-
Chương 66-70
Chương 66
1389 WordsĐường Hạ Linh biết là do Lạc Giang Tâm cố ý thì không khỏi nhăn nhíu mày, theo bản năng cô ngước mắt nhìn về phía Vi Khiết Bảo và Chu Phương Hoa.
Khuôn mặt của Vi Khiết Bảo xuất hiện một nụ cười nhẹ, nhưng anh ta lại nhìn thấy trong đôi con ngươi của Đường Hạ Linh xẹt qua một tia điên cuồng mà người khác không nhận ra được.
Thậm chí sự điên cuồng đó còn xen lẫn với tham muốn chiếm hữu mãnh liệt.
Về phần Chu Phương Hoa, mặt mày, biểu cảm đều nghênh ngang đắc ý, giống như muốn nói cho Đường Hạ Linh biết rằng, ở nơi này, cô cũng chỉ là một nhân viên có thân phận thấp hèn, nhưng Chu Phương Hoa cô ta lại là vợ của một cổ đông lớn.
"Loại con người hèn hạ." Tống Bình An đè nặng âm thanh tức giận mắng.
Trong lòng Đường Hạ Linh liên tục cười khẩy, nhưng ngoài mặt không hề thay đổi sắc mặt lẫn giọng điệu, nói: "Thật ngại quá, tôi có chứng dị ứng khi uống rượu nên phải chọn lựa thời gian, thật trùng hợp, hiện tại tôi không thể uống được, nên sợ là sẽ không mời rượu được đâu. Tổng giám đốc Vi đây là người rộng lượng, chắc có lẽ sẽ không so đo với tôi đâu đúng không?"
Vi Khiết Bảo: "......"
Tất cả mọi người đều im lặng, nhưng khoé miệng có chút giật giật.
Cái gì mà có chứng dị ứng rồi phải chọn thời gian, đây không phải căn bản chỉ là do cô nói thôi sao?
Sắc mặt của Chu Phương Hoa cũng có hơi lúng túng, cô ta vốn còn tưởng rằng làm như vậy có thể ra oai áp chế Đường Hạ Linh một chút, không ngờ tới người phụ nữ này là loại người cứng đầu, không biết suy xét như vậy.
Chu Phương Hoa nghiến răng nghiến lợi đến sắp phát cáu, Lạc Giang Tâm lần nữa bước lên phía trước một bước rồi trách mắng: "Đường Hạ Linh, sao cô có thể nói chuyện với Tổng giám đốc Vi như vậy? Có thể mời rượu cho Tổng giám đốc Vi và cô Vi đây là vinh hạnh của cô rồi đó."
"Sao Phó quản lý lại nói như vậy, chuyện dị ứng với rượu đâu phải lỗi của tôi, thật sự không được đâu, phần vinh hạnh này cho cô đó, tôi nghĩ có lẽ cô sẽ rất thích."
Nói xong, Đường Hạ Linh lấy ly rượu trước mặt đưa tới trước mặt cho Lạc Giang Tâm.
"Cô….."
Sắc mặt của Lạc Giang Tâm lập tức đỏ bừng lên, muốn tức giận nhưng lại không dám, cả người liền trở nên có chút không thể nào chịu đựng nổi.
Tình cảnh lúc này đã bắt đầu trở nên vô cùng lúng túng, không ít quản lý cấp cao cũng nhăn nhíu mày.
Liêu Linh Chuyên thấy thế, cô ấy vội vàng cầm lấy ly rượu rồi đứng lên, bình thản nói: "Thật có lỗi với Tổng giám đốc Vi, cấp dưới của tôi có hơi không hiểu chuyện, nếu như Hạ Linh đã không thể uống, vậy ly rượu này, tôi thay cô kính mời đi nha…."
Liêu Linh Chuyên cũng coi là một người khéo léo, sau khi nói xong lời này, cô ấy liền vì mời mà uống cạn trước một ly.
Tổng giám đốc Phong thấy cô ấy bước ra hòa giải, nên cũng vội vàng cười nói: "Vẫn là Liêu Linh Chuyên hiểu chuyện." Sau đó sắc mặt của anh ta nghiêm nghị trở lại, vẻ mặt cứng rắn mà răn dạy Đường Hạ Linh: "Linh Chuyên, lần sau không thể như vậy nữa!"
"Vâng, Tổng giám đốc."
Đường Hạ Linh mỉm cười gật đầu, sau đó nói với những người khác một cách áy náy: "Các vị quản lý, mọi người ăn cơm trước đi, hai chúng tôi đi toilet."
Nói xong, Đường Hạ Linh lôi kéo Tống Bình An đi, rời khỏi phòng bao cũng không quay đầu lại.
Nhưng ở sau lưng, Chu Phương Hoa nắm chặt hai tay thành nắm đấm, trong lòng hận đến biểu cảm cũng không nhịn được nữa mà muốn đứng lên một cách dữ tợn.
"Ha ha ha, thoải mái ghê, Đường Hạ Linh, biểu hiện vừa rồi của cậu quả thực rất tốt, đến tớ cũng sắp nhịn không được mà định vỗ tay rồi đó!"
Sau khi rời khỏi phòng bao, Tống Bình An đã bị đè nén rất lâu, không nhịn được nữa cười to với Đường Hạ Linh, còn đưa ngón tay cáu lên, nhìn cái bộ dạng hả hê đó thì đâu còn nhớ tới bộ dạng tức giận lúc ban đầu kia.
"Tớ vốn vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao công ty lại kêu tớ và cậu tham gia vào cuộc gặp gỡ này, nhưng có điều Vi Khiết Bảo và Chu Phương Hoa vừa xuất hiện thì tớ đã đoán được vì sao rồi."
Đường Hạ Linh hừ lạnh một cách giễu cợt: "Chu Phương Hoa muốn lợi dụng tớ, đây cũng coi như là một tính toán hay đấy."
Tống Bình An ở bên cạnh vui mừng không ngậm được miệng: "Vừa rồi cậu không thấy được nét mặt của cô ta đâu, bộ dạng đó như muốn phát cáu rồi nhưng phải cố nén lại, tớ nhìn thấy mà buồn cười biết bao."
Đường Hạ Linh cũng bật cười theo, cuối cùng mới nói: "Thôi được rồi, không đề cập tới vấn đề này nữa, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."
"Được, hiện tại tớ vẫn còn hứng thú muốn ăn, chúng ta đi ăn cái gì đây?"
