-
Chương 56-60
Chương 56
1174 WordsVào buổi tối ngày thứ hai sau khi kết thúc dự án, Đường Hạ Linh nhận được cuộc điện gọi của Đường Vân Thiên.
Sau khi hai ba con trò chuyện ngắn ngủi, thì kết thúc cuộc gọi.
Lục Chấn Nam ôm lấy Đường Hạ Linh từ phía sau, để cằm lên trên vai của cô, nhẹ giọng hỏi: "Ba của em tìm em có chuyện gì vậy?"
Đường Hạ Linh nghiêng mặt qua, thuận thế dựa vào trong lòng ngực của anh, cười nói: "Không có gì, ngày mai là sinh nhật năm mươi tuổi của ba em, ông ấy kêu em về."
"Vậy em có muốn về không?"
Lục Chấn Nam nhẹ nhàng hôn lên môi cô, hỏi.
"Không muốn về, nhưng nhất định phải về, cho dù thế nào thì đó cũng là ba của em. Nếu mẹ của em còn sống, chắc chắn bà ấy cũng không muốn nhìn thấy em và ông ấy làm ầm ĩ thành như vậy."
Đường Hạ Linh thở dài, giọng điệu hơi bất đắc dĩ.
Từ lúc dọn ra ngoài đến bây giờ đã gần một tháng, hai ba con cũng không ai liên lạc với ai, bây giờ Đường Vân Thiên chủ động gọi cho cô, làm sao cô có thể không về?
Lục Chấn Nam xoay thân người của cô lại, ôm vào trong ngực: "Ngày mai anh sẽ bảo Tử Minh chuẩn bị quà mừng để em mang đến, đừng lo lắng."
"Ừm, cảm ơn anh."
Đường Hạ Linh cười cọ cọ trong ngực của anh, ánh mắt hơi lo lắng.
Sau khi trở về, chắc chắn không tránh khỏi việc gặp mặt Chu Phương Hoa và Vi Khiết Bảo, với tính tình của Chu Phương Hoa, lần trước chịu thiệt thòi lớn như vậy, đúng là không biết cô ta lại muốn làm ra chuyện xấu gì.
Nghĩ vậy, trong lòng của Đường Hạ Linh không khỏi cảm thấy hơi phiền chán.
Lục Chấn Nam dường như có thể cảm nhận được cảm xúc của cô, anh ôn nhu trấn an cô: "Không sao đâu, nếu thật sự không ổn, lúc đó em về sớm một chút, anh đi đón em."
"Được."
Nghe thấy Lục Chấn Nam nói như vậy, Đường Hạ Linh mới mỉm cười.
Vào lúc tám giờ tối ngày hôm sau, sảnh lớn của nhà họ Đường được trang trí theo kiểu cung đình phục cổ sáng rọi rạng rỡ, đèn chùm thủy tinh lộng lẫy lấp lánh sáng ngời, khách khứa được mời đến chúc thọ đi vào rất đông.
Tập đoàn Đường Thị ở thành phố Việt Thanh, mặc dù không phải giàu sang quyền thế to lớn gì, nhưng Đường Vân Thiên ở trong giới thương mại cũng được coi là người từng trải, có mạng lưới quan hệ rất rộng, tiệc sinh nhật của ông ta đều tập hợp những người trong giới thượng lưu, lãnh đạo giàu sang quyền thế.
Khi Đường Hạ Linh về đến nhà, vẻ mặt của Đường Vân Thiên đang rạng rỡ đón khách khứa ở cửa.
Bên cạnh ông là Triệu Duệ Dung ăn mặc trang điểm xinh đẹp, dáng vẻ giống như bà chủ.
Đường Hạ Linh cất bước đi qua, vẻ mặt hơi lạnh nhạt kêu một tiếng: "Ba!"
"Con về rồi sao?"
Khi Đường Vân Thiên nhìn thấy Đường Hạ Linh , nụ cười trên khuôn mặt hơi dừng lại, lập tức nói: "Tối nay khách khứa hơi nhiều, đợi lát nữa giúp ba tiếp đón một chút."
"Dạ."
Đường Hạ Linh gật đầu, khuôn mặt vẫn lạnh nhạt, sau đó cô không nói gì nữa, xoay người đi sang một bên.
Trong suốt cả quá trình, cô giống như không nhìn thấy Triệu Duệ Dung, thậm chí không thèm chào hỏi bà ta một câu.
Nụ cười trên mặt bà ta hơi cứng đờ, khóe mắt hơi co giật hai cái, trong đáy mắt thoáng qua một tia cay nghiệt.
Bà ta giận dữ trừng mắt liếc Đường Hạ Linh một cái, bà ta biết rằng Đường Hạ Linh cố ý làm cho bà ta xấu hổ.
Đường Hạ Linh giống như không nhìn thấy, chọn một vị trí để đứng, lại lười nhúc nhích.
Đúng lúc này, Đường Hạ Linh nhìn thấy Vi Khiết Bảo và Chu Phương Hoa ở trong phòng tiệc cách đó không xa.
Chu Phương Hoa mặc một bộ lễ phục màu đỏ gợi cảm, khuôn mặt thoa phấn, thoạt nhìn càng thêm quyến rũ, có lẽ vì mới mang thai chưa bao lâu cho nên không nhìn thấy bụng, vì thế vẫn giữ được vóc dáng chuẩn.
Về phần Vi Khiết Bảo, anh ta vẫn giả vờ làm ra hình ảnh một quý ông lịch thiệp như trước đây.
Nhìn thấy hai người đứng chung một chỗ, Đường Hạ Linh hơi giật mình, lại nghĩ đến Lục Chấn Nam .
