Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Tô Nhan lui về phía sau mấy bước, ổn định tinh thần, nuốt nước miếng, hít sâu một hơi rồi nhìn Trình Tự Cẩm.
"Tổng giám đốc Trình, ngài chờ tôi ở đây có chuyện gì thế?"
Trình Tự Cẩm nhìn dáng vẻ cảnh giác của Tô Nhan, hơi nghiêng đầu, hai mắt híp lại nhìn thẳng vào cô, cười một tiếng nói.
"Có vẻ như em vẫn không thay đổi, giống hệt như bốn năm trước."
Tô Nhan nghe thế thì khoảng cong môi, định thế nào đây? Tìm cô ôn chuyện? Nhưng mà hình như quan hệ giữa họ không phải là loại có thể ôn chuyện.
Hơn nữa cũng chả có chuyện cũ gì mà ôn.
"Là sao? Cảm ơn..." Tô Nhan đang muốn nói tiếng cảm ơn, cô có thể hiểu ý của anh ta là trong bốn năm qua cô không hề thay đổi, không hề già đi sao?
Nhưng lại bị câu tiếp theo của anh ta đánh về nguyên hình...
"Vẫn không có chút phẩm chất nào."
Rào....
Tiếng cõi lòng tan nát...
Vẻ mặt Tô Nhan có chút lúng túng, còn có chút nóng vội, nhìn đôi mắt đầy vẻ tìm tòi của Trình Tự Cẩm, cố thở ra một hơi, giữ tâm tình bình thản nói.
"Vậy à, cảm ơn đã khen. Tổng giám đốc Trình, tôi còn có việc, đi trước vậy, ngài cứ tự nhiên." Nói xong, liền khẽ gật đầu đi lướt qua người anh ta.
Lần này, Trình Tự Cẩm không ngăn cô lại, chỉ hơi nghiêng người, nhìn bóng lưng cô, cong đôi môi mỏng, trầm giọng nói.
"Nhìn dáng vẻ thì chắc là mấy năm qua em sống rất tốt nhỉ."
Tô Nhan nghe lời của anh ta, cũng không nghĩ nhiều, dĩ nhiên là phải tốt rồi, mặc dù học phí và phí sinh hoạt của em trai đều không cần cô quan tâm, nhưng cô còn phải chuẩn bị đồ cưới cho mình, khoan đã, đồ cưới...
Hình như cô đã quên mất gì đó?
Đồ cưới...
Hình như là cô đã lập gia đình, không còn độc thân nữa rồi...
Nhận thức này khiến Tô Nhan như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ, cô lập tức xoay người nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia.
Cô lại quên mất một chuyện rất quan trọng, đó là phải nhanh chóng khôi phục lại thân phận độc thân, mấy năm nay vẫn luôn không để ý đến chuyện yêu đương, nhưng không có nghĩ là sau này cũng không có.
Nếu cứ giữ mãi cái thân phận đã kết hôn này, cô còn yêu đương cái gì nữa chứ?
Suy nghĩ một lát, Tô Nhan bước nhanh đến trước mặt Trình Tự Cẩm, nhìn anh ta nói.
"Chuyện là, tổng giám đốc Trình, hiện giờ ngài có rãnh không?"
Trình Tự Cẩm nhìn vẻ mặt nôn nóng của cô, cau mày trầm giọng nói: "Em muốn hẹn tôi?"
Tô Nhan rất sảng khoái gật đầu, lại mở miệng nói: "Nếu ngài có thời gian thì đi đến cục dân chính với tôi một chuyện đó, chúng ta đi chứng nhận ly hôn."
Nghe vậy, khóe môi vừa cong lên khi nghe thấy câu trước của cô lập tức sụp xuống, mím lại thành một đường. Hai tròng mắt anh nhìn chằm chằm vào bộ dáng gấp gáp của cô, lạnh lùng nói: "Em nói gì?"
Tô Nhan cho là anh ta không nghe rõ nên tốt bụng lặp lại lần nữa: "Đến cục dân chính, chúng ta làm giấy ly hôn."
Trình Tự Cẩm trưng không mặt không chút biểu cảm nhìn cô: "Em muốn ly hôn."