"Một bữa tiệc lớn!"
Khoé môi của Đường Hạ Linh nở ra một nụ cười ngọt ngào, sau đó dẫn Tống Bình An đi, sau đó nhanh chóng bước vào phòng bao ở góc hành lang.
"Ô, cậu đặt phòng khi nào vậy?"
Tống Bình An thắc mắc hỏi Đường Hạ Linh ở phía trước mình, lời vừa nói dứt, ánh mắt liền nhìn vào một bóng người ngồi bên cạnh bàn ăn ở trong căn phòng đó.
Người đàn ông ngồi với tư thế rất tao nhã, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng, áo khoác thì khoác ở bên cạnh, một đôi mắt thâm thuý mê hoặc người, hiện ra một tia sáng dịu dàng nhìn chằm chằm vào Đường Hạ Linh, nhìn bộ đáng đó, hình như là đang đặc biệt đợi cô.
Người đó chính là Lục Chấn Nam!
"Không phải bảo anh ăn trước, không cần đợi em sao?"
Đường Hạ Linh nhanh chóng đi tới trước mặt Lục Chấn Nam, cười dịu dàng nói.
"Anh chưa thấy đói bụng."
Lục Chấn Nam đáp lại một cách nhẹ nhàng, thân trai tráng kéo ra cho cô một cái ghế.
Đường Hạ Linh ngồi xuống, mời Tống Bình An đến bên cạnh: "Cậu mau mau ngồi xuống ăn cơm đi."
Tống Bình An chọn một vị trí ngồi cách xa hai người họ, cười nói: "Thì ra hai người đã hẹn cùng ăn cơm trước rồi sao?"
"Tất nhiên rồi, kiểu này mà ăn cơm một mình sẽ nhàm chán lắm, tớ vẫn thích ăn cơm chung với Chấn Nam hơn, cho nên khi tan làm tớ đã gửi địa chỉ cho anh ấy."
Đường Hạ Linh vừa mỉm cười, vừa gắp đồ ăn cho Lục Chấn Nam.
Tống Bình An lập tức thấy có hơi ngại: "Tớ có làm phiền đến hai người không?"
Lục Đình Vũ thản nhiên đáp: "Không đâu, ăn thoải mái, cứ lấy phần của cô đi."
"Tôi sẽ không khách sáo đâu đấy."
Tống Bình An đã yên tâm, ngồi ở một bên rồi bắt đầu gắp một đống đồ ăn trên bàn, sau đó ăn như chưa từng được ăn.
Đường Hạ Linh cảm thấy rất buồn cười, nhưng không để ý tới cô ấy nữa, đưa ánh mắt chuyển qua trên khuôn mặt của Lục Chấn Nam rồi nói: "Tập đoàn Vi Thị trở thành cổ đông của Công ty giải trí New world, chỉ sợ Chu Phương Hoa cũng sẽ ký kết với New world."
Chương 67
1610 Words"Đúng vậy, Ngô Vĩnh Tuân đã nói chuyện đó với anh."
Lục Chấn Nam không hề phản ứng thái quá, chỉ yên lặng bóc tôm cho Đường Hạ Linh.
Đường Hạ Linh kinh ngạc nhìn anh: "Thì ra anh đã biết từ lâu rồi sao?"
"Về phía tập đoàn Vi Thị bên kia che giấu rất tốt, có điều nếu như muốn biết thì cũng không khó lắm. Anh không nói cho bà xã biết vì anh nghĩ bà xã có thể ứng phó được."
Anh cầm một con tôm đã bóc vỏ xong đặt vào chén của Đường Hạ Linh, Lục Chấn Nam tiếp tục bóc vỏ con thứ hai.
Đường Hạ Linh vừa gắp một miếng thịt cá đút cho Lục Chấn Nam ăn, vừa nói: "Vậy cũng được, vừa rồi khi ở trong phòng, Chu Phương Hoa muốn khiến cho em khó xử, có điều em không để cô ta đạt được ý nguyện."
Đôi mắt của Lục Chấn Nam nhìn sâu xa, trong đôi mắt bắt đầu phảng phất một chút lạnh lẽo: "Tập đoàn Vi Thị sát nhập cổ phần vào Công ty giải trí New world, người đầu tiên mà đối phương muốn đối phó là em đó."
Đường Hạ Linh nhún vai: "Không sao cả, em không sợ, thích đối phó thì cứ đối phó đi, cũng không biết đến lúc đó ai mới là người xui xẻo."
Lục Chấn Nam nhìn cô một cách sâu sắc, nhẹ nhàng chậm chạp nói: "Cho dù thế nào thì anh cũng không hy vọng em bị bất cứ tổn thương nào."
Trong lòng của Đường Hạ Linh không khỏi xẹt qua một dòng nước ấm, nụ cười của cô trong sáng ngọt ngào, giọng nói giống như tiếng chim sơn ca, nhẹ nhàng nói: "Em sẽ cẩn thận."
Sau khi dùng xong bữa tối, Tống Bình An là người đầu tiên trở lại căn phòng ban đầu, còn Đường Hạ Linh vẫn ở lại bên này cùng với Lục Chấn Nam.
Xung quanh không có người, cuối cùng biểu tình của Lục Chấn Nam cũng không lạnh lùng như vậy, anh lấy tay kéo Đường Hạ Linh ngồi lên chân của mình, hai cánh tay vòng qua hông của cô, tư thế có chút thân mật, anh nói: "Đợi lát nữa em mượn cớ, đi về nhà với anh."
"Không cần anh nói, em cũng muốn về nhà với anh."
Hai tay của Đường Hạ Linh ôm lấy cổ của anh, tựa đầu lên bả vai của anh.
Bây giờ đối với cô, có anh ở đây thì trong lòng cô mới có thể an tâm.
Hơn nữa, cô cũng rất thích ở chung với Lục Chấn Nam, bởi vì, anh sẽ tôn trọng cô, sẽ không bỏ qua nỗ lực của cô, đồng thời sẽ đối xử tốt với cô.
Anh không giống với Vi Khiết Bảo, cho nên vết thương trong lòng của cô mới có thể được anh dễ dàng xóa bỏ như vậy.
"Vậy anh chờ em."
Lục Chấn Nam nhẹ nhàng cười sau đó hôn lên môi của cô, âm thanh vô cùng trầm thấp êm tai.