Cô nghĩ, nếu lúc này anh cũng có thể đứng bên cạnh cô, tham dự vào dịp này, thật là tốt biết bao.
Đường Hạ Linh bật cười.
Cô kết hôn với Lục Chấn Nam chưa đến một tháng, nhưng sự ảnh hưởng của anh đối với cô lại to lớn như thế.
Cô biết rất rõ, lần trước khi tham gia lễ đính hôn của Vi Khiết Bảo và Chu Phương Hoa, trong lòng của cô còn cảm thấy không thoải mái, nhưng bây giờ cô không có một chút cảm giác nào.
Ở bên Lục Chấn Nam một tháng, nhưng cũng đã bù đắp lại mấy năm cô ở bên Vi Khiết Bảo.
Trong lúc Đường Hạ Linh đang sững sờ, bỗng nhiên Chu Phương Hoa kéo cánh tay của Vi Khiết Bảo, đi đến trước mặt cô, vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn hỏi: "Đường Hạ Linh, sao tối nay không thấy người đàn ông ở bên em tối hôm đó nhỉ?"
"Liên quan gì đến chị?"
Đường Hạ Linh lạnh lùng nói, cảm thấy người phụ nữ này thật chướng mắt.
Chu Phương Hoa trừng mắt nhìn cô, sắc mặt của cô ta thoáng qua một tia tức giận.
Năm chữ này, khiến cho cô ta nhớ tới sự sỉ nhục khi ở nhà hàng tối hôm đó.
Ban đầu cô ta còn tưởng rằng, tối nay người đàn ông kia sẽ về cùng Đường Hạ Linh, cô ta muốn nhân cơ hội trả lại sự sỉ nhục đó, nhưng không ngờ lại không thấy bóng dáng đâu.
Vẻ mặt của Chu Phương Hoa thay đổi không ngừng một lát, bỗng nhiên cười nói: "Đường Hạ Linh, không phải em lại bị vứt bỏ chứ? Chị đã nói rồi, kiểu đàn ông như vậy, làm sao có thể thích em được? Để chị xem thử, người ta chỉ là muốn chơi đùa em, sau đó đá em đi thôi đúng không?"
"Liên quan gì đến chị?"
Nhiệt độ trong giọng nói của Đường Hạ Linh giảm xuống vài phần, rõ ràng cô cảm thấy không vui đối với lời nói của cô ta.
Chương 57
1437 WordsChu Phương Hoa cho rằng bản thân nói đúng, vì thế trên mặt bỗng chốc hiện ra vẻ đắc ý: "Ha ha. Đúng là chuyện không liên quan gì đến tao, có điều, vào đêm hôm đó người đàn ông ấy vẫn còn cao giọng lớn tiếng như muốn cả thế giới biết là mày một cô gái vô cùng tốt bụng , tao còn tưởng người đó yêu mày đến nhường nào chứ, hóa ra cũng chỉ có như thế mà thôi".
Đường Hạ Linh cảm thấy người con gái trước đứng trước mặt mình có chỗ nào đó không hợp lí, không khỏi lắc đầu cảm thán nói: "Chu Phương Hoa, chị có phải mắc chứng mơ mộng hão huyền không hả?".
"Sao nào? Chả nhẽ tao nói không đúng ư? Theo tao thấy, người đàn ông đó chỉ là người mày thuê để mang đến đây diễn kịch trước mặt tao mà thôi, mục đích chính là muốn sỉ nhục tao với Vi Khiết Bảo, làm cho bọn tao phải bẽ mặt trước mọi người." Chu Phương Hoa kết luận Đường Hạ Linh cô là do đã bị bỏ rơi, nếu không thì vào một dịp quan trọng như này, người đàn ông kia không có lí do gì không đến đây cùng cô. Chính vì cô ta nghĩ đến trường hợp đó nên nụ cười trào phúng trên mặt càng sâu hơn: "Đường Hạ Linh, thực sự tao không nghĩ con người mày thiếu đàn ông đến mức phải làm theo cách ngày hôm nay đó. Nếu như mày muốn, tao có thể nể tình quan hệ chị em mà giới thiệu cho mày một người. Yên tâm, đêm nay ở hội trường chắc chắn sẽ có rất nhiều đàn ông ưu tú, đến lúc đó mày có thể chọn tùy ý mình".
Nói đến đây, Chu Phương Hoa đột nhiên đổi tông giọng cúi người chào hỏi người đàn ông đang cách bọn họ không xa: "Chào cậu Lâm".
"Tiểu thư Chu xin chào" người đàn ông ấy nghe thấy tiếng gọi, nhanh chóng đi về phía đó.
Khi anh ta đến gần, Đường Hạ Linh mới nhận ra đó là thiếu gia của tập đoàn Lâm Thị, Lâm Hòa Bình. Anh ta ở thành phố Việt Thanh cũng được coi là người có tiếng tăm, hoàn toàn lằng theo những nét của đời thứ hai điển hình trong các gia tộc giàu có, tuổi đời tuy còn trẻ nhưng lại đã trải qua hai lần ly hôn rồi. Theo những lời đồn thổi bên ngoài, con người anh ta là một người có khuynh hướng bạo lực, thích bạo lực gia đình, là người đàn ông không bao giờ áp chế được thân dưới. Dựa dẫm vào thế lực của gia đình luôn đi khắp mọi nơi khiêu khích quyến rũ phụ nữ, thậm chí đến cả phụ nữ đã kết hôn anh ta cũng không bỏ qua , thực sự ăn chơi quá trác táng, bừa bãi.