"Tổng giám đốc Trình, lúc nào chúng ta nhận giấy hôn thú thế nào tôi còn không biết, cho nên, chúng ta vẫn nên nhanh chóng ký giấy ly hôn đi, nếu không sẽ làm trễ nãi ngài có phải không? Ngài xem, vạn nhất nếu như Bạch tiểu thư biết, vậy sẽ không tốt cho ngài chút nào, vậy nên chúng ta vẫn nên làm cho xong thủ tục đi, nhanh chóng khôi phục lại thân phận kim cương vương lão ngũ cho ngài."
Tô Nhan nhìn ra được sắc mặt anh ta không tốt, cho là vì cô chủ động đòi ly hôn trước nên anh ta mới tức giận, lập tức chọn lọc từ ngữ nhỏ giọng nịnh nọt anh ta.
Trình Tự Cẩm lại cong khóe môi, cười lạnh nói: "Vậy là, em trai em dùng tiền của tôi tốt nghiệp xong rồi nên giờ em muốn ly hôn với tôi, là ý này đúng không?"
Nghe vậy, Tô Nhan chớp chớp hai tròng mắt, hình như, đúng là ý này...
Hình như có chút không tốt...
Nhưng mà, người không vì mình trời tru đất diệt...
"Tổng giám đốc Trình, tôi không biết lúc đầu tại sao ngài lại muốn kết hôn với tôi, sau khi kết hôn xong lại biến mất, ngài xem chúng ta cũng đã treo không cái danh vợ chồng này bốn năm rồi, lúc này cũng nên đem cái quan hệ này đi..." thanh lý.
"Muốn chết phải không?"
"..." Tô Nhan trợn to hai mắt, không thể tin nhìn Trình Tự Cẩm, nhưng vẫn lắc đầu.
Không phải, không phải, hoàn toàn không phải...
Trình Tự Cẩm nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, đột nhiên đến gần cô, chống lại đôi mắt trợn to của cô, trầm giọng gằn từng chữ: "Tô Nhan, bốn năm trước tôi nhớ tôi có nói với em một câu."
"Nói, nói cái gì?"
"Trình Tự Cẩm tôi không có ly hôn, chỉ có ở góa."
"Tổng giám đốc Trình, ngài chờ tôi ở đây có chuyện gì thế?"
Trình Tự Cẩm nhìn dáng vẻ cảnh giác của Tô Nhan, hơi nghiêng đầu, hai mắt híp lại nhìn thẳng vào cô, cười một tiếng nói.
"Có vẻ như em vẫn không thay đổi, giống hệt như bốn năm trước."
Tô Nhan nghe thế thì khoảng cong môi, định thế nào đây? Tìm cô ôn chuyện? Nhưng mà hình như quan hệ giữa họ không phải là loại có thể ôn chuyện.
Hơn nữa cũng chả có chuyện cũ gì mà ôn.
"Là sao? Cảm ơn..." Tô Nhan đang muốn nói tiếng cảm ơn, cô có thể hiểu ý của anh ta là trong bốn năm qua cô không hề thay đổi, không hề già đi sao?
Nhưng lại bị câu tiếp theo của anh ta đánh về nguyên hình...
"Vẫn không có chút phẩm chất nào."
Rào....
Tiếng cõi lòng tan nát...
Vẻ mặt Tô Nhan có chút lúng túng, còn có chút nóng vội, nhìn đôi mắt đầy vẻ tìm tòi của Trình Tự Cẩm, cố thở ra một hơi, giữ tâm tình bình thản nói.
"Vậy à, cảm ơn đã khen. Tổng giám đốc Trình, tôi còn có việc, đi trước vậy, ngài cứ tự nhiên." Nói xong, liền khẽ gật đầu đi lướt qua người anh ta.
Lần này, Trình Tự Cẩm không ngăn cô lại, chỉ hơi nghiêng người, nhìn bóng lưng cô, cong đôi môi mỏng, trầm giọng nói.
"Nhìn dáng vẻ thì chắc là mấy năm qua em sống rất tốt nhỉ."