Đường Hạ Linh tươi cười gật đầu, sau đó từ trên người của Lục Chấn Nam đứng dậy, trở lại căn phòng bên kia, cô tùy ý tìm cái cớ để rời đi trước.
Có điều khi cô đi trên hành lang, Đường Hạ Linh lại gặp Chu Phương Hoa và Lạc Giang Tâm vừa mới từ toilet trở ra.
Khi hai người phụ nữ này nhìn thấy Đường Hạ Linh, sắc mặt của họ đều ảm đạm, rõ ràng họ nhớ tới chuyện mất mặt ở trước mặt của mọi người.
Đường Hạ Linh không thèm để ý tới bọn họ, nhưng Chu Phương Hoa lại không có ý định buông tha cô: "Đường Hạ Linh, mày nên biết rồi chứ? Tập đoàn Vi Thị sát nhập cổ phần với Công ty giải trí New world, tao sẽ nhanh chóng ký hợp đồng với Công ty giải trí New world, đến lúc đó cuộc sống an nhàn của mày cơ bản cũng chấm dứt, tao thực sự rất tò mò, đã đến lúc này rồi mà tại sao mày vẫn còn có thể kiêu ngạo như vậy?"
"Bởi vì không thể kiêu ngạo được bao lâu, cho nên tôi mới nhân cơ hội này, phải kiêu ngạo cho đáng. Vì vậy, bà Vi, trước lúc đó chị phải chịu đựng cho tốt."
Đường Hạ Linh cười híp mắt mà nói, giọng điệu khi nói chuyện có chút tức chết người không đền mạng.
Sắc mặt của Chu Phương Hoa biến dạng: "Đường Hạ Linh, mày tưởng tao không dám làm gì mày hay sao? Mày có tin hiện tại tao chỉ cần nói một câu thì có thể trực tiếp khiến New world đuổi việc mày hay không?"
"Tin, sao tôi lại không tin? Có điều tôi khuyên chị, nếu chị còn làm như vậy thì tôi cũng không dám đảm bảo bạn trai của tôi sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì."
Đường Hạ Linh vẫn tươi cười như cũ, hoàn toàn không có dáng vẻ sợ hãi.
Đồng tử của Chu Phương Hoa không khỏi co rụt một cái, hiển nhiên là nhớ lại cái tát mình bị tát lúc trước, trong lòng của cô ta không khỏi thoáng qua một tia sợ hãi.
Đường Hạ Linh dễ đối phó, nhưng người đàn ông kia lại không phải là chiếc đèn cạn dầu!
Thấy vẻ mặt của Chu Phương Hoa lộ ra vẻ sợ hãi, Đường Hạ Linh không khỏi bật cười: "Đúng vậy thưa bà Vi, anh ấy không dễ chọc như vậy."
Chu Phương Hoa lập tức thẹn quá hóa giận, mắng: "Con khốn, mày chỉ tìm một tên lưu manh ở bên ngoài mà thôi, mày cho rằng tao thật sự sợ sao? Chỉ cần Khiết Bảo đồng ý thì anh ta có thể dễ dàng biến mất ở thành phố Việt Thanh."
Đối với lần uy hiếp này, Đường Hạ Linh chỉ cười nhạt một cái: "Sợ rằng Vi Khiết Bảo không có bản lĩnh như vậy." Nói xong, cô cũng lười nói nhảm nữa, trực tiếp xoay người vào thang máy
Ngoài hành lang, sắc mặt của Chu Phương Hoa u ám, vẻ mặt thoạt nhìn dữ tợn đáng sợ.
Lạc Giang Tâm ở bên cạnh cẩn thận an ủi cô ta: "Phương Hoa, cậu đừng nóng giận, cô ta cũng đắc ý không được bao lâu, chờ đến khi cậu vào công ty làm việc, sẽ chậm rãi giày vò cô ta, đến lúc đó, cậu còn sợ cô ta chạy mất sao?"
Chu Phương Hoa hung hăng đẩy cô ta ra, khuôn mặt vặn vẹo nói: "Đến lúc đó, tôi muốn cô ta muốn sống không được!"
...
Đường Hạ Linh rời khỏi khách sạn, nhanh chóng gặp Lục Chấn Nam đang đợi dưới lầu.
Thời gian tối đa là chín giờ, bởi vì còn sớm nên hai người không về nhà ngay, mà họ lái xe ra ngoài hóng gió, cho đến nửa đêm thì họ mới trở về nhà.
Ngày mai là cuối tuần nên Đường Hạ Linh ngủ hơi trễ, khi cô thức dậy, chỗ bên cạnh đã nguội lạnh, cô đứng dậy tắm rửa, xuống lầu thì đã thấy Lục Chấn Nam và Lục Tử Minh sóng vai ngồi với nhau, cùng nhau thảo luận cái gì đó.
Hai người đàn ông đều có vẻ ngoài đẹp trai xuất chúng như nhau, một người đẹp trai mê hồn, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo không kiềm chế được, người còn lại tao nhã quý phái, cả người tản ra khí chất ngăn chặn dục vọng, khí thế lạnh lùng cứng rắn đè ép người khác, vững vàng thu hút ánh mắt của người khác, khiến người khác cảm thấy kính nể từ trong ra ngoài.
Đường Hạ Linh không khỏi có chút choáng váng.
Sáng sớm mới vừa tỉnh lại, thấy hình ảnh đẹp mắt như thế, quả thực không có gì hạnh phúc hơn.
Lúc này, hai người đàn ông cũng phát hiện Đường Hạ Linh đang đứng trên cầu thang, lập tức ngừng nói chuyện với nhau, chuyển tầm mắt lên người của cô.
Lục Tử Minh toét miệng cười hì hì, trêu ghẹo nói: "Chị dâu, chị chảy nước miếng kìa."
Đường Hạ Linh lấy lại tinh thần, vẻ mặt bị bắt gặp có chút xấu hổ, lườm cậu ấy một cái: "Em mới chảy nước miếng đó."
"Ha ha, chị dâu đừng có chối, em thấy rất rõ ràng. Sức hấp dẫn của anh trai em là vô địch, em hiểu mà, nếu như em có bạn gái, khẳng định cô ấy cũng sẽ mê muội anh trai của em."
Lục Tử Minh không chút kiêng kỵ cười nói, lúc nói chuyện, còn không quên nháy mắt một cách hài hước với Lục Chấn Nam.