Đường Hạ Linh ngay lập tức cảnh giác cực độ, cô biết Chu Phương Hoa người phụ nữ này có ý đồ xấu. Vi Khiết Bảo ở bên cạnh thấy cảnh này cũng ngay lập tức chau mày hỏi nhỏ Chu Phương Hoa: "Em gọi anh ta đến đây làm gì?"
Chu Phương Hoa cười cười nói: "Cũng không có gì, chỉ là em muốn giới thiệu Đường Hạ Linh với anh Lâm đây chút thôi. Nào, anh Lâm, giới thiệu với anh, đây là người em gái của tôi mà lúc trước tôi có nhắc một lần, Đường Hạ Linh "
Lâm Hòa Bình lắng nghe, lập tức dùng ánh mắt không đứng đắn dán lên người cô. Hai con mắt của anh ta nhìn cô rất là tự phụ, mê mẩn. Không thể phủ nhận, vẻ đẹp của Đường Hạ Linh đêm nay thực sự khiến người ta rung động lòng người. Hôm nay cô có mặc một chiếc váy vàng nhạt lệch một bên vai, chiếc váy bó xát vừa phải đủ để vẽ ra đường eo mềm mại nhỏ nhắn của cô, phía trên không quá hở hang, vừa vặn làm lộ ra quai xanh gợi cảm xinh đẹp của cô, chiếc váy kiểu dáng tuy đơn giản nhưng lại được thêu nhiều đường nét tinh xảo, đuôi váy kéo dài đến xuống dưới đất tạo ra hình đuôi cá đẹp đẽ. Cô không có trang điểm đậm như những người khác, trên mặt chỉ dặm chút phấn trang điểm vô cùng nhẹ nhàng nhưng vẫn đủ tôn lên những đường nét nhỏ nhắn, thanh tú, tóc thì làm xoăn hình sóng lớn buông ngang vai, túm gọn hai bên mai tóc bằng một chiếc nơ trang trí tóc tinh xảo. Màu vàng quý phái đã che giấu khí chất tươi tắn ngây thơ ban đầu của cô, thay vào đó là sự quý phái quyến rũ, thực sự rất mê người, ai đi qua cũng phải ngoái lại nhìn cô một lúc lâu.
Ánh mắt Lâm Hòa Bình nhìn Đường Hạ Linh phát sáng, trên mặt lóe lên khát vọng muốn chiếm hữu cô: "Cô Đường xin chào, tôi là Lâm Hòa Bình , là bạn của chị cô"
"Chị tôi?"
Đường Hạ Linh nhướng mày cười cảm thấy thật khôi hài làm sao: "Nhà Đường từ trước đến giờ chỉ có một cô con gái, là con một trong nhà, lấy đâu ra có chị gái chứ ? Nếu như anh đang nói đến người phụ nữ này thì xin lỗi,tôi với chị ta không quen nhau"
"Đường Hạ Linh cô...."Chu Phương Hoa trong nháy mắt mặt liêng biến sắc trông rất khó coi.
Vẻ mặt của Lâm Hòa Bình cũng có chút không thích ứng kịp. Dựa quyền lực to lớn của bản thân, bình thường anh ta muốn cái gì thì đều dễ dàng có cái đó, từ khi nào lại bị một người phụ nữ khinh thường ra mặt thế này?
Đường Hạ Linh trong lòng tiếp tục cười lạnh khinh bỉ, không sợ Chu Phương Hoa tức giận nói tiếp: "Anh Lâm, dù sao anh cũng là người hiểu chuyện, tôi với Chu Phương Hoa chị ta là kẻ thù của nhau, điều này trời biết đất biết. Cô ta giới thiệu anh cho tôi, rõ ràng không phải có ý tốt gì, cô ta chỉ đang lợi dụng anh mà thôi. Dù sao thì anh Lâm ở bên ngoài cũng là người có tiếng tăm nổi tiếng , hô mưa gọi gió, muốn cái gì có cái đó, nói tóm lại là một người thông minh hơn người, vậy chắc anh sẽ hiểu được đạo lí cũng như chân tướng trong chuyện này đúng không?"
Đường Hạ Linh thong thả nói ra từng lời, hoàn toàn không sợ xúc phạm đến anh ta. Lâm Hòa Bình nghe cô nói xong sắc mặt liền vô cùng khó coi, nhăn nhó hỏi Chu Phương Hoa: "Chu Phương Hoa, cô có phải có ý như vậy không hả?"
Chu Phương Hoa lập tức mặt mày tái mét. Cô ta quả thực có ý đó, gã đàn ông xấu xa Lâm Hòa Bình này ,cả thành phố Việt Thanh ai cũng biết nếu cô ta có thể đẩy Đường Hạ Linh cho Lâm Hòa Bình thì về sau cô ta sẽ có rất nhiều món hời để chống lại cô. Nhưng Đường Hạ Linh cô đâu phải dễ bắt nạt như thế , cô không những thêm mắm dặm muối mà còn mạnh tay ráng cho cô ta một gậy đau đớn. Chu Phương Hoa hận Đường Hạ Linh đến tận xương tủy, nếu không vì Đường Hạ Linh thì cô ta đã không bị mất mặt như thế này.
"Anh Lâm đừng có nghe những lời bậy bạ Hạ Linh nói, tôi làm sao có thể có ác ý đó chứ"
Chu Phương Hoa căn bản là không có gan xúc phạm đến Lâm Hòa Bình vì vậy cho dù mặt có khó coi thế nào cũng cố nở một nụ cười hiền giải thích với anh ta.