Tô Nhan nghe lời của anh ta, cũng không nghĩ nhiều, dĩ nhiên là phải tốt rồi, mặc dù học phí và phí sinh hoạt của em trai đều không cần cô quan tâm, nhưng cô còn phải chuẩn bị đồ cưới cho mình, khoan đã, đồ cưới...
Hình như cô đã quên mất gì đó?
Đồ cưới...
Hình như là cô đã lập gia đình, không còn độc thân nữa rồi...
Nhận thức này khiến Tô Nhan như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ, cô lập tức xoay người nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia.
Cô lại quên mất một chuyện rất quan trọng, đó là phải nhanh chóng khôi phục lại thân phận độc thân, mấy năm nay vẫn luôn không để ý đến chuyện yêu đương, nhưng không có nghĩ là sau này cũng không có.
Nếu cứ giữ mãi cái thân phận đã kết hôn này, cô còn yêu đương cái gì nữa chứ?
Suy nghĩ một lát, Tô Nhan bước nhanh đến trước mặt Trình Tự Cẩm, nhìn anh ta nói.
"Chuyện là, tổng giám đốc Trình, hiện giờ ngài có rãnh không?"
Trình Tự Cẩm nhìn vẻ mặt nôn nóng của cô, cau mày trầm giọng nói: "Em muốn hẹn tôi?"
Tô Nhan rất sảng khoái gật đầu, lại mở miệng nói: "Nếu ngài có thời gian thì đi đến cục dân chính với tôi một chuyện đó, chúng ta đi chứng nhận ly hôn."
Nghe vậy, khóe môi vừa cong lên khi nghe thấy câu trước của cô lập tức sụp xuống, mím lại thành một đường. Hai tròng mắt anh nhìn chằm chằm vào bộ dáng gấp gáp của cô, lạnh lùng nói: "Em nói gì?"
Tô Nhan cho là anh ta không nghe rõ nên tốt bụng lặp lại lần nữa: "Đến cục dân chính, chúng ta làm giấy ly hôn."
Trình Tự Cẩm trưng không mặt không chút biểu cảm nhìn cô: "Em muốn ly hôn."
"Tổng giám đốc Trình, lúc nào chúng ta nhận giấy hôn thú thế nào tôi còn không biết, cho nên, chúng ta vẫn nên nhanh chóng ký giấy ly hôn đi, nếu không sẽ làm trễ nãi ngài có phải không? Ngài xem, vạn nhất nếu như Bạch tiểu thư biết, vậy sẽ không tốt cho ngài chút nào, vậy nên chúng ta vẫn nên làm cho xong thủ tục đi, nhanh chóng khôi phục lại thân phận kim cương vương lão ngũ cho ngài."
Tô Nhan nhìn ra được sắc mặt anh ta không tốt, cho là vì cô chủ động đòi ly hôn trước nên anh ta mới tức giận, lập tức chọn lọc từ ngữ nhỏ giọng nịnh nọt anh ta.
Trình Tự Cẩm lại cong khóe môi, cười lạnh nói: "Vậy là, em trai em dùng tiền của tôi tốt nghiệp xong rồi nên giờ em muốn ly hôn với tôi, là ý này đúng không?"
Nghe vậy, Tô Nhan chớp chớp hai tròng mắt, hình như, đúng là ý này...
Hình như có chút không tốt...
Nhưng mà, người không vì mình trời tru đất diệt...
"Tổng giám đốc Trình, tôi không biết lúc đầu tại sao ngài lại muốn kết hôn với tôi, sau khi kết hôn xong lại biến mất, ngài xem chúng ta cũng đã treo không cái danh vợ chồng này bốn năm rồi, lúc này cũng nên đem cái quan hệ này đi..." thanh lý.
"Muốn chết phải không?"
"..." Tô Nhan trợn to hai mắt, không thể tin nhìn Trình Tự Cẩm, nhưng vẫn lắc đầu.
Không phải, không phải, hoàn toàn không phải...
Trình Tự Cẩm nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, đột nhiên đến gần cô, chống lại đôi mắt trợn to của cô, trầm giọng gằn từng chữ: "Tô Nhan, bốn năm trước tôi nhớ tôi có nói với em một câu."
"Nói, nói cái gì?"
"Trình Tự Cẩm tôi không có ly hôn, chỉ có ở góa."
Bình luận facebook