Lục Chấn Nam là một núi băng ngàn năm không tan, hình như anh co giật một chút, vẻ mặt của anh chợt hung tợn: "Cách xa anh một chút."
"Sao em lại dở hơi như thế."
Đường Hạ Linh bật cười, ngược lại đưa mắt nhìn Lục Chấn Nam: "Các anh ăn sáng xong rồi à?"
Lục Chấn Nam gật đầu: "Ăn xong rồi, để lại một phần cho em, em ăn xong thì đi ra ngoài với anh."
"Đi chỗ nào?" Đường Hạ Linh tò mò hỏi.
Lục Chấn Nam không trả lời, Lục Tử Minh cũng cướp lời trước, cười híp mắt, nói: "Đi dạo phố."
Chương 68
1434 Words“Đi dạo phố?”
Chỉ với mấy chữ thôi mà đã có thể khiến Đường Hạ Linh cảm thấy kinh ngạc.
Lục Chấn Nam mà lại tìm cô để đi dạo phố ư?
Thế giới này trở thành thế giới ảo rồi à? Đường đường là một vị vua nhìn xuống hàng vạn người lại đột nhiên rơi xuống trần gian rồi đi làm những việc của người bình thường?
Hầu như suy nghĩ của Đường Hạ Linh đều viết hết ở trên mặt cô, Lục Tử Minh mừng rỡ không thôi: “Chị dâu, chị đi với tụi em đi, nếu không em và hai người đàn ông to lớn đó mà đi dạo phố với nhau thì sẽ bị người ta hiểu lầm mất.”
Đường Hạ Linh bĩu môi, ánh mắt quét qua hai người một cách ghét bỏ: “Bọn em đẹp trai như vậy, chị mà đi cùng thì sẽ bị người khác quấy nhiễu đấy.”
Cô còn chưa muốn đi trên đường mà bị vô số ánh mắt mưu sát từ những người phụ nữ khác đâu, chuyện này thật sự quá khủng bố mà.
Lục Tử Minh dùng ánh mắt không thể tin được để nhìn cô rồi lại nhìn Lục Chấn Nam: “Anh hai, lần đầu tiên em nghe có một người phụ nữ nói đi chung với chúng ta rất phiền phức kìa.”
Lục Chấn Nam từ chối cho ý kiến, khóe môi anh cong lên thành hình vòng cung: “Trái tim của chị dâu cậu cứng rắn như thép vậy, sẽ không bị sắc đẹp mê hoặc đâu.”
“Không hổ là chị dâu của em!”
Lục Tử Minh khen một tiếng nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định mà đi theo Đường Hạ Linh vào nhà ăn mà khuyên: “Chẳng qua là chị dâu thật sự không cân nhắc lại à, có hai người đàn ông như vậy bảo vệ mà đi trên đường thì cực kỳ ngầu luôn, đãi ngộ như thế này không phải ai cũng có đâu!”
Đường Hạ Linh thờ ơ ngồi trên bàn ăn phết bơ lên bánh mì rồi nhìn anh ta từ trên xuống dưới: “Cậu ân cần như vậy, chắc không phải có âm mưu gì đấy chứ?”
Lục Tử Minh hoảng sợ, vội vàng liếc mắt với Lục Chấn Nam, cười gượng nói: “Em làm gì có âm mưu nào đâu chứ! Nếu như em có thì anh hai là người đầu tiên không tha cho em.”
“Nói vậy cũng đúng.”
Đường Hạ Linh gật đầu, cô cũng không hề từ chối mà chỉ quay đầu nhìn Lục Chấn Nam một cái, suy nghĩ một lát mới nói: “Được thôi, vậy chút nữa chị sẽ đi dạo phố với hai người.”
“Thật tốt quá, chị dâu ăn nhiều một chút, em với anh hai đợi chị ở ngoài nha.”
Lục Tử Minh hoan hô một tiếng rồi rời khỏi phòng ăn với tâm trạng kích động.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Đường Hạ Linh dọn dẹp đơn giản rồi đi ra ngoài với hai người đàn ông. Bọn họ trực tiếp đi tới khu mua sắm khổng lồ ở Việt Thanh.
Khu mua sắm này tổng cộn có sáu lầu, hầu như ở lầu một là trang sức, quầy chuyên bán đồ trang điểm và mỹ phẩm. Phía trên tầng một là nhà hàng, cửa hàng giày dép, quần áo… tất cả đều là cửa hàng chủ lực của các thương hiệu nổi tiếng ở trong và ngoài nước, chi phí cực kỳ cao.
Đây không phải là lần đầu tiên Đường Hạ Linh thích nơi này, chẳng qua là nơi này quá tốn tiền. Mặc dù cô cũng không hề thiếu tiền tiêu nhưng nghĩ tới việc mua quần áo với giá trên trời như vậy thì cô cũng không có hứng thú lắm.
Nhưng mà từ sau khi hai vị thần Lục Tử Minh và Lục Chấn Nam này xuất hiện thì cái khí thế tiêu tiền như nước này sẽ khiến cho Đường Hạ Linh trợn mắt há mồm.
Đặc biệt là Lục Tử Minh, sau khi tiến vào khu mua sắm thì chỉ vào một đống quần áo rồi nói với nhân viên phục vụ: “Cái này, cái này, cái này… còn mấy cái kia nữa, toàn bộ những thứ này ông đây mua hết.”
Nhân viên phục vụ ở đây đương nhiên phải tinh mắt hơn so với những chỗ khác, khi nhìn thấy quần áo xa xỉ trên người Lục Tử Minh thì không dám chậm trễ nữa, cúi người mang tất cả quần áo lại.
Lúc thử đồ, Lục Tử Minh không ngừng hỏi ý của Đường Hạ Linh: “Chị dâu, cái này thế nào?”
“Đẹp.”
“Không tệ.”
“Ngầu lắm.”
Đường Hạ Linh liên tục gật đầu, cô cảm thấy bản thân đang ăn một bữa tiệc rất bổ mắt, giống như là nhìn những người mẫu đi trên sàn diễn vậy.
Lục Chấn Nam vốn không định đi mua, hầu như quần áo của anh đều được đặt may theo số đo của bản thân, hơn nữa đều là hàng vận chuyển từ nước ngoài về. Cho nên lúc Lục Tử Minh đi thử đồ, anh chỉ im lặng ngồi xem ở bên cạnh.
Nhưng Đường Hạ Linh lại không kiềm lòng được mà kéo anh, nhiệt tình chọn giúp anh vài bộ quần áo.