Đường Hạ Linh không thèm phí thời gian với bọn họ nữa, nhân cơ hội đó liền chuồn đi ra chỗ khác. Vi Khiết Bảo đằng sau nhìn bóng lưng rời đi của Đường Hạ Linh, đôi mắt anh ta tối sầm lại một chút. Đêm nay chính là cơ hội để anh xoay chuyển tình hình với cô, dù cho thế nào đi chăng nữa anh cũng phải khuyên Đường Hạ Linh hồi tâm chuyển ý.
Chương 58
1560 WordsSau khi các vị khách dần dần đến đông đủ, Đường Vân Thiên cuối cùng cũng bước lên sân khấu phát biểu, đầu tiên nói vài lời cảm ơn các vị khách quý đã bỏ chút ít thời gian đến tham gia buổi tiệc này, sau lời phát biểu khách khứa mới bắt đầu thời gian tự do hoạt động. Sau khi Đường Hạ Linh lượn lờ vòng quanh ở trong hội trường nửa tiếng đồng hồ thay mặt cho Đường Vân Thiên chào hỏi mọi người thì cảm thấy có chút mệt mỏi, nên sau đó cô lặng lẽ rời khỏi hội trường đi thẳng lên lầu trên, trở về phòng nghỉ ngơi lấy sức. Lúc nãy cô có uống một chút rượu sâm panh đầu hơi choáng váng, quản gia thấy thế liền bưng lên cho cô một ly trà nóng hổi giúp cô giải rượu. Sau khi cô uống vài ngụm, cô định gọi điện cho Lục Chấn Nam, không ngờ rằng đúng lúc đó lại có người từ bên ngoài mở cửa xông vào phòng cô.
Đường Hạ Linh bị làm cho giật mình, sửng sốt quay mặt lại nhìn thì thấy Vi Khiết Bảo một thân một mình từ ngoài bước vào. Cửa phòng nhanh chóng bị đóng lại, Đường Hạ Linh cau mày nhìn anh: “Vi Khiết Bảo anh muốn làm gì? Đây là phòng của tôi, mời anh ra bên ngoài.”
Vi Khiết Bảo nhìn chằm chằm Đường Hạ Linh, hoàn toàn không có ý định ra ngoài như lời cô nói: “Hạ Linh, anh muốn nói chuyện với em.”
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì lần trước tôi với anh đã nói rõ ràng rồi. Bây giờ tôi với anh hoàn toàn không có gì để nói cả.”
Đường Hạ Linh bề ngoài tỏ ra lạnh lùng nhưng trong lòng lại có chút cảnh giác anh ta. Vi Khiết Bảo đột nhiên xông vào phòng ngủ của cô tuyệt đối sẽ không có việc tốt gì.
“Em không có nhưng anh có! Anh có rất nhiều lời muốn nói với em!” Vi Khiết Bảo nhìn chằm chặp vào cô, trong lòng dấy lên một cảm giác nào đó không thể nói rõ. Vi Khiết Bảo biết cảm giác đó chính là đoạn tình cảm còn lại của bản thân dành cho Đường Hạ Linh.
“Vi Khiết Bảo, anh đến tìm tôi thì Chu Phương Hoa có biết không? Anh làm thế này có phải có chút không thích hợp không hả?” Đường Hạ Linh cảnh giác lùi lại hai bước ra phía sau. Cô cảm giác Vi Khiết Bảo vào thời khắc này có chút nguy hiểm, đặc biệt là nhìn biểu cảm trên mặt của anh ta. Đường Hạ Linh trong lòng phút chốc cũng trở nên căng thẳng, trái tim bỗng thắt lại cảnh giác nhìn anh.
“Không sao, Chu Phương Hoa không biết anh đến tìm em đâu. Hạ Linh, hãy quay lại với anh đi, trước kia anh đã làm tổn thương em là do anh không đúng. Em nên biết rằng, trong lòng anh từ trước đến nay chỉ thích em mà thôi.”
Khi Vi Khiết Bảo dùng toàn bộ sự chân thành của mình nói ra những lời này, Đường Hạ Linh suýt chút nữa nghĩ rằng tai mình có vấn đề nên nghe nhầm. Cô không thể ngờ rằng anh lại có thể nói ra những lời đó trong hoàn cảnh này, một lúc sau cô mới phản ứng trở lại được, cô thở hắt ra một hơi bực tức nhìn anh nói: “Vi Khiết Bảo, anh đang đùa kiểu gì vậy? Anh có biết sau khi anh nói những lời đó ra hậu quả sẽ như thế nào không hả? Nếu như ban nãy tôi không nhìn nhầm thì anh vẫn còn đi bên cạnh vợ chưa cưới của anh cơ mà!”
“Anh không nói đùa. Hạ Linh, anh biết là em chỉ không chịu được vì anh đã phản bội em nhưng anh không tin rằng em lại không có chút tình cảm nào với anh. Trở về bên anh đi Hạ Linh, về sau anh sẽ trân trọng em nhiều hơn nữa.” Vi Khiết Bảo lặp lại điều đó một lần nữa, ý nghĩa ngớ ngẩn về việc giữ cô bên mình trong tâm trí anh trở nên mạnh mẽ hơn nữa.
Đường Hạ Linh đột nhiên im lặng, lần đầu tiên cô thấy Vi Khiết Bảo thực sự rất xa lạ: “Vi Khiết Bảo, anh bảo tôi quay về bên anh vậy thì Chu Phương Hoa phải làm thế nào? Trong bụng cô ta bây giờ còn có cốt nhục của anh, anh bảo phải làm thế nào hả?”
