Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Tô Nhan mặc một bộ quần áo đơn giản, áo thun trắng, quần short, giày vải bạt, chỉ khác với lúc trước ở chỗ chúng được kết hợp rất hài hòa.
Nhìn thấy Tiết Cầm Cầm ngồi trong góc vui vẻ vẫy tay với cô, khóe miệng cô cong lên, đi tới, ngồi xuống đối diện cô ấy.
"Cầm Cầm."
Tiết Cầm Cầm nhìn Tô Nhan, kéo cằm trêu ghẹo nói: "Này này, ngôi sao lớn, cậu biết tớ chờ cậu bao lâu rồi không?"
Tô Nhan cười cười xin lỗi, lấy lòng nói: "Ha ha, cái đó là do, đường bị kẹt xe, xin lỗi mà, tớ mời, cậu muốn ăn gì thì cứ tự nhiên gọi đi."
Nghe vậy, Tiết Cầm Cầm mới hài lòng gật đầu nói: "Vậy mới được chứ, cậu đã thành đại minh tinh rồi, còn thiếu tiền sao?"
Tô Nhan chỉ liếc dỗi cô một cái, nói: "Gần đây cậu thế nào rồi? Gần đây tớ bận chết đi được, mỗi ngày đều phải tuyên truyền, tuyên truyền..."
"Tớ thì có thể thế nào chứ? Đi làm tan sở, ăn cơm ngủ, sau đó là mở tivi xem cậu." Tô Nhan uống một hớp cà phê, nhàm chán nói.
"Đúng rồi, anh ta còn liên lạc với cậu không?"
"Ai?" Trong lúc nhất thời Tô Nhan không kịp phản ứng.
Tiết Cầm Cầm liếc cô một cái, nói: "Vị trên giấy hôn thú của cậu đó."
Tô Nhan sửng sốt, câu nói đêm đó của anh lại đột nhiên dội ngược vào tai, khiến cô thất thần.
"Không có, không có, anh ta không phải loại người rãnh rỗi, mà hiện giờ tớ cũng bận đến mụ đầu, A Ken lại mới nhận thêm cho tớ một bộ phim, nghe nói còn được diễn chung với ngôi sao điện ảnh Tô Miểu Mạn."
Tiết Cầm Cầm vừa nghe thì hai mắt sáng lên: "Thật sao, Tô Miểu Mạn đó? Cô ấy là thần tượng của tớ, Nhan Nhan cậu thật là hạnh phúc, có thời gian cậu dẫn tớ đến trường quay của cậu đi, để tớ có cơ hội tiếp xúc gần gũi với minh tinh."
"Được, không thành vấn đề."
Hai người cười cười nói nói một hồi rồi tạm biệt, cô nhận được điện thoại của A Ken kêu cô nhanh chóng trở về.
"A Ken, anh tìm tôi?" Tô Nhan đẩy cửa vào, hỏi, nhưng trong phòng không chỉ có một người, mà là hai.
Đó chính là Tô Miểu Mạn!
"Tô Nhan, vị này chắc tôi không cần phải giới thiệu cho cô chứ."
Tô Nhan nhìn cô gái trước mặt, tao nhã,xinh đẹp, những thứ mà một phụ nữ cần có đều hội tụ đủ trên người cô ấy.
"Tôi biết, Tô Miểu Mạn tiểu thư."
Tô Miểu Mạn nhìn Tô Nhan, dịu dàng cười một tiếng, đứng lên bắt tay với Tô Nhan, nói: "Tô Nhan, năm trăm năm trước chúng ta là người một nhà, cũng họ Tô."
Tô Nhan vốn có hơi chút khẩn trương, nhưng nhìn cô ấy không có chút dáng vẻ nào của một ngôi sao lớn, trong lòng cũng thả lỏng không ít.
"Tô Nhan, Miểu Mạn là diễn viên chính trong “khoảng cách của tình yêu”, vai diễn của cô sẽ là em gái của cô ấy, kịch bản tối nay tôi sẽ đưa cho cô.”
"Được, tôi biết rồi, có thể cùng hợp tác với Tô Miểu Mạn tiểu thư, là vinh hạnh của tôi."
"Chúng ta không cần phải khách khí như thế, cô cứ gọi tôi là chỉ Miểu Mạn được rồi, tôi gọi cô là Nhan Nhan, cô thấy được không?"
Tô Nhan nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt cô, cũng cười gật đầu: "Dạ, em biết rồi, chị Miểu Mạn."
Cảm giác của Tô Nhan với cô gái Tô Miểu Mạn này không tệ, thế nhưng phần không tệ này biến mất rất nhanh, bởi vì cô nhanh chóng biết được người đầu tư cho bộ phim này cũng là Trình Tự Cẩm.
Mà lời đồn cô nghe được lại khiến cô vô cùng khổ não, đáng buồn hơn nữa là đâu đâu cũng có thể nghe được những lời bàn tán đó.
Lúc đến trường quay, Tô Nhan cũng dẫn Tiết Cầm Cầm theo.
"Oa, đây là lần đầu tiên tớ được đến phim trường đó, cảm thấy thật tuyệt."
Tô Nhan nhìn khuôn mặt không buồn không lo của Tiết Cầm Cầm, đưa cho cô một tách cà phê nói: "Cũng tạm."
Tiết Cầm Cầm nhận lấy cà phê, nhìn chung quanh một chút, không thấy người cô muốn gặp, liền hỏi: "Này, thần tượng của tớ đâu? Tô Miểu Mạn đâu?"
Tô Nhan nghe xong, chỉ trầm mặc mấy giây, đang định mở miệng trả lời, ngoài cửa đã truyền tới một trận xôn xao, khiến hai người cũng hướng mắt nhìn theo.