Đường Hạ Linh lựa quần áo không tồi, hơn nữa cô còn hiểu được không ít cách phối đồ, vậy nên ánh mắt cũng vô cùng chuẩn, chỉ cần là cô chọn thì đều cực kỳ phù hợp với Lục Chấn Nam.
Đương nhiên chuyện này cũng không thể bỏ qua cái dáng người hoàn mỹ như giá treo quần áo của Lục Chấn Nam.
Thân hình anh cao gầy, hai chân thon dài, khí chất lại cao quý và thanh nha, mặc quần áo nào cũng đều tỏa ra khí chất hơn người, xung quanh có không ít ánh mắt tỏa sáng từ các cô gái.
Lục Chấn Nam cũng tỏ vẻ tán dương với ánh mắt chọn đồ của Đường Hạ Linh, chỉ là ánh mắt của người phục vụ lại có thêm chút ý nghĩ sâu xa: “Hình như vợ anh rất có kinh nghiệm chọn quần áo cho đàn ông.”
Đường Hạ Linh giật mình, cười đến nỗi hai mắt cong lên như lưỡi liềm: “Bình thường tôi rất thích nghiên cứu các tạp chí mới, cũng biết đôi chút về trang phục của nam và nữ. Hơn nữa anh ấy mặc vào nhìn đẹp mắt như vậy, tôi hoàn toàn không dừng mua được, muốn vì anh ấy mà mua nhiều thêm một chút. Hì Hì, cô đừng có nói nữa, chọn quần áo cho chồng mình là một cảm giác vô cùng tuyệt vời. Đây là lần đầu tiên tôi chọn quần áo cho người đàn ông khác ngoài ba tôi ra đấy!”
Ngụ ý cũng là muốn nói cho anh biết cho dù Vi Khiết Bảo có ở chung một chỗ với cô đi chăng nữa thì cũng chưa chắc đã nhận được đãi ngộ này.
Lục Chấn Nam cực kỳ hài lòng với đáp án này, khuôn mặt lạnh tanh lại dịu đi một chút, anh chợt vung tay lên rút tấm thẻ đen ra: “Gói lại hết đi.”
“Vâng ạ.”
Người phục vụ dùng vẻ mặt tươi cười mà nhận lấy tấm thẻ đen rồi đóng gói tất cả quần áo lại thật đẹp, chỉ cần là hai anh em này mua quần áo thôi thì cũng đã hơn mấy tỷ rồi.
Đường Hạ Linh không ngừng tạch lưỡi.
Nhà chủ nghĩa tư bản quả nhiên rất đáng sợ, phất tay một cái thì đã tiêu hơn mấy tỷ mà cũng không hề tiếc nuối một chút nào.
Sau khi hai người mua quần áo xong, Đường Hạ Linh hỏi Lục Chấn Nam: “Tiếp theo chúng ta đi về nhà à?”
“Không, còn phải mua vài thứ nữa.”
Lục Chấn Nam cười nhạt một tiếng, đầu tiên là sắp xếp Lục Tử Minh mang quần áo hai người về rồi anh lại dẫn Đường Hạ Linh vào tiệm nữ trang.
Đường Hạ Linh mơ hồ một hồi, cô hơi kinh ngạc: “Chẳng lẽ là mua cho e sao?”
Chương 69
1315 Words“Ừ.”
Lục Chấn Nam gật đầu, đảo mắt nhìn qua cửa hàng ở trước mắt, nhanh chóng chọn lấy mấy bộ quần áo, sau đó bảo người bán hàng lấy xuống.
Đường Hạ Linh còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị đẩy mạnh vào trong phòng thử đồ.
Lúc bước ra, Đường Hạ Linh cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi thấy hình ảnh của mình ở trong gương.
Ánh mắt của Lục Chấn Nam vô cùng nham hiểm, anh chọn cho cô những bộ đồ với phong cách khác nhau, phong cách của người nổi tiếng, bộ vest chuyên nghiệp, cũng có phong cách của quý cô, còn có sexy gợi cảm… Mỗi phong cách đều làm nổi bật được mỗi hình ảnh sống động nhuần nhuyễn khác nhau của cô.
Đường Hạ Linh không nhịn được nhìn trước nhìn sau cảm thán, cảm thấy ánh mắt của mình so với anh thì đúng là còn không bằng quỷ.
Cô liếc mắt nhìn Lục Chấn Nam, giọng nói đầy ẩn ý: “Anh có mắt chọn đồ cho phụ nữ đấy.”
Lục Chấn Nam nhún vai, mỉm cười nói với cô: “Cũng giống như Adam thôi, được tiếp xúc với giới thời trang trong một khoảng thời gian dài.”
Đường Hạ Linh cũng cười cười, nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc: “Nhưng mà em đã có rất nhiều quần áo rồi, mua một hai bộ là được, không cần phải tiêu nhiều tiền như thế đâu.”
“Lấy hết.” Lục Chấn Nam thản nhiên nói mà không thèm ngước mắt lên.
Đường Hạ Linh cũng không biết nên khóc hay nên cười: “Ở đây có khoảng mười lăm bộ, mỗi ngày một bộ em cũng mặc được nửa tháng rồi. Mà giá tiền của những bộ đồ này cộng lại cũng không ít, cũng đã bằng vài tháng lương của em.”
“Chiếc thẻ này không giới hạn, em có mua toàn bộ cửa hàng cũng đủ, vả lại nếu không đủ đi chăng nữa, anh có thể để Lục Tử Minh đi bán xe.”
Mấy lời này của Lục Chấn Nam vô cùng ngang ngược, nếu trái tim của mấy học sinh trung học nghe được chắc chắn đều run lên.
Mua cả cái cửa hàng này cũng đủ.
Rốt cuộc là cô đã gả cho một người đàn ông nhiều tiền đến mức nào.
Đường Hạ Linh không biết trả lời như thế nào, cô im lặng một lúc lâu, cuối cũng đành phải để cho nhân viên bán hàng gói lại tất cả các bộ quần áo này vào.
Xách theo túi lớn túi nhỏ rời khỏi trung tâm thương mại, bây giờ đã là giữa trưa rồi, cả ba người tìm một nhà hàng ở gần đây để giải quyết bữa trưa.
Đi với hai người đàn ông đẹp trai bất nhân tính này, Đường Hạ Linh đi đến đâu, tỷ lệ quay đầu nhìn lại cao không thể tưởng tượng được, cần bao nhiêu ánh mắt thì có bao nhiêu ánh mắt.