“Anh có thể chăm sóc cô ấy với đứa bé tốt, còn em muốn cái gì anh cũng có thể cho em.” Đôi mắt Vi Khiết Bảo kiên định và chân thành. Đường Hạ Linh nghe anh nói thế thì ngay lập tức trực tiếp giảm ba lần sự đánh giá anh. Cô cảm thấy bây giờ có chút khó tin: “Vi Khiết Bảo, tôi thực sự không biết anh lấy đâu ra mặt mũi để nói với tôi những lời đó nữa. Anh nghĩ rằng sau khi bị anh làm cho tổn thương một lần thì tôi vẫn sẽ ngoan ngoãn quay về bên anh sao? Chưa nói đến sự tồn tại của Chu Phương Hoa, coi như cô ấy không tồn tại thì hôm nay tôi cũng sẽ không bao giờ quay lại với anh nữa đâu, vậy nên cũng đừng nói đến việc anh định bắt cá hai tay, anh đừng có hoang tưởng nữa.”
“Tại sao chứ?” Nhìn thấy bản thân đã nói nhiều như thế mà Đường Hạ Linh trước sau vẫn dùng thái độ lạnh nhạt với ánh mắt lãnh đạm đó đối mặt với mình, Vi Khiết Bảo không nhịn được hai mắt cũng chợt đỏ lên: “ Chưa được bao lâu mà em đã sớm quên anh rồi sao? Hạ Linh, chỉ cần em đồng thì chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu và sẽ trở về khoảng thời gian đẹp đẽ như ngày trước.”
“Không thế nào!”
Nghe xong lời Vi Khiết Bảo nói, Đường Hạ Linh vẫn không hề lay chuyển và nói thẳng với anh; “Vi Khiết Bảo, tôi với anh sớm đã không thể quay lại như trước kia nữa rồi. Mời anh ra ngoài cho nếu không tôi sẽ gọi người lên mời anh ra ngoài. Nếu để Chu Phương Hoa biết được chuyện hôm nay thì anh sẽ rất khó xử đấy.”
Vẻ ngoài phòng thủ mình của Đường Hạ Linh cuối cùng cũng khiến Vi Khiết Bảo cực kì tức giận: “Đường Hạ Linh, em từ chối anh là vì người đàn ông đó đúng không? Em liệu có yêu anh ta thật không hả?”
“Liên quan gì đến anh? Vi Khiết Bảo, anh cảm thấy bây giờ anh còn có tư cách gì để dùng giọng điệu đấy hỏi tôi chứ?” Đường Nhã Phong cũng bị có chút khó chịu với giọng điệu không coi ai ra gì đó của anh, lập tức lạnh lùng nói.
Vi Khiết Bảo tức giận, từng bước một tiến về phía cô: “Người đàn ông đó rốt cuộc là ai? Em làm sao mà quen được anh ta? Rốt cuộc thì em với anh ta có quan hệ như thế nào?”
“Tôi nói rồi không liên quan gì đến anh, anh cút ra ngoài ngay cho tôi.” Đường Hạ Linh cảm thấy kinh tởm người đàn ông ở trước mặt mình, trừng mắt nhìn anh ta.
Ánh mắt khó chịu của cô càng làm Vi Khiết Bảo trở nên kích động hơn. Anh ta hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Đường Hạ Linh mà anh quen biết luôn luôn có thái độ yêu thích tôn sùng với anh, cô ấy là một người phụ nữ dịu dàng đằm thắm, sẽ không lạnh lùng và vô cảm như em bây giờ.”
Đường Hạ Linh cười chế nhạo: “Vậy thì có làm sao? Khi tôi thực sự yêu một người, có thể đem cho anh ấy toàn bộ thế giới. Còn khi đã không còn yêu nữa, anh ta trong mắt tôi ngay cả là không khí cũng không phải. Vi Khiết Bảo, anh trong mắt tôi bây giờ từ lâu đã chẳng là cái gì nữa rồi.” Khi nói ra những lời này ra Đường Hạ Linh trong lòng trào dâng lên một khoái cảm.
Đúng vậy!
Người đàn ông xấu xa tệ bạc này sớm đã không còn vị trí nào trong trái tim cô nữa rồi. Cô từ lâu đã vứt anh ta ra khỏi trái tim mình rồi!
Sau khi nghe những lời đó từ miệng cô nói ra, sắc mặt Vi Khiết Bảo cuối cùng cũng dần biến trở nên dã man hung tợn. Anh ta sải bước đến trước mặt Đường Hạ Linh, gần như dùng hết sức bình sinh điên cuồng nắm lấy bả vai cô, muốn cố gắng hôn cô.
Chương 59
1209 Words"Vi Khiết Bảo, anh định làm gì?"
Đường Hạ Linh bị dáng vẻ của Vi Khiết Bảo dọa cho sợ hãi, cô liều mạng giãy dụa muốn thoát ra.
Khuôn mặt Vi Khiết Bảo vặn vẹo khác thường, anh ta trừng mắt nhìn Đường Hạ Linh trông rất đáng sợ: "Đường Hạ Linh, anh không cho phép em ở cùng với người đàn ông khác."
Đường Hạ Linh cũng đã bị chọc giận rồi, cô dùng hết sức lực tránh thoát khỏi sự kiềm chế của Vi Khiết Bảo, còn tát cho anh ta một cái: "Vi Khiết Bảo, anh nghĩ rằng anh là ai? Anh cút ra ngoài cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa."
Dấu tay kia in rõ ràng trên mặt của Vi Khiết Bảo, cảm giác nóng rát trên mặt cuối cùng cũng khiến anh ta tỉnh táo lại.
