn sẻ đến vậy? Bắt đầu từ lúc nào nhỉ?
À, đúng rồi, chính là từ lần gặp trong quán bar kia, xem ra anh ta đúng thật là sao chổi của cô mà.
Sắc mặt của đạo diễn cũng không tốt chút nào, liếc mắt nhìn Tô Nhan, ra chiều phức tạp.
"Còn cái cô Tô Nhan đó, một lát nữa đem kịch bản về, sáng mai đến đây quay lại." Nói xong cũng ra khỏi phòng họp, để lại một đám người nghị luận ríu rít.
Tô Nhan nghe tiếng nghị luận xôn xao, đầu cũng sắp quánh lại thành hồ, lúc này phó đạo diễn đi tới, đưa phần kịch bản của Cố Nhược phán cho cô, nhỏ giọng nói.
"Tô tiểu thư, cô gặp may, sắp được một bước lên trời rồi."
Tô Nhan cúi đầu nhìn kịch bản trong tay, chỉ cảm thấy thật nặng, không biết làm cách nào rời khỏi trường quay, đi tới trạm xe buýt, cứ mãi nhìn chằm chằm xấp kịch bản trong tay đến xuất thần.
Không biết trải qua bao lâu, mãi đến khi mơ hồ nghe được tiếng khóc bên cạnh.
Lúc này Tô Nhan mới mờ mịt quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé dáng vẻ xinh đẹp đang ngồi bên cạnh, khuôn mặt đáng yêu như búp bê, Tô Nhan bỗng thấy lòng nhói lên.
"Em gái, em sao thế? Sao lại ngồi khóc một mình ở đây?"
Mặt đạo diễn lạnh xuống, hừ một tiếng đầy thô bạo nói: "Có được hay không cũng không liên quan gì đến cô, lo mà làm tốt việc của mình đi."
Sắc mặt Bạch Khuynh đã hoàn toàn cương cứng, như không tin được đạo diễn sẽ nói chuyện với cô như vậy, tuy rằng lúc trước cũng chưa từng nịnh bợ cô, nhưng hôm nay ông ta lại dám nói móc, nhục mạ cô trước mặt nhiều người đến vậy.
"Đạo diễn, nếu ông cứ cố chấp như thế, bộ phim này tôi không quay nữa."
Trong phút chốc, cả phòng họp trở nên vô cùng yên tĩnh, lúc này Tô Nhan cũng bó tay toàn tập, hoàn toàn không hiểu rõ được tình hình, sao đạo diễn này cứ nhất quyết không phải cô không được thế chứ?
Thà rằng đắc tội với Bạch Khuynh cũng phải để cô làm nữ chính số 2? Chẳng lẽ không biết hiện giờ người đứng sau Bạch Khuynh là ai sao? Cô giật giật môi đỏ, vừa định mở miệng nói chuyện, đã nghe đạo diễn nói.
"Chuyện đó..."
"Phó đạo diễn, cậu liên hệ với A Mỹ, nói với cô ấy vai nữ chính của chúng ta thôi diễn, kêu cô ấy tìm một diễn viên khác đưa đến đây cho tôi."
"Ông..." Bạch Khuynh kinh ngạc, sắc mặt xanh tím.
Tô Nhan cảm thấy giờ phút này cả người Bạch Khuynh đều đang run rẩy, tất cả mọi người trong phòng họp đều kinh ngạc nhìn tình cảnh đang phát sinh.
Cuối cùng, sắc mặt Bạch Khuynh không giữ được nữa, hung ác nói: "Đạo diễn, ông nhất định sẽ hối hận."
Đạo diễn chỉ hừ hừ xem thường, thầm nói: hối hận mới lạ!
Bạch Khuynh tức giận đi tới trước mặt Tô Nhan, hai mắt sắc bén trừng cô.
Tô Nhan cảm nhận được cơn giận của Bạch Khuynh, khổ không thể nói, có quan hệ gì với cô đâu chứ? Cũng đâu phải cô muốn diễn?
"Tô Nhan, cô có bản lĩnh thật đấy, cô nói cho mọi người biết xem tại sao đạo diễn lại chọn cô, lẽ nào cô lấy gì đó để trao đổi?" Bạch Khuynh tỏ vẻ khinh bỉ, tức giận nói.
Nghe vậy, khuôn mặt vốn chứa vẻ áy náy của Tô Nhan bỗng chốc lạnh lẽo trong nháy mắt, hờ hững nhìn Bạch Khuynh đang vô cùng phẫn nộ, lạnh lùng nói.
"Bạch tiểu thư, nói chuyện phải có bằng chứng, bằng không tôi có thể khởi tố cô tội phỉ báng."
"Cái, cái gì? Cô..." Bạch Khuynh trợn to hai mắt, nhìn vẻ lạnh lưng của Tô Nhan, trong lòng quả thật muốn nổi điên, xanh cả mặt, cực kỳ khó coi, ngực lại phập phồng kịch liệt.
Cuối cùng nặn ra một nụ cười lạnh lùng, nói: "Tô Nhan, cô dám nói chuyện với tôi như thế, cô sẽ hối hận." Nói xong, liền dùng sức hất cô sang bên rồi đi ra khỏi phòng họp.
Để lại một hàng người mắt to trừng mắt nhỏ, còn Tô Nhan thì ổn định thân thể, thở dài một hơi.
Rốt cuộc là gần đây bị sao vậy trời? Sao lại không suôn sẻ đến vậy? Bắt đầu từ lúc nào nhỉ?
À, đúng rồi, chính là từ lần gặp trong quán bar kia, xem ra anh ta đúng thật là sao chổi của cô mà.
Sắc mặt của đạo diễn cũng không tốt chút nào, liếc mắt nhìn Tô Nhan, ra chiều phức tạp.
"Còn cái cô Tô Nhan đó, một lát nữa đem kịch bản về, sáng mai đến đây quay lại." Nói xong cũng ra khỏi phòng họp, để lại một đám người nghị luận ríu rít.
Tô Nhan nghe tiếng nghị luận xôn xao, đầu cũng sắp quánh lại thành hồ, lúc này phó đạo diễn đi tới, đưa phần kịch bản của Cố Nhược phán cho cô, nhỏ giọng nói.
"Tô tiểu thư, cô gặp may, sắp được một bước lên trời rồi."
Tô Nhan cúi đầu nhìn kịch bản trong tay, chỉ cảm thấy thật nặng, không biết làm cách nào rời khỏi trường quay, đi tới trạm xe buýt, cứ mãi nhìn chằm chằm xấp kịch bản trong tay đến xuất thần.
Không biết trải qua bao lâu, mãi đến khi mơ hồ nghe được tiếng khóc bên cạnh.
Lúc này Tô Nhan mới mờ mịt quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé dáng vẻ xinh đẹp đang ngồi bên cạnh, khuôn mặt đáng yêu như búp bê, Tô Nhan bỗng thấy lòng nhói lên.
"Em gái, em sao thế? Sao lại ngồi khóc một mình ở đây?"
Bình luận facebook