Có điều một đoạn đường này, cô cũng nhận đủ loại ánh mắt, ghen tị có, hận thù có của những người phụ nữ từ mọi tầng lớp xã hội, thiếu chút nữa thì cô bị xuyên thủng cơ thể rồi.
Buổi chiều, ba người tìm tới một cửa tiệm cà phê ở gần đây uống cà phê, hưởng thụ khoảng thời gian nhàn rỗi hiếm có. Buổi tối, sau khi về tới nhà, Lục Chấn Nam hỏi Đường Hạ Linh: “Buổi tối có muốn tham gia một bữa tiệc cùng anh không?”
“Bữa tiệc sao?”
Đường Hạ Linh mở to hai mắt ra, cũng không trực tiếp đồng ý mà nhìn anh nói: “Những người tham gia bữa tiệc này là ai?”
“Bạn bè thôi.” Lục Chấn Nam nhẹ nhàng nói.
Có điều Đường Hạ Linh vẫn cảm nhận được từ “bạn bè” trong lời nói của anh có ý nghĩa khác, chỉ sợ cái gọi là “bạn bè thôi” này là những người rất quan trọng.
Anh… chuẩn bị giới thiệu cô với bạn bè của anh có đúng không?
Một người thông minh như Đường Hạ Linh, trong lòng cô xuất hiện một dòng nước ấm, cứ như là rất hạnh phúc vì được coi trọng.
“Em đi.”
Cô mỉm cười ngọt ngào với anh, cũng trịnh trọng nói: “Em sẽ ăn mặc thật đẹp.”
Lục Chấn Nam mỉm cười gật đầu đáp: “Mỏi mắt mong chờ.”
Bảy giờ tối, quả nhiên là Đường Hạ Linh ăn mặc vô cùng tỷ mỉ cẩn thận, chuẩn bị cùng Lục Chấn Nam ra khỏi cửa.
Đêm nay, cô mặc một chiếc váy nhạt màu, vòng eo xinh đẹp được thắt lưng ôm chặt, khuôn mặt thanh tú không hề có một chút phấn son, cặp lông mày cong cong không cần kẻ, đôi mắt to tròn long lanh ánh nước, làn da trắng nõn ngọc ngà như tuyết, khí chất tao nhã, hơi thở tràn đầy sức sống thu hút được ánh nhìn của người khác.
“Có được không?”
Mặc một chiếc váy vừa mới mua ở trung tâm thương mại, Đường Hạ Linh quay người lại trước mặt Lục Chấn Nam: “Rất đẹp, làm đầu anh xuất hiện một ý nghĩ muốn giấu em đi.”
Ánh mắt lạnh lùng của Lục Chấn Nam xuất hiện một tia kinh diễm không thể che dấu được.
“Đồ độc đoán.”
Đường Hạ Linh mắng giận một câu, bước tới khoác lấy cánh tay anh: “Đi thôi, miễn không làm anh mất mặt là được rồi.”
“Anh nghĩ chắc là sẽ làm mấy người họ ngạc nhiên.”
Lục Chấn Nam cúi người hôn trộm lên cánh môi thơm tho của cô, lúc này mới ôm cô ra khỏi cửa.
Bảy giờ rưỡi tối, hai người đi vào một club cao cấp trong thành phố. Lục Chấn Nam đã quen thuộc với địa điểm này nên đi trước dẫn đường, Đường Hạ Linh đi sau lưng anh, bước vào thang máy, băng qua hành lang yên tĩnh nhưng lại vô cùng tao nhã, cuối cùng cũng tìm thấy một phòng bao lấp lánh ánh đèn, hai người dừng ở trước cửa.
Lục Chấn Nam gõ cửa, chỉ một lát sau, cửa được người ở bên trong mở ra. Sau đó, Đường Hạ Linh nghe thấy âm thanh ồn ào vọng đến và giọng nói của Lục Tử Minh: “Anh trai, anh vào đây.”
Sau đó lại có tiếng nói xa lạ của một người đàn ông khác: “Chị dâu có đến đây không?”
“Đến rồi, đến rồi.”
“Ở đâu… ở đâu?”
Những âm thanh nhốn nháo ở trong phòng bao, vì Đường Hạ Linh đứng ở phía sau lưng Lục Chấn Nam cho nên những người ở bên trong đều không thấy được cô, chờ đến lúc Lục Chấn Nam kéo cô lên phía trước thì cô mới hoàn toàn lộ diện trước mặt mọi người.
Không khí yên tĩnh lại chỉ trong một chớp mắt.
Ánh mắt những người ở bên trong phòng bao đều dừng lại ở trên người Đường Hạ Linh, mặt người nào cũng thể hiện sự tò mò của bản thân.
Cô chỉ thản nhiên đứng yên ở đó, ngọn đèn bên trong chiếu sáng khuôn mặt cô, đôi mắt thông minh linh động, nụ cười quyến rũ, lông màNhã Duệ tú, mặt mày tinh xảo, đường nét khéo léo. Chiếc váy nhạt màu điểm xuyết những đốm hoa nhỏ càng làm nổi bật khí chất thanh thoát của cô, rung động lòng người.
Chương 70
2258 WordsNgay lúc mọi người đang dùng ánh mắt để đánh giá Đường Hạ Linh thì Đường Hạ Linh cũng quan sát lại tất cả những người xung quanh.
Trong đám người này, ngoại trừ Lục Tử Minh ra thì vẫn còn có ba người đàn ông và một người phụ nữ khác nữa.
Ba người đàn ông kia ở độ tuổi xấp xỉ với Lục Chấn Nam, cả ba người bọn họ đều có ngoại hình và phong thái không tầm thường, vừa nhìn qua là có thể biết được, bọn họ đều có xuất thân từ những gia đình giàu có và hiển hách.
Còn về người phụ nữ còn lại kia, tuổi tác của cô ấy cũng không có sự khác biệt lắm so với những người khác ở nơi này. Cô ấy có một khuôn mặt trái xoan vô cùng xinh đẹp, từ trên người cô ấy còn toát ra một loại phong thái tao nhã, rất rõ ràng cô ấy là một cô chiêu lá ngọc cành vàng, có xuất thân từ một gia đình quyền quý nào đó.
“Chào mọi người.”