Anh ta há miệng, muốn nói gì đó nhưng chưa kịp nói gì Đường Hạ Linh đã nói với anh ta: "Vi Khiết Bảo, trước kia tôi yêu anh là do mắt của tôi bị mù rồi. Bây giờ tôi chỉ thấy thứ tình cảm đó không đáng giá một xu, mỗi lần nghĩ lại chỉ khiến tôi buồn nôn hơn mà thôi.
Nói xong, Đường Hạ Linh đẩy anh ta ra, đi ra khỏi phòng.
Giây phút đóng sập cánh cửa lại, Đường Hạ Linh mới run rẩy hết cả người, đáy mắt ẩn chứa nỗi lo sợ không thể giấu được.
Nếu như ban nãy cô không tát cho Vi Khiết Bảo một cái, e rằng người đàn ông kia sẽ làm ra chuyện đáng sợ nào đó cũng nên.
Càng nghĩ Đường Hạ Linh càng sợ hãi, vào những lúc này cô lại nhớ đến Lục Chấn Nam.
Đường Hạ Linh lấy điện thoại di động ra gọi cho Lục Chấn Nam. Chẳng mấy chốc anh đã bắt máy. Đường Hạ Linh vội vàng nói: "Chấn Nam, em muốn gặp anh."
Lục Chấn Nam im lặng một lúc, sau đó, anh dịu dàng nói: "Ừ, anh sẽ đến nhanh thôi, bé ngoan chờ anh nhé."
Giọng nói trầm ấm của anh truyền từ bên kia đến tai cô, khiến cô cảm thấy an tâm hơn hẳn.
"Ừ, em đợi anh."
Sau khi cúp điện thoại, Đường Hạ Linh xuống lầu ngồi chờ Lục Chấn Nam.
Tình cờ cô lại gặp Chu Phương Hoa đang đi tìm Vi Khiết Bảo. Thấy cô, Chu Phương Hoa lạnh lùng hỏi: "Đường Hạ Linh, cô giấu Khiết Bảo đi đâu rồi?"
"Cô có bị bệnh không hả?"
Đường Hạ Linh tức giận nhưng cô không thèm để ý đến cô ta, cô trực tiếp đi đến trước mặt Đường Vân Thiên nói: "Bố, bây giờ tôi phải đi rồi."
Đường Vân Thiên thấy cô nói vậy thì nhíu mày hỏi: "Sao con mới quay về được một lúc đã muốn đi rồi?"
"Tôi không thể ở chung bầu không khí với những người tôi ghét được. Tôi về thì cũng về rồi, cũng tham gia tiệc mừng thọ rồi, bây giờ cũng không còn gì để luyến tiếc nữa. Tôi có cái này cho ông đây..."
Nói xong, Đường Hạ Linh lấy món quà trong tay đã chuẩn bị từ trước đưa cho Đường Vân Thiên.
Đường Vân Thiên ngẩn người, ánh mắt của ông ta nhìn cô tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
Đường Hạ Linh không quan tâm đến ánh mắt của ông ta mà đi thẳng ra khỏi cửa.
"Cô Đường, sao cô đã đi rồi? Có cần tôi đưa cô về không?"
Đường Hạ Linh vừa mới đi đến cửa thì bỗng Lâm Hòa Bình chạy từ cửa sau ra chặn cô lại.
Đường Hạ Linh nhíu mày trả lời: "Không làm phiền anh đâu anh Lâm, tôi đã có người đến đón rồi."
"Có thật vậy không? Nhưng tôi thấy ở đây chỉ có mỗi mình cô thôi mà!"
Lâm Hòa Bình vẫn chưa từ bỏ ý định, ánh mắt gian manh của anh ta nhìn Đường Hạ Linh từ trên xuống dưới mà không kiêng dè gì.
Đường Hạ Linh thấy ánh mắt của anh ta thì vô cùng bực bội, cô lạnh lùng nói: "Lâm Hòa Bình, dù có thế nào đi nữa thì ở đây vẫn là nhà họ Đường, tôi khuyên anh nên khiêm tốn một chút, đừng có suy nghĩ bậy bạ."
"Cô Đường nói vậy là hiểu nhầm tôi rồi! Chính chị gái của cô đã nhờ tôi đích thân đưa cô về ấy, cô không biết sao? Nào, cô Đường, mời cô lên xe!"
Thấy Lâm Hòa Bình vô liêm sỉ như vậy, Đường Hạ Linh tức đến nỗi nắm chặt cả hai tay.
Lại là Chu Phương Hoa sao! Người phụ nữ này không có việc gì để làm mà.
"Lâm Hòa Bình, anh muốn đối chọi với tôi như vậy sao?" Vẻ mặt Đường Hạ Linh lạnh nhạt, giọng nói của cô cũng lạnh như băng.
"Mọi người đều có lòng yêu thích cái đẹp, nếu cô Đường đồng ý thì tất nhiên tôi sẽ từ từ chờ đợi cô, thế nhưng nếu như cô không thuận theo thì tôi cũng sẽ không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích. Người phụ nữ mà tôi nhìn trúng sẽ không có cơ hội trốn khỏi tầm mắt của tôi đâu."
Cuối cùng Lâm Hòa Bình đã lộ ra bộ mặt thật, cưỡng ép Đường Hạ Linh phải chấp thuận yêu sách của anh ta.
"Anh..."
Đường Hạ Linh đang định nổi giận thì bỗng nhiên đầu cô thấy vô cùng choáng váng, cả người cảm thấy khô nóng khó chịu, mọi thứ trước mặt đều trở nên mơ hồ.