"Chị Mạn tới, oa, là tổng giám đốc Trình đưa chị ấy tới."
Nhìn thấy Tiết Cầm Cầm ngồi trong góc vui vẻ vẫy tay với cô, khóe miệng cô cong lên, đi tới, ngồi xuống đối diện cô ấy.
"Cầm Cầm."
Tiết Cầm Cầm nhìn Tô Nhan, kéo cằm trêu ghẹo nói: "Này này, ngôi sao lớn, cậu biết tớ chờ cậu bao lâu rồi không?"
Tô Nhan cười cười xin lỗi, lấy lòng nói: "Ha ha, cái đó là do, đường bị kẹt xe, xin lỗi mà, tớ mời, cậu muốn ăn gì thì cứ tự nhiên gọi đi."
Nghe vậy, Tiết Cầm Cầm mới hài lòng gật đầu nói: "Vậy mới được chứ, cậu đã thành đại minh tinh rồi, còn thiếu tiền sao?"
Tô Nhan chỉ liếc dỗi cô một cái, nói: "Gần đây cậu thế nào rồi? Gần đây tớ bận chết đi được, mỗi ngày đều phải tuyên truyền, tuyên truyền..."
"Tớ thì có thể thế nào chứ? Đi làm tan sở, ăn cơm ngủ, sau đó là mở tivi xem cậu." Tô Nhan uống một hớp cà phê, nhàm chán nói.
"Đúng rồi, anh ta còn liên lạc với cậu không?"
"Ai?" Trong lúc nhất thời Tô Nhan không kịp phản ứng.
Tiết Cầm Cầm liếc cô một cái, nói: "Vị trên giấy hôn thú của cậu đó."
Tô Nhan sửng sốt, câu nói đêm đó của anh lại đột nhiên dội ngược vào tai, khiến cô thất thần.
"Không có, không có, anh ta không phải loại người rãnh rỗi, mà hiện giờ tớ cũng bận đến mụ đầu, A Ken lại mới nhận thêm cho tớ một bộ phim, nghe nói còn được diễn chung với ngôi sao điện ảnh Tô Miểu Mạn."
Tiết Cầm Cầm vừa nghe thì hai mắt sáng lên: "Thật sao, Tô Miểu Mạn đó? Cô ấy là thần tượng của tớ, Nhan Nhan cậu thật là hạnh phúc, có thời gian cậu dẫn tớ đến trường quay của cậu đi, để tớ có cơ hội tiếp xúc gần gũi với minh tinh."
"Được, không thành vấn đề."
Hai người cười cười nói nói một hồi rồi tạm biệt, cô nhận được điện thoại của A Ken kêu cô nhanh chóng trở về.
"A Ken, anh tìm tôi?" Tô Nhan đẩy cửa vào, hỏi, nhưng trong phòng không chỉ có một người, mà là hai.
Đó chính là Tô Miểu Mạn!
"Tô Nhan, vị này chắc tôi không cần phải giới thiệu cho cô chứ."
Tô Nhan nhìn cô gái trước mặt, tao nhã,xinh đẹp, những thứ mà một phụ nữ cần có đều hội tụ đủ trên người cô ấy.
"Tôi biết, Tô Miểu Mạn tiểu thư."
Tô Miểu Mạn nhìn Tô Nhan, dịu dàng cười một tiếng, đứng lên bắt tay với Tô Nhan, nói: "Tô Nhan, năm trăm năm trước chúng ta là người một nhà, cũng họ Tô."
Tô Nhan vốn có hơi chút khẩn trương, nhưng nhìn cô ấy không có chút dáng vẻ nào của một ngôi sao lớn, trong lòng cũng thả lỏng không ít.
"Tô Nhan, Miểu Mạn là diễn viên chính trong “khoảng cách của tình yêu”, vai diễn của cô sẽ là em gái của cô ấy, kịch bản tối nay tôi sẽ đưa cho cô.”
"Được, tôi biết rồi, có thể cùng hợp tác với Tô Miểu Mạn tiểu thư, là vinh hạnh của tôi."
"Chúng ta không cần phải khách khí như thế, cô cứ gọi tôi là chỉ Miểu Mạn được rồi, tôi gọi cô là Nhan Nhan, cô thấy được không?"
Tô Nhan nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt cô, cũng cười gật đầu: "Dạ, em biết rồi, chị Miểu Mạn."
Cảm giác của Tô Nhan với cô gái Tô Miểu Mạn này không tệ, thế nhưng phần không tệ này biến mất rất nhanh, bởi vì cô nhanh chóng biết được người đầu tư cho bộ phim này cũng là Trình Tự Cẩm.
Mà lời đồn cô nghe được lại khiến cô vô cùng khổ não, đáng buồn hơn nữa là đâu đâu cũng có thể nghe được những lời bàn tán đó.
Lúc đến trường quay, Tô Nhan cũng dẫn Tiết Cầm Cầm theo.
"Oa, đây là lần đầu tiên tớ được đến phim trường đó, cảm thấy thật tuyệt."
Tô Nhan nhìn khuôn mặt không buồn không lo của Tiết Cầm Cầm, đưa cho cô một tách cà phê nói: "Cũng tạm."
Tiết Cầm Cầm nhận lấy cà phê, nhìn chung quanh một chút, không thấy người cô muốn gặp, liền hỏi: "Này, thần tượng của tớ đâu? Tô Miểu Mạn đâu?"
Tô Nhan nghe xong, chỉ trầm mặc mấy giây, đang định mở miệng trả lời, ngoài cửa đã truyền tới một trận xôn xao, khiến hai người cũng hướng mắt nhìn theo.
"Chị Mạn tới, oa, là tổng giám đốc Trình đưa chị ấy tới."
Bình luận facebook