Sau khi hai bên cùng đồng thời nhìn nhau một hồi, Đường Hạ Linh là người đi đầu, hé mở khóe môi chào hỏi những người kia trước tiên, giọng nói của cô du dương, trong trẻo giống như tiếng của hạt ngọc trai lấp lánh rơi trên chiếc đĩa được làm bằng ngọc thạch vậy.
Nụ cười trên môi của Đường Hạ Linh cũng khiến cho những người vốn dĩ vẫn còn đang đăm chiêu đánh giá cô đột nhiên tỉnh táo trở lại, đồng thời, trong đáy mắt của bọn họ đều lướt qua một tia kinh ngạc rồi chuyển đến hâm mộ.
“Chào em dâu!”
“Chào chị dâu!”
Ba người đàn ông và một phụ nữ kia gần như đứng dậy vào cùng một lúc, sau đó lập tức dùng thái độ thân thiện chào hỏi Đường Hạ Linh.
Tất cả những người này đều là những người không hề tầm thường, đàn ông thì vừa đẹp trai vừa toát ra vẻ tinh anh, phụ nữ thì có phong thái hơn người, lúc bọn họ cùng nhau đồng thanh chào hỏi cô, âm thanh và cảnh tượng đó khiến cho Đường Hạ Linh không nhịn được mà hơi hơi nở một nụ cười.
Lục Chấn Nam kéo cô đi đến bên cạnh ghế sô pha, chỉ vào ba người đàn ông và một người phụ nữ kia, sau đó giới thiệu với Đường Hạ Linh: “Lương Hoài Nam, Lê Thành Xuyên, Trần Nhược Đông và cuối cùng là em gái của Trần Nhược Đông, Trần Uyển Nhi. Bọn họ đều là những người bạn tốt đã cùng lớn lên với anh và Tử Minh.”
Đường Hạ Linh gật đầu cười với mọi người: “Xin chào mọi người, tôi tên là Đường Hạ Linh.”
“Đều là người trong nhà cả, không cần phải khách sáo như vậy, mau mau ngồi xuống đi.”
Lương Hoài Nam phất phất tay, bảo mọi người ngồi xuống.
Lục Tử Minh đột nhiên chạy tới, kéo Đường Hạ Linh sang một bên, trên mặt hiện lên đầy vẻ ân cần và chu đáo nói: “Chị dâu, em sẽ dẫn chị đi thăm quan vòng quanh căn phòng này một chút nhé, trong này có rất là nhiều thứ, cũng khá là thú vị nữa đấy. Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là, anh cả đã cất giấu ở nơi này không ít rượu ngon, lúc bình thường ngay cả em cũng không được phép uống, hôm nay nhân cơ hội này, chúng ta hãy lấy mấy bình rượu bảo bối của anh ấy đem ra đây, chị thấy như thế nào?”
Đường Hạ Linh liếc mắt nhìn Lục Tử Minh một cái, sau đó lại liếc mắt nhìn về phía đám người Lục Chấn Nam đang ngồi ở phía sau, dường như cũng đã biết được điều gì đó, sau đó vừa thông minh vừa hiểu lòng người, trực tiếp gật đầu nói: “Được thôi!”
Đợi đến lúc hai người đã đi xa rồi, mấy người ở phía bên này mới thu hồi lại ánh mắt của chính mình, sau đó lại nhanh chóng quăng những ánh mắt tò mò ấy lên trên người của Lục Chấn Nam, trên mặt người nào người nấy đều tràn ngập vẻ không thể nào mà tưởng tượng nổi: “Tử Minh nói rằng trái tim trần tục của cậu đã rung động rồi, chúng tôi vẫn cứ mãi không chịu tin, nhưng hiện tại xem ra, có vẻ như là sự thật rồi nhỉ?”
“Đúng như mọi người nhìn thấy.”
Lục Chấn Nam thờ ơ nhún vai, vẻ mặt hờ hững đáp lời.
“Tướng mạo và khí chất đều không tồi, xứng đôi được với cậu.” Lương Hoài Nam bình tĩnh đưa ra ý kiến đánh giá.
“Nhưng mà người em dâu này, nhìn qua sao lại có chút quen mắt nhỉ?” Lê Thành Xuyên suy nghĩ một lát, trên mặt cũng hiện lên chút nghi ngờ.
“Đường Hạ Linh... Đó không phải là nhân vật làm mưa làm gió, gây ồn ào một trận sôi sục, không ngừng được nhắc đến trên bản tin giải trí trước đó hay sao?” Trần Nhược Đông suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra được có một nhân vật Đường Hạ Linh như vậy.
“Chị ấy chính là người mà anh Chấn Nam thích sao?”
Hàng lông mày lá liễu của Trần Uyển Nhi hơi hơi nhíu lại, dường như không thể nào tin được mà hỏi lại.
Đối mặt với những phản ứng khác nhau của bốn người, Lục Chấn Nam chỉ nhàn nhạt gật đầu: “Là cô ấy.”
Bốn người trừng mắt, nhìn nhau một hồi lâu, cuối cùng Lê Thành Xuyên mới chần chờ mở hỏi: “Tin tức kia có sức ảnh hưởng rất không tốt, xem ra, Chấn Nam đã biết trước được nguyên nhân và hậu quả rồi đúng không?
“Tin tức đó cũng không phải là thật, không cần phải để ý.”
Khuôn mặt của Lục Chấn Nam vẫn tràn đầy vẻ hời hợt như cũ.
Mấy người còn lại vừa nghe xong thì lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi giống như trút đi được gánh nặng, ngay sau đó Trần Nhược Đông lại chép miệng, cong môi nói: “Nói như vậy thì, chị dâu của chúng ta cũng có chút thực lực đấy chứ nhỉ. Tin tức lúc trước tôi cũng có xem qua rồi, phương thức phản công cũng khá là thông minh.”
“Người đàn ông có ánh mắt sắc bén lại nham hiểm đến như vậy giống như Chấn Nam, cậu cảm thấy một người phụ nữ tầm thường có thể lọt được vào tầm mắt của cậu ta hay sao?”
Lương Hoài Nam mỉm cười, nâng ly rượu lên nói: “Dù cho có nói thế nào đi chăng nữa, việc đầu tiên mà chúng ta nên làm đó là nâng ly chúc mừng cho Chấn Nam đi. Chúc mừng cậu ta trở thành người có thể thoát kiếp độc thân sớm nhất trong mấy người chúng ta!’’