Đường Hạ Linh mới đi được mấy bước thì đã đau đầu chóng mặt, chân đi loạng choạng như sắp ngã, sắc mặt cô cũng thay đổi rồi.
Chuyện gì thế này?
Tại sao cô lại cảm giác có điều gì đó không đúng?
"Ha ha, cô Đường, cô thấy chưa, cô đã say rồi kìa, đến đứng mà còn không vững nữa kìa! Để tôi đến dìu cô nhé!"
Lâm Hòa Bình thấy khuôn mặt Đường Hạ Linh đỏ bừng, cả người cô lại lảo đảo thì khóe miệng anh ta khẽ nhếch lên một cách gian xảo, vội vàng đến đỡ Đường Hạ Linh.
"Cút ngay, anh đừng đụng vào tôi."
Đường Hạ Linh vội vàng lùi về phía sau, cô quát lớn nhưng bởi vì quá gấp nên suýt nữa té ngã.
Hai gò má cô bị nhuộm đỏ, cả người nóng hừng hực, thậm chí trong người càng cảm thấy trống vắng, thiếu thốn cái gì đó.
Ý thức của cô ngày càng không rõ ràng, điều này làm cho Đường Hạ Linh vô cùng hoảng sợ.
Lúc này, Chu Phương Hoa ở cách đó không xa, cô ta đã chứng kiến mọi chuyện từ vừa nãy, bây giờ mới đi tới, cười với Đường Hạ Linh: “Đường Hạ Linh, mày đừng chạy, ha ha, đêm nay mày đừng hòng chạy đi đâu hết."
Bây giờ Đường Hạ Linh mới hiểu ra mọi chuyện: "Là cô! Chu Phương Hoa, cô đã giở trò gì với tôi?"
Chương 60
1430 Words"Mày nói cái gì? Ha Ha, thế nào? Có phải bây giờ mày cảm thấy cả người suy nhược, thân thể khô nóng giống như bị lửa đốt, khát vọng được nam nhân an ủi?"
Trên mặt Chu Phương Hoa nở nụ cười lạnh đi đến trước mặt Đường Hạ Linh, ánh mắt cô ta hiện nên nụ cười như đã thực hiện được mưu kế.
Bây giờ Đường Hạ Linh mới kịp phản ứng.
Cô bị bỏ thuốc!
Nhưng mà, cô bị Chu Phương Hoa bỏ thuốc từ khi nào?
Tối nay cô vẫn luôn đề phòng Chu Phương Hoa, cô rất cẩn thận, rốt cuộc là cô ta bỏ thuốc cô từ lúc nào chứ?
Trong đầu cô nhanh chóng lướt qua những cảnh đã trôi qua trong tối nay, cuối cùng Đường Hạ Linh như nghĩ đến điều gì, cả người cô chấn động mạnh một cái.
Khi cô lên tầng, cô có dặn dò qua bảo quản gia mang trà giải rượu lên, là lúc đó!
Quản gia không thể nào hại cô, nhất định là Chu Phương Hoa lợi dụng cơ hội đó để bỏ thuốc.
"Chu Phương Hoa, mày thật độc ác!"
Cùng lúc này một luồng nhục nhã và tức giận đan xen đánh úp vào lòng tôi.
Chu Phương Hoa độc ác cười nói: "Ai bảo trong quá khứ mày kiếm chuyện với tao? Ha ha, Đường Hạ Linh, không phải chuyện gì mày cũng muốn giẫm tao một phát sao? Bây giờ ngược lại tao muốn nhìn một chút, mày còn có tư cách gì để trong sạch cao thượng, tao xem người bạn trai tài giỏi kia của mày còn có thể khen mày trong sạch như băng không..."
Vừa nói xong, Chu Phương Hoa nhìn về phía Lâm Hòa Bình cười nói: " Cậu Nghị, em gái tôi giao cho anh, dù sao anh cũng phải đối đãi với em ấy thật tốt nha."
"Cô yên tâm đi, một người đẹp nhỏ quyễn rũ như vậy, tôi làm sao có thể đối xử không tốt với cô ấy?"
Lâm Hòa Bình vừa cười vừa đi đến, kéo Đường Hạ Linh qua, định mang cô đi.
Anh ta cầm lấy đôi tay nhỏ bé mềm mại như không xương của cô, trong lòng có chút rạo rực.
Bây giờ, ý thức của Đường Hạ Linh càng ngày càng không rõ ràng, hai gò má cô đỏ ửng, ánh mắt lơ mơ, trong mắt cô hiện lên một tia cảm xúc không rõ.
Lúc mà Lâm Hòa Bình kéo cô đi, cô chỉ có thể dựa vào tia lý trí và sức lực cuối cùng của mình hung tợn đẩy anh ta ra.
Bởi vì Lâm Hòa Bình không có phòng bị, nên bị Đường Hạ Linh đẩy một cái suýt chút nữa ngã xuống đất, ánh ta không khỏi tức giận nói: "Tôi cho cô mặt mũi, cô còn không biết xấu hổ, cô thật sự cho là mình rất cao quý?"
Trong lòng Đường Hạ Linh tràn đầy sợ hãi, theo bản năng cô chạy về phía đại sảnh của bữa tiệc.
Chỉ cần đi vào bên trong thì cô sẽ an toàn.
Nhưng căn bản Lâm Hòa Bình không cho cô cơ hội này, anh ta thô bạo kéo cô qua.
Vốn Đường Hạ Linh đã đứng không vững, bị anh ta kéo một cái, cả người cô xuýt nữa trực tiếp ngã từ trên bậc thang xuống.
Cũng chính là vào lúc này, bỗng nhiên có một sức lực không biết từ đâu tới vững vàng đỡ được người của Đường Hạ Linh, ôm cô vào trong lòng.
Người này đột nhiên xuất hiện, làm cho Chu Phương Hoa và Lâm Hòa Bình có chút bất ngờ không kịp đề phòng.
Đường Hạ Linh cũng hoảng sợ, cô đưa tay muốn đẩy đối phương ra, nhưng cô lại nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: "Là anh, em đừng sợ, không sao cả."
Giọng nói quen thuộc kia, xen lẫn với mùi cơ thể trên người anh, khiến lòng hoảng sợ của Đường Hạ Linh bình tĩnh lại.
Cô nắm chặt quần áo của anh, tựa vào trong ngực anh thở hổn hển, thân nhiệt nóng bỏng xuyên qua quần áo gần như thiêu đốt cả người anh.
Người đàn ông nhìn ra cô bị bỏ thuốc, ngay lập tức trong mắt anh phủ đầy u ám, thần sắc hung ác tản ra xung quanh.
Lục Tử Minh đi đến cùng anh, đứng phía trước anh tức giận trừng mắt nhìn Chu Phương Hoa và Lâm Hòa Bình: "Lá gan hai người cũng to đấy nhỉ, vậy mà dám bỏ thuốc chị ấy?"
Chu Phương Hoa sợ hết hồn, cô ta không ngờ rằng người đàn ông có quan hệ không bình thường với Đường Hạ Linh sẽ xuất hiện.
Lâm Hòa Bình cũng hơi giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của Lục Tử Minh, sau đó anh ta nổi giận đùng đùng tra hỏi: "Cậu là ai, cậu mau bảo người đứng đằng sau cậu buông cô ấy ra?"
"Anh là cái gì?"
Vẻ mặt Lục Tử Minh giễu cợt, ánh mắt cậu ta mang theo tia lạnh lùng.
Bây giờ, cả người Đường Hạ Linh đã mất lý trí, cô liều mạng chui vào trong ngực của người đàn ông, đôi bàn tay kia càng không thành thật mà sờ mó ngực của anh.
Lục Chấn Nam luôn luôn cúi đầu, nhìn người trong ngục.
Người anh chứa đầy sự tức giận hủy diệt, ánh mắt anh giống như đóng băng một triệu sáu trăm linh chín km, lạnh một cách đáng sợ.
Hiển nhiên nhìn thấy bộ dạng này của Đường Hạ Linh, anh không thể làm gì khác hơn là tạm thời đè xuống hung ác nồng nặc, nghiêng người ôm lấy cô rồi xoay người rời đi.
"Thằng khốn, cậu có biết tôi là ai không? Cậu lại dám cướp người đàn bà của tôi?"
Nhìn thấy Đường Hạ Linh bị người đàn ông kia mang đi, Lâm Hòa Bình lập tức giận dữ, nhìn về phía Lục Tử Minh quát.
Chu Phương Hoa hơi sợ hãi, cô ta lặng lẽ lui về phía sau một bước.
Bời vì cô biết rõ, người đàn ông trước mắt này đáng sợ như thế nào.
Lục Tử Minh nheo mắt nhìn Lâm Hòa Bình nói: "Anh nói lại những câu vừa nãy xem, anh nói chị ấy là người đàn bà của ai?"
"Của tôi, Đường Hạ Linh là người đàn bà mà tôi nhìn trúng."
Lâm Hòa Bình rống to, anh ta không hề hối hận.
Lục Tử Minh cười rồi bước tới, "Anh là loại rác gì vậy, anh xứng sao?"
Dứt lời, cậu ta nhấc chân dài lên đạp về phía Lâm Hòa Bình.
Cái đạp này vừa mạnh vừa hung hãn, suýt nữa trực tiếp đạp Lâm Hòa Bình bay ra ngoài, cuối cùng cả người anh ta va vào tường, trực tiếp ngất xỉu.
Vẻ mặt Chu Phương Hoa sợ hãi đến tái nhợt, cả người run rẩy, xoay người muốn chạy về đại sảnh của bữa tiệc.
Nhưng mà, Lục Tử Minh không có ý định ta cho cô ta, cậu duỗi cánh tay dài một cái, trực tiếp kéo Chu Phương Hoa qua, giơ tay hung hăng tát một cái trên mặt cô ta: "Đừng tưởng rằng tôi là một người đàn ông thì không đánh đàn bà, cô dám dộng vào chị ấy là cô đi tìm chết!"
Chu Phương Hoa bị đánh đến mắt nổ đom đóm, kêu lên thảm thiết, gương mặt cô ta trở lên nhợt nhạt vô cùng.
"Cậu dám đánh tôi? Cậu có tin hay không tôi lập tức gọi bảo vệ đến."
"Đánh cô đã coi là nhẹ, nếu như không phải tôi sợ bẩn tay thì có thể tôi đã giết cô rồi."
Lục Tử Minh tàn bạo nói, khuôn mặt đẹp trai kia, giờ phút này không còn một chút dáng vẻ dịu dàng nào cả.
Chu Phương Hoa sợ hãi.
Bởi vì cô ta thấy người đàn ông này, không phải loại người nương tay với người khác, nhất định cậu ta nói được sẽ làm được.
"Lần sau cô còn đối xử với chị ấy như vậy, thì tôi sẽ không bao giờ sẽ cô có cơ hội hối hận."
Sau khi nói ra một câu độc ác sau cùng, lúc này Lục Tử Minh mới xoay người rời đi.