“Ha ha, nói chí phải, lúc đầu mọi người còn lo lắng rằng cậu sẽ độc thân cả đời, thật không ngờ đến được, cậu vậy mà cũng có được một ngày như hôm nay đấy!”
Hiếm khi mới có cơ hội để chế nhạo và trêu đùa Lục Chấn Nam, những người còn lại ở nơi này đều cảm thấy không thể nào để vụt mất cơ hội này được, cho nên từng người từng người một hùa theo trêu chọc anh.
Lúc này, sau khi Đường Hạ Linh bị Lục Tử Minh kéo đi, lảo đảo thăm quan xung quanh hết một vòng thì cũng đã quay trở lại, chỉ có điều là, lúc hai người đi thì đi với hai bàn tay trắng, nhưng lúc quay lại, mỗi người đều cầm theo hai chai rượu vang, hơn nữa còn là loại có giá cả vô cùng đắt đỏ.
Lục Tử Minh hưng phấn chạy tới, đặt mấy chai rượu vang lên bàn, thét lớn lên: “Các anh em, hôm nay nhờ phúc của chị dâu, chúng ta có lộc ăn rồi, đây chính là rượu vang quý giá mà anh cả cất giấu.”
Trần Nhược Đông vừa mới nghe xong lời này, lập tức cũng trở nên hứng thú: “Đây là những thứ mà ngay cả là vào sinh nhật của tôi mà cậu ta cũng không chịu lấy ra đó có đúng hay không?”
Lục Tử Minh cười híp mắt nói: “Trả lời đúng rồi!”
“Xem ra, buổi tối hôm nay cậu sẽ mất nhiều rất máu đấy!”
Lương Hoài Nam và Lê Thành Xuyên cũng vô cùng thích thú cười nói, rõ ràng là bọn họ cũng đã thèm muốn chỗ rượu vang này từ lâu rồi.
Lục Chấn Nam lười biếng, uể oải nâng mi, nhưng cũng không phải quá quan tâm đến những vấn đề này, chỉ nhàn nhạt nói: “Muốn uống thì uống đi.”
“Anh nói đấy nhé, không thể đổi ý được đâu.”
Đám người vội vàng, thừa dịp rèn sắt ngay khi còn nóng, nhanh chóng khui rượu ra, đợi đến khi rượu đã được rót ra xong xuôi, Lê Thành Xuyên mới vẫy vẫy tay ra hiệu với Đường Hạ Linh: “Em dâu, tới đây, lần đầu gặp mặt, tối ngày hôm nay bất kể như thế nào, em dâu cũng phải uống cùng với mọi người một ly!”
“Không sai không sai, chị dâu, tôi kính chị.”
Bốn người đàn ông cùng nâng ly rượu, đồng loạt hô hào nói.
Đường Hạ Linh gật gật đầu, không hề từ chối.
Tửu lượng của cô không tốt, nhưng uống một ly thì cũng không đến mức sẽ bị say, cho nên cô cũng rất sảng khoái nâng ly rượu lên, kính bọn họ lại một lượt.
Rất nhanh, một ly rượu vang đã được nuốt xuống bụng, sự thích thú của mọi người cũng theo đó mà dâng cao lên, chuyển tiếp sự chú ý đến mục tiêu tiếp theo, kéo Lục Chấn Nam đến uống rượu cùng, chỉ trong chớp mắt bầu không khí cũng trở nên nóng lên.
Giữa cuộc kính rượu không ngừng, Lục Tử Minh đột nhiên đề nghị: “Chúng ta cứ uống như thế này thì không thú vị gì hết. Không bằng chúng ta cùng chơi một trò chơi đi, như thế nào? Người thua sẽ bị phạt ba ly!”
“Cũng được đấy, đổ xúc xắc được không? Hay là đoán lớn nhỏ?”
“Đoán điểm số lớn nhỏ đi, chị dâu cũng phải tham gia nữa đấy!”
Lục Tử Minh cười híp mắt nói với Đường Hạ Linh, đáy mắt lóe lên thứ ánh sáng không có ý tốt, nhìn dáng vẻ như thế kia của Lục Tử Minh, rõ ràng là có ý muốn chuốc say Đường Hạ Linh.
Lục Tử Minh biết rõ tửu lượng của Đường Hạ Linh không tốt, một khi say rồi thì sẽ rơi vào trạng thái thần trí không rõ, nói không chừng đến lúc đó sẽ mượn rượu mà tùy ý làm bậy, biết đâu chị dâu sẽ cùng với anh cả, gạo sống nấu thành cơm chín thì sao.
Bàn tính của Lục Tử Minh vang lên răng rắc, trong lòng của những người khác cũng ngấm ngầm hiểu ý, nhanh chóng chạy theo quạt gió thổi lửa bên cạnh Lục Chấn Nam: “Chị dâu cũng đã tham gia rồi, Chấn Nam không có lý nào lại không tham gia, đúng chứ?”
Đường Hạ Linh liếc mắt cũng có thể nhận ra được ý xấu của bọn họ, không khỏi nở nụ cười nói: “Tôi thấy cũng không có vấn đề gì hết, dù sao thì nếu như tôi không uống được nữa thì vẫn còn có Chấn Nam uống thay cho tôi mà.”
“Cũng được thôi, dù gì thì tửu lượng của Chấn Nam cũng rất tốt.”
Mấy người đàn ông càng lúc càng trở nên nhiệt tình hơn, sự thích thú không ngừng nổi lên bừng bừng, đối với bọn họ mà nói, trong những năm tháng còn sống mà có thể chuốc say được Lục Chấn Nam, vậy thì bọn họ cũng coi như là đã được thỏa lòng mong ước rồi.
Đường Hạ Linh thu hết những biểu cảm trên khuôn mặt của bọn họ vào trong mắt nhưng cũng không hề vạch trần, sau khi chớp chớp con ngươi lanh lợi của chính mình mấy lần thì đột nhiên cười nói: “Nhưng mà nếu như chỉ đoán điểm sổ không thôi thì cũng quá nhàm chán, hay là tăng thêm một khoản cược nữa, như thế nào?”
“Cược thêm sao?” Một đám người đồng loạt sửng sốt.
Đường Hạ Linh cười híp mắt gật đầu: “Ừ. Người thua nhiều nhất sẽ phải đi ra ngoài, sau đó tỏ tình với người đàn ông đầu tiên mà mình bắt gặp, mọi người thấy thế nào?”
Bình luận facebook